Chương 2.3: Từ hôn
Lời nói của ông cụ Triển vô cùng khéo léo, ông không hề phủ nhận hôn ước lúc nhỏ của hai nhà mà lại biến nó thành một lời nói đùa, không có ý nghĩa thực tế.
Ninh Thu Thu thấy sắc mặt nữ chính có vẻ thả lỏng hơn, dường như được mấy lời nói này trấn an.
Ôn Linh ngay lập tức mất hứng: "Vì vậy, bác cũng không chịu thừa nhận sao?"
"Nhận, sao lại không nhận được.” Ông cụ Triển nói: "Nhưng hiện tại chia rẽ một đôi uyên ương, buộc Thanh Viễn kết hôn với Thu Thu, như vậy Thu Thu hạnh phúc sao? Là một người mẹ, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn con gái của mình chung sống với người không thích mình, thậm chí là căm ghét mình cả đời sao? "
"..."
Gừng càng già càng cay, những lời của ông cụ Triển đã khiến Ôn Linh nói không nên lời.
Sỡ dĩ tích cực tác hợp Triển Thanh Viễn và Ninh Thu Thu như vậy, ngoại trừ tình cảm mà Ninh Thu Thu dành cho Triển Thanh Viễn ra còn có một lý do khác: Triển Thanh Viễn là người trẻ tuổi xuất sắc nhất hiện nay, cũng là chủ nhân của gia tộc, ai mà chẳng muốn con gái mình gả cho một người tài giỏi như vậy.
Nhưng nếu Triển Thanh Viễn không thích Ninh Thu Thu, thậm chí còn ghét con bé thì cuộc hôn nhân này còn có ý nghĩa gì nữa?
Sắc mặt của Ôn Linh lúc xanh lúc trắng, bà không cam lòng nói: “Chỉ cần Thu Thu nhà chúng tôi vui, tôi cũng sẽ bằng lòng.”
Mọi người: "..."
Nhìn người mẹ này xem.
Ninh Thu Thu biết rõ, đã đến lúc cô ra sân rồi.
Ninh Thu Thu khẽ rũ mắt xuống, tủi thân nói: "Thật ra con vẫn luôn biết rõ, hôn ước này là ông nội con và ông nội Triển nói đùa với nhau, chỉ là nhiều năm như vậy mà hai nhà cũng không phủ nhận vấn đề này, nên con cứ ngây ngốc tưởng nó là thật, không dám yêu đương cũng không dám nói chuyện với chàng trai khác, nếu không con sẽ cảm thấy có lỗi với anh Thanh Viễn.”
Ông cụ Triển, Triển Thanh Viễn: "..."
Qủa thật là hôn ước này hai nhà không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, thật ra tất cả mọi người đều không để chuyện này trong lòng.
Mặc dù trước đây Triển Thanh Viễn và Ninh Thu Thu là thanh mai trúc mã, nhưng mà tình cảm giữa hai đứa trẻ tương đối thuần khiết, không phải là tình yêu nam nữ.
Sau khi lớn lên thì Triển Thanh Viễn ra nước ngoài du học.
Bọn họ chính thức qua lại hơn một năm, khi Triển Thanh Viễn tiếp nhận nhà họ Triển đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã thành tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, tình cảm của Ninh Thu Thu dành cho người anh này càng thêm mãnh liệt, đã trở thành cái gọi là tình yêu.
Sau đó “hôn ước” mà hai nhà lãng đã quên kia lại một lần nữa được đào lên.
"Nhưng mà!" Thấy Triển Thanh Viễn đang định nói ra suy nghĩ của mình, Ninh Thu Thu khẽ lên giọng, không để cho anh ta có cơ hội nói chuyện: “Dưa xanh hái không ngọt, nếu như anh Thanh Viễn không thích con, con cũng không miễn cưỡng anh ấy, nể tình con bị giấu diếm nhiều năm như vậy, ông nội Triển, con có thể yêu cầu một việc được không ạ?”
Ông cụ Triển cảm thấy rất áy náy trước những lời nói của Ninh Thu Thu, nếu như đối phương đã nhượng bộ, ông cũng có thể đồng ý một yêu cầu: "Tất nhiên là có thể."
"Con muốn gả cho anh Thanh Việt.”
Mọi người: "..."
"Con điên rồi!" Ôn Linh là người đầu tiên lên tiếng.
Triển Thanh Việt thực sự rất xuất sắc, nhưng bây giờ anh là một người thực vật, hơn nữa bác sĩ còn nói khả năng anh tỉnh lại rất nhỏ, cô là một tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu, gả cho ai không gả lại muốn gả cho một người thực vật.
Mặc dù đối phương là đại thiếu gia nhà họ Triển, nhưng người thực vật thì có thể tranh giành cái gì chứ? Gả tới đây có thể nhận được cái gì?
Không có gì cả.
"Con nghiêm túc.” Khuôn mặt Ninh Thu Thu khẽ đỏ bừng lên: “Thật ra lúc còn nhỏ con vẫn luôn ngưỡng mộ anh Thanh Việt, nhưng vì có hôn ước với anh Thanh Viễn nên con chỉ có thể coi anh ấy là anh trai, con đã thích anh ấy từ rât lâu rồi, hy vọng ông nội Triển có thể tác thành cho con.”
/509
|