Giờ lành đến, người mới bái đường.
Quan Tư Nghi cao giọng nói ra:
"Nhất bái thiên địa!"
Sau khi đã bái thiên địa, Dương Thư Thanh một thân áo đỏ đứng bên người Tạ Cảnh Dực, phát giác được phía trên cao có hai ánh mắt đang chìn chằm chằm, không cần phải nói, trong đó một ánh mắt khẳng định là Khương Nịnh Bảo, ở dưới khăn che cô dâu khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Dương Thư Thanh không có cảm xúc gì, khăn lụa đỏ bị nắm thật chặt trong tay.
Dương Thư Thanh dù là sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn như cũ cảm nhận được khuất nhục cùng không cam lòng.
"Nhị bái cao đường!"
Quan Tư Nghi vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía cao đường bên trên hai người Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công.
Trong đại đường nụ cười Tạ Nhị phu nhân biến mất, sắc mặt tái xanh nhìn con của mình chuẩn bị bái Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn ở cao đường bên trên.
Đồng dạng sắc mặt khó coi còn có Tạ Nhị gia.
Năm trăm vạn lượng bạch trắng...
Nếu nói không động tâm là gạt người.
Con trai cưới một người là ‘ếch vàng’, còn cùng An Viễn Hầu phủ có quan hệ thông gia quan hệ, tương lai nhi tử phía sau tươi sáng.
Tuy nói máu mủ tình thâm, nhưng con trai hiện tại đã quá kế đến phủ Định Quốc Công, ai biết con dâu thân phận cao quý này có thể nhận bọn hắn hay không.
Bên trên cao đường Khương Nịnh Bảo bộ váy dài màu đỏ thẫm thêu hoa diên vĩ, đoan trang tươi cười, tựa như gió nhẹ chạm vào mặt, cho người ta một cảm giác như tắm mình trong gió xuân ấm áp, bên người nàng là Định Quốc Công Tạ Hành cũng một thân cẩm bào đỏ thẫm thêu viền bạc, khuôn mặt anhtuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mặt khuôn mặt tuấn tú ngày thường không cảm xúc ở ngày đại hỉ này, bộ mặt lạnh lẽo cứng rắn đã hiện lên đường cong mềm mại một chút.
một tháng trước, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công là một đôi tân nhân, một tháng sau, hai người lại ngồi ngay ngắn ở bên trên cao đường chờ con trai con dâu bái đường.
Tân lang cùng Định Quốc Công đều là tuổi trẻ, tương tự anh tuấn bất phàm, nhưng thời điểm khi đó bái đường, Định Quốc Công trên thân sát khí tràn ngập, người bên ngoài không dám đến gần, nên bái đường đều ở khoảng cách cực xa.
Bây giờ, khoảng cách hai cha con lại gần như vậy.
trên đại sảnh triều thần cùng các nữ quyến thấy cảnh này, tâm tình có chút vi diệu.
Khuôn mặt Dương Thư Thanh đã bị khăn cô dâu che phủ, hít một hơi thật sâu, tay nắm thật chặt khan lụa đỏ cùng Tạ Cảnh Dực quay người, hướng phía trên cao đường Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công xoay người cuối xuống thật sâu bái cao đường.
Động tác cử chỉ của Tạ Cảnh Dực tự nhiên, nhưng Dương Thư Thanh lại có vẻ cứng ngắc chậm chạp, nếu như không quan sát kĩ càng nhất định sẽ nhìn không ra, nhưng nơi đây toàn triều thần cùng nữ quyến đều là nhân tinh, tất cả mọi người đều biết được đích nữ An Viễn Hầu và phu nhân Định Quốc Công ân oán tình cừu, cho nên mọi chú ý đều đặt trên thân Dương Thư Thanh, trong tâm lặng lẽ lắc đầu.
Nhìn tới vẫn là phu nhân Định Quốc Công hơn một chút.
Cử chỉ Khương Nịnh Bảo vừa vặn ưu nhã, mỉm cười nhìn thấy Dương Thư Thanh xoay người hành lễ động tác hơi cứng ngắc, đuôi lông mày khóe mắt nhiễm lên một tia vui vẻ, quả nhiên a, nhìn thấy nữ chính cúi đầu bái lễ, trong nội tâm nàng liền có chút thoải mái sung sướng.
Định Quốc Công ngồi ở bên, nhạy cảm đến cảm xúc biến hóa của tiểu thê tử, khóe miệng không chịu được mỉm lên đường cong nhỏ.
"Phu thê giao bái!"
Quan Ti Nghi giọng cao lanh lảnh nói.
Dương Thư Thanh bị khăn cô dâu phủ xuống nên chỉ nghe được thanh âm Quan Ti Nghi, toàn thân buông lỏng, phân đoạn khuất nhục rút cục đã trôi qua, sau khi nàng cùng Tạ Cảnh Dực đối nhau bái, thìQuan Ti Nghi cũng nói ra: "Đưa vào động phòng!", sau khi bị mọi người quay quanh cuối cùng cũng tiến vào tân phòng Cẩm Hoa viện.
Bên trong tân phòng.
Hai tỳ nữ hồi môn cùng ma ma đi theo Dương Thư Thanh đều ở bên trong, sau khi tất cả mọi người rời đi, Dương Thư Thanh đang muốn xốc lên khăn cô dâu, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên ở hai đời nàng mặc hồng trang lấy chồng, liền nhịn xuống.
"Tiểu thư, uống một hớp trà, Tôn ma ma vừa cẩn thận đã kiểm tra, trên bàn đồ ăn cùng nước trà đều không có vấn đề." Thiến Dung bưng một chén nước trà tới, nhỏ giọng nói.
Khăn cô dâu được bỏ xuống, Dương Thư Thanh nhăn hạ đôi mi thanh tú, không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo dĩ nhiên không có động thủ tay chân, nàng tiếp nhận nước trà nhấp một miếng, thấp giọng hỏi Thiến Dung.
"Thiến Dung, ngoài cửa có người trông coi sao?"
Thiến Dung gật đầu: "Có, là người của cô gia."
Dương Thư Thanh nắm chặt chén trà trong tay, mi tâm nhíu chặt, mắt thấy sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, trong lòng không khỏi có chút bực bội: "Thiến Dung, thật sự tìm không thấy cơ hội động thủ tay chân sao?"
Tân khách tán đi, nếu như xảy ra chuyện gì, Định Quốc Công nhất định sẽ đè xuống.
Chuyện này Khương Nịnh Bảo thật sự là đủ cẩn thận, đã không chừa chỗ trống nào cho nàng chui.
Thiến Dung cười khổ nói: "Tìm không thấy, phủ Định Quốc Công to như vậy trừ viện tử cô gia, đều bị phu nhân Quốc Công quản lí, người của chúng ta cắm không vào được, người cũng không thu mua được."
không quản lí viện tử của cô gia, đó không phải vì quản lí không được, mà là không muốn để cán dao cho người nắm.
Thiến Dung không khỏi lo lắng tới tiểu thư.
Phu nhân Quốc Công khó đối phó, nhưng tiểu thư cùng phu nhân Quốc Công đã kết thù oán, khôngphải gió tây áp đảo gió đông, chính là gió đông áp đảo gió tây.
Tiểu thư ở phủ An Viễn Hầu rất lợi hại, nhưng nơi này là phủ Định Quốc Công, theo nàng quan sát, hạ nhân trong phủ ngay ngắn trật tự, mỗi người quản lí chức vụ của mình, không cách nào vi phạm.
Nhất là đồ ăn cùng phòng bếp, càng là quan trọng nhất, có ma ma tinh thông dược lý chuyên môn kiểm nghiệm.
Cứ như vậy, thủ đoạn của tiểu thư chỉ có thể ở bên trong Cẩm Hoa viện của cô gia thi triển.
Thiến Dung đem tin tức dò thăm một năm một mười nói cho tiểu thư, sợ tiểu thư bí quá hoá liều, lại không cách nào đạt tới mục đích mong muốn, Cẩm Hoa viện bên trong hạ nhân đều là trung với cô gia.
Tiểu thư ở đây thi triển thủ đoạn không có bất kỳ cái gì tác dụng.
"thật không nghĩ tới phủ Định Quốc Công, so hoàng cung lại còn cẩn thận sâm nghiêm." Dương Thư Thanh khuôn mặt xanh xám sau khi bỏ khăn cô dâu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt khôngtự chủ nhiễm lên một màu đỏ ửng mang nét không cam lòng.
Chuẩn bị lâu như thế, vậy mà một chút cũng không dùng tới.
thật chẳng lẽ chỉ có thể ẩn nhẫn hai năm?
Nhưng nghĩ đến những gì mình chuẩn bị ở phía sau, Dương Thư Thanh ép buộc mình tỉnh táo lại.
May mắn Dương Thư Thanh không có tiếp tục tìm đường chết, bằng không thì nàng nhất định sẽ biết mình đang bị thân vệ Định Quốc Công giám thị, bên trong tân phòng Tạ Thất ẩn núp lỗ tai giật giật, đem những lời của Dương Thư Thanh cùng tỳ nữ thu vào trong tai, cười lạnh.
Dương tiểu thư thật đúng là không an phận, quả nhiên như phu nhân dự đoán, dĩ nhiên muốn động thủ tay chân vu oan, may mắn nàng cuối cùng cũng không có ra tay, bằng không thì... Tạ Thất đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Màn đêm buông xuống, tân khách cũng giải tán, phủ Định Quốc Công khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ, náo nhiệt một ngày phủ đệ khôi phục yên tĩnh.
Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công đi đến Vinh Hỉ đường cùng Tạ lão phu nhân dùng bữa.
Hôm nay là thời gian đại hôn của Tạ Cảnh Dực,
Tạ lão phu nhân mặt mũi tràn đầy nụ cười, nguyên nhân có lẽ là Định Quốc Công mỗi ngày đều bồi lão phu nhân dùng bữa, tinh thần lão phu nhân nhìn càng thêm toả sáng, tinh khí tràn trề.
Theo Hoàng ma ma nói, lão phu nhân đã làm ba bộ đồ lót.
Khương Nịnh Bảo im lặng.
Tháng gần nhất, Tạ lão phu nhân thường xuyên đuổi Hoàng ma ma đưa chút thuốc bổ đến, nàng vụng trộm phái Xuân Hỉ hỏi thăm qua đại phu, đây đều là các loại nước thuốc bổ dưỡng giúp mang thai.
Khương Nịnh Bảo xưa nay không uống loại thuốc này, nhưng đó là Tạ lão phu nhân tấm lòng thành, cũng thông cảm nỗi niềm sốt ruột ôm tôn tử của bà, đành phải kiên trì uống.
"Các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi."
Sau khi ăn cơm tối xong, Tạ lão phu nhân nhìn xem Khương Nịnh Bảo uống xong một chung canh bổ, cười ha hả thúc giục bọn hắn trở về, ý tứ hết sức rõ ràng, làm cho người ta nghĩ coi nhẹ cũng khó khăn.
Khương Nịnh Bảo nhìn quen không trách, cùng Định Quốc Công rời đi Vinh Hỉ đường.
Trở lại chủ viện, trong phòng dưới ánh nến.
Sau khi hai người tắm rửa thay quần áo, Xuân Nhạc đã đem giường chiếu trải tốt, bên trong lư hương đốt lên mùi thơm hương dây hoa hồng mà Khương Nịnh Bảo yêu nhất, Xuân Hỉ dùng khăn lông lớn lau sạch sẽ nước bám trên mái tóc dài đen nhánh của Khương Nịnh Bảo.
Sau khi mọi thứ hoàn thành, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui ra ngoài, thì Tạ Thất đến đây báo cáo động tĩnh Dương Thư Thanh, biết được nàng thật sự có tâm tư vu oan hãm hại, quanh thân Định Quốc Công khí tức đột nhiên thấp xuống.
Hiển nhiên đối với Dương Thư Thanh, nàng dâu của con nuôi mới vào cửa cực kỳ bất mãn.
Chuyện như đã dự đoán trước làm Khương Nịnh Bảo nở nụ cười, ôn nhu trấn an nói: "Quốc Công Gia, ngươi đừng nóng giận, không đáng, may mắn Dương Thư Thanh coi như thông minh, biết rõ không thể làm, liền thu tay lại."
nói thật Khương Nịnh Bảo thật sự hết biết nói gì, không ai thích ở ngày đại hỉ xảy ra chuyện, nàng và Dương Thư Thanh dù có cừu oán đều muốn trong hôn lễ là tân nương xinh đẹp nhất, nhưng Dương Thư Thanh là tân nương lại nghĩ đến kiếm chuyện.
Quả thực không biết mùi vị.
Định Quốc Công thu liễm khí thế trên người, mi tâm trầm ngưng: "Dương Thư Thanh không phải thông minh, là nàng đem tất cả đường đóng kín, nên nàng ta không có chỗ xuống tay."
Tạ Thất đồng ý gật đầu.
Định Quốc Công nhẹ nhàng liếc qua Tạ Thất, Tạ Thất một cái giật mình, thức thời lui ra ngoài, còn cố ý đem cửa cài đóng.
Khương Nịnh Bảo thấy thế, cười khẽ một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa.
Định Quốc Công ánh mắt tối ngầm, cánh tay dài duỗi ra, dùng sức nắm ở Khương Nịnh Bảo eo thon, ôm nàng thật chặt khảm vào trong ngực của mình, cúi đầu ở môi nàng ấn xuống một cái hôn.
Hôn đến dịu dàng lại triền miên.
Khương Nịnh Bảo hai tay vòng lấy cổ của hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.
Chẳng biết lúc nào, Định Quốc Công đã mang người ôm đến trên giường lớn, trên giường lớn khắc hoa nhẹ nhàng lay động, màn lụa màu đỏ cũng rơi xuống, theo giường lớn lay động nhẹ nhàng chập chờn.
Trong màn lụa, thân ảnh giao chồng lên nhau ẩn ẩn xước xước, đứt quãng rên rỉ cùng trầm thấp tiếng thở dốc đan vào một chỗ, nói không hết triền miên.
Hết thảy lắng lại sau.
Khương Nịnh Bảo mồ hôi đổ lâm ly, toàn thân như nhũn ra nằm trong vùng ngực cứng rắn Định Quốc Công, hai đầu lông mày còn có còn chưa hoàn toàn tiêu đi vui thích, gương mặt nổi lên từng vòm mây hồng, giống như hoa Đào nở rộ trong ba tháng, kiều diễm mê người.
"Năm tháng làm người già đi, một tháng trước, ta vẫn là tân nương tử trong veo như nước, một tháng sau, ta liền thành mẹ chồng hoa tàn ít bướm, chờ con dâu kính trà."
Khương Nịnh Bảo có chút thở dốc, làm bộ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng non mềm của mình, cảm thán một câu, trong lòng lại kích động phấn khởi, nghĩ đến ngày mai Dương Thư Thanh phải quỳ xuống kính trà cho mình, suy nghĩ thoáng qua làm Khương Nịnh Bảo không nhịn được mà cười sung sướng.
Mẹ chồng hoa tàn ít bướm...
Ánh mắt Định Quốc Công xem xét dung nhan Khương Nịnh Bảo hồng nhuận kiều mị, da thịt trơn bóng như ngọc, không có bỏ qua đáy mắt hưng phấn của nàng, trong mắt không tự chủ hiển hiện nụ cười thản nhiên, ở trên môi đỏ chói rơi xuống một hôn.
"Nịnh Bảo, nàng thật đáng yêu."
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp bên trong lộ ra ý cười của Định Quốc Công, gương mặt Khương Nịnh Bảo nóng lên, chỉ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, điểm này ngứa, cấp tốc lan tràn đến đáy lòng, mang đến một trận rung động khó tả.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, cố ý ở hầu kết của hắn cắn nhẹ.
"Nịnh Bảo, nàng đang châm lửa đó."
Định Quốc Công đáy mắt tối sầm lại, hiện lên ngọn lửa nhảy vọt, bàn tay lớn dao động đến phần bụng bóng loáng bằng phẳng nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm khàn khàn nói, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, thân thể biến hóa không có giấu diếm được Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo hai tay vòng lấy eo gầy rắn chắc của hắn, một cái xoay người, đem Định Quốc Công ép đến dưới thân, lộ ra nụ cười tươi đẹp giảo hoạt, sóng mắt lưu chuyển, đều là dáng vẻ lả lướt say lòng người.
"Quốc Công Gia, ta đây không phải đang phụ trách dập lửa sao?"
Khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt Định Quốc Công bị ép dưới thân thể càng thêm thâm thúy cực nóng, tóc đen thật dài hơi có chút xốc xếch rối tung ở đầu vai, tản mát ra khí tức nam tính trí mạng cùng dụ hoặc.
Khương Nịnh Bảo nhịp tim đột nhiên gia tốc, gương mặt nóng hổi, Định Quốc Công đáy mắt hiện ánh nhìn u ám quang mang, dùng sức một cái, hai người vị trí lần nữa đổi đi qua.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, đầy trời sao lốm đốm.
Trong phòng ánh nến chập chờn, gối chăn điên đảo cùng chung mây mưa trên núi.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nịnh Bảo chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm, nhớ tới hôm nay tân nương tử Dương Thư Thanh muốn tới kính trà, Khương Nịnh Bảo lập tức tỉnh táo lại, cõi lòng đầy kích động.
Nàng chờ đợi ngày này thật lâu rồi.
Quan Tư Nghi cao giọng nói ra:
"Nhất bái thiên địa!"
Sau khi đã bái thiên địa, Dương Thư Thanh một thân áo đỏ đứng bên người Tạ Cảnh Dực, phát giác được phía trên cao có hai ánh mắt đang chìn chằm chằm, không cần phải nói, trong đó một ánh mắt khẳng định là Khương Nịnh Bảo, ở dưới khăn che cô dâu khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Dương Thư Thanh không có cảm xúc gì, khăn lụa đỏ bị nắm thật chặt trong tay.
Dương Thư Thanh dù là sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn như cũ cảm nhận được khuất nhục cùng không cam lòng.
"Nhị bái cao đường!"
Quan Tư Nghi vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía cao đường bên trên hai người Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công.
Trong đại đường nụ cười Tạ Nhị phu nhân biến mất, sắc mặt tái xanh nhìn con của mình chuẩn bị bái Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn ở cao đường bên trên.
Đồng dạng sắc mặt khó coi còn có Tạ Nhị gia.
Năm trăm vạn lượng bạch trắng...
Nếu nói không động tâm là gạt người.
Con trai cưới một người là ‘ếch vàng’, còn cùng An Viễn Hầu phủ có quan hệ thông gia quan hệ, tương lai nhi tử phía sau tươi sáng.
Tuy nói máu mủ tình thâm, nhưng con trai hiện tại đã quá kế đến phủ Định Quốc Công, ai biết con dâu thân phận cao quý này có thể nhận bọn hắn hay không.
Bên trên cao đường Khương Nịnh Bảo bộ váy dài màu đỏ thẫm thêu hoa diên vĩ, đoan trang tươi cười, tựa như gió nhẹ chạm vào mặt, cho người ta một cảm giác như tắm mình trong gió xuân ấm áp, bên người nàng là Định Quốc Công Tạ Hành cũng một thân cẩm bào đỏ thẫm thêu viền bạc, khuôn mặt anhtuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mặt khuôn mặt tuấn tú ngày thường không cảm xúc ở ngày đại hỉ này, bộ mặt lạnh lẽo cứng rắn đã hiện lên đường cong mềm mại một chút.
một tháng trước, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công là một đôi tân nhân, một tháng sau, hai người lại ngồi ngay ngắn ở bên trên cao đường chờ con trai con dâu bái đường.
Tân lang cùng Định Quốc Công đều là tuổi trẻ, tương tự anh tuấn bất phàm, nhưng thời điểm khi đó bái đường, Định Quốc Công trên thân sát khí tràn ngập, người bên ngoài không dám đến gần, nên bái đường đều ở khoảng cách cực xa.
Bây giờ, khoảng cách hai cha con lại gần như vậy.
trên đại sảnh triều thần cùng các nữ quyến thấy cảnh này, tâm tình có chút vi diệu.
Khuôn mặt Dương Thư Thanh đã bị khăn cô dâu che phủ, hít một hơi thật sâu, tay nắm thật chặt khan lụa đỏ cùng Tạ Cảnh Dực quay người, hướng phía trên cao đường Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công xoay người cuối xuống thật sâu bái cao đường.
Động tác cử chỉ của Tạ Cảnh Dực tự nhiên, nhưng Dương Thư Thanh lại có vẻ cứng ngắc chậm chạp, nếu như không quan sát kĩ càng nhất định sẽ nhìn không ra, nhưng nơi đây toàn triều thần cùng nữ quyến đều là nhân tinh, tất cả mọi người đều biết được đích nữ An Viễn Hầu và phu nhân Định Quốc Công ân oán tình cừu, cho nên mọi chú ý đều đặt trên thân Dương Thư Thanh, trong tâm lặng lẽ lắc đầu.
Nhìn tới vẫn là phu nhân Định Quốc Công hơn một chút.
Cử chỉ Khương Nịnh Bảo vừa vặn ưu nhã, mỉm cười nhìn thấy Dương Thư Thanh xoay người hành lễ động tác hơi cứng ngắc, đuôi lông mày khóe mắt nhiễm lên một tia vui vẻ, quả nhiên a, nhìn thấy nữ chính cúi đầu bái lễ, trong nội tâm nàng liền có chút thoải mái sung sướng.
Định Quốc Công ngồi ở bên, nhạy cảm đến cảm xúc biến hóa của tiểu thê tử, khóe miệng không chịu được mỉm lên đường cong nhỏ.
"Phu thê giao bái!"
Quan Ti Nghi giọng cao lanh lảnh nói.
Dương Thư Thanh bị khăn cô dâu phủ xuống nên chỉ nghe được thanh âm Quan Ti Nghi, toàn thân buông lỏng, phân đoạn khuất nhục rút cục đã trôi qua, sau khi nàng cùng Tạ Cảnh Dực đối nhau bái, thìQuan Ti Nghi cũng nói ra: "Đưa vào động phòng!", sau khi bị mọi người quay quanh cuối cùng cũng tiến vào tân phòng Cẩm Hoa viện.
Bên trong tân phòng.
Hai tỳ nữ hồi môn cùng ma ma đi theo Dương Thư Thanh đều ở bên trong, sau khi tất cả mọi người rời đi, Dương Thư Thanh đang muốn xốc lên khăn cô dâu, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên ở hai đời nàng mặc hồng trang lấy chồng, liền nhịn xuống.
"Tiểu thư, uống một hớp trà, Tôn ma ma vừa cẩn thận đã kiểm tra, trên bàn đồ ăn cùng nước trà đều không có vấn đề." Thiến Dung bưng một chén nước trà tới, nhỏ giọng nói.
Khăn cô dâu được bỏ xuống, Dương Thư Thanh nhăn hạ đôi mi thanh tú, không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo dĩ nhiên không có động thủ tay chân, nàng tiếp nhận nước trà nhấp một miếng, thấp giọng hỏi Thiến Dung.
"Thiến Dung, ngoài cửa có người trông coi sao?"
Thiến Dung gật đầu: "Có, là người của cô gia."
Dương Thư Thanh nắm chặt chén trà trong tay, mi tâm nhíu chặt, mắt thấy sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, trong lòng không khỏi có chút bực bội: "Thiến Dung, thật sự tìm không thấy cơ hội động thủ tay chân sao?"
Tân khách tán đi, nếu như xảy ra chuyện gì, Định Quốc Công nhất định sẽ đè xuống.
Chuyện này Khương Nịnh Bảo thật sự là đủ cẩn thận, đã không chừa chỗ trống nào cho nàng chui.
Thiến Dung cười khổ nói: "Tìm không thấy, phủ Định Quốc Công to như vậy trừ viện tử cô gia, đều bị phu nhân Quốc Công quản lí, người của chúng ta cắm không vào được, người cũng không thu mua được."
không quản lí viện tử của cô gia, đó không phải vì quản lí không được, mà là không muốn để cán dao cho người nắm.
Thiến Dung không khỏi lo lắng tới tiểu thư.
Phu nhân Quốc Công khó đối phó, nhưng tiểu thư cùng phu nhân Quốc Công đã kết thù oán, khôngphải gió tây áp đảo gió đông, chính là gió đông áp đảo gió tây.
Tiểu thư ở phủ An Viễn Hầu rất lợi hại, nhưng nơi này là phủ Định Quốc Công, theo nàng quan sát, hạ nhân trong phủ ngay ngắn trật tự, mỗi người quản lí chức vụ của mình, không cách nào vi phạm.
Nhất là đồ ăn cùng phòng bếp, càng là quan trọng nhất, có ma ma tinh thông dược lý chuyên môn kiểm nghiệm.
Cứ như vậy, thủ đoạn của tiểu thư chỉ có thể ở bên trong Cẩm Hoa viện của cô gia thi triển.
Thiến Dung đem tin tức dò thăm một năm một mười nói cho tiểu thư, sợ tiểu thư bí quá hoá liều, lại không cách nào đạt tới mục đích mong muốn, Cẩm Hoa viện bên trong hạ nhân đều là trung với cô gia.
Tiểu thư ở đây thi triển thủ đoạn không có bất kỳ cái gì tác dụng.
"thật không nghĩ tới phủ Định Quốc Công, so hoàng cung lại còn cẩn thận sâm nghiêm." Dương Thư Thanh khuôn mặt xanh xám sau khi bỏ khăn cô dâu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt khôngtự chủ nhiễm lên một màu đỏ ửng mang nét không cam lòng.
Chuẩn bị lâu như thế, vậy mà một chút cũng không dùng tới.
thật chẳng lẽ chỉ có thể ẩn nhẫn hai năm?
Nhưng nghĩ đến những gì mình chuẩn bị ở phía sau, Dương Thư Thanh ép buộc mình tỉnh táo lại.
May mắn Dương Thư Thanh không có tiếp tục tìm đường chết, bằng không thì nàng nhất định sẽ biết mình đang bị thân vệ Định Quốc Công giám thị, bên trong tân phòng Tạ Thất ẩn núp lỗ tai giật giật, đem những lời của Dương Thư Thanh cùng tỳ nữ thu vào trong tai, cười lạnh.
Dương tiểu thư thật đúng là không an phận, quả nhiên như phu nhân dự đoán, dĩ nhiên muốn động thủ tay chân vu oan, may mắn nàng cuối cùng cũng không có ra tay, bằng không thì... Tạ Thất đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Màn đêm buông xuống, tân khách cũng giải tán, phủ Định Quốc Công khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ, náo nhiệt một ngày phủ đệ khôi phục yên tĩnh.
Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công đi đến Vinh Hỉ đường cùng Tạ lão phu nhân dùng bữa.
Hôm nay là thời gian đại hôn của Tạ Cảnh Dực,
Tạ lão phu nhân mặt mũi tràn đầy nụ cười, nguyên nhân có lẽ là Định Quốc Công mỗi ngày đều bồi lão phu nhân dùng bữa, tinh thần lão phu nhân nhìn càng thêm toả sáng, tinh khí tràn trề.
Theo Hoàng ma ma nói, lão phu nhân đã làm ba bộ đồ lót.
Khương Nịnh Bảo im lặng.
Tháng gần nhất, Tạ lão phu nhân thường xuyên đuổi Hoàng ma ma đưa chút thuốc bổ đến, nàng vụng trộm phái Xuân Hỉ hỏi thăm qua đại phu, đây đều là các loại nước thuốc bổ dưỡng giúp mang thai.
Khương Nịnh Bảo xưa nay không uống loại thuốc này, nhưng đó là Tạ lão phu nhân tấm lòng thành, cũng thông cảm nỗi niềm sốt ruột ôm tôn tử của bà, đành phải kiên trì uống.
"Các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi."
Sau khi ăn cơm tối xong, Tạ lão phu nhân nhìn xem Khương Nịnh Bảo uống xong một chung canh bổ, cười ha hả thúc giục bọn hắn trở về, ý tứ hết sức rõ ràng, làm cho người ta nghĩ coi nhẹ cũng khó khăn.
Khương Nịnh Bảo nhìn quen không trách, cùng Định Quốc Công rời đi Vinh Hỉ đường.
Trở lại chủ viện, trong phòng dưới ánh nến.
Sau khi hai người tắm rửa thay quần áo, Xuân Nhạc đã đem giường chiếu trải tốt, bên trong lư hương đốt lên mùi thơm hương dây hoa hồng mà Khương Nịnh Bảo yêu nhất, Xuân Hỉ dùng khăn lông lớn lau sạch sẽ nước bám trên mái tóc dài đen nhánh của Khương Nịnh Bảo.
Sau khi mọi thứ hoàn thành, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui ra ngoài, thì Tạ Thất đến đây báo cáo động tĩnh Dương Thư Thanh, biết được nàng thật sự có tâm tư vu oan hãm hại, quanh thân Định Quốc Công khí tức đột nhiên thấp xuống.
Hiển nhiên đối với Dương Thư Thanh, nàng dâu của con nuôi mới vào cửa cực kỳ bất mãn.
Chuyện như đã dự đoán trước làm Khương Nịnh Bảo nở nụ cười, ôn nhu trấn an nói: "Quốc Công Gia, ngươi đừng nóng giận, không đáng, may mắn Dương Thư Thanh coi như thông minh, biết rõ không thể làm, liền thu tay lại."
nói thật Khương Nịnh Bảo thật sự hết biết nói gì, không ai thích ở ngày đại hỉ xảy ra chuyện, nàng và Dương Thư Thanh dù có cừu oán đều muốn trong hôn lễ là tân nương xinh đẹp nhất, nhưng Dương Thư Thanh là tân nương lại nghĩ đến kiếm chuyện.
Quả thực không biết mùi vị.
Định Quốc Công thu liễm khí thế trên người, mi tâm trầm ngưng: "Dương Thư Thanh không phải thông minh, là nàng đem tất cả đường đóng kín, nên nàng ta không có chỗ xuống tay."
Tạ Thất đồng ý gật đầu.
Định Quốc Công nhẹ nhàng liếc qua Tạ Thất, Tạ Thất một cái giật mình, thức thời lui ra ngoài, còn cố ý đem cửa cài đóng.
Khương Nịnh Bảo thấy thế, cười khẽ một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa.
Định Quốc Công ánh mắt tối ngầm, cánh tay dài duỗi ra, dùng sức nắm ở Khương Nịnh Bảo eo thon, ôm nàng thật chặt khảm vào trong ngực của mình, cúi đầu ở môi nàng ấn xuống một cái hôn.
Hôn đến dịu dàng lại triền miên.
Khương Nịnh Bảo hai tay vòng lấy cổ của hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.
Chẳng biết lúc nào, Định Quốc Công đã mang người ôm đến trên giường lớn, trên giường lớn khắc hoa nhẹ nhàng lay động, màn lụa màu đỏ cũng rơi xuống, theo giường lớn lay động nhẹ nhàng chập chờn.
Trong màn lụa, thân ảnh giao chồng lên nhau ẩn ẩn xước xước, đứt quãng rên rỉ cùng trầm thấp tiếng thở dốc đan vào một chỗ, nói không hết triền miên.
Hết thảy lắng lại sau.
Khương Nịnh Bảo mồ hôi đổ lâm ly, toàn thân như nhũn ra nằm trong vùng ngực cứng rắn Định Quốc Công, hai đầu lông mày còn có còn chưa hoàn toàn tiêu đi vui thích, gương mặt nổi lên từng vòm mây hồng, giống như hoa Đào nở rộ trong ba tháng, kiều diễm mê người.
"Năm tháng làm người già đi, một tháng trước, ta vẫn là tân nương tử trong veo như nước, một tháng sau, ta liền thành mẹ chồng hoa tàn ít bướm, chờ con dâu kính trà."
Khương Nịnh Bảo có chút thở dốc, làm bộ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng non mềm của mình, cảm thán một câu, trong lòng lại kích động phấn khởi, nghĩ đến ngày mai Dương Thư Thanh phải quỳ xuống kính trà cho mình, suy nghĩ thoáng qua làm Khương Nịnh Bảo không nhịn được mà cười sung sướng.
Mẹ chồng hoa tàn ít bướm...
Ánh mắt Định Quốc Công xem xét dung nhan Khương Nịnh Bảo hồng nhuận kiều mị, da thịt trơn bóng như ngọc, không có bỏ qua đáy mắt hưng phấn của nàng, trong mắt không tự chủ hiển hiện nụ cười thản nhiên, ở trên môi đỏ chói rơi xuống một hôn.
"Nịnh Bảo, nàng thật đáng yêu."
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp bên trong lộ ra ý cười của Định Quốc Công, gương mặt Khương Nịnh Bảo nóng lên, chỉ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, điểm này ngứa, cấp tốc lan tràn đến đáy lòng, mang đến một trận rung động khó tả.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, cố ý ở hầu kết của hắn cắn nhẹ.
"Nịnh Bảo, nàng đang châm lửa đó."
Định Quốc Công đáy mắt tối sầm lại, hiện lên ngọn lửa nhảy vọt, bàn tay lớn dao động đến phần bụng bóng loáng bằng phẳng nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm khàn khàn nói, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, thân thể biến hóa không có giấu diếm được Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo hai tay vòng lấy eo gầy rắn chắc của hắn, một cái xoay người, đem Định Quốc Công ép đến dưới thân, lộ ra nụ cười tươi đẹp giảo hoạt, sóng mắt lưu chuyển, đều là dáng vẻ lả lướt say lòng người.
"Quốc Công Gia, ta đây không phải đang phụ trách dập lửa sao?"
Khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt Định Quốc Công bị ép dưới thân thể càng thêm thâm thúy cực nóng, tóc đen thật dài hơi có chút xốc xếch rối tung ở đầu vai, tản mát ra khí tức nam tính trí mạng cùng dụ hoặc.
Khương Nịnh Bảo nhịp tim đột nhiên gia tốc, gương mặt nóng hổi, Định Quốc Công đáy mắt hiện ánh nhìn u ám quang mang, dùng sức một cái, hai người vị trí lần nữa đổi đi qua.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, đầy trời sao lốm đốm.
Trong phòng ánh nến chập chờn, gối chăn điên đảo cùng chung mây mưa trên núi.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nịnh Bảo chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm, nhớ tới hôm nay tân nương tử Dương Thư Thanh muốn tới kính trà, Khương Nịnh Bảo lập tức tỉnh táo lại, cõi lòng đầy kích động.
Nàng chờ đợi ngày này thật lâu rồi.
/84
|