Ba ngày trôi đi, Dương Thư Thanh trước khi trở về nhà lại mặt đã đi tới chủ viện một chuyến.
"Thỉnh an mẹ chồng."
Dương Thư Thanh cắn răng, cung kính thực hiện lễ nghi, gọi một cô gái cùng thế hệ với mình làm mẹ chồng, còn muốn hành lễ, Dương Thư Thanh cũng đã chuẩn bị tâm lý cho mình rất lâu.
Khương Nịnh Bảo cười nhẹ nhàng để Triệu quản gia đem lễ lại mặt đã chuẩn bị giao cho Dương Thư Thanh, liếc qua khuôn mặt Dương Thư Thanh được trang điểm tinh xảo, mặt mày tỏa sáng, nụ cười vũ mị ngọt ngào trong lòng buồn cười.
"Dương thị, Cảnh Dực đâu, hôm nay sao hắn không cùng ngươi đi lại mặt?"
Chuyện này Dương Thư Thanh thực sự sẽ dấu kĩ, trừ đêm động phòng hoa chúc ra thì rõ ràng hai đêm sau đó hai người không có gọi lấy nước, còn ở trước mặt nàng làm bộ vợ chồng ân ái.
Khương Nịnh Bảo vui vẻ không ngại đâm một chút vào ống phổi của nàng ta.
Dương Thư Thanh nở nụ cười tươi, vân vê một ít sợi tóc bên tai, trong giọng nói mang theo sự ngọt ngào: “Mẹ chồng, người cũng biết Tạ Cảnh Dực là chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Ty, hôm nay lại có việc gấp phải xử lí, không có cách nào theo ta đi lại mặt, nhưng chàng cũng đã chuẩn bị cho ta một phần lễ lại mặt khác.”
Trong lòng nàng ta lại tức muốn chết, Khương Nịnh Bảo thật sự là hết chuyện để hỏi, muốn thấy nàng là trò cười sao, nằm mơ đi.
thật tốt là mọi chuyện xảy ra trong Cẩm Hoa viện đều được khống chế ở trong tay Tạ Cảnh Dực, nếu không đã truyền ra ngoài, nàng ta còn mặt mũi nào, thật tình nàng ta không biết Khương Nịnh Bảo đãsớm biết chuyện của nàng ta cùng Tạ Cảnh Dực.
“thì ra là như vậy.” Khương Nịnh Bảo ý tứ sâu xa mà cười một tiếng, Dương Thư Thanh đúng là con vịt chết thích sĩ diện.
Dương Thư Thanh luôn cảm thấy Khương Nịnh Bảo nụ cười có điểm lạ, nhưng lúc này Dương Thư Thanh không nghĩ đứng lâu ở chủ viện, nên liền mang lên lễ lại mặt vội vàng cáo từ.
Lúc này Dương Thư Thanh nhìn danh mục quà tặng lễ lại mặt, đúng quy đúng củ, tìm không ra sai sót, trong lòng một trận buồn bã tức giận.
Khương Nịnh Bảo này quá khó chơi, làm việc đến giọt nước cũng không lọt.
Sau khi xong hết mọi việc, Dương Thư Thanh rời đi, Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà, bắt đầu xử lý trong phủ sự vụ, còn có Diêu chưởng quỹ đưa tới sổ sách, Xuân Nhạc ở một bên cầm cây quạt phe phẩy.
Lúc này, Xuân Hỉ hiểu ý bưng lên nước ô mai nóng.
Nước ô mai chua chua ngọt ngọt, ấm áp, tư vị vô cùng tốt, Khương Nịnh Bảo uống một bát, nhân tiện nói: "Xuân Hỉ, nước ô mai này có vị rất tốt, chút nữa nhớ mang đi Vinh Hỉ đường."
Xuân Hỉ dạ một tiếng, sau đó lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Khương Nịnh Bảo: "Phu nhân, Triệu quản gia nói có một đứa bé đưa một phong tới chỉ đích danh muốn giao cho ngài."
Khương Nịnh Bảo nhíu mày, cầm qua phong thư xem xét, phong thư bên trên dĩ nhiên không có kí tên, đôi mày nhăn nhăn, đem phong thư mở ra, rút ra giấy viết thư xem xét.
Khương Nịnh Bảo xùy cười một tiếng, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
"Tổ mẫu thật đúng là chưa từ bỏ ý định."
"Phu nhân, chẳng lẽ Khương gia bên kia lại nghĩ ra vấn để đốt người rồi?" Xuân Hỉ kinh ngạc hỏi mộtcâu.
"Đúng vậy a, tổ mẫu của ta thật tốt, lại tính toán ra việc cho Ngũ muội cùng ta chung hầu một chồng." Khương Nịnh Bảo mặt không thay đổi cười lạnh nói, giọng điệu có chút ít khó chịu phập phồng.
"Cái gì?"
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc quá sợ hãi, lập tức vô cùng phẫn nộ.
"Lão phu nhân thật quá đáng."
Khương Nịnh Bảo khóe môi khẽ cong lên, nhưng đáng tiếc tính toán của tổ mẫu phải thất bại, Ngũ muội Khương Minh Dao trong lúc vô tình đã nghe trộm được tổ mẫu cùng Hồng Hạnh tính toán, sau đó âmthầm điều tra, đem hết thảy mọi việc viết thư nói cho nàng.
Bây giờ Khương Minh Dao không phải là thân thiên kim quan gia, thân phận rớt xuống ngàn trượng, muốn gả vào vọng tộc chỉ có thể làm thiếp, Khương Minh Dao ở trong thư nàng ta nói không muốn làm thiếp.
Lần này nàng ta viết thư nói cho nàng, chỉ muốn cầu nàng hỗ trợ, cho dù là gả làm dâu vào nhà bần hàn nàng ta đều nguyện ý.
Khương Nịnh Bảo quyết định ban đêm thương lượng với Định Quốc Công một phen.
Tới gần buổi trưa, hạ nhân đến đây bẩm báo cơm trưa chuẩn bị xong, Khương Nịnh Bảo xoa xoa đôi mày, gác lại trong tay sổ sách, cùng lão phu nhân cùng một chỗ dùng cơm trưa.
...
Dương Thư Thanh mang theo lễ lại mặt phong phú về phủ An Viễn Hầu, sau khi ứng phó xong đám tỷ muội con thứ trong phủ, liền cùng một mình phu nhân An Viễn Hầu đi vào trong phòng nói chuyện.
"Thanh Nhi, Cảnh Dực đối với con có tốt không?" phu nhân An Viễn Hầu quan sát thần sắc của con gáimột lúc quan tâm mà hỏi thăm.
Dương Thư Thanh nở nụ cười xinh đẹp thẹn thùng nói: "Chàng đối với con rất tốt."
Trong lòng lại đắng chát không thôi.
Kể từ sau đêm động phòng hoa chúc, nàng ta cùng Tạ Cảnh Dực cứ y nguyên ngủ trên giường lớn, nhưng Tạ Cảnh Dực nhưng không có nhìn mặt nàng ta, chuyện này làm cho nàng ta xấu hổ không có mặt mũi mà mở miệng, đương nhiên Dương Thư Thanh sẽ không nói ra.
"Cảnh Dực tốt với con, nương an tâm." nỗi lòng lo lắng của phu nhân An Viễn Hầu rơi xuống đất, lập tức lại hỏi nói, " Định Quốc Công phu nhân có làm khó ngươi không?"
Nụ cười Dương Thư Thanh chợt tắt, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng nặng nề, trong mắt lóe ra mãnh liệt phẫn nộ cùng hận ý: "Nương, người yên tâm, Khương Nịnh Bảo cũng chỉ dám ở lúc kính trà làm cho con khó xử một chút thôi."
Phu nhân An Viễn Hầu nhìn thần sắc của con gái, liền hiểu ra trong lúc kính trà đã bị gây khó khăn, ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Thanh Nhi, ngươi chịu thiệt thòi rồi."
"Nương, chút thiệt thòi ấy đâu tính là gì." Về sau nàng ta sẽ để cho Khương Nịnh Bảo trả lại gấp trăm ngàn lần.
Việc cấp bách lúc này là cùng Tạ Cảnh Dực tiêu trừ hiểu lầm.
Dương Thư Thanh giải thích rất nhiều lần, Tạ Cảnh Dực y nguyên không tin, ở bên ngoài hắn vẫn như cũ sẽ cho nàng có thể diện, nhưng lúc ở trong phòng chỉ có 2 người, hắn vẫn lạnh lùng.
Dương Thư Thanh vừa vội vừa tức, nhưng nhiều hơn chính là trái tim băng giá.
Phu nhân An Viễn Hầu cũng hiểu biết được con gái là người có thủ đoạn, nên cũng rất yên tâm, sau khi Dương Thư Thanh cùng mẫu thân hỏi thăm nhau, liền bàn đến vấn đề khác, đây mới chính là mục đích của nàng ta.tro
"Nương, hoàng thượng hạ chỉ tuyển tú, trong phủ chúng ta mấy đứa con thứ của tiểu tiện nhân sinh ra cũng ở trong dnah sách đó, con sợ các nàng sẽ tháot ly khống chế của chúng ta, nên chuẩn bị thuốc tuyệt dục cho bọn họ.
Đáy mắt Dương Thư Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn.
Việc Càn Nguyên đế hạ chỉ tuyển tú là chuyện cực lớn gây chấn động, nghe nói lần này tuyển tú khôngchỉ là làm phong phú hậu cung của Hoàng Thượng mà sẽ còn cho con cháu trong tôn thất vừa độ tuổi chỉ cưới.
Dương Thư Thanh lập tức nghĩ đến mấy thứ muội đang vừa đổ tuổi, rất sợ các nàng đến trong tông thất Hoàng gia, nhất là nàng ta hận Dương Uyển Linh thấu xương, nàng ta ở kiếp trước được gả vô cùng tốt.
một đời này, có mẹ ruột lẫn lộn Hầu phủ huyết mạch, Dương Uyển Linh thanh danh bị hao tổn, đồng thời cũng bị An Viễn Hầu chán ghét mà vứt bỏ, làm mất đi cửa hôn sự tốt đẹp.
Bây giờ Hoàng đế hạ chỉ tuyển tú... Dương Thư Thanh sợ Dương Uyển Linh sẽ vì chuyện này xoay người, nên muốn chặt đi đường lui của nàng ta.
"sẽ y lời con nói mà làm, nương cũng không hi vọng các nàng trèo lên cành cây cao." phu nhân An Viễn Hầu gật đầu đồng ý, nàng cũng sẽ không để con thứ của tiểu tiện nhân uy hiếp được địa vị của con gái.
"Nương, chúng ta có thể làm như vậy..." Dương Thư Thanh ở bên tai phu nhân An Viễn Hầu nói nhỏ vài câu, phu nhân An Viễn Hầu liên tục gật đầu.
Khương Nịnh Bảo cũng không biết Dương Thư Thanh mượn lại mặt cơ hội diệt trừ tất cả uy hiếp, chỉ biết được Dương Thư Thanh sẽ ở nhà mẹ đẻ ở một đêm mới trở về, cũng không nói gì thêm, chỉ là phái người thông báo cho Tạ Cảnh Dực.
Sau khi dùng qua bữa tối, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công dưới ánh trăng đi dạo.
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đi theo sau từ xa.
Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công nói Khương Minh Dao gửi thư, Định Quốc Công Tạ Hành khôngnghĩ tới việc xảy ra tới trình độ như vậy, Khương lão phu nhân còn nghĩ đến việc tính toán Nịnh Bảo, khuôn mặt tuấn tú nặng nề lại.
"Quốc Công Gia, Ngũ muội cầu thiếp cho nàng một cửa hôn nhân, chỉ muốn nhân phẩm tốt, dù là nam nhân nhà nghèo cũng được, nhưng ta cùng Đại ca đã ra riêng, từ khi cùng Khương gia đi ra ngoài đãcùng chi thứ nhất cắt đi mối liên hệ, huống hồ việc hôn nhân của Ngũ muội phải do cha mẹ làm chủ, thật sự thiếp không tiện nhúng tay."
Đôi mày Khương Nịnh Bảo cau lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét khó xử.
Chi thứ nhất đối với cha mẹ nàng ra tay, nàng không nghĩ giận chó đánh mèo đến Khương Minh Dao, chỉ là trong lòng khó mà có thể bình thường được, nếu như không phải cha mẹ mạng lớn, thật là khôngcó.
Lúc trước giúp Khương Xu Nghiên, chỉ là coi trọng ở đứa bé trong bụng của nàng.
Khương Nịnh Bảo đối với Khương Minh Dao tình cảm có chút phức tạp, cũng không muốn nhìn thấy nàng bị Khương lão phu nhân đẩy vào hố lửa.
Nhưng nàng đã cùng chi thứ nhất Khương gia đã đoạn tuyệt tình thân.
Cho nên mới khó xử như thế
Định Quốc Công nghiêng đầu nhìn thấy tiểu thê tử khó xử, im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu như Khương Minh Dao nguyện ý gả cho võ tướng, ở chỗ của ta có nhiều người thích hợp để tuyển chọn."
Khương Nịnh Bảo nghe vậy sững sờ, chần chờ nói: "Quốc Công Gia, chúng ta trong tình hoàn cảnh này nhúng tay vào hôn sự Khương Minh Dao có được không?"
Định Quốc Công đưa tay vén lấy sợi tóc ra sau tai nàng, hiểu được tiểu thê tử lo lắng, thản nhiên nói: "Ta từ có biện pháp, sẽ không để cho người nhà họ Khương biết."
Khương Nịnh Bảo nghe xong Định Quốc Công có chủ ý, trong lòng buông lỏng, khóe miệng lại nhịn không được đi lên có chút nhếch lên, đáy lòng giống như mở ra xán lạn ngời ngời thì Xuân Hoa tới.
"Ta lát nữa viết phong thư, để Tạ Thất đêm nay lặng lẽ đưa qua."
nói xong Khương Nịnh Bảo cũng không còn tâm tư đi dạo dưới ánh trăng, lôi kéo Định Quốc Công trở về viện tử, sau khi viết tin xong liền gọi Tạ Thất, để hắn đưa cho Khương Minh Dao.
Khương Minh Dao đang muốn đi ngủ, nghe được âm thanh gõ cửu sổ nho nhỏ, hơi động lòng, đi tới trước cửa sổ, lại phát hiện ngoài cửa sổ không có một ai, chỉ có trước bệ cửa sổ đặt một phong thư, đôi mắt trong veo một tia sáng hiện lên, liền tranh thủ mở ra xem tin tức.
Xem xong thư, đáy mắt Khương Minh Dao hiện lên một sự kiên quyết.
So với chuyện để Tổ mẫu đưa cho người làm thiếp, chi bằng gả cho võ tướng thủ hạ của Định Quốc Công làm chính thê, nàng tin tưởng Tứ tỷ sẽ không hố nàng, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, cuộc sống về sau trải qua như thế nào, liền nhìn vào bản lãnh của chính mình.
Nghĩ như vậy, Khương Minh Dao liền viết xuống hồi âm.
Tạ Thất đứng trong chỗ tối sau khi lấy được hồi âm liền lặng lẽ rời đi Khương gia.
Sau khi Khương Nịnh Bảo thấy được Khương Minh Dao hồi âm, liền để sự tình tiếp diễn như thế nào giao cho Định Quốc Công, nàng tin tưởng Định Quốc Công sẽ cho Khương Minh Dao chọn một vị hôn phu phù hợp.
Ngày thứ hai, Tạ Cảnh Dực đi phủ An Viễn Hầu đón người, Dương Thư Thanh mặt mày hớn hở hồi phủ, đuôi lông mày khóe mắt không che giấu được vui mừng.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau đến Vinh Hỉ đường bồi Tạ lão phu nhân dùng cơm trưa.
Vừa ăn trưa xong, thì trên cổ tay Định Quốc Công Tạ Hành vòng tay tử đàn phật châu đột nhiên đứt lìa.
Đông đông đông...
Từng viên phật châu tử đàn rơi lả tả trên đất, giống như đã mất đi tất cả ánh sáng, ngay sau đó mộtluồng sát khí làm người sợ hãi tim đập nhanh tốc thẳng vào mặt.
Đám tỳ nữ ma ma ở Vinh Hỉ đường sắc mặt bỗng dưng tái đi, cùng nhau che tim.
Khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công biến đổi, trong nháy mắt đứng cách xa Tạ lão phu nhân.
Lúc phật châu rơi xuống đất Tạ Cảnh Dực ngay lập tức đứng ngăn trước mặt Tạ lão phu nhân.
Dương Thư Thanh phản ứng cực kì cấp tốc, ngay lập tức cách xa Định Quốc Công, nàng khiếp sợ nhìn từng viên phật châu lăn đi tứ phía, trong mắt tràn đầy sợ hãi và nghĩ tới mà sợ, cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Mẫu thân, ngài còn khoẻ chứ?"
Khương Nịnh Bảo vội vàng đỡ lấy Tạ lão phu nhân ngồi ở một chiếc ghế kiểu phía trên có điêu khắc, lo lắng hỏi.
Trong lòng âm thầm may mắn vì Tạ lão phu nhân uống rượu thuốc nên xương cốt và thân thể khoẻ mạnh, bằng không với việc lão phu nhân bị sát khí Quốc Công Gia đột nhiên bộc phát xâm nhập, đoán chừng muốn nằm trên giường một tháng.
Tạ lão phu nhân nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy quan tâm Khương Nịnh Bảo cùng cháu trai nuôi, lắc đầu: "Đừng lo lắng, ta không sao, không nghĩ tới một ngày này vẫn là tới."
"Thỉnh an mẹ chồng."
Dương Thư Thanh cắn răng, cung kính thực hiện lễ nghi, gọi một cô gái cùng thế hệ với mình làm mẹ chồng, còn muốn hành lễ, Dương Thư Thanh cũng đã chuẩn bị tâm lý cho mình rất lâu.
Khương Nịnh Bảo cười nhẹ nhàng để Triệu quản gia đem lễ lại mặt đã chuẩn bị giao cho Dương Thư Thanh, liếc qua khuôn mặt Dương Thư Thanh được trang điểm tinh xảo, mặt mày tỏa sáng, nụ cười vũ mị ngọt ngào trong lòng buồn cười.
"Dương thị, Cảnh Dực đâu, hôm nay sao hắn không cùng ngươi đi lại mặt?"
Chuyện này Dương Thư Thanh thực sự sẽ dấu kĩ, trừ đêm động phòng hoa chúc ra thì rõ ràng hai đêm sau đó hai người không có gọi lấy nước, còn ở trước mặt nàng làm bộ vợ chồng ân ái.
Khương Nịnh Bảo vui vẻ không ngại đâm một chút vào ống phổi của nàng ta.
Dương Thư Thanh nở nụ cười tươi, vân vê một ít sợi tóc bên tai, trong giọng nói mang theo sự ngọt ngào: “Mẹ chồng, người cũng biết Tạ Cảnh Dực là chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Ty, hôm nay lại có việc gấp phải xử lí, không có cách nào theo ta đi lại mặt, nhưng chàng cũng đã chuẩn bị cho ta một phần lễ lại mặt khác.”
Trong lòng nàng ta lại tức muốn chết, Khương Nịnh Bảo thật sự là hết chuyện để hỏi, muốn thấy nàng là trò cười sao, nằm mơ đi.
thật tốt là mọi chuyện xảy ra trong Cẩm Hoa viện đều được khống chế ở trong tay Tạ Cảnh Dực, nếu không đã truyền ra ngoài, nàng ta còn mặt mũi nào, thật tình nàng ta không biết Khương Nịnh Bảo đãsớm biết chuyện của nàng ta cùng Tạ Cảnh Dực.
“thì ra là như vậy.” Khương Nịnh Bảo ý tứ sâu xa mà cười một tiếng, Dương Thư Thanh đúng là con vịt chết thích sĩ diện.
Dương Thư Thanh luôn cảm thấy Khương Nịnh Bảo nụ cười có điểm lạ, nhưng lúc này Dương Thư Thanh không nghĩ đứng lâu ở chủ viện, nên liền mang lên lễ lại mặt vội vàng cáo từ.
Lúc này Dương Thư Thanh nhìn danh mục quà tặng lễ lại mặt, đúng quy đúng củ, tìm không ra sai sót, trong lòng một trận buồn bã tức giận.
Khương Nịnh Bảo này quá khó chơi, làm việc đến giọt nước cũng không lọt.
Sau khi xong hết mọi việc, Dương Thư Thanh rời đi, Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà, bắt đầu xử lý trong phủ sự vụ, còn có Diêu chưởng quỹ đưa tới sổ sách, Xuân Nhạc ở một bên cầm cây quạt phe phẩy.
Lúc này, Xuân Hỉ hiểu ý bưng lên nước ô mai nóng.
Nước ô mai chua chua ngọt ngọt, ấm áp, tư vị vô cùng tốt, Khương Nịnh Bảo uống một bát, nhân tiện nói: "Xuân Hỉ, nước ô mai này có vị rất tốt, chút nữa nhớ mang đi Vinh Hỉ đường."
Xuân Hỉ dạ một tiếng, sau đó lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Khương Nịnh Bảo: "Phu nhân, Triệu quản gia nói có một đứa bé đưa một phong tới chỉ đích danh muốn giao cho ngài."
Khương Nịnh Bảo nhíu mày, cầm qua phong thư xem xét, phong thư bên trên dĩ nhiên không có kí tên, đôi mày nhăn nhăn, đem phong thư mở ra, rút ra giấy viết thư xem xét.
Khương Nịnh Bảo xùy cười một tiếng, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
"Tổ mẫu thật đúng là chưa từ bỏ ý định."
"Phu nhân, chẳng lẽ Khương gia bên kia lại nghĩ ra vấn để đốt người rồi?" Xuân Hỉ kinh ngạc hỏi mộtcâu.
"Đúng vậy a, tổ mẫu của ta thật tốt, lại tính toán ra việc cho Ngũ muội cùng ta chung hầu một chồng." Khương Nịnh Bảo mặt không thay đổi cười lạnh nói, giọng điệu có chút ít khó chịu phập phồng.
"Cái gì?"
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc quá sợ hãi, lập tức vô cùng phẫn nộ.
"Lão phu nhân thật quá đáng."
Khương Nịnh Bảo khóe môi khẽ cong lên, nhưng đáng tiếc tính toán của tổ mẫu phải thất bại, Ngũ muội Khương Minh Dao trong lúc vô tình đã nghe trộm được tổ mẫu cùng Hồng Hạnh tính toán, sau đó âmthầm điều tra, đem hết thảy mọi việc viết thư nói cho nàng.
Bây giờ Khương Minh Dao không phải là thân thiên kim quan gia, thân phận rớt xuống ngàn trượng, muốn gả vào vọng tộc chỉ có thể làm thiếp, Khương Minh Dao ở trong thư nàng ta nói không muốn làm thiếp.
Lần này nàng ta viết thư nói cho nàng, chỉ muốn cầu nàng hỗ trợ, cho dù là gả làm dâu vào nhà bần hàn nàng ta đều nguyện ý.
Khương Nịnh Bảo quyết định ban đêm thương lượng với Định Quốc Công một phen.
Tới gần buổi trưa, hạ nhân đến đây bẩm báo cơm trưa chuẩn bị xong, Khương Nịnh Bảo xoa xoa đôi mày, gác lại trong tay sổ sách, cùng lão phu nhân cùng một chỗ dùng cơm trưa.
...
Dương Thư Thanh mang theo lễ lại mặt phong phú về phủ An Viễn Hầu, sau khi ứng phó xong đám tỷ muội con thứ trong phủ, liền cùng một mình phu nhân An Viễn Hầu đi vào trong phòng nói chuyện.
"Thanh Nhi, Cảnh Dực đối với con có tốt không?" phu nhân An Viễn Hầu quan sát thần sắc của con gáimột lúc quan tâm mà hỏi thăm.
Dương Thư Thanh nở nụ cười xinh đẹp thẹn thùng nói: "Chàng đối với con rất tốt."
Trong lòng lại đắng chát không thôi.
Kể từ sau đêm động phòng hoa chúc, nàng ta cùng Tạ Cảnh Dực cứ y nguyên ngủ trên giường lớn, nhưng Tạ Cảnh Dực nhưng không có nhìn mặt nàng ta, chuyện này làm cho nàng ta xấu hổ không có mặt mũi mà mở miệng, đương nhiên Dương Thư Thanh sẽ không nói ra.
"Cảnh Dực tốt với con, nương an tâm." nỗi lòng lo lắng của phu nhân An Viễn Hầu rơi xuống đất, lập tức lại hỏi nói, " Định Quốc Công phu nhân có làm khó ngươi không?"
Nụ cười Dương Thư Thanh chợt tắt, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng nặng nề, trong mắt lóe ra mãnh liệt phẫn nộ cùng hận ý: "Nương, người yên tâm, Khương Nịnh Bảo cũng chỉ dám ở lúc kính trà làm cho con khó xử một chút thôi."
Phu nhân An Viễn Hầu nhìn thần sắc của con gái, liền hiểu ra trong lúc kính trà đã bị gây khó khăn, ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Thanh Nhi, ngươi chịu thiệt thòi rồi."
"Nương, chút thiệt thòi ấy đâu tính là gì." Về sau nàng ta sẽ để cho Khương Nịnh Bảo trả lại gấp trăm ngàn lần.
Việc cấp bách lúc này là cùng Tạ Cảnh Dực tiêu trừ hiểu lầm.
Dương Thư Thanh giải thích rất nhiều lần, Tạ Cảnh Dực y nguyên không tin, ở bên ngoài hắn vẫn như cũ sẽ cho nàng có thể diện, nhưng lúc ở trong phòng chỉ có 2 người, hắn vẫn lạnh lùng.
Dương Thư Thanh vừa vội vừa tức, nhưng nhiều hơn chính là trái tim băng giá.
Phu nhân An Viễn Hầu cũng hiểu biết được con gái là người có thủ đoạn, nên cũng rất yên tâm, sau khi Dương Thư Thanh cùng mẫu thân hỏi thăm nhau, liền bàn đến vấn đề khác, đây mới chính là mục đích của nàng ta.tro
"Nương, hoàng thượng hạ chỉ tuyển tú, trong phủ chúng ta mấy đứa con thứ của tiểu tiện nhân sinh ra cũng ở trong dnah sách đó, con sợ các nàng sẽ tháot ly khống chế của chúng ta, nên chuẩn bị thuốc tuyệt dục cho bọn họ.
Đáy mắt Dương Thư Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn.
Việc Càn Nguyên đế hạ chỉ tuyển tú là chuyện cực lớn gây chấn động, nghe nói lần này tuyển tú khôngchỉ là làm phong phú hậu cung của Hoàng Thượng mà sẽ còn cho con cháu trong tôn thất vừa độ tuổi chỉ cưới.
Dương Thư Thanh lập tức nghĩ đến mấy thứ muội đang vừa đổ tuổi, rất sợ các nàng đến trong tông thất Hoàng gia, nhất là nàng ta hận Dương Uyển Linh thấu xương, nàng ta ở kiếp trước được gả vô cùng tốt.
một đời này, có mẹ ruột lẫn lộn Hầu phủ huyết mạch, Dương Uyển Linh thanh danh bị hao tổn, đồng thời cũng bị An Viễn Hầu chán ghét mà vứt bỏ, làm mất đi cửa hôn sự tốt đẹp.
Bây giờ Hoàng đế hạ chỉ tuyển tú... Dương Thư Thanh sợ Dương Uyển Linh sẽ vì chuyện này xoay người, nên muốn chặt đi đường lui của nàng ta.
"sẽ y lời con nói mà làm, nương cũng không hi vọng các nàng trèo lên cành cây cao." phu nhân An Viễn Hầu gật đầu đồng ý, nàng cũng sẽ không để con thứ của tiểu tiện nhân uy hiếp được địa vị của con gái.
"Nương, chúng ta có thể làm như vậy..." Dương Thư Thanh ở bên tai phu nhân An Viễn Hầu nói nhỏ vài câu, phu nhân An Viễn Hầu liên tục gật đầu.
Khương Nịnh Bảo cũng không biết Dương Thư Thanh mượn lại mặt cơ hội diệt trừ tất cả uy hiếp, chỉ biết được Dương Thư Thanh sẽ ở nhà mẹ đẻ ở một đêm mới trở về, cũng không nói gì thêm, chỉ là phái người thông báo cho Tạ Cảnh Dực.
Sau khi dùng qua bữa tối, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công dưới ánh trăng đi dạo.
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đi theo sau từ xa.
Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công nói Khương Minh Dao gửi thư, Định Quốc Công Tạ Hành khôngnghĩ tới việc xảy ra tới trình độ như vậy, Khương lão phu nhân còn nghĩ đến việc tính toán Nịnh Bảo, khuôn mặt tuấn tú nặng nề lại.
"Quốc Công Gia, Ngũ muội cầu thiếp cho nàng một cửa hôn nhân, chỉ muốn nhân phẩm tốt, dù là nam nhân nhà nghèo cũng được, nhưng ta cùng Đại ca đã ra riêng, từ khi cùng Khương gia đi ra ngoài đãcùng chi thứ nhất cắt đi mối liên hệ, huống hồ việc hôn nhân của Ngũ muội phải do cha mẹ làm chủ, thật sự thiếp không tiện nhúng tay."
Đôi mày Khương Nịnh Bảo cau lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét khó xử.
Chi thứ nhất đối với cha mẹ nàng ra tay, nàng không nghĩ giận chó đánh mèo đến Khương Minh Dao, chỉ là trong lòng khó mà có thể bình thường được, nếu như không phải cha mẹ mạng lớn, thật là khôngcó.
Lúc trước giúp Khương Xu Nghiên, chỉ là coi trọng ở đứa bé trong bụng của nàng.
Khương Nịnh Bảo đối với Khương Minh Dao tình cảm có chút phức tạp, cũng không muốn nhìn thấy nàng bị Khương lão phu nhân đẩy vào hố lửa.
Nhưng nàng đã cùng chi thứ nhất Khương gia đã đoạn tuyệt tình thân.
Cho nên mới khó xử như thế
Định Quốc Công nghiêng đầu nhìn thấy tiểu thê tử khó xử, im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu như Khương Minh Dao nguyện ý gả cho võ tướng, ở chỗ của ta có nhiều người thích hợp để tuyển chọn."
Khương Nịnh Bảo nghe vậy sững sờ, chần chờ nói: "Quốc Công Gia, chúng ta trong tình hoàn cảnh này nhúng tay vào hôn sự Khương Minh Dao có được không?"
Định Quốc Công đưa tay vén lấy sợi tóc ra sau tai nàng, hiểu được tiểu thê tử lo lắng, thản nhiên nói: "Ta từ có biện pháp, sẽ không để cho người nhà họ Khương biết."
Khương Nịnh Bảo nghe xong Định Quốc Công có chủ ý, trong lòng buông lỏng, khóe miệng lại nhịn không được đi lên có chút nhếch lên, đáy lòng giống như mở ra xán lạn ngời ngời thì Xuân Hoa tới.
"Ta lát nữa viết phong thư, để Tạ Thất đêm nay lặng lẽ đưa qua."
nói xong Khương Nịnh Bảo cũng không còn tâm tư đi dạo dưới ánh trăng, lôi kéo Định Quốc Công trở về viện tử, sau khi viết tin xong liền gọi Tạ Thất, để hắn đưa cho Khương Minh Dao.
Khương Minh Dao đang muốn đi ngủ, nghe được âm thanh gõ cửu sổ nho nhỏ, hơi động lòng, đi tới trước cửa sổ, lại phát hiện ngoài cửa sổ không có một ai, chỉ có trước bệ cửa sổ đặt một phong thư, đôi mắt trong veo một tia sáng hiện lên, liền tranh thủ mở ra xem tin tức.
Xem xong thư, đáy mắt Khương Minh Dao hiện lên một sự kiên quyết.
So với chuyện để Tổ mẫu đưa cho người làm thiếp, chi bằng gả cho võ tướng thủ hạ của Định Quốc Công làm chính thê, nàng tin tưởng Tứ tỷ sẽ không hố nàng, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, cuộc sống về sau trải qua như thế nào, liền nhìn vào bản lãnh của chính mình.
Nghĩ như vậy, Khương Minh Dao liền viết xuống hồi âm.
Tạ Thất đứng trong chỗ tối sau khi lấy được hồi âm liền lặng lẽ rời đi Khương gia.
Sau khi Khương Nịnh Bảo thấy được Khương Minh Dao hồi âm, liền để sự tình tiếp diễn như thế nào giao cho Định Quốc Công, nàng tin tưởng Định Quốc Công sẽ cho Khương Minh Dao chọn một vị hôn phu phù hợp.
Ngày thứ hai, Tạ Cảnh Dực đi phủ An Viễn Hầu đón người, Dương Thư Thanh mặt mày hớn hở hồi phủ, đuôi lông mày khóe mắt không che giấu được vui mừng.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau đến Vinh Hỉ đường bồi Tạ lão phu nhân dùng cơm trưa.
Vừa ăn trưa xong, thì trên cổ tay Định Quốc Công Tạ Hành vòng tay tử đàn phật châu đột nhiên đứt lìa.
Đông đông đông...
Từng viên phật châu tử đàn rơi lả tả trên đất, giống như đã mất đi tất cả ánh sáng, ngay sau đó mộtluồng sát khí làm người sợ hãi tim đập nhanh tốc thẳng vào mặt.
Đám tỳ nữ ma ma ở Vinh Hỉ đường sắc mặt bỗng dưng tái đi, cùng nhau che tim.
Khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công biến đổi, trong nháy mắt đứng cách xa Tạ lão phu nhân.
Lúc phật châu rơi xuống đất Tạ Cảnh Dực ngay lập tức đứng ngăn trước mặt Tạ lão phu nhân.
Dương Thư Thanh phản ứng cực kì cấp tốc, ngay lập tức cách xa Định Quốc Công, nàng khiếp sợ nhìn từng viên phật châu lăn đi tứ phía, trong mắt tràn đầy sợ hãi và nghĩ tới mà sợ, cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Mẫu thân, ngài còn khoẻ chứ?"
Khương Nịnh Bảo vội vàng đỡ lấy Tạ lão phu nhân ngồi ở một chiếc ghế kiểu phía trên có điêu khắc, lo lắng hỏi.
Trong lòng âm thầm may mắn vì Tạ lão phu nhân uống rượu thuốc nên xương cốt và thân thể khoẻ mạnh, bằng không với việc lão phu nhân bị sát khí Quốc Công Gia đột nhiên bộc phát xâm nhập, đoán chừng muốn nằm trên giường một tháng.
Tạ lão phu nhân nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy quan tâm Khương Nịnh Bảo cùng cháu trai nuôi, lắc đầu: "Đừng lo lắng, ta không sao, không nghĩ tới một ngày này vẫn là tới."
/84
|