không khí bên trong phòng ẩn ẩn tràn đầy hạnh phúc cùng tình ý nhè nhẹ.
"Quốc Công Gia, chuyện thiếp mang thai chỉ có mấy người thân cận biết được, tạm thời giữ bí mật trước, chờ thời cơ đã đến lại công khai." Khương Nịnh Bảo tựa đầu nằm ở trong ngực lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của hắng, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
" Được." Định Quốc Công không kềm hãm được dùng sức, đem nàng lại ôm chặt chút.
Khương Nịnh Bảo nhớ tới Định Quốc Công vừa mới trở về, hẳn là còn không có dùng bữa tối, vội vàng nói: "Quốc Công Gia, chàng dùng qua cơm chiều chưa, để thiếp gọi phòng bếp chuẩn bị."
"không có." Định Quốc Công lắc đầu, cẩn thận đem Khương Nịnh Bảo ôm đến trường kỉ.
Khương Nịnh Bảo hôn một cái ở khóe miệng của hắn, nhấp môi khẽ cười: "Quốc Công Gia, thiếp uống qua rượu thuốc, thân thể trụ cột vô cùng tốt, chàng không cần xem thiếp như đồ dễ vỡ mà đối đãi."
Định Quốc Công ừ một tiếng, nhưng động tác như trước mềm nhẹ, Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ cười, Định Quốc Công gọi Tạ Thất bước vào, lệnh cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn bưng lên.
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, cười nói: "Đợi thiếp cùng chàng dùng bữa đi."
"Được." Định Quốc Công không có cự tuyệt, hắn kỳ thật cũng không muốn một mình dùng bữa.
Thời gia ước chừng sau một chén trà, người trong phòng bếp đã bưng thức ăn tới, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đi đại sảnh dùng bữa, trong đại sảnh, Tạ Thất thấy chủ nhân cùng phu nhân đãtới, liền hành lễ lui ra ngoài.
trên bàn cơm món ăn phong phú, có lẽ do là bữa tối nên đồ ăn toàn những món nhẹ nhàng thanh đạm, còn có một chung canh gà hầm, Định Quốc Công trực tiếp đem canh gà bưng đến trước mặt Khương Nịnh Bảo.
"Dùng nhiều canh gà để bồi dương cơ thể."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Đêm nay nàng đã ở Vinh Hỉ đường uống một chung canh gà rồi, bây giờ còn muốn uống thêm mộtchung nữa, Khương Nịnh Bảo nhìn ánh mắt chờ đợi của Định Quốc Công mà gật đầu, bưng lên chung canh gà uống từng chút một.
Ánh mắt Định Quốc Công thả nhu hoà, bắt đầu dùng bữa tối, Khương Nịnh Bảo uống xong canh gà sau, bắt đầu gắp đồ ăn cho Định Quốc Công, đều là thức ăn mà hắn thích.
một cái phụ trách ăn, một cái phụ trách gắp.
Giữa hai người chảy xuôi đưa tình ôn nhu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc bước vào dọn dẹp mặt bàn, Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo đến trong sân lương đình hóng gió, đầu mùa hạ gió buổi tối mang đến từng trận cảm giác lạnh lẽo, xua tan hơi nóng ban ngày.
Khương Nịnh Bảo tựa đầu trên vai Định Quốc Công, nhìn bầu trời treo ánh trăng rằm, hỏi thăm chuyện Khương Minh Dao.
"Quốc Công Gia, Ngũ muội của thiếp việc hôn nhân tiến triển như thế nào."
"Khương lão phu nhân lựa chọn một vị võ tướng đã bị mất vợ không con chánh lục phẩm." Định Quốc Công hai tay cẩn thận vòng ngụ ở thắt lưng Khương Nịnh Bảo, nhẹ thanh nói.
Khương Nịnh Bảo than một tiếng: "Quả nhiên như chúng ta dự đoán, nhiều võ tướng cầu hôn như vậy liền chọn ra hắn có chức quan cao nhất, tổ mẫu chọn hắn thiếp một chút cũng không ngạc nhiên."
May mắn đều là thủ hạ Định Quốc Công tỉ mỉ chọn lựa ra, nhân phẩm tâm tính cũng không tệ, vị võ tướng chánh lục phẩm này tuổi cũng không lớn, hơn hai mươi, thân hình cao lớn, diện mạo oai hùng.
Nếu Phủ Trường Ninh Bá còn vững, hắn muốn kết hôn Khương Minh Dao là không thể nào.
Khương Minh Dao chọn trúng cũng là vị này, bằng không thủ hạ Định Quốc Công còn có chức quan cao hơn, nếu đều đi cầu hôn, Khương lão phu nhân cũng sẽ tuyển chọn chức quan cao.
Khương Nịnh Bảo không hiểu Khương Minh Dao lựa chọn.
Định Quốc Công đưa tư liệu trong đó có bức họa và thông tin từng người, đa số chưa từng cưới gả thế nhưng Khương Minh Dao lại chọn trúng vị mất vợ chưa con này.
"Đây là do nàng ta lựa chọn." Định Quốc Công thanh âm lạnh lùng nói ra, nếu không phải tiểu thê tử mở miệng nhờ vả, hắn sẽ không ra tay giúp đỡ Khương Minh Dao.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười: "Đúng vậy, người tự mình chọn, sau này nếu không được, cũng không có liên quan gì đến thiếp cùng Quốc Công Gia, như thiếp cũng không hối hận gả cho."
"Ta sẽ đối tốt với nàng." Định Quốc Công nghiêng đầu hôn tóc của nàng, trầm giọng nói, bàn tay lớnkhông tự giác xoa bụng bằng phẳng của nàng, trên mặt anh tuấn hiện lên tình cảm.
Khương Nịnh Bảo trong lòng ngọt, đuôi lông mày khóe mắt đều là tươi cười: " Ừ, thiếp tin tưởng chàng."
Hai người ở dưới ánh trăng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng vang tiếng cười êm tai dễ nghe của Khương Nịnh Bảo.
Trước sân chủ viện đã có hắc y thân vệ canh chừng, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đứng cách nơi đó khôngxa nhìn hai người bên nhau gắn bó kề cận, trong lòng dâng lên một chút nhàn nhạt vui sướng, Quốc Công Gia cùng phu nhân cảm tình tốt, các nàng cũng vui vẻ.
Đến giờ Tuất, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công trở về phòng tắm rửa, rửa mặt.
một đêm ngủ ngon.
Hôm sau, Khương Nịnh Bảo ngủ thẳng tới giờ Tỵ mới dậy, nhìn xuyên qua màn trướng bằng lụa mỏng, nàng phát hiện một góc bàn gỗ tử đàn có Định Quốc Công đang ngồi phê duyệt tấu chương.
Khương Nịnh Bảo xốc lên màn trướng bằng lụa mỏng bước xuống giường, trên người áo ngủ bằng tơ lụa có chút nhàu nhĩ, nàng kéo áo ngủ lại, nhịn không được hỏi: "Quốc Công Gia, sao chàng không điđại doanh Tây Giao?"
Lại vì chuyện thân thể Định Quốc Công sát khí luôn quanh quẩn, Hoàng Thượng cố ý phê chuẩn cho hắnkhông cần lên triều, nhưng quyền trong tay hắn thật lớn, rất nhiều tấu chương đều phải thông qua tay hắn.
Đại doanh Tây Giao chính là địa phương mà mọi việc Định Quốc Công phải xử lý.
hiện tại xem ra, Định Quốc Công giống như đem địa điểm dọn về trong phủ.
Định Quốc Công đặt bút lông sói trong tay xuống, đứng dậy đi nhanh về phía Khương Nịnh Bảo, tự mình cầm lấy quần áo sạch sẽ thay cho nàng, đương nhiên nói : "Nàng đang mang thai, ta ở lại trong phủ cùng nàng."
Khương Nịnh Bảo trong lòng ngọt tí tách: "Quốc Công Gia, thiếp chỉ là mang thai mà thôi, ăn được ngủ được, chàng không cần như đang rơi vào đại địch."
Định Quốc Công nặng nề nói : "Ta lo lắng."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Định Quốc Công gọi Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đang ở bên ngoài tiến tới hầu hạ Khương Nịnh Bảo rửa mặt chải đầu, hắn thì tránh xa xa, Khương Nịnh Bảo rửa mặt chải đầu xong, tóc đẹp được bới lên lộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên búi tóc cài lên một cây trâm phỉ thuý, trên tai mang một đôi hoa tai ngọc trai.
Thoạt nhìn thanh nhã thanh lệ, quyến rũ động lòng người.
Khương Nịnh Bảo vẫy lui Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, hướng Định Quốc Công đi đến, Định Quốc Công nhìn Khương Nịnh Bảo như vậy, ánh mắt hơi hơi thả nhu tình.
"Nịnh Bảo, ta gọi là phòng bếp ninh cháo gà tổ yến, nàng đợi lát nữa ăn nhiều một chút."
Khương Nịnh Bảo cười gật đầu.
Dùng qua đồ ăn sáng, Khương Nịnh Bảo ngồi ở trường kỉ xem thoại bản, Xuân Hỉ lấy một mâm dương mai đã ngâm qua nước muối đặt lên bàn, trên bàn còn có chút điểm tâm tinh xảo.
Cách đó không xa Định Quốc Công đang xử lý công việc.
không khí trong chủ viện hài hòa, trong khi đó không khí trong Cẩm Hoa viện có chút áp lực.
Dương Thư Thanh ngồi trong phòng, nhìn trong gương đồng hình ảnh người phụ nữ thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân, trong hốc mắt đỏ lên, nước mắt ở trong hốc mắt chực tràn ra.
Đêm qua, nàng ta nhìn thấy Tạ Cảnh Dực vẫn là trước sau như một lãnh đạm, liền không nhịn được bỏ thuốc đối với hắn, hai người thế là giao hoan, thế nhưng sáng sớm hôm nay Tạ Cảnh Dực lại làm trò trước mặt hạ nhân cho người sắp xếp một gian phòng khác để dọn qua.
Hung xán cho nàng ta một bạt tai.
Dương Thư Thanh đối với Tạ Cảnh Dực đã muốn dần dần sinh ra hận ý.
"Tiểu thư, cô gia lại đối với ngài như vậy thật sự là quá đáng, còn không bằng Tần vương đối với ngàu tình cảm thắm thiết, nếu lúc trước kia ngài gả cho Tần vương có lẽ tốt?"
Thiến Dung tức giận bất bình nói.
"Đúng vậy, Tần vương còn nói vị trí sườn phi vẫn giữ lại cho ngài." Thiến Bích chướng kiến chuyện sáng sớm hơm nay, đã đối với vị cô gia Tạ Cảnh Dực không có thiện cảm.
Bắt đầu vì Tần vương mà nói lời hay.
Dương Thư Thanh nghe như vậy có một chút giao động trong chớp mắt,đúng vậy, nếu lúc trước nàng lựa chọn gả cho Tần vương làm sườn phi... Nhưng nghĩ đến Tạ Cảnh Dực sau này sẽ kế thừa tước vị cùng nhân mạch Định Quốc Công, nàng cắn chặt răng, đem điểm dao động trong lòng xoá đi.
Nàng không cần lại đi theo vết xe đổ của đời trước.
"Các ngươi đừng khuyên bảo, ta cùng Tần vương chỉ là bạn hợp tác làm ăn, không có trộn lẫn bất cứ cảm tình nào." Dương Thư Thanh nhấp nhấp môi đỏ mọng, nhíu mày quát lớn.
Thiến Dung cùng Thiến Bích ngậm miệng.
Nhưng ở trong lòng nói thầm, tiểu thư thật sự là rất ngốc, các nàng đều biết được Tần vương đã từng cùng tiểu thư đồng ý, nếu tiểu thư gả cho hắn làm sườn phi, chờ hắn đăng cơ sau, liền phong tiểu thư là Hoàng quý phi, lập con trai nàng ta sinh ra là thái tử.
Cẩm Hoa viện động tĩnh khá lớn, Tạ Cảnh Dực lại muốn cùng Dương Thư Thanh chia phòng ở, ở buổi trưa Khương Nịnh Bảo biết được tin tức này, cả người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vội vàng phái Tạ Thất đi thăm dò nhìn ngó nguyên nhân một chút.
Sau khi chờ Tạ Thất về báo lại, Khương Nịnh Bảo một lời khó nói hết, Dương Thư Thanh lại đối với Tạ Cảnh Dực vì muốn ép buộc sinh hoạt vợ chồng mà bỏ thuốc, trời ạ, vở kịch không chỉ có biến dạng thậtlớn mà còn tan nát hết nội dung.
"Quốc Công Gia, chàng nói xem Dương Thư Thanh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?" Khương Nịnh Bảo đem chuyện này nói cho Định Quốc Công, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú Định Quốc Công đen đi, lông mày chau, hắn làm sao biết được ý nghĩ Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo cũng không có trông cậy vào Định Quốc Công có câu trả lời, sóng mắt lưu chuyển, vuốt ve bụng một chút đột nhiên, bỗng dưng mở to hai mắt, tay nàng dừng lại, trong đầu hiện ra mộtsuy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
"Quốc Công Gia, ngươi nói Dương Thư Thanh sẽ không phải là vì muốn có bầu đứa nhỏ của Cảnh Dực mới đối với hắn kê đơn?"
Định Quốc Công nghe vậy mày kiếm nhăn lên, ngữ khí đạm mạc: "Có khả năng."
Con nuôi là người như thế nào, hắn so với Dương thị hoàn hiểu biết.
Dương thị lần này là chạm đến nghịch lân của con nuôi.
Khương Nịnh Bảo híp mắt một cái, nếu quả thật đây là lí do, Dương Thư Thanh quả thực là chơi với lửa có ngày chết cháy, tự tìm đường chết, xem ra trong lúc rãnh rỗi này nàng nên chú ý thêm Cẩm Hoa viện chuyện bát quái.
Có Định Quốc Công làm bạn, mỗi ngày Khương Nịnh Bảo dưỡng thai trôi qua có chút nhàn nhã, trừ việc đi tới Vinh Hỉ đường cùng lão phu nhân trò truyện, chính là đọc sách tiêu khiển.
Nhoáng lên một cái bán tháng trôi qua.
Dương Thư Thanh cùng Tạ Cảnh Dực bởi vì chuyện bỏ thuốc mà mối quan hệ đã lạnh băng tận cùng, Dương Thư Thanh nhịn không được viết thư gởi đến Tần vương - người có tâm duyệt đối với nàng oán trách vài câu, Tần vương có thế lực như mặt trời ban trưa bắt đầu tìm Tạ Cảnh Dực phiền toái.
Việc này không thể gạt được tai mắt của Khương Nịnh Bảo, phỏng chừng Tạ Cảnh Dực cũng là biết.
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh nhìn Tạ Cảnh Dực cùng Dương Thư Thanh quan hệ càng ngày càng ác liệt, đây quả thực là muốn bỏ đi tiết tấu đã có trong sách, rõ ràng nàng đều không có ý tứ chia rẽ bọn họ.
Trong lúc, hôn kỳ Khương Minh Dao định xuống là ngày năm tháng sau, cũng là thời gian bắt đầu tuyển tú.
Nghe nói tuyển tú lần này, có hơn phân nửa tú nữ vừa độ tuổi bị bệnh, phần lớn trong số này đều là con vợ cả, thứ xuất cực nhỏ, vì trốn tránh tuyển tú, các nàng mạnh mẽ làm cho bản thân sinh bệnh.
Đám triều thần lo sợ bất an, sợ Định Quốc Công tức giận, hoàng đế giận chó đánh mèo, bọn họ thậtkhông ngờ đại thần trong triều nhiều như vậy cùng chung ý tưởng, nhưng Định Quốc Công lại không có nổi giận, thật hiếm thấy.
Khương Nịnh Bảo yên lặng lắc đầu.
Chờ cho sau khi cả đám tú nữ biết được thân thể hoàng đế khôi phục, đã hiểu ra bản thân mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, hối hận cũng không còn kịp rồi.
Gần đây, Khương Nịnh Bảo rất yêu thích ăn dương mai chua chua ngọt ngọt, Tạ lão phu nhân mỗi ngày đều sẽ cho người đưa đến một khay dương mai.
một ngày này, Khương Nịnh Bảo đang ăn dương mai tươi mới, Xuân Hỉ vội vàng bước vào bẩm báo.
"Phu nhân, Cẩm Hoa viện truyền đến tin tức nói thiếu phu nhân mang thai."
Khương Nịnh Bảo sửng sốt, cẩn thận tính ngày một chút, Dương Thư Thanh gả đến Định Quốc Công phủ cũng đã hơn một tháng, tính như vậy có lẽ Dương Thư Thanh hẳn là đêm động phòng hoa chúc dính bầu.
Dương Thư Thanh vận khí thật không sai.
nói không chừng đây là thời cơ tốt hàn gắn tình cảm Dương Thư Thanh cùng Tạ Cảnh Dực
"Quốc Công Gia, chuyện thiếp mang thai chỉ có mấy người thân cận biết được, tạm thời giữ bí mật trước, chờ thời cơ đã đến lại công khai." Khương Nịnh Bảo tựa đầu nằm ở trong ngực lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của hắng, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
" Được." Định Quốc Công không kềm hãm được dùng sức, đem nàng lại ôm chặt chút.
Khương Nịnh Bảo nhớ tới Định Quốc Công vừa mới trở về, hẳn là còn không có dùng bữa tối, vội vàng nói: "Quốc Công Gia, chàng dùng qua cơm chiều chưa, để thiếp gọi phòng bếp chuẩn bị."
"không có." Định Quốc Công lắc đầu, cẩn thận đem Khương Nịnh Bảo ôm đến trường kỉ.
Khương Nịnh Bảo hôn một cái ở khóe miệng của hắn, nhấp môi khẽ cười: "Quốc Công Gia, thiếp uống qua rượu thuốc, thân thể trụ cột vô cùng tốt, chàng không cần xem thiếp như đồ dễ vỡ mà đối đãi."
Định Quốc Công ừ một tiếng, nhưng động tác như trước mềm nhẹ, Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ cười, Định Quốc Công gọi Tạ Thất bước vào, lệnh cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn bưng lên.
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, cười nói: "Đợi thiếp cùng chàng dùng bữa đi."
"Được." Định Quốc Công không có cự tuyệt, hắn kỳ thật cũng không muốn một mình dùng bữa.
Thời gia ước chừng sau một chén trà, người trong phòng bếp đã bưng thức ăn tới, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đi đại sảnh dùng bữa, trong đại sảnh, Tạ Thất thấy chủ nhân cùng phu nhân đãtới, liền hành lễ lui ra ngoài.
trên bàn cơm món ăn phong phú, có lẽ do là bữa tối nên đồ ăn toàn những món nhẹ nhàng thanh đạm, còn có một chung canh gà hầm, Định Quốc Công trực tiếp đem canh gà bưng đến trước mặt Khương Nịnh Bảo.
"Dùng nhiều canh gà để bồi dương cơ thể."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Đêm nay nàng đã ở Vinh Hỉ đường uống một chung canh gà rồi, bây giờ còn muốn uống thêm mộtchung nữa, Khương Nịnh Bảo nhìn ánh mắt chờ đợi của Định Quốc Công mà gật đầu, bưng lên chung canh gà uống từng chút một.
Ánh mắt Định Quốc Công thả nhu hoà, bắt đầu dùng bữa tối, Khương Nịnh Bảo uống xong canh gà sau, bắt đầu gắp đồ ăn cho Định Quốc Công, đều là thức ăn mà hắn thích.
một cái phụ trách ăn, một cái phụ trách gắp.
Giữa hai người chảy xuôi đưa tình ôn nhu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc bước vào dọn dẹp mặt bàn, Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo đến trong sân lương đình hóng gió, đầu mùa hạ gió buổi tối mang đến từng trận cảm giác lạnh lẽo, xua tan hơi nóng ban ngày.
Khương Nịnh Bảo tựa đầu trên vai Định Quốc Công, nhìn bầu trời treo ánh trăng rằm, hỏi thăm chuyện Khương Minh Dao.
"Quốc Công Gia, Ngũ muội của thiếp việc hôn nhân tiến triển như thế nào."
"Khương lão phu nhân lựa chọn một vị võ tướng đã bị mất vợ không con chánh lục phẩm." Định Quốc Công hai tay cẩn thận vòng ngụ ở thắt lưng Khương Nịnh Bảo, nhẹ thanh nói.
Khương Nịnh Bảo than một tiếng: "Quả nhiên như chúng ta dự đoán, nhiều võ tướng cầu hôn như vậy liền chọn ra hắn có chức quan cao nhất, tổ mẫu chọn hắn thiếp một chút cũng không ngạc nhiên."
May mắn đều là thủ hạ Định Quốc Công tỉ mỉ chọn lựa ra, nhân phẩm tâm tính cũng không tệ, vị võ tướng chánh lục phẩm này tuổi cũng không lớn, hơn hai mươi, thân hình cao lớn, diện mạo oai hùng.
Nếu Phủ Trường Ninh Bá còn vững, hắn muốn kết hôn Khương Minh Dao là không thể nào.
Khương Minh Dao chọn trúng cũng là vị này, bằng không thủ hạ Định Quốc Công còn có chức quan cao hơn, nếu đều đi cầu hôn, Khương lão phu nhân cũng sẽ tuyển chọn chức quan cao.
Khương Nịnh Bảo không hiểu Khương Minh Dao lựa chọn.
Định Quốc Công đưa tư liệu trong đó có bức họa và thông tin từng người, đa số chưa từng cưới gả thế nhưng Khương Minh Dao lại chọn trúng vị mất vợ chưa con này.
"Đây là do nàng ta lựa chọn." Định Quốc Công thanh âm lạnh lùng nói ra, nếu không phải tiểu thê tử mở miệng nhờ vả, hắn sẽ không ra tay giúp đỡ Khương Minh Dao.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười: "Đúng vậy, người tự mình chọn, sau này nếu không được, cũng không có liên quan gì đến thiếp cùng Quốc Công Gia, như thiếp cũng không hối hận gả cho."
"Ta sẽ đối tốt với nàng." Định Quốc Công nghiêng đầu hôn tóc của nàng, trầm giọng nói, bàn tay lớnkhông tự giác xoa bụng bằng phẳng của nàng, trên mặt anh tuấn hiện lên tình cảm.
Khương Nịnh Bảo trong lòng ngọt, đuôi lông mày khóe mắt đều là tươi cười: " Ừ, thiếp tin tưởng chàng."
Hai người ở dưới ánh trăng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng vang tiếng cười êm tai dễ nghe của Khương Nịnh Bảo.
Trước sân chủ viện đã có hắc y thân vệ canh chừng, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đứng cách nơi đó khôngxa nhìn hai người bên nhau gắn bó kề cận, trong lòng dâng lên một chút nhàn nhạt vui sướng, Quốc Công Gia cùng phu nhân cảm tình tốt, các nàng cũng vui vẻ.
Đến giờ Tuất, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công trở về phòng tắm rửa, rửa mặt.
một đêm ngủ ngon.
Hôm sau, Khương Nịnh Bảo ngủ thẳng tới giờ Tỵ mới dậy, nhìn xuyên qua màn trướng bằng lụa mỏng, nàng phát hiện một góc bàn gỗ tử đàn có Định Quốc Công đang ngồi phê duyệt tấu chương.
Khương Nịnh Bảo xốc lên màn trướng bằng lụa mỏng bước xuống giường, trên người áo ngủ bằng tơ lụa có chút nhàu nhĩ, nàng kéo áo ngủ lại, nhịn không được hỏi: "Quốc Công Gia, sao chàng không điđại doanh Tây Giao?"
Lại vì chuyện thân thể Định Quốc Công sát khí luôn quanh quẩn, Hoàng Thượng cố ý phê chuẩn cho hắnkhông cần lên triều, nhưng quyền trong tay hắn thật lớn, rất nhiều tấu chương đều phải thông qua tay hắn.
Đại doanh Tây Giao chính là địa phương mà mọi việc Định Quốc Công phải xử lý.
hiện tại xem ra, Định Quốc Công giống như đem địa điểm dọn về trong phủ.
Định Quốc Công đặt bút lông sói trong tay xuống, đứng dậy đi nhanh về phía Khương Nịnh Bảo, tự mình cầm lấy quần áo sạch sẽ thay cho nàng, đương nhiên nói : "Nàng đang mang thai, ta ở lại trong phủ cùng nàng."
Khương Nịnh Bảo trong lòng ngọt tí tách: "Quốc Công Gia, thiếp chỉ là mang thai mà thôi, ăn được ngủ được, chàng không cần như đang rơi vào đại địch."
Định Quốc Công nặng nề nói : "Ta lo lắng."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Định Quốc Công gọi Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đang ở bên ngoài tiến tới hầu hạ Khương Nịnh Bảo rửa mặt chải đầu, hắn thì tránh xa xa, Khương Nịnh Bảo rửa mặt chải đầu xong, tóc đẹp được bới lên lộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên búi tóc cài lên một cây trâm phỉ thuý, trên tai mang một đôi hoa tai ngọc trai.
Thoạt nhìn thanh nhã thanh lệ, quyến rũ động lòng người.
Khương Nịnh Bảo vẫy lui Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, hướng Định Quốc Công đi đến, Định Quốc Công nhìn Khương Nịnh Bảo như vậy, ánh mắt hơi hơi thả nhu tình.
"Nịnh Bảo, ta gọi là phòng bếp ninh cháo gà tổ yến, nàng đợi lát nữa ăn nhiều một chút."
Khương Nịnh Bảo cười gật đầu.
Dùng qua đồ ăn sáng, Khương Nịnh Bảo ngồi ở trường kỉ xem thoại bản, Xuân Hỉ lấy một mâm dương mai đã ngâm qua nước muối đặt lên bàn, trên bàn còn có chút điểm tâm tinh xảo.
Cách đó không xa Định Quốc Công đang xử lý công việc.
không khí trong chủ viện hài hòa, trong khi đó không khí trong Cẩm Hoa viện có chút áp lực.
Dương Thư Thanh ngồi trong phòng, nhìn trong gương đồng hình ảnh người phụ nữ thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân, trong hốc mắt đỏ lên, nước mắt ở trong hốc mắt chực tràn ra.
Đêm qua, nàng ta nhìn thấy Tạ Cảnh Dực vẫn là trước sau như một lãnh đạm, liền không nhịn được bỏ thuốc đối với hắn, hai người thế là giao hoan, thế nhưng sáng sớm hôm nay Tạ Cảnh Dực lại làm trò trước mặt hạ nhân cho người sắp xếp một gian phòng khác để dọn qua.
Hung xán cho nàng ta một bạt tai.
Dương Thư Thanh đối với Tạ Cảnh Dực đã muốn dần dần sinh ra hận ý.
"Tiểu thư, cô gia lại đối với ngài như vậy thật sự là quá đáng, còn không bằng Tần vương đối với ngàu tình cảm thắm thiết, nếu lúc trước kia ngài gả cho Tần vương có lẽ tốt?"
Thiến Dung tức giận bất bình nói.
"Đúng vậy, Tần vương còn nói vị trí sườn phi vẫn giữ lại cho ngài." Thiến Bích chướng kiến chuyện sáng sớm hơm nay, đã đối với vị cô gia Tạ Cảnh Dực không có thiện cảm.
Bắt đầu vì Tần vương mà nói lời hay.
Dương Thư Thanh nghe như vậy có một chút giao động trong chớp mắt,đúng vậy, nếu lúc trước nàng lựa chọn gả cho Tần vương làm sườn phi... Nhưng nghĩ đến Tạ Cảnh Dực sau này sẽ kế thừa tước vị cùng nhân mạch Định Quốc Công, nàng cắn chặt răng, đem điểm dao động trong lòng xoá đi.
Nàng không cần lại đi theo vết xe đổ của đời trước.
"Các ngươi đừng khuyên bảo, ta cùng Tần vương chỉ là bạn hợp tác làm ăn, không có trộn lẫn bất cứ cảm tình nào." Dương Thư Thanh nhấp nhấp môi đỏ mọng, nhíu mày quát lớn.
Thiến Dung cùng Thiến Bích ngậm miệng.
Nhưng ở trong lòng nói thầm, tiểu thư thật sự là rất ngốc, các nàng đều biết được Tần vương đã từng cùng tiểu thư đồng ý, nếu tiểu thư gả cho hắn làm sườn phi, chờ hắn đăng cơ sau, liền phong tiểu thư là Hoàng quý phi, lập con trai nàng ta sinh ra là thái tử.
Cẩm Hoa viện động tĩnh khá lớn, Tạ Cảnh Dực lại muốn cùng Dương Thư Thanh chia phòng ở, ở buổi trưa Khương Nịnh Bảo biết được tin tức này, cả người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vội vàng phái Tạ Thất đi thăm dò nhìn ngó nguyên nhân một chút.
Sau khi chờ Tạ Thất về báo lại, Khương Nịnh Bảo một lời khó nói hết, Dương Thư Thanh lại đối với Tạ Cảnh Dực vì muốn ép buộc sinh hoạt vợ chồng mà bỏ thuốc, trời ạ, vở kịch không chỉ có biến dạng thậtlớn mà còn tan nát hết nội dung.
"Quốc Công Gia, chàng nói xem Dương Thư Thanh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?" Khương Nịnh Bảo đem chuyện này nói cho Định Quốc Công, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú Định Quốc Công đen đi, lông mày chau, hắn làm sao biết được ý nghĩ Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo cũng không có trông cậy vào Định Quốc Công có câu trả lời, sóng mắt lưu chuyển, vuốt ve bụng một chút đột nhiên, bỗng dưng mở to hai mắt, tay nàng dừng lại, trong đầu hiện ra mộtsuy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
"Quốc Công Gia, ngươi nói Dương Thư Thanh sẽ không phải là vì muốn có bầu đứa nhỏ của Cảnh Dực mới đối với hắn kê đơn?"
Định Quốc Công nghe vậy mày kiếm nhăn lên, ngữ khí đạm mạc: "Có khả năng."
Con nuôi là người như thế nào, hắn so với Dương thị hoàn hiểu biết.
Dương thị lần này là chạm đến nghịch lân của con nuôi.
Khương Nịnh Bảo híp mắt một cái, nếu quả thật đây là lí do, Dương Thư Thanh quả thực là chơi với lửa có ngày chết cháy, tự tìm đường chết, xem ra trong lúc rãnh rỗi này nàng nên chú ý thêm Cẩm Hoa viện chuyện bát quái.
Có Định Quốc Công làm bạn, mỗi ngày Khương Nịnh Bảo dưỡng thai trôi qua có chút nhàn nhã, trừ việc đi tới Vinh Hỉ đường cùng lão phu nhân trò truyện, chính là đọc sách tiêu khiển.
Nhoáng lên một cái bán tháng trôi qua.
Dương Thư Thanh cùng Tạ Cảnh Dực bởi vì chuyện bỏ thuốc mà mối quan hệ đã lạnh băng tận cùng, Dương Thư Thanh nhịn không được viết thư gởi đến Tần vương - người có tâm duyệt đối với nàng oán trách vài câu, Tần vương có thế lực như mặt trời ban trưa bắt đầu tìm Tạ Cảnh Dực phiền toái.
Việc này không thể gạt được tai mắt của Khương Nịnh Bảo, phỏng chừng Tạ Cảnh Dực cũng là biết.
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh nhìn Tạ Cảnh Dực cùng Dương Thư Thanh quan hệ càng ngày càng ác liệt, đây quả thực là muốn bỏ đi tiết tấu đã có trong sách, rõ ràng nàng đều không có ý tứ chia rẽ bọn họ.
Trong lúc, hôn kỳ Khương Minh Dao định xuống là ngày năm tháng sau, cũng là thời gian bắt đầu tuyển tú.
Nghe nói tuyển tú lần này, có hơn phân nửa tú nữ vừa độ tuổi bị bệnh, phần lớn trong số này đều là con vợ cả, thứ xuất cực nhỏ, vì trốn tránh tuyển tú, các nàng mạnh mẽ làm cho bản thân sinh bệnh.
Đám triều thần lo sợ bất an, sợ Định Quốc Công tức giận, hoàng đế giận chó đánh mèo, bọn họ thậtkhông ngờ đại thần trong triều nhiều như vậy cùng chung ý tưởng, nhưng Định Quốc Công lại không có nổi giận, thật hiếm thấy.
Khương Nịnh Bảo yên lặng lắc đầu.
Chờ cho sau khi cả đám tú nữ biết được thân thể hoàng đế khôi phục, đã hiểu ra bản thân mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, hối hận cũng không còn kịp rồi.
Gần đây, Khương Nịnh Bảo rất yêu thích ăn dương mai chua chua ngọt ngọt, Tạ lão phu nhân mỗi ngày đều sẽ cho người đưa đến một khay dương mai.
một ngày này, Khương Nịnh Bảo đang ăn dương mai tươi mới, Xuân Hỉ vội vàng bước vào bẩm báo.
"Phu nhân, Cẩm Hoa viện truyền đến tin tức nói thiếu phu nhân mang thai."
Khương Nịnh Bảo sửng sốt, cẩn thận tính ngày một chút, Dương Thư Thanh gả đến Định Quốc Công phủ cũng đã hơn một tháng, tính như vậy có lẽ Dương Thư Thanh hẳn là đêm động phòng hoa chúc dính bầu.
Dương Thư Thanh vận khí thật không sai.
nói không chừng đây là thời cơ tốt hàn gắn tình cảm Dương Thư Thanh cùng Tạ Cảnh Dực
/84
|