Ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay lượn, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Khương Nịnh Bảo bụng thật to đang gắng gượng ngồi ở trên trường kỉ, vừa ăn điểm tâm vừa nghe Xuân Nhạc ở một bên nói chuyện trong kinh thành.
"Phu nhân, ngài có biết không, năm nay gió tuyết lớn, làm cho nhà dân ở thành bắc sụp mất, Dương trắc phi Tần Vương đang tự mình mang hộ vệ đi thành bắc bố thí."
Khương Nịnh Bảo nhíu mày, đem bánh ngọt táo chua trong miệng nuốt xuống, không nhanh khôngchậm nói: "Ta luôn biết chuyện bôi xấu thanh danh người khác không bao giờ thiếu tay nàng ta, nàng ta là dạng không kiêng nể gì cả đoạt danh tiếng Tần Vương phi, thật không biết nên nói nàng ta ngốc hay vẫn là không quan tâm."
"Phu nhân, kỳ thật Tần Vương phi cùng các phu nhân quan gia khác đều có ra mặt thiết lập trại bố thí, nhưng đều bị Dương trắc phi cướp sạch danh tiếng, ngoài việc nàng ta hỗ trợ thuốc men ra còn cho mỗi một hộ gia đình gặp nạn bị sập mất nhà cửa sửa sang lại nhà, cho mỗi người một túi gạo cùng năm cân thịt cùng quần áo mặc cho mùa đông."
"Nô tỳ nghe nói có không ít gia đình bị gió tuyết làm sụp đổ nhà cửa trong đêm tối."
Xuân Nhạc hoàn toàn im lặng, toàn bộ kinh thành cũng biết Dương trắc phi có bạc nhưng cũng khôngcần khoe khoang như thế, đem tất cả quan phu nhân đắc tội một mảng lớn.
Thiện đường ở kinh thành cũng bị nàng ta nổi bật mà che đậy, còn làm cho tiền lệ quy củ bị mất đi.
Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
"Tình huống này chẳng lẽ không ai ngăn cản?"
"Có quan binh ngăn cản, nhưng phu nhân ngài nghĩ xem, cái này có thể ngăn cản được sao?" Xuân Nhạc thở dài, Dương trắc phi đưa đồ vật làm cho người ta rất động tâm, còn hỗ trợ tu chỉnh nhà cửa.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không biết có lần sau hay không.
Cho nên nhà cửa ở thành bắc trong một đêm gần như toàn bộ sụp đổ nhưng lại không ai thương vong, nghĩ cũng biết mờ ám trong đó, Dương trắc phi lúc này thật là xuất ra rất nhiều ‘máu’.
không, không đúng, điểm ấy cứu tế này nọ chẳng qua là không đáng kể thôi.
Khương Nịnh Bảo: "..."
"Phu nhân, ngươi có biết Dương sườn phi lập trại bố thí ở nơi nào không, nàng ta cố ý dựng nó ngay bên cạnh trại bố thí của chúng ta, còn làm cho người ta chỉ trích phu nhân ngài keo kiệt, chỉ bố thí chén thuốc." Xuân Nhạc vẻ mặt tức giận nói.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nàng hỗ trợ cho người ta chén thuốc đều là bỏ thêm rượu thuốc đuổi hàn giũ ấm do nàng sản xuất, có hiệu quả vô cùng tốt, nếu bị Dương Thư Thanh mê hoặc không uống thuốc nước ở nơi nàng hỗ trợ, không biết thua thiệt là ai.
"Xuân Nhạc, chúng ta hỗ trợ chén thuốc có người uống không?"
Nghe được phu nhân hỏi này, Xuân Nhạc lập tức mặt mày hớn hở: "Có a, còn xếp hàng rất dài, dân chúng cũng không ngốc, ngày xưa chúng ta là lấy danh nghĩa quán trà Tấn Giang cứu trợ, năm nay là danh nghĩa phủ Định Quốc Công, nhưng thuốc nước không thay đổi, khẳng định là bọn họ đều uống hết một chén rồi mới đi ra, nếu không thì rối rít đến đây xếp hàng uống một chén làm gì."
Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, chuyện khác chúng ta mặc kệ."
Xuân Nhạc gật gật đầu, nàng chỉ là không quen nhìn Dương trắc phi không chút kiêng kỵ vì Tần vương mà chải quét thanh danh như vậy thôi.
Chỉ là khi các nàng không để ý, không quan tâm, Dương Thư Thanh thật đúng là được đà lấn tới, dĩ nhiên lại tìm tới cửa.
Khương Nịnh Bảo nghe được Triệu quản gia bẩm báo nói Dương trắc phi tìm tới cửa, mặt cười khẽ hơi trầm xuống một cái, lấy lý do thân thể không tiện để đuổi Dương trắc phi đi, ai ngờ người ta kiên nhẫn, làm đủ tư thái.
Khương Nịnh Bảo lần này nổi giận, Dương Thư Thanh này vẫn như là keo dán da chó, dán lên rồi xé không ra.
"Để cho nàng ta đi vào."
Khương Nịnh Bảo ôm bụng nặng nề đi đến đại sảnh ngồi ở trên trường kỉ mà Hoàng ma ma đã đặt, thần sắc nhàn nhạt nhìn Dương Thư Thanh tươi cười xinh đẹp, ngữ khí lạnh lùng hỏi.
"không biết Dương trắc phi năm lần bảy lượt tới cửa cần làm gì?"
Dương Thư Thanh ánh mắt dừng ở trên bụng Khương Nịnh Bảo lớn đến kinh người, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh, nàng ta gả cho Tần vương đã hơn hai tháng, bụng còn không có tin tức.
Cái này làm trong lòng nàng ta rất không thoải mái.
Nay nhìn đến Khương Nịnh Bảo khí sắc hồng nhuận, khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh bóng loáng càng trắng nõn hơn lúc trước, không có chút gì là vàng vọt xấu xí như nàng ta tưởng tượng, tâm Dương Thư Thanh nổi lên không cam lòng cùng ghen ghét cuồn cuộn.
"Phu nhân Quốc Công, không biết chén thuốc ngươi cứu trợ kia là từ vị đại phu nào chế biến, ngươi làm phu nhân Định Quốc Công có thuốc tốt như vậy không lẽ lại đem cất dấu riêng, phải làm gương mẫu, cống hiến ra đơn thuốc tốt đó cho binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn sử dụng."
Dương Thư Thanh hiên ngang lẫm liệt nói.
Khương Nịnh Bảo liếc mắt nhìn Dương Thư Thanh một cái, thản nhiên nói: "Dương trắc phi, đầu tiên cảm tạ ngươi quan tâm binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn đó nhưng ta muốn nói là chén thuốc này cũng giống như bao chén thuốc chống lạnh khác, chỉ là ta có bỏ thêm rượu thuốc chống lạnh một vạn kim khó cầu."
"Rượu thuốc chống lạnh giống nhau ở phương thuốc sản xuất, điểm này Định Quốc Công cũng biết, còn tận mắt nhìn thấy, cùng một phương thuốc, cùng một dược liệu, chỉ là khác người làm ra nó, tạo nên loại rượu thuốc khác nhau một trời một vực."
"Cho nên, Dương trắc phi, ngươi muốn cầu chuyện không thể thực hiện, nếu Dương trắc phi thật sựquan tâm binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn đó thì Dương trắc phi nên quyên tặng một đám áo bông cho bọn hắn chống lạnh, ta thấy lấy Dương trắc phi tài lực, ngay cả điểm yêu cầu nho nhỏ này đều làm không được chứ?"
"Năm trăm vạn lượng bạc của hồi môn, thật khiến cho người ta hâm mộ."
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nhìn nàng.
Sắc mặt Dương Thư Thanh nháy mắt âm trầm như nước, liên lụy đến Định Quốc Công, Dương Thư Thanh cũng không có hoài nghi Khương Nịnh Bảo nói dối, chỉ là, chết tiệt, nàng ta lại bị Khương Nịnh Bảo chiếu ngược một quân, nhưng lúc này nàng ta đâm lao phải theo lao, chỉ có thể chống đỡ đồng ý mà thôi.
"Chỉ là một đám áo bông, ta quyên tặng là được"
nói xong lời này, trong lòng nàng ta muốn nhỏ máu, một đám áo bông, chỉ cần vừa nghĩ tới mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo khổ kia, trước mắt Dương Thư Thanh là từng mảng màu đen, hận không thể lấy máu Khương Nịnh Bảo.
"Dương Trắc phi thật nhân từ, mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo khổ đó sẽ cảm tạ ngươi, đúng rồi áo bông này Dương trắc phi cần phải kiểm tra kĩ trước khi đưa đi, lỡ như áo bông đưa đi bên trong chỉ là bông lau thì lòng tốt trở thành là chuyện xấu." Khương Nịnh Bảo cười híp mắt nói, Dương Thư Thanh không phải muốn làm người tốt sao sẽ để cho nàng ta làm cho đúng.
Dương Thư Thanh hung tợn trừng mắt Khương Nịnh Bảo, từ trong hàm răng rít ra một câu.
"Phu nhân Quốc Công yên tâm, ta sẽ giám sát hạ nhân thật tốt, tuyệt sẽ không lừa gạt, còn Phu nhân Quốc Công, đường đường là Phu nhân Quốc Công mà chuyện gì cũng không làm chứ?"
Khương Nịnh Bảo phất sợi tóc rơi xuống, giả bộ ngượng ngùng nói: "Ta cũng không có tài lực như Dương Trắc phi, chỉ có thể cố gắng chút sức lực nhỏ bé mà cầu phúc cho mấy trăm ngàn binh lính đangchịu khổ lạnh nơi biên cương mà thôi."
Kỳ thật Khương Nịnh Bảo hàng năm đều sẽ cho người từ các nơi thôn trang đưa một số lương thực và quần áo giữ ấm đem đến biên cương, nàng ngầm làm chuyện tốt chỉ có Định Quốc Công cùng thân vệ của hắn biết được, đương kim Thánh Thượng cũng biết.
Khương Nịnh Bảo không phải người khoe khoang, đương nhiên sẽ không la lên cho mọi người đều biết.
Lời này vừa ra, Dương Thư Thanh tức hộc máu, nhưng không thể nào phản bác, Khương Nịnh Bảo đồ cưới giống như không có bao nhiêu, trừ Hoàng Thượng ban thưởng ra, chính là Định Quốc Công đưa sính lễ.
"Nếu nếu không có chuyện gì khác, mời Dương Trắc phi trở về đi."
Khương Nịnh Bảo lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, Triệu quản gia bên cạnh làm ra động tác tay mời, Dương Thư Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, lúc này đây thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, ánh mắt của nàng ta rơi xuống chiếc bụng đang nhô thật cao của nàng, đột nhiên nở nụ cười.
"Nếu không có chuyện gì khác, trước khi rời đi, ta cầu chúc trước phu nhân Quốc Công sinh cô con gái."
Thần sắc của bọn hạ nhân trong phòng khách rất khó coi, ai cũng nói phu nhân có con trai, còn Dương Trắc phi này là cố ý cho phu nhân ngột ngạt.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười, không chút dấu hiệu tức giận nào.
"Bất kể sinh trai hay gai, đều là con nối dòng của ta cùng Quốc Công Gia, nếu sinh con trai, ta tất nhiên là cao hứng, nếu sinh con gái, ta cũng vui mừng."
Dương Thư Thanh thấy Khương Nịnh Bảo không có chút gì là bị chọc giận, ngược lại biến thành chính mình bực bội khó chịu, không khỏi thấy mình đần độn vô vị, cũng không nói gì, trực tiếp mang theo tỳ nữ của mình xoay người rời đi.
"Triệu quản gia, chúng ta phải thay Dương Trắc phi làm thật tốt chuyện công bố việc thiện của nàng ta một phen." Khương Nịnh Bảo chờ Dương Thư Thanh vừa rời đi cười giảo hoặt mà phân phó Triệu quản gia một tiếng, chuyện này Dương Thư Thanh muốn chống chế cũng không được.
Triệu quản gia vẻ mặt tươi cười đáp ứng ngay.
Dương Thư Thanh mang theo tỳ nữ vội vã rời đi thì ngay tại cửa lớn gặp phải Tạ Cảnh Dực trở về phủ, Dương Thư Thanh khoác áo choàng màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên mắt nhìn thẳng lướt qua bên người hắn.
Tạ Cảnh Dực chỉ là nhàn nhạt lơ đãng nhìn nàng ta một cái, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng, hai người tựa như người xa lạ, không, phải nói là ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
"đi điều tra một chút Dương Trắc phi đến phủ làm cái gì?" hắn ngữ khí trong trẻo lạnh lùng phân phó gã sai vặt bên người.
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi.
Trở lại Cẩm Hoa viện không bao lâu, gã sai vặt đem dò xét tin tức nói ra, Tạ Cảnh Dực trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười vô cùng mờ nhạt, hắn chỉ biết nàng không ăn thiệt thòi.
Vài ngày trước đó Dương Trắc phi lớn giọng cứu trợ làm mọi người ai cũng biết, đối với chuyện lần này Tạ Cảnh Dực không thể không biết, vì khi biết được nàng ta nhiều lần tới cửa muốn gặp Khương Nịnh Bảo trong lòng Tạ Cảnh Dực lo lắng, hai ngày này đều tận lực hồi phủ sớm.
Ai ngờ vẫn là bỏ lỡ.
Tạ Cảnh Dực ở trong lòng thở dài một tiếng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ gió thổi tới rét lạnh, đem tâm tư hắn muốn gặp người trong mộng thổi không còn một mảnh.
Dương Thư Thanh chân trước vừa rời đi phủ Định Quốc Công, sau lưng đã truyền ra tin tức lớn Dương Thư Thanh tự nguyện quyên tặng một đám áo bông cho mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn để chống lạnh.
Hành động này làm từ thiệt lớn như vậy khiến cho Càn Nguyên đế biết được bèn tự mình khen ngợi Dương Thư Thanh một phen.
Vinh danh Dương Thư Thanh ở triều Đại Việt, liên quan đến danh vọng Tần vương đều nước lên thìthuyền lên, vì dã tâm bừng bừng lôi kéo võ tướng, nhưng đáng tiếc đám võ tướng đều không phải thứ mà dễ lôi kéo, bận rộn một phen, lôi kéo không có mấy võ tướng.
Khương Nịnh Bảo nghe được tin tức từ Định Quốc Công cười cười, Tần vương lại nhảy nhót rồi, Hoàng hậu cùng Quý phi của Càn Nguyên đế đều có thai.
Nếu một lần được con trai, thì Tần vương cùng Tấn vương hai cái Vương gia là cái thứ gì.
Dương Thư Thanh bị người khắp kinh thành chú ý, cắn răng tìm số lớn bạc mua một đám áo bông đưa đi nơi nghèo nàn khổ lạnh, không chỉ làm cho bạc cất dấu từ sổ sách giả ở Thượng Vân Tửu phường xài hết còn lấy thêm một số bạc lớn từ chính mình.
hiện tại Dương Thư Thanh hận chết Khương Nịnh Bảo.
Đúng lúc này Tần vương phi tuôn ra tin tức mang thai, toàn bộ lực chú ý của Dương Thư Thanh đều chuyển tới phía bên này, không khuấy đảo gió khuấy đảo mưa nữa.
Khương Nịnh Bảo nghe được tin tức này, khóe miệng nhịn không được giơ lên một nụ cười.
Định Quốc Công trở về nhìn đến Khương Nịnh Bảo nâng bụng đang cười, mặt mày hơi hơi một cái nhu, cởi xuống áo choàng, phủi đi những bông tuyết dính trên áo, hơ lên một chút hơi ấm, bước đến bên người Khương Nịnh Bảo ôm thân hình đồ sộ của nàng vào trong ngực.
"Cười cái gì, vui vẻ như vậy?"
"không có gì, chính là nghĩ đến chuyện Tần vương phi mang thai, Dương Thư Thanh phỏng chừng không có tâm tư theo dỏi thiếp." Khương Nịnh Bảo dựa hẳn vào trong lòng Định Quốc Công cười nói.
Định Quốc Công nghe được Khương Nịnh Bảo nhắc tới Dương Thư Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia ám trầm.
Dương Thư Thanh ngầm xây dựng thế lực to lớn đã muốn bị tan rã bảy tám phần, chỉ là nàng ta cũng không có phát hiện còn tự tin thế lực của mình đang lớn mạnh.
Nhất là nàng ta dựa tiên tri mà làm việc có ơn nghĩa để thu phục những người đó, mỗi một người đều bị Càn Nguyên đế phái người đi kêu gọi đầu hàng, cho dù không ai biết được cái gọi là ân tình là do âmmưu tính trước, đều sẽ không ngây ngốc giúp Dương Thư Thanh bán mạng.
Mãi cho đến cuối năm, qua ngày mồng tám tháng chạp, Khương Nịnh Bảo đều không có dấu hiệu muốn lâm bồn, Khương Cẩn nhịn không được sang đây thăm hỏi mấy lần, đại cữu mợ cũng thường xuyên quan tâm tới cửa.
Trần Thái y hiện tại gần như là thường trú tại phủ Định Quốc Công, bốn bà đỡ đợi lệnh.
Cho đến tháng một, Càn Nguyên năm thứ 3, Khương Nịnh Bảo mang thai đủ chín tháng rốt cuộc cũng phát động.
Khương Nịnh Bảo bụng thật to đang gắng gượng ngồi ở trên trường kỉ, vừa ăn điểm tâm vừa nghe Xuân Nhạc ở một bên nói chuyện trong kinh thành.
"Phu nhân, ngài có biết không, năm nay gió tuyết lớn, làm cho nhà dân ở thành bắc sụp mất, Dương trắc phi Tần Vương đang tự mình mang hộ vệ đi thành bắc bố thí."
Khương Nịnh Bảo nhíu mày, đem bánh ngọt táo chua trong miệng nuốt xuống, không nhanh khôngchậm nói: "Ta luôn biết chuyện bôi xấu thanh danh người khác không bao giờ thiếu tay nàng ta, nàng ta là dạng không kiêng nể gì cả đoạt danh tiếng Tần Vương phi, thật không biết nên nói nàng ta ngốc hay vẫn là không quan tâm."
"Phu nhân, kỳ thật Tần Vương phi cùng các phu nhân quan gia khác đều có ra mặt thiết lập trại bố thí, nhưng đều bị Dương trắc phi cướp sạch danh tiếng, ngoài việc nàng ta hỗ trợ thuốc men ra còn cho mỗi một hộ gia đình gặp nạn bị sập mất nhà cửa sửa sang lại nhà, cho mỗi người một túi gạo cùng năm cân thịt cùng quần áo mặc cho mùa đông."
"Nô tỳ nghe nói có không ít gia đình bị gió tuyết làm sụp đổ nhà cửa trong đêm tối."
Xuân Nhạc hoàn toàn im lặng, toàn bộ kinh thành cũng biết Dương trắc phi có bạc nhưng cũng khôngcần khoe khoang như thế, đem tất cả quan phu nhân đắc tội một mảng lớn.
Thiện đường ở kinh thành cũng bị nàng ta nổi bật mà che đậy, còn làm cho tiền lệ quy củ bị mất đi.
Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
"Tình huống này chẳng lẽ không ai ngăn cản?"
"Có quan binh ngăn cản, nhưng phu nhân ngài nghĩ xem, cái này có thể ngăn cản được sao?" Xuân Nhạc thở dài, Dương trắc phi đưa đồ vật làm cho người ta rất động tâm, còn hỗ trợ tu chỉnh nhà cửa.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không biết có lần sau hay không.
Cho nên nhà cửa ở thành bắc trong một đêm gần như toàn bộ sụp đổ nhưng lại không ai thương vong, nghĩ cũng biết mờ ám trong đó, Dương trắc phi lúc này thật là xuất ra rất nhiều ‘máu’.
không, không đúng, điểm ấy cứu tế này nọ chẳng qua là không đáng kể thôi.
Khương Nịnh Bảo: "..."
"Phu nhân, ngươi có biết Dương sườn phi lập trại bố thí ở nơi nào không, nàng ta cố ý dựng nó ngay bên cạnh trại bố thí của chúng ta, còn làm cho người ta chỉ trích phu nhân ngài keo kiệt, chỉ bố thí chén thuốc." Xuân Nhạc vẻ mặt tức giận nói.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nàng hỗ trợ cho người ta chén thuốc đều là bỏ thêm rượu thuốc đuổi hàn giũ ấm do nàng sản xuất, có hiệu quả vô cùng tốt, nếu bị Dương Thư Thanh mê hoặc không uống thuốc nước ở nơi nàng hỗ trợ, không biết thua thiệt là ai.
"Xuân Nhạc, chúng ta hỗ trợ chén thuốc có người uống không?"
Nghe được phu nhân hỏi này, Xuân Nhạc lập tức mặt mày hớn hở: "Có a, còn xếp hàng rất dài, dân chúng cũng không ngốc, ngày xưa chúng ta là lấy danh nghĩa quán trà Tấn Giang cứu trợ, năm nay là danh nghĩa phủ Định Quốc Công, nhưng thuốc nước không thay đổi, khẳng định là bọn họ đều uống hết một chén rồi mới đi ra, nếu không thì rối rít đến đây xếp hàng uống một chén làm gì."
Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, chuyện khác chúng ta mặc kệ."
Xuân Nhạc gật gật đầu, nàng chỉ là không quen nhìn Dương trắc phi không chút kiêng kỵ vì Tần vương mà chải quét thanh danh như vậy thôi.
Chỉ là khi các nàng không để ý, không quan tâm, Dương Thư Thanh thật đúng là được đà lấn tới, dĩ nhiên lại tìm tới cửa.
Khương Nịnh Bảo nghe được Triệu quản gia bẩm báo nói Dương trắc phi tìm tới cửa, mặt cười khẽ hơi trầm xuống một cái, lấy lý do thân thể không tiện để đuổi Dương trắc phi đi, ai ngờ người ta kiên nhẫn, làm đủ tư thái.
Khương Nịnh Bảo lần này nổi giận, Dương Thư Thanh này vẫn như là keo dán da chó, dán lên rồi xé không ra.
"Để cho nàng ta đi vào."
Khương Nịnh Bảo ôm bụng nặng nề đi đến đại sảnh ngồi ở trên trường kỉ mà Hoàng ma ma đã đặt, thần sắc nhàn nhạt nhìn Dương Thư Thanh tươi cười xinh đẹp, ngữ khí lạnh lùng hỏi.
"không biết Dương trắc phi năm lần bảy lượt tới cửa cần làm gì?"
Dương Thư Thanh ánh mắt dừng ở trên bụng Khương Nịnh Bảo lớn đến kinh người, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh, nàng ta gả cho Tần vương đã hơn hai tháng, bụng còn không có tin tức.
Cái này làm trong lòng nàng ta rất không thoải mái.
Nay nhìn đến Khương Nịnh Bảo khí sắc hồng nhuận, khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh bóng loáng càng trắng nõn hơn lúc trước, không có chút gì là vàng vọt xấu xí như nàng ta tưởng tượng, tâm Dương Thư Thanh nổi lên không cam lòng cùng ghen ghét cuồn cuộn.
"Phu nhân Quốc Công, không biết chén thuốc ngươi cứu trợ kia là từ vị đại phu nào chế biến, ngươi làm phu nhân Định Quốc Công có thuốc tốt như vậy không lẽ lại đem cất dấu riêng, phải làm gương mẫu, cống hiến ra đơn thuốc tốt đó cho binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn sử dụng."
Dương Thư Thanh hiên ngang lẫm liệt nói.
Khương Nịnh Bảo liếc mắt nhìn Dương Thư Thanh một cái, thản nhiên nói: "Dương trắc phi, đầu tiên cảm tạ ngươi quan tâm binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn đó nhưng ta muốn nói là chén thuốc này cũng giống như bao chén thuốc chống lạnh khác, chỉ là ta có bỏ thêm rượu thuốc chống lạnh một vạn kim khó cầu."
"Rượu thuốc chống lạnh giống nhau ở phương thuốc sản xuất, điểm này Định Quốc Công cũng biết, còn tận mắt nhìn thấy, cùng một phương thuốc, cùng một dược liệu, chỉ là khác người làm ra nó, tạo nên loại rượu thuốc khác nhau một trời một vực."
"Cho nên, Dương trắc phi, ngươi muốn cầu chuyện không thể thực hiện, nếu Dương trắc phi thật sựquan tâm binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn đó thì Dương trắc phi nên quyên tặng một đám áo bông cho bọn hắn chống lạnh, ta thấy lấy Dương trắc phi tài lực, ngay cả điểm yêu cầu nho nhỏ này đều làm không được chứ?"
"Năm trăm vạn lượng bạc của hồi môn, thật khiến cho người ta hâm mộ."
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nhìn nàng.
Sắc mặt Dương Thư Thanh nháy mắt âm trầm như nước, liên lụy đến Định Quốc Công, Dương Thư Thanh cũng không có hoài nghi Khương Nịnh Bảo nói dối, chỉ là, chết tiệt, nàng ta lại bị Khương Nịnh Bảo chiếu ngược một quân, nhưng lúc này nàng ta đâm lao phải theo lao, chỉ có thể chống đỡ đồng ý mà thôi.
"Chỉ là một đám áo bông, ta quyên tặng là được"
nói xong lời này, trong lòng nàng ta muốn nhỏ máu, một đám áo bông, chỉ cần vừa nghĩ tới mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo khổ kia, trước mắt Dương Thư Thanh là từng mảng màu đen, hận không thể lấy máu Khương Nịnh Bảo.
"Dương Trắc phi thật nhân từ, mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo khổ đó sẽ cảm tạ ngươi, đúng rồi áo bông này Dương trắc phi cần phải kiểm tra kĩ trước khi đưa đi, lỡ như áo bông đưa đi bên trong chỉ là bông lau thì lòng tốt trở thành là chuyện xấu." Khương Nịnh Bảo cười híp mắt nói, Dương Thư Thanh không phải muốn làm người tốt sao sẽ để cho nàng ta làm cho đúng.
Dương Thư Thanh hung tợn trừng mắt Khương Nịnh Bảo, từ trong hàm răng rít ra một câu.
"Phu nhân Quốc Công yên tâm, ta sẽ giám sát hạ nhân thật tốt, tuyệt sẽ không lừa gạt, còn Phu nhân Quốc Công, đường đường là Phu nhân Quốc Công mà chuyện gì cũng không làm chứ?"
Khương Nịnh Bảo phất sợi tóc rơi xuống, giả bộ ngượng ngùng nói: "Ta cũng không có tài lực như Dương Trắc phi, chỉ có thể cố gắng chút sức lực nhỏ bé mà cầu phúc cho mấy trăm ngàn binh lính đangchịu khổ lạnh nơi biên cương mà thôi."
Kỳ thật Khương Nịnh Bảo hàng năm đều sẽ cho người từ các nơi thôn trang đưa một số lương thực và quần áo giữ ấm đem đến biên cương, nàng ngầm làm chuyện tốt chỉ có Định Quốc Công cùng thân vệ của hắn biết được, đương kim Thánh Thượng cũng biết.
Khương Nịnh Bảo không phải người khoe khoang, đương nhiên sẽ không la lên cho mọi người đều biết.
Lời này vừa ra, Dương Thư Thanh tức hộc máu, nhưng không thể nào phản bác, Khương Nịnh Bảo đồ cưới giống như không có bao nhiêu, trừ Hoàng Thượng ban thưởng ra, chính là Định Quốc Công đưa sính lễ.
"Nếu nếu không có chuyện gì khác, mời Dương Trắc phi trở về đi."
Khương Nịnh Bảo lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, Triệu quản gia bên cạnh làm ra động tác tay mời, Dương Thư Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, lúc này đây thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, ánh mắt của nàng ta rơi xuống chiếc bụng đang nhô thật cao của nàng, đột nhiên nở nụ cười.
"Nếu không có chuyện gì khác, trước khi rời đi, ta cầu chúc trước phu nhân Quốc Công sinh cô con gái."
Thần sắc của bọn hạ nhân trong phòng khách rất khó coi, ai cũng nói phu nhân có con trai, còn Dương Trắc phi này là cố ý cho phu nhân ngột ngạt.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười, không chút dấu hiệu tức giận nào.
"Bất kể sinh trai hay gai, đều là con nối dòng của ta cùng Quốc Công Gia, nếu sinh con trai, ta tất nhiên là cao hứng, nếu sinh con gái, ta cũng vui mừng."
Dương Thư Thanh thấy Khương Nịnh Bảo không có chút gì là bị chọc giận, ngược lại biến thành chính mình bực bội khó chịu, không khỏi thấy mình đần độn vô vị, cũng không nói gì, trực tiếp mang theo tỳ nữ của mình xoay người rời đi.
"Triệu quản gia, chúng ta phải thay Dương Trắc phi làm thật tốt chuyện công bố việc thiện của nàng ta một phen." Khương Nịnh Bảo chờ Dương Thư Thanh vừa rời đi cười giảo hoặt mà phân phó Triệu quản gia một tiếng, chuyện này Dương Thư Thanh muốn chống chế cũng không được.
Triệu quản gia vẻ mặt tươi cười đáp ứng ngay.
Dương Thư Thanh mang theo tỳ nữ vội vã rời đi thì ngay tại cửa lớn gặp phải Tạ Cảnh Dực trở về phủ, Dương Thư Thanh khoác áo choàng màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên mắt nhìn thẳng lướt qua bên người hắn.
Tạ Cảnh Dực chỉ là nhàn nhạt lơ đãng nhìn nàng ta một cái, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng, hai người tựa như người xa lạ, không, phải nói là ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
"đi điều tra một chút Dương Trắc phi đến phủ làm cái gì?" hắn ngữ khí trong trẻo lạnh lùng phân phó gã sai vặt bên người.
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi.
Trở lại Cẩm Hoa viện không bao lâu, gã sai vặt đem dò xét tin tức nói ra, Tạ Cảnh Dực trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười vô cùng mờ nhạt, hắn chỉ biết nàng không ăn thiệt thòi.
Vài ngày trước đó Dương Trắc phi lớn giọng cứu trợ làm mọi người ai cũng biết, đối với chuyện lần này Tạ Cảnh Dực không thể không biết, vì khi biết được nàng ta nhiều lần tới cửa muốn gặp Khương Nịnh Bảo trong lòng Tạ Cảnh Dực lo lắng, hai ngày này đều tận lực hồi phủ sớm.
Ai ngờ vẫn là bỏ lỡ.
Tạ Cảnh Dực ở trong lòng thở dài một tiếng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ gió thổi tới rét lạnh, đem tâm tư hắn muốn gặp người trong mộng thổi không còn một mảnh.
Dương Thư Thanh chân trước vừa rời đi phủ Định Quốc Công, sau lưng đã truyền ra tin tức lớn Dương Thư Thanh tự nguyện quyên tặng một đám áo bông cho mấy trăm ngàn binh lính đang chịu khổ lạnh nơi biên cương nghèo nàn để chống lạnh.
Hành động này làm từ thiệt lớn như vậy khiến cho Càn Nguyên đế biết được bèn tự mình khen ngợi Dương Thư Thanh một phen.
Vinh danh Dương Thư Thanh ở triều Đại Việt, liên quan đến danh vọng Tần vương đều nước lên thìthuyền lên, vì dã tâm bừng bừng lôi kéo võ tướng, nhưng đáng tiếc đám võ tướng đều không phải thứ mà dễ lôi kéo, bận rộn một phen, lôi kéo không có mấy võ tướng.
Khương Nịnh Bảo nghe được tin tức từ Định Quốc Công cười cười, Tần vương lại nhảy nhót rồi, Hoàng hậu cùng Quý phi của Càn Nguyên đế đều có thai.
Nếu một lần được con trai, thì Tần vương cùng Tấn vương hai cái Vương gia là cái thứ gì.
Dương Thư Thanh bị người khắp kinh thành chú ý, cắn răng tìm số lớn bạc mua một đám áo bông đưa đi nơi nghèo nàn khổ lạnh, không chỉ làm cho bạc cất dấu từ sổ sách giả ở Thượng Vân Tửu phường xài hết còn lấy thêm một số bạc lớn từ chính mình.
hiện tại Dương Thư Thanh hận chết Khương Nịnh Bảo.
Đúng lúc này Tần vương phi tuôn ra tin tức mang thai, toàn bộ lực chú ý của Dương Thư Thanh đều chuyển tới phía bên này, không khuấy đảo gió khuấy đảo mưa nữa.
Khương Nịnh Bảo nghe được tin tức này, khóe miệng nhịn không được giơ lên một nụ cười.
Định Quốc Công trở về nhìn đến Khương Nịnh Bảo nâng bụng đang cười, mặt mày hơi hơi một cái nhu, cởi xuống áo choàng, phủi đi những bông tuyết dính trên áo, hơ lên một chút hơi ấm, bước đến bên người Khương Nịnh Bảo ôm thân hình đồ sộ của nàng vào trong ngực.
"Cười cái gì, vui vẻ như vậy?"
"không có gì, chính là nghĩ đến chuyện Tần vương phi mang thai, Dương Thư Thanh phỏng chừng không có tâm tư theo dỏi thiếp." Khương Nịnh Bảo dựa hẳn vào trong lòng Định Quốc Công cười nói.
Định Quốc Công nghe được Khương Nịnh Bảo nhắc tới Dương Thư Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia ám trầm.
Dương Thư Thanh ngầm xây dựng thế lực to lớn đã muốn bị tan rã bảy tám phần, chỉ là nàng ta cũng không có phát hiện còn tự tin thế lực của mình đang lớn mạnh.
Nhất là nàng ta dựa tiên tri mà làm việc có ơn nghĩa để thu phục những người đó, mỗi một người đều bị Càn Nguyên đế phái người đi kêu gọi đầu hàng, cho dù không ai biết được cái gọi là ân tình là do âmmưu tính trước, đều sẽ không ngây ngốc giúp Dương Thư Thanh bán mạng.
Mãi cho đến cuối năm, qua ngày mồng tám tháng chạp, Khương Nịnh Bảo đều không có dấu hiệu muốn lâm bồn, Khương Cẩn nhịn không được sang đây thăm hỏi mấy lần, đại cữu mợ cũng thường xuyên quan tâm tới cửa.
Trần Thái y hiện tại gần như là thường trú tại phủ Định Quốc Công, bốn bà đỡ đợi lệnh.
Cho đến tháng một, Càn Nguyên năm thứ 3, Khương Nịnh Bảo mang thai đủ chín tháng rốt cuộc cũng phát động.
/84
|