Sở Thần Hy nhíu chặt mày: “Kiều An, tôi là chồng hợp pháp của em, dù là kết hôn bí mật, nhưng cách xưng hô anh Sở này có thỏa đáng không? Em có thể gọi tôi là anh yêu, hoặc là chồng."
Nhìn Sở Thần Hy nghiêm trang nói hươu nói vượn, Đinh Kiều An gật đầu, cô lại gọi một tiếng: “Anh Sở."
Cách gọi anh Sở này rất hợp ý cô, thấy Sở Thần Hy đen mặt, Đinh Kiều An nhanh chóng sửa chữa: “Thần Hy?"
15:
Thần Hy thì Thần Hy đi, tương lai còn dài, không gấp.
"Ở trường học sao rồi? Theo kịp trình học không?"
Đinh Kiều An dừng một lát, cô cắn đũa gật đầu: “Tạm được."
Nửa năm không đi học, cô vẫn hơi không quen. Hơn nữa, còn có một chuyện xuất hiện làm cho cô rất khốn khổ, cô vô tình nhíu mày lại bị Sở Thần Hy thấy rõ ràng.
"Em có chuyện gì thì nói cho tôi biết."
"Được." Anh Sở quả là người tốt.
Sở Thần Hy không biết mình lại bị Đinh Kiều An gắn thẻ người tốt.
Trên bàn cơm dần dần không có tiếng động, có thì cũng chỉ có âm thanh nhai nuốt. Hai người cũng không tìm được đề tài để nói chuyện, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Đinh Kiều An đã ăn no, cô để đũa xuống: “À, anh Sở, không, Thần Hy, cám ơn anh về chuyện ba tôi cùng Y Y."
"Ba vợ và em dâu gặp nạn, tôi hỗ trợ là phải. Đúng rồi, hôm nay tôi được cha vợ mời, ngày mai chúng ta cùng nhau tham dự nhé, bọn họ còn chưa biết tôi vô tình bắt cóc em đâu."
Sở Thần Hy vừa nói xong, Đinh Kiều An đã lập tức đứng lên, lắc đầu như trống bỏi. Mặc dù cô muốn khiếu nại cách xưng hô mà anh gọi Đinh Y Y cùng Đinh Vạn Hải, nhưng điều quan trọng bây giờ không phải cái này.
"Đừng nói cho họ biết tôi ở chỗ này." Nếu họ biết cô cùng Sở Thần Hy có quan hệ, không biết họ sẽ làm ra chuyện gì.
"Được."
Thấy Sở Thần Hy không phản bác, Đinh Kiều An hơi thất vọng, nhưng cô lại không để lộ ra, cho đến khi hai người vào phòng của mình, họ cũng không nói thêm câu nào.
Ban đêm, Đinh Kiều An ngủ như chết, Sở Thần Hy lặng lẽ vén chăn lên, ôm vợ yêu của mình vào lòng. Đinh Kiều An giật giật, cô tìm một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ say.
Vợ yêu trong ngực, năm tháng êm đềm.
Ngày hôm sau, tiếng thét chói tai lanh lảnh phá vỡ trời cao.
Đinh Kiều An ôm chăn, cảnh giác nhìn người bỗng nhiên xuất hiện ở trên giường mình, nào ngờ người nọ duỗi tay dài ra ôm eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Đưa lưng về phía ngực, Đinh Kiều An cảm giác được rõ ràng thứ nóng bỏng ở mông kia, cô không dám hành động gì, cả người căng thẳng mà thẳng tắp.
"Chớ khẩn trương, thả lỏng."
Con ngươi Đinh Kiều An trợn to, giọng của người đàn ông đêm đó ù ù ở trong đầu cô, cũng là giọng điệu trầm trầm như thế này, chớ khẩn trương, thả lỏng.
Dạ dày cô quay cuồng một hồi, cô đẩy Sở Thần Hy ra, chạy về phía phòng tắm, quỳ trước bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo, trong dạ dày không có gì, cô nôn ra toàn là nước chua.
Sau khi nôn xong, cô mới phát hiện Sở Thần Hy đang đứng ở cửa, mặt trầm trầm, có hơi kinh khủng.
Đinh Kiều An súc miệng, cô nhớ tới một vài chuyện cũ, sắc mặt hơi tái nhợt, ngón tay cắm thật sâu vào da thịt: “Rất xin lỗi."
"Sao rồi?"
Đinh Kiều An lắc đầu: “Không sao, chỉ là nhớ tới một đêm nọ tôi bị một người đàn ông đáng ghét chạm vào, cho nên, anh Sở, tôi là một người không sạch sẽ, xin anh Sở cách xa tôi một chút."
Lòng Sở Thần Hy buồn bực, anh Sở, anh Sở, đã lập tức kéo xa không biết bao nhiêu, bị người đàn ông đáng ghét chạm vào? Người đàn ông đáng ghét kia không phải là anh sao, anh vẫy vẫy tay: “Tôi chỉ mộng du nên mới tiến vào."
Như vậy cũng tốt, xem ra, sau này cô phải khóa cửa.
Hôm nay cô không có tiết học, nên đi xuống giúp bà Mạc nấu bữa sáng, nhân tiện hỏi một câu: “Bà Mạc, nấu món gì mới có thể giảm bớt triệu chứng mộng du?"
"Mộng du? Ai mộng du?"
/446
|