Sở Thần Hy ngửi mùi thơm nhẹ trên người Đinh Kiều An, anh rúc đầu vào hõm cổ cô, như muốn ăn cô luôn vậy.
Tim Đinh Kiều An đập nhanh cực kì, cô không dám động đậy dù chỉ một chút.
Sở Thần Hy nghĩ đến sự buồn nôn sáng nay của Đinh Kiều An, anh lập tức buông tay ra, đúng lúc hai người đang lúng túng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Tổng giám đốc Sở, bà Viên đang đợi anh ở dưới lầu.”
Ngón tay Đinh Kiều An lạnh đi, Viên phu nhân? Viên Tiểu Phi?
Sở Thần Hy nhíu mày, anh nhìn sang Đinh Kiều An: “Đến đây làm gì?”
“Bởi vì tổng giám đốc đã hủy lịch trình ăn trưa cùng họ, cho nên bà ta và cô Đinh Y Y tự mình đến đây cảm ơn.”
Nghe nói Đinh Y Y đến rồi, Đinh Kiều An cực kỳ kích động, lập tức kéo tay Min lại: “Cho họ vào đi.” Lâu lắm chưa gặp Y Y rồi, nhớ cô ấy chết mất.
Min nhìn sang Sở Thần Hy, sau khi thấy anh gật đầu, lại nhìn sang phía Đinh Kiều An sau đó đi ra ngoài.
“Anh đừng nói với họ tôi ở đây, cũng không được nói ra quan hệ của chúng ta, anh sắp xếp cho tôi gặp riêng Y Y nhé.” Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Y Y.
Sở Thần Hy thấy buồn cười mà nhìn Đinh Kiều An, sau đó anh kéo eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình: “Kiều An à, tôi không giúp em không công đâu đó.”
Đối mặt với sự thân mật đến một cách bất ngờ, Đinh Kiều An đã quen luôn rồi, chỉ có điều cô vẫn còn hơi cứng nhắc một chút, tất nhiên cô hiểu lời của Sở Thần Hy nghĩa là gì: “Anh, anh muốn, muốn làm gì?”
Sở Thần Hy không chút do dự nào nói: “Muốn.”
Đinh Kiều An nhất thời không phản ứng lại được, Sở Thần Hy giữ đầu cô lại, hai đôi môi dán chặt vào nhau, điều này làm cho tim Kiều An sắp vọt lên cổ họng đến nơi rồi.
Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, cả người Đinh Kiều An như bị rút hết sức lực, nếu như anh không ôm eo cô chắc cô ngã luôn xuống sàn mất.
Mãi đến lúc có người gõ cửa, Sở Thần Hy đẩy Đinh Kiều An xuống dưới gầm bàn, sửa sang lại cà vạt, ho khan một tiếng: “Vào đi.”
Đôi chân Sở Thần Hy ở ngay trước mặt Đinh Kiều An, bây giờ cô mới hiểu câu nói muốn kia của anh nghĩa là gì, mặt cô đỏ đến mức không dám gặp ai nữa rồi, cũng may bây giờ anh không nhìn cô.
Có tiếng chân người đi vào, còn có cả giọng nói đáng ghét của Viên Tiểu Phi nữa.
“Nhị gia, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Sở Thần Hy chỉ hơi gật đầu, hời hợt nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Nhị gia, đây là con gái tôi, Đinh Y Y.” Viên Tiểu Phi đẩy Đinh Y Y về phía trước, vốn dĩ ban đầu Đinh Y Y không muốn đến, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Thần Hy ngoài đời thật cô ấy lại không thể rời mắt khỏi anh.
“Nhị gia, tôi là Đinh Y Y.”
Giọng nói nhẹ như bông truyền đến tai Đinh Kiều An, cô rất muốn ra ngoài, nhưng mà Viên Tiểu Phi vẫn đang ở đây.
Sở Thần Hy không buồn ngẩng đầu lên: “Xin chào, cô Đinh.”
Thấy Sở Thần Hy không có chút ý muốn giúp đỡ nào, Đinh Kiều An chạm nhẹ vào chân anh, không có phản ứng gì, cô tiếp tục chạm, cũng vẫn không có phản ứng gì, cô chuyển sang véo anh.
Sở Thần Hy nhíu mày, một tay anh để ở dưới bàn vuốt ve chú chó nhỏ không nghe lời kia: “Xin hỏi, bà Viên có việc gì không?”
Viên Tiểu Phi trừng Đinh Y Y một cái, chê cô ấy không biết làm nóng bầu không khí, sau đó lập tức thay đổi nét mặt nhìn sang Sở Thần Hy: “Nhị gia, công ty của cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn như vậy, chúng tôi nhất định phải cảm ơn cậu, vậy nên cậu có thể bớt chút thời gian đi ăn với chúng tôi được không?”
Đinh Kiều An đợi mỗi câu nói này, cô véo lòng bàn tay Sở Thần Hy, mau đồng ý đi, mau lên.
Sở Thần Hy nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Đinh Kiều An, đột nhiên cười lên, nụ cười này đánh thẳng vào trái tim Đinh Y Y.
Mùa xuân sắp đến rồi.
18:
Thấy mãi mà Sở Thần Hy không trả lời, Viên Tiểu Phi hơi sốt ruột nắm lấy tay Đinh Y Y: “Nhị gia, ý cậu là?”
“Được, ngày mai tôi chọn địa điểm, cô Đinh đến một mình là được.” Cô vợ đáng yêu của anh sắp véo nát tay anh rồi, anh dám không đồng ý sao?
/446
|