Tâm trạng Đinh Kiều An thay đổi, cô kinh ngạc nhìn Sở Thần Hy, cô có thể hiểu lời của anh thành người đêm đó là anh không?
"Thật ư?"
"Ừm, lúc đó em xông vào phòng tôi, vốn dĩ tôi muốn làm một người đứng đắn nhưng em lại cưỡng ép tôi." Lời anh nói không sai, cô chính là người đã bám chặt lấy anh, lại còn giở trò với anh nữa.
"Anh nói dối."
"Nối dối ai cũng không nói dối vợ mình."
Đinh Kiều An không nói gì, nghe anh nói như vậy thì cô cũng đã có thể giải thích rõ những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, tại sao anh có thể hào phóng trợ giúp nhà họ Đinh, tại sao lại muốn đi lấy giấy đăng kí kết hôn với cô, thì ra là thế.
Sở Thần Hy thấy Đinh Kiều An vẫn luôn im lặng thì trêu chọc: "Em không tin tôi, vậy có cần tôi tái hiện lại cảnh tượng đêm đó không?"
Vốn dĩ sắc mặt của Đinh Kiều An đã rất đỏ rồi nhưng sau khi nghe được lời nói lưu manh này thì nó lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô nằm ở trên giường, lấy chăn che kín mặt mình rồi bực bội nói: "Vậy tại sao anh không nói với em?"
Anh cứ nói thẳng với cô rằng người kia là mình, như thế chẳng phải là được rồi sao, anh khiến cô nghĩ đông nghĩ tây, lại còn cảm thấy vô cùng áy náy. Đinh Kiều An mở mắt ra, cô nhìn ga trải giường màu trắng mà trong lòng hoảng hốt, tại sao cô vẫn còn cảm thấy áy náy chứ?
"Tôi vẫn luôn muốn nói nhưng em lại không cho tôi cơ hội, tôi chỉ cần hơi chạm vào em là em đã chán ghét tôi rồi, làm sao tôi còn dám nói, nhỡ em ghét tôi thì phải làm sao?"
Sở Thần Hy kéo cái chăn đang che mặt cô xuống, lúc hai người kéo qua kéo lại, Sở Thần Hy dứt khoát bước đến ngồi lên người Đinh Kiều An rồi kéo cái chăn đang che mặt cô xuống.
Ánh mắt Đinh Kiều An mông lung nhìn anh, sắc mặt cô đỏ ửng, cúc áo cũng ngủ bị nới lỏng, l*иg ngực trắng như tuyết phập phồng lên xuống theo nhịp thở, hai tay đặt ở trên giường, dáng vẻ này của cô thật sự giống như đang mời gọi anh.
Sở Thần Hy từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng liếʍ đôi môi đỏ thắm, thận trọng giống như đang thưởng thức báu vật.
Đôi môi xẹt qua cằm, tiến đến xương quai xanh rồi lại tiếp tục đi xuống, mỗi nơi Sở Thần Hy đi qua đều để lại dấu vết, đây là người của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào, Sở Thần Hy giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh mãnh mẽ ấn lên cổ cô một nụ hôn.
Đinh Kiều An cảm thấy hơi ngứa, cô rên nhẹ, thế nhưng âm thanh này lại gợi ra bản năng dã thú nằm sâu trong Sở Thần Hy, cả người anh đều trong trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào, ánh mắt mơ màng nhìn Đinh Kiều An:
"Chuẩn bị xong chưa?"
Đinh Kiều An đỏ mặt ừm một tiếng, sau khi được cho phép, Sở Thần Hy lập tức đưa tay tắt đèn ở đầu giường rồi vén chăn lên.
23:
Lúc ân ái đang nồng đậm, dường như nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn mấy độ, Sở Thần Hy còn chưa kịp cởi quần áo của Đinh Kiều An đã buộc phải vội vàng dừng lại động tác trên tay.
Hô hấp của Đinh Kiều An hơi bất thường, Sở Thần Hy sờ trán cô, dường như nó còn nóng hơn so với lúc trở lại, anh mở đèn, vỗ hai má Đinh Kiều An nhưng lại không thấy cô có bất kỳ phản ứng nào.
Sở Thần Hy khẽ mắng một tiếng, làm sao anh có thể không bằng cầm thú như vậy chứ.
Đêm hôm khuya khoắt, lúc Sở Thần Hy đưa Đinh Kiều An tới bệnh viện thì cô đã sốt tới ba mươi chín phẩy tám độ rồi.
Bác gái là bác sĩ liếc nhìn dấu hôn trên người Đinh Kiều An thì trách cứ: "Cơ thể của vợ cậu rất yếu, hơn nữa không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, lại còn có thiếu máu, cân nặng cũng khá ít, người trẻ tuổi thì nên biết kiềm chế một chút."
Sở Thần Hy không nói gì, trong lòng thầm đưa ra quyết định, sau này anh phải bảo vú Mạc bồi bổ cho cô thật tốt, bằng không việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi anh biết để đâu, nuôi một người phụ nữ mà cũng để cô biến thành dáng vẻ như vậy.
Bác sĩ thấy tay hai người vẫn chưa tách ra thì cũng không nói nhiều nữa, ân ái thì tốt rồi.
Sáng sớm, một tia nắng tinh nghịch chiếu vào từ cửa sổ.
Sở Thần Hy khẽ cử động, phản ứng đầu tiên là sờ hai má của Đinh Kiều An, cũng may là cô đã hết sốt, anh đứng dậy rồi duỗi người, thấy cô vẫn còn ngủ say thì cúi đầu, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn.
"Vú Mạc, Kiều An đang ở bệnh viện, dì nấu chút đồ bổ, ừm, tôi phải đi làm, cái gì? Mẹ tôi muốn tới? Đúng rồi, bảo mẹ tôi dẫn Kiều An đi gặp Viên phu nhân, được, cứ như vậy đi."
Đinh Kiều An bị cuộc nói chuyện đánh thức.
"Mặt mũi dáng dấp không tệ, chỉ là quá gầy."
"Cái gì? Còn thiếu máu? Nhà họ Đinh chăm sóc đứa nhỏ này như nào vậy?"
"Đại Sở thích nhỉ? Thích là được, ôi chao, tỉnh rồi."
Đinh Kiều An vừa mở mắt đã thấy hoàn cảnh xa lạ, tối hôm qua, tối hôm qua không phải cô đang gì gì đó với Sở Thần Hy à? Sao lại tới nơi này rồi?
Trước mắt Đinh Kiều An còn có một người rất đẹp, da dẻ vô cùng tốt, trắng nõn mềm mại khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái.
/446
|