Anh cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của Đinh Kiều An. Cả hai lần nhìn thấy, cô đều nhếch nhác như vậy.
Đêm hôm qua lúc cô lảo đảo xông vào phòng anh, lúc đó tinh thần của cô đã không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt mơ màng đấy đã khiến trái tim anh không cẩn thận mà đập loạn nhịp.
Không có ai bảo vệ em thì tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.
Lúc anh đưa Đinh Kiều An trở về biệt thự, Bạch Tiên đã chờ đợi rất lâu rồi. Thấy Sở Thần Hy xưa nay không gần nữ sắc lại đang ôm một cô gái, vì lâu rồi chưa được nghe chuyện sốt dẻo nào nên cô ấy nở nụ cười gian xảo.
Sở Thần Hy nhẹ nhàng đặt Đinh Kiều An lên giường, Bạch Tiên rất tự nhiên đi qua nhìn, cứu người, chăm sóc người bị thương vốn dĩ là trách nhiệm của cô ấy.
Lúc cởϊ qυầи áo trên người của Đinh Kiều An, những vết roi trên khắp người cô khiến hai người vô cùng ngạc nhiên.
“Anh trông người kiểu gì mà để sốt đến tận 39 độ luôn rồi thế.”
Sở Thần Hy đứng bên cạnh không lên tiếng, chỉ đứng nhìn Bạch Tiên bận rộn, anh cũng không tránh đi, vì dù sao anh đã từng nhìn qua, cũng chạm qua cơ thể đó rồi.
“Đây là cái gì?” Bỗng nhiên Bạch Tiên lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo của Đinh Kiều An.
Sở Thần Hy nhận lấy, nhưng càng xem đến cuối, hai mắt anh lại càng nheo lại.
Tờ giấy này đã nói rõ ràng rằng kiếp này Đinh Kiều An không có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Đinh hết, cô sống hay chết cũng đều không liên quan đến nhà họ Đinh, cũng không cho phép cô bước vào nhà họ Đinh nửa bước.
Sở Thần Hy hừ lạnh rồi vò tờ giấy lại, muốn ném vào thùng rác nhưng lại giữ lại, sau đó xoay người, chấp tay sau lưng rời đi.
Người phụ nữ của anh, nhà họ Đinh chọc được nổi ư.
5:
Đinh Kiều An ngủ suốt hai ngày. Trong hai ngày này, cô sốt cao không ngừng, vết roi quá nặng vậy nên cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ vẫn còn đau âm ỉ.
Sở Thần Hy thấy người phụ nữ trên giường cử động ngón tay thì đi đến trước cửa sổ kiểu Pháp kéo rèm lại, che đi ánh mặt trời đang chiếu vào. Lúc Bạch Tiên rời đi đã nói hôm nay cô sẽ tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện khiến cho giọng nói của cô khàn khàn.
Có một mùi hương thoang thoảng trong không khí rất dễ chịu ở nơi xa lạ này.
“Đây là nhà tôi.”
Giọng nói của người đàn ông xa lạ vang lên bên tai khiến cho đầu óc của Đinh Kiều An trở nên tỉnh táo hơn, cô ngồi bật dậy trong phút chốc, ôm lấy chăn rồi cảnh giác nhìn Sở Thần Hy.
“Anh là ai?”
Câu nói này khiến Sở Thần Hy thấy rất thất bại, đến cả chuyện đó hai người cũng làm rồi mà bây giờ lại hỏi anh là ai? Anh sờ chóp mũi rồi ho khan một tiếng.
“Tôi chính là người đã cứu mạng cô, nhìn thấy tinh thần cô như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Người đã cứu mạng cô? Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Đinh, Đinh Kiều An vén tay áo lên, trên người vẫn còn có vết roi, hóa ra đây đều là sự thật. Trong phút chốc sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.
Cúi đầu xuống, Đinh Kiều An từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, nước mắt lập tức lăn xuống hai bên má, từng giọt từng giọt rơi xuống chăn bông.
Sở Thần Hy sửng sốt, anh hoàn toàn không ngờ tới Đinh Kiều An sẽ bật khóc. Do dự trong chốc lát, sau đó anh đi đến trước mặt cô rồi ôm cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Khóc xong lần này nữa thôi, sau này anh sẽ không để cô phải khóc thêm lần nào nữa đâu.
Đinh Kiều An ôm chặt lấy eo của Sở Thần Hy rồi bật khóc thật to, trút hết những nỗi oan ức mình đã chịu đựng vào trong những giọt nước mắt.
Đinh Kiều An sau khi đã khóc đủ rồi thì ngồi vào bàn ăn, ăn cháo đã được chuẩn bị xong từ trước với vành mắt đỏ hoe .
“Xin lỗi, đã để anh chê cười rồi.”
Lúc nãy không phát hiện ra, nhưng giờ nhìn kỹ một tí thì anh Sở đẹp trai đến bất ngờ.
Sở Thần Hy nhàn nhạt ừ một tiếng, không phản bác gì. Anh đang nghĩ, tối nay có cần phải tham gia buổi tiệc kia hay không, liếc mắt nhìn Đinh Kiều An.
“Cô Đinh, sau này cô có dự định gì không?”
/446
|