Hơn nửa năm nay, số lần hai người thân mật súng thật đạn thật, không có một trăm cũng có mấy chục, đó là do Hoắc Vân Xuyên kiêng kỵ tình trạng thân thể của An Vô Dạng, là kết quả của sự cố gắng kiềm chế.
Dù sao thể chất của người này không dính dáng gì tới chữ cường tráng cả, cánh tay nhỏ nhắn chân cũng nhỏ nhắn, ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên, thoạt nhìn không đỡ nổi một đòn.
"Thôi." Hoắc Vân Xuyên vốn muốn thừa dịp kỳ nghỉ, hảo hảo khao mình một chút, kết quả đối phương ngày mai còn phải đi đến trường đại học đánh tennis, tuy nói chắc chắn không ra trận: "Trước tiên cho thiếu, thi đấu xong tôi lại đòi."
Nam nhân còn chưa có thõa mãn, từ trên giường bước xuống, khí phách lẫm liệt đi vào buồng tắm.
"..." An Vô Dạng không còn gì để nói, rồi lại cảm kích ở trong lòng sao hắn tối nay dễ nói chuyện thế.
Thân là hệ động vật ăn cỏ lúc thường dục vọng rất đạm nhạt, An Vô Dạng căn bản không thể hiểu, tâm tình đối với giường sự vô cùng cần thiết của đối phương.
Có thể do tuổi tác không tới?
"Đại học Q sao? Ngày mai tôi đi với em." Hoắc Vân Xuyên ở bên giường nói, ngữ khí không thể nghi ngờ.
"A?" An Vô Dạng phát ra một âm tiết ngu ngốc.
"Tôi nói tôi sẽ đi với em." Hoắc Vân Xuyên nói: "Đầu bị Đôn Đôn gõ choáng váng?"
"Không." An Vô Dạng nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, rõ ràng là bị anh làm đến choáng váng: "Được a." Thực ra mà nói, lúc thường cuối tuần sẽ về nhà, rất hiếm khi hai người có cơ hội cùng nhau đi ra ngoài một chút.
"Vậy em gửi wechat thông báo cho đội trưởng." An Vô Dạng nói.
Nhóm wechat của câu lạc bộ.
An Vô Dạng: @ Đội trưởng Trương, đội trưởng, ngày mai tập thể xuất phát đến đại học Q dẫn theo một người, có thể không?
Trương nhị trả lời: Người không liên quan không cần mang đến tương đối tốt hơn.
An Vô Dạng: Tiên sinh nhà tôi! Hắn biết đánh tennis, được á quân.
Nhìn thấy tin nhắn của tay mơ trong đội, Trương nhị giật mình, theo hắn biết, tiên sinh của tay mơ chính là tổng tài Hoắc thị?
Khái niệm này nghĩa là gì?
Tuyệt đối mang đến để ra tay thảo phạt!
Trương nhị lập tức nói: "OK, cậu dẫn hắn đến đi."
Buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghĩ quốc khánh, tám giờ, cổng lớn học viện.
Hiện tại rất nhiều học sinh đã về nhà, bao gồm cả một số thành viên của câu lạc bộ tennis, cho nên dẫn đến nhân số ít ỏi, cần phải tập hợp một đội cổ động viên, nói thí dụ như Tiểu Điềm Điềm.
Edit: HuynhJJ
Nhưng mà cả người An Vô Dạng có sứ mệnh, cũng không cảm thấy được chính mình thu thập nhân số thì tinh thần sẽ sa sút biếng nhác.
Vì vậy Hoắc Vân Xuyên mang theo ba người, Trương nhị lái xe mang theo ba người, hai chiếc xe tám người, mênh mông cuồn cuộn đi tới đại học Q.
Đến nơi, tám người một màu quần áo thể thao, trong tay nhấc theo vợt tennis, một dáng vẻ đến tìm ngược.
Hoắc tổng cùng thiên sứ đến để làm đội cổ động viên, năm nay đã ba mươi mốt như hắn, mặc vào quần áo thể thao, lập tức so với lúc thường mặc chính trang dáng dấp trẻ lại rất nhiều.
Ước chừng thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi.
Cùng An Vô Dạng mặc cùng quần áo thể thao đứng chung một chỗ, cũng không có vẻ đường đột.
Chỉ có điều Hoắc Vân Xuyên trước sau như một trầm mặc ít nói, không dễ dàng nói lời nào, vừa nói chuyện chính là quyết sách mang tính trọng điểm.
Mấy sinh viên đi cùng của học viện, đều biết thân phận của hắn, làm bạn học của An Vô Dạng, cũng không có ý nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ.
Mọi người nên làm gì thì làm, cũng không có gì khác như bình thường.
"Bọn họ đến." Trương nhị gọi điện thoại, lấy thiết bị định vị, dẫn một đám người đi bộ qua.
An Vô Dạng cùng Hoắc Vân Xuyên đi ở phía sau.
"Ai, đội trưởng của chúng ta từng được giải quán quân thiếu niên đơn nam, rất lợi hại đúng không?" Người thấp hơn một cái đầu, chọt chọt người cao hơn ở bên cạnh.
Hoắc Vân Xuyên nhíu mày, tên nhóc này, ở trước mặt mình khen nam nhân khác lợi hại, không muốn sống nữa sao?
"Thật không?" Dáng vẻ rõ ràng cho thấy một bộ không coi là việc gì to tát.
"Đúng, " An Vô Dạng ôm vợt, rất nghiêm túc mà nói cho hắn biết ngọn nguồn của lần thi đấu giao hữu này: "Nghe đâu đội trưởng đội tennis đại học Q, mấy năm trước là kẻ thua cuộc dưới tay của đội trưởng chúng ta, cho nên vẫn luôn rất muốn lần thứ hai tổ chức một cuộc tranh tài."
Cậu sờ cằm, trầm tư nói: "Loại người không có tinh thần thi đấu giống như em đây, thực sự không hiểu đánh thua cùng đánh thắng khác nhau ở chỗ nào?"
Trương nhị ở phía trước nghe thấy tay mơ nói thầm, hất cằm lên quay đầu lại nói: "Đương nhiên là có khác nhau, thua người khác là sỉ nhục, hiểu không?"
"Nga..." Nghiêm trọng như thế?
"Cậu ta nói rất đúng." Hoắc đại tổng tài giơ tay khoác lên sau gáy thiên sứ: "Thua người khác thật là sỉ nhục với mình."
Dù kỳ nghỉ nhưng sân trường đại học Q, vẫn có rất nhiều sinh viên không có rời khỏi trường.
Nhìn thấy này một đám trai đẹp vượt quá tiêu chuẩn trung bình đi thành một nhóm, dồn dập nhìn nhiều hơn hai mắt, thậm chí lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Rất nhanh, người của hai nhóm đã tập hợp ở sân bóng.
Đại học Q không hổ là trường có tiếng, chỗ hoạt động của người ta, so với sân banh nhỏ đến đáng thương của học viện bọn họ tốt hơn nhiều.
Bất quá Trương nhị cũng sẽ không sinh ra cảm xúc tự ti, tuy nói sân cầu đại học Q lớn, nhưng là người kia là kẻ thua cuộc dưới tay mình?
Lúc này Trương nhị đi qua giao lưu, đội cổ động viên ở lại khán đài.
An Vô Dạng tự đáy lòng thưởng thức nói: "Đội trưởng thực sự rất tự tin."
Không kể ở nơi nào, đều kiêu ngạo như chim Khổng Tước...vân vân, An Vô Dạng hồi sau mới ý thức được, sự quan tâm của mình đối với đội trưởng không giống như bình thường.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cậu rốt cục cũng mở ra bí ẩn.
Đội trưởng như vậy, không phải là thời thiếu niên của Hoắc Vân Xuyên sao?
"Xem ra em thật sự rất thưởng thức cậu ta." Hoắc Vân Xuyên cũng không biết trong quả đầu ngốc của An Vô Dạng đang suy nghĩ gì, hắn chỉ tin tưởng lỗ tai của mình.
"Không bằng nói là thưởng thức anh." An Vô Dạng nói: "Anh không cảm thấy đội trưởng của chúng ta rất giống anh thời thiếu niên sao?"
Hoắc Vân Xuyên qua loa liếc nhìn tên Trương nhị giống như chim Khổng Tước kia, cứng rắn nói: "Không giống."
An Vô Dạng đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm sân đấu, nhìn thấy đội trưởng lấy ra vợt tennis đang làm nóng người, tâm tình lập tức kích động: "Đội trưởng! Cố lên --!"
Người toàn trường lập tức nhìn cậu.
Trương nhị co rút khóe miệng: "Tay mơ..." Không chỉ đáng yêu còn có hơi ngốc!
"Chà chà, đó là thành viên trong đội của cậu?" Đối thủ đi tới: "Cậu không phải có yêu cầu rất cao với đội viên hay sao? Lúc nào thì rách nát đến nông nỗi nhặt về ve chai thế này?"
"Rách nát?" Trương nhị ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn người kia, sau đó quay đầu lại ngắm nhìn tay mơ ngồi ở bên người đàn ông: "Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chết cậu."
Đối thủ: "Cậu!"
Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.
Edit: HuynhJJ
"Bình tĩnh chút được không?" Hoắc Vân Xuyên khóa lại thiếu niên đang kích động vào trong lồng ngực, hi vọng thiên sứ lặng yên ở sát bên xem, chứ không phải vì nam nhân khác phất cờ hò reo, hắn sẽ phát điên mất thôi.
"Há, bắt đầu rồi!" An Vô Dạng ngoan ngoãn dựa vào chồng, đôi mắt chuyên chú nhìn dưới sân.
Ngược lại với cậu, những đội viên khác trên mặt cũng không có lộ ra vẻ mặt quá kích động.
Vì học trưởng trái lại đầy mặt lo lắng, vẫn luôn cau mày.
Trận đấu bắt đầu đánh được khoảng ba trái, Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Đội trưởng của mọi người trên tay bị thương, không phải là đối thủ của đối phương."
"A?" An Vô Dạng giật mình nhìn hắn.
Đàn anh ở bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt cũng kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh, anh nhìn ra được?" Đúng, đội trưởng bọn họ trên tay bị thương, không thể thi đấu với cường độ mạnh.
"Biết rõ là thua còn thi đấu, tại sao phải ứng chiến?" Hoắc Vân Xuyên hiếm thấy có hứng thú mà quan tâm chuyện của người khác, không phải vì việc không liên quan tới mình mà tùy sự phát triển của tình thế.
Đàn anh vội vàng nói: "Hẳn là muốn mượn lần này chấp nhận sự thực chính mình bị thương, chỉ là vì điều chỉnh tâm trạng, cũng không ngại đối thủ là ai."
An Vô Dạng suy tư, vô cùng bội phục giác ngộ của đội trưởng: "Em cho rằng cho dù anh ấy thua trận đấu này, cũng vẫn rất tuyệt."
"Lần thứ ba." Hoắc Vân Xuyên đặc biệt nguy hiểm mà trừng mắt với thiên sứ.
Loại dấm chua vu vơ như thế cũng ăn!
An Vô Dạng rất không biết làm sao, cũng không dám tiếp tục khiêu chiến thần kinh của nam nhân này: "Được, chúng ta xem tennis đi."
Vừa dứt lời, thanh niên đứng ở bên trong sân bóng, vì đón một trái banh khó, vợt tennis trong tay tuột khỏi tay rớt xuống, mất khống chế bay ra bên ngoài sân.
Các đội viên trên khán đài toàn bộ đứng lên, lộ ra thần sắc lo lắng.
"Còn cần phải đấu sao?" Đối thủ ở trên cao nhìn xuống nói, nhìn thanh niên có chút ngu ngốc.
"Tôi thật không biết cậu đang khoe khoang cái gì?" Trương nhị giễu cợt cười nói, cử động cánh tay đau đớn mệt mỏi của mình: "Cậu đã sớm biết tay của tôi bị thương đúng không?"
Bằng không qua hai năm rồi, hà tất đợi đến năm thứ ba mới ước chiến?
"A." Người kia nói: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là... Kết quả, bây giờ kết quả chính là cậu thua rồi."
"Sách..." Trương nhị thoáng nhìn thân ảnh xa xa đi tới, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đối thủ thuận tầm mắt của hắn quay đầu lại, ôm cánh tay nhíu mày: "Làm sao? Còn tìm người giúp đỡ?" Mọi người đều không nói lời nào, người kia tự mãn mà nói: "Xem ra học viện công thương của các người rất muốn thua một cách triệt để."
Trương nhị khinh thường nghĩ thầm, ngu ngốc, đó cũng không phải là sinh viên trong trường.
Người này khẩu khí thật là lớn, An Vô Dạng đi theo phía sau Hoắc Vân Xuyên cau mày nghĩ, trong lòng có mấy phần không thoải mái: "Vân Xuyên, anh muốn đánh với người kia sao?"
Hoắc Vân Xuyên có cũng được mà không có cũng được hừ nhẹ: "Đều được."
Cầm vợt tennis vừa nãy bay ra ngoài ở trong tay, hắn đi tới bên người Trương nhị, Trương nhị không có khách sáo: "Hoắc tiên sinh, nếu đã đến, hãy khỏi động thân thể đi."
"Đúng." An Vô Dạng nhỏ giọng phụ họa: "Người này tuy rằng thắng, thế nhưng một chút phong độ đều không có, em cho là người kia có chút thiếu giáo huấn."
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên gật đầu đáp một tiếng.
Nam nhân đã có hơn mười năm không đánh tennis, ở chỗ cũ làm mấy động tác nóng người, nói với người đối diện: "Bắt đầu thôi."
An Vô Dạng và Trương nhị lùi ra bên ngoài sân.
"... Hắn đã hơn mười năm không có đánh tennis." Tiểu Điềm Điềm giựt giây Hoắc ba ba vào trận, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu phát ra tín hiệu lo lắng.
"Cái gì?" Khóe miệng Trương nhị rút gân.
Nếu vị Hoắc tiên sinh kia đã hơn mười năm không đánh tennis! Cả người đều tản ra khí thế "Ông đây là vô địch thiên hạ", là chuyện gì xảy ra?
Nói chung dù như thế nào, đội trưởng câu lạc bộ tennis học viện công thương, trong lòng đã làm xong chuẩn bị ngày hôm nay mặt mũi của toàn thể thành viên đều ném mất hết vì đại học Q, đối với trận thi đấu giao hữu này không ôm bất cứ hy vọng nào.
Trên khán đài, cái nhìn của những đội viên khác cũng nhất trí, chỉ có một người trong đó không quá chắc chắn mà nói: "Tôi hình như đã đọc qua ở nơi nào, nói Hoắc tiên sinh đã từng là tuyển thủ tennis..."
Dưới sân nghênh đón quả phát
bóng thứ nhất của phe mình.
Mọi người mở to hai mắt, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: "A..."
Hóa ra là Hoắc Vân Xuyên đánh đến vô cùng vững vàng, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu ngượng tay, chuyện này cũng có công từ kết quả trong khoảng thời gian này tình cờ cùng thiên sứ tập tennis.
"!!" Trước tiên thắng sec 1.
Lúc đội trưởng vô cùng cao hứng, liền nghe được An Vô Dạng bên cạnh sâu kín thở dài một hơi: "Thì ra tài nghệ thật sự của hắn là như vậy, vậy tôi an tâm rồi."
Trương nhị không quản được cái miệng tò mò của mình: "Có ý gì?"
Lẽ nào thân là người yêu, tay mơ cả tài nghệ thật sự của Hoắc tiên sinh cũng không thăm dò rõ ràng?
Edit: HuynhJJ
"A..." Tay mơ thật ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có lúc theo tôi đánh, hắn ngay cả banh của tôi cũng đỡ không được..."
Nhưng mà An Vô Dạng cho là đây là hơn mười năm không đánh thôi, ngày hôm nay xem ra, là gặp đối thủ mạnh nên tài năng bộc lộ!
Cái gì?
Trên sân vị Hoắc tiên sinh kia đại sát tứ phương, nhưng banh của tay mơ cũng đỡ không được?
Cái rắm!
Trương nhị lườm nguýt nghĩ thầm, vậy là cố ý nhường đi? Thân là tuyển thủ hiếu thắng rất quan tâm thắng thua, hắn cảm thấy được Hoắc tiên sinh quả thực là sự sỉ nhục của vận động viên!
"Cũng may, hắn gặp đối thủ mạnh nên có thể phát huy thực lực." An Vô Dạng sờ cằm trầm tư.
Trong lòng Trương nhị trả lời, có thể dẹp đi không.
"Ồ?" Thiên sứ chớp chớp đôi mắt, cẩn thận từng li từng tí thốt ra một câu hỏi: "Đội trưởng, hắn làm sao thay đổi tay cầm vợt nha?"
Đã vô lực lải nhải trong lòng đội trưởng Trương quả thực muốn quỳ: "..."
Hắn cảm giác người mới đi vào đội, thực sự là "Ngây thơ" đến đáng sợ.
Cái gì gọi là phát huy thực lực, rõ ràng vô cùng rõ ràng là nhường, nhường, nhường!
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Trương: Nếu như tôi có vợ, Hừ! Cũng sẽ phải dỗ dành như thế
-- Ú òa
Dù sao thể chất của người này không dính dáng gì tới chữ cường tráng cả, cánh tay nhỏ nhắn chân cũng nhỏ nhắn, ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên, thoạt nhìn không đỡ nổi một đòn.
"Thôi." Hoắc Vân Xuyên vốn muốn thừa dịp kỳ nghỉ, hảo hảo khao mình một chút, kết quả đối phương ngày mai còn phải đi đến trường đại học đánh tennis, tuy nói chắc chắn không ra trận: "Trước tiên cho thiếu, thi đấu xong tôi lại đòi."
Nam nhân còn chưa có thõa mãn, từ trên giường bước xuống, khí phách lẫm liệt đi vào buồng tắm.
"..." An Vô Dạng không còn gì để nói, rồi lại cảm kích ở trong lòng sao hắn tối nay dễ nói chuyện thế.
Thân là hệ động vật ăn cỏ lúc thường dục vọng rất đạm nhạt, An Vô Dạng căn bản không thể hiểu, tâm tình đối với giường sự vô cùng cần thiết của đối phương.
Có thể do tuổi tác không tới?
"Đại học Q sao? Ngày mai tôi đi với em." Hoắc Vân Xuyên ở bên giường nói, ngữ khí không thể nghi ngờ.
"A?" An Vô Dạng phát ra một âm tiết ngu ngốc.
"Tôi nói tôi sẽ đi với em." Hoắc Vân Xuyên nói: "Đầu bị Đôn Đôn gõ choáng váng?"
"Không." An Vô Dạng nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, rõ ràng là bị anh làm đến choáng váng: "Được a." Thực ra mà nói, lúc thường cuối tuần sẽ về nhà, rất hiếm khi hai người có cơ hội cùng nhau đi ra ngoài một chút.
"Vậy em gửi wechat thông báo cho đội trưởng." An Vô Dạng nói.
Nhóm wechat của câu lạc bộ.
An Vô Dạng: @ Đội trưởng Trương, đội trưởng, ngày mai tập thể xuất phát đến đại học Q dẫn theo một người, có thể không?
Trương nhị trả lời: Người không liên quan không cần mang đến tương đối tốt hơn.
An Vô Dạng: Tiên sinh nhà tôi! Hắn biết đánh tennis, được á quân.
Nhìn thấy tin nhắn của tay mơ trong đội, Trương nhị giật mình, theo hắn biết, tiên sinh của tay mơ chính là tổng tài Hoắc thị?
Khái niệm này nghĩa là gì?
Tuyệt đối mang đến để ra tay thảo phạt!
Trương nhị lập tức nói: "OK, cậu dẫn hắn đến đi."
Buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghĩ quốc khánh, tám giờ, cổng lớn học viện.
Hiện tại rất nhiều học sinh đã về nhà, bao gồm cả một số thành viên của câu lạc bộ tennis, cho nên dẫn đến nhân số ít ỏi, cần phải tập hợp một đội cổ động viên, nói thí dụ như Tiểu Điềm Điềm.
Edit: HuynhJJ
Nhưng mà cả người An Vô Dạng có sứ mệnh, cũng không cảm thấy được chính mình thu thập nhân số thì tinh thần sẽ sa sút biếng nhác.
Vì vậy Hoắc Vân Xuyên mang theo ba người, Trương nhị lái xe mang theo ba người, hai chiếc xe tám người, mênh mông cuồn cuộn đi tới đại học Q.
Đến nơi, tám người một màu quần áo thể thao, trong tay nhấc theo vợt tennis, một dáng vẻ đến tìm ngược.
Hoắc tổng cùng thiên sứ đến để làm đội cổ động viên, năm nay đã ba mươi mốt như hắn, mặc vào quần áo thể thao, lập tức so với lúc thường mặc chính trang dáng dấp trẻ lại rất nhiều.
Ước chừng thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi.
Cùng An Vô Dạng mặc cùng quần áo thể thao đứng chung một chỗ, cũng không có vẻ đường đột.
Chỉ có điều Hoắc Vân Xuyên trước sau như một trầm mặc ít nói, không dễ dàng nói lời nào, vừa nói chuyện chính là quyết sách mang tính trọng điểm.
Mấy sinh viên đi cùng của học viện, đều biết thân phận của hắn, làm bạn học của An Vô Dạng, cũng không có ý nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ.
Mọi người nên làm gì thì làm, cũng không có gì khác như bình thường.
"Bọn họ đến." Trương nhị gọi điện thoại, lấy thiết bị định vị, dẫn một đám người đi bộ qua.
An Vô Dạng cùng Hoắc Vân Xuyên đi ở phía sau.
"Ai, đội trưởng của chúng ta từng được giải quán quân thiếu niên đơn nam, rất lợi hại đúng không?" Người thấp hơn một cái đầu, chọt chọt người cao hơn ở bên cạnh.
Hoắc Vân Xuyên nhíu mày, tên nhóc này, ở trước mặt mình khen nam nhân khác lợi hại, không muốn sống nữa sao?
"Thật không?" Dáng vẻ rõ ràng cho thấy một bộ không coi là việc gì to tát.
"Đúng, " An Vô Dạng ôm vợt, rất nghiêm túc mà nói cho hắn biết ngọn nguồn của lần thi đấu giao hữu này: "Nghe đâu đội trưởng đội tennis đại học Q, mấy năm trước là kẻ thua cuộc dưới tay của đội trưởng chúng ta, cho nên vẫn luôn rất muốn lần thứ hai tổ chức một cuộc tranh tài."
Cậu sờ cằm, trầm tư nói: "Loại người không có tinh thần thi đấu giống như em đây, thực sự không hiểu đánh thua cùng đánh thắng khác nhau ở chỗ nào?"
Trương nhị ở phía trước nghe thấy tay mơ nói thầm, hất cằm lên quay đầu lại nói: "Đương nhiên là có khác nhau, thua người khác là sỉ nhục, hiểu không?"
"Nga..." Nghiêm trọng như thế?
"Cậu ta nói rất đúng." Hoắc đại tổng tài giơ tay khoác lên sau gáy thiên sứ: "Thua người khác thật là sỉ nhục với mình."
Dù kỳ nghỉ nhưng sân trường đại học Q, vẫn có rất nhiều sinh viên không có rời khỏi trường.
Nhìn thấy này một đám trai đẹp vượt quá tiêu chuẩn trung bình đi thành một nhóm, dồn dập nhìn nhiều hơn hai mắt, thậm chí lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Rất nhanh, người của hai nhóm đã tập hợp ở sân bóng.
Đại học Q không hổ là trường có tiếng, chỗ hoạt động của người ta, so với sân banh nhỏ đến đáng thương của học viện bọn họ tốt hơn nhiều.
Bất quá Trương nhị cũng sẽ không sinh ra cảm xúc tự ti, tuy nói sân cầu đại học Q lớn, nhưng là người kia là kẻ thua cuộc dưới tay mình?
Lúc này Trương nhị đi qua giao lưu, đội cổ động viên ở lại khán đài.
An Vô Dạng tự đáy lòng thưởng thức nói: "Đội trưởng thực sự rất tự tin."
Không kể ở nơi nào, đều kiêu ngạo như chim Khổng Tước...vân vân, An Vô Dạng hồi sau mới ý thức được, sự quan tâm của mình đối với đội trưởng không giống như bình thường.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cậu rốt cục cũng mở ra bí ẩn.
Đội trưởng như vậy, không phải là thời thiếu niên của Hoắc Vân Xuyên sao?
"Xem ra em thật sự rất thưởng thức cậu ta." Hoắc Vân Xuyên cũng không biết trong quả đầu ngốc của An Vô Dạng đang suy nghĩ gì, hắn chỉ tin tưởng lỗ tai của mình.
"Không bằng nói là thưởng thức anh." An Vô Dạng nói: "Anh không cảm thấy đội trưởng của chúng ta rất giống anh thời thiếu niên sao?"
Hoắc Vân Xuyên qua loa liếc nhìn tên Trương nhị giống như chim Khổng Tước kia, cứng rắn nói: "Không giống."
An Vô Dạng đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm sân đấu, nhìn thấy đội trưởng lấy ra vợt tennis đang làm nóng người, tâm tình lập tức kích động: "Đội trưởng! Cố lên --!"
Người toàn trường lập tức nhìn cậu.
Trương nhị co rút khóe miệng: "Tay mơ..." Không chỉ đáng yêu còn có hơi ngốc!
"Chà chà, đó là thành viên trong đội của cậu?" Đối thủ đi tới: "Cậu không phải có yêu cầu rất cao với đội viên hay sao? Lúc nào thì rách nát đến nông nỗi nhặt về ve chai thế này?"
"Rách nát?" Trương nhị ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn người kia, sau đó quay đầu lại ngắm nhìn tay mơ ngồi ở bên người đàn ông: "Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chết cậu."
Đối thủ: "Cậu!"
Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.
Edit: HuynhJJ
"Bình tĩnh chút được không?" Hoắc Vân Xuyên khóa lại thiếu niên đang kích động vào trong lồng ngực, hi vọng thiên sứ lặng yên ở sát bên xem, chứ không phải vì nam nhân khác phất cờ hò reo, hắn sẽ phát điên mất thôi.
"Há, bắt đầu rồi!" An Vô Dạng ngoan ngoãn dựa vào chồng, đôi mắt chuyên chú nhìn dưới sân.
Ngược lại với cậu, những đội viên khác trên mặt cũng không có lộ ra vẻ mặt quá kích động.
Vì học trưởng trái lại đầy mặt lo lắng, vẫn luôn cau mày.
Trận đấu bắt đầu đánh được khoảng ba trái, Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Đội trưởng của mọi người trên tay bị thương, không phải là đối thủ của đối phương."
"A?" An Vô Dạng giật mình nhìn hắn.
Đàn anh ở bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt cũng kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh, anh nhìn ra được?" Đúng, đội trưởng bọn họ trên tay bị thương, không thể thi đấu với cường độ mạnh.
"Biết rõ là thua còn thi đấu, tại sao phải ứng chiến?" Hoắc Vân Xuyên hiếm thấy có hứng thú mà quan tâm chuyện của người khác, không phải vì việc không liên quan tới mình mà tùy sự phát triển của tình thế.
Đàn anh vội vàng nói: "Hẳn là muốn mượn lần này chấp nhận sự thực chính mình bị thương, chỉ là vì điều chỉnh tâm trạng, cũng không ngại đối thủ là ai."
An Vô Dạng suy tư, vô cùng bội phục giác ngộ của đội trưởng: "Em cho rằng cho dù anh ấy thua trận đấu này, cũng vẫn rất tuyệt."
"Lần thứ ba." Hoắc Vân Xuyên đặc biệt nguy hiểm mà trừng mắt với thiên sứ.
Loại dấm chua vu vơ như thế cũng ăn!
An Vô Dạng rất không biết làm sao, cũng không dám tiếp tục khiêu chiến thần kinh của nam nhân này: "Được, chúng ta xem tennis đi."
Vừa dứt lời, thanh niên đứng ở bên trong sân bóng, vì đón một trái banh khó, vợt tennis trong tay tuột khỏi tay rớt xuống, mất khống chế bay ra bên ngoài sân.
Các đội viên trên khán đài toàn bộ đứng lên, lộ ra thần sắc lo lắng.
"Còn cần phải đấu sao?" Đối thủ ở trên cao nhìn xuống nói, nhìn thanh niên có chút ngu ngốc.
"Tôi thật không biết cậu đang khoe khoang cái gì?" Trương nhị giễu cợt cười nói, cử động cánh tay đau đớn mệt mỏi của mình: "Cậu đã sớm biết tay của tôi bị thương đúng không?"
Bằng không qua hai năm rồi, hà tất đợi đến năm thứ ba mới ước chiến?
"A." Người kia nói: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là... Kết quả, bây giờ kết quả chính là cậu thua rồi."
"Sách..." Trương nhị thoáng nhìn thân ảnh xa xa đi tới, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đối thủ thuận tầm mắt của hắn quay đầu lại, ôm cánh tay nhíu mày: "Làm sao? Còn tìm người giúp đỡ?" Mọi người đều không nói lời nào, người kia tự mãn mà nói: "Xem ra học viện công thương của các người rất muốn thua một cách triệt để."
Trương nhị khinh thường nghĩ thầm, ngu ngốc, đó cũng không phải là sinh viên trong trường.
Người này khẩu khí thật là lớn, An Vô Dạng đi theo phía sau Hoắc Vân Xuyên cau mày nghĩ, trong lòng có mấy phần không thoải mái: "Vân Xuyên, anh muốn đánh với người kia sao?"
Hoắc Vân Xuyên có cũng được mà không có cũng được hừ nhẹ: "Đều được."
Cầm vợt tennis vừa nãy bay ra ngoài ở trong tay, hắn đi tới bên người Trương nhị, Trương nhị không có khách sáo: "Hoắc tiên sinh, nếu đã đến, hãy khỏi động thân thể đi."
"Đúng." An Vô Dạng nhỏ giọng phụ họa: "Người này tuy rằng thắng, thế nhưng một chút phong độ đều không có, em cho là người kia có chút thiếu giáo huấn."
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên gật đầu đáp một tiếng.
Nam nhân đã có hơn mười năm không đánh tennis, ở chỗ cũ làm mấy động tác nóng người, nói với người đối diện: "Bắt đầu thôi."
An Vô Dạng và Trương nhị lùi ra bên ngoài sân.
"... Hắn đã hơn mười năm không có đánh tennis." Tiểu Điềm Điềm giựt giây Hoắc ba ba vào trận, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu phát ra tín hiệu lo lắng.
"Cái gì?" Khóe miệng Trương nhị rút gân.
Nếu vị Hoắc tiên sinh kia đã hơn mười năm không đánh tennis! Cả người đều tản ra khí thế "Ông đây là vô địch thiên hạ", là chuyện gì xảy ra?
Nói chung dù như thế nào, đội trưởng câu lạc bộ tennis học viện công thương, trong lòng đã làm xong chuẩn bị ngày hôm nay mặt mũi của toàn thể thành viên đều ném mất hết vì đại học Q, đối với trận thi đấu giao hữu này không ôm bất cứ hy vọng nào.
Trên khán đài, cái nhìn của những đội viên khác cũng nhất trí, chỉ có một người trong đó không quá chắc chắn mà nói: "Tôi hình như đã đọc qua ở nơi nào, nói Hoắc tiên sinh đã từng là tuyển thủ tennis..."
Dưới sân nghênh đón quả phát
bóng thứ nhất của phe mình.
Mọi người mở to hai mắt, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: "A..."
Hóa ra là Hoắc Vân Xuyên đánh đến vô cùng vững vàng, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu ngượng tay, chuyện này cũng có công từ kết quả trong khoảng thời gian này tình cờ cùng thiên sứ tập tennis.
"!!" Trước tiên thắng sec 1.
Lúc đội trưởng vô cùng cao hứng, liền nghe được An Vô Dạng bên cạnh sâu kín thở dài một hơi: "Thì ra tài nghệ thật sự của hắn là như vậy, vậy tôi an tâm rồi."
Trương nhị không quản được cái miệng tò mò của mình: "Có ý gì?"
Lẽ nào thân là người yêu, tay mơ cả tài nghệ thật sự của Hoắc tiên sinh cũng không thăm dò rõ ràng?
Edit: HuynhJJ
"A..." Tay mơ thật ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có lúc theo tôi đánh, hắn ngay cả banh của tôi cũng đỡ không được..."
Nhưng mà An Vô Dạng cho là đây là hơn mười năm không đánh thôi, ngày hôm nay xem ra, là gặp đối thủ mạnh nên tài năng bộc lộ!
Cái gì?
Trên sân vị Hoắc tiên sinh kia đại sát tứ phương, nhưng banh của tay mơ cũng đỡ không được?
Cái rắm!
Trương nhị lườm nguýt nghĩ thầm, vậy là cố ý nhường đi? Thân là tuyển thủ hiếu thắng rất quan tâm thắng thua, hắn cảm thấy được Hoắc tiên sinh quả thực là sự sỉ nhục của vận động viên!
"Cũng may, hắn gặp đối thủ mạnh nên có thể phát huy thực lực." An Vô Dạng sờ cằm trầm tư.
Trong lòng Trương nhị trả lời, có thể dẹp đi không.
"Ồ?" Thiên sứ chớp chớp đôi mắt, cẩn thận từng li từng tí thốt ra một câu hỏi: "Đội trưởng, hắn làm sao thay đổi tay cầm vợt nha?"
Đã vô lực lải nhải trong lòng đội trưởng Trương quả thực muốn quỳ: "..."
Hắn cảm giác người mới đi vào đội, thực sự là "Ngây thơ" đến đáng sợ.
Cái gì gọi là phát huy thực lực, rõ ràng vô cùng rõ ràng là nhường, nhường, nhường!
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Trương: Nếu như tôi có vợ, Hừ! Cũng sẽ phải dỗ dành như thế
-- Ú òa
/126
|