Biết rõ tính chiếm dục của đối phương rất mạnh, chẳng sợ ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật vẫn không cao hứng, nhìn gương mặt lạnh lùng kia sẽ biết.
"Thật ra mười năm chỉ là lý do anh thuận miệng nói ra để từ chối khéo cô ấy đúng không" An Vô Dạng cũng không ngốc, vừa rồi bị tàn sát bừa bãi một hồi, làm sao lại không biết người này có tính toán.
"Cũng không đạt yêu cầu lắm." Hoắc tổng mạnh miệng mà phủ nhận.
Cho dù đúng hắn cũng sẽ không trực tiếp nói với An Vô Dạng.
"Ha." An Vô Dạng không tin, ít nhất cậu thấy, điều kiện của Dương San tiểu thư rất tốt, nhanh như vậy đã bị loại, không phải bởi vì Hoắc Vân Xuyên lo lắng cậu bị mỹ nữ hấp dẫn mới là lạ.
Thoáng nhìn thiên sứ đắc ý tự cho là đúng, Hoắc Vân Xuyên lười giải thích.
Tùy cậu nghĩ như thế nào đi.
"Nhưng em thật sự sẽ không thích người khác, anh về sau không cần lo lắng như vậy đâu." An Vô Dạng nói như vậy, gỡ ra bàn tay đối phương vẫn luôn đùa bỡn gương mặt mình.
"Cả......" Sờ cũng không cho sờ, những lời này còn chưa nói ra, Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặt vô cùng nhanh chóng dãn ra, biến thành vẻ mặt hưởng thụ, sau đó ôm bả vai An Vô Dạng, một giây đồng hồ đều không trì hoãn đã cướp đi quyền chủ động thân thiết.
"......" An Vô Dạng bị hôn đến sắp tắt thở, cảm thấy chính mình có thể là đầu bị cửa kẹp, mới có thể chủ động hiến hôn cho người đàn ông này.
"Trong miệng em ăn đường sao, ngọt như vậy?" Giọng lão đàn ông nặng nề nói ra lời đùa giỡn.
Lời nói nghiêm trang đứng đắn, từ trong miệng người đàn ông như Hoắc Vân Xuyên nói ra lại vô cùng kích thích.
An Vô Dạng: "......"
Bị đùa giỡn đến vui sướng, trong lòng nghĩ, ăn đường gì chứ, cơm cũng còn không có ăn đây.
Tâm hưởng thụ rung động nhảy đến cổ họng, làm bộ bình tĩnh mà dùng đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy nhìn đối phương, cảm giác thẹn thùng không chịu được nên trốn một chút, xấu hổ xong rồi lại tiếp tục nhìn.
Phát hiện Hoắc Vân Xuyên cũng nhìn cậu.
Ngại nha.
"Em qua cho ít tiền......" An Vô Dạng đứng lên, mặt nóng bừng mà sờ sờ túi tiền, có chút lo lắng tiền lẻ của mình quá ít, không đủ để cảm ơn khúc nhạc violon ôn nhu êm tai.
Kỳ thật cậu đã lo lắng thừa.
Người ta kéo đàn còn để ở bên cạnh hộp một mã QR tài khoản WeChat.
Ngày thường loại chuyện nhỏ này, Hoắc Vân Xuyên không có rãnh rỗi đi làm, tuy rằng hắn làm công ích cũng không ít, chỉ là sẽ không tự mình ra tay mà thôi.
An Vô Dạng đi qua hắn cũng không có ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
"Em đã trở về." Thanh niên làm chuyện tốt, đôi mắt cong cong: "Chúng ta bây giờ đi ăn cơm sao?"
"Ừm." Cậu không nói Hoắc Vân Xuyên cũng đã quên, nơi này còn có thiên sứ đòi ăn: "Đi thôi."
Hoắc ba ba mang theo thiên sứ đi tìm thức ăn.
Chuyện mời người dạy vỡ lòng, hắn cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ lại.
Để một người phụ nữ tuổi trẻ tham gia vào gia đình mình, tuy rằng đối phương chỉ có thể đảm đương nhân vật là cô giáo, sẽ không ở tại trong nhà. Edit: HuynhJJ
Nhưng tình huống hôm nay cũng đã thấy được.
Một trải nghiệm làm người thập phần khó chịu.
Về sau nên làm thông báo tuyển dụng chọn đối tượng tuổi lớn một chút đã kết hôn, đã có con cái, mới có thể làm người miễn cưỡng chấp nhận.
Hai người 10 giờ về đến nhà, con trai Đôn Đôn hiếm thấy không ngủ.
Dì Trương thấy bọn họ đã trở lại, lập tức buông điện thoại đang chuẩn bị gọi, biểu tình lo lắng sốt ruột mà nói: "Hoắc tiên sinh, Đôn Đôn hình như phát sốt."
Vẻ mặt An Vô Dạng lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chỉ chớp mắt người đã chạy đến giường gỗ nhỏ của Đôn Đôn, thấy con trai không ngủ cũng không hoạt bát như ngày thường: "Đôn Đôn?" Cậu đưa tay sờ sờ cái trán Đôn Đôn, xác thật có một chút nóng.
"Chuyện mới vừa rồi, lúc trước còn rất tốt mà." Dì Trương nói: "Dì dỗ thấy bé không ngủ mới phát hiện không thích hợp."
"Đi bệnh viện." Hoắc Vân Xuyên nói.
Nam nhân mới vừa vào cửa, quần áo giày cũng chưa đổi, nghe thấy con trai sinh bệnh, chính mình đi vào phòng ngủ thu dọn một đống đồ.
Bởi vì hắn cũng không trông cậy vào An Vô Dạng hoang mang lo sợ đi thu xếp.
"Hoắc tiên sinh, tôi làm cho." Dì Trương sợ mình buổi tối không ôm được đứa nhỏ, chủ động cầm đồ.
"Không, bây giờ đã trễ thế này, chúng ta đi ngay." Hoắc Vân Xuyên chân thật đáng tin lại không mất kiên nhẫn phân phó dì Trương ở nhà chờ, không cần lo lắng.
"Này......"
"Không sai, dì Trương, bây giờ đã 10 giờ, chúng con đi một chuyến chắc chắn phải rạng sáng mới trở về," An Vô Dạng khuyên bảo: "Ngài đi ngủ sớm một chút, dưỡng tinh thần ngày mai mới có thể tiếp tục chăm Đôn Đôn chứ."
Nếu không ngày mai bọn họ đều tinh thần mỏi mệt, cũng là một vấn đề.
"Được." Dì Trương lại lo lắng liếc mắt nhìn Đôn Đôn một cái.
Mọi người hay nói lúc đứa nhỏ lớn lên phát sốt như vậy một hai lần, là hiện tượng bình thường.
Hy vọng đi bệnh viện thực nhanh thì tốt rồi, bà nghĩ thầm.
Hai người ôm đứa nhỏ một nắng hai sương ra cửa.
Sau khi đến trên xe, An Vô Dạng mạnh mẽ bình tĩnh lúc nãy đã suy sụp mất rồi, mếu máo ô ô một tiếng vuốt khuôn mặt nhỏ của Đôn Đôn: "Đôn Đôn sẽ không sao chứ?"
"Con chỉ sốt nhẹ mà thôi." Hoắc Vân Xuyên vô cùng bình tĩnh.
"Cái gì gọi là sốt nhẹ mà thôi......" Đây chính là nhóc con do cậu sinh ra: "Anh không đau lòng sao?" An Vô Dạng tức giận, muốn uốn nắn một chút người làm ba ba là hắn.
Làm sao có thể vô tình như vậy!
"Ô oa......" Đôn Đôn trên ghế dựa đột nhiên khóc lên.
Sợ là do thân thể quá khó chịu.
"Ngoan nga, Đôn Đôn không khóc, ba ba lập tức mang con đi bệnh viện." Ba ba non tay lần đầu tiên đối mặt với chuyện Đôn Đôn sinh bệnh hoảng loạn không thôi, lòng vẫn luôn nóng như lửa đốt mà dỗ con trai. Edit: HuynhJJ
Hoắc tổng đầu to: "......"
Toàn bộ khoang xe đều là thanh âm hết đợt này đến đợt khác của hai cha con, làm cho người không thích tạp âm như hắn cau mày, đặc biệt là sự thật con trai sinh bệnh kỳ thật cũng làm hắn thực nôn nóng.
"Được." Thanh âm của Hoắc Vân Xuyên hơi trầm ngăn lại một chút, nói: "Em như vậy sẽ chỉ làm con càng khó chịu."
Sau khi bị nhắc nhở, An Vô Dạng ngượng ngùng mà ngậm miệng, đối phương hình như nói đúng.
Người lớn ngừng nói, bé con dần dần cũng không khóc.
Quả nhiên bởi vì chịu sự ảnh hưởng của người lớn, kết quả này làm cho An Vô Dạng thực hổ thẹn, cảm thấy bản thân mình không đủ ổn trọng, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đôn Đôn không khóc, chỉ là trề miệng, mếu mếu, đáng thương hề hề nhìn An Vô Dạng.
"......" An Vô Dạng đặc biệt muốn tán gẫu với Đôn Đôn, nhưng là lại sợ Đôn Đôn sẽ khóc, sau đó Hoắc Vân Xuyên lại muốn la cậu.
Hai cha con đáng thương cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đến nông nỗi dùng ánh mắt cùng ngôn ngữ tay chân giao lưu......
"Em đang làm gì?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
Trên xe có kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy ghế sau.
An Vô Dạng: "...... Không làm gì, sau lưng em có hơi ngứa." Nói xong giả vờ giả vịt cào cào chỗ ngứa một chút, đồng thời trả đũa: "Anh xem hai người bọn em làm gì, nghiêm túc lái xe được không?"
Thật là.
Đôn Đôn còn khó chịu kìa.
Hoắc tổng bị dạy bảo vẻ mặt trầm mặc, mất mười mấy phút, tìm được một bệnh viện ở gần nhất.
Đăng ký khám bệnh, đứa nhỏ xác thật chỉ sốt nhẹ không sao.
Hai người bọn họ cùng Đôn Đôn tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện, chờ nhiệt độ cơ thể Đôn Đôn khôi phục bình thường.
Chờ một trận đến rạng sáng 0 giờ, bệnh viện to như vậy cứ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ở một không gian tạo thành từ người nhà cùng người bệnh, không khí cũng không giống nhau.
An Vô Dạng cảm thấy, lúc này chính mình đặc biệt đa sầu đa cảm, không chỉ có nhớ Đôn Đôn còn chưa có hạ sốt, cũng nhớ tới ba mẹ của mình......
Nghĩ chính mình khi còn nhỏ sinh bệnh, ba mẹ có phải cũng lòng đao như cắt như vậy hay không.
"Để tôi ôm con." Hoắc Vân Xuyên nói, tiếp nhận tiểu béo trong lòng ngực An Vô Dạng.
Đôn Đôn sinh bệnh, trở nên đặc biệt nóng nảy, không chịu nằm yên ở trên giường, thế nào cũng phải có người ôm.
An Vô Dạng rất vui lòng ôm Đôn Đôn, chính là cân nặng của Đôn Đôn không thể trêu vào, ôm không đến năm phút đồng hồ cánh tay cậu đã mỏi nhừ, chỉ có thể giao cho ba lớn của bé: "Ừm."
"Buồn ngủ không." Hoắc Vân Xuyên ôm con trai mơ màng sắp ngủ, dành ra một bàn tay, đau lòng mà sờ sờ sau ót An Vô Dạng: "Nếu mệt, dựa vào tôi ngủ một lát."
"Còn được." An Vô Dạng nói như vậy, lập tức mơ hồ ngáp một cái.
Toàn thân đều viết chữ rất buồn ngủ.
Bất quá cậu thực nỗ lực khởi động mí mắt nặng nề, một bàn tay vẫn luôn nắm tay nhỏ của Đôn Đôn.
Mau khỏe lên nha, trong lòng cậu cầu nguyện.
Hoắc Vân Xuyên thấy thế, chỉ huy nói: "Mở túi ra, lấy chăn bông phủ thêm."
An Vô Dạng mới nhớ tới, Đôn Đôn có khả năng sẽ lạnh, vì thế lập tức nhanh nhẹn mở túi, lấy ra chăn nhỏ trong túi dự phòng: "Ha, anh lấy sai rồi, đây là của em." Cậu buồn ngủ nhưng thấy rõ ràng, Hoắc Vân Xuyên dọn chính là cái chăn nhỏ của mình.
Hoắc tổng trợn trắng mắt nói: "Chính là mang đến cho em, mau phủ thêm."
"Ai?" An Vô Dạng mắt choáng váng, hiểu rõ ý tứ đi qua toét miệng ngây ngô cười: "Nga." Cậu còn nghĩ rằng là lấy ra đắp thêm cho Đôn Đôn chứ, không nghĩ tới là thu thập cho mình.
Vì thế vui rạo rực bọc lên cái chăn nhỏ hớn hở đã theo cậu hơn một năm, chỉ chốc lát sau liền cảm giác trên người ấm áp, thật là cao hứng.
Đôn Đôn nhất định sẽ thực nhanh khỏe lại, cậu kiên định cổ vũ bản thân mình.
Quả nhiên qua khoảng bốn mươi phút sau, Đôn Đôn ghé vào trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên ngáy khò khè, không còn bởi vì khó chịu mà khóc lên nữa.
Bác sĩ sau khi xem qua xác định đã hạ sốt, có thể trở về nhà lưu ý quan sát.
"Thật tốt quá." Đôn Đôn coi như hạ sốt rồi.
An Vô Dạng lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng, vội vàng cảm ơn bác sĩ, các vị bác sĩ đã trễ như vậy vẫn còn cẩn trọng làm việc, thật là không dễ dàng.
Đồng thời không dễ dàng còn có hơn nửa đêm mang con trai đi xem bệnh, ngày hôm sau buổi sáng Hoắc tổng còn phải đi công ty.
Bởi do cuối năm thật sự vội.
"Các người có nghe nói gì không, ông chủ gần đây đang tìm người dạy vỡ lòng cho tiểu công tử."
"Nghe nói là bởi vì bận quá, không rảnh mang con trai."
Đinh Vi ở phòng trà nước nghe thấy đồng nghiệp nhỏ giọng nghị luận, quay đầu lại tìm một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho con thứ: "Vô Dạng?"
"Mẹ?" An Vô Dạng mới vừa tỉnh, còn chưa có rời giường, hơn nữa cũng không vội rời giường, bởi vì Hoắc Vân Xuyên xin nghĩ cho cậu, để cậu ở nhà chăm sóc Đôn Đôn.
Đinh Vi hỏi: "Gần đây ba Đôn Đôn tới công ty rất nhiều, trong nhà có phải không ai nhìn đứa nhỏ hay không?"
An Vô Dạng có hơi giật mình, không nghĩ tới mẹ cũng biết chuyện này: "Đúng vậy, anh ấy gần đây tương đối vội." Sau đó than vãn một trận: "Đôn Đôn tối hôm qua phát sốt, chúng con gấp đến hoảng, cũng may bây giờ đã hạ sốt, hôm nay con cũng không có đi học."
"Mẹ tạm thời xin nghĩ qua xem đứa nhỏ cho các con." Đinh Vi nghĩ một chút, dứt khoát mà nói: "Chờ các con không vội, mẹ sẽ trở về đi làm."
"Mẹ......" An Vô Dạng lại một lần giật mình.
Còn có chuyện tốt cỡ này?
--- Đã có bản chuyển ver!? Wae?
"Thật ra mười năm chỉ là lý do anh thuận miệng nói ra để từ chối khéo cô ấy đúng không" An Vô Dạng cũng không ngốc, vừa rồi bị tàn sát bừa bãi một hồi, làm sao lại không biết người này có tính toán.
"Cũng không đạt yêu cầu lắm." Hoắc tổng mạnh miệng mà phủ nhận.
Cho dù đúng hắn cũng sẽ không trực tiếp nói với An Vô Dạng.
"Ha." An Vô Dạng không tin, ít nhất cậu thấy, điều kiện của Dương San tiểu thư rất tốt, nhanh như vậy đã bị loại, không phải bởi vì Hoắc Vân Xuyên lo lắng cậu bị mỹ nữ hấp dẫn mới là lạ.
Thoáng nhìn thiên sứ đắc ý tự cho là đúng, Hoắc Vân Xuyên lười giải thích.
Tùy cậu nghĩ như thế nào đi.
"Nhưng em thật sự sẽ không thích người khác, anh về sau không cần lo lắng như vậy đâu." An Vô Dạng nói như vậy, gỡ ra bàn tay đối phương vẫn luôn đùa bỡn gương mặt mình.
"Cả......" Sờ cũng không cho sờ, những lời này còn chưa nói ra, Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặt vô cùng nhanh chóng dãn ra, biến thành vẻ mặt hưởng thụ, sau đó ôm bả vai An Vô Dạng, một giây đồng hồ đều không trì hoãn đã cướp đi quyền chủ động thân thiết.
"......" An Vô Dạng bị hôn đến sắp tắt thở, cảm thấy chính mình có thể là đầu bị cửa kẹp, mới có thể chủ động hiến hôn cho người đàn ông này.
"Trong miệng em ăn đường sao, ngọt như vậy?" Giọng lão đàn ông nặng nề nói ra lời đùa giỡn.
Lời nói nghiêm trang đứng đắn, từ trong miệng người đàn ông như Hoắc Vân Xuyên nói ra lại vô cùng kích thích.
An Vô Dạng: "......"
Bị đùa giỡn đến vui sướng, trong lòng nghĩ, ăn đường gì chứ, cơm cũng còn không có ăn đây.
Tâm hưởng thụ rung động nhảy đến cổ họng, làm bộ bình tĩnh mà dùng đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy nhìn đối phương, cảm giác thẹn thùng không chịu được nên trốn một chút, xấu hổ xong rồi lại tiếp tục nhìn.
Phát hiện Hoắc Vân Xuyên cũng nhìn cậu.
Ngại nha.
"Em qua cho ít tiền......" An Vô Dạng đứng lên, mặt nóng bừng mà sờ sờ túi tiền, có chút lo lắng tiền lẻ của mình quá ít, không đủ để cảm ơn khúc nhạc violon ôn nhu êm tai.
Kỳ thật cậu đã lo lắng thừa.
Người ta kéo đàn còn để ở bên cạnh hộp một mã QR tài khoản WeChat.
Ngày thường loại chuyện nhỏ này, Hoắc Vân Xuyên không có rãnh rỗi đi làm, tuy rằng hắn làm công ích cũng không ít, chỉ là sẽ không tự mình ra tay mà thôi.
An Vô Dạng đi qua hắn cũng không có ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
"Em đã trở về." Thanh niên làm chuyện tốt, đôi mắt cong cong: "Chúng ta bây giờ đi ăn cơm sao?"
"Ừm." Cậu không nói Hoắc Vân Xuyên cũng đã quên, nơi này còn có thiên sứ đòi ăn: "Đi thôi."
Hoắc ba ba mang theo thiên sứ đi tìm thức ăn.
Chuyện mời người dạy vỡ lòng, hắn cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ lại.
Để một người phụ nữ tuổi trẻ tham gia vào gia đình mình, tuy rằng đối phương chỉ có thể đảm đương nhân vật là cô giáo, sẽ không ở tại trong nhà. Edit: HuynhJJ
Nhưng tình huống hôm nay cũng đã thấy được.
Một trải nghiệm làm người thập phần khó chịu.
Về sau nên làm thông báo tuyển dụng chọn đối tượng tuổi lớn một chút đã kết hôn, đã có con cái, mới có thể làm người miễn cưỡng chấp nhận.
Hai người 10 giờ về đến nhà, con trai Đôn Đôn hiếm thấy không ngủ.
Dì Trương thấy bọn họ đã trở lại, lập tức buông điện thoại đang chuẩn bị gọi, biểu tình lo lắng sốt ruột mà nói: "Hoắc tiên sinh, Đôn Đôn hình như phát sốt."
Vẻ mặt An Vô Dạng lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chỉ chớp mắt người đã chạy đến giường gỗ nhỏ của Đôn Đôn, thấy con trai không ngủ cũng không hoạt bát như ngày thường: "Đôn Đôn?" Cậu đưa tay sờ sờ cái trán Đôn Đôn, xác thật có một chút nóng.
"Chuyện mới vừa rồi, lúc trước còn rất tốt mà." Dì Trương nói: "Dì dỗ thấy bé không ngủ mới phát hiện không thích hợp."
"Đi bệnh viện." Hoắc Vân Xuyên nói.
Nam nhân mới vừa vào cửa, quần áo giày cũng chưa đổi, nghe thấy con trai sinh bệnh, chính mình đi vào phòng ngủ thu dọn một đống đồ.
Bởi vì hắn cũng không trông cậy vào An Vô Dạng hoang mang lo sợ đi thu xếp.
"Hoắc tiên sinh, tôi làm cho." Dì Trương sợ mình buổi tối không ôm được đứa nhỏ, chủ động cầm đồ.
"Không, bây giờ đã trễ thế này, chúng ta đi ngay." Hoắc Vân Xuyên chân thật đáng tin lại không mất kiên nhẫn phân phó dì Trương ở nhà chờ, không cần lo lắng.
"Này......"
"Không sai, dì Trương, bây giờ đã 10 giờ, chúng con đi một chuyến chắc chắn phải rạng sáng mới trở về," An Vô Dạng khuyên bảo: "Ngài đi ngủ sớm một chút, dưỡng tinh thần ngày mai mới có thể tiếp tục chăm Đôn Đôn chứ."
Nếu không ngày mai bọn họ đều tinh thần mỏi mệt, cũng là một vấn đề.
"Được." Dì Trương lại lo lắng liếc mắt nhìn Đôn Đôn một cái.
Mọi người hay nói lúc đứa nhỏ lớn lên phát sốt như vậy một hai lần, là hiện tượng bình thường.
Hy vọng đi bệnh viện thực nhanh thì tốt rồi, bà nghĩ thầm.
Hai người ôm đứa nhỏ một nắng hai sương ra cửa.
Sau khi đến trên xe, An Vô Dạng mạnh mẽ bình tĩnh lúc nãy đã suy sụp mất rồi, mếu máo ô ô một tiếng vuốt khuôn mặt nhỏ của Đôn Đôn: "Đôn Đôn sẽ không sao chứ?"
"Con chỉ sốt nhẹ mà thôi." Hoắc Vân Xuyên vô cùng bình tĩnh.
"Cái gì gọi là sốt nhẹ mà thôi......" Đây chính là nhóc con do cậu sinh ra: "Anh không đau lòng sao?" An Vô Dạng tức giận, muốn uốn nắn một chút người làm ba ba là hắn.
Làm sao có thể vô tình như vậy!
"Ô oa......" Đôn Đôn trên ghế dựa đột nhiên khóc lên.
Sợ là do thân thể quá khó chịu.
"Ngoan nga, Đôn Đôn không khóc, ba ba lập tức mang con đi bệnh viện." Ba ba non tay lần đầu tiên đối mặt với chuyện Đôn Đôn sinh bệnh hoảng loạn không thôi, lòng vẫn luôn nóng như lửa đốt mà dỗ con trai. Edit: HuynhJJ
Hoắc tổng đầu to: "......"
Toàn bộ khoang xe đều là thanh âm hết đợt này đến đợt khác của hai cha con, làm cho người không thích tạp âm như hắn cau mày, đặc biệt là sự thật con trai sinh bệnh kỳ thật cũng làm hắn thực nôn nóng.
"Được." Thanh âm của Hoắc Vân Xuyên hơi trầm ngăn lại một chút, nói: "Em như vậy sẽ chỉ làm con càng khó chịu."
Sau khi bị nhắc nhở, An Vô Dạng ngượng ngùng mà ngậm miệng, đối phương hình như nói đúng.
Người lớn ngừng nói, bé con dần dần cũng không khóc.
Quả nhiên bởi vì chịu sự ảnh hưởng của người lớn, kết quả này làm cho An Vô Dạng thực hổ thẹn, cảm thấy bản thân mình không đủ ổn trọng, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đôn Đôn không khóc, chỉ là trề miệng, mếu mếu, đáng thương hề hề nhìn An Vô Dạng.
"......" An Vô Dạng đặc biệt muốn tán gẫu với Đôn Đôn, nhưng là lại sợ Đôn Đôn sẽ khóc, sau đó Hoắc Vân Xuyên lại muốn la cậu.
Hai cha con đáng thương cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đến nông nỗi dùng ánh mắt cùng ngôn ngữ tay chân giao lưu......
"Em đang làm gì?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
Trên xe có kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy ghế sau.
An Vô Dạng: "...... Không làm gì, sau lưng em có hơi ngứa." Nói xong giả vờ giả vịt cào cào chỗ ngứa một chút, đồng thời trả đũa: "Anh xem hai người bọn em làm gì, nghiêm túc lái xe được không?"
Thật là.
Đôn Đôn còn khó chịu kìa.
Hoắc tổng bị dạy bảo vẻ mặt trầm mặc, mất mười mấy phút, tìm được một bệnh viện ở gần nhất.
Đăng ký khám bệnh, đứa nhỏ xác thật chỉ sốt nhẹ không sao.
Hai người bọn họ cùng Đôn Đôn tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện, chờ nhiệt độ cơ thể Đôn Đôn khôi phục bình thường.
Chờ một trận đến rạng sáng 0 giờ, bệnh viện to như vậy cứ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ở một không gian tạo thành từ người nhà cùng người bệnh, không khí cũng không giống nhau.
An Vô Dạng cảm thấy, lúc này chính mình đặc biệt đa sầu đa cảm, không chỉ có nhớ Đôn Đôn còn chưa có hạ sốt, cũng nhớ tới ba mẹ của mình......
Nghĩ chính mình khi còn nhỏ sinh bệnh, ba mẹ có phải cũng lòng đao như cắt như vậy hay không.
"Để tôi ôm con." Hoắc Vân Xuyên nói, tiếp nhận tiểu béo trong lòng ngực An Vô Dạng.
Đôn Đôn sinh bệnh, trở nên đặc biệt nóng nảy, không chịu nằm yên ở trên giường, thế nào cũng phải có người ôm.
An Vô Dạng rất vui lòng ôm Đôn Đôn, chính là cân nặng của Đôn Đôn không thể trêu vào, ôm không đến năm phút đồng hồ cánh tay cậu đã mỏi nhừ, chỉ có thể giao cho ba lớn của bé: "Ừm."
"Buồn ngủ không." Hoắc Vân Xuyên ôm con trai mơ màng sắp ngủ, dành ra một bàn tay, đau lòng mà sờ sờ sau ót An Vô Dạng: "Nếu mệt, dựa vào tôi ngủ một lát."
"Còn được." An Vô Dạng nói như vậy, lập tức mơ hồ ngáp một cái.
Toàn thân đều viết chữ rất buồn ngủ.
Bất quá cậu thực nỗ lực khởi động mí mắt nặng nề, một bàn tay vẫn luôn nắm tay nhỏ của Đôn Đôn.
Mau khỏe lên nha, trong lòng cậu cầu nguyện.
Hoắc Vân Xuyên thấy thế, chỉ huy nói: "Mở túi ra, lấy chăn bông phủ thêm."
An Vô Dạng mới nhớ tới, Đôn Đôn có khả năng sẽ lạnh, vì thế lập tức nhanh nhẹn mở túi, lấy ra chăn nhỏ trong túi dự phòng: "Ha, anh lấy sai rồi, đây là của em." Cậu buồn ngủ nhưng thấy rõ ràng, Hoắc Vân Xuyên dọn chính là cái chăn nhỏ của mình.
Hoắc tổng trợn trắng mắt nói: "Chính là mang đến cho em, mau phủ thêm."
"Ai?" An Vô Dạng mắt choáng váng, hiểu rõ ý tứ đi qua toét miệng ngây ngô cười: "Nga." Cậu còn nghĩ rằng là lấy ra đắp thêm cho Đôn Đôn chứ, không nghĩ tới là thu thập cho mình.
Vì thế vui rạo rực bọc lên cái chăn nhỏ hớn hở đã theo cậu hơn một năm, chỉ chốc lát sau liền cảm giác trên người ấm áp, thật là cao hứng.
Đôn Đôn nhất định sẽ thực nhanh khỏe lại, cậu kiên định cổ vũ bản thân mình.
Quả nhiên qua khoảng bốn mươi phút sau, Đôn Đôn ghé vào trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên ngáy khò khè, không còn bởi vì khó chịu mà khóc lên nữa.
Bác sĩ sau khi xem qua xác định đã hạ sốt, có thể trở về nhà lưu ý quan sát.
"Thật tốt quá." Đôn Đôn coi như hạ sốt rồi.
An Vô Dạng lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng, vội vàng cảm ơn bác sĩ, các vị bác sĩ đã trễ như vậy vẫn còn cẩn trọng làm việc, thật là không dễ dàng.
Đồng thời không dễ dàng còn có hơn nửa đêm mang con trai đi xem bệnh, ngày hôm sau buổi sáng Hoắc tổng còn phải đi công ty.
Bởi do cuối năm thật sự vội.
"Các người có nghe nói gì không, ông chủ gần đây đang tìm người dạy vỡ lòng cho tiểu công tử."
"Nghe nói là bởi vì bận quá, không rảnh mang con trai."
Đinh Vi ở phòng trà nước nghe thấy đồng nghiệp nhỏ giọng nghị luận, quay đầu lại tìm một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho con thứ: "Vô Dạng?"
"Mẹ?" An Vô Dạng mới vừa tỉnh, còn chưa có rời giường, hơn nữa cũng không vội rời giường, bởi vì Hoắc Vân Xuyên xin nghĩ cho cậu, để cậu ở nhà chăm sóc Đôn Đôn.
Đinh Vi hỏi: "Gần đây ba Đôn Đôn tới công ty rất nhiều, trong nhà có phải không ai nhìn đứa nhỏ hay không?"
An Vô Dạng có hơi giật mình, không nghĩ tới mẹ cũng biết chuyện này: "Đúng vậy, anh ấy gần đây tương đối vội." Sau đó than vãn một trận: "Đôn Đôn tối hôm qua phát sốt, chúng con gấp đến hoảng, cũng may bây giờ đã hạ sốt, hôm nay con cũng không có đi học."
"Mẹ tạm thời xin nghĩ qua xem đứa nhỏ cho các con." Đinh Vi nghĩ một chút, dứt khoát mà nói: "Chờ các con không vội, mẹ sẽ trở về đi làm."
"Mẹ......" An Vô Dạng lại một lần giật mình.
Còn có chuyện tốt cỡ này?
--- Đã có bản chuyển ver!? Wae?
/126
|