An Vô Dạng ngủ khoảng mười phút, cho đến khi bị Hoắc Vân Xuyên đánh thức.
Cậu mới vừa tỉnh lại chung quanh còn mờ mịt, đập vào mắt một mảng màu trắng, mới nhớ tới mình đang ở bệnh viện, thế nhưng lại ngủ quên.
Bên người là thanh âm của Hoắc Vân Xuyên, giống như còn sờ sờ mặt cậu: "Dậy, đi ăn cơm."
"Ừm." An Vô Dạng nhớ rõ không lâu lúc trước, ở trong lòng mình còn hung tợn mà gọi Hoắc Vân Xuyên là súc sinh, hiện tại bị sờ mặt cũng đã có chút bộ dáng tập mãi thành thói quen.
Phát hiện biến hóa này, cậu thật sợ hãi hơi run lên.
Theo mặt ngoài mà nói, là thói quen, nhưng hướng khó nghe mà nói, do chính mình khuyết thiếu người chăm sóc, cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ.
Chính là, đó cũng không phải chuyện xấu, ngược lại đáng giá để vui sướng.
Cậu ngáp một cái, đứng lên nhấc tay xoa loạn đầu tóc, vẻ mặt còn buồn ngủ mà đi ra văn phòng.
Phía sau là Hoắc Vân Xuyên cùng Tưởng Thiếu Phi, hai người vừa đi, vừa nói chuyện phiếm.
An Vô Dạng nghe thấy, bọn họ đang nói một ít chuyện sinh hoạt, chuyện công việc, đồng thời cũng nhận thấy được, một tầm mắt gấp gáp nhìn chằm chằm người, trước sau theo sát mình.
"Rất hướng nội......" Tưởng Thiếu Phi khe khẽ nói nhỏ, mấy chữ nhỏ linh tinh truyền vào lỗ tai An Vô Dạng.
Cậu ở phía trước bĩu môi, ôm cánh tay tiếp tục đi về phía trước.
Nội tâm còn đang cãi lại mà nói: Không phải, đó không phải gọi là hướng nội, rõ ràng là không giống nhau.
"Cậu lái xe." Hoắc Vân Xuyên vứt chìa khóa xe cho Tưởng Thiếu Phi, tự mình kéo ra cửa xe sau, cùng An Vô Dạng ngồi với nhau ở phía sau.
"Fuck......" Tưởng Thiếu Phi cầm chìa khóa xe, có hơi nhỏ nhen, rốt cuộc lão tử là đáp ứng lời mời đến ăn cơm, hay là tới làm tài xế cho hai người bọn họ......
"Nói cái gì đấy?" Hoắc Vân Xuyên trừng mắt với hắn.
"Nga, đúng đúng đúng, chú ý dưỡng thai, sorry sorry." Tưởng Thiếu Phi vội vàng nói xin lỗi, còn cố ý nhìn thoáng qua An Vô Dạng, đúng rồi, coi như không bận tâm vấn đề dưỡng thai, cũng phải bận tâm bạn nhỏ này còn chưa có trưởng thành.
An Vô Dạng đầu tiên là bị nhìn đến không hiểu ra sao, sau đó điều chỉnh tốt vị trí rồi nói: "Không sao cả, trong trường học của tôi bạn học nói tục không ít đâu, hơn nữa còn đa dạng hơn nhiều." Cái đó cái kia a, không xa lạ.
"Ha ha." Tưởng Thiếu Phi nhịn không được nhìn sắc mặt Hoắc Vân Xuyên.
"Như thế nào là đa dạng hơn nhiều?" Người đàn ông kia không mang theo cảm xúc hỏi.
Làm một bé con thành thật, An Vô Dạng lập tức suy nghĩ lại thời cao trung, đám nam sinh bọn họ thích nói lời thô tục, đối thoại thông thường là cái dạng này: "Cái gì fuck you a. Đờ mờ. Chịch mông a......"
Từ giọng nói trong trẻo của thiếu niên nói ra, mang theo nhè nhẹ ngượng ngùng.
Không khí trong xe đều an tĩnh.
Tưởng Thiếu Phi lại một lần nữa cảm nhận được, vì cái gì Hoắc Vân Xuyên sẽ nói người ta đang tán tỉnh hắn.
Không đúng, này là tán sao, rõ ràng chính là câu dẫn trắng trợn táo bạo!
Hoắc Vân Xuyên bất đắc dĩ mà che che mắt, đem hình ảnh " chịch mông " gì đó quăng ra ngoài, năn nỉ nói: "Đừng học theo bọn họ, mấy câu đó đều không phải lời gì hay."
An Vô Dạng đỏ hồng mặt, ứng thanh " ừm ", sở dĩ nói ra, là bởi vì khó chịu Hoắc tiên sinh cùng bác sĩ Tưởng xem mình trở thành bạn nhỏ thôi.
Kỳ thật bọn họ có phải đã quên một chuyện quan trọng hay không, chính mình không còn là xử nam, hơn nữa còn sắp làm ba ba.
Nhà hàng hôm nay bọn họ ăn cơm, là một nơi hoàn toàn mới, An Vô Dạng lần đầu tiên tới.
Dù sao cũng cách chung cư cùng công ty Hoắc Vân Xuyên khá xa, ngày thường muốn ăn ngon uống ngon, ở gần đó cũng có những nhà hàng không tồi.
An Vô Dạng cùng Tưởng Thiếu Phi cùng tồn tại trên một chiếc xe, sau khi hàn huyên mấy đề tài, quan hệ hai người họ đã tiến xa vượt bậc, tốt hơn không ít, khi tới nơi thậm chí còn xưng hô tên lẫn nhau.
"Anh Thiếu Phi, chúng tôi đi vào trước." An Vô Dạng xuống xe trước, lên tiếng kêu.
Tưởng Thiếu Phi đưa bọn họ đến cửa nhà hàng, trong chốc lát còn phải lái xe vào bãi đậu xe: "Đi đi, anh lập tức lại đó."
Hoắc Vân Xuyên cùng cậu đi vào nhà hàng, bàn tay to dày rộng nắm lấy bả vai gầy ốm của thiên sứ, khi muốn chất vấn lập tức bị cảm xúc đau lòng thay thế, bả vai này, gầy đến cộm cả tay.
Chính là, rốt cuộc ý phát ra thành: "Cậu ta là anh Thiếu Phi, tôi là Hoắc Vân Xuyên, cậu đến tột cùng thân với ai?"
Thiên sứ nói: "Anh không phải cũng kêu tôi là An Vô Dạng?"
Hoắc tổng: "......"
Bên này Tưởng Thiếu Phi đậu xe xong, liền ở cửa gặp phải Quý Minh Giác, chỉ thấy, tên kia nhàn nhã tự tại, cà lơ phất phơ, trên mặt treo cặp kính râm còn chưa kịp gỡ xuống.
Soái thì soái, chính là cả người lộ ra không đứng đắn.
"Hi, lão Tưởng." Quý Minh Giác hô lên, vẫy tay về phía Tưởng đại bác sĩ, thuận đường gỡ xuống kính râm: "Chuyện gì xảy ra? A? Vân Xuyên làm sao lại đột nhiên mời ăn cơm?"
Cho hay gấp gáp đến như vậy, cũng không giống tác phong của lão Hoắc.
Tưởng Thiếu Phi cười cười, lúc chuẩn bị mở miệng, một giọng nói quen thuộc đánh gãy lời hắn.
"Nha, tề tụ đông đủ như vậy?" Trần Sơ cũng tới rồi, tây trang giày da, còn cầm túi công văn, định tới gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Phi hỏi: "Sao lại đột nhiên mời ăn cơm, còn gấp như thế?"
Hại anh trực tiếp từ toà án chạy tới.
Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Tưởng Thiếu Phi ngược lại lười giải thích, chỉ vào bên trong nói: "Nếu đã tới, sao không vào xem."
Quý Minh Giác chậc lưỡi nói: "Thần bí như vậy?" Đôi mắt trêu hoa ghẹo nguyệt kia của gã, chớp chớp, hướng tới Trần Sơ nói: "Lão Trần, tôi thế nào lại ngửi được mùi vị hỉ sự?"
Trần Sơ sửng sốt, cười nói: "Nếu đúng như lời cậu nói, cũng không tồi."
Chỉ là, anh vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, trên người Hoắc Vân Xuyên, có thể phát sinh ra chuyện tốt gì nhỉ?
Tiền, đối phương đã đủ nhiều, mười đời xài cũng không hết.
Quyền, người hiểu Hoắc Vân Xuyên đều biết, hắn không quan tâm đến quyền lực.
Dư lại dù sao cũng chỉ còn...... Tình yêu?
Trần Sơ lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình khả năng điên rồi, nếu không chính là đối phương điên rồi.
Ba ba Hoắc Vân Xuyên < điên rồi >, cùng thiên sứ ở ghế lô ngây người một lát, đang xem thực đơn.
An Vô Dạng có một ngón tay trắng nõn, đang nắm quyển thực đơn màu tối, càng tô thêm vẻ trắng nõn của làn da, không hề có huyết sắc, làm người nhìn đau lòng.
Rất nhiều đồ ăn, cậu thích nhìn, nhưng không thể ăn.
Ví dụ như nói dầu mỡ, mùi vị nặng, cậu không ăn, những người khác cũng đừng mong ăn.
Nếu không bưng lên bàn, ngửi được mùi vị kia, vạn nhất ói ra, lại thêm một chuyện phiền phức.
Đồ ăn có tính hàn, cũng không thể ăn, còn tốt là, An Vô Dạng thích nhất là tôm, có thể gọi hai đĩa.
Cậu vô tâm mà lẩm bẩm: "Ăn tôm gì cũng tốt, chính là quá khó lột."
Hoắc Vân Xuyên liếc cậu nói: "Cậu cho rằng tôi không tồn tại sao?"
Thiên sứ chớp chớp hai mắt hắc bạch phân minh, vui sướng mà cười trộm.
Chờ ba người Tưởng Thiếu Phi bọn họ mở cửa đi vào, nhìn thấy hình ảnh đầu tiên, chính là gương mặt An Vô Dạng tươi cười thanh thoát, lộ ra răng nanh, đôi mắt chứa cả bầu trời đầy sao.
Tuy là Tưởng Thiếu Phi đối với chuyện đó đã không xa lạ, cũng sửng sốt một lát, thầm nghĩ, hóa ra bạn nhỏ này không phải hướng nội, mà là tùy người thôi.
Ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên, thật ra tính tình vô cùng trẻ con, còn ỷ lại, cũng khó trách, Hoắc Vân Xuyên sẽ cưng chiều cậu như vậy.
Tiếp theo là Quý Minh Giác cùng Trần Sơ phản ứng kịp, bấm ngón tay tính toán, thời gian bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy An Vô Dạng, đã là hơn một tháng trước.
Theo lý thuyết, bọn họ nhân vật lớn nên hay quên, nếu như gặp mặt một lần mấy người râu ria, còn cách lâu như vậy, hẳn là sớm quên mất rồi.
Nhưng mà, thiếu niên trước mắt này, bọn họ nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, liền nhận ra được, đây là bạn nhỏ bồi rượu, vào buổi tối tụ tập ngày đó bọn họ gặp một lần ở ghế lô, được Hoắc Vân Xuyên điên cuồng tán tỉnh.
Nhớ là hình như mới mười tám tuổi, làm bậy, như thế nào lại về tới bên người lão đàn ông này, hay là lão Hoắc súc sinh kia để cho người ta ra chơi một chút trước khi khai giảng?
"Vân Xuyên, cậu làm gì đó?" Quý Minh Giác tự nhận chính mình tiết tháo mạnh mẽ, ngồi xuống liền bắt đầu nả pháo bắn rớt tiết tháo của bạn tốt ở đối diện: "Cậu làm gì đó, người ta còn phải đi học đại học đó?"
Đứa trẻ mới bao lớn, hắn như thế nào liền nuốt vào miệng rồi!
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, cho rằng Quý Minh Giác cái gì cũng đã biết: "Đi học chuyện này không vội, qua mấy ngày tớ liền đi làm giấy tạm nghỉ học cho cậu ấy."
Không nói Quý Minh Giác, cả Trần Sơ mắt choáng váng, thật sự, có chút không quen biết với người bạn mười mấy năm của mình, vậy cũng thật quá đáng rồi: "Vân Xuyên, không phải anh em tốt nói cậu, cậu không giống như là người sẽ làm chuyện này."
Không khí trong ghế lô lập tức khẩn trương lên, đầu mâu nhắm ngay Hoắc Vân Xuyên.
An Vô Dạng nghe bọn họ vì chính mình gây sự cãi nhau, có chút chân tay luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt, bước đầu tiên chính là giúp Hoắc Vân Xuyên giải thích, nói: "Trần tiên sinh, Quý tiên sinh, đừng trách hắn, là tôi tự nguyện."
Quý Minh Giác cùng Trần Sơ trăm miệng một lời: "Cậu đừng nói chuyện, đây là chuyện của người lớn."
Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu sai cũng là Hoắc Vân Xuyên sai, không thể là bạn nhỏ sai.
Rốt cuộc ai tam quan trí não thành thục, ai vẫn còn đang vào kỳ trưởng thành, vừa nhìn là hiểu ngay.
Người duy nhất biết chân tướng chính là Tưởng Thiếu Phi, hắn nhanh chóng ngăn cản hai tên này tiếp tục thảo phạt Hoắc Vân Xuyên, nói: "Sự tình không phải như hai người các cậu nghĩ đâu."
Kết quả hắn nhận được một câu: "Cậu câm miệng." Các bạn tốt nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt lành, phảng phất dán lên cho hắn cái tội giúp người làm điều tàn ác*.
(*) Trợ trụ vi ngược
Hoắc Vân Xuyên âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng cũng không chịu nổi, hắn biết, An Vô Dạng dùng thanh xuân 18 tuổi sinh cho mình đứa nhỏ này, sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ.
Có khả năng sẽ để lại di chứng vĩnh viễn không thể chữa khỏi, cũng có khả năng ngoài ý muốn, chết ở trên bàn giải phẫu.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, thanh âm khàn khàn nói: "Vậy các người hy vọng tôi làm như thế nào? Nhẫn tâm không cần đứa nhỏ này?"
Đừng nói chính mình có thể làm được hay không, bản thân thiên sứ cũng muốn đứa nhỏ.
Quý Minh Giác nói: "Cái gì gọi là nhẫn tâm không cần cậu ấy? Cậu không dụ dỗ người ta, người ta sẽ đi theo cậu?" Quá xấu xa không biết xấu hổ, tên đàn ông thối tha.
Còn không rõ rành rành Hoắc Vân Xuyên liều chết lừa gạt người ta sao, nhìn buổi tối ngày đó ở câu lạc bộ thì biết, còn vừa hôn lại vừa ôm, còn mạnh mẽ đút người ta ăn anh đào.
Anh à, đang ở chỗ ăn chơi, chỉ là quan hệ người tiêu thụ cùng người được tiêu thụ, không thể giở trò, đó là tà môn ngoại đạo, hắn không thể thu hồi ma trảo đáng khinh kia sao?
"Ngừng ngừng ngừng ngừng......" Tưởng Thiếu Phi nghe bọn họ ông nói gà bà nói vịt nhao nhao cả lên, cả người đều không chịu được: "Nghe đây, hôm nay tôi kêu các cậu tới, không phải để cãi nhau, mà là tới nghe tin vui."
Quý Minh Giác cùng Trần Sơ sớm đã bị làm cho không cao hứng nổi, ngồi ở đó cà lơ phất phơ mà uống nước, không chút để ý hỏi: "Tin vui gì?"
Tưởng Thiếu Phi lấy thân phận đại bác sĩ của mình, chính thức mà tuyên bố: "Sự tình là như thế này, Vân Xuyên sắp làm ba ba, Vô Dạng có đứa con của cậu ấy."
Hoắc Vân Xuyên thấy hai người bọn họ biểu tình không đúng, lập tức dựng thẳng quyển thực đơn trong tay lên, ngăn cản đối diện phun bọt nước lại đây.
Sau khi xong cả rồi, bình tĩnh mà buông thực đơn, ghét bỏ nói: "Hai người có thấy bẩn lắm không?" Một chút cũng không có tự giác đang tuyên bố một tin tức lớn kinh thiên động địa.
Quý Minh Giác: "Khụ khụ khụ!" Ánh mắt gã nhìn về phía An Vô Dạng, tròng mắt trừng sắp lọt cả ra ngoài: "Đó là ai, cậu là con gái sao?"
Trời ạ!
Gã đã nói rồi mà, con trai sao có thể lớn lên mi thanh mục tú như vậy!
Là một bé gái, liền có thể giải thích hết thảy.
An Vô Dạng lại lắc đầu: "Tôi là nam." Hàng thật giá thật, nhưng là con trai có thể mang thai.
Trần Sơ vẻ mặt như thấy quỷ: "Cậu là nam, cậu làm sao có thể có con của Vân Xuyên?" Không có khả năng, anh không tin, đây không phải sự thật. Không có khả năng, anh không tin, đây không phải sự thật.
"Chuyện đó tôi cũng không nói rõ được." An Vô Dạng nói, ánh mắt xin giúp đỡ, đầu quay về phía Tưởng Thiếu Phi vừa mới bắt đầu thành lập cảm tình.
"Đây là chuyện vô cùng chân thật." Tưởng Thiếu Phi nói, thuận tay vỗ vỗ vai thiếu niên, để trấn an tâm trạng: "Tôi là bác sĩ, các cậu cũng không thể không tin tôi, đúng không?"
Hoắc Vân Xuyên cái gì cũng chưa nói, hắn chỉ là đưa tay ôm An Vô Dạng, kéo đối phương về bên người của mình.
"......" Quý Minh Giác cùng Trần Sơ, trợn mắt há hốc mồm, phảng phất mất đi công năng ngôn ngữ.
Ngày thường cả hai biết ăn nói, hiện tại khắp đầu óc chỉ còn lại có một từ là, ghen tị!
Hoắc Vân Xuyên không lâu trước đây bạn giường đều không có, một dáng vẻ cao ngạo muốn độc thân đến chết.
Làm anh em, cũng âm thầm hỏi qua hắn nguyên nhân không chạm vào người khác, nói là thói quen ở sạch, cái lý do này, quá miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu đi.
Chính là thói ở sạch thứ này, cũng không phải nói tốt là tốt được!
Vì thế Quý Minh Giác, không dấu vết mà đánh giá An Vô Dạng, ngũ quan tuấn tú làn da trắng nõn, nói tuyệt sắc khẳng định không có, chỉ có thể nói là thanh tú.
An Vô Dạng thấy có người nhìn mình, cũng nhìn trở lại, thuận tiện lộ ra một mạt mỉm cười như ánh mặt trời: "......" Kỳ thật nội tâm rất là khẩn trương.
"......" Chuyện tới bây giờ, Quý Minh Giác bắt đầu đã hiểu, chuyện này căn bản không liên quan đến giá trị nhan sắc.
Cậu mới vừa tỉnh lại chung quanh còn mờ mịt, đập vào mắt một mảng màu trắng, mới nhớ tới mình đang ở bệnh viện, thế nhưng lại ngủ quên.
Bên người là thanh âm của Hoắc Vân Xuyên, giống như còn sờ sờ mặt cậu: "Dậy, đi ăn cơm."
"Ừm." An Vô Dạng nhớ rõ không lâu lúc trước, ở trong lòng mình còn hung tợn mà gọi Hoắc Vân Xuyên là súc sinh, hiện tại bị sờ mặt cũng đã có chút bộ dáng tập mãi thành thói quen.
Phát hiện biến hóa này, cậu thật sợ hãi hơi run lên.
Theo mặt ngoài mà nói, là thói quen, nhưng hướng khó nghe mà nói, do chính mình khuyết thiếu người chăm sóc, cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ.
Chính là, đó cũng không phải chuyện xấu, ngược lại đáng giá để vui sướng.
Cậu ngáp một cái, đứng lên nhấc tay xoa loạn đầu tóc, vẻ mặt còn buồn ngủ mà đi ra văn phòng.
Phía sau là Hoắc Vân Xuyên cùng Tưởng Thiếu Phi, hai người vừa đi, vừa nói chuyện phiếm.
An Vô Dạng nghe thấy, bọn họ đang nói một ít chuyện sinh hoạt, chuyện công việc, đồng thời cũng nhận thấy được, một tầm mắt gấp gáp nhìn chằm chằm người, trước sau theo sát mình.
"Rất hướng nội......" Tưởng Thiếu Phi khe khẽ nói nhỏ, mấy chữ nhỏ linh tinh truyền vào lỗ tai An Vô Dạng.
Cậu ở phía trước bĩu môi, ôm cánh tay tiếp tục đi về phía trước.
Nội tâm còn đang cãi lại mà nói: Không phải, đó không phải gọi là hướng nội, rõ ràng là không giống nhau.
"Cậu lái xe." Hoắc Vân Xuyên vứt chìa khóa xe cho Tưởng Thiếu Phi, tự mình kéo ra cửa xe sau, cùng An Vô Dạng ngồi với nhau ở phía sau.
"Fuck......" Tưởng Thiếu Phi cầm chìa khóa xe, có hơi nhỏ nhen, rốt cuộc lão tử là đáp ứng lời mời đến ăn cơm, hay là tới làm tài xế cho hai người bọn họ......
"Nói cái gì đấy?" Hoắc Vân Xuyên trừng mắt với hắn.
"Nga, đúng đúng đúng, chú ý dưỡng thai, sorry sorry." Tưởng Thiếu Phi vội vàng nói xin lỗi, còn cố ý nhìn thoáng qua An Vô Dạng, đúng rồi, coi như không bận tâm vấn đề dưỡng thai, cũng phải bận tâm bạn nhỏ này còn chưa có trưởng thành.
An Vô Dạng đầu tiên là bị nhìn đến không hiểu ra sao, sau đó điều chỉnh tốt vị trí rồi nói: "Không sao cả, trong trường học của tôi bạn học nói tục không ít đâu, hơn nữa còn đa dạng hơn nhiều." Cái đó cái kia a, không xa lạ.
"Ha ha." Tưởng Thiếu Phi nhịn không được nhìn sắc mặt Hoắc Vân Xuyên.
"Như thế nào là đa dạng hơn nhiều?" Người đàn ông kia không mang theo cảm xúc hỏi.
Làm một bé con thành thật, An Vô Dạng lập tức suy nghĩ lại thời cao trung, đám nam sinh bọn họ thích nói lời thô tục, đối thoại thông thường là cái dạng này: "Cái gì fuck you a. Đờ mờ. Chịch mông a......"
Từ giọng nói trong trẻo của thiếu niên nói ra, mang theo nhè nhẹ ngượng ngùng.
Không khí trong xe đều an tĩnh.
Tưởng Thiếu Phi lại một lần nữa cảm nhận được, vì cái gì Hoắc Vân Xuyên sẽ nói người ta đang tán tỉnh hắn.
Không đúng, này là tán sao, rõ ràng chính là câu dẫn trắng trợn táo bạo!
Hoắc Vân Xuyên bất đắc dĩ mà che che mắt, đem hình ảnh " chịch mông " gì đó quăng ra ngoài, năn nỉ nói: "Đừng học theo bọn họ, mấy câu đó đều không phải lời gì hay."
An Vô Dạng đỏ hồng mặt, ứng thanh " ừm ", sở dĩ nói ra, là bởi vì khó chịu Hoắc tiên sinh cùng bác sĩ Tưởng xem mình trở thành bạn nhỏ thôi.
Kỳ thật bọn họ có phải đã quên một chuyện quan trọng hay không, chính mình không còn là xử nam, hơn nữa còn sắp làm ba ba.
Nhà hàng hôm nay bọn họ ăn cơm, là một nơi hoàn toàn mới, An Vô Dạng lần đầu tiên tới.
Dù sao cũng cách chung cư cùng công ty Hoắc Vân Xuyên khá xa, ngày thường muốn ăn ngon uống ngon, ở gần đó cũng có những nhà hàng không tồi.
An Vô Dạng cùng Tưởng Thiếu Phi cùng tồn tại trên một chiếc xe, sau khi hàn huyên mấy đề tài, quan hệ hai người họ đã tiến xa vượt bậc, tốt hơn không ít, khi tới nơi thậm chí còn xưng hô tên lẫn nhau.
"Anh Thiếu Phi, chúng tôi đi vào trước." An Vô Dạng xuống xe trước, lên tiếng kêu.
Tưởng Thiếu Phi đưa bọn họ đến cửa nhà hàng, trong chốc lát còn phải lái xe vào bãi đậu xe: "Đi đi, anh lập tức lại đó."
Hoắc Vân Xuyên cùng cậu đi vào nhà hàng, bàn tay to dày rộng nắm lấy bả vai gầy ốm của thiên sứ, khi muốn chất vấn lập tức bị cảm xúc đau lòng thay thế, bả vai này, gầy đến cộm cả tay.
Chính là, rốt cuộc ý phát ra thành: "Cậu ta là anh Thiếu Phi, tôi là Hoắc Vân Xuyên, cậu đến tột cùng thân với ai?"
Thiên sứ nói: "Anh không phải cũng kêu tôi là An Vô Dạng?"
Hoắc tổng: "......"
Bên này Tưởng Thiếu Phi đậu xe xong, liền ở cửa gặp phải Quý Minh Giác, chỉ thấy, tên kia nhàn nhã tự tại, cà lơ phất phơ, trên mặt treo cặp kính râm còn chưa kịp gỡ xuống.
Soái thì soái, chính là cả người lộ ra không đứng đắn.
"Hi, lão Tưởng." Quý Minh Giác hô lên, vẫy tay về phía Tưởng đại bác sĩ, thuận đường gỡ xuống kính râm: "Chuyện gì xảy ra? A? Vân Xuyên làm sao lại đột nhiên mời ăn cơm?"
Cho hay gấp gáp đến như vậy, cũng không giống tác phong của lão Hoắc.
Tưởng Thiếu Phi cười cười, lúc chuẩn bị mở miệng, một giọng nói quen thuộc đánh gãy lời hắn.
"Nha, tề tụ đông đủ như vậy?" Trần Sơ cũng tới rồi, tây trang giày da, còn cầm túi công văn, định tới gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Phi hỏi: "Sao lại đột nhiên mời ăn cơm, còn gấp như thế?"
Hại anh trực tiếp từ toà án chạy tới.
Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Tưởng Thiếu Phi ngược lại lười giải thích, chỉ vào bên trong nói: "Nếu đã tới, sao không vào xem."
Quý Minh Giác chậc lưỡi nói: "Thần bí như vậy?" Đôi mắt trêu hoa ghẹo nguyệt kia của gã, chớp chớp, hướng tới Trần Sơ nói: "Lão Trần, tôi thế nào lại ngửi được mùi vị hỉ sự?"
Trần Sơ sửng sốt, cười nói: "Nếu đúng như lời cậu nói, cũng không tồi."
Chỉ là, anh vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, trên người Hoắc Vân Xuyên, có thể phát sinh ra chuyện tốt gì nhỉ?
Tiền, đối phương đã đủ nhiều, mười đời xài cũng không hết.
Quyền, người hiểu Hoắc Vân Xuyên đều biết, hắn không quan tâm đến quyền lực.
Dư lại dù sao cũng chỉ còn...... Tình yêu?
Trần Sơ lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình khả năng điên rồi, nếu không chính là đối phương điên rồi.
Ba ba Hoắc Vân Xuyên < điên rồi >, cùng thiên sứ ở ghế lô ngây người một lát, đang xem thực đơn.
An Vô Dạng có một ngón tay trắng nõn, đang nắm quyển thực đơn màu tối, càng tô thêm vẻ trắng nõn của làn da, không hề có huyết sắc, làm người nhìn đau lòng.
Rất nhiều đồ ăn, cậu thích nhìn, nhưng không thể ăn.
Ví dụ như nói dầu mỡ, mùi vị nặng, cậu không ăn, những người khác cũng đừng mong ăn.
Nếu không bưng lên bàn, ngửi được mùi vị kia, vạn nhất ói ra, lại thêm một chuyện phiền phức.
Đồ ăn có tính hàn, cũng không thể ăn, còn tốt là, An Vô Dạng thích nhất là tôm, có thể gọi hai đĩa.
Cậu vô tâm mà lẩm bẩm: "Ăn tôm gì cũng tốt, chính là quá khó lột."
Hoắc Vân Xuyên liếc cậu nói: "Cậu cho rằng tôi không tồn tại sao?"
Thiên sứ chớp chớp hai mắt hắc bạch phân minh, vui sướng mà cười trộm.
Chờ ba người Tưởng Thiếu Phi bọn họ mở cửa đi vào, nhìn thấy hình ảnh đầu tiên, chính là gương mặt An Vô Dạng tươi cười thanh thoát, lộ ra răng nanh, đôi mắt chứa cả bầu trời đầy sao.
Tuy là Tưởng Thiếu Phi đối với chuyện đó đã không xa lạ, cũng sửng sốt một lát, thầm nghĩ, hóa ra bạn nhỏ này không phải hướng nội, mà là tùy người thôi.
Ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên, thật ra tính tình vô cùng trẻ con, còn ỷ lại, cũng khó trách, Hoắc Vân Xuyên sẽ cưng chiều cậu như vậy.
Tiếp theo là Quý Minh Giác cùng Trần Sơ phản ứng kịp, bấm ngón tay tính toán, thời gian bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy An Vô Dạng, đã là hơn một tháng trước.
Theo lý thuyết, bọn họ nhân vật lớn nên hay quên, nếu như gặp mặt một lần mấy người râu ria, còn cách lâu như vậy, hẳn là sớm quên mất rồi.
Nhưng mà, thiếu niên trước mắt này, bọn họ nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, liền nhận ra được, đây là bạn nhỏ bồi rượu, vào buổi tối tụ tập ngày đó bọn họ gặp một lần ở ghế lô, được Hoắc Vân Xuyên điên cuồng tán tỉnh.
Nhớ là hình như mới mười tám tuổi, làm bậy, như thế nào lại về tới bên người lão đàn ông này, hay là lão Hoắc súc sinh kia để cho người ta ra chơi một chút trước khi khai giảng?
"Vân Xuyên, cậu làm gì đó?" Quý Minh Giác tự nhận chính mình tiết tháo mạnh mẽ, ngồi xuống liền bắt đầu nả pháo bắn rớt tiết tháo của bạn tốt ở đối diện: "Cậu làm gì đó, người ta còn phải đi học đại học đó?"
Đứa trẻ mới bao lớn, hắn như thế nào liền nuốt vào miệng rồi!
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, cho rằng Quý Minh Giác cái gì cũng đã biết: "Đi học chuyện này không vội, qua mấy ngày tớ liền đi làm giấy tạm nghỉ học cho cậu ấy."
Không nói Quý Minh Giác, cả Trần Sơ mắt choáng váng, thật sự, có chút không quen biết với người bạn mười mấy năm của mình, vậy cũng thật quá đáng rồi: "Vân Xuyên, không phải anh em tốt nói cậu, cậu không giống như là người sẽ làm chuyện này."
Không khí trong ghế lô lập tức khẩn trương lên, đầu mâu nhắm ngay Hoắc Vân Xuyên.
An Vô Dạng nghe bọn họ vì chính mình gây sự cãi nhau, có chút chân tay luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt, bước đầu tiên chính là giúp Hoắc Vân Xuyên giải thích, nói: "Trần tiên sinh, Quý tiên sinh, đừng trách hắn, là tôi tự nguyện."
Quý Minh Giác cùng Trần Sơ trăm miệng một lời: "Cậu đừng nói chuyện, đây là chuyện của người lớn."
Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu sai cũng là Hoắc Vân Xuyên sai, không thể là bạn nhỏ sai.
Rốt cuộc ai tam quan trí não thành thục, ai vẫn còn đang vào kỳ trưởng thành, vừa nhìn là hiểu ngay.
Người duy nhất biết chân tướng chính là Tưởng Thiếu Phi, hắn nhanh chóng ngăn cản hai tên này tiếp tục thảo phạt Hoắc Vân Xuyên, nói: "Sự tình không phải như hai người các cậu nghĩ đâu."
Kết quả hắn nhận được một câu: "Cậu câm miệng." Các bạn tốt nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt lành, phảng phất dán lên cho hắn cái tội giúp người làm điều tàn ác*.
(*) Trợ trụ vi ngược
Hoắc Vân Xuyên âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng cũng không chịu nổi, hắn biết, An Vô Dạng dùng thanh xuân 18 tuổi sinh cho mình đứa nhỏ này, sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ.
Có khả năng sẽ để lại di chứng vĩnh viễn không thể chữa khỏi, cũng có khả năng ngoài ý muốn, chết ở trên bàn giải phẫu.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, thanh âm khàn khàn nói: "Vậy các người hy vọng tôi làm như thế nào? Nhẫn tâm không cần đứa nhỏ này?"
Đừng nói chính mình có thể làm được hay không, bản thân thiên sứ cũng muốn đứa nhỏ.
Quý Minh Giác nói: "Cái gì gọi là nhẫn tâm không cần cậu ấy? Cậu không dụ dỗ người ta, người ta sẽ đi theo cậu?" Quá xấu xa không biết xấu hổ, tên đàn ông thối tha.
Còn không rõ rành rành Hoắc Vân Xuyên liều chết lừa gạt người ta sao, nhìn buổi tối ngày đó ở câu lạc bộ thì biết, còn vừa hôn lại vừa ôm, còn mạnh mẽ đút người ta ăn anh đào.
Anh à, đang ở chỗ ăn chơi, chỉ là quan hệ người tiêu thụ cùng người được tiêu thụ, không thể giở trò, đó là tà môn ngoại đạo, hắn không thể thu hồi ma trảo đáng khinh kia sao?
"Ngừng ngừng ngừng ngừng......" Tưởng Thiếu Phi nghe bọn họ ông nói gà bà nói vịt nhao nhao cả lên, cả người đều không chịu được: "Nghe đây, hôm nay tôi kêu các cậu tới, không phải để cãi nhau, mà là tới nghe tin vui."
Quý Minh Giác cùng Trần Sơ sớm đã bị làm cho không cao hứng nổi, ngồi ở đó cà lơ phất phơ mà uống nước, không chút để ý hỏi: "Tin vui gì?"
Tưởng Thiếu Phi lấy thân phận đại bác sĩ của mình, chính thức mà tuyên bố: "Sự tình là như thế này, Vân Xuyên sắp làm ba ba, Vô Dạng có đứa con của cậu ấy."
Hoắc Vân Xuyên thấy hai người bọn họ biểu tình không đúng, lập tức dựng thẳng quyển thực đơn trong tay lên, ngăn cản đối diện phun bọt nước lại đây.
Sau khi xong cả rồi, bình tĩnh mà buông thực đơn, ghét bỏ nói: "Hai người có thấy bẩn lắm không?" Một chút cũng không có tự giác đang tuyên bố một tin tức lớn kinh thiên động địa.
Quý Minh Giác: "Khụ khụ khụ!" Ánh mắt gã nhìn về phía An Vô Dạng, tròng mắt trừng sắp lọt cả ra ngoài: "Đó là ai, cậu là con gái sao?"
Trời ạ!
Gã đã nói rồi mà, con trai sao có thể lớn lên mi thanh mục tú như vậy!
Là một bé gái, liền có thể giải thích hết thảy.
An Vô Dạng lại lắc đầu: "Tôi là nam." Hàng thật giá thật, nhưng là con trai có thể mang thai.
Trần Sơ vẻ mặt như thấy quỷ: "Cậu là nam, cậu làm sao có thể có con của Vân Xuyên?" Không có khả năng, anh không tin, đây không phải sự thật. Không có khả năng, anh không tin, đây không phải sự thật.
"Chuyện đó tôi cũng không nói rõ được." An Vô Dạng nói, ánh mắt xin giúp đỡ, đầu quay về phía Tưởng Thiếu Phi vừa mới bắt đầu thành lập cảm tình.
"Đây là chuyện vô cùng chân thật." Tưởng Thiếu Phi nói, thuận tay vỗ vỗ vai thiếu niên, để trấn an tâm trạng: "Tôi là bác sĩ, các cậu cũng không thể không tin tôi, đúng không?"
Hoắc Vân Xuyên cái gì cũng chưa nói, hắn chỉ là đưa tay ôm An Vô Dạng, kéo đối phương về bên người của mình.
"......" Quý Minh Giác cùng Trần Sơ, trợn mắt há hốc mồm, phảng phất mất đi công năng ngôn ngữ.
Ngày thường cả hai biết ăn nói, hiện tại khắp đầu óc chỉ còn lại có một từ là, ghen tị!
Hoắc Vân Xuyên không lâu trước đây bạn giường đều không có, một dáng vẻ cao ngạo muốn độc thân đến chết.
Làm anh em, cũng âm thầm hỏi qua hắn nguyên nhân không chạm vào người khác, nói là thói quen ở sạch, cái lý do này, quá miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu đi.
Chính là thói ở sạch thứ này, cũng không phải nói tốt là tốt được!
Vì thế Quý Minh Giác, không dấu vết mà đánh giá An Vô Dạng, ngũ quan tuấn tú làn da trắng nõn, nói tuyệt sắc khẳng định không có, chỉ có thể nói là thanh tú.
An Vô Dạng thấy có người nhìn mình, cũng nhìn trở lại, thuận tiện lộ ra một mạt mỉm cười như ánh mặt trời: "......" Kỳ thật nội tâm rất là khẩn trương.
"......" Chuyện tới bây giờ, Quý Minh Giác bắt đầu đã hiểu, chuyện này căn bản không liên quan đến giá trị nhan sắc.
/126
|