Buổi bình phẩm rượu đỏ vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Bởi vì hiếm có được cơ hội, An Vô Dạng cũng không hy vọng chính mình bỏ dở nửa chừng —— tốt xấu gì cũng phải nghe qua một lần về nguồn gốc của rượu đỏ.
Về phần có thể nhớ được bao nhiêu, đối với đầu óc của mình cậu không có quá nhiều lòng tin, cho nên sau khi nghe xong còn phải đi về mần mò trong sách.
"Hoắc tiên sinh?" Những người đàn ông trong trang viên, có không ít đều nhận ra Hoắc Vân Xuyên, những người đã từng có hợp tác với hắn đều đi tới bắt chuyện.
"Các người cứ nói chuyện trước đi." Những lúc như thế này, An Vô Dạng rất hiểu chuyện cười nói: "Tôi tự mình đi xem xung quanh."
Hoắc Vân Xuyên lập tức cau mày, ngón tay mạnh mẽ theo bản năng nắm chặt cổ tay của thiếu niên, không cho cậu rời khỏi: "Ở chỗ này chờ tôi."
An Vô Dạng không nói gì, đung đưa tay nói: "Tôi chỉ tản bộ một chốc thôi."
Cậu tránh thoát khỏi sự kiềm kẹp của Hoắc Vân Xuyên, một mình đi ra hướng sân khấu được bố trí đẹp đẽ.
Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn cậu, khóe miệng đè nén, muốn bắt người về, nhưng là đến cùng vẫn nhịn được, quay đầu lại tiếp tục ứng phó với những đối tác kinh doanh của mình.
Thiếu niên đi ra được một đoạn đường, quay đầu lại xác định nam nhân kia không có đi theo, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một năm.
Gần tròn một năm, rốt cục có cơ hội đơn độc ở bên ngoài đi lại!
"Ai..." An Vô Dạng đút tay vào túi, sâu kín thở dài một hơi.
Cậu nhìn thấy ánh nắng trong vườn hoa coi như nhu hòa, liền bước chân nhàn nhã đi tới.
Lam Vi Vi theo sau An Vô Dạng mà đến, mở miệng chào hỏi: "An tiên sinh?"
Danh xưng này, đối với An Vô Dạng mà nói thật là xa lạ.
Bất quá nghe thấy có tiếng nói, cậu vẫn quay đầu lại, cười nói: "Chị gái, chị gọi em sao?"
Lam Vi Vi sững sờ, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai kêu cô là chị gái, thiếu niên bình thường được gả cho Hoắc Vân Xuyên là người đầu tiên...
"Đúng thế." Lam Vi Vi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Vô Dạng vài lần, nói ra: "Cậu nhìn rất giống trong hình."
Tin tức về tiệc đầy tháng của tiểu công tử Hoắc thị gây chấn động rất lớn, cô và các cô tiểu thư danh gia khác đều thấy toàn bộ.
Chỉ bất ngờ vai chính trong những tin tức lần đó, hiển nhiên không phải tiểu công tử vừa mới đầy tháng, mà là người yêu đồng tính của Hoắc Vân Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Một thiếu niên vừa mới mười chín tuổi, xuất thân bình thường hơn nữa còn là một học tra trường đại học top cũng không thi nổi.
Nhóm chị em thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu của Lam Vi Vi, tất cả đều cảm thấy đau lòng thay cô, một thiếu niên học tra bình thường như thế đến tột cùng có chỗ nào có thể so với Lam Vi Vi?
"Hả? Chị xem qua tin tức của em?" An Vô Dạng rời khỏi người Hoắc Vân Xuyên, trên mặt luôn mang nụ cười ôn nhã, phối hợp với dung mạo tuấn tú của cậu, cả người đều có vẻ rất bình dị gần gũi.
"Đúng vậy, đã xem qua." Lam Vi Vi cắn môi, kỳ thực ngày hôm nay ở buổi họp mặt bình phẩm rượu đỏ gặp được Hoắc Vân Xuyên, cô thật bất ngờ.
Vốn là muốn tiến lên chào hỏi, mà trong mắt đối phương thật giống chỉ có người yêu đồng tính của hắn.
"Ồ." Đề tài thiếu hụt thiếu niên gật gật đầu, huống chi đối phương còn là một chị gái xinh đẹp: "Ngày hôm nay khí trời thật tốt, thích hợp tản bộ."
Có lòng tránh né hiềm nghi An Vô Dạng cười với Lam Vi Vi một cái, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Phí lời, nếu như bị nam nhân cùng mình kết hôn kia nhìn thấy, mình và một chị gái tuổi trẻ xinh đẹp chuyện trò vui vẻ, đối phương không điên lên mới là lạ.
Hiện tại An Vô Dạng, đã vô cùng rõ ràng tính cách của Hoắc Vân Xuyên, đồng thời cũng hiểu phải ở chung như thế nào.
Cậu dạo hết một vòng, tìm tới nhân viên công tác, hỏi vị trí của phòng rửa tay, đi vào phòng rửa tay một chuyến.
Chờ lúc An Vô Dạng trở lại hội trường, lại phát hiện không thấy Hoắc Vân Xuyên đâu...
Cậu lập tức sờ sờ túi quần của mình, bên trong không có thứ gì, vì vậy lập tức nghĩ đến, Hoắc Vân Xuyên có thể đang đi tìm mình hay không.
"..." Thực sự là lúng túng.
An Vô Dạng vẻ mặt ngại ngùng, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó tìm tới một nhân viên công tác, nói với người nọ: "Thật ngại quá, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh gọi một cú điện thoại không?"
Nhân viên: "Được." Lập tức lấy điện thoại di động ra giao cho An Vô Dạng.
Nhưng mà An Vô Dạng lấy điện thoại di động, số điện thoại nhấn đến một nửa, lại phát hiện mình không nhớ rõ số ở sau!
Sắp khóc vì sự ngu xuẩn của mình, lần thứ hai cầu cứu nhân viên: "Đại ca, có thể giúp tôi tìm Hoắc Vân Xuyên một chút hay không?"
Nhân viên công tác lẳng lặng gật gật đầu: "Có thể."
Hắn cũng là một người xem tin tức, tự nhiên nhận ra con dâu gả cho hào môn này.
Anh bạn mặc đồ đồng phục nghĩ thầm, hóa ra tính cách cô dâu của Hoắc đại thiếu là loại này...
Vì vậy anh bạn kia cầm lấy bộ đàm, ở trong bộ đàm công cộng thông báo với tất cả các nhân viên trong trang viên: "Mời các vị nhìn thấy Hoắc tiên sinh thì báo với Hoắc tiên sinh, vợ ngài ấy ở hội trường khu A chờ ngài ấy, mời các vị nhìn thấy Hoắc tiên sinh báo với Hoắc tiên sinh, vợ ngài ấy ở hội trường khu A chờ, over."
Hoắc Vân Xuyên đúng là đi ra ngoài tìm An Vô Dạng.
Nghe được nhân viên chỉ dẫn, lập tức bước nhanh đi về khu A, nhìn thấy An Vô Dạng ngoan ngoãn đứng ở bên người anh bạn mặc đồng phục chờ đợi, gương mặt vẫn luôn căng thẳng mới từ từ thả lỏng.
Nhưng là vẫn rất tức giận.
Một cái chớp mắt đã bỏ chạy xa như vậy, lỡ gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
"Vân Xuyên..." Khi lẫn nhau còn cách một khoảng thật xa, An Vô Dạng đã nhấc lên hai tay, một dáng vẻ bị hoảng sợ cầu ôm ấp.
Hoắc tổng tài nhìn thấy biểu tình thế kia, không nói tức giận, cho dù quỳ xuống vì tiểu tổ tông cũng được.
"Ừm, không sao rồi." Lão đàn ông bước nhanh đi tới, ôm lấy bảo bối nhỏ đã bị hoảng sợ, tỉ mỉ châm chước tới châm chước lui, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi mua cho em chiếc đồng hồ định vị."
Lần sau ra ngoài liền mang theo.
Còn phải cài đặt thiết bị GPS.
Đây không phải có ý muốn khống chế, mà để đề phòng bị lạc mất.
An Vô Dạng nhếch nhếch khóe miệng, ở trong lồng ngực ba ba hờ nghe lời gật gật đầu: "Được."
Chị gái Lam Vi Vi ở phía xa nhìn thấy tình cảnh này, giật giật khóe miệng, cảm thấy không thể tin tưởng, đây là người điều hành Hoắc thị mình quen vừa lạnh lùng vừa cứng rắn kia sao?
An Vô Dạng cũng nhìn thấy chị gái thân mặc váy trắng kia, giơ tay chọt chọt vai Hoắc Vân Xuyên: "Anh xem sau lưng, cô gái kia anh quen sao?"
Cậu luôn cảm thấy, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện, có thể là người quen cũ của Hoắc Vân Xuyên.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, buông thiếu niên trong lồng ngực ra, quay đầu lại liếc mắt một cái.
Thân ảnh Lam Vi Vi ánh vào tầm mắt của hắn, chỉ là làm hắn cảm thấy có chút quen mắt, dù sao đã qua gần một năm: "Há, có thể là người trước đây đi xem mắt."
Tên cụ thể, Hoắc Vân Xuyên cũng không nhớ rõ, cũng không thèm để ý.
Bất quá, hắn nghiêng đầu nhìn người của mình: "Cô ta đi tìm em?"
An Vô Dạng phất phất tay: "Không có, chỉ là ở trong vườn gặp phải, chị ta chào hỏi tôi, nói tôi giống với trong hình." Cậu cười cười nói: "Hẳn là xem qua tin tức, bị sắc đẹp của tôi mê hoặc."
Hoắc Vân Xuyên ngoài sức tưởng tượng tiếp tục nhìn chăm chú thiếu niên bên cạnh mình, bởi vì đây là lần đầu tiên, thiên sứ tràn ngập tự tin mèo khen mèo dài đuôi.
"Làm gì nhìn tôi như vậy?" An Vô Dạng hơi ngại ngùng: "Đi thôi, tiếp tục dạy tôi thử rượu."
"Được." Hoắc Vân Xuyên theo sau, tay trái bị bàn tay thiếu niên kéo về phía trước
#Hoắc Vân Xuyên mang theo "Vợ yêu" xuất hiện ở buổi bình phẩm rượu#
# Chồng chồng hào môn thân mật ra ngoài chói mù mắt#
# Vô Dạng ngọt ngào cùng người bắt chuyện #
# Bật mí ba yếu điểm khi gả vào hào môn#
Ngày hôm sau thiên sứ nhận thầu hot search cùng trang đầu đề!
Nhưng mà cậu cũng không có thời gian rãnh để xem tin tức, bởi vì trong nhà mời nhiếp ảnh gia, chụp hình cho Đôn Đôn.
Vốn là định chụp ảnh lúc đầy tháng, thế nhưng khoảng thời gian đó quá bận, vì vậy dời lại ngày hôm nay.
An Vô Dạng sáng sớm dậy, lấy ra quần áo mấy ngày trước đã chuẩn bị kỹ càng cho Đôn Đôn, phối hợp với yêu cầu của nhiếp ảnh gia, phụ trách thay quần áo cho Đôn Đôn.
"Đôn Đôn ngoan a, cùng chụp ảnh với ba ba, có được hay không?" Giọng điệu thiếu niên trong trẻo, nhẹ giọng nói ra, một bên dỗ dành con trai, một bên giúp con trai thay quần áo.
Sau khi Đôn Đôn tròn tháng lớn lên béo trắng, đôi mắt như nho đen, xoay quanh tròn xoe, rất là có tinh thần.
Bé hướng về ba ba nhỏ khép mở miệng nhỏ thịt thịt, dáng vẻ như muốn nói chuyện với ba ba.
Nhưng vừa nhìn thật là ngốc, còn chảy nước miếng.
"Ai nha, Hoắc Vân Xuyên, con trai anh chảy nước miếng." An Vô Dạng nói: "Nhanh đưa tôi một tờ khăn giấy."
Gần đây Hoắc đại thiếu bắt đầu bị gọi cả họ lẫn tên, rút ra một tờ khăn giấy trầm mặc đưa cho thiên sứ.
"Đôn Đôn nhá" Thiếu niên nhận lấy khăn giấy trong tay chồng, cẩn thận từng li từng tí một giúp con trai lau nước miếng: "Con có cằm nọng rồi nè."
Đôn Đôn cất tiếng cười.
An Vô Dạng cười híp mắt đùa bé một chút: "Bé cằm nọng..."
Thật sự béo! Đáng yêu quá!
Hoắc tổng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai cha con bọn họ cười đùa.
Không nói tiếng nào, chỉ như người lớn dẫn hai đứa bé đi công viên đùa giỡn, chỉ cần không nghịch phá sẽ không quản.
Ba mẹ hắn đi tới, nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng hơi hơi lo lắng một chút.
Con trai từ nhỏ đến lớn đã trầm lặng, bây giờ kết hôn sinh con, mặc dù nhiều ít cũng có thay đổi, nhưng vẫn như thế.
"Ba, mẹ." Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy ba mẹ, kêu một tiếng.
Bọn họ là lại đây cùng chụp ảnh cả gia đình với Đôn Đôn.
"Ba mẹ! Hai người mau tới đây xem, Đôn Đôn biết cười!" An Vô Dạng vô cùng vui vẻ bắt chuyện với ba chồng mẹ chồng.
"Ai, tiểu bảo bối của bà, bà nội đây!" Chương Nhược Kỳ nghe thấy con dâu gọi mình, căn bản không đếm xỉa tới vứt sự im lặng của con trai ra ngoài vũ trụ, trực tiếp gấp rút chạy đến bên con dâu.
"Ha ha." Hoắc Kiêu cười híp mắt, hai mắt nhìn Đôn Đôn, dặn dò con trai độc nhất: "Đi xem ông nội con, thay một bộ quần áo cũng thay lâu như vậy, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Hoắc Vân Xuyên: "Ừm."
Hắn nhìn vợ và con trai của mình mấy lần, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chương Nhược Kỳ ôm Đôn Đôn một bên vừa cười, vừa nhìn cửa phòng đóng lại, bất đắc dĩ nói với con dâu: "Vân Xuyên chính là buồn chán như thế?"
An Vô Dạng chỉnh sửa lại nón của Đôn Đôn, nghe vậy liều mạng lắc đầu: "A a a." Hoắc Vân Xuyên không buồn chán chút nào!
Hoắc Vân Xuyên là một ông xã luôn biết nói một đống lời tâm tình!
Mẹ chồng: "???"
Mẹ chồng nói: "Chúng ta đang nói Vân Xuyên?"
Thiên sứ: "Vâng, đang nói Vân Xuyên."
Có vấn đề gì không?
Ba chồng liếc nhìn vợ yêu, gương mặt hiền từ mà nói: "E rằng nó chỉ ở trước mặt Dạng Dạng mới không buồn bực."
Vẻ mặt mẹ chồng chợt hiểu rõ: "Có lẽ là vậy."
Quay phim chụp ảnh, tốn hết thời gian gần nửa ngày.
Trong đó album ảnh của Đôn Đôn và An Vô Dạng là chụp nhiều nhất, bởi vì nhóm người lớn trong nhà, thích xem bọn họ chụp ảnh!
Mẹ chồng nói, trong nhà này có hai đứa nhỏ, muốn giữ lại nhiều ảnh một chút!
Hai đứa nhỏ!
Ảnh cả gia đình cũng lan đến internet, trên weibo của mẹ chồng, nhận được một đống lời đánh giá tích cực của người ngoài.
Lần này các loại tin tức về Hoắc thị, tựa hồ cố gắng gỡ xuống khăn che mặt của người thần bí gã vào hào môn, lần lượt dùng sức đem người đưa lên đầu đề.
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, chỉ cần tin tức có liên quan đến Hoắc thị, nhiệt độ liền dâng cao không ngừng:
"Mọi người có phát hiện hay không, từ sau khi Hoắc gia cưới một người con dâu xuất thân trong gia đình bình thường, càng ngày càng bình dân rồi!"
"Đúng! Không biết tại sao, lại thấy rất thích Hoắc thị!"
"Cảm tình càng ngày càng tăng!"
"Đúng vậy a, cảm thấy rất bình dị gần gũi a, Hoắc phu nhân quả thực là một bà mẹ chồng ôn nhu, tôi cũng rất muốn làm con dâu bà ấy, hoặc là cháu dâu cũng được!"
"Ước gì mình được như Vô Dạng, mẹ chồng như là thiên thần..."
"Đó là bởi vì bản thân An ngọt ngào đã là thiên thần, mới gặp được mẹ chồng như thiên thần a, bọn họ xứng đáng có được hạnh phúc mỹ mãn đúng không?"
"Sinh hoạt trong hào môn hài hòa như vậy, quả thực không giống như trong tưởng tượng của tôi, quả nhiên tiểu thuyết đều lừa người."
"Chờ đã! An ngọt ngào không phải có một em trai sao? Kỳ thực nhóm chị gái còn cơ hội nha!"
"Người nhà mẹ đẻ của cậu ấy thật điệu thấp, có vẻ như không có tin tức gì..."
Hai vợ chồng An gia, từ trên tin tức nhìn thấy hành trình hoạt động của con thứ, ở nhà chồng làm những gì, cùng bạn đời nhà giàu đi nơi nào, trong lòng cảm thấy một trận bất đắc dĩ.
Bọn họ là người nhà mẹ đẻ của con dâu hào môn, lại không được giống như trong tưởng tượng của dư luận, được như con trai gà chó lên trời.
Sự thật trên thực tế sinh hoạt cũng không hề có sự khác nhau, không có thay đổi gì lớn.
Mấy ngày trước tham gia xong tiệc đầy tháng của cháu ngoại, đi đến công ty làm việc, mọi người trong công ty đều biết gả cho lão tổng chính là con trai của nhà họ An bọn họ.
Lập tức tất cả mọi người trong công ty đều trở nên khách khí với bọn họ, nịnh hót trong âm thầm, quản lý trong công ty cũng không dám quản nhiều.
Bọn họ đều cho rằng, lão tổng chắc chắn sẽ lên chức cho ba mẹ vợ của mình.
Mặc dù bây giờ trôi qua mấy ngày, cấp trên tạm thời còn chưa có động tĩnh, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ có An Thành hai người biết được, bạn đời của con trai mình, lão tổng ở trên cao, đối với hai người bố vợ mẹ vợ bọn họ cũng không để bụng như trong tưởng tượng.
Đừng nói lên chức, sau tiệc đầy tháng, một cú điện thoại cũng chưa từng gọi tới hỏi thăm.
Quà cưới tiền cưới gì đó, bên này cũng không muốn nhắc tới.
Chỉ có điều con trai trong nhà nuôi đến lớn như vậy, tặng không cho người, còn thay Hoắc gia sinh con trai, không có công lao cũng có khổ lao chứ?
An Thành muốn như vậy, càng nghĩ càng không hiểu: "Bà xã, em nói có phải là con trai nói cái gì với hắn rồi hay không? Sao lại thế..."
Từ đó đến giờ con thứ đối với người nhà cũng chỉ thái độ nhàn nhạt, so với lúc trước khi lấy chồng không giống nhau, vốn là cũng không có chuyện gì.
Chỉ là mỗi ngày ở trên báo nhìn thấy con ruột của mình ở nhà chồng có cuộc sống hạnh phúc vui sướng như vậy, chính mình làm ba lại ở trong công ty con rể cần cù chăm chỉ làm việc, còn phải ứng phó với những ánh mắt hâm mộ, thực sự là khó chịu.
"Ai biết." Đinh Vi thở dài nói, quay đầu nhìn con út làm xong bài tập đang xem TV: "Vô Phỉ, gọi điện thoại cho anh con đi."
An Vô Phỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm TV: "Con không gọi."
Nó vừa nãy đã vểnh tai lên nghe được ba mẹ trò chuyện.
"Tại sao không gọi?" Đinh Vi hạ giọng thấp xuống một chút.
An Thành kéo kéo tay của vợ: "Tính toán lại một chút, đứa nhỏ không muốn gọi thì đừng ép nó, ngày khác anh gọi cho nó."
Từ những tin tức nhiều lần báo viết về con thứ mấy ngày nay là biết, đối phương không nhàn rỗi.
Trong nhà gọi điện thoại đến cũng không tiện.
An Vô Ngu mấy ngày trước mới vừa bay trở về nước Mỹ, cũng có suy nghĩ như vậy.
Cô thường xuyên nhìn thấy em trai của mình xuất hiện ở trên mặt báo trong nước, cô vẫn luôn nhắc nhở mình, cần phải liên lạc với em trai, đừng để em trai đã gả đi trở nên xa lạ.
Nhưng là vừa sợ bị em trai hiểu lầm, mượn gió bẻ măng gì đó.
An Vô Ngu lấy điện thoại di động lúc đang do dự có nên liên lạc hay không, thì nhận được tin nhắn của cô bạn cùng mình ra nước ngoài học nghiên sinh Diệp Kiều Kiều.
Diệp Kiều Kiều: "!!! Cậu dĩ nhiên không nói với tớ!"
An Vô Ngu vừa nhìn, liền biết bạn của mình đã biết tin.
Cô nhấc lên tinh thần, gửi ra một cái khuôn mặt tươi cười.
Diệp Kiều Kiều: "Dì của tiểu công tử duy nhất Hoắc thị là bạn thân của tớ, ôi trời ạ! Tớ muốn té xỉu, a a a, đây chính là Hoắc thị a! Hào môn thứ thiệt a!"
An Vô Ngu: "Ừm, tớ xin nghỉ về nước chính là vì trở về tham dự tiệc đầy tháng của Đôn Đôn, trong điện thoại di động tớ còn có ảnh chụp của Đôn Đôn đây."
Diệp Kiều Kiều: "Trời ạ, bé gọi Đôn Đôn sao? Tên thật đáng yêu nha, trời ạ trời ạ, nghỉ đông cậu phải mang tớ đến Hoắc gia làm khách, nhất định phải dẫn tớ đi đó!"
An Vô Ngu một trận lúng túng, thế nhưng cô cũng sẽ không từ chối thẳng thừng, vậy quá mất mặt.
"Lúc đó rồi tính." Kỳ thực nghỉ đông cô cũng không dự định trở về, bởi vì vé máy bay quá mắc, lần này đi về đã tốn không ít tiền, cô cũng không định về.
Diệp Kiều Kiều: "Quả nhiên là Vô Ngu mà tớ biết, lúc như thế này còn bình tĩnh như thế, nếu tớ là cậu, tớ đã sớm điên rồi có biết không?"
An Vô Ngu: "Nếu cậu là tớ, cậu có thể thật sự phát điên, ha ha."
Nói chuyện xong với bạn thân, An Vô Ngu lấy dũng khí, gửi tin nhắn thoại cho em trai ở xa trong nước: "Vô Dạng, chị đã trở lại Mỹ mấy ngày, em và Đôn Đôn gần đây thế nào? Có khỏe không?"
Thật ra ngày cô bay về Mỹ hôm ấy, An Vô Dạng có gởi tin nhắn chúc cô mọi chuyện thuận lợi, chỉ là rất ngắn gọn.
Lần này nhìn thấy tin nhắn thoại của chị, An Vô Dạng cũng lập tức gửi về: "Chị, em và Đôn Đôn rất tốt, ngày hôm qua mới vừa chụp xong hình đầy tháng; hơn nữa gần đây em đang học tiếng Anh, chuẩn bị trở về trường học [ Đôn Đôn bức ảnh ][ bức ảnh ][ bức ảnh ] tất cả mọi người phải cố gắng lên!"
An Vô Ngu nhận được đáp lại vui vẻ một hồi, rồi nói: "Em muốn học tiếng Anh? Vậy chị có thể dạy em, tiếng Anh của chị cũng không tệ đâu."
An Vô Dạng trả lời lại làm cho cô hoài nghi cuộc đời: "Không cần đâu chị, chị nói là tiếng anh của Mỹ, em hiện tại cùng Vân Xuyên học chính là tiếng anh của Oxford, hai loại khác nhau mà."
An Vô Ngu: "..."
Bởi vì hiếm có được cơ hội, An Vô Dạng cũng không hy vọng chính mình bỏ dở nửa chừng —— tốt xấu gì cũng phải nghe qua một lần về nguồn gốc của rượu đỏ.
Về phần có thể nhớ được bao nhiêu, đối với đầu óc của mình cậu không có quá nhiều lòng tin, cho nên sau khi nghe xong còn phải đi về mần mò trong sách.
"Hoắc tiên sinh?" Những người đàn ông trong trang viên, có không ít đều nhận ra Hoắc Vân Xuyên, những người đã từng có hợp tác với hắn đều đi tới bắt chuyện.
"Các người cứ nói chuyện trước đi." Những lúc như thế này, An Vô Dạng rất hiểu chuyện cười nói: "Tôi tự mình đi xem xung quanh."
Hoắc Vân Xuyên lập tức cau mày, ngón tay mạnh mẽ theo bản năng nắm chặt cổ tay của thiếu niên, không cho cậu rời khỏi: "Ở chỗ này chờ tôi."
An Vô Dạng không nói gì, đung đưa tay nói: "Tôi chỉ tản bộ một chốc thôi."
Cậu tránh thoát khỏi sự kiềm kẹp của Hoắc Vân Xuyên, một mình đi ra hướng sân khấu được bố trí đẹp đẽ.
Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn cậu, khóe miệng đè nén, muốn bắt người về, nhưng là đến cùng vẫn nhịn được, quay đầu lại tiếp tục ứng phó với những đối tác kinh doanh của mình.
Thiếu niên đi ra được một đoạn đường, quay đầu lại xác định nam nhân kia không có đi theo, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một năm.
Gần tròn một năm, rốt cục có cơ hội đơn độc ở bên ngoài đi lại!
"Ai..." An Vô Dạng đút tay vào túi, sâu kín thở dài một hơi.
Cậu nhìn thấy ánh nắng trong vườn hoa coi như nhu hòa, liền bước chân nhàn nhã đi tới.
Lam Vi Vi theo sau An Vô Dạng mà đến, mở miệng chào hỏi: "An tiên sinh?"
Danh xưng này, đối với An Vô Dạng mà nói thật là xa lạ.
Bất quá nghe thấy có tiếng nói, cậu vẫn quay đầu lại, cười nói: "Chị gái, chị gọi em sao?"
Lam Vi Vi sững sờ, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai kêu cô là chị gái, thiếu niên bình thường được gả cho Hoắc Vân Xuyên là người đầu tiên...
"Đúng thế." Lam Vi Vi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Vô Dạng vài lần, nói ra: "Cậu nhìn rất giống trong hình."
Tin tức về tiệc đầy tháng của tiểu công tử Hoắc thị gây chấn động rất lớn, cô và các cô tiểu thư danh gia khác đều thấy toàn bộ.
Chỉ bất ngờ vai chính trong những tin tức lần đó, hiển nhiên không phải tiểu công tử vừa mới đầy tháng, mà là người yêu đồng tính của Hoắc Vân Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Một thiếu niên vừa mới mười chín tuổi, xuất thân bình thường hơn nữa còn là một học tra trường đại học top cũng không thi nổi.
Nhóm chị em thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu của Lam Vi Vi, tất cả đều cảm thấy đau lòng thay cô, một thiếu niên học tra bình thường như thế đến tột cùng có chỗ nào có thể so với Lam Vi Vi?
"Hả? Chị xem qua tin tức của em?" An Vô Dạng rời khỏi người Hoắc Vân Xuyên, trên mặt luôn mang nụ cười ôn nhã, phối hợp với dung mạo tuấn tú của cậu, cả người đều có vẻ rất bình dị gần gũi.
"Đúng vậy, đã xem qua." Lam Vi Vi cắn môi, kỳ thực ngày hôm nay ở buổi họp mặt bình phẩm rượu đỏ gặp được Hoắc Vân Xuyên, cô thật bất ngờ.
Vốn là muốn tiến lên chào hỏi, mà trong mắt đối phương thật giống chỉ có người yêu đồng tính của hắn.
"Ồ." Đề tài thiếu hụt thiếu niên gật gật đầu, huống chi đối phương còn là một chị gái xinh đẹp: "Ngày hôm nay khí trời thật tốt, thích hợp tản bộ."
Có lòng tránh né hiềm nghi An Vô Dạng cười với Lam Vi Vi một cái, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Phí lời, nếu như bị nam nhân cùng mình kết hôn kia nhìn thấy, mình và một chị gái tuổi trẻ xinh đẹp chuyện trò vui vẻ, đối phương không điên lên mới là lạ.
Hiện tại An Vô Dạng, đã vô cùng rõ ràng tính cách của Hoắc Vân Xuyên, đồng thời cũng hiểu phải ở chung như thế nào.
Cậu dạo hết một vòng, tìm tới nhân viên công tác, hỏi vị trí của phòng rửa tay, đi vào phòng rửa tay một chuyến.
Chờ lúc An Vô Dạng trở lại hội trường, lại phát hiện không thấy Hoắc Vân Xuyên đâu...
Cậu lập tức sờ sờ túi quần của mình, bên trong không có thứ gì, vì vậy lập tức nghĩ đến, Hoắc Vân Xuyên có thể đang đi tìm mình hay không.
"..." Thực sự là lúng túng.
An Vô Dạng vẻ mặt ngại ngùng, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó tìm tới một nhân viên công tác, nói với người nọ: "Thật ngại quá, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh gọi một cú điện thoại không?"
Nhân viên: "Được." Lập tức lấy điện thoại di động ra giao cho An Vô Dạng.
Nhưng mà An Vô Dạng lấy điện thoại di động, số điện thoại nhấn đến một nửa, lại phát hiện mình không nhớ rõ số ở sau!
Sắp khóc vì sự ngu xuẩn của mình, lần thứ hai cầu cứu nhân viên: "Đại ca, có thể giúp tôi tìm Hoắc Vân Xuyên một chút hay không?"
Nhân viên công tác lẳng lặng gật gật đầu: "Có thể."
Hắn cũng là một người xem tin tức, tự nhiên nhận ra con dâu gả cho hào môn này.
Anh bạn mặc đồ đồng phục nghĩ thầm, hóa ra tính cách cô dâu của Hoắc đại thiếu là loại này...
Vì vậy anh bạn kia cầm lấy bộ đàm, ở trong bộ đàm công cộng thông báo với tất cả các nhân viên trong trang viên: "Mời các vị nhìn thấy Hoắc tiên sinh thì báo với Hoắc tiên sinh, vợ ngài ấy ở hội trường khu A chờ ngài ấy, mời các vị nhìn thấy Hoắc tiên sinh báo với Hoắc tiên sinh, vợ ngài ấy ở hội trường khu A chờ, over."
Hoắc Vân Xuyên đúng là đi ra ngoài tìm An Vô Dạng.
Nghe được nhân viên chỉ dẫn, lập tức bước nhanh đi về khu A, nhìn thấy An Vô Dạng ngoan ngoãn đứng ở bên người anh bạn mặc đồng phục chờ đợi, gương mặt vẫn luôn căng thẳng mới từ từ thả lỏng.
Nhưng là vẫn rất tức giận.
Một cái chớp mắt đã bỏ chạy xa như vậy, lỡ gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
"Vân Xuyên..." Khi lẫn nhau còn cách một khoảng thật xa, An Vô Dạng đã nhấc lên hai tay, một dáng vẻ bị hoảng sợ cầu ôm ấp.
Hoắc tổng tài nhìn thấy biểu tình thế kia, không nói tức giận, cho dù quỳ xuống vì tiểu tổ tông cũng được.
"Ừm, không sao rồi." Lão đàn ông bước nhanh đi tới, ôm lấy bảo bối nhỏ đã bị hoảng sợ, tỉ mỉ châm chước tới châm chước lui, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi mua cho em chiếc đồng hồ định vị."
Lần sau ra ngoài liền mang theo.
Còn phải cài đặt thiết bị GPS.
Đây không phải có ý muốn khống chế, mà để đề phòng bị lạc mất.
An Vô Dạng nhếch nhếch khóe miệng, ở trong lồng ngực ba ba hờ nghe lời gật gật đầu: "Được."
Chị gái Lam Vi Vi ở phía xa nhìn thấy tình cảnh này, giật giật khóe miệng, cảm thấy không thể tin tưởng, đây là người điều hành Hoắc thị mình quen vừa lạnh lùng vừa cứng rắn kia sao?
An Vô Dạng cũng nhìn thấy chị gái thân mặc váy trắng kia, giơ tay chọt chọt vai Hoắc Vân Xuyên: "Anh xem sau lưng, cô gái kia anh quen sao?"
Cậu luôn cảm thấy, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện, có thể là người quen cũ của Hoắc Vân Xuyên.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, buông thiếu niên trong lồng ngực ra, quay đầu lại liếc mắt một cái.
Thân ảnh Lam Vi Vi ánh vào tầm mắt của hắn, chỉ là làm hắn cảm thấy có chút quen mắt, dù sao đã qua gần một năm: "Há, có thể là người trước đây đi xem mắt."
Tên cụ thể, Hoắc Vân Xuyên cũng không nhớ rõ, cũng không thèm để ý.
Bất quá, hắn nghiêng đầu nhìn người của mình: "Cô ta đi tìm em?"
An Vô Dạng phất phất tay: "Không có, chỉ là ở trong vườn gặp phải, chị ta chào hỏi tôi, nói tôi giống với trong hình." Cậu cười cười nói: "Hẳn là xem qua tin tức, bị sắc đẹp của tôi mê hoặc."
Hoắc Vân Xuyên ngoài sức tưởng tượng tiếp tục nhìn chăm chú thiếu niên bên cạnh mình, bởi vì đây là lần đầu tiên, thiên sứ tràn ngập tự tin mèo khen mèo dài đuôi.
"Làm gì nhìn tôi như vậy?" An Vô Dạng hơi ngại ngùng: "Đi thôi, tiếp tục dạy tôi thử rượu."
"Được." Hoắc Vân Xuyên theo sau, tay trái bị bàn tay thiếu niên kéo về phía trước
#Hoắc Vân Xuyên mang theo "Vợ yêu" xuất hiện ở buổi bình phẩm rượu#
# Chồng chồng hào môn thân mật ra ngoài chói mù mắt#
# Vô Dạng ngọt ngào cùng người bắt chuyện #
# Bật mí ba yếu điểm khi gả vào hào môn#
Ngày hôm sau thiên sứ nhận thầu hot search cùng trang đầu đề!
Nhưng mà cậu cũng không có thời gian rãnh để xem tin tức, bởi vì trong nhà mời nhiếp ảnh gia, chụp hình cho Đôn Đôn.
Vốn là định chụp ảnh lúc đầy tháng, thế nhưng khoảng thời gian đó quá bận, vì vậy dời lại ngày hôm nay.
An Vô Dạng sáng sớm dậy, lấy ra quần áo mấy ngày trước đã chuẩn bị kỹ càng cho Đôn Đôn, phối hợp với yêu cầu của nhiếp ảnh gia, phụ trách thay quần áo cho Đôn Đôn.
"Đôn Đôn ngoan a, cùng chụp ảnh với ba ba, có được hay không?" Giọng điệu thiếu niên trong trẻo, nhẹ giọng nói ra, một bên dỗ dành con trai, một bên giúp con trai thay quần áo.
Sau khi Đôn Đôn tròn tháng lớn lên béo trắng, đôi mắt như nho đen, xoay quanh tròn xoe, rất là có tinh thần.
Bé hướng về ba ba nhỏ khép mở miệng nhỏ thịt thịt, dáng vẻ như muốn nói chuyện với ba ba.
Nhưng vừa nhìn thật là ngốc, còn chảy nước miếng.
"Ai nha, Hoắc Vân Xuyên, con trai anh chảy nước miếng." An Vô Dạng nói: "Nhanh đưa tôi một tờ khăn giấy."
Gần đây Hoắc đại thiếu bắt đầu bị gọi cả họ lẫn tên, rút ra một tờ khăn giấy trầm mặc đưa cho thiên sứ.
"Đôn Đôn nhá" Thiếu niên nhận lấy khăn giấy trong tay chồng, cẩn thận từng li từng tí một giúp con trai lau nước miếng: "Con có cằm nọng rồi nè."
Đôn Đôn cất tiếng cười.
An Vô Dạng cười híp mắt đùa bé một chút: "Bé cằm nọng..."
Thật sự béo! Đáng yêu quá!
Hoắc tổng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai cha con bọn họ cười đùa.
Không nói tiếng nào, chỉ như người lớn dẫn hai đứa bé đi công viên đùa giỡn, chỉ cần không nghịch phá sẽ không quản.
Ba mẹ hắn đi tới, nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng hơi hơi lo lắng một chút.
Con trai từ nhỏ đến lớn đã trầm lặng, bây giờ kết hôn sinh con, mặc dù nhiều ít cũng có thay đổi, nhưng vẫn như thế.
"Ba, mẹ." Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy ba mẹ, kêu một tiếng.
Bọn họ là lại đây cùng chụp ảnh cả gia đình với Đôn Đôn.
"Ba mẹ! Hai người mau tới đây xem, Đôn Đôn biết cười!" An Vô Dạng vô cùng vui vẻ bắt chuyện với ba chồng mẹ chồng.
"Ai, tiểu bảo bối của bà, bà nội đây!" Chương Nhược Kỳ nghe thấy con dâu gọi mình, căn bản không đếm xỉa tới vứt sự im lặng của con trai ra ngoài vũ trụ, trực tiếp gấp rút chạy đến bên con dâu.
"Ha ha." Hoắc Kiêu cười híp mắt, hai mắt nhìn Đôn Đôn, dặn dò con trai độc nhất: "Đi xem ông nội con, thay một bộ quần áo cũng thay lâu như vậy, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Hoắc Vân Xuyên: "Ừm."
Hắn nhìn vợ và con trai của mình mấy lần, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chương Nhược Kỳ ôm Đôn Đôn một bên vừa cười, vừa nhìn cửa phòng đóng lại, bất đắc dĩ nói với con dâu: "Vân Xuyên chính là buồn chán như thế?"
An Vô Dạng chỉnh sửa lại nón của Đôn Đôn, nghe vậy liều mạng lắc đầu: "A a a." Hoắc Vân Xuyên không buồn chán chút nào!
Hoắc Vân Xuyên là một ông xã luôn biết nói một đống lời tâm tình!
Mẹ chồng: "???"
Mẹ chồng nói: "Chúng ta đang nói Vân Xuyên?"
Thiên sứ: "Vâng, đang nói Vân Xuyên."
Có vấn đề gì không?
Ba chồng liếc nhìn vợ yêu, gương mặt hiền từ mà nói: "E rằng nó chỉ ở trước mặt Dạng Dạng mới không buồn bực."
Vẻ mặt mẹ chồng chợt hiểu rõ: "Có lẽ là vậy."
Quay phim chụp ảnh, tốn hết thời gian gần nửa ngày.
Trong đó album ảnh của Đôn Đôn và An Vô Dạng là chụp nhiều nhất, bởi vì nhóm người lớn trong nhà, thích xem bọn họ chụp ảnh!
Mẹ chồng nói, trong nhà này có hai đứa nhỏ, muốn giữ lại nhiều ảnh một chút!
Hai đứa nhỏ!
Ảnh cả gia đình cũng lan đến internet, trên weibo của mẹ chồng, nhận được một đống lời đánh giá tích cực của người ngoài.
Lần này các loại tin tức về Hoắc thị, tựa hồ cố gắng gỡ xuống khăn che mặt của người thần bí gã vào hào môn, lần lượt dùng sức đem người đưa lên đầu đề.
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, chỉ cần tin tức có liên quan đến Hoắc thị, nhiệt độ liền dâng cao không ngừng:
"Mọi người có phát hiện hay không, từ sau khi Hoắc gia cưới một người con dâu xuất thân trong gia đình bình thường, càng ngày càng bình dân rồi!"
"Đúng! Không biết tại sao, lại thấy rất thích Hoắc thị!"
"Cảm tình càng ngày càng tăng!"
"Đúng vậy a, cảm thấy rất bình dị gần gũi a, Hoắc phu nhân quả thực là một bà mẹ chồng ôn nhu, tôi cũng rất muốn làm con dâu bà ấy, hoặc là cháu dâu cũng được!"
"Ước gì mình được như Vô Dạng, mẹ chồng như là thiên thần..."
"Đó là bởi vì bản thân An ngọt ngào đã là thiên thần, mới gặp được mẹ chồng như thiên thần a, bọn họ xứng đáng có được hạnh phúc mỹ mãn đúng không?"
"Sinh hoạt trong hào môn hài hòa như vậy, quả thực không giống như trong tưởng tượng của tôi, quả nhiên tiểu thuyết đều lừa người."
"Chờ đã! An ngọt ngào không phải có một em trai sao? Kỳ thực nhóm chị gái còn cơ hội nha!"
"Người nhà mẹ đẻ của cậu ấy thật điệu thấp, có vẻ như không có tin tức gì..."
Hai vợ chồng An gia, từ trên tin tức nhìn thấy hành trình hoạt động của con thứ, ở nhà chồng làm những gì, cùng bạn đời nhà giàu đi nơi nào, trong lòng cảm thấy một trận bất đắc dĩ.
Bọn họ là người nhà mẹ đẻ của con dâu hào môn, lại không được giống như trong tưởng tượng của dư luận, được như con trai gà chó lên trời.
Sự thật trên thực tế sinh hoạt cũng không hề có sự khác nhau, không có thay đổi gì lớn.
Mấy ngày trước tham gia xong tiệc đầy tháng của cháu ngoại, đi đến công ty làm việc, mọi người trong công ty đều biết gả cho lão tổng chính là con trai của nhà họ An bọn họ.
Lập tức tất cả mọi người trong công ty đều trở nên khách khí với bọn họ, nịnh hót trong âm thầm, quản lý trong công ty cũng không dám quản nhiều.
Bọn họ đều cho rằng, lão tổng chắc chắn sẽ lên chức cho ba mẹ vợ của mình.
Mặc dù bây giờ trôi qua mấy ngày, cấp trên tạm thời còn chưa có động tĩnh, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ có An Thành hai người biết được, bạn đời của con trai mình, lão tổng ở trên cao, đối với hai người bố vợ mẹ vợ bọn họ cũng không để bụng như trong tưởng tượng.
Đừng nói lên chức, sau tiệc đầy tháng, một cú điện thoại cũng chưa từng gọi tới hỏi thăm.
Quà cưới tiền cưới gì đó, bên này cũng không muốn nhắc tới.
Chỉ có điều con trai trong nhà nuôi đến lớn như vậy, tặng không cho người, còn thay Hoắc gia sinh con trai, không có công lao cũng có khổ lao chứ?
An Thành muốn như vậy, càng nghĩ càng không hiểu: "Bà xã, em nói có phải là con trai nói cái gì với hắn rồi hay không? Sao lại thế..."
Từ đó đến giờ con thứ đối với người nhà cũng chỉ thái độ nhàn nhạt, so với lúc trước khi lấy chồng không giống nhau, vốn là cũng không có chuyện gì.
Chỉ là mỗi ngày ở trên báo nhìn thấy con ruột của mình ở nhà chồng có cuộc sống hạnh phúc vui sướng như vậy, chính mình làm ba lại ở trong công ty con rể cần cù chăm chỉ làm việc, còn phải ứng phó với những ánh mắt hâm mộ, thực sự là khó chịu.
"Ai biết." Đinh Vi thở dài nói, quay đầu nhìn con út làm xong bài tập đang xem TV: "Vô Phỉ, gọi điện thoại cho anh con đi."
An Vô Phỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm TV: "Con không gọi."
Nó vừa nãy đã vểnh tai lên nghe được ba mẹ trò chuyện.
"Tại sao không gọi?" Đinh Vi hạ giọng thấp xuống một chút.
An Thành kéo kéo tay của vợ: "Tính toán lại một chút, đứa nhỏ không muốn gọi thì đừng ép nó, ngày khác anh gọi cho nó."
Từ những tin tức nhiều lần báo viết về con thứ mấy ngày nay là biết, đối phương không nhàn rỗi.
Trong nhà gọi điện thoại đến cũng không tiện.
An Vô Ngu mấy ngày trước mới vừa bay trở về nước Mỹ, cũng có suy nghĩ như vậy.
Cô thường xuyên nhìn thấy em trai của mình xuất hiện ở trên mặt báo trong nước, cô vẫn luôn nhắc nhở mình, cần phải liên lạc với em trai, đừng để em trai đã gả đi trở nên xa lạ.
Nhưng là vừa sợ bị em trai hiểu lầm, mượn gió bẻ măng gì đó.
An Vô Ngu lấy điện thoại di động lúc đang do dự có nên liên lạc hay không, thì nhận được tin nhắn của cô bạn cùng mình ra nước ngoài học nghiên sinh Diệp Kiều Kiều.
Diệp Kiều Kiều: "!!! Cậu dĩ nhiên không nói với tớ!"
An Vô Ngu vừa nhìn, liền biết bạn của mình đã biết tin.
Cô nhấc lên tinh thần, gửi ra một cái khuôn mặt tươi cười.
Diệp Kiều Kiều: "Dì của tiểu công tử duy nhất Hoắc thị là bạn thân của tớ, ôi trời ạ! Tớ muốn té xỉu, a a a, đây chính là Hoắc thị a! Hào môn thứ thiệt a!"
An Vô Ngu: "Ừm, tớ xin nghỉ về nước chính là vì trở về tham dự tiệc đầy tháng của Đôn Đôn, trong điện thoại di động tớ còn có ảnh chụp của Đôn Đôn đây."
Diệp Kiều Kiều: "Trời ạ, bé gọi Đôn Đôn sao? Tên thật đáng yêu nha, trời ạ trời ạ, nghỉ đông cậu phải mang tớ đến Hoắc gia làm khách, nhất định phải dẫn tớ đi đó!"
An Vô Ngu một trận lúng túng, thế nhưng cô cũng sẽ không từ chối thẳng thừng, vậy quá mất mặt.
"Lúc đó rồi tính." Kỳ thực nghỉ đông cô cũng không dự định trở về, bởi vì vé máy bay quá mắc, lần này đi về đã tốn không ít tiền, cô cũng không định về.
Diệp Kiều Kiều: "Quả nhiên là Vô Ngu mà tớ biết, lúc như thế này còn bình tĩnh như thế, nếu tớ là cậu, tớ đã sớm điên rồi có biết không?"
An Vô Ngu: "Nếu cậu là tớ, cậu có thể thật sự phát điên, ha ha."
Nói chuyện xong với bạn thân, An Vô Ngu lấy dũng khí, gửi tin nhắn thoại cho em trai ở xa trong nước: "Vô Dạng, chị đã trở lại Mỹ mấy ngày, em và Đôn Đôn gần đây thế nào? Có khỏe không?"
Thật ra ngày cô bay về Mỹ hôm ấy, An Vô Dạng có gởi tin nhắn chúc cô mọi chuyện thuận lợi, chỉ là rất ngắn gọn.
Lần này nhìn thấy tin nhắn thoại của chị, An Vô Dạng cũng lập tức gửi về: "Chị, em và Đôn Đôn rất tốt, ngày hôm qua mới vừa chụp xong hình đầy tháng; hơn nữa gần đây em đang học tiếng Anh, chuẩn bị trở về trường học [ Đôn Đôn bức ảnh ][ bức ảnh ][ bức ảnh ] tất cả mọi người phải cố gắng lên!"
An Vô Ngu nhận được đáp lại vui vẻ một hồi, rồi nói: "Em muốn học tiếng Anh? Vậy chị có thể dạy em, tiếng Anh của chị cũng không tệ đâu."
An Vô Dạng trả lời lại làm cho cô hoài nghi cuộc đời: "Không cần đâu chị, chị nói là tiếng anh của Mỹ, em hiện tại cùng Vân Xuyên học chính là tiếng anh của Oxford, hai loại khác nhau mà."
An Vô Ngu: "..."
/126
|