Máy bay bay suốt tám giờ, đi đến địa điểm hạ cánh đã là buổi chiều, có thể thấy được bên này và Bắc Kinh chênh lệch nhau hơn ba giờ.
"Dậy dậy."
Bên tai truyền đến thanh âm, An Vô Dạng mới tỉnh lại, cậu gỡ miếng bịt mắt trên đôi mắt ra: "Tới rồi sao?"
Trước đó vì xem phim, xem đến không xem nổi mới ngủ say, hiện tại đôi mắt vẫn nóng rát.
"Không sao chứ?" Hoắc Vân Xuyên nhíu mày nói, đôi mắt đảo quanh ở trên người đối phương trong vòng hai tháng đã gầy hơn mười cân, thấy thế nào cũng không bằng so với trước khi mang thai.
"Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi." An Vô Dạng nói, giãy giụa mà đứng lên.
Rất nhanh, một cánh tay vắt ở bên hông cậu, đem cả người cậu bế lên: "Thôi bỏ đi, như vậy càng nhanh hơn."
"Vân Xuyên......"
"Đừng nói chuyện." Hoắc Vân Xuyên tìm ra mũ che nắng của cậu, đội lên trên đầu cậu: "Tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ không để em té ngã."
Những lời này An Vô Dạng không chút nghi ngờ, bởi vì người đàn ông này thật sự rất mạnh.
Bất quá bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, cậu vẫn không được tự nhiên không chịu được như cũ.
Phải biết rằng, từ lúc trong bụng có Đôn Đôn, Hoắc Vân Xuyên chưa bao giờ sẽ làm ra động tác nguy hiểm như vậy; nhưng là từ sau khi sinh Đôn Đôn, đối phương giống như đã hoàn toàn bỏ đi lệnh cấm, đặc biệt thích ôm cậu.
An Vô Dạng biết chính mình phản kháng cũng vô dụng, hơn nữa thật sự rất mệt, đơn giản chỉ là từ bỏ giãy giụa, dựa đầu vào trên vai đối phương.
"Nghỉ ngơi cho tốt một chút." Hoắc Vân Xuyên sờ sờ đầu của cậu, thình lình nói ra một câu: "Buổi tối có thể sẽ không có thời gian cho em nghỉ ngơi."
"Cái gì......" An Vô Dạng ngây ngốc hỏi, nhưng cậu thật sự quá mệt nhọc, không có miệt mài theo đuổi ý nghĩa của câu nói trong miệng nam nhân.
Từ sân bay đến khách sạn, mất thời gian hết một giờ.
Lúc An Vô Dạng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, phía trước mặt tường là bức màn thật dày được kéo chặt, không khó đoán ra là một mặt cửa sổ sát đất......
Bụng rất là đói.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, bốn phía im ắng cũng không có người.
"Vân Xuyên......"
Căn phòng này thập phần rộng mở vô cùng xa hoa tràn đầy phong tình, An Vô Dạng từ trên giường đi xuống dưới, tìm không thấy giày, liền bước chân trần đạp lên trên mặt đất phủ kín thảm.
Ngón chân mạnh mẽ chạm vào hơi lạnh, không khỏi co rụt lại.
"Rốt cuộc cũng dậy?" Hoắc Vân Xuyên trần trụi nửa người trên, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.
Đầy người cơ bắp tùy ý chảy ra mồ hôi, tay chân thon dài, eo cong dáng người rõ ràng rất hoàn mỹ, nhưng dáng vẻ bản thân lại không quá để ý, tùy tiện rút khăn lông trên cần cổ lau mồ hôi: "Tôi đi tắm rửa một chút."
An Vô Dạng mới phát hiện, cánh cửa trước mặt phía sau lưng hắn lại là phòng tập thể hình......
Cái tên này, giống như không có phòng tập thể hình thì sẽ không sống nổi.
An Vô Dạng trở lại trước cửa sổ sát đất, dùng sức kéo bức màn thật lớn ra, lập tức nhìn thấy cảnh biển xinh đẹp khó quên trong đời.
Là hoàng hôn a......
Thật sự quá xinh đẹp, mặc kệ là hải âu bay trên bầu trời, hay là cây dừa trên bờ cát.
Trong lúc cậu đang xem phong cảnh, nam nhân đứng ở sau lưng lại đang nhìn cậu.
...... Dáng người như vậy quá tinh tế.
Hoắc Vân Xuyên cau mày, có chút sợ hãi giống như lần đầu tiên, chính mình bắt đầu dùng chút sức lực, đã làm đối phương thảm tới nông nỗi không nỡ nhìn thẳng.
"Lại đây mang giày, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm."
An Vô Dạng quay đầu lại, gật đầu.
Lần này cậu ra cửa, mang theo hai đôi giày, một đôi giày xăng-̣đan đơn giản, cùng một đôi giày lười vải kẻ caro.
Hoắc Vân Xuyên ngồi xổm phía trước, một tay cầm giày xăng-̣đan, một tay nắm chân An Vô Dạng, sạch sẽ lưu loát mang vào, buộc lại dây giày.
"Lần sau không cần anh mang." Lúc trước là bởi vì bụng có vết thương còn chưa có khép lại, nhưng bây giờ đã tốt lên không khác bình thường là mấy rồi.
Nhưng mà nam nhân căn bản không để ý tới cậu, trực tiếp mang vào một chiếc khác cho cậu.
Kiểm tra quần áo trên người đều mặc xong, Hoắc Vân Xuyên cẩn thận hỏi: "Có không khỏe không?"
An Vô Dạng lắc đầu: "Không có."
"Vậy đi thôi." Hoắc Vân Xuyên đứng lên, giơ ra bàn tay với cậu.
An Vô Dạng do do dự dự mà nắm lấy, bị cầm rất chặt chẽ, kéo đến sát bên người đối phương.
"Bên này lượng khách khá nhiều, phải theo sát tôi, không nên đi lạc."
Nói ra lời như vậy.
"Anh sẽ để tôi đi lạc sao?"
"Em nói đi?" Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, khóe miệng gợi lên một độ cong thả lỏng.
Khi hắn vẫn là một thiếu gia hào môn nhàn rỗi, vì có thời gian cùng tiền bạc, cơ hồ đã đi khắp các địa điểm nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng du lịch cũng chỉ là du lịch cũng không làm hắn sinh ra khoái cảm đặc biệt.
"Anh không phải lần đầu tiên đến đây đúng không?" An Vô Dạng thấy biểu hiện ngựa quen đường cũ của hắn, dễ dàng đoán ra tên này chắc chắn rất quen thuộc với nơi đây.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên dẫn cậu đi hồi lâu, rồi mới vào một nơi có chút hẻo lánh.
Cách bài trí trang hoàng rất lãng mạn, vô cùng có phong cách, chỉ là thoạt nhìn hình như là quán bar......
"Chúng ta không phải đã nói sẽ đi ăn cơm sao, vì cái gì muốn tới chỗ này?" An Vô Dạng ở bên người Hoắc Vân Xuyên thắc mắc nói.
Trả lời cậu lại là một mỹ nữ da nâu đột nhiên xuất hiện, một thân trang điểm rất đậm, ăn mặc cũng vô cùng mát mẻ: "Em trai, chúng ta bên này cũng có đồ ăn nga."
Mỹ nữ nói tiếng Trung rất nhuần nhuyễn.
Đối phương nói xong câu này không có để ý tới An Vô Dạng nữa, trực tiếp ôm chào đón Hoắc Vân Xuyên: "Hello, soái ca, đã lâu không gặp!"
"Tôi chỉ tới ăn cơm." Hoắc Vân Xuyên không chút khách sáo đẩy cô gái đang nhào tới ra, một dáng vẻ rất lãnh đạm, giơ lên cho cô thấy đối tượng đang cùng mình nắm tay nhau: "Tôi đã kết hôn."
Cô gái xinh đẹp đối diện vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đã đánh mất ý nghĩ muốn ôm, duy trì một khoảng cách nhất định với Hoắc Vân Xuyên: "Tốt a, muốn ăn cái gì?"
"Như cũ."
An Vô Dạng nhìn thấy khách cũng không nhiều, có thể do nguyên nhân cửa hàng hơi hẻo lánh.
"Ngẩn người làm gì?" Cậu còn đang phát ngốc, đã bị Hoắc Vân Xuyên đang dựa vào chỗ cửa sổ cắt ngang.
Sau khi hoàn hồn phát hiện đối phương vẻ mặt như suy tư gì đó nhìn chính mình, hắn giải thích: "Mang em tới chỗ này, chỉ bởi vì ở đây đồ ăn ăn ngon, tôi và bà chủ không có quan hệ gì đặc biệt, cô ta chỉ thích đùa giỡn với người khác phái."
"Ừm......" Nếu bắt đầu nói tới vấn đề này, liền đem chuyện vẫn luôn ghim chặt ở trong lòng nói ra: "Trước lúc gặp được tôi, cuộc sống của anh nhất định rất xuất sắc đúng không?" Bởi vì nguyên do hơi khẩn trương, An Vô Dạng mím chặt môi.
"Xuất sắc?" Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: "Ý em là chỉ xuất sắc ở phương diện kia?"
An Vô Dạng nhỏ giọng nói: "Phương diện đời sống cá nhân."
Hoắc Vân Xuyên: "Đúng là rất xuất sắc."
Thiếu niên đau lòng đến khó có thể hô hấp thầm mắng chính mình lắm miệng, sớm biết rằng như vậy có đánh chết cũng không hỏi, giấu ở trong bụng thì tốt rồi.
Hiện tại tuy rằng có được đáp án, mình lại bị làm cho tức giận mà.
"Nước ép trái cây của hai người đây." Bà chủ tự mình bưng hai ly nước lại đây, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Cảm ơn." An Vô Dạng cảm ơn cô đánh tan sự xấu hổ khác thường của mình, nhấc lên tươi cười nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu uống nước trái cây.
"Cảm ơn." Nam nhân dáng ngồi nhẹ nhàng nhận lấy nước trái cây, ngoài miệng uống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện.
Sự quật cường cùng mẫn cảm thật ngoài dự đoán.
Bất quá như vậy càng làm cho người ta thích.
"Chỗ này đồ ăn xác thật rất ngon." An Vô Dạng ăn xong một đĩa đồ ăn, không chút nào keo kiệt mà ca ngợi, cảm xúc cũng bởi vậy tốt hơn một chút.
"Em thích, lần sau lại đến." Hoắc Vân Xuyên nói.
"Ừm." An Vô Dạng ứng tiếng.
Cảnh thành phố bên bờ biển, không kể đi đến nơi nào đều là một bức tranh tuyệt đẹp.
Lâu lắm không có ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thỉnh thoảng đi một chút như vậy cũng không tồi.
An Vô Dạng nghiêng đầu nhìn nam nhân đi đường cũng giam cầm chính mình bên người, có đôi khi cảm thấy người này bá đạo đến làm người ăn không tiêu, có đôi khi lại cảm thấy có hắn ở bên người cái gì cũng không sợ......
Còn chuyện sinh hoạt cá nhân, thì không thể tránh khỏi rồi.
An Vô Dạng lắc lắc đầu, để cho mình đừng nghĩ nhiều, chỉ cần sau khi kết hôn đối phương chỉ có một mình mình là được rồi.
"Đi vào xem một chút." Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng bán đồ tình thú, Hoắc Vân Xuyên kéo cậu đi vào.
" Này......" An Vô Dạng sau khi thấy rõ ràng tên cửa hàng, ngại ngùng nói: "Vào chỗ này làm gì?"
Hoắc Vân Xuyên liếc cậu: "Em mười chín tuổi, hay chín tuổi."
"......" An Vô Dạng không lời gì để nói, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ, vậy nghe hắn đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, chỉ là cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng giống như lần đầu tiên thảm thiết như vậy.
Dáng vẻ này của cậu, làm Hoắc Vân Xuyên rất tức giận.
"Tôi còn tưởng rằng em rất thích tôi." Hắn nghĩ câu kia là thật sự, nhưng hiện tại căn bản là cả người cậu đều viết nên chữ không muốn.
"Vậy quên đi." Hoắc Vân Xuyên nắm tay cậu đi ra bên ngoài.
"Này......" An Vô Dạng một tay bị người nắm, một tay nắm lại khung cửa tiệm, lắp bắp mà nói: "Nếu như, tới rồi thì vào thôi."
Hoắc Vân Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, ngoài ý muốn nhướng lông mày: "Em suy nghĩ kỹ rồi?"
"Ừm......"
Thấy thiên sứ gật đầu trong nháy mắt, nam nhân không hề có nguyên tắc quay ngược trở về, chặn ngang kéo vật nhỏ tùy thời đều sẽ đổi ý đi vào.
Hết thảy đồ vật màu sắc rực rỡ cũng chưa mua, chỉ mua ba cái truyền thống đủ dùng.
Từ cửa hàng ra ngoài, An Vô Dạng có chút mềm nhũn.
Cậu vừa rồi căn bản không dám nhìn mấy thứ trưng bày trên tủ, còn nam nhân bên người có vẻ thành thạo, thỉnh giáo chủ tiệm một ít vấn đề, vô cùng nhuần nhuyễn giống như đang thảo luận thời tiết.
Từ từ, thỉnh giáo?
"Em thật có tiền đồ." Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên mềm nhũn đi không nổi, ở ven đường gọi một chiếc xe, đưa bọn họ về khách sạn.
Ngồi ở ghế sau trên xe taxi, An Vô Dạng theo bản năng mà kéo ra khoảng cách với hắn.
"Làm gì?" Hoắc Vân Xuyên không vui mà nhăn mày, một lần nữa túm cậu trở lại: " Muốn hối hận sao? Tôi không cho phép."
An Vô Dạng ngồi ở trên đùi hắn, lập tức cảm nhận được sự bạo phát nơi ấy.
"Em loạn kích động cái gì?" Hắn trừng mắt nói, cảnh cáo liếc mắt với người đàn ông đang lái xe taxi vẻ mặt không biết thu liễm kia.
"Em nói đi?" Nam nhân cong khóe môi, không khách khí mà nhéo cậu một phen: "Đây chính là do em đáp ứng."
Cho nên không có đường sống để đổi ý.
"Chỗ này là xe taxi......"
"Hắn cũng nghe không hiểu."
Nhũ tiêm bị nam nhân ngang ngược vô lý kia nhéo một chút, trực tiếp làm An Vô Dạng từ bỏ ý niệm muốn giảng đạo lý với hắn.
Cậu xem như đã hiểu rõ, chỉ cần đề cập đến loại chuyện【】, dung lượng não của đối phương sẽ thu nhỏ lại, khắp đầu óc chỉ còn một chữ S.E.X!
Trở lại khách sạn, Hoắc Vân Xuyên cầm túi trong tay ném lên trên giường lớn, khiến cho mấy thứ trong túi, từ bên trong lăn xuống thảm.
"Anh không thể......" An Vô Dạng đi qua nhặt.
Lại bị người từ phía sau vác lên trên vai: "Anh......" Cậu thét lên một tiếng, phát hiện cảnh tượng trước mắt đã từ phòng ngủ trở thành phòng tắm......
Gặp được một tên đàn ông sức lực vô cùng lớn, căn bản đường sống để phản kháng cũng không có.
"Không cần em làm gì cả, phối hợp với tôi thì tốt rồi." Hoắc Vân Xuyên tới gần lỗ tai thiên sứ, thấp giọng dặn dò: "Tôi không muốn làm bị thương em."
An Vô Dạng ỷ vào hắn xưa nay luôn yêu thương chính mình, hơn nữa muốn cố kỵ miệng vết thương, nghĩ dù khốn nạn hơn cũng sẽ không làm mình bị thương.
"Ừm......" Cậu ứng tiếng, miễn cưỡng mà phối hợp.
Không đau không ngứa mà tắm xong, so với bình thường ở nhà không có gì khác nhau.
Cùng lắm là được rửa tương đối cẩn thận, tắm rửa có chút tĩ mĩ vượt qua bình thường.
"Cứ thế này đi." Hoắc Vân Xuyên đột nhiên tắt nước, kéo xuống một tấm khăn lông bọc người trong lồng ngực bước đi ra ngoài.
Quá trình tắm rửa chậm rì rì quả thực dày vò người, hắn sắp bị tra tấn đến chết.
Từ sau khi bắt đầu, ở trên người An Vô Dạng dục vọng vẫn luôn thực mãnh liệt, tính đi tính lại ước chừng đã nhịn một năm, hắn thật sự có chút bội phục chính mình, đã trở nên không dứt khoát lưu loát giống như bản thân mình trước kia.
An Vô Dạng bị thả tới trên chăn, đối diện với cặp mắt thâm trầm, bị dọa đến nhắm chặt mắt lại.
Tuy nói có chuẩn bị tâm lý một hồi, nhưng là lúc chân chính xảy ra, vẫn khó có thể chịu đựng mà khóc.
Không hoàn toàn là bởi vì sợ hãi, còn kèm theo một ít cảm nhận khác.
"Vừa rồi, anh hỏi chủ tiệm, là bởi vì lâu lắm không..., hay là thế nào......" An Vô Dạng lắp bắp hỏi, ở dưới tình huống không có khả năng nói chuyện rõ ràng hỏi ra thắc mắc của mình.
"Thế nào?" Hoắc Vân Xuyên liếm lên lỗ tai cậu nói: "Tôi kén chọn, không phải ai cũng có thể khiến tôi vừa lòng."
An Vô Dạng đã quên khóc mà dùng mu bàn tay chống cái trán: "Vậy, vậy, tôi làm anh vừa lòng sao?"
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu thật lâu, không có trả lời vấn đề nhàm chán như vậy.
Mà là trực tiếp dùng một cách dễ hiểu hơn để biểu đạt, mức độ vừa lòng của mình là bao nhiêu.
"Anh điên rồi!"
Trong một căn phòng ven biển xa hoa, tuôn ra tiếng gầm nhẹ của một thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng, nghe ra vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.
An Vô Dạng thật sự không thể tin được, hắn ngồi máy bay một ngày, toàn bộ hành trình không hề ngủ, hơn nữa mới vừa xuống máy bay liền vào phòng tập thể hình, lại còn có sức lực diễu võ giương oai......
"Dậy dậy."
Bên tai truyền đến thanh âm, An Vô Dạng mới tỉnh lại, cậu gỡ miếng bịt mắt trên đôi mắt ra: "Tới rồi sao?"
Trước đó vì xem phim, xem đến không xem nổi mới ngủ say, hiện tại đôi mắt vẫn nóng rát.
"Không sao chứ?" Hoắc Vân Xuyên nhíu mày nói, đôi mắt đảo quanh ở trên người đối phương trong vòng hai tháng đã gầy hơn mười cân, thấy thế nào cũng không bằng so với trước khi mang thai.
"Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi." An Vô Dạng nói, giãy giụa mà đứng lên.
Rất nhanh, một cánh tay vắt ở bên hông cậu, đem cả người cậu bế lên: "Thôi bỏ đi, như vậy càng nhanh hơn."
"Vân Xuyên......"
"Đừng nói chuyện." Hoắc Vân Xuyên tìm ra mũ che nắng của cậu, đội lên trên đầu cậu: "Tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ không để em té ngã."
Những lời này An Vô Dạng không chút nghi ngờ, bởi vì người đàn ông này thật sự rất mạnh.
Bất quá bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, cậu vẫn không được tự nhiên không chịu được như cũ.
Phải biết rằng, từ lúc trong bụng có Đôn Đôn, Hoắc Vân Xuyên chưa bao giờ sẽ làm ra động tác nguy hiểm như vậy; nhưng là từ sau khi sinh Đôn Đôn, đối phương giống như đã hoàn toàn bỏ đi lệnh cấm, đặc biệt thích ôm cậu.
An Vô Dạng biết chính mình phản kháng cũng vô dụng, hơn nữa thật sự rất mệt, đơn giản chỉ là từ bỏ giãy giụa, dựa đầu vào trên vai đối phương.
"Nghỉ ngơi cho tốt một chút." Hoắc Vân Xuyên sờ sờ đầu của cậu, thình lình nói ra một câu: "Buổi tối có thể sẽ không có thời gian cho em nghỉ ngơi."
"Cái gì......" An Vô Dạng ngây ngốc hỏi, nhưng cậu thật sự quá mệt nhọc, không có miệt mài theo đuổi ý nghĩa của câu nói trong miệng nam nhân.
Từ sân bay đến khách sạn, mất thời gian hết một giờ.
Lúc An Vô Dạng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, phía trước mặt tường là bức màn thật dày được kéo chặt, không khó đoán ra là một mặt cửa sổ sát đất......
Bụng rất là đói.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, bốn phía im ắng cũng không có người.
"Vân Xuyên......"
Căn phòng này thập phần rộng mở vô cùng xa hoa tràn đầy phong tình, An Vô Dạng từ trên giường đi xuống dưới, tìm không thấy giày, liền bước chân trần đạp lên trên mặt đất phủ kín thảm.
Ngón chân mạnh mẽ chạm vào hơi lạnh, không khỏi co rụt lại.
"Rốt cuộc cũng dậy?" Hoắc Vân Xuyên trần trụi nửa người trên, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.
Đầy người cơ bắp tùy ý chảy ra mồ hôi, tay chân thon dài, eo cong dáng người rõ ràng rất hoàn mỹ, nhưng dáng vẻ bản thân lại không quá để ý, tùy tiện rút khăn lông trên cần cổ lau mồ hôi: "Tôi đi tắm rửa một chút."
An Vô Dạng mới phát hiện, cánh cửa trước mặt phía sau lưng hắn lại là phòng tập thể hình......
Cái tên này, giống như không có phòng tập thể hình thì sẽ không sống nổi.
An Vô Dạng trở lại trước cửa sổ sát đất, dùng sức kéo bức màn thật lớn ra, lập tức nhìn thấy cảnh biển xinh đẹp khó quên trong đời.
Là hoàng hôn a......
Thật sự quá xinh đẹp, mặc kệ là hải âu bay trên bầu trời, hay là cây dừa trên bờ cát.
Trong lúc cậu đang xem phong cảnh, nam nhân đứng ở sau lưng lại đang nhìn cậu.
...... Dáng người như vậy quá tinh tế.
Hoắc Vân Xuyên cau mày, có chút sợ hãi giống như lần đầu tiên, chính mình bắt đầu dùng chút sức lực, đã làm đối phương thảm tới nông nỗi không nỡ nhìn thẳng.
"Lại đây mang giày, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm."
An Vô Dạng quay đầu lại, gật đầu.
Lần này cậu ra cửa, mang theo hai đôi giày, một đôi giày xăng-̣đan đơn giản, cùng một đôi giày lười vải kẻ caro.
Hoắc Vân Xuyên ngồi xổm phía trước, một tay cầm giày xăng-̣đan, một tay nắm chân An Vô Dạng, sạch sẽ lưu loát mang vào, buộc lại dây giày.
"Lần sau không cần anh mang." Lúc trước là bởi vì bụng có vết thương còn chưa có khép lại, nhưng bây giờ đã tốt lên không khác bình thường là mấy rồi.
Nhưng mà nam nhân căn bản không để ý tới cậu, trực tiếp mang vào một chiếc khác cho cậu.
Kiểm tra quần áo trên người đều mặc xong, Hoắc Vân Xuyên cẩn thận hỏi: "Có không khỏe không?"
An Vô Dạng lắc đầu: "Không có."
"Vậy đi thôi." Hoắc Vân Xuyên đứng lên, giơ ra bàn tay với cậu.
An Vô Dạng do do dự dự mà nắm lấy, bị cầm rất chặt chẽ, kéo đến sát bên người đối phương.
"Bên này lượng khách khá nhiều, phải theo sát tôi, không nên đi lạc."
Nói ra lời như vậy.
"Anh sẽ để tôi đi lạc sao?"
"Em nói đi?" Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, khóe miệng gợi lên một độ cong thả lỏng.
Khi hắn vẫn là một thiếu gia hào môn nhàn rỗi, vì có thời gian cùng tiền bạc, cơ hồ đã đi khắp các địa điểm nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng du lịch cũng chỉ là du lịch cũng không làm hắn sinh ra khoái cảm đặc biệt.
"Anh không phải lần đầu tiên đến đây đúng không?" An Vô Dạng thấy biểu hiện ngựa quen đường cũ của hắn, dễ dàng đoán ra tên này chắc chắn rất quen thuộc với nơi đây.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên dẫn cậu đi hồi lâu, rồi mới vào một nơi có chút hẻo lánh.
Cách bài trí trang hoàng rất lãng mạn, vô cùng có phong cách, chỉ là thoạt nhìn hình như là quán bar......
"Chúng ta không phải đã nói sẽ đi ăn cơm sao, vì cái gì muốn tới chỗ này?" An Vô Dạng ở bên người Hoắc Vân Xuyên thắc mắc nói.
Trả lời cậu lại là một mỹ nữ da nâu đột nhiên xuất hiện, một thân trang điểm rất đậm, ăn mặc cũng vô cùng mát mẻ: "Em trai, chúng ta bên này cũng có đồ ăn nga."
Mỹ nữ nói tiếng Trung rất nhuần nhuyễn.
Đối phương nói xong câu này không có để ý tới An Vô Dạng nữa, trực tiếp ôm chào đón Hoắc Vân Xuyên: "Hello, soái ca, đã lâu không gặp!"
"Tôi chỉ tới ăn cơm." Hoắc Vân Xuyên không chút khách sáo đẩy cô gái đang nhào tới ra, một dáng vẻ rất lãnh đạm, giơ lên cho cô thấy đối tượng đang cùng mình nắm tay nhau: "Tôi đã kết hôn."
Cô gái xinh đẹp đối diện vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đã đánh mất ý nghĩ muốn ôm, duy trì một khoảng cách nhất định với Hoắc Vân Xuyên: "Tốt a, muốn ăn cái gì?"
"Như cũ."
An Vô Dạng nhìn thấy khách cũng không nhiều, có thể do nguyên nhân cửa hàng hơi hẻo lánh.
"Ngẩn người làm gì?" Cậu còn đang phát ngốc, đã bị Hoắc Vân Xuyên đang dựa vào chỗ cửa sổ cắt ngang.
Sau khi hoàn hồn phát hiện đối phương vẻ mặt như suy tư gì đó nhìn chính mình, hắn giải thích: "Mang em tới chỗ này, chỉ bởi vì ở đây đồ ăn ăn ngon, tôi và bà chủ không có quan hệ gì đặc biệt, cô ta chỉ thích đùa giỡn với người khác phái."
"Ừm......" Nếu bắt đầu nói tới vấn đề này, liền đem chuyện vẫn luôn ghim chặt ở trong lòng nói ra: "Trước lúc gặp được tôi, cuộc sống của anh nhất định rất xuất sắc đúng không?" Bởi vì nguyên do hơi khẩn trương, An Vô Dạng mím chặt môi.
"Xuất sắc?" Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: "Ý em là chỉ xuất sắc ở phương diện kia?"
An Vô Dạng nhỏ giọng nói: "Phương diện đời sống cá nhân."
Hoắc Vân Xuyên: "Đúng là rất xuất sắc."
Thiếu niên đau lòng đến khó có thể hô hấp thầm mắng chính mình lắm miệng, sớm biết rằng như vậy có đánh chết cũng không hỏi, giấu ở trong bụng thì tốt rồi.
Hiện tại tuy rằng có được đáp án, mình lại bị làm cho tức giận mà.
"Nước ép trái cây của hai người đây." Bà chủ tự mình bưng hai ly nước lại đây, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Cảm ơn." An Vô Dạng cảm ơn cô đánh tan sự xấu hổ khác thường của mình, nhấc lên tươi cười nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu uống nước trái cây.
"Cảm ơn." Nam nhân dáng ngồi nhẹ nhàng nhận lấy nước trái cây, ngoài miệng uống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện.
Sự quật cường cùng mẫn cảm thật ngoài dự đoán.
Bất quá như vậy càng làm cho người ta thích.
"Chỗ này đồ ăn xác thật rất ngon." An Vô Dạng ăn xong một đĩa đồ ăn, không chút nào keo kiệt mà ca ngợi, cảm xúc cũng bởi vậy tốt hơn một chút.
"Em thích, lần sau lại đến." Hoắc Vân Xuyên nói.
"Ừm." An Vô Dạng ứng tiếng.
Cảnh thành phố bên bờ biển, không kể đi đến nơi nào đều là một bức tranh tuyệt đẹp.
Lâu lắm không có ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thỉnh thoảng đi một chút như vậy cũng không tồi.
An Vô Dạng nghiêng đầu nhìn nam nhân đi đường cũng giam cầm chính mình bên người, có đôi khi cảm thấy người này bá đạo đến làm người ăn không tiêu, có đôi khi lại cảm thấy có hắn ở bên người cái gì cũng không sợ......
Còn chuyện sinh hoạt cá nhân, thì không thể tránh khỏi rồi.
An Vô Dạng lắc lắc đầu, để cho mình đừng nghĩ nhiều, chỉ cần sau khi kết hôn đối phương chỉ có một mình mình là được rồi.
"Đi vào xem một chút." Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng bán đồ tình thú, Hoắc Vân Xuyên kéo cậu đi vào.
" Này......" An Vô Dạng sau khi thấy rõ ràng tên cửa hàng, ngại ngùng nói: "Vào chỗ này làm gì?"
Hoắc Vân Xuyên liếc cậu: "Em mười chín tuổi, hay chín tuổi."
"......" An Vô Dạng không lời gì để nói, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ, vậy nghe hắn đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, chỉ là cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng giống như lần đầu tiên thảm thiết như vậy.
Dáng vẻ này của cậu, làm Hoắc Vân Xuyên rất tức giận.
"Tôi còn tưởng rằng em rất thích tôi." Hắn nghĩ câu kia là thật sự, nhưng hiện tại căn bản là cả người cậu đều viết nên chữ không muốn.
"Vậy quên đi." Hoắc Vân Xuyên nắm tay cậu đi ra bên ngoài.
"Này......" An Vô Dạng một tay bị người nắm, một tay nắm lại khung cửa tiệm, lắp bắp mà nói: "Nếu như, tới rồi thì vào thôi."
Hoắc Vân Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, ngoài ý muốn nhướng lông mày: "Em suy nghĩ kỹ rồi?"
"Ừm......"
Thấy thiên sứ gật đầu trong nháy mắt, nam nhân không hề có nguyên tắc quay ngược trở về, chặn ngang kéo vật nhỏ tùy thời đều sẽ đổi ý đi vào.
Hết thảy đồ vật màu sắc rực rỡ cũng chưa mua, chỉ mua ba cái truyền thống đủ dùng.
Từ cửa hàng ra ngoài, An Vô Dạng có chút mềm nhũn.
Cậu vừa rồi căn bản không dám nhìn mấy thứ trưng bày trên tủ, còn nam nhân bên người có vẻ thành thạo, thỉnh giáo chủ tiệm một ít vấn đề, vô cùng nhuần nhuyễn giống như đang thảo luận thời tiết.
Từ từ, thỉnh giáo?
"Em thật có tiền đồ." Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên mềm nhũn đi không nổi, ở ven đường gọi một chiếc xe, đưa bọn họ về khách sạn.
Ngồi ở ghế sau trên xe taxi, An Vô Dạng theo bản năng mà kéo ra khoảng cách với hắn.
"Làm gì?" Hoắc Vân Xuyên không vui mà nhăn mày, một lần nữa túm cậu trở lại: " Muốn hối hận sao? Tôi không cho phép."
An Vô Dạng ngồi ở trên đùi hắn, lập tức cảm nhận được sự bạo phát nơi ấy.
"Em loạn kích động cái gì?" Hắn trừng mắt nói, cảnh cáo liếc mắt với người đàn ông đang lái xe taxi vẻ mặt không biết thu liễm kia.
"Em nói đi?" Nam nhân cong khóe môi, không khách khí mà nhéo cậu một phen: "Đây chính là do em đáp ứng."
Cho nên không có đường sống để đổi ý.
"Chỗ này là xe taxi......"
"Hắn cũng nghe không hiểu."
Nhũ tiêm bị nam nhân ngang ngược vô lý kia nhéo một chút, trực tiếp làm An Vô Dạng từ bỏ ý niệm muốn giảng đạo lý với hắn.
Cậu xem như đã hiểu rõ, chỉ cần đề cập đến loại chuyện【】, dung lượng não của đối phương sẽ thu nhỏ lại, khắp đầu óc chỉ còn một chữ S.E.X!
Trở lại khách sạn, Hoắc Vân Xuyên cầm túi trong tay ném lên trên giường lớn, khiến cho mấy thứ trong túi, từ bên trong lăn xuống thảm.
"Anh không thể......" An Vô Dạng đi qua nhặt.
Lại bị người từ phía sau vác lên trên vai: "Anh......" Cậu thét lên một tiếng, phát hiện cảnh tượng trước mắt đã từ phòng ngủ trở thành phòng tắm......
Gặp được một tên đàn ông sức lực vô cùng lớn, căn bản đường sống để phản kháng cũng không có.
"Không cần em làm gì cả, phối hợp với tôi thì tốt rồi." Hoắc Vân Xuyên tới gần lỗ tai thiên sứ, thấp giọng dặn dò: "Tôi không muốn làm bị thương em."
An Vô Dạng ỷ vào hắn xưa nay luôn yêu thương chính mình, hơn nữa muốn cố kỵ miệng vết thương, nghĩ dù khốn nạn hơn cũng sẽ không làm mình bị thương.
"Ừm......" Cậu ứng tiếng, miễn cưỡng mà phối hợp.
Không đau không ngứa mà tắm xong, so với bình thường ở nhà không có gì khác nhau.
Cùng lắm là được rửa tương đối cẩn thận, tắm rửa có chút tĩ mĩ vượt qua bình thường.
"Cứ thế này đi." Hoắc Vân Xuyên đột nhiên tắt nước, kéo xuống một tấm khăn lông bọc người trong lồng ngực bước đi ra ngoài.
Quá trình tắm rửa chậm rì rì quả thực dày vò người, hắn sắp bị tra tấn đến chết.
Từ sau khi bắt đầu, ở trên người An Vô Dạng dục vọng vẫn luôn thực mãnh liệt, tính đi tính lại ước chừng đã nhịn một năm, hắn thật sự có chút bội phục chính mình, đã trở nên không dứt khoát lưu loát giống như bản thân mình trước kia.
An Vô Dạng bị thả tới trên chăn, đối diện với cặp mắt thâm trầm, bị dọa đến nhắm chặt mắt lại.
Tuy nói có chuẩn bị tâm lý một hồi, nhưng là lúc chân chính xảy ra, vẫn khó có thể chịu đựng mà khóc.
Không hoàn toàn là bởi vì sợ hãi, còn kèm theo một ít cảm nhận khác.
"Vừa rồi, anh hỏi chủ tiệm, là bởi vì lâu lắm không..., hay là thế nào......" An Vô Dạng lắp bắp hỏi, ở dưới tình huống không có khả năng nói chuyện rõ ràng hỏi ra thắc mắc của mình.
"Thế nào?" Hoắc Vân Xuyên liếm lên lỗ tai cậu nói: "Tôi kén chọn, không phải ai cũng có thể khiến tôi vừa lòng."
An Vô Dạng đã quên khóc mà dùng mu bàn tay chống cái trán: "Vậy, vậy, tôi làm anh vừa lòng sao?"
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu thật lâu, không có trả lời vấn đề nhàm chán như vậy.
Mà là trực tiếp dùng một cách dễ hiểu hơn để biểu đạt, mức độ vừa lòng của mình là bao nhiêu.
"Anh điên rồi!"
Trong một căn phòng ven biển xa hoa, tuôn ra tiếng gầm nhẹ của một thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng, nghe ra vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.
An Vô Dạng thật sự không thể tin được, hắn ngồi máy bay một ngày, toàn bộ hành trình không hề ngủ, hơn nữa mới vừa xuống máy bay liền vào phòng tập thể hình, lại còn có sức lực diễu võ giương oai......
/126
|