Trans: Cyane
Nhậm Đại Hựu toát mồ hôi lạnh, không ngừng nói: “Khi chúng tôi xuất phát đi thì nơi đây không phải thế này, không như thế này đâu… Bội Quân, Bội Quân của tôi!”
Ông ta cố lao ra ngoài.
Hạ Phong Niên giơ tay ngăn cản: “Bình tĩnh đi, anh muốn chết à?”
Tóc Nhậm Đại Hựu ướt sũng dính sát vào trán: “Con gái của tôi…” Ông ta không ngừng hối hận: “Là tại tôi trên đường sợ chết chèo thuyền quá chậm, nếu như tôi có thể đến Chi Giang sớm…”
Nhậm Đại Hựu và những người khác khởi hành từ Bảo Châu, đi thuyền trên biển trong mười lăm ngày mới đến được Chi Giang để tìm kiếm sự giúp đỡ. Kể từ khi Chi Giang biết được tình hình của Bảo Châu, đến khi xác định được tính chất đất và nhờ Hoa Đình hợp tác lên đường đến Bảo Châu thì tổng thời gian trước sau không vượt quá hai ngày.
Tất cả là do ông ta đến quá muộn, nếu ông ta có thể đến sớm hơn, Bội Quân, Bảo Châu và những người ở Bảo Châu sẽ không…
Vân Sâm bước tới đỡ Nhậm Đại Hựu đứng dậy.
Hoa Đình nói: “Tôi có thể cảm nhận được hơi thở tòa thành hoàn toàn bình thường, cũng không yếu ớt chút nào. Bảo Châu chắc không sao đâu, ý thức tòa thành sẽ dốc hết sức bảo vệ con người.”
Đây là lần đầu tiên Nhậm Đại Hựu nghe thấy giọng nói của Hoa Đình, ông ta chỉ cảm thấy những lời mà ý thức tòa thành có giọng nói lạnh lùng này nói ra ấm áp lạ thường.
Bầu trời bất chợt đổ cơn mưa phùn, những con chim biển bay lượn trên đại dương bị nhốt vào vùng đất an toàn mới xuất hiện, có tên là Hoa Đình.
Một con chim biển không sợ người đáp xuống chân Nhậm Đại Hựu.
Con chim biển toàn thân trắng như tuyết, phần dưới cánh và lông đuôi có màu đen, nó nghiêng đầu dùng một mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên với vành môi đỏ một lúc.
Khi trời mưa to hơn, nó ngậm vào miệng một chiếc lá xanh rơi ra từ dây leo trên mặt đất, giương cánh và bay đến hòn đảo có màu sắc kỳ lạ.
“Phạch phạch…”
Con chim vỗ cánh thật nhanh, xuyên qua màn mưa ngày càng dày đặc, bay vào rừng cây.
Một tấm lưới lớn bất ngờ xuất hiện chặn trước đường bay của nó, túi lưới bị siết chặt, nó bị kẹt trong lưới ra sức kêu gào, lá cây trong miệng rơi xuống đất.
Từ phía trên duỗi ra một cánh tay, ngón tay thon dài bắt lấy túi lưới, nhấc lên.
Trong con ngươi màu đen của con chim biển phản chiếu dáng vẻ của người đang đến, một cô gái có dung mạo xinh đẹp với đôi mắt tam bạch* lộ ra sắc mặt cực kỳ hung dữ.
(*Mắt tam bạch (三白眼) là loại mắt có tròng đen bị che đi một ít, tròng trắng lộ ra khá nhiều, tạo ra ba điểm màu trắng, vì vậy nó được kêu là “mắt tam bạch”.)
Những người có mắt tam bạch thường thờ ơ, lạnh lùng và đôi lúc tạo cảm giác vô tình đối với người nhìn.
Cô ấy là Thành Quyến Giả của Bảo Châu, con gái của Nhậm Đại Hựu, Nhậm Bội Quân.
“Bảo Châu, hôm nay chúng ta có thể ăn thêm một món… Đây là gì vậy?”
Nhậm Bội Quân cúi người nhặt lá cây xanh tươi khác thường trên mặt đất lên, híp mắt nhìn kỹ: “Bảo Châu của chúng ta không có thực vật thuộc loại này, ở đâu ra vậy? Thôi kệ đi.”
Cô ấy tùy ý ném chiếc lá đi, sải bước dài lùi lại, Bảo Châu rụt rè nói: “Bội Quân, chiếc… chiếc lá kia…”
Nhậm Bội Quân: “Hả?”
Bảo Châu: “Trên đó có mùi của ý thức tòa thành khác…”
Nhậm Bội Quân lập tức quay đầu lại, nằm xuống đất tìm kiếm hồi lâu. Cho đến khi người dính đầy bụi đất đứng dậy, cô ấy cầm chiếc lá trong tay, tức giận nói: “Bảo Châu, lần sau chuyện quan trọng như vậy cô có thể nói nhanh hơn được không!”
Bảo Châu: “Xin… xin lỗi mà.”
“Chiếc lá này là do con chim này mang tới, nhất định nó biết ý thức tòa thành ở đâu. Bảo Châu, cô mau hỏi nó đi.”
Nhậm Bội Quân bóp cổ con chim, đe dọa một cách nham hiểm: “Mau nói ra những gì mày biết, tao sẽ tha cho cái mạng chim này của mày.”
Bảo Châu: “Bội… Bội Quân, cô bóp ch3t nó rồi.”
Nhậm Bội Quân hóa đá ngay tại chỗ, cô ấy chán nản trở về doanh trại, người bạn từ thời thơ ấu của cô ấy – Cố Tư Lượng bước tới và lo lắng hỏi: “Sao thế, tình hình bên ngoài không tốt à?”
Vóc dáng của cô gái rất cao, Cố Tư Lượng phải ngước lên nhìn cô ấy, cậu ta cao 1m7, Nhậm Bội Quân cao hơn cậu ta rất nhiều, có lẽ gần 1m9.
Nhậm Bội Quân nói: “Giống như vài ngày trước, sau khi Bảo Châu sử dụng một ít hơi thở tòa thành tối thiểu thì tình trạng ô nhiễm không lan rộng nữa, nhưng độ nghiêng của hòn đảo vẫn ngày càng tăng.”
Cố Tư Lượng nói: “Tình hình không tệ lắm, Bảo Châu vẫn không thể kiểm soát tài năng của mình à?”
Nhậm Bội Quân gật đầu, cô ấy bảo Bảo Châu tự mình trả lời câu hỏi.
Bảo Châu là một ý thức tòa thành rất nhút nhát và hay sợ hãi, cô ấy thích con người, nhưng cô ấy chỉ có thể nói chuyện trôi chảy với họ sau khi đã hiểu rất rõ về họ.
Cố Tư Lượng là người mà Bảo Châu đã quen thuộc nên cô ấy mới dám giao tiếp với anh ta, nhưng giọng nói của cô ấy rất nhỏ, may ở chỗ cô ấy là ý thức tòa thành, nếu không sẽ không thể nghe rõ cô ấy nói gì.
Tài năng tòa thành của Bảo Châu được gọi là “Bao Phủ Diện Rộng”.
“Tôi… tài năng của tôi có thể đồng thời thiết lập liên lạc với ba ý thức tòa thành, cần Thành Quyến Giả của họ trực tiếp tới làm trung gian mới… mới được, nhưng tôi cũng không biết… biết rõ sau khi thiết lập kết nối sẽ thế nào, chắc chắn là chuyện tốt!”
Thấy khả năng nói chuyện của Bảo Châu, Nhậm Bội Quân bèn nói thêm: “Người lần trước trở lại chỗ chúng ta, không phải là Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai sao? Sau khi Bảo Châu thông qua anh ta để thiết lập liên lạc với Quỳnh Nhai, năng lực khi mới bắt đầu thi thoảng lại thất bại.”
“Lúc đó tớ và Bảo Châu đã nghĩ rất nhiều cách và thử đủ mọi cách, bao gồm cả việc tìm cách cắt đứt liên kết với Quỳnh Nhai. Chúng tớ tự hỏi liệu có phải tài năng của Quỳnh Nhai và tài năng của Bảo Châu không tương thích với nhau không, nên mới xảy ra tình trạng này…”
“Nhưng năng lực kết nối sau khi thành lập của Bảo Châu không thể cắt đứt được, chỉ có thể bao phủ lại. Cậu nghĩ chúng tớ có thể đi đâu tìm ba Thành Quyến Giả của ý thức tòa thành chứ?”
“Lại không giống Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai, có thể dịch chuyển tới lui theo ý muốn.”
“Sau đó Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai không bao giờ đến nữa, liên kết không được củng cố. Liên kết giữa Bảo Châu và Quỳnh Nhai trở nên yếu hơn, số lần thất bại xảy ra ít hơn nhiều. Không dễ dàng gì mới có thể khôi phục được, sự ô nhiễm đáng chết kia lại xuất hiện vào lúc này.”
“Lúc đầu còn có thể thanh tẩy, nhưng càng về sau, hơi thở tòa thành trở thành chất xúc tác của nó, càng tăng cường thanh tẩy, nó càng phát tán mạnh mẽ. Nếu không để ý tới nó, ngược lại sẽ chẳng sao hết.”
Bảo Châu: “Ừm ừm ừm, Bội Quân nói đúng.”
Nhưng đây cũng chỉ là ân xá*, Cố Tư Lượng đã không đề cập đến việc những người khác đang chế tạo rất nhiều khinh khí cầu để sơ tán khỏi Bảo Châu.
(*Ân xá tử hình là ân xá hai năm cho những người đã phạm án tử hình vì tội ác của họ. Trong thời gian này, nếu không cố ý phạm tội thì được giảm xuống tù chung thân; nếu lập công lớn thì có thể giảm xuống tù có thời hạn; Nếu quả thực có tội cố ý khác thì hình phạt tử hình chỉ được thực hiện sau khi Tòa án nhân dân tối cao xác minh, xem xét thêm. Ở đây Bảo Châu chẳng khác nào đang đối mặt với án “tử hình”, việc mặc kệ sự ô nhiễm không khiến nó lây lan cũng chỉ là đang hoãn lại án “tử hình” mà thôi.)
Nhậm Bội Quân biết chuyện này, cô ấy không khuyến khích hay ngăn cản mà chỉ đề cập đến nguy cơ gặp phải ma quỷ trên đường, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Bảo Châu.
Mặt trời đang chiếu sáng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Khoan đã… cái bóng này lớn quá!
Nhậm Bội Quân và Cố Tư Lượng đồng thời ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ: “Thứ gì vậy?”
Nhìn từ xa, quái vật khổng lồ màu xanh lá cây đang lơ lửng trên không trung, vô số đàn chim đang bay lượn xung quanh, kèm theo những đám mây và sương mù.
Nó đang hạ xuống, nó đang rơi xuống, thứ đang rơi xuống đó là gì vậy chứ!
Hình như là dây leo, dây leo bình thường sẽ không bao giờ có độ dày này, chỉ nhìn thấy dây leo từ trên trời rơi xuống, sắp rơi xuống trước mặt bọn họ…
Cố Tư Lượng nhào tới ôm Nhậm Bội Quân đang choáng váng, bảo vệ dưới người mình.
Tiếng ồn lớn như mong đợi không xuất hiện, Cố Tư Lượng nhìn thấy ở cuối dây leo có một quả cầu màu xanh lục, quả cầu nhẹ nhàng treo lơ lửng rồi mở ra khi cách mặt đất nửa mét.
Có ba người đứng bên trong, Nhậm Đại Hựu ở phía trước.
Ông ta nhảy xuống, thân hình thấp bé mập mạp lao về phía Nhậm Bội Quân như một viên đạn đại bác nhỏ, hai tay giơ lên ném đi thứ gây chướng mắt, ôm con gái khóc không ngừng.
Ánh mắt của Vân Sâm nhìn chàng trai trẻ bị ném ra ngoài như đường cong parabol, sau đó nhìn Nhậm Đại Hựu, người đang làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô rất kinh ngạc và hỏi: “Như vậy có tốt không?”
Hạ Phong Niên đặc biệt hiểu hành vi của Nhậm Đại Hựu, ông nắm chặt tay và nói một cách chắc chắn: “Làm tốt lắm.”
Hoa Đình “…”
Anh vừa vặn đón được Cố Tư Lượng, vì lý do nào đó, anh cảm thấy có thiện cảm với con người mới gặp lần đầu này.
Bảo Châu lúc này mới kích động nói: “Đó chính là ý thức tòa thành!”
Sau khi tự giới thiệu, những người ở Hoa Đình và Bảo Châu đã biết nhau.
Khi Nhậm Bội Quân mô tả tình hình hiện tại của Bảo Châu, Vân Sâm vừa cẩn thận lắng nghe vừa bí mật quan sát đối phương.
Sau khi hấp thụ viên đá năng lượng, Vân Sâm đã trở nên cao hơn rất nhiều, cao gần 1m7, không còn là cô bé thấp bé trước đây nữa. Thành Quyến Giả của Bảo Châu chỉ hơn cô hai tuổi, tại sao cô ấy lại cao hơn 1m8 được cơ chứ!
Đối phương dường như đã chú ý tới ánh mắt của cô, liền ném ra một ánh mắt cực kỳ hung dữ, chỉ trong vài giây, ánh mắt kia giống như muốn đánh người tại chỗ.
Vân Sâm ngừng nhìn Nhậm Bội Quân, nhưng đối phương vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Nhậm Bội Quân dịu dàng nhìn Thành Quyến Giả của Hoa Đình với ánh mắt mà cô ấy cho là thân thiện nhất, hy vọng rằng đối phương có thể kết nối với mạch não muốn kết bạn của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một cô gái cùng tuổi xinh đẹp như vậy, giống như búp bê Barbie mà cô ấy chơi khi còn nhỏ, có hai mắt, một mũi và một miệng, thật xinh đẹp.
Nhậm Bội Quân phát hiện Vân Sâm đang nhìn trộm mình, cô ấy ngay lập tức nhìn lại một cách thân thiện.
Cô ấy đoán rằng đối phương cũng ngại ngùng như Bảo Châu nên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi Nhậm Bội Quân nói về tình trạng ô nhiễm ở nửa còn lại của hòn đảo xong, cô ấy hỏi: “Mọi người định giải quyết vấn đề này như thế nào? Chúng tôi đã thử phương pháp dùng hơi thở tòa thành để thanh lọc, nhưng nó hoàn toàn không hiệu quả. Phía bên kia, tốc độ lây lan chỉ nhanh hơn thôi.”
Vân Sâm nói: “Các mẫu đất ở đây đã được làm sạch rất thành công ở Chi Giang. Chúng ta hãy đi thử nghiệm trên quy mô nhỏ trước.”
Mặt Nhậm Bội Quân không chút thay đổi gật đầu: “Cô làm thế nào cũng được, tôi dẫn cô đi nơi tương đối ít ô nhiễm trước.”
Vừa quay người, cô ấy lập tức đưa tay lên ôm má để không cười quá kỳ lạ.
He he, giọng cũng hay nữa, đây chẳng phải là cách biểu hiện ngầm giữa con gái với nhau hay sao, cô ấy thích lắm!
Sau khi Nhậm Bội Quân nói xong, Nhậm Đại Hựu lập tức chạy đến bên cạnh con gái mình. Khi ông ta ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của con gái mình vô cùng hung dữ và vặn vẹo, giống như một số nhân vật phụ hung ác cố gắng để giết nhân vật chính mà ông ta đã từng nhìn thấy trong phim trước khi tận thế vậy.
Ông ta hạ thấp giọng và nói với âm lượng chỉ có hai bố con họ có thể nghe thấy: “Bội Quân, họ đến để giúp đỡ.”
Nhậm Bội Quân: “Con biết mà.”
Nhậm Đại Hựu khéo léo nói: “Thái độ con đối với người ta phải tốt hơn một chút, đối phương cũng là một cô bé thôi, ở thời điểm tận thế thế này, mọi người nhất định phải thân thiện cùng giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn.”
Nhậm Bội Quân bối rối: “Con thật sự biết rồi mà!”
Nhậm Đại Hựu quyết định nói thẳng: “Đừng dùng biểu cảm khó chịu đó nhìn người khác, cũng đừng tùy tiện nhìn chằm chằm người ta, hoặc là dùng lời nói xúc phạm người ta.”
“Con xúc phạm người khác?” Nhậm Bội Quân không thể tin dừng chân lại, chỉ vào chính mình, lại chỉ vào Vân Sâm: “Vừa rồi con rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với cô ấy mà, bố không hiểu tình cảm trong sáng giữa con gái tụi con sao? Nếu bố không tin thì hỏi Vân Sâm đi, có phải cô ấy đã cảm nhận được mong muốn kết bạn cháy bỏng của con rồi chưa!”
Mọi người nhìn về phía Vân Sâm, bao gồm cả Hoa Đình đang lơ lửng trên đầu.
Vân Sâm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự, nói: “Đúng vậy.”
…
Một nhóm người đã đi đến địa điểm do Nhậm Bội Quân chỉ.
Hơi thở tòa thành không thể ngăn được mùi đất ô nhiễm và mùi xác chết thối rữa bốc lên, đất chuyển sang màu đen sẫm, cây cối khô héo, chỉ còn lại vài ba cây sắp chết đang chống đỡ. Thỉnh thoảng xuất hiện vài bọt nước nhỏ trong đất, bong bóng vỡ ra, một mùi hôi thối nồng nặc hơn bốc lên.
Mùi nồng nặc đến nỗi những người ngửi thấy nó hoàn toàn không thể mở mắt ra nổi.
May mà mấy người Vân Sâm đã chuẩn bị mặt nạ cho riêng mình, tất cả họ đều đeo mặt nạ để chặn mùi hôi.
Hoa Đình từ từ đi xuống, đáy tòa thành vẫn chưa dính sát vào đất, nhưng hơi thở tòa thành đã tiếp xúc với đất.
Bắt đầu thanh tẩy.
Nhậm Đại Hựu toát mồ hôi lạnh, không ngừng nói: “Khi chúng tôi xuất phát đi thì nơi đây không phải thế này, không như thế này đâu… Bội Quân, Bội Quân của tôi!”
Ông ta cố lao ra ngoài.
Hạ Phong Niên giơ tay ngăn cản: “Bình tĩnh đi, anh muốn chết à?”
Tóc Nhậm Đại Hựu ướt sũng dính sát vào trán: “Con gái của tôi…” Ông ta không ngừng hối hận: “Là tại tôi trên đường sợ chết chèo thuyền quá chậm, nếu như tôi có thể đến Chi Giang sớm…”
Nhậm Đại Hựu và những người khác khởi hành từ Bảo Châu, đi thuyền trên biển trong mười lăm ngày mới đến được Chi Giang để tìm kiếm sự giúp đỡ. Kể từ khi Chi Giang biết được tình hình của Bảo Châu, đến khi xác định được tính chất đất và nhờ Hoa Đình hợp tác lên đường đến Bảo Châu thì tổng thời gian trước sau không vượt quá hai ngày.
Tất cả là do ông ta đến quá muộn, nếu ông ta có thể đến sớm hơn, Bội Quân, Bảo Châu và những người ở Bảo Châu sẽ không…
Vân Sâm bước tới đỡ Nhậm Đại Hựu đứng dậy.
Hoa Đình nói: “Tôi có thể cảm nhận được hơi thở tòa thành hoàn toàn bình thường, cũng không yếu ớt chút nào. Bảo Châu chắc không sao đâu, ý thức tòa thành sẽ dốc hết sức bảo vệ con người.”
Đây là lần đầu tiên Nhậm Đại Hựu nghe thấy giọng nói của Hoa Đình, ông ta chỉ cảm thấy những lời mà ý thức tòa thành có giọng nói lạnh lùng này nói ra ấm áp lạ thường.
Bầu trời bất chợt đổ cơn mưa phùn, những con chim biển bay lượn trên đại dương bị nhốt vào vùng đất an toàn mới xuất hiện, có tên là Hoa Đình.
Một con chim biển không sợ người đáp xuống chân Nhậm Đại Hựu.
Con chim biển toàn thân trắng như tuyết, phần dưới cánh và lông đuôi có màu đen, nó nghiêng đầu dùng một mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên với vành môi đỏ một lúc.
Khi trời mưa to hơn, nó ngậm vào miệng một chiếc lá xanh rơi ra từ dây leo trên mặt đất, giương cánh và bay đến hòn đảo có màu sắc kỳ lạ.
“Phạch phạch…”
Con chim vỗ cánh thật nhanh, xuyên qua màn mưa ngày càng dày đặc, bay vào rừng cây.
Một tấm lưới lớn bất ngờ xuất hiện chặn trước đường bay của nó, túi lưới bị siết chặt, nó bị kẹt trong lưới ra sức kêu gào, lá cây trong miệng rơi xuống đất.
Từ phía trên duỗi ra một cánh tay, ngón tay thon dài bắt lấy túi lưới, nhấc lên.
Trong con ngươi màu đen của con chim biển phản chiếu dáng vẻ của người đang đến, một cô gái có dung mạo xinh đẹp với đôi mắt tam bạch* lộ ra sắc mặt cực kỳ hung dữ.
(*Mắt tam bạch (三白眼) là loại mắt có tròng đen bị che đi một ít, tròng trắng lộ ra khá nhiều, tạo ra ba điểm màu trắng, vì vậy nó được kêu là “mắt tam bạch”.)
Những người có mắt tam bạch thường thờ ơ, lạnh lùng và đôi lúc tạo cảm giác vô tình đối với người nhìn.
Cô ấy là Thành Quyến Giả của Bảo Châu, con gái của Nhậm Đại Hựu, Nhậm Bội Quân.
“Bảo Châu, hôm nay chúng ta có thể ăn thêm một món… Đây là gì vậy?”
Nhậm Bội Quân cúi người nhặt lá cây xanh tươi khác thường trên mặt đất lên, híp mắt nhìn kỹ: “Bảo Châu của chúng ta không có thực vật thuộc loại này, ở đâu ra vậy? Thôi kệ đi.”
Cô ấy tùy ý ném chiếc lá đi, sải bước dài lùi lại, Bảo Châu rụt rè nói: “Bội Quân, chiếc… chiếc lá kia…”
Nhậm Bội Quân: “Hả?”
Bảo Châu: “Trên đó có mùi của ý thức tòa thành khác…”
Nhậm Bội Quân lập tức quay đầu lại, nằm xuống đất tìm kiếm hồi lâu. Cho đến khi người dính đầy bụi đất đứng dậy, cô ấy cầm chiếc lá trong tay, tức giận nói: “Bảo Châu, lần sau chuyện quan trọng như vậy cô có thể nói nhanh hơn được không!”
Bảo Châu: “Xin… xin lỗi mà.”
“Chiếc lá này là do con chim này mang tới, nhất định nó biết ý thức tòa thành ở đâu. Bảo Châu, cô mau hỏi nó đi.”
Nhậm Bội Quân bóp cổ con chim, đe dọa một cách nham hiểm: “Mau nói ra những gì mày biết, tao sẽ tha cho cái mạng chim này của mày.”
Bảo Châu: “Bội… Bội Quân, cô bóp ch3t nó rồi.”
Nhậm Bội Quân hóa đá ngay tại chỗ, cô ấy chán nản trở về doanh trại, người bạn từ thời thơ ấu của cô ấy – Cố Tư Lượng bước tới và lo lắng hỏi: “Sao thế, tình hình bên ngoài không tốt à?”
Vóc dáng của cô gái rất cao, Cố Tư Lượng phải ngước lên nhìn cô ấy, cậu ta cao 1m7, Nhậm Bội Quân cao hơn cậu ta rất nhiều, có lẽ gần 1m9.
Nhậm Bội Quân nói: “Giống như vài ngày trước, sau khi Bảo Châu sử dụng một ít hơi thở tòa thành tối thiểu thì tình trạng ô nhiễm không lan rộng nữa, nhưng độ nghiêng của hòn đảo vẫn ngày càng tăng.”
Cố Tư Lượng nói: “Tình hình không tệ lắm, Bảo Châu vẫn không thể kiểm soát tài năng của mình à?”
Nhậm Bội Quân gật đầu, cô ấy bảo Bảo Châu tự mình trả lời câu hỏi.
Bảo Châu là một ý thức tòa thành rất nhút nhát và hay sợ hãi, cô ấy thích con người, nhưng cô ấy chỉ có thể nói chuyện trôi chảy với họ sau khi đã hiểu rất rõ về họ.
Cố Tư Lượng là người mà Bảo Châu đã quen thuộc nên cô ấy mới dám giao tiếp với anh ta, nhưng giọng nói của cô ấy rất nhỏ, may ở chỗ cô ấy là ý thức tòa thành, nếu không sẽ không thể nghe rõ cô ấy nói gì.
Tài năng tòa thành của Bảo Châu được gọi là “Bao Phủ Diện Rộng”.
“Tôi… tài năng của tôi có thể đồng thời thiết lập liên lạc với ba ý thức tòa thành, cần Thành Quyến Giả của họ trực tiếp tới làm trung gian mới… mới được, nhưng tôi cũng không biết… biết rõ sau khi thiết lập kết nối sẽ thế nào, chắc chắn là chuyện tốt!”
Thấy khả năng nói chuyện của Bảo Châu, Nhậm Bội Quân bèn nói thêm: “Người lần trước trở lại chỗ chúng ta, không phải là Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai sao? Sau khi Bảo Châu thông qua anh ta để thiết lập liên lạc với Quỳnh Nhai, năng lực khi mới bắt đầu thi thoảng lại thất bại.”
“Lúc đó tớ và Bảo Châu đã nghĩ rất nhiều cách và thử đủ mọi cách, bao gồm cả việc tìm cách cắt đứt liên kết với Quỳnh Nhai. Chúng tớ tự hỏi liệu có phải tài năng của Quỳnh Nhai và tài năng của Bảo Châu không tương thích với nhau không, nên mới xảy ra tình trạng này…”
“Nhưng năng lực kết nối sau khi thành lập của Bảo Châu không thể cắt đứt được, chỉ có thể bao phủ lại. Cậu nghĩ chúng tớ có thể đi đâu tìm ba Thành Quyến Giả của ý thức tòa thành chứ?”
“Lại không giống Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai, có thể dịch chuyển tới lui theo ý muốn.”
“Sau đó Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai không bao giờ đến nữa, liên kết không được củng cố. Liên kết giữa Bảo Châu và Quỳnh Nhai trở nên yếu hơn, số lần thất bại xảy ra ít hơn nhiều. Không dễ dàng gì mới có thể khôi phục được, sự ô nhiễm đáng chết kia lại xuất hiện vào lúc này.”
“Lúc đầu còn có thể thanh tẩy, nhưng càng về sau, hơi thở tòa thành trở thành chất xúc tác của nó, càng tăng cường thanh tẩy, nó càng phát tán mạnh mẽ. Nếu không để ý tới nó, ngược lại sẽ chẳng sao hết.”
Bảo Châu: “Ừm ừm ừm, Bội Quân nói đúng.”
Nhưng đây cũng chỉ là ân xá*, Cố Tư Lượng đã không đề cập đến việc những người khác đang chế tạo rất nhiều khinh khí cầu để sơ tán khỏi Bảo Châu.
(*Ân xá tử hình là ân xá hai năm cho những người đã phạm án tử hình vì tội ác của họ. Trong thời gian này, nếu không cố ý phạm tội thì được giảm xuống tù chung thân; nếu lập công lớn thì có thể giảm xuống tù có thời hạn; Nếu quả thực có tội cố ý khác thì hình phạt tử hình chỉ được thực hiện sau khi Tòa án nhân dân tối cao xác minh, xem xét thêm. Ở đây Bảo Châu chẳng khác nào đang đối mặt với án “tử hình”, việc mặc kệ sự ô nhiễm không khiến nó lây lan cũng chỉ là đang hoãn lại án “tử hình” mà thôi.)
Nhậm Bội Quân biết chuyện này, cô ấy không khuyến khích hay ngăn cản mà chỉ đề cập đến nguy cơ gặp phải ma quỷ trên đường, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Bảo Châu.
Mặt trời đang chiếu sáng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Khoan đã… cái bóng này lớn quá!
Nhậm Bội Quân và Cố Tư Lượng đồng thời ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ: “Thứ gì vậy?”
Nhìn từ xa, quái vật khổng lồ màu xanh lá cây đang lơ lửng trên không trung, vô số đàn chim đang bay lượn xung quanh, kèm theo những đám mây và sương mù.
Nó đang hạ xuống, nó đang rơi xuống, thứ đang rơi xuống đó là gì vậy chứ!
Hình như là dây leo, dây leo bình thường sẽ không bao giờ có độ dày này, chỉ nhìn thấy dây leo từ trên trời rơi xuống, sắp rơi xuống trước mặt bọn họ…
Cố Tư Lượng nhào tới ôm Nhậm Bội Quân đang choáng váng, bảo vệ dưới người mình.
Tiếng ồn lớn như mong đợi không xuất hiện, Cố Tư Lượng nhìn thấy ở cuối dây leo có một quả cầu màu xanh lục, quả cầu nhẹ nhàng treo lơ lửng rồi mở ra khi cách mặt đất nửa mét.
Có ba người đứng bên trong, Nhậm Đại Hựu ở phía trước.
Ông ta nhảy xuống, thân hình thấp bé mập mạp lao về phía Nhậm Bội Quân như một viên đạn đại bác nhỏ, hai tay giơ lên ném đi thứ gây chướng mắt, ôm con gái khóc không ngừng.
Ánh mắt của Vân Sâm nhìn chàng trai trẻ bị ném ra ngoài như đường cong parabol, sau đó nhìn Nhậm Đại Hựu, người đang làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô rất kinh ngạc và hỏi: “Như vậy có tốt không?”
Hạ Phong Niên đặc biệt hiểu hành vi của Nhậm Đại Hựu, ông nắm chặt tay và nói một cách chắc chắn: “Làm tốt lắm.”
Hoa Đình “…”
Anh vừa vặn đón được Cố Tư Lượng, vì lý do nào đó, anh cảm thấy có thiện cảm với con người mới gặp lần đầu này.
Bảo Châu lúc này mới kích động nói: “Đó chính là ý thức tòa thành!”
Sau khi tự giới thiệu, những người ở Hoa Đình và Bảo Châu đã biết nhau.
Khi Nhậm Bội Quân mô tả tình hình hiện tại của Bảo Châu, Vân Sâm vừa cẩn thận lắng nghe vừa bí mật quan sát đối phương.
Sau khi hấp thụ viên đá năng lượng, Vân Sâm đã trở nên cao hơn rất nhiều, cao gần 1m7, không còn là cô bé thấp bé trước đây nữa. Thành Quyến Giả của Bảo Châu chỉ hơn cô hai tuổi, tại sao cô ấy lại cao hơn 1m8 được cơ chứ!
Đối phương dường như đã chú ý tới ánh mắt của cô, liền ném ra một ánh mắt cực kỳ hung dữ, chỉ trong vài giây, ánh mắt kia giống như muốn đánh người tại chỗ.
Vân Sâm ngừng nhìn Nhậm Bội Quân, nhưng đối phương vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Nhậm Bội Quân dịu dàng nhìn Thành Quyến Giả của Hoa Đình với ánh mắt mà cô ấy cho là thân thiện nhất, hy vọng rằng đối phương có thể kết nối với mạch não muốn kết bạn của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một cô gái cùng tuổi xinh đẹp như vậy, giống như búp bê Barbie mà cô ấy chơi khi còn nhỏ, có hai mắt, một mũi và một miệng, thật xinh đẹp.
Nhậm Bội Quân phát hiện Vân Sâm đang nhìn trộm mình, cô ấy ngay lập tức nhìn lại một cách thân thiện.
Cô ấy đoán rằng đối phương cũng ngại ngùng như Bảo Châu nên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi Nhậm Bội Quân nói về tình trạng ô nhiễm ở nửa còn lại của hòn đảo xong, cô ấy hỏi: “Mọi người định giải quyết vấn đề này như thế nào? Chúng tôi đã thử phương pháp dùng hơi thở tòa thành để thanh lọc, nhưng nó hoàn toàn không hiệu quả. Phía bên kia, tốc độ lây lan chỉ nhanh hơn thôi.”
Vân Sâm nói: “Các mẫu đất ở đây đã được làm sạch rất thành công ở Chi Giang. Chúng ta hãy đi thử nghiệm trên quy mô nhỏ trước.”
Mặt Nhậm Bội Quân không chút thay đổi gật đầu: “Cô làm thế nào cũng được, tôi dẫn cô đi nơi tương đối ít ô nhiễm trước.”
Vừa quay người, cô ấy lập tức đưa tay lên ôm má để không cười quá kỳ lạ.
He he, giọng cũng hay nữa, đây chẳng phải là cách biểu hiện ngầm giữa con gái với nhau hay sao, cô ấy thích lắm!
Sau khi Nhậm Bội Quân nói xong, Nhậm Đại Hựu lập tức chạy đến bên cạnh con gái mình. Khi ông ta ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của con gái mình vô cùng hung dữ và vặn vẹo, giống như một số nhân vật phụ hung ác cố gắng để giết nhân vật chính mà ông ta đã từng nhìn thấy trong phim trước khi tận thế vậy.
Ông ta hạ thấp giọng và nói với âm lượng chỉ có hai bố con họ có thể nghe thấy: “Bội Quân, họ đến để giúp đỡ.”
Nhậm Bội Quân: “Con biết mà.”
Nhậm Đại Hựu khéo léo nói: “Thái độ con đối với người ta phải tốt hơn một chút, đối phương cũng là một cô bé thôi, ở thời điểm tận thế thế này, mọi người nhất định phải thân thiện cùng giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn.”
Nhậm Bội Quân bối rối: “Con thật sự biết rồi mà!”
Nhậm Đại Hựu quyết định nói thẳng: “Đừng dùng biểu cảm khó chịu đó nhìn người khác, cũng đừng tùy tiện nhìn chằm chằm người ta, hoặc là dùng lời nói xúc phạm người ta.”
“Con xúc phạm người khác?” Nhậm Bội Quân không thể tin dừng chân lại, chỉ vào chính mình, lại chỉ vào Vân Sâm: “Vừa rồi con rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với cô ấy mà, bố không hiểu tình cảm trong sáng giữa con gái tụi con sao? Nếu bố không tin thì hỏi Vân Sâm đi, có phải cô ấy đã cảm nhận được mong muốn kết bạn cháy bỏng của con rồi chưa!”
Mọi người nhìn về phía Vân Sâm, bao gồm cả Hoa Đình đang lơ lửng trên đầu.
Vân Sâm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự, nói: “Đúng vậy.”
…
Một nhóm người đã đi đến địa điểm do Nhậm Bội Quân chỉ.
Hơi thở tòa thành không thể ngăn được mùi đất ô nhiễm và mùi xác chết thối rữa bốc lên, đất chuyển sang màu đen sẫm, cây cối khô héo, chỉ còn lại vài ba cây sắp chết đang chống đỡ. Thỉnh thoảng xuất hiện vài bọt nước nhỏ trong đất, bong bóng vỡ ra, một mùi hôi thối nồng nặc hơn bốc lên.
Mùi nồng nặc đến nỗi những người ngửi thấy nó hoàn toàn không thể mở mắt ra nổi.
May mà mấy người Vân Sâm đã chuẩn bị mặt nạ cho riêng mình, tất cả họ đều đeo mặt nạ để chặn mùi hôi.
Hoa Đình từ từ đi xuống, đáy tòa thành vẫn chưa dính sát vào đất, nhưng hơi thở tòa thành đã tiếp xúc với đất.
Bắt đầu thanh tẩy.
/203
|