Một bàn án, một cái ghế dựa, mấy hàng giá sách.
Sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống nhau hôm đó hắn đi, ngay cả giấy tuyên thành trên bàn đang mở ra còn chưa kịp dùng tới, cũng không có thay đổi chút nào.
Nàng dọn dẹp gian thư phòng này rất thỏa đáng, giống như nàng chăm sóc cả nhà rất tốt.
Dùng ngón tay khẽ vuốt chữ trên bài vị đã sớm bị mài mòn do ma sát quá nhiều, khóe miệng chứa một nụ cười yếu ớt.
Sau đó, xoay người ngồi xuống, quay đầu nhìn quanh rồi cầm bút lên vẽ một con chồn trên giấy tuyền thành đã được để sẵn ở đó.
Để bút xuống, đưa mắt nhìn chốc lát, thật thấp thở dài.
Đang tự mất hồn, tiếng gõ cửa vang lên, vừa dồn dập lại gấp.
Vào đi. Trong âm thanh chứa đựng chút ý cười mà ngay cả chính mình còn chưa phát hiện ra.
Ai dâ ai dâ! Bỏng chết ta!
Tống Tiểu Hoa bưng một chén nước trà nóng hổi muốn bước nhanh vào nhưng lại sợ nước bên trong tràn ra, chỉ đành phải từng bước từng bước từ từ đi vào, trong miệng dùng sức hô to gọi nhỏ.
Lục Tử Kỳ thấy thế vội vàng tiến ra đón, nhận lấy ‘củ khoai nóng bỏng tay’ này: Nàng thật là, làm cái gì mà mang nhiều như vậy? Cũng sắp tràn ra ngoài rồi kìa.
Một cái bát to, múc tràn đầy cùng miệng chén ngang hàng màu nâu nhạt thuốc trà, tản ra mùi vị quen thuộc đã lâu không ngủi thấy.
Tống Tiểu Hoa vừa hướng về phía đầu ngón tay đã hơi đỏ lên do bưng trà nóng thổi thổi, vừa học giống như xem trên tivi lôi lỗ tai tại chỗ nhảy nhót hai vòng: Những ngày chàng ở bên ngoài, khẳng định là không có theo lời dặn của ta, mỗi ngày uống một chén có đúng hay không?
Nàng lại nói oan ta. . . . . .
Còn dám kêu oan? Mới vừa rồi ta đã kiểm tra hành lý của chàng, chàng mang theo mấy bao thuốc trà thì chúng còn nguyên như vậy mang về! Tống Tiểu Hoa đôi tay chống nạnh tự biến mình thành một ấm trà lớn: Hừ hừ, tưởng ta không biết hay sao hả? Về sau làm chuyện xấu, phải nhớ hủy diệt chứng cứ đi!
Lục Tử Kỳ đặt tách trà lên trên khay trà, nín cười chắp tay: Cảm ơn đã dạy bảo, ta sẽ ghi nhớ.
. . . . . . Không cho nhớ! Còn muốn có lần sau hay sao? !
Được, không nhớ không nhớ.
Ngoan! Nhanh lên một chút uống sạch đi, còn có một tô nữa!
. . . . . . Chẳng lẽ nàng muốn cho ta uống bù lại những ngày ta không uống hay sao?
Thông minh! Đoán đúng rồi, sẽ bù lại hết! Tống Tiểu Hoa cười ha hả liếc bụng của Lục Tử Kỳ một cái: Ngày hôm nay, ta sẽ làm cho bụng chàng có thể chống thuyền giống như Tể Tướng!
. . . . . . Lục mỗ không tài không đức sao dám hy vọng xa vời vị trí Tể Tướng, cho nên, hãy độ lượng mà buông tha cho tại hạ đi! Lục Tử Kỳ vái chào xin khoan dung: Thật là không phải là ta không muốn tuân theo chỉ thị của nàng, mà thật sự là sắp xếp hành trình gấp lắm, vả lại ta ở nhiều nơi vắng vẻ hoang dã, điều kiện không cho phép!
Tống Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn lên người trước mặt khắp người phong trần chưa hết, bộ mặt nồng đậm mệt mỏi, trong lòng có hơi đau nhói, bên ngoài bôn ba mấy chục ngày, nhất định hắn mệt muốn chết rồi. .
Sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống nhau hôm đó hắn đi, ngay cả giấy tuyên thành trên bàn đang mở ra còn chưa kịp dùng tới, cũng không có thay đổi chút nào.
Nàng dọn dẹp gian thư phòng này rất thỏa đáng, giống như nàng chăm sóc cả nhà rất tốt.
Dùng ngón tay khẽ vuốt chữ trên bài vị đã sớm bị mài mòn do ma sát quá nhiều, khóe miệng chứa một nụ cười yếu ớt.
Sau đó, xoay người ngồi xuống, quay đầu nhìn quanh rồi cầm bút lên vẽ một con chồn trên giấy tuyền thành đã được để sẵn ở đó.
Để bút xuống, đưa mắt nhìn chốc lát, thật thấp thở dài.
Đang tự mất hồn, tiếng gõ cửa vang lên, vừa dồn dập lại gấp.
Vào đi. Trong âm thanh chứa đựng chút ý cười mà ngay cả chính mình còn chưa phát hiện ra.
Ai dâ ai dâ! Bỏng chết ta!
Tống Tiểu Hoa bưng một chén nước trà nóng hổi muốn bước nhanh vào nhưng lại sợ nước bên trong tràn ra, chỉ đành phải từng bước từng bước từ từ đi vào, trong miệng dùng sức hô to gọi nhỏ.
Lục Tử Kỳ thấy thế vội vàng tiến ra đón, nhận lấy ‘củ khoai nóng bỏng tay’ này: Nàng thật là, làm cái gì mà mang nhiều như vậy? Cũng sắp tràn ra ngoài rồi kìa.
Một cái bát to, múc tràn đầy cùng miệng chén ngang hàng màu nâu nhạt thuốc trà, tản ra mùi vị quen thuộc đã lâu không ngủi thấy.
Tống Tiểu Hoa vừa hướng về phía đầu ngón tay đã hơi đỏ lên do bưng trà nóng thổi thổi, vừa học giống như xem trên tivi lôi lỗ tai tại chỗ nhảy nhót hai vòng: Những ngày chàng ở bên ngoài, khẳng định là không có theo lời dặn của ta, mỗi ngày uống một chén có đúng hay không?
Nàng lại nói oan ta. . . . . .
Còn dám kêu oan? Mới vừa rồi ta đã kiểm tra hành lý của chàng, chàng mang theo mấy bao thuốc trà thì chúng còn nguyên như vậy mang về! Tống Tiểu Hoa đôi tay chống nạnh tự biến mình thành một ấm trà lớn: Hừ hừ, tưởng ta không biết hay sao hả? Về sau làm chuyện xấu, phải nhớ hủy diệt chứng cứ đi!
Lục Tử Kỳ đặt tách trà lên trên khay trà, nín cười chắp tay: Cảm ơn đã dạy bảo, ta sẽ ghi nhớ.
. . . . . . Không cho nhớ! Còn muốn có lần sau hay sao? !
Được, không nhớ không nhớ.
Ngoan! Nhanh lên một chút uống sạch đi, còn có một tô nữa!
. . . . . . Chẳng lẽ nàng muốn cho ta uống bù lại những ngày ta không uống hay sao?
Thông minh! Đoán đúng rồi, sẽ bù lại hết! Tống Tiểu Hoa cười ha hả liếc bụng của Lục Tử Kỳ một cái: Ngày hôm nay, ta sẽ làm cho bụng chàng có thể chống thuyền giống như Tể Tướng!
. . . . . . Lục mỗ không tài không đức sao dám hy vọng xa vời vị trí Tể Tướng, cho nên, hãy độ lượng mà buông tha cho tại hạ đi! Lục Tử Kỳ vái chào xin khoan dung: Thật là không phải là ta không muốn tuân theo chỉ thị của nàng, mà thật sự là sắp xếp hành trình gấp lắm, vả lại ta ở nhiều nơi vắng vẻ hoang dã, điều kiện không cho phép!
Tống Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn lên người trước mặt khắp người phong trần chưa hết, bộ mặt nồng đậm mệt mỏi, trong lòng có hơi đau nhói, bên ngoài bôn ba mấy chục ngày, nhất định hắn mệt muốn chết rồi. .
/59
|