Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 35 - Chương 34

/59


Công chúa. . . . . .

Nói lại lần nữa, gọi ta Bình nhi!

Không biết công chúa giá lâm không có tiếp đón từ xa, mong công chúa thứ lỗi.

Ngươi. . . . . .

Gia Luật Bình trừng mắt nhìn người nam nhân đang hướng về phía mình khom người hành lễ, tay nắm thành quyền.

Mặc quan phục trên người mà không lộ vẻ khô khan, lễ số chu toàn mà không lộ vẻ nhún nhường, vẻ mặt dịu dàng mà càng thấy anh hoa kín kẽ, phong cách trầm ổn mà không thấy ngông nghênh trong người.

Người đàn ông này, nàng thích, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy liền thích. Thích, cho nên muốn có được, nàng 17 năm chưa từng muốn lấy cái gì như bây giờ muốn có được hắn.

Tại sao những thứ đồ ta đưa ngươi lại không nhận?

Vô công bất thụ lộc.

Đây là ta đưa cho muội muội.

Vợ thần bạc phúc, thẹn không dám nhận quà tặng của công chúa.

Vợ. . . . . . Vậy tại sao ngươi không tự mình trả lại cho ta?

Trong người có công vụ.

Khá lắm Tri Huyện đại nhân lấy công vụ làm đầu!

Công chúa khen không đúng rồi.

Như vậy, ta thân là công chúa Liêu quốc tự nhiên cũng là công vụ của ngươi, ngươi có phải hay không dành tất cả thời gian trong lúc này cho ta trước chứ?

Chuyện phải biết phân nặng nhẹ, dân sinh làm trọng, chính là việc cần giải quyết trước.

. . . . . . Lục Tử Kỳ, ngươi đừng có khinh người quá đáng!

Bổn huyện không dám. Công chúa nếu là muốn ở chỗ ta ‘sườn bắc’ du ngoạn, bổn huyện sẽ an bài chuyên gia theo hầu.

Hừ! Do muội muội ban tặng, thân phận của ta hiện giờ đã bị công khai trước dân chúng, nhưng nếu vì vậy mà đưa tới người có bụng dạ khó lường để cho ta có bị sơ xuất gì trong lời nói, ngươi có thể đảm đương nổi trách nhiệm này sao?

Bổn huyện tin tưởng, dân chúng ở ‘sườn bắc’ dân phong thuần phác sẽ không có chuyện lạ gì xảy ra, cũng tuyệt không dám mạo phạm công chúa. Nếu công chúa không yên tâm, bổn huyện sẽ đều thêm một ít nhân thủ đảm nhiệm việc hộ vệ, để bảo đảm an toàn cho công chúa.

Gia Luật Bình không thể nhịn được nữa bước lên thêm một bước ép sát tới: Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn ngươi!

Lục Tử Kỳ không biến sắc lui về phía sau hơn một thước: Bổn huyện là một quan văn, không thông công phu quyền cước, tự vệ còn chưa chắc có thể, thì như thế nào gánh chịu nổi trách nhiệm nặng nề là bảo vệ công chúa được?

Cười lạnh một tiếng, vung chưởng hướng về phía vai trái của hắn: Ngươi hơi quá mức khiêm tốn!

Lông mày nhăn lại thành một ngọn núi, nghiêng người tránh ra chưởng phong của nàng: Cần gì phải khổ sở bức bách ta như vậy?

Làm một phò mã của Đại Liêu, so với một cái Tri Huyện nho nhỏ lớn hơn gấp trăm ngàn lần?

Lục mỗ đã là con dân của Đại Tống, cả đời này ta chỉ khom lung dốc sức cho thánh thượng Đại Tống.

Ngươi chớ không biết phân biệt tốt xấu!

Lục mỗ thật là ngu độn không chịu nổi, không đáng giá để công chúa phí tâm.

Một thế chưởng như xé gió từng bước từng bước ép sát tới, vừa lui về phía sau né tránh chỉ thủ chớ không tấn công, khi nói chuyện, hai người đã ở bên trong phòng tiếp khách không lớn lắm qua lại hơn mười chiêu.

Gia Luật Bình vừa thẹn vừa cáu thật sự nổi giận, xuất ra càng nhiều chiêu mạnh mẽ quyết tuyệt hơn.

Lục Tử Kỳ chỉ sợ làm kinh động đến hộ vệ hai bên ở ngoài, ngộ nhỡ làm ra hiểu lầm gì đó tất nhiên khó có thể dọn dẹp. Tri Huyện Đại Tống cùng công chúa Liêu bang ở bên trong huyện nha của Đại Tống đánh nhau. . . . . .

Vì vậy, liền tận lực khống chế địa điểm triền đấu ở trong phòng nhỏ này thôi, còn muốn tiếp cận để đóng chặt cửa sổ nhưng Gia Luật Bình kiên trì không cho đến gần nơi đó, đóng cửa để miễn cho bị những người bên ngoài nhìn thấy bóng hai người đánh nhau bên trong phòng. Càng thêm đề phòng không thể đụng vào bàn ghế, để tránh tạo ra âm thanh ‘lách cách’ vang dội truyền ra ngoài.

Đúng là đòi mạng, vị công chúa này dưới cơn thịnh nộ trong mắt rõ ràng không để ý đến việc gì cả chỉ mặc kệ tất cả phát ra tức giận của chính mình. Từ trước đến nay Liêu quốc là một nước thượng võ thân là công chúa Liêu quốc, mặc dù võ công của nàng cũng không coi là cao, nhưng bằng một cỗ sinh khí và khí thế bén nhọn thật không thể khinh thường.

Mà trọng yếu nhất là, hắn chỉ biết một ít công phu quyền cước. Tuy nói con cháu Lục Gia yêu cầu thuở nhỏ phải luyện cả văn lẫn võ, cho nên dù sao cũng có căn cơ, mấy năm nay nhờ có Hoắc Nam thỉnh thoảng vui mừng chỉ điểm một hai. Nhưng, dù sao thì chí không ở chỗ này nên không thường luyện tập, nếu đối phó với người bình thường thì có thể chiếm thế thượng phong, vừa đụng đến người luyện võ chân chính thì sẽ lòi ra cái dốt. Huống chi, vừa đánh còn phải đồng thời phân tâm chú ý nhiều đồ như vậy, nếu còn tiếp tục như vậy, đỡ trái đỡ phải sợ rằng rất nhanh lộ sơ hở dẫn đến thất bại.

Trong lòng thầm cười khổ, sớm biết vị Hưng Bình công chúa này nói lời lẽ nàng không thích sẽ động thủ, cho dù như thế nào cũng sẽ không lựa chọn dùng phương thức này nói lời không nể mặt làm nàng từ bỏ ý niệm. Thật là thất sách. . . . . .

Nếu so sánh nàng với Tống Tiểu Hoa, thì Tiểu Hoa mặc dù tính khí lớn một chút, nhưng cũng chỉ là động miệng mà thôi, cũng coi như dịu dàng hơn rồi.

Dịu dàng. . . . . . Quả nhiên là có đối tượng so sánh mới có thể phân biệt được. . . . . .

Bỗng dưng mi tâm của hắn giãn ra khóe môi như




/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status