Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 41 - Chương 40

/59


Tống Tiểu Hoa là ở cự ly một đình nghỉ mát không xa nhà lắm gặp phải Lục Tử Kỳ.

Hắn đang đi về phía mặt trời lặng làm cho bóng dáng kéo dài, quanh thân dát lên một tầng nhàn nhạt kim biên, hắn liền như vậy một mình đứng ở trong đình, hơi lộ ra nụ cười nhạt trên mặt tái nhợt.

Làm sao chàng lại ở chỗ này? Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?

Nhìn người ba chân bốn cẳng hướng chỗ mình chạy tới, lòng không kiềm hãm được dâng lên mấy phần vui vẻ cùng với mấy phần ôn tồn, trong lòng vẫn còn có mấy phần sợ hãi.

Lúc ở trong rừng, mặc dù mũi tên nhắm ngay nàng nhưng không bắn ra, lại làm cho huyết mạch của hắn sôi trào qua vô số lần.

Cái loại đau khắc cốt ghi tâm đó, là sợ. Sợ sẽ mất đi nàng, tựa như ban đầu, mất đi Đồng Nhi. . . . . .

Cùng Hưng Bình công chúa giao chiến lần này, để cho hắn tâm thần mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt khi thấy nàng, tất cả đều tan thành mây khói.

Nàng không có việc gì, thật tốt. Nàng không thể có chuyện, bởi vì hắn, không cho phép.

Một mảnh đạm tử lao thẳng mà đến, ở ngay lúc chưa kịp phản ứng, theo bản năng đã giang hai cánh tay ôm nó thật chặt.

Chợt, sửng sốt một chút, quẫn bách vội vã đẩy ra. Ngay lúc này ở nơi đây, là ban ngày ban mặt. . . . . .

Nhanh chóng hướng chung quanh liếc nhìn một vòng, hoàn hảo cũng may, ngày mùa đã kết thúc, vùng đồng ruộng thưa thớt ít người, chỉ là nơi xa có mấy nông dân đang nghỉ trưa. Nếu không, thật sự là có chút xấu hổ.

Tiểu Hoa. . . . . .

Nhận thấy được thân thể của hắn cứng ngắc, Tống Tiểu Hoa ôm càng chặt hơn: Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm cái gì đều là quang minh chính đại!

Ngực của hắn ấm áp mà có lực, mang theo như có như không mùi thơm của xà phòng, làm cho người ta quyến luyến, hận không thể vĩnh viễn như vậy gắn bó kề cận bên nhau. Hông của hắn thật sự rất mềm dẻo, có đường cong mơ hồ , mặc dù cách tầng tầng áo vẫn có thể cảm thấy thân thể hắn cao lớn thon gầy.

Để lỗ tai dán chặt ở lồng ngực của hắn, lắng nghe hơi thở tráng kiện dao động không yên của hắn, Tống Tiểu Hoa trong lòng như có thứ gì sắp tràn đầy: Tướng công. . . . . . Tướng công. . . . . .

Người mảnh khảnh mảnh mai đang ở trong ngực, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo trận trận hương thơm của thiếu nữ, chui vào trong mũi, chảy xuôi tới đáy lòng. Truyền tới bên tai nhiều tiếng nỉ non của nàng, không khỏi tựa như uống rượu ngon, đang say: Hả? Chuyện gì?

Không có gì. . . . . . Ngẩng mặt, nhíu lỗ mũi cười ha ha: Chính là muốn nói, chàng quá gầy, chàng phải mập lên thêm một chút mới được! # ~ # D ! Đ ! L ! Q ! Đ # ~ #

. . . . . . . . . . . .

Nha đầu này, luôn là như vậy không bao giờ nói chuyện theo lẽ thường, làm cho người ta vừa giận vừa buồn cười vừa không thể làm gì. Lấy ngón trỏ chạm nhẹ một chút lên chóp mũi của nàng: Nàng. . . . . . Âm thanh trong trẻo thật thấp, có chút giận, còn có chút cưng chiều.

Tống Tiểu Hoa yên lặng nhìn dung nhan tuấn tú này, nhìn đến khóe mắt đuôi mày đều toát ra vẻ nhu tình, hắn hôm nay, như có chuyện quan trọng nên mới đến đây: Chàng là đặc biệt tại chỗ này đợi ta sao?

Đúng vậy, chờ nàng cùng nhau về nhà.

Thật sao? ! Tràn ra một nụ cười thật lớn, lại dùng mặt ở trước ngực của hắn dùng sức cọ xát: Vậy vợ chồng chúng ta cũng nhanh chút trờ về nhà, sau đó vợ chồng ta cùng nhau tắm rửa, cuối cùng vợ chồng ta sẽ cùng. . . . . . Hắc hắc he he. . . . . . Đi!

Sờ sờ mái tóc mềm nhũn của nàng, Lục Tử Kỳ lại dâng lên một loại cảm giác vô lực đã sớm quen thuộc, nàng lại nói những thứ ly kỳ cổ quái ngổn ngang nữa rồi. . . . . .

Lôi kéo tay của hắn, không thể chờ đợi cất bước ra đình, Tống Tiểu Hoa đi hai bước thuận miệng mà hỏi: Ai đúng rồi, chàng đoán xem ta hôm nay gặp được người nào?

Đuôi lông mày của Lục Tử Kỳ gảy nhẹ, giả vờ tò mò: Người nào?

Chàng thử đoán xem!

Trương thẩm? Triệu đại thúc? Còn không thì là Hồ đại phu?

Gặp phải những người thường thường hay gặp mặt thì có cái gì tốt để nói?

Vậy thì còn có thể là ai nữa? Nàng ở đây cũng quen không được bao nhiêu, lại không có bạn cũ quen biết gì. . . . . .

Dừng! Chàng đừng có xem thường ta! Chu mỏ, giận dỗi lớn tiếng: Còn nhớ rõ Nguyên Hạo chứ?

Hắn trở lại sao?

Đúng! Chính là trở về ngay thời điểm ta liều chết cùng công chúa đánh nhau ở trên đường cái.

Nghe xong nàng miêu tả về hành động của Nguyên Hạo hôm đó, trong lòng của Lục Tử Kỳ vừa động. Nói như vậy, mình có thể kịp thời chạy tới, làm cho Tiểu Hoa không bị tổn thương lớn hơn, 89% là bởi vì có Nguyên Hạo lên tiếng trì hoãn.

Dĩ nhiên Nguyên Hạo thật không thể nào đi kiếm một con tuấn mã giống như đã nói được, lại nói hắn làm sao có thể thật sự gây thêm sự quấy nhiễu nữa, Tiểu Hoa là một cô gái dù có gây rối cũng không có ảnh hưởng đến toàn cục, người như hắn lẽ nào lại cùng nàng quấy rối được. Huống chi, hắn coi như không biết tiền nhân hậu quả trong đó rối rắm như thế nào, nhưng tất nhiên hắn sẽ hiểu nếu để cho Tiểu Hoa thật sự cưỡi ngựa cùng Hưng Bình công chúa ra khỏi thành sẽ có nguy hiểm như thế nào, cho nên, hắn sẽ không làm điều thừa như vậy. Vì vậy, hắn làm như vậy chỉ có thể là vì muốn tranh thủ nhiều thời gian hơn.

Vậy mà, hắn vì sao không trực tiếp đứng ra, với tài ăn nói của hắn nói không chừng còn có thể vô hình giải quyết chuyện này ngay tại chỗ, nhưng ngược lại hắn chỉ dùng thanh âm trì hoãn mà không có hiện thân? Dưới tình huống đó không cần phải cố làm ra vẻ thần bí, như vậy chỉ có một khả năng, không có thuận tiện để lộ diện. Là bởi vì. . . . . . Hưng Bình công chúa sao? . . . . . .

Chàng đoán xem, hắn hôm nay tới tìm ta làm gì?

Trừ ôn chuyện còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ là, cùng nàng cùng nhau vẽ tranh ngâm thơ sao?

Nhẹ nhàng đạp một cước lên chân của người nghiêm trang bên cạnh đang nhịn cười, sau đó lại nói với ngữ điệu ranh mãnh: Chàng đi chết đi! Hắn là tới dạy ta cưỡi ngựa, ta không muốn giống như chuyện lần này, mà bị người khác coi thường nữa!

Oh. . . . . . Vậy nàng đã học xong rồi sao?

Coi như ta là một thiên tài, cũng không thể nửa ngày liền học được!

Cho nên, hắn có thể sẽ tiếp tục tới dạy nàng sao!

Đúng vậy, hắn hẹn giữa trưa mỗi ngày sẽ đến dạy ta.

Dừng bước lại: Nàng nói với hắn trở về đi!

Không giải thích được: Cái gì trở về?

Nếu nàng muốn học cưỡi ngựa, ta sẽ dạy cho nàng.

Nhưng, chàng mỗi ngày đều bận rộn như vậy. . . . . .

Ta sẽ nhín chút thời gian để dạy cho nàng.

Tống Tiểu Hoa nháy nháy mắt, chợt tặc tặc mà cười lên: Chẳng lẽ là chàng đang. . . . . . Ghen?

Lục Tử Kỳ mấp máy môi, lưu loát rõ ràng đáp một chữ: Vâng

Hắn như vậy không chút do dự thẳng thắn khiến cho Tống Tiểu Hoa có chút ứng phó không kịp, trương miệng một hồi lâu lời gì cũng không nói ra ngoài được.

Ta đã




/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status