Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 43 - Chương 42

/59


Ngày thứ hai, Tống Tiểu Hoa đang vắt hết óc để nghĩ nói thế nào với Nguyên Hạo việc nàng không thể cùng hắn học cưỡi ngựa nữa, ngược lại hắn lại sai tiểu nhị đến báo cho nàng biết hắn ‘có việc gấp tạm thời đi xa mấy ngày, sau khi trở lại sẽ qua gặp nàng’.

Điều này làm cho Tống Tiểu Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm và tự nói thầm, thế nào lại mới tới có một hai ngày rồi chợt có việc gấp đi nữa, đúng là thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Mấy ngày kế tiếp đều là ăn uống củi gạo dầu muối tương dấm trà cùng với ngủ, trôi qua cuộc sống của phu nhân bình thường không sóng không gió.

Ở trên tường dùng tấm gạch hoạch ra một đường ‘đang’ ngang dọc thẳng tắp, Tống Tiểu Hoa cẩn thận quan sát trong chốc lát không khỏi cảm khái, nếu như một cái dây cỏ ghi lại lời nói, đó mới thật sự gọi là ‘mặc’ hoàn toàn, trực tiếp ‘mặc’ đến Viễn Cổ là có thể xong hết mọi chuyện. . . . . .

Thời gian cuối cùng đã qua hơn một nữa, còn có ba đến năm ngày là Lục Tử Kỳ có thể trở lại. Không có điện thoại không có Internet không có bất kỳ phương thức liên lạc ngay lập tức nào, ngay cả việc muốn viết thơ cũng không biết nên đi hướng nào gửi, dĩ nhiên, coi như gởi cũng rất có thể hoàn toàn ‘không theo kịp’. . . . . .

Tất cả nhớ nhung chỉ có thể hóa thành chữ ‘đang’ trong năm nét bút đơn giản nhất, nhất hoành, dựng lên, nhất hoành, dựng lên, nhất hoành. Một lần rồi lại một lần lặp đi lặp lại như vậy, tựa như, miêu tả người kia mày kiếm, cặp mắt đen bóng, sống mũi thẳng tắp, khóe môi tươi cười, càm có vài sợi râu, hầu kết. . . . . .

Tướng công, chàng có hay không cũng nhớ nhung ta, có hay không nhớ nhung ta giống y hệt ta nhớ chàng. . . . . .

Xa xa chợt có tiếng vó ngựa vang lên, trong chốt lát đã tới, dừng lại.

Ở trong lúc Tống Tiểu Hoa chưa kịp phản ứng, Tống Vô Khuyết đã chạy ra trước, Lục Lăng theo sát phía sau. Nghe tiếng của Vô Khuyết rít gào, vốn là vui mừng nhất thời hóa thành thất vọng thật sâu, không phải hắn.

Ấm ức mà đi tới mở cửa ra, Tống Vô Khuyết lại càng phát ra tiếng rít rao hăng say mang theo vài phần tức giận, Lục Lăng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lên, gãi cổ cho Vô Khuyết mà ánh mắt thì lại không hề nháy cứ nhìn chằm chằm vào người khách không mời mà đến ở trước cửa.

Hai tên Tiểu Gia Hỏa này, thật đúng là một cái so với một cái còn mang thù nhiều hơn. Tống Tiểu Hoa đoán chừng nếu như còn như vậy trầm mặc giằng co đi xuống, chưa chừng sẽ trình diễn tiết mục ‘đóng cửa thả chó’ làm ra chuyện đùa giỡn không hay.

Vô Khuyết, không được quấy! Lăng Nhi, mau tới làm lễ gặp qua Hưng Bình công chúa.

Ngay lập tức Vô Khuyết liền thu thanh lại nhưng trong cổ họng vẫn còn ‘ô ô ô’ không ngừng, còn Lục Lăng làm lễ gặp qua giống như là ép buộc vậy, đều là một bộ dáng bất đắc dĩ.

Đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mong rằng công chúa không lấy làm phiền lòng. Tống Tiểu Hoa ôn tồn nho




/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status