Mãi cho tới khi, Trác Du Hiên nhìn thấy hai cánh tay của Thẩm Quân Dao có một chút phản ứng thì hắn mới dừng lại.
Hẳn nâng khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lên, có lẽ là Thẩm Quân Dao đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi.
Người con gái ở trong tay của Trác Du Hiên hẳn đã bắt đầu ho sặc sụa, liên tục, ho cả ra nước.
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao có một chút hé mở, nhưng lại chưa hề mở một cách hoàn toàn.
Hai bàn tay của Thẩm Quân Dao hơi siết chặt lại, miệng của cô hơi há ra, dường như là muốn hít lấy dưỡng khí vào trong phổi của mình.
Khoé miệng của Trác Du Hiên hơi nhếch lên, khuôn mặt của hắn lộ rõ vẻ khinh bỉ cùng với sự ghê tởm.
Trác Du Hiên hất mạnh cánh tay của mình, để cho cả người của Thẩm Quân Dao đập "uych"
một cái xuống đất đầy đau đớn.
Nhìn gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao hơi nhăn lại, trên khuôn mặt của Trác Du Hiên không dấu nổi sự vui mừng cùng một sự khinh bỉ người phụ nữ đang năm ở trước mặt của hắn.
"Thẩm Quân Dao, không phải cô diễn giỏi lắm hay sao? Sao bây giờ, cô không diễn tiếp đi, đang gay cấn mài"
Trác Du Hiên nhếch môi, ánh mắt sắc bén kia của hắn nhìn chằm chằm lên thân thể đang không ngừng run rẩy kia của Thẩm Quân Dao, khuôn mặt của người con gái trông đã vô cùng khó coi rồi.
Sự khinh bỉ ngày càng hiện rõ ở trên gương mặt kia của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao đang trong cơn mê thì từ thân thể của cô truyền đến một cảm giác đau nhức, khó chịu, khiển cho cô phải mở mắt ra.
Thật ra Thẩm Quân Dao đã có dấu hiệu tỉnh lại khi bị Trác Du Hiên dìm đầu vào trong nước rồi, chỉ là lúc đó Thẩm Quân Dao chỉ cảm nhận được một cách mơ hồ mà thôi! Lúc đó, những giọt nước lạnh lẽo cay đắng len lỏi vào trong mí mắt của cô, ngập trong mũi và cả khoang miệng của cô nữa.
Như vậy khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy thật khó thở.
Lúc đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao có dấu hiệu cử động, đó cũng chính là lúc hai mắt của Thẩm Quân Dao hơi hé mở ra.
Khi đó những giọt nước lạnh lẽo kia xâm nhập vào mắt của cô càng nhiều hơn cùng với những giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi khiến cho hốc mắt của Thẩm Quân Dao cay xè! Thật khó chịu! Thẩm Quân Dao không muốn như vậy một chút nào.
Lúc đó, Thẩm Quân Dao cũng nhận ra đầu của mình đang bị người ta dìm vào trong nước, mà người đó không ai khác chính là người chồng mà Thẩm Quân Dao cô yêu nhất, Trác Du Hiên.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Lúc đó, Thẩm Quân Dao rất muốn mở miệng cầu xin Trác Du Hiên hãy dừng lại đi.
Nhưng cho dù Thẩm Quân Dao có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể mở miệng nói chuyện được.
Bởi vì, khi mở miệng, dòng nước lạnh kia sẽ ngay lập tức tràn vào trong khoang miệng của cô, đi thẳng xuống cổ họng khô khốc của Thẩm Quân Dao.
Dòng nước đắng ngắt đi vào trong miệng của cô, khiến cho cổ họng của cô đau rát một cách dữ dội.
Nếu lúc đó, Trác Du Hiên không dừng lại thì Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì khi đó, hơi thở của người con gái này thật sự đã quá yếu rồi, nếu không có không khí đi vào phổi thì chắc chắn hô hấp sẽ dừng lại, khiến cho Thẩm Quân Dao ngừng thở mà chết đi.
Nhưng cũng thật may mắn rằng, Trác Du Hiên hắn đã dừng lại kịp thời.
Suýt chút nữa Trác Du Hiên đã ra tay hại chết vợ mình mất rồi.
Thẩm Quân Dao bị cơn đau làm cho tỉnh hoàn toàn.
Hai mí mắt của cô nặng trĩu, khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới có thể mở mắt hoàn toàn.
Trước mắt của Thẩm Quân Dao hoàn toàn là một mảnh mơ hồ, kèm theo ánh đèn sáng chói rọi thẳng vào mắt của cô, càng khiến cho cô khó nhận ra.
Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao đã ngày càng trảng, đôi môi khô khốc ngày một trở nên thâm tím hơn.
Qua ánh sáng của chiếc đèn treo trên tường, người ta có thể nhận ra rõ điều đó.
Thẩm Quân Dao cố gắng dùng sức để hít không khí vào trong phổi của mình.
Nhưng Thẩm Quân Vũ thật sự đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi, vì vậy, hô hấp của cô lúc này thật sự rất khó khăn.
Mỗi lần cô thở ra hít vào đều cảm thấy thật sự rất mệt.
Hơn nữa, từng hơi thở của Thẩm Quân Dao lúc này thật sự rất yếu ớt.
Dường như Thẩm Quân Dao đã bị cảm lạnh rồi thì phải.
Nhưng cô lại không hề uống thuốc, mà cũng không có thuốc để cho cô uống.
Nhưng nếu cứ để cái tình trạng như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Mái tóc đã bị nước làm ướt đẫm kia rũ rượi xuống gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.
Từng giọt nước lạnh ngắt rơi xuống nhỏ lên gương mặt kia của cô.
Thẩm Quân Dao có thể cảm nhận được cái lạnh từ trên gương mặt của mình nữa.
Không chỉ có cái lạnh lẽo của thân thể, mà cả cái lạnh nhạt của người đàn ông mà mình yêu nữa.
Tất cả mọi người, Thẩm Quân Dao đều có thể cảm nhận được! Thẩm Quân Dao cổ gắng đưa cánh tay lạnh ngắt đang không ngừng run rẩy kia của mình lên mặt.
Những ngón tay của người con gái cứ run lên thành từng đợt.
Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới có thể đưa tay lên trên được.
Thẩm Quân Dao lấy tay dụi dụi lên mắt của mình.
Dường như cô muốn để cho bản thân của mình tỉnh táo hơn mà thôi, chứ hiện giờ, Thẩm Quân Dao thật sự không tài nào phân biệt được đây là nơi nào cả.
Cô chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở trước mặt mình.
Nhưng cô vẫn không thể nhìn ra được người đàn ông này là ai.
Thẩm Quân Dao lúc này hoàn toàn không thể nhìn rõ được bất kỳ thứ gì được.
Một vài phút sau, đường như Thẩm Quân Dao đã không thể gắng gượng được nữa, cánh tay run rẩy kia của cô không còn chút sức lực nào vô lực rơi xuống từ trên không trung, đập mạnh một cái xuống sàn nhà lạnh lẽo kia.
Bốp! Một âm thanh ròn rã vang lên, phá tan bầu không gian im lặng đến mức đáng sợ này! Thẩm Quân Dao ngã nhào xuống sàn nhà, khiến cho phần đầu của cô đập mạnh xuống đất.
Nhưng cũng vì như vậy, Thẩm Quân Dao đã phần nào được tỉnh táo hơn.
Một vệt năm ngón tay đỏ ửng in đậm trên một bên má của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao cảm nhận được bên má của mình có một cảm giác cực kỳ đau đớn, nóng rát.
Đau đến mức từ hốc mắt của cô chảy ra một dòng nước mắt mặn chát, chảy từ gương mặt trắng bệch của cô rồi rơi xuống sàn nhà.
Mái tóc của Thẩm Quân Dao ngày càng rối, ngày càng bù xù, che lấp đi gương mặt tái nhợt của người con gái.
Cái tát vừa rồi là của Trác Du Hiên, hắn ta đã ra tay đánh Thẩm Quân Dao một cái thật đau..
Còn vì sao ư? Là vì Trác Du Hiên cảm thấy những hành động này của Thẩm Quân Dao khiến cho Trác Du Hiên cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cực kỳ ngứa mắt.
Trác Du Hiên vẫn luôn khẳng định rằng, đến nước này mà người phụ nữ kia vẫn có thể diễn kịch một cách xuất sắc như vậy.
Từng bước chân của Trác Du Hiên vang lên, hẳn ta đang tới gần vị trí của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên, hắn ta lại muốn đở trò gì nữa hay sao? Thẩm Quân Dao như vậy, không lẽ chưa đủ thảm à? Trác Du Hiên ngồi xổm xuống, cánh tay hẳn túm lấy tóc của Thẩm Quân Dao, hất những sợi tóc che lấp gương mặt của Thẩm Quân Dao sang một bên.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, đầy đay nghiến của Trác Du Hiên nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao, cô có cảm thấy đau hay không? Đây chính là hậu quả của việc dám đụng tới Trác Du Hiên tôi, là hậu quả của việc dám khiến cho người con gái tôi yêu nhất rời xa tôi.
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lẽo phát ra từ miệng hắn mang theo sự khinh bỉ đến cực độ.
Thẩm Quân Dao càng làm như vậy, càng khiến cho Trác Du Hiên hản cảm thấy ghê tởm, chướng mắt hơn mà thôi! "Thẩm Quân Dao, vợ yêu của tôi ơi, tôi thật không ngờ rằng mình lại có một cô vợ có diễn xuất xuất sắc như vậy đấy.
Sao cô lại không đi làm diễn viên đi nhỉ? Tôi chắc chắn rằng với khả năng diễn xuất này của cô thì chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy"
Thẩm Quân Dao cố gắng mở mắt nhìn khuôn mặt kia của Trác Du Hiên.
Khó khăn lắm, mọi thứ ở xung quanh của Thẩm Quân Dao mới rõ ràng.
"Trác Du Hiên, anh nói cái gì vậy?".
/673
|