Mạc Tâm biết chắc rằng sẽ còn có vấn đề gì đó, cho nên bác sĩ vẫn chưa rời đi mà đứng đây nhìn cô mắng chửi đám người kia một thôi một hồi như thế.
Bây giờ cô quan tâm chính là hiện trạng của Thẩm Quân Dao ra sao rồi, cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, hối hận của đám người kia.
Càng nhìn cô lại càng cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Bác sĩ bất lực nhìn về phía của người nhà bệnh nhân, dường như ông ấy đang có điều gì đó rất khó nói.
Ngập ngừng một lát, sau đó vị bác sĩ kia mới khó xử nói.
"Tôi muốn hỏi gia đình là trước đây cô ấy có từng gặp vấn đề gì về tâm lý hay không? Cô ấy có từng bị điên hay là từng phải đi gặp bác sĩ tâm lý một thời gian không vậy?”
Biết là điều này sẽ gây ảnh hưởng đến gia đình của bệnh nhân, nhưng bắt buộc ông phải hỏi điều này.
Cho dù người nhà bệnh nhân có giận dữ hay mất bình tĩnh hoặc xúc phạm con cái của họ, ông tuyệt đối phải hỏi.
Trái lại tưởng tượng của vị bác sĩ kia, Mạc Tâm lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không nổi giận cũng không làm loạn lên như những người nhà của bệnh nhân khác.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt của cô dường như đã sâu hơn một chút.
"Không sai, cô ấy từng có một thời gian phải vào bệnh viện tâm thần vì phát điên lên.
Chẳng lẽ bệnh tình của Quân Dao lại gặp vấn đề gì rồi?"
"Nếu vậy thì tôi khuyên gia đình hãy mau chóng đưa bệnh nhân đi khám bác sĩ tâm lý đi.
Dường như tinh thần của bệnh nhân đã không được bình thường trong một khoảng thời gian dài rồi.
Lúc cấp cứu cô ấy lúc thì như một cái xác không hồn lúc thì không cho người đụng vào.
Ở đây chúng tôi không chuyên về lĩnh vực ấy, nên gia đình hãy mau đưa bệnh nhân đi đến khoa thần kinh khám thử xem”
Mấy người đó ai nấy đều sững sờ.
Bọn họ dường như không tin, Thẩm Quân Dao có vấn đề về tâm lý, chẳng lẽ là bị điên sao?
Nếu như theo lời của bác sĩ thì chính là như thế.
Mạc Tâm chỉ hơi bất ngờ, vốn cô đã biết được bệnh tình của Thẩm Quân Dao rồi, nhưng thật không ngờ căn bệnh ấy lại tái phát.
"Với lại, mọi người nhớ phải chú ý đến cô ấy, tuyệt đối không thể để bệnh nhân ở một mình được.
Như thế là quá nguy hiểm.
Hơn nữa trong thời gian này nên bồi bổ cho bệnh nhân đầy đủ chất, cô ấy đã quá gầy yếu rồi, đừng để bệnh lại càng thêm bệnh nữa."
Bác sĩ dặn dò người nhà một vài câu, sau đó ông ấy cũng xin phép rời khỏi đây, để cho người nhà tự mình lo liệu.
Thẩm Quân Dao cũng đã được chuyển đến phòng hồi sức, một lát nữa có thể đến thăm cô rồi.
Mạc Tâm là người vào thăm Thẩm Quân Dao trước tiên!
Không biết cô ở trong đó làm gì, một lúc lâu mới đi ra, sau đó Mạc Tâm đi thẳng về luôn, không nói thêm câu gì nữa.
Đợi đến khi Mạc Tâm rời khỏi, ba người kia mới có can đảm vào đó, nhìn người con gái đã bị bọn họ dày vò đến thê thảm kia.
Nhìn sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Thẩm Quân Dao, người con gái ấy đang năm trên giường bệnh, hai mắt vẫn nhắm chặt do thuốc mê vẫn chưa hết hoàn toàn, ba người kia thật không biết phải diễn tả nỗi đau này như thế nào nữa.
Thẩm phu nhân vì quá đau lòng mà ngất đi, Thẩm lão gia chỉ đành đưa bà ta đi nghỉ ngơi, để cho Trác Du Hiên một mình ở nơi này.
Trác Du Hiên đau đớn đi đến đó, ánh mắt hẳn vẫn luôn dừng trên người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
Trác Du Hiên không kìm được mà đưa cánh tay thô ráp của mình nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy đến đau lòng kia của Thẩm Quân Dao.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu như một viên ngọc quý.
Những hành động ân cần, dịu dàng ấy của hắn giờ đây đều dành hết cho Thẩm Quân Dao, nhưng liệu nó còn ý nghĩa gì nữa hay không? Hắn nhẫn tâm hủy hoại người con gái ấy, cô lúc này như một viên ngọc quý đã bị người khác bóp nát ra thành từng mảnh vụn.
Ngọc nát, hương tàn, nhưng bây giờ Trác Du Hiên lại quay lại, hắn nhặt những mảnh ngọc đã vỡ ấy lên tay, nhẹ nhàng mà nâng niu nó.
Nhưng bây giờ Trác Du Hiên làm như vậy thì liệu có ích gì? Tất cả mọi thứ Thẩm Quân Dao đã phải trải qua, hẳn không thể trả lại hết cho cô được.
Chết tiệt!
Nhìn người con gái đáng thương ấy nằm trên giường bệnh, cô đang đối diện giữa ranh giới của sự sống và cái chết, khoé mắt của Trác Du Hiên bỗng nhiên cay xè!
Hắn thật sự bất lực, cô gái nhỏ ấy của hẳn đang phải một mình chống cự với tử thân, vậy mà Trác Du Hiên lại không thể giúp gì được cho cô.
Nhẹ nhàng nâng niu đôi bàn tay gầy yếu của Thẩm Quân Dao lên, trên cánh tay của người con gái ấy chẳng chịt những vết sẹo, những vết thương do những trận đánh đập để lại.
Cả cũ cả mới, chúng vẫn không hề mất đi, những vết thương ấy vẫn còn hiện hữu trên cánh tay gầy gò của người con gái ấy.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng chạm vào những vết thương ấy, tất cả đều là do hắn gây ra.
Cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thân đều in dấu trên thân thể gầy guộc của người con gái này.
Hắn nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn những vết thương ấy nữa.
Nhẹ nhàng đưa cánh tay xinh đẹp ấy chạm vào lớp da thô ráp ở trên gương mặt hắn, Trác Du Hiên từ từ cảm nhận sự ấm áp của người con gái ấy!
Thế nhưng dường như thứ hẳn đang khao khát tìm kiếm đã hoàn toàn biến mất!
Sự ấm áp mà Thẩm Quân Dao đã từng mang lại cho hắn trước kia đã không còn tồn tại nữa, nay chỉ còn lại sự lạnh lẽo mà thôi.
Cánh tay của cô vẫn lạnh buốt như lúc đầu, không tôn tại một chút hơi ấm nào cả.
Mở mắt ra, nhìn chằm chằm người con gái đang nằm trên giường bệnh, những âm thanh yếu ớt liên tục phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.
Âm thanh nghe thật nhỏ, nhưng sự im lặng của không khí ở đây dường như đã khiến cho tiếng của Trác Du Hiên thêm lớn hơn.
"Quân Dao, bảo bối nhỏ, em mở mắt ra nhìn anh đi có được không? Hiên ca ca của em về rồi đây, em mở mắt nhìn anh đi.
Đừng ngủ nữa được không em?"
Giọng nói thành khẩn tha thiết của Trác Du Hiên không ngừng vang lên.
Hắn cầu xin người con gái đó mở mắt ra nhìn hẳn, chỉ cần cô nói chuyện với hắn hay là mắng chửi hẳn, tất cả Trác Du Hiên đều có thể chấp nhận.
Thà rằng như vậy còn hơn là cô cứ ngủ mãi ngủ mãi như thế.
Trác Du Hiên thật sự rất sợ Thẩm Quân Dao sẽ không tỉnh lại được nữa.
Trác Du Hiên thều thào liên tục, thể nhưng người con gái ấy hai mắt vẫn nhắm chặt lại, cô vẫn chìm sâu vào bên trong giấc ngủ kia.
Khoé mi của người con gái vẫn hơi run run, có vẻ như là nỗi sợ hãi vẫn không buông tha cho cô.
Trác Du Hiên ngủ gục bên giường bệnh của Thẩm Quân Dao lúc nào không hay biết.
Hắn quá mệt mỏi, muốn về nhà ngủ, mấy hôm nay hắn đã không ngủ được một chút nào rồi.
Thế nhưng hắn lại không dám rời Thấm Quân Dao nửa bước, hắn rất sợ lúc cô tỉnh lại lại gặp chuyện gì đó thì phải làm sao đây?
Ngoài trời, mặt trời đã nhỏ cao, Trác Du Hiên bị những tia nắng đánh thức.
Khi hắn mở mắt ra, nhìn người con gái trên giường đã mở to hai mắt, đôi mắt long lanh kia cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, Trác Du Hiên không khỏi vui mừng.
"Quân Dao, em tỉnh rồi? Hiện giờ em thấy thế nào? Có gì không ổn không, để anh đi gọi bác sĩ?"
"Quân Dao, em thấy sao rồi, nói gì đi em.
Anh xin em nói gì đi, xin em đừng làm anh sợ”.
/673
|