"Quân Dao, dậy thôi, trời đã sáng rồi kìa!"
Mỗi sáng đều như vậy, mỗi khi dậy Trác Du Hiên đều phải đánh thức Thẩm Quân Dao, nếu không cô gái ấy sẽ cứ nằm ở trên giường như vậy.
Mà khi nhìn thấy cảnh ấy, Trác Du Hiên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Bao nhiêu lâu nay, hắn rất sợ Thẩm Quân Dao sẽ ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại được nữa, những lúc ấy chân tay của hắn đột nhiên mềm nhũn cả ra.
Vì thế, Trác Du Hiên mới bất chấp gọi Thẩm Quân Dao dậy, cho dù là khiến cô cảm thấy khó chịu hay là như thế nào.
Thẩm Quân Dao vẫn nằm ngủ, Trác Du Hiên tiếp tục kiên trì nhẹ nhàng lay người của Thẩm Quân Dao.
"Em à, mau dậy đi, dậy ăn sáng rồi anh đưa em đến chỗ này được không?” Thẩm Quân Dao mãi mới chịu dậy, cô rời giường trong bộ dạng tóc tai xộc xệch, đầu tóc bù xù.
Cô cũng không quan tâm đến điều đó cho lắm, bây giờ xinh đẹp thì cho ai xem.
Trác Du Hiên cẩn thận từng li từng tí đỡ Thẩm Quân Dao xuống giường, hẳn chính là sợ Thẩm Quân Dao sẽ bị ngã.
Bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao đau một chút thôi là Trác Du Hiên Hắn giúp Thẩm Quân Dao chải tóc, do không biết con gái thích kiểu tóc nào nên Trác Du Hiên cũng chỉ chải qua cho cô.
Với lại tóc của Thẩm Quân Dao cũng ngắn, buộc cũng không tiện cho lắm.
Giúp Thẩm Quân Dao vệ sinh cá nhân xong xuôi, Trác Du Hiên mới cẩn thận đỡ Thẩm Quân Dao xuống nhà.
Người giúp việc cũng đã nấu đồ ăn sáng xong, chỉ chờ hai người xuống dùng bữa.
Trác Du Hiên cũng muốn xuống bếp tự tay nấu đồ ăn cho Thẩm Quân Dao lắm chứ, nhưng hẳn e ngại những món mình làm Thẩm Quân Dao không thích, với lại nếu hẳn nấu không ngon không phải mất mặt lắm hay sao? Trác Du Hiên nhẹ nhàng đỡ Thẩm Quân Dao ngồi xuống, hẳn ra hiệu người giúp việc mang thức ăn tới.
Là một bát canh gà, Trác Du Hiên đã đặc biệt bảo người nấu riêng cho cô.
Với tình trạng này của Thẩm Quân Dao thì chưa chắc cô đã ăn được cơm, nên Trác Du Hiên mới để cô ăn những thức ăn lỏng trước.
Hắn nhẹ nhàng thối cho bớt nóng, rồi đưa lại gần miệng của Thẩm Quân Dao.
"Em mau ăn đi, đừng để bụng đói.
Bỏ bữa sáng không tốt đâu, vả lại canh gà này rất tốt cho người bệnh đấy.
Ăn đi cho khỏe lại."
Thái độ của Trác Du Hiên vẫn luôn ân cần như thế, thế nhưng người con gái đang ngồi bên cạnh hắn vẫn chẳng để tâm đến những gì hẳn làm.
Cô không hề mở miệng nói chuyện với người đàn ông này một câu, cô không phải là không thể nói chuyện mà cô chính là không muốn nói chuyện với hẳn.
Có lễ giữa hai người bọn họ đang tồn tại một hiềm khích rất khó gỡ bỏ.
Thẩm Quân Dao vẫn ngây người ra đó, nhưng Trác Du Hiên vẫn không chịu bỏ cuộc, hắn kiên nhẫn nói từng lời, lúc nào những lời nói của hắn cũng mang theo sự dịu dàng.
"Nào em, ăn đi! Quân Dao, ăn xong anh sẽ đưa em đến một nơi, chắc chắn em sẽ rất thích đấy: Trác Du Hiên nói mãi Thẩm Quân Dao mới chịu động đũa.
Cô đồng ý ăn, nhưng cô hoàn toàn cự tuyệt việc Trác Du Hiên đút đồ ăn cho mình.
Thẩm Quân Dao quá cố chấp, Trác Du Hiên tuy không đành lòng nhưng vẫn phải chấp nhận để cho Thẩm Quân Dao tự mình ăn.
Cô đồng ý ăn là Trác Du Hiên đã vui mừng lắm rồi, hẳn không có quyền gì mà đòi hỏi cô cả.
Đôi bàn tay run run yếu ớt từ từ nâng thìa canh lên, đầu lưỡi đẳng ngắt chạm vào nước canh ngọt mát kia.
Canh ngọt là thế nhưng nó vẫn không thể nào xua tan được cái đắng ở trong miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhìn Thẩm Quân Dao ăn như vậy, đương nhiên là tâm trạng của Trác Du Hiên cũng rất tốt rồi.
Ăn được vài thìa, thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoa đầu bảo cô.
"Em cứ ăn đi, để anh ra ngoài xem ai đến!"
Trác Du Hiên nhanh chóng đi ra mở cửa, để Thẩm Quân Dao ở lại trong phòng ăn một mình.
Như thế cô cũng sẽ dễ chịu hơn, không phải trông thấy khuôn mặt của Trác Du Hiên nữa.
Mở cửa ra, Trác Du Hiên đã nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia trong bộ dạng hớt hải.
Dường như bọn họ đang rất mệt mỏi.
Thẩm phu nhân kia lập tức tóm lấy cánh tay của Trác Du Hiên.
"Con tôi đâu, cậu mau cho tôi gặp con tôi! Cậu đưa nó đi đâu vậy hả?"
Quả thật việc Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao đến đây hai vợ chồng này không biết.
Hắn cũng không muốn nói cho bọn họ, để bọn họ đến đây làm phiên hắn với Thấm Quân Dao.
Trác Du Hiên vốn muốn có không gian riêng tư với cô, với lại Thẩm Quân Dao chắc cũng không muốn nhìn thấy mặt của hai người này đâu.
Trịnh Liên cùng với chồng sau khi nhìn thấy Trác Du Hiên đưa con gái mình đi, trong lòng của bọn họ luôn lo lắng bất an rồi.
Bọn họ rất muốn đến thăm con gái của mình, nhưng sau khi đến nhà chính của nhà họ Trác thì không thấy bóng dáng của con mình đâu.
Vất vả nắm Trịnh Liên mới hỏi thăm ra được Trác Du Hiên đang ở đây.
Và bà ta tin chắc rằng con gái bà ta cũng đang ở đây? Nhìn thấy hai người này, Trác Du Hiên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cả, hẳn liếc xéo hai người bọn họ.
"Hai người đến đây làm gì? Mau về đi!"
"Không! Tôi không về! Cậu mau cho tôi gặp Quân Dao! Con bé bây giờ ra sao rồi hả? Tôi chỉ muốn xem con bé sống tốt hay không không được sao?” Thẩm phu nhân kia ngay lập tức gào lên.
Mấy ngày nay bà ta luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng, nỗi ân hận như đang cần rứt trong lương tâm của bà ta.
Trịnh Liên chỉ muốn nhìn thấy đứa con gái đáng thương kia của mình, muốn xem con bé ra sao rồi mà thôi.
Trác Du Hiên nhướn mày nhìn hai người này, trên khuôn mặt hắn viết rõ ba chữ không đồng ý.
Hắn sợ hai người này mà vào đó, lỡ như Thẩm Quân Dao sẽ lại phát bệnh thì phải làm sao đây? Vì vậy hắn mới tìm cách đuổi khéo hai người này đi.
"Hai người về đi, bây giờ cô ấy không muốn gặp hai người đâu!"
Trịnh Liên không đồng ý, bà ta ngay tức khắc nhảy vào miệng của Trác Du Hiên.
"Con bé không đồng ý hay là cậu không muốn cho chúng tôi gặp con bé? Trác Du Hiên, Quân Dao là con gái ruột của tôi, cậu có quyền gì mà ngăn mẹ con tôi gặp nhau cơ chứ? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu tôi không gặp được con gái của mình thì chúng tôi nhất định sẽ không rời khỏi đây đâu” "Trác Du Hiên, cậu đừng tưởng cậu là người nhà họ Trác mà chúng tôi sẽ sợ cậu, sẽ bị cậu uy hiếp.
Con bé là con chúng tôi, cậu chẳng có quyền cấm chúng tôi gặp con bé cả” Thẩm lão gia đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng, ông ta vốn không muốn nói đâu, nhưng Trác Du Hiên cứ cậy quyền như thế không cho hai người gặp con mình, ông ta buộc phải nói.
Nhưng cũng thật buồn cười nhỉ, không phải trước đây bọn dù có chết cũng không muốn nhìn mặt Thẩm Quân Dao một cái không phải sao? Trác Du Hiên đứng đó nhìn hai người đang tỏ ra tràn ngập tình thương đối với con gái mình kia, trong lòng hẳn thấy thật khinh bỉ, nhưng người đàn ông này không thể hiện ra bên ngoài.
Hắn vẫn tìm cách đuổi bọn họ đi.
"Bây giờ sức khỏe của cô ấy không được tốt, mấy người mau về đi, đừng để bệnh tình của Quân Dao càng nặng thêm nữa"
"Không thể.
Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy con bé.
Cậu mau tránh ra đi!"
Trác Du Hiên bất ngờ bị Trịnh Liên đẩy ra một bên, bà ta lao nhanh vào nhà, nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang ở trong phòng bếp mới chạy đến.
"Quân Dao, là mẹ này, mẹ đến thăm con đây!".
/673
|