Trác Du Hiên nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ kia, ánh mắt không khỏi sa sầm lại.
Trác Du Hiên tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng thể làm gì được hết, hắn ta chỉ biết chửi thề một câu.
"Chết tiệt!"
"Đúng là loại phụ nữ bẩn thỉu thì thứ gì ở trên người của cô cũng đều bẩn như vậy cả!"
Măng xong, Trác Du Hiên tàn nhẫn quay lưng bỏ đi, không thèm quan tâm đến người con gái đang cuộn tròn trong chăn bật khóc nức nở, đau đớn kia.
Thẩm Quân Dao đau đớn thiếp đi lúc nào không hay biết.
Mãi cho đến khi cô tỉnh lại, mặt trời cũng đã ló rạng.
Thẩm Quân Dao mệt mỏi nhưng cô phải nhanh chóng xuống giường, gấp gọn chăn màn lại rồi nhanh chóng đi lên nhà.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng chạy lên nhà tránh cho Trác Du Hiên lại tức giận lên thì chết.
Cô thật sự rất sợ mỗi khi nhìn Trác Du Hiên phát điên lên như mọi lần.
Nhưng hôm nay khi lên nhà, Thẩm Quân Dao chẳng thấy bóng dáng của Trác Du Hiên đâu cả.
Chắc hắn ta đã đi làm rồi.
Lúc này, Thẩm Quân Dao mới thở phào một hơi, cô thấy trong lòng của mình bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn đi.
Lần này Trác Du Hiên đi có lẽ cũng khá lâu như lần trước vậy.
Nhìn bộ dạng mất hứng của Trác Du Hiên hôm qua cũng đủ hiểu rồi.
Thẩm Quân Dao cũng chẳng nghĩ gì nhiều nữa, cô nhanh chóng bắt tay vào công việc mà mình phải làm như một thói quen vậy.
Ngày qua ngày, những việc mà Thẩm Quân Dao phải làm ngày một nặng dần lên.
Với một cô gái yếu ớt như cô thì làm sao có thể chịu được cơ chứ? Vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn phải cần răng mà chịu đấy thôi! Chứ với sức lực này của cô cũng đâu thể làm được điều gì khác ngoại trừ việc nghe lời bọn họ, đặc biệt là Trác Du Hiên cơ chứ? Chẳng mấy chốc, mặt trời cũng đã xuống núi.
Ánh chiều tà bắt đầu bao phủ cả một thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Trên đường, xe cộ tấp nập qua lại, những tiếng còi xe kêu inh ỏi trên đường hoà cùng sự hỗn loạn của cả thành phố.
Chiều đến, cũng là lúc tất cả con người kết thúc cả một ngày làm việc vất vả để trở về mái ấm gia đình của mình.
Nhưng ở đâu đó, vẫn còn một vài người vẫn phải đang cặm cụi làm việc không biết bao giờ mới được nghỉ ngơi mặc dù cả người họ vẫn đang đau nhức, mệt mỏi vô cùng khi phải làm những công việc vô cùng vất vả.
Ở trong biệt thự sang trọng của nhà họ Trác kia, Thẩm Quân Dao vẫn phải cặm cụi giặt nốt đống quần áo bẩn kia mà không một ai giúp đỡ cả.
Không những Thẩm Quân Dao phải giặt đống quần áo chất cao như núi kia một mình mà cô còn phải giặt chúng bằng tay mà trong khi đó ở đây vân có máy giặt.
Thẩm Quân Dao bắt buộc phải làm vậy, nếu không, cô sẽ lại bị người ta đánh mất! Như thế thì đau lắm, cô không muốn bị đánh đâu! Mãi cho tới khi trời tối sầm lại, một màu đen phủ kín thành phố xa hoa lộng lẫy này thì Thẩm Quân Dao mới mệt mỏi giặt xong đống quần áo kia.
Cô cảm thấy hai tay của mình tê dại, mất hết cảm giác.
Những ngón tay yếu ớt hơi run run trông vô cùng đáng thương.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Chẳng những thế, cả người của Thẩm Quân Dao đau nhức vô cùng, đau đến mức sức lực hoàn toàn bị rút cạn vậy.
Thẩm Quân Dao vô cùng mệt mỏi, lúc này cô chỉ muốn về giường nằm ngủ một giấc cho nhanh khỏe mà thôi.
Đang định về phòng thì Thẩm Quân Dao thấy Trác Du Hiên trở về nhà.
Không phải Trác Du Hiên cứ đi là lâu lắm mới về hay sao? Sao tự dưng hôm nay lại về sớm như thế chứ? Thẩm Quân Dao chẳng nghĩ gì đến điều đó, cô vui mừng hớn hở chạy ra như muốn đón người đàn ông kia về nhà.
Trông Thẩm Quân Dao lúc này hệt như là một đứa trẻ vậy.
Thẩm Quân Dao đang định cất tiếng nói chồng à, anh về rồi thì hình ảnh một người phụ nữ ăn mặc rách rưới dựa sát vào người của Trác Du Hiên, bộ dạng của ả ta vô cùng õng eo, khiến người ta phải ngứa mắt.
Thẩm Quân Dao vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, cả người của cô lập tức cứng đờ nhìn hai người bọn họ đứng sát nhau như vậy.
Gương mặt căng cứng của Thẩm Quân Dao nhìn chằm chằm hai người kia đang tiến về phía mình.
Có lẽ Trác Du Hiên cũng đã nhìn thấy Thẩm Quân Dao nhưng hắn ta chắc cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó làm gì cả.
Hắn ta chỉ nắm tay người phụ nữ õðng ẹo chẳng khác gì con rắn kia vào trong nhà.
Trác Du Hiên là đang cố tình công khai việc hản tìm tình nhân ở bên ngoài trước mặt của Thẩm Quân Dao hay sao? Thẩm Quân Dao là vợ của hẳn mà hắn không tôn trọng cô một chút ư? Thẩm Quân Dao liên tục động viên bản thân mình.
Cô luôn nhắc nhở mình rằng, chắc chắn hai người bọn họ không phải là kiểu quan hệ đó đâu, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ không đi tìm tình nhân ở bên ngoài đâu.
Thẩm Quân Dao, mày đừng có suy nghĩ lung tung, Trác Du Hiên sẽ không làm như vậy đâu.
Đến khi hai người bọn họ đến gần, Thẩm Quân Dao khó khăn cất tiếng hỏi Trác Du Hiên.
"Anh à, cô ấy là ai vậy?"
Trác Du Hiên làm như chẳng để ý đến câu hỏi của Thẩm Quân Dao, ánh mắt của hẳn từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt trên người cô tình nhân nhỏ của mình.
Còn người phụ nữ kia, ả ta liếc nhìn Thẩm Quân Dao khẽ đánh giá.
Ả thấy bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này chẳng khác gì một con ở cả, nên chẳng nghĩ gì nhiều, người ả ta uốn éo dựa vào người của Trác Du Hiên như đang cố ý khiêu khích vậy.
"Trác thiếu, cô gái này là ai vậy? Đừng nói là vợ của ngài đó nha."
Ẳ ta cố tình kéo dài câu nói của mình.
Giọng của người phụ nữ này chua ngoa khiến cho người ta nổi hết cả da gà lên.
Thật là phát ớn mà! Loại người gì đây chứ? Trác Du Hiên lúc này mặc kệ mọi thứ, khoé môi của hắn hơi nhếch lên, cánh tay đưa lên chạm vào khuôn mặt của cô tình nhân nhỏ của mình, giọng đầy cưng chiêu.
"Bảo bối, em không cần phải quan tâm đến cô ta làm gì cả? Chẳng qua chỉ là một con chó anh nuôi mà thôi, đừng nghe chó sủa làm gì cả, bẩn tai lắm"
Nghe Trác Du Hiên nói như vậy, người phụ nữ kia còn bày ra cái bộ dạng làm nũng, cô ta khẽ ngọ nguậy đầu vào trong ngực của Trác Du Hiên như muốn khơi mào ngọn lửa dục vọng bên trong của người đàn ông này.
Đối diện với sự khiêu khích như vậy, Trác Du Hiên cũng không phải là không có phản ứng, chỉ là hẳn ta không thể hiện ra mà thôi! Người đẹp dâng đến tận miệng, tội gì mà không đoạt lấy cơ chứ! Thẩm Quân Dao đứng chôn chân tại chỗ, chứng kiến cảnh người chồng mà mình yêu nhất đang âu yếm ngọt ngào với người phụ nữ khác ở ngay trước mặt mình, cô đau đớn vô cùng.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đến mức khó thở.
Chồng cô vậy mà có thể công khai tình nhân của mình ngay trước mặt cô một cách vô cùng tự nhiên mà không cảm thấy có lỗi gì cả, cô lại càng cảm thấy xót xa.
Thẩm Quân Dao vẫn cố gắng nuốt nước mắt đau đớn xuống lòng của mình, cô cố gắng không để cho bản thân mình phải khóc ở trước mặt hai người kia.
Hóa ra, ngoại trừ cái danh Trác thiếu phu nhân ra, trong cái nhà này, Thẩm Quân Dao hoàn toàn không có một chút vị thế nào cả.
"Thẩm nhị tiểu thư, cô còn muốn đứng đây đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ cô muốn ở đây nhìn chúng tôi thân mật trước mặt cô à? Nếu cô muốn vậy thì chúng tôi sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của cô."Chương 62 sỉ nhục trước mặt tình nhân (62) "Bảo bối, em không cần phải quan tâm đến cô ta làm gì cả? Chẳng qua chỉ là một con chó anh nuôi mà thôi, đừng nghe chó sủa làm gì cả, bẩn tai lắm"
Nghe Trác Du Hiên nói như vậy, người phụ nữ kia còn bày ra cái bộ dạng làm nũng, cô ta khẽ ngọ nguậy đầu vào trong ngực của Trác Du Hiên như muốn khơi mào ngọn lửa dục vọng bên trong của người đàn ông này.
Đối diện với sự khiêu khích như vậy, Trác Du Hiên cũng không phải là không có phản ứng, chỉ là hắn ta không thế hiện ra mà thôi! Người đẹp dâng đến tận miệng, tội gì mà không đoạt lấy cơ chứ.Thẩm Quân Dao đứng chôn chân tại chỗ, chứng kiến cảnh người chồng mà mình yêu nhất đang âu yếm ngọt ngào với người phụ nữ khác ở ngay trước mặt mình, cô đau đớn vô cùng.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đến mức khó thở.
Chồng cô vậy mà có thể công khai tình nhân của mình ngay trước mặt cô một cách vô cùng tự nhiên mà không cảm thấy có lỗi gì cả, cô lại càng cảm thấy xót xa.
Thẩm Quân Dao vẫn cố gắng nuốt nước mắt đau đớn xuống lòng của mình, cô cố gắng không để cho bản thân mình phải khóc ở trước mặt hai người kia.
Hóa ra, ngoại trừ cái danh Trác thiếu phu nhân ra, trong cái nhà này, Thẩm Quân Dao hoàn toàn không có một chút vị thế nào cả.
"Thẩm nhị tiểu thư, cô còn muốn đứng đây đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ cô muốn ở đây nhìn chúng tôi thân mật trước mặt cô à? Nếu cô muốn vậy thì chúng tôi sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của cô."
Trác Du Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao một cái, cánh tay của hẳn vẫn đặt trên cơ thể õng ẹo của cô tình nhân kia.
Dường như Trác Du Hiên đang cố tình khiêu khích cái người được gọi là vợ hợp pháp của hắn mà không một chút kiêng nể gì.
Người phụ nữ kia được đà lên nước, ả ta lấn tới như bản thân của mình mới là chủ của căn nhà này vậy.
Ả ta hất cằm lườm Thẩm Quân Dao một cái, giọng nói chua ngoa cố tình tỏ ra vẻ uy quyền.
"Này cái con nhỏ kia, mày không nghe Trác thiếu nói gì hay sao? Còn đứng ì ra đó đến lúc nào nữa? Mày không mau cút đi thì đừng có trách, đã là chó mà chẳng biết nghe lời gì cả!"
Nói rồi, ả ta rúc vào trong người của Trác Du Hiên, ả ta tưởng rằng mình đã chiếm được tình cảm của người đàn ông này rồi lên mới lên mặt như vậy đây mà.
Hai mắt của người phụ nữ chớp chớp nhìn gương mặt đang cười khẩy kia của Trác Du Hiên.
"Trác thiếu, động vật anh nuôi như vậy không có được đâu đó! Anh mà không cho nó một bài học thì sẽ có ngày nó trèo lên đầu anh ngồi đấy"
Người phụ nữ này đang có mong ước vô cùng lớn đây mà.
Ả ta cậy mình có được một chút quan tâm của Trác Du Hiên mà ảo tưởng rằng Trác Du Hiên thích cô ta mới hay chứ! Ả ta còn nghĩ rằng mình nhất định sẽ có được cái vị trí Trác thiếu phu nhân mà người người mong ước kia cơ.
Đúng là ảo tưởng quá nặng! Trác Du Hiên biết người phụ nữ này đang có ý gì, nhưng lúc này hắn ta chẳng thèm để ý đến điều đó.
Trác Du Hiên bây giờ đang muốn dùng người phụ nữ này để đả kích Thẩm Quân Dao thật nặng mà thôi! Còn giết người phụ nữ này với hắn dễ như trở bàn tay.
Trác Du Hiên quay sang, hắn ta dùng một ánh nhìn vô cùng trìu mến đối với cô tình nhân nhỏ kia của mình.
Hắn ta đưa tay xoa đầu cô ta, rôi những lời phát ra từ miệng của hẳn được nhấn mạnh như là muốn nhắc nhở ai đó.
"Bảo bối này, em để ý cô ta làm gì chứ? Em nói với cô ta chỉ thêm mỏi mồm mà thôi, vả lại còn tốn công vô ích nữa.
Đã là chó thì làm sao mà hiểu được tiếng người nói cơ chứ?"
Trác Du Hiên liếc mắt quan sát biểu hiện của Thẩm Quân Dao một chút nhưng lại không một ai phát hiện ra điều này.
Trác Du Hiên đưa tay nắm lấy đôi bàn tay của người phụ nữ kia mà nâng niu.
Hắn ta còn cố tình để cho Thẩm Quân Dao nhìn thấy hành động này của hắn nữa cơ chứ.
"Với lại bảo bối à, em không cần phải chấp một con chó làm gì đâu.
Còn nếu vật nuôi mà làm sai thì chỉ cần đem nhốt vào lồng là ngoan ngay ấy mà"
Hai bọn họ cứ thế nhìn nhau mà cười, kẻ tung người hứng mà không quan tâm đến Thẩm Quân Dao ở phía bên kia sắc mặt đã tái nhợt đi không còn một giọt máu nào ở trên đó.
Đôi bàn tay của cô cuộn tròn lại thành nắm đấm, hai chân thì trở nên tê dại không cách nào cử động được.
Hai người bọn họ còn để ý đến một Thẩm Quân Dao đang cố gắng che đi nỗi đau ở trong lòng bên đây hay không? Hay bọn họ chỉ thích thú với việc sỉ nhục người khác như vậy cơ chứ? Bọn họ có biết rằng, Thẩm Quân Dao đang đau lắm không? Hai chữ "bảo bối"
bật ra từ miệng của Trác Du Hiên ngọt xớt như vậy khiến trái tim của Thẩm Quân Dao như bị vỡ vụn thành trầm mảnh.
Trác Du Hiên chưa bao giờ nói những lời dịu dàng ấy với cô cả, vậy mà hôm nay ngay ở trước mặt của cô, Trác Du Hiên lại có thể dễ dàng nói ra những từ ấy.
Trác Du Hiên đâu có biết rằng những lời nói ấy của hắn đã gây tổn thương cho Thẩm Quân Dao đến mức độ nào cơ chứ? Mà cho dù hắn biết thì sao? Liệu hẳn sẽ quan tâm cô ư? Không, Trác Du Hiên sẽ càng làm cô tổn thương hơn mà thôi.
Tại sao Thẩm Quân Dao lại cảm thấy trái tim của mình đau đớn đến như vậy? Đau như trái tim của cô nó đang không ngừng rỉ máu.
Rất đau! Thật sự là đau vô cùng! So về nỗi đau thể xác, sự tổn thương mà Trác Du Hiên ban tặng cho cô hôm nay còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Trác Du Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Những cử chỉ, lời nói hành động và cách anh quan tâm đến cô ấy kia, có thế đối xử với em một phần như vậy hay không? Chỉ một chút thôi cũng được! Em không cần tất cả, chỉ cần anh đổi với em băng một phần đối với cô ấy mà thôi.
Có được hay không anh? Bức tường mạnh mẽ ở bên ngoài của Thẩm Quân Dao hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ sự đau đớn kìm nén hoàn toàn bộc lộ hết ra bên ngoài, ai cũng có thể nhìn ra Thẩm Quân Dao đang đau đớn đến mức độ nào? Cô thật sự đã không thể nào chịu nổi nữa rồi, làm ơn, hai người hãy dừng lại đi! Trác Du Hiên nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe cùng sự đau đớn kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hẳn đang vô cùng hả hê mà không có một chút gì là thương hại cho người vợ hiện tại của mình một chút nào cả.
Khiến Thẩm Quân Dao đau khổ chính là niềm vui của Trác Du Hiên hản, cho nên hẳn biết gì là thương cảm chứ? Đôi mắt ngấn lệ của Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên đang ôm chặt eo của người phụ nữ kia, cô đau đớn nói với Trác Du Hiên.
Từng tiếng nấc truyền ra từ cổ họng của người con gái làm cho người ta không khỏi xót xa.
"Trác Du Hiên, nhưng em vẫn còn là vợ của anh! Chẳng lẽ anh không tôn trọng điều này một chút nào hay sao?"
Thẩm Quân Dao không quan tâm đến việc Trác Du Hiên đánh hay mảng chửi mình ra sao.
Nhưng giờ cô vẫn là vợ của anh, đây là sự thật không thể chối cãi được.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên thật sự không dành cho Thẩm Quân Dao bất kì một sự tôn trọng nào thật sao? Trác Du Hiên buông người phụ nữ kia ra, hắn ta sắc mặt lạnh lẽo bước từng bước về phía của Thẩm Quân Dao.
Khí thế lạnh lẽo toát ra từ người của hắn khiến cho Thẩm Quân Dao không ngừng run sợ.
Tiếng bước chân dựng lại thì cánh tay của hẳn đã siết chặt cằm của Thẩm Quân Dao, khiến cho gương mặt của cô nhăn lại vì đau đớn.
Âm thanh tức giận hoà cùng sự lạnh lẽo phát ra từ miệng của người đàn ông đang nhìn chăm chăm gương mặt của Thẩm Quân Dao như có ý nhắc nhở.
"Thẩm Quân Dao, cô còn muốn ảo tưởng cô là vợ tôi đến lúc nào nữa? Chẳng qua cô chỉ là một con chó mà tôi giữ lại bên cạnh của mình mà thôi.
Mà đã là chó thì không xứng đáng được tôn trọng nghe rõ hay chưa?".
/673
|