"Mấy ngày nay chắc con buồn chán lắm nhỉ? Hay tý nữa để mẹ đưa con ra ngoài chơi cho khuây khoả nhé có được không? Quân Dao, con thích gì, mẹ mua cho con"
Thẩm phu nhân cũng muốn có không gian riêng với con gái của mình, bà ta cũng muốn hiểu thêm về đứa con gái này của mình hơn.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để hai mẹ con bà ta có thể gần nhau hơn một chút.
Nhưng dường như Thẩm Quân Dao chẳng quan tâm đến việc Trịnh Liên muốn đưa cô ra ngoài chơi.
Trịnh Liên hơi thất vọng, nhưng bà ta vẫn cố gắng thuyết phục Thẩm Quân Dao đi ra ngoài cùng mình.
"Con thích ra ngoài chơi không? Để mẹ đưa con ra ngoài nhét"
"Thẩm phu nhân, cô ấy đã không muốn rồi, phiền bà đừng ép cô ấy nữa"
Trác Du Hiên ngồi ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi mỉa mai Thẩm phu nhân kia.
Vốn dĩ hôm nay Trác Du Hiên có ý định đưa Thẩm Quân Dao ra ngoài chơi đấy, nhưng ai ngờ hai người này lại lôi nhau đến đây, phá hủy hết mọi bất ngờ của hắn dành cho Thẩm Quân Dao rồi.
Giờ này cũng đã muộn, cho dù bây giờ Trác Du Hiên có đuổi hai người này về đi chăng nữa cũng không kịp đưa Thẩm Quân Dao đi.
Đúng là hai người phiền phức mà.
Trước đây rõ ràng ghét bỏ người ta lắm không phải sao, bây giờ còn ở đây làm ra vẻ thân thiết như vậy, đúng thật là khiến cho người ta khinh thường hai người này mà.
Thẩm phu nhân chau mày nhìn Trác Du Hiên.
"Con gái tôi có đồng ý hay không không đến lượt cậu lên tiếng đâu.
Mẹ con tôi muốn ra ngoài thì liên quan gì đến cậu hả?"
"Không liên quan gì đến tôi nhưng muốn đưa Quân Dao ra ngoài phải có sự cho phép của tôi, nếu không bà đừng hòng đưa cô ấy đi đâu cả"
Trác Du Hiên tuyệt đối sẽ không cho phép Thẩm phu nhân này đưa Quân Dao của hẳn đi đâu hết.
Ngoài mặt thì là thế nhưng trong lòng của Thẩm phu nhân kia không biết đang nghĩ gì đâu.
Trịnh Liên đó chắc gì đã yêu thương Thẩm Quân Dao thật lòng, lỡ như bà ta có toan tính gì đó rồi đưa Thẩm Quân Dao đi đâu thì phải làm sao đây? Thẩm phu nhân kia tức giận nhìn hản, bà ta hừ lạnh.
"Trác Du Hiên, cậu có quyền gì mà tôi phải báo cáo với cậu hả? Tôi muốn đưa con tôi đi đâu là chuyện riêng của tôi, không đến lượt Trác thiếu gia đây xen vào.
Chẳng lẽ cậu lại muốn cầm tù con gái tôi như trước đây à? Con bé nó chưa đủ khổ hay sao mà cậu lại làm như vậy với con bé?"
Những lời nói của Trác Du Hiên đúng thật là khiến cho Trịnh Liên hiểu lầm.
Bà ta tưởng Trác Du Hiên sẽ giống như trước đây, hắn sẽ lại giam cầm Thẩm Quân Dao lại rồi đánh đập con gái của bà ta.
Một lần là đủ rồi, Trịnh Liên sẽ không để con gái của mình chịu khổ lần nữa đâu.
Trác Du Hiên bật cười nhìn về phía của người "mẹ vợ" đáng kính kia của mình, nét mặt đầy chế giễu.
"Thẩm phu nhân ơi là Thẩm phu nhân, bà đừng tưởng ai cũng có những suy nghĩ bẩn thỉu giống như bà vậy! Tôi đối với Quân Dao ra sao trong lòng cô ấy tự cảm nhận được, không cân một người ngoài như bà xen vào đâu"
"Người ngoài? Trác Du Hiên, cậu đừng quên, tôi là mẹ ruột của con bé đấy.
Tôi là mẹ của nó, tôi có quyền can thiệp, nếu cậu cứ đối xử với con bé như thế thì nhất định tôi sẽ đem Quân Dao rời khỏi cậu.
Tôi không muốn nhìn thấy con bé chịu khổ"
Trác Du Hiên cong môi, hắn khinh bỉ đến nỗi không thèm trả lời lại Thẩm phu nhân? Mẹ à? Người đàn bà này vẫn có thể mặt dày mở miệng nói ra câu đó sau tất cả những gì bà ta đã gây ra.
Trác Du Hiên trước đây không đối với bà ta như vậy, nhưng chính bà ta là người đã đấy hắn và Thẩm Quân Dao vào bước đường ngày hôm nay, cho nên đối với người phụ nữ này mới căm phẫn như vậy Thấy Trác Du Hiên im lặng, Trịnh Liên hất cảm nói tiếp, sau những gì đã xảy ra thì bà ta vẫn không cởi bỏ được sự kiêu ngạo kia của bản thân mình.
"Cậu cho rằng con bé ở bên cạnh cậu sẽ hạnh phúc hay sao? Cậu nhìn đi, mới ở với cậu mấy ngày mà con bé đã gầy như vậy rồi, gây trơ xương thế này thì làm sao mà sống nổi.
Quần áo của con bé đây này, cậu luôn miệng nói yêu con gái tôi nhưng lại không mua nổi cho con bé một bộ quần áo tử tế, cậu nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ một bộ cũng không mua nổi hay sao?"
Thẩm phu nhân đang thấy bất bình thay cho con gái của mình.
Trong thời gian ở đây, Thẩm Quân Dao, con gái đáng thương của bà ta đã phải chịu khổ như thế nào vậy, sao người lại gầy như thế này nữa.
Với lại, Trác Du Hiên luôn miệng nói yêu con gái bà ta nhưng lại không mua nổi cho con bé lấy một bộ quần áo tử tế, để con bé nó chịu khổ như thế này đây.
Nhưng Trác Du Hiên đâu phải không muốn mual Hôm nay hẳn vốn định đưa Thẩm Quân Dao đi mua quần áo, nhưng bị hai người này đến phá đám nên mới không đi được đấy chứ! Đúng là chỉ biết mắng người khác mà không biết nhìn lại bản thân mình mà.
Bà ta đã mua được cho Thấm Quân Dao thứ gì chưa mà dám ở đây mạnh mồm mạnh miệng như thế.
Trác Du Hiên vốn muốn nói gì đó nhưng Thẩm lão gia ngồi chứng kiến hai người cãi nhau một hồi, ông ta ngay lập tức gắt lên.
"Hai người cãi nhau đủ hay chưa? Hai người có quan tâm đến cảm nhận của Quân Dao hay không mà cứ ngồi đấu khẩu như thế"
Thẩm lão gia liếc xéo sang chỗ Trịnh Liên.
"Bà đừng quên mục đích hôm nay của chúng ta chính là đến thăm Quân Dao chứ không phải đến đây để cãi nhau đâu.
Bà nhịn một chút không được hay sao?"
Nói thật, Thẩm Quân Dao ngồi nghe bọn họ cãi nhau nãy giờ, cô vẫn ngơ ngơ ra như thế, như thể bây giờ bọn họ có đánh nhau cũng chẳng quan tâm đến điều đó.
Thẩm phu nhân hừ lạnh một tiếng nhìn chồng mình, suýt chút nữa bà ta đã quên mất mình đến đây là để thăm con gái mình rồi.
Trác Du Hiên đúng là khiến cho bà ta tức chết mà.
Trịnh Liên nhanh chóng lấy ra từ túi đồ ở bên cạnh mình mấy bộ quần áo, hình như là mấy bộ quần áo cho Thẩm Quân Dao.
Bà ta đơ ra trước mặt con mình.
"Quân Dao, mẹ mua cho con mấy bộ đồ này con xem có thích hay không? Mẹ không biết con thích quần áo kiểu gì nên cứ mua toàn bộ về, con xem thích mặc cái nào thì mặc nha.
Trời lạnh đừng ăn mặc như vậy nữa, dễ bị cảm lạnh lắm!"
Bà ta trên đường đến đây tiện thể ghé vào vài shop quần áo mua một vài bộ cho Thẩm Quân Dao.
Trời đã trở lạnh rồi, mà con bé nó ít đồ mặc như vậy, Thẩm phu nhân thật sự thấy đau lòng.
Nhưng dường như Thẩm Quân Dao chẳng có gì hứng thú với mấy thứ đồ mà "mẹ" mình đem đến đây cả.
Suốt cả buổi, Trịnh Liên nói bao nhiêu, Thẩm Quân Dao im lặng bấy nhiêu.
Đã đến giờ trưa, Trác Du Hiên cũng không muốn hai người kia ở lại đây làm phiên Thẩm Quân Dao nữa, cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, thế nên hắn mới nhắc nhở bọn họ.
"Muộn rồi, hai người cũng nên về đi, để cho cô ấy còn nghỉ ngơi nữa!"
Thẩm phu nhân hơi chau mày.
"Mới như vậy mà cậu đã đuổi chúng tôi về à? Chúng tôi chỉ muốn gặp con gái mình một chút, như vậy mà cậu đã nóng lòng lên như vậy rồi."
"Quân Dao căn nghỉ ngơi, hai người cứ ở đây làm phiền cô ấy sao?"
Đây rõ ràng là đang muốn đuổi bọn họ đi không phải hay sao.
Nhưng Trịnh Liên chỉ mới gặp con gái mình một chút, bà ta đương nhiên là muốn ở bên cạnh Thẩm Quân Dao lâu hơn rồi, cho nên bà ta vô cùng quả quyết.
"Trác Du Hiên, tôi cho cậu biết, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây.
Tôi nhất định phải ở cạnh con bé hôm nay, cậu không có quyền gì đuổi tôi đi cả.
Tôi tuyệt đối không đi!".
/673
|