"Bà đến đây làm gì?"
"Hừ, nếu hôm nay tôi mà không đến đây thì làm sao mà biết mấy người đối xử với con gái tôi như thế nào.
Tôi còn tưởng cậu nói yêu con bé thì sẽ đối xử tốt với con bé lắm, không ngờ cậu vẫn chứng nào tật đấy, tôi quá thất vọng!"
Thẩm phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà ta hằm hằm nhìn Trác Du Hiên đang tỏ ra vô cùng thản nhiên như không biết chuyện gì xảy ra kia.
Tên đàn ông khốn kiếp này đúng là vẫn chứng nào tật đấy, ngựa quen đường cũ.
Trác Du Hiên đã làm khổ con gái bà ta nửa đời rồi, nay con bé đã phát điên lên như thể, chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa muốn để yên cho đứa con gái đáng thương này của bà ta hay sao? Trác Du Hiên nhướn mày, trên vẻ mặt của hắn đầy khó hiểu Trịnh Liên kia là đang muốn nói gì thế? Cái gì mà chứng nào tật đấy? Cái gì mà đối xử không tốt với Thẩm Quân Dao cơ chứ? Tự nhiên hôm nay bà ta chạy đến đây rồi nói gì vậy chứ.
"Thẩm phu nhân, đang yên đang lành bà chạy đến đây làm cái gì vậy? Không những thế còn nói cái gì mà chứng nào tật đấy? Bà đừng cố vô cớ làm loạn, nếu không đừng hòng tôi để cho bà đến đây gặp mặt Quân Dao nữa"
Hắn tưởng rằng Trịnh Liên đến đây muốn sinh sự như lần trước.
Tuy hẳn cũng không ưa bà mẹ vợ này của mình lắm nhưng hắn vẫn phải để cho bà ta đến đây gặp mặt con gái mình.
Tuy rằng Trác Du Hiên không thích điều đó tẹo nào, hắn không muốn Trịnh Liên đến đây rồi khiến Thẩm Quân Dao phát bệnh lên như lần trước.
Thẩm phu nhân hừ lạnh một tiếng, khóe môi của bà ta hơi giật giật.
"Trác Du Hiên, cậu đừng tỏ ra mình không biết chuyện gì cả? Con gái tôi chưa đủ khổ hay sao mà mấy người muốn hành hạ con bé như vậy hả? Cậu cứ nói yêu Quân Dao nhưng xem đi, cậu đã đối xử với con bé như thế nào chứ?"
Trịnh Liên thật sự cảm thấy thất vọng vì đã giao con gái của mình cho Trác Du Hiên, để rồi còn phải gánh chịu những tổn thương chồng chất như vậy nữa.
Thật đúng là không chịu được mà.
"Thẩm phu nhân, đến cuối cùng là bà đang muốn nói gì đây? Tôi không hiểu bà đang muốn làm gì cả.
Nếu bà cứ thích sinh sự như vậy, tôi sẽ cho bảo vệ lôi bà ra khỏi đây đấy.
Trác Du Hiên thật sự bực dọc, rốt cuộc là có chuyện gì? Cãi nhau inh ỏi lên, giờ Thẩm phu nhân lại nói những lời kì lạ như vậy nữa, mấy người này đang muốn làm cái gì đây? Hết chuyện mẹ của hẳn, bây giờ lại đến Trịnh Liên này nữa.
Cánh tay của Trịnh Liên chĩa thẳng về mặt của Trác phu nhân kia, lập tức định tội bà ta.
"Cậu hỏi mẹ của cậu xem bà ta vừa rồi đã làm gì Quân Dao? Con bé đang bị bệnh như thể mà bà ta còn liên tục chèn ép người khác như vậy, cậu hỏi xem bà ta ngoài tiền ra thì trong đầu còn có gì nữa không? Mẹ của cậu không còn tình người à"
Trác Du Hiên lập tức quay ngoắt sang nhìn mẹ mình, bà ta lảng tránh nhìn đi chỗ khác, làm như mình không biết chuyện gì xảy ra cả.
Hắn gắn giọng hỏi mẹ của mình.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm gì? Mẹ mau nói đi!"
Bà ta im lặng không trả lời.
Trịnh Liên lúc này mới lên tiếng, bà ta nâng cánh tay sưng đỏ gầy yếu của Thẩm Quân Dao ra trước mặt bọn họ, sự tức giận gần như bộc phát hoàn toàn.
"Cậu nhìn xem bà ta đã làm gì với con gái tôi? Mẹ của cậu không ngừng sỉ nhục, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của con bé.
Đã vậy thì thôi, không những vậy, bà ta còn sai khiến Quân Dao trong khi nó đang bị bệnh.
Nó không đứng dậy, bà ta xông đến đánh con bé như vậy này.
Cậu nói đi, nếu hôm nay tôi không đến đây thì có phải con gái tôi sẽ bị cậu đánh chết hay không?"
Trác Du Hiên nhìn cánh tay ửng đỏ lên của Thẩm Quân Dao, hắn vội vàng chạy đến, nắm lấy tay của cô.
Nhìn những vết hằn đỏ ấy, hắn đau xót vô cùng.
Nâng niu đôi tay như một viên ngọc, Trác Du Hiên nhìn bộ dạng thảm thương kia của Thẩm Quân Dao, không ngờ hắn chỉ mới đi một lúc mà người con gái ấy đã bị người ta đánh như thế này.
Mà người đánh cô lại chính là mẹ của hắn! Trác Du Hiên lo lắng nhìn Thẩm Quân Dao, hắn xoa nhẹ lên tay của cô, cố gắng làm những vết máu tụ kia tan đi.
"Chắc em đau lắm có phải không? Xin lỗi em, lại để em bị thương rồi.
Em có sao không, hay để anh đưa em đi gặp bác sĩ nhé!"
"Cậu xem mẹ con cậu đã làm gì với con bé?"
Trác Du Hiên phẫn nộ nhìn về phía của mẹ mình, lòng hẳn đã đau như dao cắt rồi.
Hản đang muốn chuộc tội còn không hết, nay mẹ hãn lại càng gây ra thêm tội, Trác Du Hiên phải bù đắp cho Thẩm Quân Dao đến khi nào mới đủ đây? Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ vừa làm cái gì vậy hả? Cô ấy là vợ con đấy, mẹ tôn trọng vợ con một chút có được hay không? Còn nữa, Quân Dao đang bị bệnh, mẹ muốn gì có thể sai người giúp việc, sao nhất quyết cứ phải để vợ con làm.
Cô ấy là vợ con chứ không phải là người giúp việc ở trong nhà này đâu"
Trác Du Hiên ôm lấy người của Thẩm Quân Dao đang run rẩy.
Trước đây, nửa đời của cô đều là hầu hạ người khác rồi, mẹ của hẳn còn muốn bắt Thẩm Quân Dao hầu hạ đến khi nào.
Chẳng lẽ bà ấy muốn cô càng thêm hận hẳn, như thế mới vừa lòng hay sao? Trác phu nhân nhìn con trai của mình đang vì một người khác mà trách mắng mình như thế, tất nhiên trong lòng bà ta phẫn nộ là đúng rồi.
Vì một loại phụ nữ như thế mà trách mảng bà ta, Trác phu nhân ngay lập tức gắt lên.
"Vi mẹ ghét nó, không muốn nhìn thấy con nhỏ này ở bên cạnh con.
Con dâu của nhà họ Trác phải là người nhà giàu có, chứ không phải là loại cóc ghẻ như Thẩm Quân Dao này.
Mẹ muốn cô ta cút khỏi con, không được hủy hoại cuộc đời của con"
"Mẹ, con không phải là công cụ để mẹ củng cố quyền lực của mình.
Nửa đời của con bị mẹ điều khiển chưa đủ hay sao? Mẹ muốn con làm con rối của mẹ đến khi nào nữa? Trong mắt của mẹ ngoại trừ tiền bạc, quyền lực còn có đứa con trai này hay không? Bây giờ con muốn ở cạnh vợ của mình mẹ cũng quản.
Muốn đuổi Thẩm Quân Dao đi, trừ phi mẹ giết con đi"
Một cuộc sống như là một con rối gỗ của Trác Du Hiên chẳng tốt lành gì cả, bây giờ hắn chỉ hy vọng mình được ở bên cạnh người con gái mình yêu thôi mà, điều đó khó khăn đến như vậy ư? Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn bọn họ.
.
"Phải, con gái tôi là cóc ghẻ, không xứng được đặt chân vào nhà họ Trác cao quý như mấy người.
Nếu mấy người không cần con tôi, tôi sẽ đưa con bé đi.
Trác phu nhân, bà nghĩ con tôi muốn làm vợ Trác Du Hiên lắm sao? Không phải ai cũng mê tiền giống như bà đâu.
Tôi cho mấy người biết, con gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải đưa nó đi, tôi sẽ không để mấy người hành hạ con bé thêm nữa"
Trịnh Liên định ôm lấy Thẩm Quân Dao về phía mình thì đã bị Trác Du Hiên lôi lại.
Hắn ôm chặt lấy người của Thẩm Quân Dao như thế không ai đến gần cả.
Hắn trừng mắt nhìn Thẩm phu nhân.
"Bà đừng hòng làm như vậy.
Việc mẹ tôi tôi nhất định sẽ giải quyết.
Nhưng tôi không cho phép bà đưa cô ấy đi đâu cả.
Đây là vợ tôi, cô ấy sẽ ở đây, không phải đi đâu cả.
Nếu bà kiên quyết làm như thế thì sau này đừng hòng gặp lại Quân Dao nữa.
"
"Cậu!".
/673
|