Toàn bộ hy vọng của Trác Du Hiên trong chốc lát đã bị người ta dập tắt.
Không những thể, bác sĩ còn nói.
"Tôi nghĩ gia đình nên giải thoát cho cô ấy!"
Lời nói của bác sĩ vẫn cứ vô tư vang lên, ý của ông ta rằng là hãy giải thoát cho Thẩm Quân Dao đi, đừng để cô gái ấy sống cuộc đời như vậy nữa.
Thà chết đi chứ đừng để cô ấy sống một cuộc sống thực vật, như thế chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trác Du Hiên ngước mặt lên nhìn bác sĩ, khoé môi của người đàn ông mấp máy phát không ra hơi.
Không những vậy,tiếng khóc lớn của hai người bên kia đã gần như hoàn toàn lấn át đi tiếng nói của Trác Du Hiên hẳn.
"Ông nói sao?"
Thẩm phu nhân bên kia cũng không còn đứng vững được nữa, bà ta khụy người xuống, hai đầu gối chạm xuống đất.
Bà ta tóm lấy tay của bác sĩ, miệng liên tục khóc lóc cầu xin.
"Bác sĩ, xin ông, coi như tôi cầu xin ông, ông hãy cứu con gái của tôi đi.
Đứa con gái mệnh khổ của tôi, nó còn chưa được yêu thương mà, không thể để nó mất mạng như vậy được.
Cho dù mất bao nhiêu tiên cũng được, tôi chỉ xin ông cứu lấy con gái của tôi thôi.
"
Vẻ mặt của bác sĩ trở nên áy náy khó xử hơn bao giờ hết, ông ta gỡ tay của Trịnh Liên ra, rồi ngỏ ý bảo Thẩm lão gia đỡ bà ta đứng dậy, đừng để Thẩm phu nhân quỷ như vậy nữa.
"Không phải là tôi không muốn cứu con của hai người, mà là không thể cứu.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ mạng sống cho cô ấy rồi, còn bệnh nhân có thể tỉnh lại được hay không chỉ còn phụ thuộc vào ông trời thôi.
Tôi cũng khuyên gia đình là hãy nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước, bởi vì khả năng rất cao là bệnh nhân sẽ không tỉnh lại được nữa đâu.
Bây giờ có giữ mạng sống của cô ấy hay không còn tùy thuộc vào quyết định của gia đình"
Bác sĩ cũng đâu phải không muốn cứu Thẩm Quân Dao, họ cũng đã làm hết sức của mình rồi, nhưng chấn thương ở đầu của Thẩm Quân Dao thật sự quá nặng, đến bác sĩ cũng bó tay.
Giữ được mạng sống cho Thẩm Quân Dao là vui vẻ lắm rồi, còn cô gái ấy có thể tỉnh lại hay không còn phải phụ thuộc vào chính bản thân của Thẩm Quân Dao nữa.
Xem xem người con gái ấy có còn muốn tiếp tục sống hay là không? Trịnh Liên ngả người vào trong lòng của chồng mình, toàn bộ những hy vọng nhỏ nhoi của bà ta cũng đã hoàn toàn bị dập tắt.
Vậy là không còn có cách nào có thể cứu cô nữa hay sao? Con gái của bà ta, đứa con gái mệnh khổ ấy, bà ta còn chưa bù đắp hết cho con bé mà, sao Quân Dao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.
Thẩm phu nhân khóc lóc quay sang hỏi chồng của mình.
"Ông à, bây giờ phải làm sao đây? Con gái của chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải trơ mắt nhìn con bé sống một cuộc đời thực vật trong suốt phần đời còn lại hay sao?"
Thẩm lão gia cũng bất lực, ông ta đâu biết phải làm như thế nào.
Thẩm Quân Dao có ngày hôm nay tất cả đều là do bọn họ gây ra.
Đây chẳng lẽ là quả báo mà bọn họ đang phải gánh chịu do ông trời ban cho sao? Nếu thật sự là quả báo, vậy thì tại sao ông trời không giáng xuống đầu ba người bọn họ đi, sao lại cứ phải bắt Thẩm Quân Dao gánh chịu những tội ác do bọn họ tạo nên chứ? Con bé số khổ ấy, cuộc đời con bé đã khổ lắm rồi, vậy mà còn phải gặp phải kiếp nạn như thế này.
"Tôi có thể nói thêm một chút được không? Bây giờ tôi khuyên gia đình hãy rút ống thở của cô ấy đi, giải thoát cho người bệnh.
Ý chí sống của bệnh nhân gần như bằng không rồi, cho nên hãy giải thoát cho cô ấy đi.
Như thế, cô ấy cũng không phải chịu những khổ cực nữa"
Bác sĩ nhìn người nhà của bệnh nhân đang không biết phải quyết định như thế nào, cho nên mới góp ý như thế.
Đế Thẩm Quân Dao sống một cuộc đời thực vật như vậy, thế thì thà giải thoát cho người con gái ấy đi, để bệnh nhân ra đi thanh thản.
Cô ấy cũng không còn vướng bận gì trên thể giới này nữa rồi.
Thẩm lão gia bất lực vỗ vai vợ mình, ông ta rất đau lòng nhưng vẫn phải nói ra.
"Trịnh Liên, tôi thấy bác sĩ nói đúng đấy.
Chúng ta nên giải thoát cho Quân Dao đi, nhìn con bé như thế không ai là không đau lòng cả.
Vậy thì hãy sớm để nó ra đi trong thanh thản, chúng ta đừng làm khổ con bé nữa"
"Nhưng mà! ! !"
Thẩm phu nhân ngập ngừng nhìn chồng của mình, ai mà dám nỡ nhìn con của mình chết cơ chứ.
Nhưng Thẩm lão gia nói cũng không sai chút nào, nhìn Thẩm Quân Dao sống cứ như là người chết, vậy thì thà để người con gái ấy ra đi còn hơn.
Không một người mẹ nào muốn đưa ra quyết định như thế, nhưng con bé lại khổ sở một đời rồi, vậy thì hãy giải thoát cho cô đi.
Trịnh Liên đang định nói gì với bác sĩ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tuyệt đối không được! Tôi cấm ai được rút ống thở của Quân Dao ra, nếu có kẻ dám làm như vậy, tôi sẽ băm kẻ đó thành trăm mảnh rồi quăng xác xuống biển.
Quân Dao là vợ tôi, quyền quyết định là ở trong tay tôi, vẫn chưa đến lượt mấy người đâu.
"
ml thanh chứa đựng đầy sự lạnh lẽo ấy là của Trác Du Hiên.
Hắn loạng choạng đứng dậy, hai mắt hằm hằm nhìn bác sĩ.
Tháo ống thở sao? Không đời nào Trác Du Hiên cho phép chuyện này xảy ra.
"Cậu à, tôi nghĩ cậu đừng có cố chấp nữa.
Bệnh nhân gần như đã không tỉnh lại được nữa rồi, cho nên giải thoát cho cô ấy đi, đừng dày vò bệnh nhân như vậy nữa"
"Đừng có ai khuyên tôi, tôi đã quyết định rồi, kẻ nào dám động vào vợ tôi tôi sẽ lấy mạng của kẻ đó.
Chỉ là gần như không tỉnh lại thôi chứ không phải là chắc chắn sẽ không tỉnh lại.
Cho dù chỉ còn có không phẩy không không một phần trăm cơ hội sống, tôi vẫn muốn thử.
Tôi tin Thẩm Quân Dao nhất định sẽ tỉnh lại"
Trác Du Hiên luôn khẳng định là như vậy! Cho dù là còn rất ít khả năng thì đã sao? Không gì là một trăm phần trăm, vậy thì Thẩm Quân Dao vẫn có cơ hội để tỉnh lại.
Cho dù với tỉ lệ ít ỏi như thế, Trác Du Hiên vẫn muốn thử.
Hắn tin rằng cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Mà cho dù Thẩm Quân Dao có không tỉnh lại được nữa thì sao, cô phải sống một cuộc sống thực vật thì sao? Miễn là cô còn sống, miễn là cô còn ở bên cạnh hẳn, như vậy là đủ rồi.
Không cần người con gái ấy phải hoàn toàn tỉnh táo, cô có hôn mê cũng được.
Trác Du Hiên hoàn toàn có khả năng chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.
Biết là không thể lay động được quyết định của người đàn ông này, bác sĩ cũng phải bó tay chịu thua.
Ông ta chỉ lắc đầu thở dài, dù sao cũng là quyết định của người nhà bệnh nhân, ông ta không có quyền can thiệp vào quyết định đó của họ.
Thẩm Quân Dao cũng đã được chuyển đến phòng hồi sức, sau khi bác sĩ rời đi Trác Du Hiên nhanh chóng đến thăm Thẩm Quân Dao, còn hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia thì đi gặp bác sĩ để biết rõ hơn tình trạng của con gái mình ra sao rồi.
Nhìn Thẩm Quân bị các thiết bị quấn đầy trên người kia, Trác Du Hiên nhìn mà xót xa.
Gương mặt của người con gái ấy trảng đến mức không còn một giọt máu nào ở trên đó, hơi thở thì quá mức yếu ớt, Trác Du Hiên cũng chẳng cảm nhận được là sự sống của người con gái này còn tôn tại nữa.
Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay yếu ớt đã bị chính hắn sai người phế đi kia, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Người đàn ông tham lam cảm nhận từng tấc thịt của người con gái ấy.
"Quân Dao, là anh đây, em có đau hay không?".
/673
|