Thấm Quân Dao bật cười, nhưng toàn thân cô đau nhức kinh khủng.
"Trác Du Hiên, bệnh của tôi ra sao anh nghĩ tôi không biết ư? Anh đừng có lừa tôi, tôi biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa rồi.
Nhưng trước khi chết, tôi có thể xin anh một điều, là anh có thể ký vào đơn ly hôn có được không? Tôi mệt mỏi lắm rồi”
Thời gian cũng chẳng còn nhiều nữa, Thẩm Quân Dao cũng đã không còn sống được bao nhiêu lâu, vậy thì níu kéo để làm gì.
Thà rằng buông bỏ tất cả, thà rằng để cô ra đi trong thanh thản đi.
Cô thật sự quá mệt rồi, không thể tiếp tục được nữa, những ngày còn lại của Thẩm Quân Dao chỉ muốn sống trong bình yên mà thôi.
Trác Du Hiên nghe Thẩm Quân Dao nói như thế, cả người hắn liên tục run lên, không thể không thừa nhận rằng trong lòng của Trác Du Hiên hiện giờ đang rất lo sợ.
Người con gái ấy càng nói như thế, Trác Du Hiên lại càng thêm phần sợ hãi.
Hắn sợ Thẩm Quân Dao sẽ mãi mãi rời xa hắn, như vậy Trác Du Hiên sẽ phải làm sao đây? Cả người của Trác Du Hiên bỗng nhiên khụy xuống đất, hắn nắm chặt lấy tay của Thẩm Quân Dao, giọng nói không cách nào che đi được sự run rẩy ở trong lời nói của mình, đôi mắt của người đàn ông dâng lên một nỗi sợ vô bờ, ai cũng có thể nhận ra.
"Thẩm Quân Dao, em không được nói linh tỉnh như vậy.
Anh đảm bảo với em, em sẽ sống thật khỏe mạnh, em không cần phải lo đến những chuyện đó.
Việc bây giờ của em chính là nghỉ ngơi cho khỏe rồi về nhà mà thôi, nghe lời anh đi, em đừng bi quan như thể.
Tin anh một lần đi, anh chắc chắn sẽ không để em thất vọng đâu” Trác Du Hiên vẫn luôn ảo mộng là như thế.
Người đàn ông này vẫn không chấp nhận được sự thật rằng, Thẩm Quân Dao sắp sửa lìa xa khỏi cõi đời này.
Hản luôn ôm một mộng tưởng, Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ không rời xa hắn.
Nhưng chỉ tiếc rằng, sự thật là, người con gái ấy sắp sửa rời xa hắn rồi.
Trác Du Hiên nghe vậy, nhưng hắn vẫn nhất quyết không tin, hai đầu gối vẫn quỳ ở dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó đủ mọi hình dạng đã khó coi đến đỉnh điểm rồi, từng lời mang theo bao nhiêu đau đớn đều cứ thế tuôn ra.
"Quân Dao, em đừng có nói như vậy, nhất định sẽ được mà em.
Anh đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ rồi, vài ngày nữa ông ấy sẽ bay đến đây, em cố gắng đợi mấy ngày nữa, chắc chẩn bệnh của em sẽ khỏi thôi."
"Trác Du Hiên, tôi đã nói rồi, anh đừng có cố chấp như vậy nữa có được không? Anh nên chấp nhận sự thật rằng tôi đây sắp chết rồi.
Cho nên anh đừng có níu kéo một kẻ sắp chết như tôi làm gì nữa.
Trước khi chết, tôi chỉ có một nguyện vọng, đó là xin anh hãy ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho tôi, để tôi sống những ngày cuối cùng ở trong yên ổn có được hay không?"
Thẩm Quân Dao thật sự bực dọc khi nhìn thấy người đàn ông này cứ khẳng định chắc nịch như thế trong khi sự thật thì không phải là như vậy.
Trác Du Hiên vẫn không có cách nào chấp nhận được việc Thẩm Quân Dao thực sự sắp ra đi rồi.
Cô nói một hồi với hắn, cơ thể lại mềm nhũn ra không còn sức lực nữa, chân tay không có sức để mà cử động, từng hơi thở dồn dập liên tục vang lên giữa không khí sặc mùi thuốc khử trùng ở trong phòng của bệnh viện này.
Nói đi nói lại một hôi, Thẩm Quân Dao chỉ là đang cố gắng thuyết phục Trác Du Hiên ký vào đơn ly hôn mà thôi, bởi vì cô thật sự không có cách nào để tiếp tục mối quan hệ rắc rối này nữa.
Nhưng lúc này, Trác Du Hiên làm gì nghe lọt tai mấy lời kia của Thẩm Quân Dao cơ chứ.
Đầu óc của hắn lúc này đã hoàn toàn trống rỗng rồi, hai tai cứ ù ù như cối xay gió, Thẩm Quân Dao nói gì hắn còn không nghe rõ..
/673
|