"Mẹ, con sẽ không đi xem mắt đâu.Mẹ thích thì mẹ đi đi!"
Trác phu nhân bị Trác Du Hiên chọc tức đến nghẹn họng, bà ta tức muốn bốc khói lên đầu nhưng lại không thể làm gì được Trác Du Hiên.
Đứa con trai này của bà ta sao lại có thể trở nên như vậy chứ? Không ngờ thẳng con trai này của bà ta lại có thể ăn nói như thế này.
Chưa để cho Trác phu nhân nói gì, Trác Du Hiên đã ngay lập tức chặn họng bà ta, không để bà ta nói nữa.
"Còn nữa, nếu mẹ muốn bế cháu thì hãy bảo Dương Phong kết hôn sinh con đi, đừng đặt tâm mắt lên người của con nữa.Con cả đời này sẽ không kết hôn đâu, mẹ đừng hao tâm tổn sức vào con, vô ích thôi!"
Trác Dương Phong đứng ở bên kia nằm không cũng trúng đạn, anh bày ra cái vẻ mặt không thể nào hiểu nổi, những dấu chấm hỏi xuất hiện ngày một nhiều ở trên khuôn mặt của người đàn ông này.
Gì gì? Tự nhiên lôi Trác Dương Phong anh vào đây làm gì? Không đùa chứ Trác phu nhân dường như rất sốc, cả người bà ta cứ thế ngã ra, cũng may là Trác Dương Phong đã đỡ bà ta kịp thời, nếu không chắc chắn vị Trác phụ nhân này sẽ ngã ra đất mất.
Miệng bà ta không ngừng gào khóc, làm Trác Dương Phong đứng bên cạnh điếc hết cả tai.
Trác Du Hiên càng tỏ ra không quan tâm, hắn mặc kệ bà ta đi trở về nhà.
Trác Du Hiên biết nếu hẳn còn ở đây Trác phu nhân tức là mẹ của hắn sẽ vẫn còn tiếp tục lải nhải ở ngay bên tai hắn như vậy.
Đầu của người đàn ông này đã đau lắm rồi, không thể tiếp tục nghe mấy lời lải nhải của mẹ mình được.
Nhìn Trác Du Hiên bỏ đi, Trác phu nhân tức như muốn trào máu huyết ra bên ngoài vậy, tí nữa bà ta đã ngất xỉu, miệng run run phát ra từng âm thanh.
"Trác Du Hiên, con quay lại cho mẹ!"
Nhưng Trác Du Hiên nào dám quay lại! Trác phu nhân liền lay lay cánh tay của Trác Dương Phong, đứa con trai đứng ngay ở bên cạnh mình.
"Đấy, con xem đi, thái độ của nó thế đấy! Đó là thái độ của nó đối với người sinh ra nó đấy!"
"Mẹ à, mẹ đừng có ép anh hai đi xem mắt nữa, như thế sẽ càng khiến hai người trở nên xa cách mà thôi.
Anh tuyệt đổi sẽ không để cho những người phụ nữ ngoài kia đặt chân vào nhà của chúng ta.
Anh sẽ không để họ dùng đồ của em, nằm lên giường của em đâu.
Em không cần phải quá lo về điều đó.
Nhưng Quân Dao à, em có biết không, anh nhớ em đến mức sắp phát điên lên rồi.
Nhớ em nhưng lại không thể gặp em, em bảo anh phải làm như thế nào đây.
Trong đầu anh lúc nào cũng có hình bóng của em, lúc nào cũng có nụ cười rạng rỡ của em khi xưa.
Nhưng mỗi khi anh vươn tay ra muốn chạm vào em, thì em lại biến mất.
Quân Dao, không phải em nói không hận anh hay sao? Em không hận anh, tại sao phải rời xa anh? Tại sao em lại bỏ anh một mình ở trên cõi đời này? Thật sự cô đơn lắm đấy em biết không.
Anh dường như trở thành một kẻ điên, ai ai cũng măng anh là thằng điên khi anh luôn cho rằng em chưa chết, chỉ là em không muốn xuất hiện trước mặt anh nữa thôi.
Quân Dao, em cũng thấy anh là một kẻ điên đúng hay không? Không sao hết nếu điều đó làm cho em cảm thấy vui.
Lúc này, anh rất muốn đến bên cạnh em, muốn hỏi thăm em, muốn xem xem em có sống tốt không? Em à, hai đứa con của chúng ta chắc hẳn là dễ thương lắm nhỉ, giờ em đang ở bên cạnh con có phải hay không? Anh cũng ước rằng mình có thể đến bên cạnh mẹ con em lắm, nhưng khoảng cách giữa hai chúng ta thật sự rất xa, anh đi mãi, đi mãi cũng không có cách nào đến gặp em.
Tách! Tách! Trên bức ảnh người con gái đang cười rạng rỡ kia, những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, rơi xuống đúng hai cánh môi đỏ hồng đang nở nụ cười toả sáng ấy của Thẩm Quân Dao..
/673
|