Hạ Thụy Hi đây là lần thứ sáu đi theo Hạ phu nhân ôn lương hiền thục xuất môn làm khách, bày ra hình tượng mình ôn nhu văn nhã, tiếp tục nhân tiện “chào hàng” chính mình, đương nhiên vốn là bậc nhất. Nàng năm nay mười sáu tuổi, nhưng vẫn nhưng không có bà mối tới cửa cầu hôn. Này ở Đại Tần là một việc phi thường xấu mặt , đặc biệt ở trong gia đình Hạ gia như vậy. Tỷ tỷ nàng mười tám tuổi Hạ Thụy Nam năm trước qua Vũ gia môn, hiện tại đã mang thai, muốn làm mẫu thân, muội muội mười ba tuổi Hạ Thụy Bội cũng định thân rồi. Chính là nàng, thanh danh lỗ mãng vang vọng Tây Kinh Hạ nhị tiểu thư, đã tới tuổi cập kê, vẫn không ai tới cửa cầu hôn.
Đây là điều Hạ phu nhân lo lắng vì tính khí nóng nảy của Hạ lão gia. Cho nên, tại mùa đông khắc nghiệt này, nơi nơi tuyết bay, trên mặt đất tuyết đóng lên một thước dày, nàng không thể không tạm biệt ổ chăn ấm áp, cúi đầu phục nhỏ, theo Hạ phu nhân đi ra để làm khách, tham gia Giá Lao thưởng tuyết thi hội, thuận tiện cho người ta thưởng thức, nhìn xem coi nàng dung mạo xinh đẹp hơn nữa còn có rất nhiều của hồi môn, có thể hay không làm cho các vị phu nhân đang ngồi vui vẻ, sau đó đem nàng gả đi ra ngoài.
Kỳ thật nàng thật sự thực ủy khuất, nàng cũng không lỗ mãng, trái lại, thời gian ở kiếp trước, nàng nổi danh thục nữ, nhưng là nàng hiện tại cốn chủ nhân khối thân thể này, thực sự lỗ mãng. Nếu không phải cô gái kia cùng một đám công tử nhà giàu có phóng ngựa như điên, sau đó té ngựa mất mạng, nàng cũng không có cơ hội xuyên qua sau đó vừa vặn thành Hạ nhị tiểu thư đỉnh đỉnh đại danh.
Nàng đứng trong đình viện tuyết bao phủ kín nhìn đến ngẩn người một gốc cây Lục Ngạc nở rộ, ngay cả Hạ phu nhân đi rồi đều không có phát hiện. Hạ phu nhân hô nàng hai tiếng, nàng cũng không có phản ứng, rốt cục làm Hạ phu nhân tức giận. Đã đi tới, lưỡng đạo lông mày dựng thẳng lên, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, Hạ Thụy Hi bị Hạ phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn sợ tới mức co rụt cổ lại, kéo cánh tay của nàng lấy lòng, cười ngọt ngào.
Hạ phu nhân bị nàng lấy lòng tươi cười sáng lạn đành cười bế tắc, từ tháng năm mà Hạ Thụy Hi té ngựa hôn mê, sau khi tỉnh lại tính khí cải biến rất nhiều, tính cách lỗ mãng cũng thu liễm không ít, trở nên có chút dịu dàng động lòng người, nhưng chính là từ trước rất nhiều chuyện đều nhớ không được, còn luôn động một chút lại ngẩn người, ngẩn ngơ liền một canh giờ, làm cho người ta cảm giác khi đó nàng là Phi Thiên tiên nữ, nhân hồn chia lìa.
Hạ phu nhân lặng lẽ thở dài, nữ nhi này, khi sinh ra khiến cho nàng vô tâm, lúc trước nghi ngờ quả thực, nàng cùng Hạ lão gia một lòng hi vọng nàng sẽ là con trai, nàng kia thân hình, mọi người nhìn đều nói là nhi tử, kết quả sinh hạ đến không ngờ là nữ nhi, Hạ lão gia tức giận đến ngủ ba ngày, ai sẽ nghĩ tới cuối cùng hắn yêu nhất cuối cùng lại là nữ nhân dám duy nhất cùng hắn làm trái lại, nữ nhân dám cùng hắn đối rống, chỉ vì nữ nhi này tính nết kỳ thật quá giống hắn.
Hạ Thụy Hi mỗi ngày cao lớn, bộ dạng tuyệt không giống nữ hài tử, cùng nàng kia mặt mày uyển ước như vẽ, tỷ tỷ Hạ Thụy Nam yêu kiều động lòng người, muội muội Hạ Thụy Bội thông minh lanh lợi giỏi giang, đoan trang không tỳ vết quả thực không giống như cùng một mẹ sinh ra. Nàng từ nhỏ liền leo cây, trèo tường, đào ổ chim, cùng với nam hài tử bằng hữu trong nhà đánh nhau, lớn thêm chút nữa, liền tụ tập một đám công tử cùng quý tiểu thư, cả ngày tiên y nộ mã, nơi nơi gây chuyện thị phi.
Có một nữ nhi như vậy, nên đọc đủ thứ thi thư, xuất thân từ thư hương môn đệ Hạ phu nhân rất là thống khổ, cảm thấy không mặt mũi gặp người. Vài lần ra tay tàn nhẫn thu thập Hạ Thụy Hi đều bị Hạ lão gia trở về ngăn cản. Có Hạ lão gia làm bùa hộ mệnh, Hạ Thụy Hi càng thêm không biết sợ hãi, hoành hành khắp cả Hạ gia đại viện, đai lưng áo đều làm thành quạt gió (là gì vậy ta hem bít ). Hạ phu nhân từng quả quyết, xem nàng như vậy tiếp tục sủng nịch, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Ngày này, quả nhiên đã đến tại ngày sinh nhật Hạ Thụy Hi mười lăm tuổi . Buổi sáng hôm đó, một nhà già trẻ đều chờ đợi cho nàng tổ chức lễ cập kê, kết quả nàng cơi cái mất tích.
Mãi cho đến khi chạng vạng, Hạ Thụy Hi mới bị người dùng xe ngựa đưa trở về. Một mặt một thân toàn máu, hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một ngụm khí sâu kín . Người đó chỉ nói là, nàng té ngựa, vừa vặn được ông chủ bọn hắn bắt gặp, cho nên đưa về, mặt khác liền không lưu lại làm phiền, Hạ phu nhân nhận ra được con ngựa kia, xe là của thành nam Thọ vương phủ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lau nước mắt ổn định người.
Hạ lão gia chính là Đại Tần nổi danh nhất đại phu diệu thủ hồi xuân, hắn vừa sờ mạch đập nữ nhi bảo bối, mặt mũi trắng bệch, cái gì cũng chưa nói, khiến cho mọi người nghĩ tới chuẩn bị hậu sự. Hạ phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh, nữ nhân tiếp tục không có tương lai, thủy chung vẫn là cốt nhục của nàng. Người sống, đảo mắt nói không rõ nói trắng ra là đem về một cái người chết, nàng là mẫu thân đều không dám hỏi nhiều một câu, còn muốn chuẩn bị tạ lễ đưa đi Thọ vương phủ, kêu nàng như thế nào chịu nổi.
Người một nhà thê thê thảm thảm chuẩn bị nửa ngày, chỉ còn chờ Hạ Thụy Hi dừng hơi thở. Đến nửa đêm, Hạ lão gia luôn luôn coi chừng Hạ Thụy Hi đánh thức Hạ phu nhân, vừa khóc vừa cười: “Nhị nha đầu tỉnh.”
Hạ Thụy Hi tỉnh, chỉ là trước kia rất nhiều chuyện đều đã quên, tính khí cũng đại biến, dễ dàng không ra khỏi cửa, mỗi ngày trái lại ở nhà dưỡng bệnh, đọc sách, viết chữ, thêu hoa. Tuy rằng viết chữ không đẹp, thêu hoa cũng bất hảo, nhưng nàng thập phần cố gắng, lại có thể rất nhanh trở lại có da có thịt, ngẫu nhiên từ miệng còn có thể toát ra hai câu giải thích không tầm thường, được Hạ lão gia cao hứng nơi nơi khen nữ nhân nhà mình thông tuệ.
Nàng vừa mới khá hơn, có thể xuống giường đi lại, Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân liền vội vàng lôi kéo nàng đi ngoại ô Ngọc Tuyền Sơn nổi danh nhất Vạn Phật Tự thắp hương lễ tạ thần, phù hộ nàng từ nay về sau bĩ cực thái lai, sống lâu trăm tuổi, gả cho một người chồng tốt. So sánh với hai vợ chồng Hạ gia đang rất vui mừng như vớ được bảo vật, Hạ Thụy Hi như thế nào cũng cười không nổi.
Chỉ có nàng mới biết được, nàng là cái hàng giả. Chân chính Hạ Thụy Hi, đã sớm hồn phi phách tán, nàng, tuy rằng cũng gọi là Hạ Thụy Hi, nhưng nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một người chịu qua giáo dục hiện đại, trì hoãn không đem mình gả đi ra ngoài. Ngày mưa bão, nàng lái xe lao xuống đường cao tốc, té xuống vách núi sâu hơn một trăm mét, rơi vào trong nước sông cuồn cuộn. Nàng còn chưa kịp sợ hãi, còn không có nếm trải mùi vị đau đớn, nàng đã trở thành Hạ gia hấp hối Nhị tiểu thư.
Nàng xuyên đến Đại Tần, không giống với nàng bất kỳ thời đại nào nàng biết, cũng không biết là như thế nào xuất hiện,nàng tự nhiên cũng không cách nào thích ứng được xuyên qua nữ tử như thế nào trong lịch sử, mây mưa thất thường, nàng chỉ nghĩ kỹ sống sót thật tốt. Nàng không biết địa phương này kể từ khi nàng đến, liền luôn luôn lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, làm người khiêm tốn, chỉ sợ bị người phát hiện nàng là hàng giả. Mặc dù có bệnh mất trí nhớ che dấu, nhưng nàng biết, một số tính cách và thói quen của bản thể không có thay đổi nhiều.
Xét thấy tính cách người cũ cùng nàng chênh lệch quá lớn, nàng thực buồn rầu, một bên mượn lí do tổn thương vì bệnh mà che dấu, xem nhiều nghe nhiều học nhiều, một bên thật cẩn thận vì chính chuyển biến tính cách của mình làm đệm lót, cẩn thận chờ đợi mọi người nhận thức. Nếu một ngày kia tất cả mọi người cảm thấy được Hạ nhị tiểu thư chính là bộ dáng này, vậy thì đã nói lên nàng không cần tiếp tục lo lắng bị người lật tẩy, bảo đảm sinh mệnh an toàn.
Thời đại này cùng bản xứ của nàng rất không giống nhau, nàng thống hận thời đại này, cũng thống hận thân phận Hạ gia Nhị tiểu thư này. Nàng cùng cô Hạ Thụy Hi, duy nhất giống nhau chính là, các nàng đều là thặng nữ ở thời đại chính mình, không gả ra được. Bị phụ mẫu của chính mình cùng thân thích nơi nơi kéo xem mắt, nơi nơi “chào hàng”.
Nhớ tới tám tháng lần đó, nàng trọng thương mới khỏi, đã bị Hạ phu nhân khẩn cấp hảo hảo thu thập xong một phen, đã đi Thành Tây Giang phu nhân gia thưởng cái gì hoa quế. Ngồi giữa những quý phu nhân ánh mắt dò xét giống nhau, ý vị sâu xa từ biểu tình, tìm tòi nghiên cứu lời nói, làm cho nàng đau cả đầu vài vòng.
Vài lần muốn chạy trốn, thủy chung không dám đắc tội tiếu lí tàng đao của Hạ phu nhân, nàng kế thừa Hạ Thụy Hi thể xác, nhưng không có kế thừa của nàng kia cái lá gan. Nói đến cùng, nàng có tật giật mình, luôn luôn suy nghĩ mình đã chiếm tiện nghi của người khác, tự nhiên không dám hùng hồn cùng Hạ phu nhân chống đối.
Nhưng một hồi ngắm hoa cũng kết thúc, nàng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch. Tối thiểu, thanh danh của nàng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Tây Kinh ai cũng biết, Hạ nhị tiểu thư sau khi té ngã, tính khí trở nên dịu dàng động lòng người, thành thục nữ. Hạ nhị tiểu thư tính khí sau khi biến đổi, mọi người liền phát hiện, nguyên lai lỗ mãng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen.
Tối thiểu, nàng còn cũng coi là đọc đủ thứ thi thư, tinh thông nữ công, có điểm thư hương môn đệ nhân gia nữ tử loại khí chất, cách nói năng cũng coi như là có chút kiến thức. Diện mạo đâu, coi như là thượng đẳng, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, ánh mắt xinh đẹp dễ thương, răng nanh tuyết trắng chỉnh tề, thấy thế nào đều là một bộ phúc tướng, tóm lại, nếu nàng không phải lúc trước có tiền án, vẫn là thực được các phu nhân yêu thích.
Tuy rằng vẫn vậy tham gia yến hội năm lần, mọi người cũng nhất trí công nhận nàng thật sự đã khác, nhưng xét thấy nàng thanh danh không phải một ngày hai ngày hình thành, đột nhiên chuyển biến không biết có thể duy trì bao lâu, hay không thật sự nghi gia nghi thất nên còn chờ đợi quan sát, tất cả mọi người khen nhưng không thấy thực sự hành động.
Hạ phu nhân tuy rằng gấp, nhưng cũng biết nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, chỉ có thể là chọn thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, mang theo nữ nhân vừa vặn giả dạng xuất hiện thôi. Trong nội tâm nàng tiếp tục gấp, cũng không thể khiến người nhìn ra nàng tại vì nữ nhân sốt ruột hôn sự , còn muốn bày làm ra một bộ, ta hiểu rõ nữ nhi này của ta nhất, giả bộ dạng luyến tiếc phải gả nang ra ngoài. Nếu quá mau nóng vội, nữ nhi sẽ mất đi giá trị. Cho nên, Hạ Thụy Hi đối với phu nhân hữu lễ mà nang theo ý không thân, thân thiết mà không nóng bỏng thái độ làm cho Hạ phu nhân rất vừa lòng, một lòng cho rằng, chỉ cần nàng dụng tâm bồi dưỡng, Hạ Thụy Hi thật là có không gian phát triển tuyệt không thua Tây Kinh tứ đại danh viện cái gì kia.
Chờ đợi tiệc rượu đã được một nửa, các vị phu nhân Bát Quái đầy trời Tề phi hết sức, Hạ Thụy Hi xem xét cái chỗ trống, dẫn theo nha hoàn bên người là Uyển Nhi trộm đi ra bên ngoài vào trong vườn thông khí. Chính là không gian phủ tuyết trắng, Lục Ngạc nở rộ vườn. Nàng như vậy xem hoa mai trong chốc lát, đi đến trong đình ngồi xuống ngẩn người. Vừa nghĩ tới thân thích trong này đại thẩm đại nương đối với hôn sự của nàng dị thường quan tâm, nàng liền buồn bực vạn phần.
Hạ Thụy Hi thống khổ đỡ cái trán, vì cái gì số mạng của nàng khổ như vậy? Kiếp trước cũng đã là thặng nữ, cả đời này còn muốn chịu tra tấn này. Người khác xuyên qua không phải có rất nhiều cơ hội để sinh con, chính là đã giải quyết xong chung thân đại sự, mà nàng lại vì cái này phiền lòng đau khổ như chịu tra tấn? Chẳng lẽ nói mạng nàng trời sinh chính là không thể gả đi ra ngoài ?Nam nhân, nam nhân, cái dạng gì nam nhân là nàng có thể để ý, đối phương đã sẵn sàng chấp nhận dung nạp nàng? Hạ Thụy Hi vô cùng phiền muộn.
Nàng đang nghĩ cần phải thích,một viên tuyết tròn như nắm tay xuyên qua cành hoa, bay vào đình, hung hăng đập vào trên trán nàng. Uyển Nhi một tiếng kinh thiên động địa tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của nàng, nàng chỉ cảm thấy đến hai mắt biến thành màu đen, đầy trời Tiểu Tinh Tinh bay múa, liền yếu đuối ngã trên mặt đất. Trước khi lần vào hoàn toàn hôn mê, nàng nghe thấy một thanh âm đi lên của nam tử tuổi trẻ, thanh âm có chút sợ hãi nói: “Như thế nào như vậy, không phải nói đó là một dã nha đầu sao? Như thế nào cũng cái dạng này không tránh khỏi?”
Đây là điều Hạ phu nhân lo lắng vì tính khí nóng nảy của Hạ lão gia. Cho nên, tại mùa đông khắc nghiệt này, nơi nơi tuyết bay, trên mặt đất tuyết đóng lên một thước dày, nàng không thể không tạm biệt ổ chăn ấm áp, cúi đầu phục nhỏ, theo Hạ phu nhân đi ra để làm khách, tham gia Giá Lao thưởng tuyết thi hội, thuận tiện cho người ta thưởng thức, nhìn xem coi nàng dung mạo xinh đẹp hơn nữa còn có rất nhiều của hồi môn, có thể hay không làm cho các vị phu nhân đang ngồi vui vẻ, sau đó đem nàng gả đi ra ngoài.
Kỳ thật nàng thật sự thực ủy khuất, nàng cũng không lỗ mãng, trái lại, thời gian ở kiếp trước, nàng nổi danh thục nữ, nhưng là nàng hiện tại cốn chủ nhân khối thân thể này, thực sự lỗ mãng. Nếu không phải cô gái kia cùng một đám công tử nhà giàu có phóng ngựa như điên, sau đó té ngựa mất mạng, nàng cũng không có cơ hội xuyên qua sau đó vừa vặn thành Hạ nhị tiểu thư đỉnh đỉnh đại danh.
Nàng đứng trong đình viện tuyết bao phủ kín nhìn đến ngẩn người một gốc cây Lục Ngạc nở rộ, ngay cả Hạ phu nhân đi rồi đều không có phát hiện. Hạ phu nhân hô nàng hai tiếng, nàng cũng không có phản ứng, rốt cục làm Hạ phu nhân tức giận. Đã đi tới, lưỡng đạo lông mày dựng thẳng lên, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, Hạ Thụy Hi bị Hạ phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn sợ tới mức co rụt cổ lại, kéo cánh tay của nàng lấy lòng, cười ngọt ngào.
Hạ phu nhân bị nàng lấy lòng tươi cười sáng lạn đành cười bế tắc, từ tháng năm mà Hạ Thụy Hi té ngựa hôn mê, sau khi tỉnh lại tính khí cải biến rất nhiều, tính cách lỗ mãng cũng thu liễm không ít, trở nên có chút dịu dàng động lòng người, nhưng chính là từ trước rất nhiều chuyện đều nhớ không được, còn luôn động một chút lại ngẩn người, ngẩn ngơ liền một canh giờ, làm cho người ta cảm giác khi đó nàng là Phi Thiên tiên nữ, nhân hồn chia lìa.
Hạ phu nhân lặng lẽ thở dài, nữ nhi này, khi sinh ra khiến cho nàng vô tâm, lúc trước nghi ngờ quả thực, nàng cùng Hạ lão gia một lòng hi vọng nàng sẽ là con trai, nàng kia thân hình, mọi người nhìn đều nói là nhi tử, kết quả sinh hạ đến không ngờ là nữ nhi, Hạ lão gia tức giận đến ngủ ba ngày, ai sẽ nghĩ tới cuối cùng hắn yêu nhất cuối cùng lại là nữ nhân dám duy nhất cùng hắn làm trái lại, nữ nhân dám cùng hắn đối rống, chỉ vì nữ nhi này tính nết kỳ thật quá giống hắn.
Hạ Thụy Hi mỗi ngày cao lớn, bộ dạng tuyệt không giống nữ hài tử, cùng nàng kia mặt mày uyển ước như vẽ, tỷ tỷ Hạ Thụy Nam yêu kiều động lòng người, muội muội Hạ Thụy Bội thông minh lanh lợi giỏi giang, đoan trang không tỳ vết quả thực không giống như cùng một mẹ sinh ra. Nàng từ nhỏ liền leo cây, trèo tường, đào ổ chim, cùng với nam hài tử bằng hữu trong nhà đánh nhau, lớn thêm chút nữa, liền tụ tập một đám công tử cùng quý tiểu thư, cả ngày tiên y nộ mã, nơi nơi gây chuyện thị phi.
Có một nữ nhi như vậy, nên đọc đủ thứ thi thư, xuất thân từ thư hương môn đệ Hạ phu nhân rất là thống khổ, cảm thấy không mặt mũi gặp người. Vài lần ra tay tàn nhẫn thu thập Hạ Thụy Hi đều bị Hạ lão gia trở về ngăn cản. Có Hạ lão gia làm bùa hộ mệnh, Hạ Thụy Hi càng thêm không biết sợ hãi, hoành hành khắp cả Hạ gia đại viện, đai lưng áo đều làm thành quạt gió (là gì vậy ta hem bít ). Hạ phu nhân từng quả quyết, xem nàng như vậy tiếp tục sủng nịch, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Ngày này, quả nhiên đã đến tại ngày sinh nhật Hạ Thụy Hi mười lăm tuổi . Buổi sáng hôm đó, một nhà già trẻ đều chờ đợi cho nàng tổ chức lễ cập kê, kết quả nàng cơi cái mất tích.
Mãi cho đến khi chạng vạng, Hạ Thụy Hi mới bị người dùng xe ngựa đưa trở về. Một mặt một thân toàn máu, hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một ngụm khí sâu kín . Người đó chỉ nói là, nàng té ngựa, vừa vặn được ông chủ bọn hắn bắt gặp, cho nên đưa về, mặt khác liền không lưu lại làm phiền, Hạ phu nhân nhận ra được con ngựa kia, xe là của thành nam Thọ vương phủ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lau nước mắt ổn định người.
Hạ lão gia chính là Đại Tần nổi danh nhất đại phu diệu thủ hồi xuân, hắn vừa sờ mạch đập nữ nhi bảo bối, mặt mũi trắng bệch, cái gì cũng chưa nói, khiến cho mọi người nghĩ tới chuẩn bị hậu sự. Hạ phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh, nữ nhân tiếp tục không có tương lai, thủy chung vẫn là cốt nhục của nàng. Người sống, đảo mắt nói không rõ nói trắng ra là đem về một cái người chết, nàng là mẫu thân đều không dám hỏi nhiều một câu, còn muốn chuẩn bị tạ lễ đưa đi Thọ vương phủ, kêu nàng như thế nào chịu nổi.
Người một nhà thê thê thảm thảm chuẩn bị nửa ngày, chỉ còn chờ Hạ Thụy Hi dừng hơi thở. Đến nửa đêm, Hạ lão gia luôn luôn coi chừng Hạ Thụy Hi đánh thức Hạ phu nhân, vừa khóc vừa cười: “Nhị nha đầu tỉnh.”
Hạ Thụy Hi tỉnh, chỉ là trước kia rất nhiều chuyện đều đã quên, tính khí cũng đại biến, dễ dàng không ra khỏi cửa, mỗi ngày trái lại ở nhà dưỡng bệnh, đọc sách, viết chữ, thêu hoa. Tuy rằng viết chữ không đẹp, thêu hoa cũng bất hảo, nhưng nàng thập phần cố gắng, lại có thể rất nhanh trở lại có da có thịt, ngẫu nhiên từ miệng còn có thể toát ra hai câu giải thích không tầm thường, được Hạ lão gia cao hứng nơi nơi khen nữ nhân nhà mình thông tuệ.
Nàng vừa mới khá hơn, có thể xuống giường đi lại, Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân liền vội vàng lôi kéo nàng đi ngoại ô Ngọc Tuyền Sơn nổi danh nhất Vạn Phật Tự thắp hương lễ tạ thần, phù hộ nàng từ nay về sau bĩ cực thái lai, sống lâu trăm tuổi, gả cho một người chồng tốt. So sánh với hai vợ chồng Hạ gia đang rất vui mừng như vớ được bảo vật, Hạ Thụy Hi như thế nào cũng cười không nổi.
Chỉ có nàng mới biết được, nàng là cái hàng giả. Chân chính Hạ Thụy Hi, đã sớm hồn phi phách tán, nàng, tuy rằng cũng gọi là Hạ Thụy Hi, nhưng nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một người chịu qua giáo dục hiện đại, trì hoãn không đem mình gả đi ra ngoài. Ngày mưa bão, nàng lái xe lao xuống đường cao tốc, té xuống vách núi sâu hơn một trăm mét, rơi vào trong nước sông cuồn cuộn. Nàng còn chưa kịp sợ hãi, còn không có nếm trải mùi vị đau đớn, nàng đã trở thành Hạ gia hấp hối Nhị tiểu thư.
Nàng xuyên đến Đại Tần, không giống với nàng bất kỳ thời đại nào nàng biết, cũng không biết là như thế nào xuất hiện,nàng tự nhiên cũng không cách nào thích ứng được xuyên qua nữ tử như thế nào trong lịch sử, mây mưa thất thường, nàng chỉ nghĩ kỹ sống sót thật tốt. Nàng không biết địa phương này kể từ khi nàng đến, liền luôn luôn lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, làm người khiêm tốn, chỉ sợ bị người phát hiện nàng là hàng giả. Mặc dù có bệnh mất trí nhớ che dấu, nhưng nàng biết, một số tính cách và thói quen của bản thể không có thay đổi nhiều.
Xét thấy tính cách người cũ cùng nàng chênh lệch quá lớn, nàng thực buồn rầu, một bên mượn lí do tổn thương vì bệnh mà che dấu, xem nhiều nghe nhiều học nhiều, một bên thật cẩn thận vì chính chuyển biến tính cách của mình làm đệm lót, cẩn thận chờ đợi mọi người nhận thức. Nếu một ngày kia tất cả mọi người cảm thấy được Hạ nhị tiểu thư chính là bộ dáng này, vậy thì đã nói lên nàng không cần tiếp tục lo lắng bị người lật tẩy, bảo đảm sinh mệnh an toàn.
Thời đại này cùng bản xứ của nàng rất không giống nhau, nàng thống hận thời đại này, cũng thống hận thân phận Hạ gia Nhị tiểu thư này. Nàng cùng cô Hạ Thụy Hi, duy nhất giống nhau chính là, các nàng đều là thặng nữ ở thời đại chính mình, không gả ra được. Bị phụ mẫu của chính mình cùng thân thích nơi nơi kéo xem mắt, nơi nơi “chào hàng”.
Nhớ tới tám tháng lần đó, nàng trọng thương mới khỏi, đã bị Hạ phu nhân khẩn cấp hảo hảo thu thập xong một phen, đã đi Thành Tây Giang phu nhân gia thưởng cái gì hoa quế. Ngồi giữa những quý phu nhân ánh mắt dò xét giống nhau, ý vị sâu xa từ biểu tình, tìm tòi nghiên cứu lời nói, làm cho nàng đau cả đầu vài vòng.
Vài lần muốn chạy trốn, thủy chung không dám đắc tội tiếu lí tàng đao của Hạ phu nhân, nàng kế thừa Hạ Thụy Hi thể xác, nhưng không có kế thừa của nàng kia cái lá gan. Nói đến cùng, nàng có tật giật mình, luôn luôn suy nghĩ mình đã chiếm tiện nghi của người khác, tự nhiên không dám hùng hồn cùng Hạ phu nhân chống đối.
Nhưng một hồi ngắm hoa cũng kết thúc, nàng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch. Tối thiểu, thanh danh của nàng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Tây Kinh ai cũng biết, Hạ nhị tiểu thư sau khi té ngã, tính khí trở nên dịu dàng động lòng người, thành thục nữ. Hạ nhị tiểu thư tính khí sau khi biến đổi, mọi người liền phát hiện, nguyên lai lỗ mãng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen.
Tối thiểu, nàng còn cũng coi là đọc đủ thứ thi thư, tinh thông nữ công, có điểm thư hương môn đệ nhân gia nữ tử loại khí chất, cách nói năng cũng coi như là có chút kiến thức. Diện mạo đâu, coi như là thượng đẳng, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, ánh mắt xinh đẹp dễ thương, răng nanh tuyết trắng chỉnh tề, thấy thế nào đều là một bộ phúc tướng, tóm lại, nếu nàng không phải lúc trước có tiền án, vẫn là thực được các phu nhân yêu thích.
Tuy rằng vẫn vậy tham gia yến hội năm lần, mọi người cũng nhất trí công nhận nàng thật sự đã khác, nhưng xét thấy nàng thanh danh không phải một ngày hai ngày hình thành, đột nhiên chuyển biến không biết có thể duy trì bao lâu, hay không thật sự nghi gia nghi thất nên còn chờ đợi quan sát, tất cả mọi người khen nhưng không thấy thực sự hành động.
Hạ phu nhân tuy rằng gấp, nhưng cũng biết nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, chỉ có thể là chọn thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, mang theo nữ nhân vừa vặn giả dạng xuất hiện thôi. Trong nội tâm nàng tiếp tục gấp, cũng không thể khiến người nhìn ra nàng tại vì nữ nhân sốt ruột hôn sự , còn muốn bày làm ra một bộ, ta hiểu rõ nữ nhi này của ta nhất, giả bộ dạng luyến tiếc phải gả nang ra ngoài. Nếu quá mau nóng vội, nữ nhi sẽ mất đi giá trị. Cho nên, Hạ Thụy Hi đối với phu nhân hữu lễ mà nang theo ý không thân, thân thiết mà không nóng bỏng thái độ làm cho Hạ phu nhân rất vừa lòng, một lòng cho rằng, chỉ cần nàng dụng tâm bồi dưỡng, Hạ Thụy Hi thật là có không gian phát triển tuyệt không thua Tây Kinh tứ đại danh viện cái gì kia.
Chờ đợi tiệc rượu đã được một nửa, các vị phu nhân Bát Quái đầy trời Tề phi hết sức, Hạ Thụy Hi xem xét cái chỗ trống, dẫn theo nha hoàn bên người là Uyển Nhi trộm đi ra bên ngoài vào trong vườn thông khí. Chính là không gian phủ tuyết trắng, Lục Ngạc nở rộ vườn. Nàng như vậy xem hoa mai trong chốc lát, đi đến trong đình ngồi xuống ngẩn người. Vừa nghĩ tới thân thích trong này đại thẩm đại nương đối với hôn sự của nàng dị thường quan tâm, nàng liền buồn bực vạn phần.
Hạ Thụy Hi thống khổ đỡ cái trán, vì cái gì số mạng của nàng khổ như vậy? Kiếp trước cũng đã là thặng nữ, cả đời này còn muốn chịu tra tấn này. Người khác xuyên qua không phải có rất nhiều cơ hội để sinh con, chính là đã giải quyết xong chung thân đại sự, mà nàng lại vì cái này phiền lòng đau khổ như chịu tra tấn? Chẳng lẽ nói mạng nàng trời sinh chính là không thể gả đi ra ngoài ?Nam nhân, nam nhân, cái dạng gì nam nhân là nàng có thể để ý, đối phương đã sẵn sàng chấp nhận dung nạp nàng? Hạ Thụy Hi vô cùng phiền muộn.
Nàng đang nghĩ cần phải thích,một viên tuyết tròn như nắm tay xuyên qua cành hoa, bay vào đình, hung hăng đập vào trên trán nàng. Uyển Nhi một tiếng kinh thiên động địa tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của nàng, nàng chỉ cảm thấy đến hai mắt biến thành màu đen, đầy trời Tiểu Tinh Tinh bay múa, liền yếu đuối ngã trên mặt đất. Trước khi lần vào hoàn toàn hôn mê, nàng nghe thấy một thanh âm đi lên của nam tử tuổi trẻ, thanh âm có chút sợ hãi nói: “Như thế nào như vậy, không phải nói đó là một dã nha đầu sao? Như thế nào cũng cái dạng này không tránh khỏi?”
/72
|