Người trong Hạ phủ, đều bị vợ chồng Hạ lão gia nghiêm lệnh không được nhắc tới những chuyện trước kia của Nhị tiểu thư, nhưng cũng không có nghĩa là bên ngoài phủ mọi người không biết chút nào. Lương Nhi dùng toàn bộ tiền tiêu vặt tháng đầu của mình lấy ra, mua được bà mụ trông cửa, lại lén giấu điểm tâm mang đi mua chuộc được tiểu khất cái ngoài cửa lớn, lấy được tin tức đúng như ý muốn của nàng.
Hạ Thụy Hi nghe Lương Nhi báo cáo kể lại tưởng tận chuyện xưa, giờ mới hiểu được từ đầu đến cuối. người yêu của chủ cũ thân thể này hóa ra lại chính là người ngày ấy nàng bị té ngựa đưa trở về – trưởng công tử của Thọ vương phủ, tên là Triệu Minh Thao, tự Minh Hậu. Dường như chuyện nàng té ngựa suýt nữa toi mạng cũng không khỏi có liên quan đến Thọ Vương phủ, trong vương phủ thâm sâu a, lại là con cháu hoàng tộc, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thực bình thường.
Mặc dù có cái roi quý giá cùng chứ “Hậu” kia làm bằng chứng, nhưng trước khi Hạ Nhị tiểu thư té ngựa, không có nghe nói Thọ Vương phủ tới cửa cầu hôn, sau khi nàng té ngựa, cũng không nghe nói người ta tới cửa an ủi hỏi thăm, có thể thấy được địa vị của nàng trong mắt Minh công tử kia, cũng không tính là người quan trọng gì. Khó trách được vợ chồng Hạ Lão gia lại không muốn nữ nhi gả cho người như vậy.
Kỹ thật bọn họ đều lo lắng quá rồi, Hạ Thụy Hi bị ngu ngốc, sợ mạng mình dài quá mới có thể muốn gả vào gia đình giàu có quý tộc như vậy, điều hiện tại nàng muốn chính là gả cho một người bình thường giống nàng, một phu quân tâm đầu ý hợp, lá lành đùm lá rách, cả đời bên nhau. Giống như một câu quảng cáo, chỉ mua đúng, không mua đắt. Nàng là chỉ gả đúng, không gả cho chồng nhà giàu. Âu tứ thiếu gia nàng còn không dám trèo cao, nói gì đến đứa con cả của Thọ Vương tương lai có khả năng kế thừa tước vị? Nắm chắc thông tin này, Hạ Thụy Hi lại xác định rõ cách lấy lòng vợ chồng Hạ lão gia.
Sáng sớm, Uyển Nhi quả thực đúng giờ đến hầu hạ nàng thức dậy, Hạ Thụy Hi nói: “Uyển Nhi, ngươi đem cây roi kia đưa cho ta.”
Uyển Nhi mí mắt hơi giật, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng vẫn nghe lời đưa cho nàng.
Hạ Thụy Hi nói: “Cây roi này, không biết tại sao, ta nhìn liền phiền muộn, cảm giác nó không phải là một vật cát tường.” Tiện tay đem chiếc roi kia ném vào trong lò sưởi than đang cháy đỏ bừng. Việc này xem ra, vợ chồng Hạ phu nhân hẳn là sẽ yên tâm?
Lương Nhi giật mình nói: “Rất đáng tiếc a! phía đầu roi bằng vàng cùng nạm ngọc rất đáng giá. Nếu tiểu thư không thích, đem đi bán lại không tốt? Như thế nào cũng phải đáng giá trên trăm lượng bạc a?”
Hạ Thụy Hi cười cười không nói lời nào. Uyển Nhi thấy không phải là đánh mình, yên lòng, cũng có tinh thần mắng người khác, trách mắng nói: “Nói bậy bạ gì đó! Tiểu thư Hạ gia chúng ta cần phải bán đồ vật này nọ sao? Trong phòng tiểu thư có gì đó, không thích muốn thiêu hủy, làm sao có thể lưu lạc ra bên ngoài? Nếu rơi vào trong tay kẻ xấu, thì nói làm sao? Không phải làm bẩn khuê danh của tiểu thư chúng ta.” Kỳ thật, những thứ tiểu thư không thích, ngoại trừ một số vậy lưu niệm ra, cũng không phải không thể thưởng cho hạ nhân đi đổi lấy ít tiền, quan trọng là cái đò vậy này, nếu lưu lạc ra bên ngoài, nhất định là gây nên rất nhiều sóng gió, đương nhiên không thể giữ lại.
Lương Nhi cúi đầu khiếp vía thốt lên: “Một trăm lượng bạc, đủ cho một hộ gia đình bình thường sống nhiều năm.” Giá bán thân của nàng xem như là cao, cũng chỉ giá trị năm lượng bạc mà thôi.
Hạ Thụy Hi lấy chiếc que đồng, gẩy than cháy, nhìn thấy roi đốt xong rồi, mới kêu Uyển Nhi mở cửa ra thông gió, bảo Lương Nhi bưng lò sưởi đi ra ngoài, dùng nước lạnh dập tắt, lạnh gặp nóng, vàng ngọc trang trí phía trên cũng không còn nguyên hình dáng, miếng ngọc kia lại càng vỡ vụn.
Hạ Thụy Hi nhìn thấy không vấn đề gì, mới nói: “Lương Nhi, nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc, đem miếng vàng bên trong gẩy ra đi, thưởng cho ngươi.”
Lương Nhi bất ngờ thấy chuyện tốt như thế, vui sướng dập đầu, cẩn thận nhặt miếng vàng, kỹ lưỡng chắc chắn nâng lên. Nàng dùng một tháng tiền tiêu vặt đổi lấy rất nhiều vàng này, không tính toán nào có thể miêu tả được, trong lòng trông mong Hạ Thụy Hi cho nàng làm nhiều chuyện hơn nữa mới phải, từ nay về sau làm việc hết sức chú ý.
Hạ phu nhân kiểm tra cẩn thận bài viết chữ của Hạ Thụy Hi một phen, thấy nàng tiến bộ thần tốc, rất vừa lòng, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình so với trước đây hiểu biết hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện một chút liền hiểu được, đặc biệt là tính toán trên sổ sách, mới dạy vài lần, xem như nàng học nhanh lại tốt, thật sự hiếm thấy, duy nhất đáng tiếc chính là, chữ viết quá khó nhìn. Nhưng mà, viết chứ không phải ngày một ngày hai, hiện giờ Hạ Thụy Hi mỗi ngày đều thật sự tự giác tập viết chữ theo mẫu hai mươi bài trở lên, chỉ cần nàng chịu cố gắng, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Hai mẹ con cùng nhau dùng cơm trưa, Hạ phu nhân nói: “Nghe nói ngươi đem cái roi bảo bối kia đốt đi? Làm như vậy có ý gì đây?”
Hạ Thụy Hi đáp: “Nữ nhi nhìn thấy vật đó, trong lòng liền buồn bực bất an, cảm thấy đó là điểm xấu, cho nên đốt đi. Cũng không biết nó có lai lịch thế nào, đốt đi có phải sai lầm hay không?”
Hạ phu nhân thản nhiên nói: “Không có lai lịch gì, chỉ là trước kia ngươi thích cưỡi ngựa, quấn quýt lấy cha ngươi đòi mua thôi. Đốt thì đốt, sau này những đồ vật của nam nhân dùng, đừng động vào.”
Hạ Thuỵ Hi nghe lời, nhân cơ hội nói ra ý định muốn để Lương Nhi làm nhị đẳng nha hoàn. Hạ phu nhân nói: “Ngươi đã có tính toán đào tạo bồi dưỡng hai người bọn nàng, sớm cất nhắc lên cũng tốt.” Lại nói: “Lệ Nương, Bội Bội sang năm sẽ tròn mười bốn, hai năm nữa cũng sẽ lấy chồng. Chỗ đó nàng ta cũng nên chuẩn bị một chút. Ta coi hai nha hoàn trong phòng nàng là Hồng Nhi và Thúy Nhi không được đi, một mặt lòng dạ hẹp hòi chỉ biết xúi bẩy chủ tử vui đùa. Ngươi đi tìm hai nha hoàn thật tốt, mua vào, thay cho nàng, dạy dỗ bồi dưỡng tốt.”
Lễ Nương cười nói: “Vâng, lần trước tam tiểu thư nói muốn để Hồng Nhi làm nhị đẳng nha hoàn, nô tì đã bẩm với phu nhân, phu nhân không đồng ý, no tì liền đoán được phu nhân có ý khác. Sẽ phân phó cho mẹ mìn (bà buôn người) đi tìm người có gia thế trong sạch, lị thông minh sạch sẽ, không quá mấy ngày, tất nhiên sẽ có tin tức.”
Hạ phu nhân cười nói: “Đều là ngươi hiểu biết nhất.”
Đang nói, Hạ Thụy Bội đi đến, hùng hổ nói: “Nương, vì cái gì trong phòng Nhị tỷ nhiều hơn so với ta một nhị đẳng nha hoàn? Ta cũng muốn!”
Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của nàng, cố tình muốn chọc giận nàng một trận, liền cười nói: “Không chỉ là một nha, mà còn nhiều hơn thêm một nữa rồi.” Nàng lập tức nhận thấy ánh mặt hạ phu nhân nghiêm khắc không đồng ý, thè lưỡi, lui qua một bên.
Hạ Thụy Bội vừa nghe, bặm môi lại, mắt ngấn lệ, lắc lắc thân mình dậm chân: “Không công bằng! Hồng Nhi, Thúy Nhi bên cạnh theo ta lâu như vậy, cũng chỉ là một tam đẳng nha hoàn. Ta nói với Lệ Nương bao nhiêu lần, nàng cũng không chịu đề bạt. Dựa vào cái gì Thuần Nhi cùng Lương Nhi mới tới hơn một tháng, lại có thể được làm nhị đẳng nha hoàn? Nếu cứ như vậy, trong nhà này còn có nha hoàn nào mong muốn hầu hạ ta sao? Đều cũng sẽ gọt nhọn đầu chen vào Tuyết Lê Tiểu Trúc.”
Trong phòng tiểu thư Hạ gia đều là một nhất đẳng nha hoàn, hai tam đẳng nha hoàn cùng hai bà mụ hầu hạ. Hiện giờ bên người Hạ Thụy Hi đột nhiên có hai nhị đẳng nha hoàn, cũng khó trách làm cho người khác đỏ mắt (ý nói đố kỵ)
“Làm càn!” Hạ phu nhân vỗ bàn “Ba” một tiếng, Hạ Thụy Bội sợ tới mức ngậm nước mắt tại trong vành mắt, không dám để chảy ra.
Hạ phu nhân vắt mày nói: “Ngươi nhìn xem bộ dáng này của ngươi, còn cùng tỷ tỷ mình tranh giành hơn thiệt, nói xem đó có phải là nửa phần bộ dáng của tiểu thư? Ta bình thường dạy ngươi học những quy củ kia, đều đi nơi nào hết rồi sao? Ta làm chuyện gì, tự có cân nhắc, nhất định sẽ không đối xử tệ với ngươi nửa phần.”
Hạ Thụy Bội thấp giọng khóc nức nở: “Ta làm sao được xem như tiểu thư? Cùng so sánh với nàng, ta tính là cái gì? Mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều có phụ thân che chở, nương hiến kế cho. Chính là xé toang một bộ y phục của ta, cũng có nương ra mặt thay nàng nói tốt. Nha hoàn bên người nàng xuất hiện tức khắc đè ép người khác, đồ vật trong phòng so với người khác cũng quý giá hơn. Ta tính là cái gì? Nói ra còn không bằng một nô tài bên người ngài, người khác không biết, còn tưởng rằng ta là được di nương sinh ra.”
Lời này nói ra cùng hơi quá đáng, Hạ Thuy Hi xem ra Hạ phu nhân vô cùng tức giận, bước lên phía trước khuyên: “Bội Bội, người hiểu lầm rồi. Mau đi giải thích với nương, ngươi nói bậy bạ. Hai nha hoàn này tương lai đều là sẽ đi cùng ta, cho nên mới cất nhắc. Nương của ngươi đã có tính toán, ngươi không nên vội vàng, nghe nương từ từ nói a.”
Hạ Thụy Bội đang khóc cũng hung hăng trừng mắt liến nhìn nàng một cái: “Mèo khóc chuột giả từ bi! Thấy ta bị mắng ngươi rất vui vẻ đi? Sẽ đi theo ngươi? Ngươi bát tự còn không có ai hỏi, sẽ được gả đi sao? Người nào không biết ngươi ra khỏi nhà đã gây ra những chuyện mất mặt gì! Ngươi cho là Âu gia tới cầu hôn, ngươi liền giỏi lắm sao?”
Hạ phu nhân quá tức giận, run rầy nâng tay lên cho Hạ Thụy Bội một cái bạt tai: “Ngươi thật là nghiệp chướng! Ta không nuôi ngươi để trở thành một người không có giáo dục, cút ngay cho ta!” (yeah, ăn tát rồi *cười sung sướng*)
Có vẻ Hạ Thụy Bội lần đầu tiên bị Hạ phu nhân đánh vào trên mặt như vậy, sửng sốt vài giây đồng hồ, “Oa” một tiếng khóc lớn, mãnh liệt đẩy Lệ Nương đi đến đỡ nàng ra, bưng mặt lập tức xông ra ngoài.
Hạ Thụy Hi nhìn thấy sắc mặt âm trầm, vỗ vỗ ngực Hạ phu nhân đang tức giận thở nặng, có chút xấu hổ cùng áy náy: “Nương, đều là ta không tốt. Ta không nên nhiều lời.” Tuy rằng Hạ Thụy Bội bị đánh là do nàng gây tội thì phải chịu, nhưng trong đó cũng không thiếu được Hạ Thụy Hi thêm dầu vào lửa. Nhìn thấy Hạ phu nhân tức giận đến mức này, Hạ Thụy Hi rốt cuộc cũng không đành lòng.
Hạ Phu nhân thở dài: “Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi về phòng trước đi. Muội muội của ngươi không hiểu chuyện, những lời nàng nói ngươi không cần để ý ở trong lòng. Ngươi trở về luyện đàm cho tốt, đem quy củ ta dạy ngươi học thêm một lần nữa. Qua vài ngày, đại cữu (anh của mẹ) ngươi mừng thọ năm mươi, chúng ta cũng phải qua nhà hắn chúc thọ, có rất nhiều khách có máu mặt đến dự, đừng làm cho đám khách đó cùng các mợ, đám biểu tỷ muội (chị em họ) cười ngươi.”
Hạ Thụy Hi nghe vậy thầm nghĩ, sẽ không lại là một bữa tiệc đi xem mắt nữa chứ?
Hạ Phu nhân bảo Lệ Nương bưng tới hộp trang sức, từ bên trong lấy ra một cây trâm vàng tinh xảo gắn hồng ngọc: “Ngươi không có trang sức quý giá gì, hôm đó ngươi liền mang thứ này đi.” Còn nói: “Đến ngày ấy, ngươi không cần chuẩn bị quần áo, cũng không cần bảo Uyển Nhi chải đầu cho ngươi, ta sẽ cho Lệ Nương sáng sớm qua chuẩn bị trang phục và chải đầu cho ngươi.”
Chờ Hạ Thụy Hi đi rồi, Lệ Nương nói: “Phu nhân, Tam tiểu thư ngày trước chọn trúng cây trâm này, ngài cũng không cho nàng. Hôm nay lại cho Nhị tiểu thư không sợ Tam tiểu thư lại sinh ra hiểu lầm mới sao?”
Hạ phu nhân cười lanh: “Chiếc trâm ngọc trai kia của nàng thì kém sao? Ta chính là muốn nàng hiểu được, lớn bé có thứ tự, đều có quy củ. Không có vật gì cứ khóc nháo lên hai ba lần đòi thắt cổ là có thể lấy được. Nếu nàng muốn làm ầm ỹ, bảo nàng đi tìm ta, nha đầu kia nên dạy dỗ cẩn thận, tránh khỏi tới nhà chồng làm mất mặt chúng ta là chuyện nhỏ, sợ nhất chính là nàng ta tự đào hầm chôn mình.”
Lệ Nương thở dài: “Ngài là mẫu thân, Tam tiểu thư sẽ không oán giận ngài, nhưng chỉ sợ sẽ càng oán giận Nhị tiểu thư.”
Hạ phu nhân tự tin nói: “Không sao cả, vẫn đề nằm ở trên người Tam nha đầu, Hi Hi không phải người lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên nàng sẽ không tính toán với Tam nha đầu. Chờ đem Tam nha đầu ở nơi này uốn nắn tốt, ta sẽ lại tiếp tục ở giữa giảng hòa một phen, tự nhiên làm cho hai nàng trở lại thành tỷ muội.”
Trong lòng Lệ Nương, biết Hạ Thụy Bội có chỗ cay nghiệt ác độc thật đáng giận, cũng không dám nói với Hạ phu nhân, thầm nghĩ: “Muốn để Tam tiểu thư biến thành người tốt, trù phi để nàng đầu thai lại một lần nữa thì may ra.”
Hạ Thụy Hi nghe Lương Nhi báo cáo kể lại tưởng tận chuyện xưa, giờ mới hiểu được từ đầu đến cuối. người yêu của chủ cũ thân thể này hóa ra lại chính là người ngày ấy nàng bị té ngựa đưa trở về – trưởng công tử của Thọ vương phủ, tên là Triệu Minh Thao, tự Minh Hậu. Dường như chuyện nàng té ngựa suýt nữa toi mạng cũng không khỏi có liên quan đến Thọ Vương phủ, trong vương phủ thâm sâu a, lại là con cháu hoàng tộc, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thực bình thường.
Mặc dù có cái roi quý giá cùng chứ “Hậu” kia làm bằng chứng, nhưng trước khi Hạ Nhị tiểu thư té ngựa, không có nghe nói Thọ Vương phủ tới cửa cầu hôn, sau khi nàng té ngựa, cũng không nghe nói người ta tới cửa an ủi hỏi thăm, có thể thấy được địa vị của nàng trong mắt Minh công tử kia, cũng không tính là người quan trọng gì. Khó trách được vợ chồng Hạ Lão gia lại không muốn nữ nhi gả cho người như vậy.
Kỹ thật bọn họ đều lo lắng quá rồi, Hạ Thụy Hi bị ngu ngốc, sợ mạng mình dài quá mới có thể muốn gả vào gia đình giàu có quý tộc như vậy, điều hiện tại nàng muốn chính là gả cho một người bình thường giống nàng, một phu quân tâm đầu ý hợp, lá lành đùm lá rách, cả đời bên nhau. Giống như một câu quảng cáo, chỉ mua đúng, không mua đắt. Nàng là chỉ gả đúng, không gả cho chồng nhà giàu. Âu tứ thiếu gia nàng còn không dám trèo cao, nói gì đến đứa con cả của Thọ Vương tương lai có khả năng kế thừa tước vị? Nắm chắc thông tin này, Hạ Thụy Hi lại xác định rõ cách lấy lòng vợ chồng Hạ lão gia.
Sáng sớm, Uyển Nhi quả thực đúng giờ đến hầu hạ nàng thức dậy, Hạ Thụy Hi nói: “Uyển Nhi, ngươi đem cây roi kia đưa cho ta.”
Uyển Nhi mí mắt hơi giật, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng vẫn nghe lời đưa cho nàng.
Hạ Thụy Hi nói: “Cây roi này, không biết tại sao, ta nhìn liền phiền muộn, cảm giác nó không phải là một vật cát tường.” Tiện tay đem chiếc roi kia ném vào trong lò sưởi than đang cháy đỏ bừng. Việc này xem ra, vợ chồng Hạ phu nhân hẳn là sẽ yên tâm?
Lương Nhi giật mình nói: “Rất đáng tiếc a! phía đầu roi bằng vàng cùng nạm ngọc rất đáng giá. Nếu tiểu thư không thích, đem đi bán lại không tốt? Như thế nào cũng phải đáng giá trên trăm lượng bạc a?”
Hạ Thụy Hi cười cười không nói lời nào. Uyển Nhi thấy không phải là đánh mình, yên lòng, cũng có tinh thần mắng người khác, trách mắng nói: “Nói bậy bạ gì đó! Tiểu thư Hạ gia chúng ta cần phải bán đồ vật này nọ sao? Trong phòng tiểu thư có gì đó, không thích muốn thiêu hủy, làm sao có thể lưu lạc ra bên ngoài? Nếu rơi vào trong tay kẻ xấu, thì nói làm sao? Không phải làm bẩn khuê danh của tiểu thư chúng ta.” Kỳ thật, những thứ tiểu thư không thích, ngoại trừ một số vậy lưu niệm ra, cũng không phải không thể thưởng cho hạ nhân đi đổi lấy ít tiền, quan trọng là cái đò vậy này, nếu lưu lạc ra bên ngoài, nhất định là gây nên rất nhiều sóng gió, đương nhiên không thể giữ lại.
Lương Nhi cúi đầu khiếp vía thốt lên: “Một trăm lượng bạc, đủ cho một hộ gia đình bình thường sống nhiều năm.” Giá bán thân của nàng xem như là cao, cũng chỉ giá trị năm lượng bạc mà thôi.
Hạ Thụy Hi lấy chiếc que đồng, gẩy than cháy, nhìn thấy roi đốt xong rồi, mới kêu Uyển Nhi mở cửa ra thông gió, bảo Lương Nhi bưng lò sưởi đi ra ngoài, dùng nước lạnh dập tắt, lạnh gặp nóng, vàng ngọc trang trí phía trên cũng không còn nguyên hình dáng, miếng ngọc kia lại càng vỡ vụn.
Hạ Thụy Hi nhìn thấy không vấn đề gì, mới nói: “Lương Nhi, nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc, đem miếng vàng bên trong gẩy ra đi, thưởng cho ngươi.”
Lương Nhi bất ngờ thấy chuyện tốt như thế, vui sướng dập đầu, cẩn thận nhặt miếng vàng, kỹ lưỡng chắc chắn nâng lên. Nàng dùng một tháng tiền tiêu vặt đổi lấy rất nhiều vàng này, không tính toán nào có thể miêu tả được, trong lòng trông mong Hạ Thụy Hi cho nàng làm nhiều chuyện hơn nữa mới phải, từ nay về sau làm việc hết sức chú ý.
Hạ phu nhân kiểm tra cẩn thận bài viết chữ của Hạ Thụy Hi một phen, thấy nàng tiến bộ thần tốc, rất vừa lòng, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình so với trước đây hiểu biết hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện một chút liền hiểu được, đặc biệt là tính toán trên sổ sách, mới dạy vài lần, xem như nàng học nhanh lại tốt, thật sự hiếm thấy, duy nhất đáng tiếc chính là, chữ viết quá khó nhìn. Nhưng mà, viết chứ không phải ngày một ngày hai, hiện giờ Hạ Thụy Hi mỗi ngày đều thật sự tự giác tập viết chữ theo mẫu hai mươi bài trở lên, chỉ cần nàng chịu cố gắng, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Hai mẹ con cùng nhau dùng cơm trưa, Hạ phu nhân nói: “Nghe nói ngươi đem cái roi bảo bối kia đốt đi? Làm như vậy có ý gì đây?”
Hạ Thụy Hi đáp: “Nữ nhi nhìn thấy vật đó, trong lòng liền buồn bực bất an, cảm thấy đó là điểm xấu, cho nên đốt đi. Cũng không biết nó có lai lịch thế nào, đốt đi có phải sai lầm hay không?”
Hạ phu nhân thản nhiên nói: “Không có lai lịch gì, chỉ là trước kia ngươi thích cưỡi ngựa, quấn quýt lấy cha ngươi đòi mua thôi. Đốt thì đốt, sau này những đồ vật của nam nhân dùng, đừng động vào.”
Hạ Thuỵ Hi nghe lời, nhân cơ hội nói ra ý định muốn để Lương Nhi làm nhị đẳng nha hoàn. Hạ phu nhân nói: “Ngươi đã có tính toán đào tạo bồi dưỡng hai người bọn nàng, sớm cất nhắc lên cũng tốt.” Lại nói: “Lệ Nương, Bội Bội sang năm sẽ tròn mười bốn, hai năm nữa cũng sẽ lấy chồng. Chỗ đó nàng ta cũng nên chuẩn bị một chút. Ta coi hai nha hoàn trong phòng nàng là Hồng Nhi và Thúy Nhi không được đi, một mặt lòng dạ hẹp hòi chỉ biết xúi bẩy chủ tử vui đùa. Ngươi đi tìm hai nha hoàn thật tốt, mua vào, thay cho nàng, dạy dỗ bồi dưỡng tốt.”
Lễ Nương cười nói: “Vâng, lần trước tam tiểu thư nói muốn để Hồng Nhi làm nhị đẳng nha hoàn, nô tì đã bẩm với phu nhân, phu nhân không đồng ý, no tì liền đoán được phu nhân có ý khác. Sẽ phân phó cho mẹ mìn (bà buôn người) đi tìm người có gia thế trong sạch, lị thông minh sạch sẽ, không quá mấy ngày, tất nhiên sẽ có tin tức.”
Hạ phu nhân cười nói: “Đều là ngươi hiểu biết nhất.”
Đang nói, Hạ Thụy Bội đi đến, hùng hổ nói: “Nương, vì cái gì trong phòng Nhị tỷ nhiều hơn so với ta một nhị đẳng nha hoàn? Ta cũng muốn!”
Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của nàng, cố tình muốn chọc giận nàng một trận, liền cười nói: “Không chỉ là một nha, mà còn nhiều hơn thêm một nữa rồi.” Nàng lập tức nhận thấy ánh mặt hạ phu nhân nghiêm khắc không đồng ý, thè lưỡi, lui qua một bên.
Hạ Thụy Bội vừa nghe, bặm môi lại, mắt ngấn lệ, lắc lắc thân mình dậm chân: “Không công bằng! Hồng Nhi, Thúy Nhi bên cạnh theo ta lâu như vậy, cũng chỉ là một tam đẳng nha hoàn. Ta nói với Lệ Nương bao nhiêu lần, nàng cũng không chịu đề bạt. Dựa vào cái gì Thuần Nhi cùng Lương Nhi mới tới hơn một tháng, lại có thể được làm nhị đẳng nha hoàn? Nếu cứ như vậy, trong nhà này còn có nha hoàn nào mong muốn hầu hạ ta sao? Đều cũng sẽ gọt nhọn đầu chen vào Tuyết Lê Tiểu Trúc.”
Trong phòng tiểu thư Hạ gia đều là một nhất đẳng nha hoàn, hai tam đẳng nha hoàn cùng hai bà mụ hầu hạ. Hiện giờ bên người Hạ Thụy Hi đột nhiên có hai nhị đẳng nha hoàn, cũng khó trách làm cho người khác đỏ mắt (ý nói đố kỵ)
“Làm càn!” Hạ phu nhân vỗ bàn “Ba” một tiếng, Hạ Thụy Bội sợ tới mức ngậm nước mắt tại trong vành mắt, không dám để chảy ra.
Hạ phu nhân vắt mày nói: “Ngươi nhìn xem bộ dáng này của ngươi, còn cùng tỷ tỷ mình tranh giành hơn thiệt, nói xem đó có phải là nửa phần bộ dáng của tiểu thư? Ta bình thường dạy ngươi học những quy củ kia, đều đi nơi nào hết rồi sao? Ta làm chuyện gì, tự có cân nhắc, nhất định sẽ không đối xử tệ với ngươi nửa phần.”
Hạ Thụy Bội thấp giọng khóc nức nở: “Ta làm sao được xem như tiểu thư? Cùng so sánh với nàng, ta tính là cái gì? Mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều có phụ thân che chở, nương hiến kế cho. Chính là xé toang một bộ y phục của ta, cũng có nương ra mặt thay nàng nói tốt. Nha hoàn bên người nàng xuất hiện tức khắc đè ép người khác, đồ vật trong phòng so với người khác cũng quý giá hơn. Ta tính là cái gì? Nói ra còn không bằng một nô tài bên người ngài, người khác không biết, còn tưởng rằng ta là được di nương sinh ra.”
Lời này nói ra cùng hơi quá đáng, Hạ Thuy Hi xem ra Hạ phu nhân vô cùng tức giận, bước lên phía trước khuyên: “Bội Bội, người hiểu lầm rồi. Mau đi giải thích với nương, ngươi nói bậy bạ. Hai nha hoàn này tương lai đều là sẽ đi cùng ta, cho nên mới cất nhắc. Nương của ngươi đã có tính toán, ngươi không nên vội vàng, nghe nương từ từ nói a.”
Hạ Thụy Bội đang khóc cũng hung hăng trừng mắt liến nhìn nàng một cái: “Mèo khóc chuột giả từ bi! Thấy ta bị mắng ngươi rất vui vẻ đi? Sẽ đi theo ngươi? Ngươi bát tự còn không có ai hỏi, sẽ được gả đi sao? Người nào không biết ngươi ra khỏi nhà đã gây ra những chuyện mất mặt gì! Ngươi cho là Âu gia tới cầu hôn, ngươi liền giỏi lắm sao?”
Hạ phu nhân quá tức giận, run rầy nâng tay lên cho Hạ Thụy Bội một cái bạt tai: “Ngươi thật là nghiệp chướng! Ta không nuôi ngươi để trở thành một người không có giáo dục, cút ngay cho ta!” (yeah, ăn tát rồi *cười sung sướng*)
Có vẻ Hạ Thụy Bội lần đầu tiên bị Hạ phu nhân đánh vào trên mặt như vậy, sửng sốt vài giây đồng hồ, “Oa” một tiếng khóc lớn, mãnh liệt đẩy Lệ Nương đi đến đỡ nàng ra, bưng mặt lập tức xông ra ngoài.
Hạ Thụy Hi nhìn thấy sắc mặt âm trầm, vỗ vỗ ngực Hạ phu nhân đang tức giận thở nặng, có chút xấu hổ cùng áy náy: “Nương, đều là ta không tốt. Ta không nên nhiều lời.” Tuy rằng Hạ Thụy Bội bị đánh là do nàng gây tội thì phải chịu, nhưng trong đó cũng không thiếu được Hạ Thụy Hi thêm dầu vào lửa. Nhìn thấy Hạ phu nhân tức giận đến mức này, Hạ Thụy Hi rốt cuộc cũng không đành lòng.
Hạ Phu nhân thở dài: “Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi về phòng trước đi. Muội muội của ngươi không hiểu chuyện, những lời nàng nói ngươi không cần để ý ở trong lòng. Ngươi trở về luyện đàm cho tốt, đem quy củ ta dạy ngươi học thêm một lần nữa. Qua vài ngày, đại cữu (anh của mẹ) ngươi mừng thọ năm mươi, chúng ta cũng phải qua nhà hắn chúc thọ, có rất nhiều khách có máu mặt đến dự, đừng làm cho đám khách đó cùng các mợ, đám biểu tỷ muội (chị em họ) cười ngươi.”
Hạ Thụy Hi nghe vậy thầm nghĩ, sẽ không lại là một bữa tiệc đi xem mắt nữa chứ?
Hạ Phu nhân bảo Lệ Nương bưng tới hộp trang sức, từ bên trong lấy ra một cây trâm vàng tinh xảo gắn hồng ngọc: “Ngươi không có trang sức quý giá gì, hôm đó ngươi liền mang thứ này đi.” Còn nói: “Đến ngày ấy, ngươi không cần chuẩn bị quần áo, cũng không cần bảo Uyển Nhi chải đầu cho ngươi, ta sẽ cho Lệ Nương sáng sớm qua chuẩn bị trang phục và chải đầu cho ngươi.”
Chờ Hạ Thụy Hi đi rồi, Lệ Nương nói: “Phu nhân, Tam tiểu thư ngày trước chọn trúng cây trâm này, ngài cũng không cho nàng. Hôm nay lại cho Nhị tiểu thư không sợ Tam tiểu thư lại sinh ra hiểu lầm mới sao?”
Hạ phu nhân cười lanh: “Chiếc trâm ngọc trai kia của nàng thì kém sao? Ta chính là muốn nàng hiểu được, lớn bé có thứ tự, đều có quy củ. Không có vật gì cứ khóc nháo lên hai ba lần đòi thắt cổ là có thể lấy được. Nếu nàng muốn làm ầm ỹ, bảo nàng đi tìm ta, nha đầu kia nên dạy dỗ cẩn thận, tránh khỏi tới nhà chồng làm mất mặt chúng ta là chuyện nhỏ, sợ nhất chính là nàng ta tự đào hầm chôn mình.”
Lệ Nương thở dài: “Ngài là mẫu thân, Tam tiểu thư sẽ không oán giận ngài, nhưng chỉ sợ sẽ càng oán giận Nhị tiểu thư.”
Hạ phu nhân tự tin nói: “Không sao cả, vẫn đề nằm ở trên người Tam nha đầu, Hi Hi không phải người lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên nàng sẽ không tính toán với Tam nha đầu. Chờ đem Tam nha đầu ở nơi này uốn nắn tốt, ta sẽ lại tiếp tục ở giữa giảng hòa một phen, tự nhiên làm cho hai nàng trở lại thành tỷ muội.”
Trong lòng Lệ Nương, biết Hạ Thụy Bội có chỗ cay nghiệt ác độc thật đáng giận, cũng không dám nói với Hạ phu nhân, thầm nghĩ: “Muốn để Tam tiểu thư biến thành người tốt, trù phi để nàng đầu thai lại một lần nữa thì may ra.”
/72
|