Edit: Mai Pham
Beta: Minh Nguyệt
Lúc trở về nhà Hạ Thụy Hi thấy mỏi mệt vô cùng. Lương Nhi cười đứng cầm đèn lồng ở cửa chờ nàng, thấy nàng đến liền tiến lên ân cần hỏi han: “Tiểu thư đi chơi vui không? Nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm, chăn mền cũng chuẩn bị xong xuôi rồi. Nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm, bảo đảm tối nay tiểu thư sẽ ngủ ngon.”
Hạ Thụy Hi vừa thấy thùng tắm vừa nóng vừa thơm ngào ngạt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, không khỏi khen Lương Nhi vài câu. Hạ Thụy Hi thấy thái độ của Uyển Nhi và Âu Tứ thiếu gia trong lòng vốn không thoải mái, về nhà lại thấy Lương Nhi xun xoe lấy lòng, liền không thoải mái, sắc mặt không tốt lườm một cái, Lương Nhi cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người tháo trang sức nha?”
Hạ Thụy Hi không có nhìn nàng, cười nói với Thuần Nhi: “Thuần Nhi, biểu hiện hôm nay của ngươi tốt lắm, tận tâm bên cạnh chủ nhân, ngày mai ta thưởng cho ngươi ăn đùi gà. Các ngươi đều phải nhìn Thuần Nhi mà học hỏi, chớ quên bổn phận của chính mình.”
Uyển Nhi nghe là hiểu liền khúm núm, biết chính mình nên làm như thế nào. Nhưng mặc dù nàng biết ý của Hạ Thụy Hi, cũng không tình nguyện nghe theo, ngược lại càng oán trách hai nha đầu Thuần Lương kia đã chiếm sự nổi bật của nàng, hại nàng bị Hạ Thụy Hi quở trách.
Hạ Thụy Hi nằm trên giường đắp chăn cảm thấy thật ấm áp, toàn thân thư thái, đang muốn ngủ, chợt nghe Lương Nhi đừng ngoài cửa phòng thấp giọng cười nói: “Hai vị tỷ tỷ chắc cũng mệt rồi? Muội cũng đã chuẩn bị nước ấm để hai vị tỷ tỷ ngâm chân. Tối nay để muội gác đêm, các tỷ đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thuần Nhi nói: “Lương Nhi, vất vả cho muội, chỗ bị thương đã bôi thuốc chưa?”
Uyển Nhi cười lạnh: “Lúc ấy sao ngươi không đánh lại Hồng Nhi kia? Ngày mai bên kia khẳng định sẽ nói cho phu nhân, ngươi nhất định sẽ bị phạt. Thật mất mặt, tiểu thư sao lại thu nhận ngươi làm cái gì?”
Lương Nhi nói: “Uyển Nhi tỷ, chẳng lẽ muội cùng nàng ta phải đánh nhau đầu rơi máu chảy thì mới có thể diện sao? Cũng không biết sao Hồng Nhi kia bỗng Nhiên nổi điên phát điên, tìm muội gây sự chứ?”
Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng: “Tất Nhiên là do ngươi mới vừa thăng chức lên làm nhị đẳng nha hoàn liền tự cho rằng mình rất giỏi, không biết trời cao đất rộng, vô cùng nghênh ngang, mới đi trêu chọc bọn họ, khiến cho Nhiều người tức giận.”
Lương Nhi vội la lên: “Muội không có.”
Uyển Nhi cười lạnh: “Ngươi không có? Vậy sao người ta không tìm Thuần Nhi gây chuyện mà lại tìm ngươi? Ngươi nhìn ngươi xem, ta như vậy còn thấy không bằng ngươi, ngươi tất Nhiên lợi hại rồi. Tiểu nha đầu, hồi nãy ta còn tưởng rằng ngươi là người thành thật sợ phiền phức, giờ mới có mấy ngày đã giấu đầu lòi đuôi rồi sao?”
Bên ngoài phòng đột Nhiên im bặt, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của một người, có lẽ là Lương Nhi thấy ấm ức, muốn khóc nhưng cũng ráng chịu đựng.
Uyển Nhi lên giọng đắc ý: “Ta không nói sai chứ? Ta nói cho ngươi nghe, đừng tưởng rằng chính mình có cơ hội trục lợi trước thì rất giỏi.”
Thuần Nhi nói: “Các ngươi đừng nói nữa, theo ta thấy, hôm nay chính là do bên kia cố ý tìm đến gây sự. Tiểu thư tâm tình không tốt, chờ ngày mai chúng ta đem việc này bẩm báo với tiểu thư, xem tiểu thư định đoạt như thế nào rồi nói sau?”
Hạ Thụy Hi nghe được rõ ràng mọi chuyện, vốn nàng thật sự cũng rất mệt mỏi, nhưng chuyện này chỉ sợ không thể kéo dài tới buổi sáng ngày mai, liền lên tiếng: “Các ngươi vào đi, nói ta nghe xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Thụy Hi tóc rối tung chăn ra tựa vào đầu giường, thấy ba người tiến vào, chỉ chỉ chậu than: “Trời lạnh quá, cứ việc ngồi xuống, thưởng cho các ngươi một đĩa điểm tâm với nước trà, chậm rãi nói cho ta nghe. Ngày mai mẫu thân hỏi đến thì ta cũng biết đường mà nói.”
Lại nói lúc ấy khi Hạ Thụy Hi lên xe, Thuần Nhi và Lương Nhi nhìn theo nhóm xe của chủ tử đi trước, Lương Nhi hỏi: “Thuần Nhi tỷ, tiểu thư có ý gì? Có phải người ta ăn hiếp chúng ta thì chúng ta cũng không được tỏ thái độ gì?”
Thuần Nhi cười cười: “Ý của tiểu thư chính là muốn chúng ta không nên làm cho nàng mất mặt.” Hai người lên xe liền thấy trên xe chật ních nha hoàn bà vú, hai người không thể đặt chân được.
Thuần Nhi nhìn quanh, chiếc xe này lớn, nếu có chỗ nhỏ một chút, cũng không phải không thể để hai người cùng ngồi, liền cười làm quen. Những người khác thân mình đồ sộ đều ngồi yên, đành cười nhìn Hồng Nhi Thúy Nhi.Hai người kia tủm tỉm cười chỉ vài vị trí ngồi gần cửa ra vào: “Hai vị muội muội, các ngươi lên sau nên mọi người không thể đem vị trí tốt nhượng lại cho các ngươi được. Các ngươi chấp nhận ngồi ở đây đi.”
Hai người không biết hai nha hoàn này lợi hại, cười cảm tạ. Thuần Nhi nói qua với nàng ta vài lời, một tiểu nha hoàn trong phòng Hạ phu nhân chớp mắt với nàng, có chút hoang mang, kèo nàng lên. Vận khí của Lương Nhi không tốt như vậy, mông mới đặt xuống đã bị Hồng Nhi đẩy một cái, thân hình nàng nhỏ bé sao có thể là đối thủ của Hồng Nhi được, nên lập tức ngã lăn xuống đất.
Thuần Nhi vội nhảy xuống xe ngựa nâng Lương Nhi dậy, Lương Nhi đã thấy áo của mình không chỉ bị dơ, còn bị rách vài chỗ. Thấy Hồng Nhi và Thúy Nhi ôm bụng cười đến ngửa tới ngửa lui, nàng tức giận bèn đẩy Thuần Nhi ra, khóc lóc tiến về phía Hồng Nhi nói: “Hồng Nhi tỷ, vì sao các ngươi đẩy ta chứ? Quần áo ta đều rách hỏng rồi, cái này là của phu nhân thưởng cho, về sau ta mặc cái gì?”
Hồng Nhi trở mặt mắng: “Con ranh! Cũng không nhìn xem chính mình là ai! Chủ tử cho ngươi cái khăn lau, ngươi tưởng rằng mình có thể diện! Thật sự cho rằng mình là nhị đẳng nha hoàn à.” Lời còn chưa dứt, không đề phòng Lương Nhi đột nhiên trở mặt, kéo ngã nàng ta từ trên xe xuống dưới đất, so với Lương Nhi còn thảm hơn.
Lương Nhi vỗ tay cười: “Trả lại cho ngươi!” Bộ dáng khóc lóc vừa rồi đâu mất rồi? Mội người hầu phòng Hạ đại bá là vú em của tứ tiểu thư Hạ Thụy Vi, thường gọi Ngưu ma ma, đứng ở góc sân xem cãi nhau, thấy Hồng Nhi bị té, cười ha ha: “Hồng Nhi, ngươi suốt ngày đánh người giờ bị người đánh lại! Ngươi không để cho gia nhân của nhị tiểu thư mặt mũi sao!”
“Bà già xấu xí, ai cần ngươi lo! Ngươi tự lo lấy thân của ngươi đi, không nói không ai bảo ngươi chết đâu!” Từ khi Hồng Nhi đi theo Hạ Thụy Bội tới nay, chưa từng bị mất mặt như thế. Bị Ngưu ma ma này cười nhạo, lập tức vừa thẹn vừa giận, đứng dậy lườm ma ma kia một cái, vừa giơ tay đánh Lương Nhi, vừa kêu Thúy Nhi đến hỗ trợ.
Lương Nhi linh hoạt tránh khỏi tay Hồng Nhi, cười nói: “Cùng lắm thì lần này cả hai đều không đi dự tiệc, nếu phu nhân hỏi đến, để xem nha hoàn hãm hại đuổi đánh nhị đẳng nha hoàn có tính là phạm thượng không, có nên chịu gia pháp không?”
Hồng Nhi không đánh được nàng, hô lên: “Thúy Nhi, ngươi còn chưa tới hỗ trợ?” Thúy Nhi cũng muốn giúp, chẳng qua thấy người ta chế giễu, bảo Hồng Nhi cố lên, cũng không động thủ. Các nha hoàn bà vú đã lâu không xem cãi nhau, có kẻ khuyên, cũng có kẻ kích tướng, líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Thuần Nhi thấy mình và Lương Nhi mới đến, lại nhanh được hăng chức làm nhị đẳng nha hoàn, tất nhiên có rất nhiều người không vừa mắt. Nếu lần này thật sự để Hồng Nhi với Thúy Nhi chiếm lợi thế, sau này mọi người sẽ ăn hiếp mình với Lương Nhi. Lập tức tiến lên ngăn Hồng Nhi lại: “Hồng Nhi tỷ, coi như xong? Việc này nếu làm lớn chuyện thì tất cả mọi người đều không tốt. Nhóm chủ tử đã đi trước, chúng ta nơi này còn chậm trễ lâu sợ là bị mắng đó.”
Nhóm nha hoàn bà vú thấy hai người đánh nhau gây phiền phức, lại nghe Thuần Nhi nói có lý, lo lắng bị mắng lây nên cùng kêu lên: “Các ngươi muốn đánh thì cứ từ từ đánh tiếp, chúng ta còn muốn làm việc tử tế. Lên xe, lên xe.”
Lương Nhi nói: “Thuần Nhi tỷ, quần áo muội rách rồi nên không đi được, muội ở nhà vậy, tỷ nói giúp với tiểu thư nha.” Nói xong chạy đi nhanh như chớp. Còn lại Hồng Nhi vẫn đứng đó nghiến răng, nhìn thấy mình một thân bụi đất, bèn đem tức giận trút lên người Thuần Nhi.
Ngưu ma ma sợ thiên hạ vẫn chưa loạn, cười nói: “Hay rồi, hoà thượng trốn được chứ miếu trốn sao được. Hồng Nhi, nha đầu kia cũng không phải người tốt. Vừa rồi ta thấy nàng cũng nhân cơ hội này đẩy ngươi một phen, nếu không, ngươi sao có thể té thảm hại như vậy?”
Ngưu Thị này, chính là thuộc hạ mà một tay đại bá mẫu Vương Thị quan tâm dạy bảo, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thường xuyên châm ngòi hạ nhân cãi nhau đánh nhau trong đại viện của Hạ gia, Vương Thị hay mượn cớ thêm mắm thêm muối đi nói với những người khác, Hạ phu nhân không biết cách quản lý gia đình. Nói cách khác, chính là một người hầu giảo hoạt không hơn không kém. Hôm nay bà ta cuối cùng cũng châm ngòi được hai nha hoàn của hai vị tiểu thư đại náo một hồi, xem như công lao lớn nhất. Ngưu Thị nghĩ, có công lao này thì xem như có một nửa đắc thủ với Vương Thị.
Hồng Nhi nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ mặt Thuần Nhi: “Dám đánh lén bà nội của ngươi hả? Chán sống phải không?”
Thuần Nhi so với Hồng Nhi thì bàn tay xương thô to hơn, nhìn nhìn nói: “Hồng Nhi tỷ, ngươi muốn đánh nhau sao, ta cũng không sợ ngươi. Ngươi cùng ta khác nhau, từ nhỏ ngươi đã hưởng phúc, da mềm thịt non, ta từ nhỏ phải làm việc nặng nhọc, da dày thịt béo, khí lực lớn hơn, không tin ngươi có thể thử xem.”
Thuần Nhi nói xong liền bỏ mặc Hồng Nhi ung dung đi lên xe, không để ý tới ánh mắt tò mò soi mói của những người trên xe, cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn phía trước, nàng nghĩ, mình chính là đại diện cho mặt mũi của nhị tiểu thư, hoàn toàn không thấp hơn so với mấy người trong xe này. Lần này khác với lúc trước, Thuần Nhi vừa lên xe, liền đạt được vị trí ngồi một nha hoàn nhị đẳng nên ngồi.
Hạ Thụy Hi nghe xong, cười nói: “Ta hiểu rồi, giải tán đi. Lương Nhi cũng không cần gác đêm, đi ngủ một giấc, ngày mai nhớ đem bộ quần áo bị xé rách theo.”
Lương Nhi nhếch miệng cười: “Nô tỳ nghe theo lời dặn dò của tiểu thư.”
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên có bà vú đến đưa Lương Nhi đi đến phòng lớn để tra vấn. Chuyện của nhóm tiểu nha hoàn không cần Hạ phu nhân tự mình hỏi đến, thường thường Lệ Nương trực tiếp xử lý. Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến hai nữ nhân trong đó có phân cao thấp, lại liên quan đến việc chỉnh đốn gia phong, buổi sáng tinh mơ Hạ phu nhân đã đến xử lý chuyện này.
Hạ Thụy Hi tự mình dẫn Uyển Nhi, Thuần Nhi, Lương Nhi đi, vừa vào sân thì thấy một nhóm nha hoàn bà vú đứng trong viện, trên mặt đất Hồng Nhi và Thúy Nhi đang quỳ, Hồng Nhi nước mắt ràn rụa trên mặt. Cửa phòng mở rộng ra, xa xa có thể thấy Hạ phu nhân đang ngồi ở giữa ghế trên, trong lòng ngực ôm lò sưởi tay, Lệ Nương cùng Chân Nhi đứng hầu phía sau.
Hạ Thụy Bội dẫn đầu nhóm nha hoàn bà vú của Thanh Liên Thuỷ Tạ, hùng hổ đứng ở cửa phòng lớn. Thấy mấy người tiến vào, Hạ Thụy Bội lập tức hung hăng liếc Lương Nhi một cái, hận không được xông lên đánh nàng, nhưng rốt cuộc không dám giương oai trước mặt Hạ phu nhân, đành phải là cắn răng hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thụy Hi tiến lên thỉnh an Hạ phu nhân, Hạ phu nhân hạ mí mắt uống trà, nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Thụy Hi xem tình hình này liền biết Hạ phu nhân nhất định muốn đánh năm mươi gậy lớn. Cũng không biết thân thể nhỏ bé của Lương Nhi kia có chịu nổi không, chẳng qua giờ phút này, nàng cũng không tiện mở miệng cầu tình.
Lương Nhi cũng thông minh, tiến vào cửa liền tự giác quỳ xuống, chờ đợi xử lý.
Hạ phu nhân nâng mắt lên hỏi, “Mọi người đến đông đủ cả chưa?”
Lệ Nương cười nói: “Bẩm phu nhân, đều đến đông đủ.”
Hạ phu nhân nhìn lướt qua sân, “Sao ta nhìn thấy thiếu mất một người vậy?”
Quả Nhiên là không gì có thể gạt được Hạ phu nhân, mặt Lệ Nương chuyển sang trắng bệch, thấp giọng nói: “Hôm qua đứng ở cửa xem cãi nhau còn có Ngưu ma ma. Sáng nay nô tỳ kêu người tới, bên kia nói rằng tứ tiểu thư thân mình không tốt, Ngưu ma ma không thể đến được.”
Hạ phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
Beta: Minh Nguyệt
Lúc trở về nhà Hạ Thụy Hi thấy mỏi mệt vô cùng. Lương Nhi cười đứng cầm đèn lồng ở cửa chờ nàng, thấy nàng đến liền tiến lên ân cần hỏi han: “Tiểu thư đi chơi vui không? Nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm, chăn mền cũng chuẩn bị xong xuôi rồi. Nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm, bảo đảm tối nay tiểu thư sẽ ngủ ngon.”
Hạ Thụy Hi vừa thấy thùng tắm vừa nóng vừa thơm ngào ngạt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, không khỏi khen Lương Nhi vài câu. Hạ Thụy Hi thấy thái độ của Uyển Nhi và Âu Tứ thiếu gia trong lòng vốn không thoải mái, về nhà lại thấy Lương Nhi xun xoe lấy lòng, liền không thoải mái, sắc mặt không tốt lườm một cái, Lương Nhi cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người tháo trang sức nha?”
Hạ Thụy Hi không có nhìn nàng, cười nói với Thuần Nhi: “Thuần Nhi, biểu hiện hôm nay của ngươi tốt lắm, tận tâm bên cạnh chủ nhân, ngày mai ta thưởng cho ngươi ăn đùi gà. Các ngươi đều phải nhìn Thuần Nhi mà học hỏi, chớ quên bổn phận của chính mình.”
Uyển Nhi nghe là hiểu liền khúm núm, biết chính mình nên làm như thế nào. Nhưng mặc dù nàng biết ý của Hạ Thụy Hi, cũng không tình nguyện nghe theo, ngược lại càng oán trách hai nha đầu Thuần Lương kia đã chiếm sự nổi bật của nàng, hại nàng bị Hạ Thụy Hi quở trách.
Hạ Thụy Hi nằm trên giường đắp chăn cảm thấy thật ấm áp, toàn thân thư thái, đang muốn ngủ, chợt nghe Lương Nhi đừng ngoài cửa phòng thấp giọng cười nói: “Hai vị tỷ tỷ chắc cũng mệt rồi? Muội cũng đã chuẩn bị nước ấm để hai vị tỷ tỷ ngâm chân. Tối nay để muội gác đêm, các tỷ đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thuần Nhi nói: “Lương Nhi, vất vả cho muội, chỗ bị thương đã bôi thuốc chưa?”
Uyển Nhi cười lạnh: “Lúc ấy sao ngươi không đánh lại Hồng Nhi kia? Ngày mai bên kia khẳng định sẽ nói cho phu nhân, ngươi nhất định sẽ bị phạt. Thật mất mặt, tiểu thư sao lại thu nhận ngươi làm cái gì?”
Lương Nhi nói: “Uyển Nhi tỷ, chẳng lẽ muội cùng nàng ta phải đánh nhau đầu rơi máu chảy thì mới có thể diện sao? Cũng không biết sao Hồng Nhi kia bỗng Nhiên nổi điên phát điên, tìm muội gây sự chứ?”
Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng: “Tất Nhiên là do ngươi mới vừa thăng chức lên làm nhị đẳng nha hoàn liền tự cho rằng mình rất giỏi, không biết trời cao đất rộng, vô cùng nghênh ngang, mới đi trêu chọc bọn họ, khiến cho Nhiều người tức giận.”
Lương Nhi vội la lên: “Muội không có.”
Uyển Nhi cười lạnh: “Ngươi không có? Vậy sao người ta không tìm Thuần Nhi gây chuyện mà lại tìm ngươi? Ngươi nhìn ngươi xem, ta như vậy còn thấy không bằng ngươi, ngươi tất Nhiên lợi hại rồi. Tiểu nha đầu, hồi nãy ta còn tưởng rằng ngươi là người thành thật sợ phiền phức, giờ mới có mấy ngày đã giấu đầu lòi đuôi rồi sao?”
Bên ngoài phòng đột Nhiên im bặt, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của một người, có lẽ là Lương Nhi thấy ấm ức, muốn khóc nhưng cũng ráng chịu đựng.
Uyển Nhi lên giọng đắc ý: “Ta không nói sai chứ? Ta nói cho ngươi nghe, đừng tưởng rằng chính mình có cơ hội trục lợi trước thì rất giỏi.”
Thuần Nhi nói: “Các ngươi đừng nói nữa, theo ta thấy, hôm nay chính là do bên kia cố ý tìm đến gây sự. Tiểu thư tâm tình không tốt, chờ ngày mai chúng ta đem việc này bẩm báo với tiểu thư, xem tiểu thư định đoạt như thế nào rồi nói sau?”
Hạ Thụy Hi nghe được rõ ràng mọi chuyện, vốn nàng thật sự cũng rất mệt mỏi, nhưng chuyện này chỉ sợ không thể kéo dài tới buổi sáng ngày mai, liền lên tiếng: “Các ngươi vào đi, nói ta nghe xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Thụy Hi tóc rối tung chăn ra tựa vào đầu giường, thấy ba người tiến vào, chỉ chỉ chậu than: “Trời lạnh quá, cứ việc ngồi xuống, thưởng cho các ngươi một đĩa điểm tâm với nước trà, chậm rãi nói cho ta nghe. Ngày mai mẫu thân hỏi đến thì ta cũng biết đường mà nói.”
Lại nói lúc ấy khi Hạ Thụy Hi lên xe, Thuần Nhi và Lương Nhi nhìn theo nhóm xe của chủ tử đi trước, Lương Nhi hỏi: “Thuần Nhi tỷ, tiểu thư có ý gì? Có phải người ta ăn hiếp chúng ta thì chúng ta cũng không được tỏ thái độ gì?”
Thuần Nhi cười cười: “Ý của tiểu thư chính là muốn chúng ta không nên làm cho nàng mất mặt.” Hai người lên xe liền thấy trên xe chật ních nha hoàn bà vú, hai người không thể đặt chân được.
Thuần Nhi nhìn quanh, chiếc xe này lớn, nếu có chỗ nhỏ một chút, cũng không phải không thể để hai người cùng ngồi, liền cười làm quen. Những người khác thân mình đồ sộ đều ngồi yên, đành cười nhìn Hồng Nhi Thúy Nhi.Hai người kia tủm tỉm cười chỉ vài vị trí ngồi gần cửa ra vào: “Hai vị muội muội, các ngươi lên sau nên mọi người không thể đem vị trí tốt nhượng lại cho các ngươi được. Các ngươi chấp nhận ngồi ở đây đi.”
Hai người không biết hai nha hoàn này lợi hại, cười cảm tạ. Thuần Nhi nói qua với nàng ta vài lời, một tiểu nha hoàn trong phòng Hạ phu nhân chớp mắt với nàng, có chút hoang mang, kèo nàng lên. Vận khí của Lương Nhi không tốt như vậy, mông mới đặt xuống đã bị Hồng Nhi đẩy một cái, thân hình nàng nhỏ bé sao có thể là đối thủ của Hồng Nhi được, nên lập tức ngã lăn xuống đất.
Thuần Nhi vội nhảy xuống xe ngựa nâng Lương Nhi dậy, Lương Nhi đã thấy áo của mình không chỉ bị dơ, còn bị rách vài chỗ. Thấy Hồng Nhi và Thúy Nhi ôm bụng cười đến ngửa tới ngửa lui, nàng tức giận bèn đẩy Thuần Nhi ra, khóc lóc tiến về phía Hồng Nhi nói: “Hồng Nhi tỷ, vì sao các ngươi đẩy ta chứ? Quần áo ta đều rách hỏng rồi, cái này là của phu nhân thưởng cho, về sau ta mặc cái gì?”
Hồng Nhi trở mặt mắng: “Con ranh! Cũng không nhìn xem chính mình là ai! Chủ tử cho ngươi cái khăn lau, ngươi tưởng rằng mình có thể diện! Thật sự cho rằng mình là nhị đẳng nha hoàn à.” Lời còn chưa dứt, không đề phòng Lương Nhi đột nhiên trở mặt, kéo ngã nàng ta từ trên xe xuống dưới đất, so với Lương Nhi còn thảm hơn.
Lương Nhi vỗ tay cười: “Trả lại cho ngươi!” Bộ dáng khóc lóc vừa rồi đâu mất rồi? Mội người hầu phòng Hạ đại bá là vú em của tứ tiểu thư Hạ Thụy Vi, thường gọi Ngưu ma ma, đứng ở góc sân xem cãi nhau, thấy Hồng Nhi bị té, cười ha ha: “Hồng Nhi, ngươi suốt ngày đánh người giờ bị người đánh lại! Ngươi không để cho gia nhân của nhị tiểu thư mặt mũi sao!”
“Bà già xấu xí, ai cần ngươi lo! Ngươi tự lo lấy thân của ngươi đi, không nói không ai bảo ngươi chết đâu!” Từ khi Hồng Nhi đi theo Hạ Thụy Bội tới nay, chưa từng bị mất mặt như thế. Bị Ngưu ma ma này cười nhạo, lập tức vừa thẹn vừa giận, đứng dậy lườm ma ma kia một cái, vừa giơ tay đánh Lương Nhi, vừa kêu Thúy Nhi đến hỗ trợ.
Lương Nhi linh hoạt tránh khỏi tay Hồng Nhi, cười nói: “Cùng lắm thì lần này cả hai đều không đi dự tiệc, nếu phu nhân hỏi đến, để xem nha hoàn hãm hại đuổi đánh nhị đẳng nha hoàn có tính là phạm thượng không, có nên chịu gia pháp không?”
Hồng Nhi không đánh được nàng, hô lên: “Thúy Nhi, ngươi còn chưa tới hỗ trợ?” Thúy Nhi cũng muốn giúp, chẳng qua thấy người ta chế giễu, bảo Hồng Nhi cố lên, cũng không động thủ. Các nha hoàn bà vú đã lâu không xem cãi nhau, có kẻ khuyên, cũng có kẻ kích tướng, líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Thuần Nhi thấy mình và Lương Nhi mới đến, lại nhanh được hăng chức làm nhị đẳng nha hoàn, tất nhiên có rất nhiều người không vừa mắt. Nếu lần này thật sự để Hồng Nhi với Thúy Nhi chiếm lợi thế, sau này mọi người sẽ ăn hiếp mình với Lương Nhi. Lập tức tiến lên ngăn Hồng Nhi lại: “Hồng Nhi tỷ, coi như xong? Việc này nếu làm lớn chuyện thì tất cả mọi người đều không tốt. Nhóm chủ tử đã đi trước, chúng ta nơi này còn chậm trễ lâu sợ là bị mắng đó.”
Nhóm nha hoàn bà vú thấy hai người đánh nhau gây phiền phức, lại nghe Thuần Nhi nói có lý, lo lắng bị mắng lây nên cùng kêu lên: “Các ngươi muốn đánh thì cứ từ từ đánh tiếp, chúng ta còn muốn làm việc tử tế. Lên xe, lên xe.”
Lương Nhi nói: “Thuần Nhi tỷ, quần áo muội rách rồi nên không đi được, muội ở nhà vậy, tỷ nói giúp với tiểu thư nha.” Nói xong chạy đi nhanh như chớp. Còn lại Hồng Nhi vẫn đứng đó nghiến răng, nhìn thấy mình một thân bụi đất, bèn đem tức giận trút lên người Thuần Nhi.
Ngưu ma ma sợ thiên hạ vẫn chưa loạn, cười nói: “Hay rồi, hoà thượng trốn được chứ miếu trốn sao được. Hồng Nhi, nha đầu kia cũng không phải người tốt. Vừa rồi ta thấy nàng cũng nhân cơ hội này đẩy ngươi một phen, nếu không, ngươi sao có thể té thảm hại như vậy?”
Ngưu Thị này, chính là thuộc hạ mà một tay đại bá mẫu Vương Thị quan tâm dạy bảo, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thường xuyên châm ngòi hạ nhân cãi nhau đánh nhau trong đại viện của Hạ gia, Vương Thị hay mượn cớ thêm mắm thêm muối đi nói với những người khác, Hạ phu nhân không biết cách quản lý gia đình. Nói cách khác, chính là một người hầu giảo hoạt không hơn không kém. Hôm nay bà ta cuối cùng cũng châm ngòi được hai nha hoàn của hai vị tiểu thư đại náo một hồi, xem như công lao lớn nhất. Ngưu Thị nghĩ, có công lao này thì xem như có một nửa đắc thủ với Vương Thị.
Hồng Nhi nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ mặt Thuần Nhi: “Dám đánh lén bà nội của ngươi hả? Chán sống phải không?”
Thuần Nhi so với Hồng Nhi thì bàn tay xương thô to hơn, nhìn nhìn nói: “Hồng Nhi tỷ, ngươi muốn đánh nhau sao, ta cũng không sợ ngươi. Ngươi cùng ta khác nhau, từ nhỏ ngươi đã hưởng phúc, da mềm thịt non, ta từ nhỏ phải làm việc nặng nhọc, da dày thịt béo, khí lực lớn hơn, không tin ngươi có thể thử xem.”
Thuần Nhi nói xong liền bỏ mặc Hồng Nhi ung dung đi lên xe, không để ý tới ánh mắt tò mò soi mói của những người trên xe, cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn phía trước, nàng nghĩ, mình chính là đại diện cho mặt mũi của nhị tiểu thư, hoàn toàn không thấp hơn so với mấy người trong xe này. Lần này khác với lúc trước, Thuần Nhi vừa lên xe, liền đạt được vị trí ngồi một nha hoàn nhị đẳng nên ngồi.
Hạ Thụy Hi nghe xong, cười nói: “Ta hiểu rồi, giải tán đi. Lương Nhi cũng không cần gác đêm, đi ngủ một giấc, ngày mai nhớ đem bộ quần áo bị xé rách theo.”
Lương Nhi nhếch miệng cười: “Nô tỳ nghe theo lời dặn dò của tiểu thư.”
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên có bà vú đến đưa Lương Nhi đi đến phòng lớn để tra vấn. Chuyện của nhóm tiểu nha hoàn không cần Hạ phu nhân tự mình hỏi đến, thường thường Lệ Nương trực tiếp xử lý. Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến hai nữ nhân trong đó có phân cao thấp, lại liên quan đến việc chỉnh đốn gia phong, buổi sáng tinh mơ Hạ phu nhân đã đến xử lý chuyện này.
Hạ Thụy Hi tự mình dẫn Uyển Nhi, Thuần Nhi, Lương Nhi đi, vừa vào sân thì thấy một nhóm nha hoàn bà vú đứng trong viện, trên mặt đất Hồng Nhi và Thúy Nhi đang quỳ, Hồng Nhi nước mắt ràn rụa trên mặt. Cửa phòng mở rộng ra, xa xa có thể thấy Hạ phu nhân đang ngồi ở giữa ghế trên, trong lòng ngực ôm lò sưởi tay, Lệ Nương cùng Chân Nhi đứng hầu phía sau.
Hạ Thụy Bội dẫn đầu nhóm nha hoàn bà vú của Thanh Liên Thuỷ Tạ, hùng hổ đứng ở cửa phòng lớn. Thấy mấy người tiến vào, Hạ Thụy Bội lập tức hung hăng liếc Lương Nhi một cái, hận không được xông lên đánh nàng, nhưng rốt cuộc không dám giương oai trước mặt Hạ phu nhân, đành phải là cắn răng hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thụy Hi tiến lên thỉnh an Hạ phu nhân, Hạ phu nhân hạ mí mắt uống trà, nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Thụy Hi xem tình hình này liền biết Hạ phu nhân nhất định muốn đánh năm mươi gậy lớn. Cũng không biết thân thể nhỏ bé của Lương Nhi kia có chịu nổi không, chẳng qua giờ phút này, nàng cũng không tiện mở miệng cầu tình.
Lương Nhi cũng thông minh, tiến vào cửa liền tự giác quỳ xuống, chờ đợi xử lý.
Hạ phu nhân nâng mắt lên hỏi, “Mọi người đến đông đủ cả chưa?”
Lệ Nương cười nói: “Bẩm phu nhân, đều đến đông đủ.”
Hạ phu nhân nhìn lướt qua sân, “Sao ta nhìn thấy thiếu mất một người vậy?”
Quả Nhiên là không gì có thể gạt được Hạ phu nhân, mặt Lệ Nương chuyển sang trắng bệch, thấp giọng nói: “Hôm qua đứng ở cửa xem cãi nhau còn có Ngưu ma ma. Sáng nay nô tỳ kêu người tới, bên kia nói rằng tứ tiểu thư thân mình không tốt, Ngưu ma ma không thể đến được.”
Hạ phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
/72
|