Edit: Mai Pham
Beta: Minh Nguyệt
Hạ Thụy Hi nấu thuốc cho Hạ phu nhân ở ngoài hành lang đã được hai canh giờ.
Chân Nhi đi ra nhìn vài lần, vẫn không thấy nàng có dấu hiệu dừng lại, không nhịn được hỏi: “Nhị tiểu thư, thuốc đã được chưa?”
Hạ Thụy Hi dùng quạt hương bồ quạt ấm thuốc phành phạch: “Được rồi. Đây là bước cuối cùng.”
Chân Nhi nhìn bình thuốc đen tuyền bên cạnh kia, cắn cắn môi, xoay người vào nhà. Hạ phu nhân vẫn chăm chú đọc quyển sách trong tay, “Chân Nhi, nhị tiểu thư vẫn chưa làm xong ư? Đây là lần đầu tiên nàng nấu thuốc, ngươi đi xem đi, đừng chủ quan.”
Sáng sớm nay Hạ Thụy Hi đã chủ động đưa ra ý kiến nấu thuốc cho Hạ phu nhân, Hạ phu nhân vốn thương Hạ Thụy Hi hôm qua đứng trong gió lạnh lâu như vậy, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng nhìn thấy tinh thần nàng hứng khởi như vậy, lại nghĩ đến tương lai nàng ở nhà chồng, sau này việc phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng không thể không làm, hiện tại học xong cũng tốt, vẫn tốt hơn tương lai cái gì cũng không biết sẽ bị người ta xem thường. Cho nên đồng ý với nàng, ai ngờ đợi một thời gian lâu như vậy vẫn chưa thấy nấu xong.
Chân Nhi cười nói: “Phu nhân, nhị tiểu thư nấu thuốc rất cẩn thận, đã xong hai nước, hiện tại đang nấu nước thứ ba.”
Hạ phu nhân buông quyển sách xuống, ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao không bưng thuốc đã nấu xong vào cho ta uống?”
Chân Nhi trả lời: “Nhị tiểu thư không cho. Nàng nói thuốc nấu lần mộtsẽ rất đặc, lần thứ ba sẽ rất loãng, đợi nàng nấu xong ba lần, hòa trộn lại với nhau, như vậy phu nhân uống lần nào cũng được đều như nhau, dược tính cũng dài hơn, phu nhân có thể sớm ngày bình phục. Nô tỳ nghĩ rằng, thường khi thuốc được nấu tới nước thứ ba, quả thật loãng hơn một chút, nhị tiểu thư thật cẩn thận, suy nghĩ thật chu đáo.”
Con ngươi mắt Hạ phu nhân sáng lên, đi đến bên cửa sổ xem Hạ Thụy Hi. Chỉ thấy Hạ Thụy Hi ngồi xổm ở cuối hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm nồi thuốc, vừa thấy nồi thuốc sắp sôi tràn ra liền vội vàng dùng quạt hương bồ quạt vài cái, vẻ mặt chuyên chú không quan tâm đến điều gì khác. Cuối cùng, nàng quấy đều, thử độ nóng rồi đem thuốc đổ vào chén, đích thân bưng thuốc vào phòng Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân thấy nàng vào liền dặn dò Chân Nhi: “Ngươi đi dặn dò phòng bếp, trưa hôm nay đem thêm đồ ăn, lão gia muốn mời thầy giáo của thiếu gia ăn cơm.” Hơn nửa năm nay Hạ Thụy Hi thật sự thay đổi quá nhiều, làm bà vừa vui mừng lại kèm theo những lo lắng không hiểu được, nếu hỏi lo lắng cái gì, bà cũng không biết phải nói ra sao.
Hạ phu nhân thường hay có những lo nghĩ như vậy, ở trong sân nhìn hoa cỏ ngẩn người, vẻ mặt ưu thương, không còn tùy ý ngang bướng như trước đây, phụ nữ tuổi tác càng lớn dường như đã trải qua phong sương, hiểu rõ nhân gian hơn cả trăm nữ tử vừa trưởng thành. Còn nữa hôm qua Hạ Thụy Hi không tự mình cầu xin, chỉ lén hối lộ vú Trương để đánh Lương Nhi cho nhẹ, những chuyện như vậy ngày xưa chính bà cũng không làm được.
Cả khi, Hạ phu nhân nghe Vương thị nói rằng mình sẽ không có hậu, trên mặt Hạ Thụy Hi không che dấu được phẫn nộ, rồi cảm thấy rất lo lắng về chuyện không có hậu đó, thay mình đi tới phòng lão phu nhân rồi bị coi thường phải đứng ở trong viện suốt hai canh giờ mà vẫn quật cường không hề di chuyển, còn đối xử với bà và Hạ lão gia vô cùng thân thiết hiếu thuận, yêu thương Hạ Thụy Đồng, lại biểu hiện vô cùng tự nhiên như vậy, không hề giống với trước đây chút nào.
Rốt cuộc có điều gì không hợp lý? Hạ phu nhân đau đầu suy nghĩ.
“Nương, uống thuốc, vừa tầm không nóng không lạnh nhé.” Hạ Thụy Hi chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười đem thuốc đưa tới.
Hạ phu nhân vội thu dòng suy nghĩ lại, nhận lấy thuốc uống cho bằng hết, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Hạ Thụy Hi chỉ tay lên bàn.
Hạ Thụy Hi thấy vậy mang một chén trà nóng qua.
Hạ phu nhân lắc đầu, chỉ chỉ miệng.
Hạ Thụy Hi: “Không phải sao? Ah!” Bừng tỉnh mở hộp ra, lấy một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng Hạ phu nhân, lại nhón một viên bỏ vào miệng mình, cười vô cùng thoải mái.
Hạ phu nhân thở dài, vẫn giống y như cũ, xem ra còn phải mài dũa thêm.
Hạ Thụy Hi nhìn Hạ phu nhân khoe thành tích: “Nương có thấy thuốc hôm nay có gì khác không?”
Hạ phu nhân bất động thanh sắc: “Có gì khác sao?”
Hạ Thụy Hi trả lời: “Trước đây con phải uống thuốc quá nhiều, phát hiện ra thuốc hôm sau uống loãng hơn thuốc hôm trước uống rất nhiều, nếu như để an thần thì hiệu quả ngày hôm đó không được tốt lắm. Con liền suy nghĩ, nhất định là do cách nấu, nếu như nấu xong một lần, điều chỉnh đặc loãng cho tốt, tác dụng của thuốc hoàn toàn có thể duy trì. Con sợ nghĩ sai, cố ý đến hỏi phụ thân, phụ thân liền khen con thông minh, còn nói, nếu con là con trai, khẳng định có thể kế thừa y bát của cha.” Nói xong lại nhìn Hạ phu nhân, biểu lộ bộ dáng như một đứa trẻ không bỏ sót chi tiết nào.
Hạ phu nhân cười: “Ừ, quả nhiên là nữ thần y.” Vờ như vô tình hỏi: “Hi Hi, hôm qua lúc chịu khổ có oán hận bà nội không? Có trách nương không đi giúp con không?”
Hạ Thụy Hi cảnh giác cảm thấy Hạ phu nhân hình như đang thăm dò nàng. Con mắt đỏ hồng, lắc đầu thấp giọng nói: “Con gái không trách nương, con sợ nương bệnh.” Nàng không nói đến Hạ lão phu nhân, ám chỉ Hạ lão phu nhân chỉ thương cháu trai, không thương cháu gái, vì tức giận con dâu mà để cháu gái đứng nửa ngày trong viện vào mùa đông giá rét, chẳng thèm quan tâm, thật sự là quá nhẫn tâm. Nàng do dự một chút, thêm một câu: “Bọn họ bắt nạt chúng ta. Con muốn đánh nha đầu đứng ngoài cửa, nhưng sợ làm tăng them phiền toái cho nương. Phụ thân không ở nhà, nương bệnh, đệ đệ còn nhỏ, con là lớn nhất, có cái gì, con đương nhiên nên gánh vác một chút…”
Hạ Thụy Hi không biết khi mình nói những lời này giống như bình thường Hạ lão gia thường hay nói với Hạ phu nhân. Hạ lão gia thường nhìn Hạ phu nhân nói: “Cha của ta chết sớm, nương thân thể không tốt, đại ca không để ý tới việc trong nhà, chỉ có một mình ta còn có chút năng lực, có cái gì, đương nhiên phải gánh vác một chút…”
Hạ phu nhân nhớ tới lời nói của Hạ lão gia, hoàn toàn đã quên cảm giác hoài nghi vừa rồi, chỉ cảm thấy Hạ Thụy Hi quả nhiên rất giống Hạ lão gia. In lặng trầm tư trong chốc lát, vỗ vỗ tay Hạ Thụy Hi: “Con có thể nghĩ được như vậy, tốt lắm. Con từ nhỏ chính là một đứa nhỏ hiếu thuận, cũng không uổng công cha mẹ yêu thương con. Con cũng đừng trách ba nội, bà trước đây cũng từng có một thời gian dài làm dâu, bà có khó xử riêng của bà. Tương lai con tới nhà chồng rồi sẽ biết.”
Đôi mắt Hạ Thụy Hi đỏ lên, nghẹn ngào: “Nương, con không muốn lập gia đình.”
Hạ phu nhân vội khuyên: “Không được khóc, không được khóc. Sắp sang năm mới rồi, tháng giêng kỵ đầu tháng chạp kỵ đuôi, bây giờ khóc, sang năm mới sẽ khóc cả năm. Đừng khóc con.” Thấy nàng nín rồi, oán trách nói: “Con gái lớn sao có thể không lập gia đình chứ?”
Hạ Thụy Hi thấp giọng nói: “Không ai để mắt tới con.” Nàng cố ý nhắc tới điều này, để cho Hạ phu nhân phải suy nghĩ, rốt cuộc chuyện với Âu gia tính toán như thế nào. Nàng vẫn lo lắng đề phòng chuyện này.
Hạ phu nhân bảo: “Nói bậy. Chờ thêm một năm nữa, ta và cha con đều tự có sắp xếp.”
Hạ Thụy Hi hỏi sắp xếp gì, Hạ phu nhân hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ có đuổi Hạ Thụy Hi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau sau khi Hạ lão gia về nhà, liền phải đi tìm Hạ đại bá đã rời nhà ba ngày ba đêm chưa về, tìm từ sáng tới tối mới thấy, cuối cùng cũng từ lầu xanh kéo được Hạ đại bá đang uống được say như chết về nhà. Việc đầu tiên sau khi Hạ đại bá tỉnh rượu chính là lôi Ngưu ma ma ra đánh một trận thừa sống thiếu chết, cho người ném vào cửa nhà mẹ của Vương thị, lại hung hăng mắng Vương thị, Hạ gia đại viện cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.
Đêm 30, tuyết bay lả tả, nghe bọn người hầu trong viện vừa đốt pháo, vừa hô to “Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa”, Hạ Thụy Hi mang theo vài phần phiền muộn, vài phần khoái hoạt, từ lúc xuyên qua đến nơi đây đã là đêm 30.
Sau khi tế tổ, người một nhà vô cùng vui vẻ ăn xong bữa cơm đoàn viên. Trưởng bối phân phát tiền lì xì cho tiểu bối, chủ tử phân phát tiền lì xì cho hạ nhân, không khí cả Hạ phủ đều vui mừng.
Hạ Thụy Hi nhớ tới Lương Nhi một mình ở ngoại viện dưỡng thương. Điều kiện ở ngoại viện không tốt bằng Tuyết Lê Tiểu Trúc, Lương Nhi lại bị phạt tống tới đó, chỉ sợ những người khác sẽ không đối xử tốt với nàng ta. Hạ Thụy Hi sợ nàng bị đói, lại sợ nàng cô đơn đau lòng. Cố ý dặn dò Thuần Nhi đi chiếu cố cho Lương Nhi, sai Thuần Nhi mang những món ăn ngon trên bàn đưa đi.
Sau đó Hạ Thụy Hi bị nha hoàn bà vú vây quanh, cùng trở về nghỉ tại Tuyết Lê Tiểu Trúc. Vào cửa liền thấy Thuần Nhi lông mi nhíu lại, nhìn chậu than vẻ mặt ưu thương. Thấy mọi người tiến vào, Thuần Nhi vội cười, đứng dậy gỡ áo choàng Hạ Thụy Hi xuống, đổi giày cho nàng.
Hạ Thụy Hi tưởng rằng Lương Nhi không ổn, vội hỏi: “Lương Nhi sao rồi?”
“Thưa tiểu thư, Lương Nhi bây giờ rất tốt. Nghỉ ngơi them nửa tháng là có thể trở về hầu hạ người.” Thuần Nhi nhìn mọi người chung quanh, muốn nói lại thôi.
Hạ Thụy Hi cũng không hỏi lại, đợi tất cả mọi người lui ra rồi, Thuần Nhi hầu hạ nàng nằm ngủ, nàng mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thuần Nhi khó xử nói: “Quá mấy ngày rồi nói sau.”
“Nói. Ta bảo ngươi nói ngươi phải nói.” Hạ Thụy Hi càng tin rằng chắc chắn Thuần Nhi có chuyện muốn dấu nàng.
Thuần Nhi cúi mặt nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đêm qua, Hồng Nhi không qua khỏi.”
Hạ Thụy Hi tuy rằng đã sớm liệu được kết cục của Hồng Nhi, nhưng chính tai nghe được tin tức này vẫn cảm thấy tim đập liên hồi và vô cùng sợ hãi.”Phu nhân và tam tiểu thư có biết không?”
“Phu nhân ban cho một quan tài. Tam tiểu thư chẳng nói gì cả, cũng, cũng không có liếc mắt nhìn qua lần nào.”
Hồng Nhi chết, đối với những người khác trong Hạ phủ, cùng lắm là cái chết của một nô tài ti tiện đã phạm sai lầm mà thôi. Hạ phu nhân ban cho quan tài, với những người khác xem ra đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng đối Hạ Thụy Hi mà nói, lại sâu sắc nhắc nhở nàng, đây là thời đại xem mạng người như rơm rác, nếu ngươi không thể dựa vào pháp chế xã hội để đảm bảo an toàn cho bản thân, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để đảm bảo an toàn cho chính mình. Nàng nhất định phải thật cẩn thận, cố hết sức nắm giữ quyền chủ động trong tay mình, chứ không đem vận mệnh của bản than mình giao cho người khác nắm giữ, mới có khả năng để tồn tại.
Thuần Nhi thấy Hạ Thụy Hi rất lâu không nói thêm gì, tưởng rằng nàng không vui. Dù sao chủ tử nào cũng không muốn ngày tết lại nghe được chuyện xui xẻo như thế, không khỏi lo lắng gọi một tiếng: “Tiểu thư?”
Hạ Thụy Hi thấy bộ dáng lo lắng của Thuần Nhi, biết nàng sợ cái gì, thấp giọng nói: “Thuần Nhi, về sau ngươi với Lương Nhi, nhất định phải cẩn thận một chút.” Tùy tay đưa bao lì xì choThuần Nhi: “Vất vả một năm, thưởng cho ngươi. Đêm nay không cần gác đêm, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thuần Nhi vui mừng quá đỗi, tay nắm bao lì xì, cúi đầu chào Hạ Thụy Hi, cười tủm tỉm đi ra. Hạ Thụy Hi thẫn thờ nhìn nóc màn, than thở tình người bạc như tờ giấy. Thuần Nhi và Hồng Nhi có mâu thuẫn, biết nàng ta chết, có cảm giác thương xót, nhưng chỉ khoảng nửa khắc sau thấy tiền thưởng cũng hoàn toàn quên đi đau khổ. Còn Hạ Thụy Bội kia, Hồng Nhi rốt cuộc cũng làm bạn với nàng ta nhiều năm, đnáh nhau với Lương Nhi cũng là xuất phát từ mưu kế do nàng ta bày đặt ra, có thể nói, Hồng Nhi chết gián tiếp ở trong tay nàng ta, khi còn sống nàng ta còn cầu xin với Hạ phu nhân, lúc chết rồi cũng chẳng quan tâm nữa.
Hạ Thụy Hi nghĩ lung tung, nếu một ngày kia, thân phận của nàng bị vạch trần, cũng bị chết, chỉ sợ không ai còn nhớ tới nàng, không ai sẽ vì nàng rơi một giọt lệ. Cản giác cô độc mãnh liệt như thủy triều không tiếng động vây quanh nàng, nàng đắp chăn, siết chặt bả vai mình, lặng lẽ để nước mắt rơi xuống: “Cha mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Beta: Minh Nguyệt
Hạ Thụy Hi nấu thuốc cho Hạ phu nhân ở ngoài hành lang đã được hai canh giờ.
Chân Nhi đi ra nhìn vài lần, vẫn không thấy nàng có dấu hiệu dừng lại, không nhịn được hỏi: “Nhị tiểu thư, thuốc đã được chưa?”
Hạ Thụy Hi dùng quạt hương bồ quạt ấm thuốc phành phạch: “Được rồi. Đây là bước cuối cùng.”
Chân Nhi nhìn bình thuốc đen tuyền bên cạnh kia, cắn cắn môi, xoay người vào nhà. Hạ phu nhân vẫn chăm chú đọc quyển sách trong tay, “Chân Nhi, nhị tiểu thư vẫn chưa làm xong ư? Đây là lần đầu tiên nàng nấu thuốc, ngươi đi xem đi, đừng chủ quan.”
Sáng sớm nay Hạ Thụy Hi đã chủ động đưa ra ý kiến nấu thuốc cho Hạ phu nhân, Hạ phu nhân vốn thương Hạ Thụy Hi hôm qua đứng trong gió lạnh lâu như vậy, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng nhìn thấy tinh thần nàng hứng khởi như vậy, lại nghĩ đến tương lai nàng ở nhà chồng, sau này việc phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng không thể không làm, hiện tại học xong cũng tốt, vẫn tốt hơn tương lai cái gì cũng không biết sẽ bị người ta xem thường. Cho nên đồng ý với nàng, ai ngờ đợi một thời gian lâu như vậy vẫn chưa thấy nấu xong.
Chân Nhi cười nói: “Phu nhân, nhị tiểu thư nấu thuốc rất cẩn thận, đã xong hai nước, hiện tại đang nấu nước thứ ba.”
Hạ phu nhân buông quyển sách xuống, ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao không bưng thuốc đã nấu xong vào cho ta uống?”
Chân Nhi trả lời: “Nhị tiểu thư không cho. Nàng nói thuốc nấu lần mộtsẽ rất đặc, lần thứ ba sẽ rất loãng, đợi nàng nấu xong ba lần, hòa trộn lại với nhau, như vậy phu nhân uống lần nào cũng được đều như nhau, dược tính cũng dài hơn, phu nhân có thể sớm ngày bình phục. Nô tỳ nghĩ rằng, thường khi thuốc được nấu tới nước thứ ba, quả thật loãng hơn một chút, nhị tiểu thư thật cẩn thận, suy nghĩ thật chu đáo.”
Con ngươi mắt Hạ phu nhân sáng lên, đi đến bên cửa sổ xem Hạ Thụy Hi. Chỉ thấy Hạ Thụy Hi ngồi xổm ở cuối hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm nồi thuốc, vừa thấy nồi thuốc sắp sôi tràn ra liền vội vàng dùng quạt hương bồ quạt vài cái, vẻ mặt chuyên chú không quan tâm đến điều gì khác. Cuối cùng, nàng quấy đều, thử độ nóng rồi đem thuốc đổ vào chén, đích thân bưng thuốc vào phòng Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân thấy nàng vào liền dặn dò Chân Nhi: “Ngươi đi dặn dò phòng bếp, trưa hôm nay đem thêm đồ ăn, lão gia muốn mời thầy giáo của thiếu gia ăn cơm.” Hơn nửa năm nay Hạ Thụy Hi thật sự thay đổi quá nhiều, làm bà vừa vui mừng lại kèm theo những lo lắng không hiểu được, nếu hỏi lo lắng cái gì, bà cũng không biết phải nói ra sao.
Hạ phu nhân thường hay có những lo nghĩ như vậy, ở trong sân nhìn hoa cỏ ngẩn người, vẻ mặt ưu thương, không còn tùy ý ngang bướng như trước đây, phụ nữ tuổi tác càng lớn dường như đã trải qua phong sương, hiểu rõ nhân gian hơn cả trăm nữ tử vừa trưởng thành. Còn nữa hôm qua Hạ Thụy Hi không tự mình cầu xin, chỉ lén hối lộ vú Trương để đánh Lương Nhi cho nhẹ, những chuyện như vậy ngày xưa chính bà cũng không làm được.
Cả khi, Hạ phu nhân nghe Vương thị nói rằng mình sẽ không có hậu, trên mặt Hạ Thụy Hi không che dấu được phẫn nộ, rồi cảm thấy rất lo lắng về chuyện không có hậu đó, thay mình đi tới phòng lão phu nhân rồi bị coi thường phải đứng ở trong viện suốt hai canh giờ mà vẫn quật cường không hề di chuyển, còn đối xử với bà và Hạ lão gia vô cùng thân thiết hiếu thuận, yêu thương Hạ Thụy Đồng, lại biểu hiện vô cùng tự nhiên như vậy, không hề giống với trước đây chút nào.
Rốt cuộc có điều gì không hợp lý? Hạ phu nhân đau đầu suy nghĩ.
“Nương, uống thuốc, vừa tầm không nóng không lạnh nhé.” Hạ Thụy Hi chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười đem thuốc đưa tới.
Hạ phu nhân vội thu dòng suy nghĩ lại, nhận lấy thuốc uống cho bằng hết, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Hạ Thụy Hi chỉ tay lên bàn.
Hạ Thụy Hi thấy vậy mang một chén trà nóng qua.
Hạ phu nhân lắc đầu, chỉ chỉ miệng.
Hạ Thụy Hi: “Không phải sao? Ah!” Bừng tỉnh mở hộp ra, lấy một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng Hạ phu nhân, lại nhón một viên bỏ vào miệng mình, cười vô cùng thoải mái.
Hạ phu nhân thở dài, vẫn giống y như cũ, xem ra còn phải mài dũa thêm.
Hạ Thụy Hi nhìn Hạ phu nhân khoe thành tích: “Nương có thấy thuốc hôm nay có gì khác không?”
Hạ phu nhân bất động thanh sắc: “Có gì khác sao?”
Hạ Thụy Hi trả lời: “Trước đây con phải uống thuốc quá nhiều, phát hiện ra thuốc hôm sau uống loãng hơn thuốc hôm trước uống rất nhiều, nếu như để an thần thì hiệu quả ngày hôm đó không được tốt lắm. Con liền suy nghĩ, nhất định là do cách nấu, nếu như nấu xong một lần, điều chỉnh đặc loãng cho tốt, tác dụng của thuốc hoàn toàn có thể duy trì. Con sợ nghĩ sai, cố ý đến hỏi phụ thân, phụ thân liền khen con thông minh, còn nói, nếu con là con trai, khẳng định có thể kế thừa y bát của cha.” Nói xong lại nhìn Hạ phu nhân, biểu lộ bộ dáng như một đứa trẻ không bỏ sót chi tiết nào.
Hạ phu nhân cười: “Ừ, quả nhiên là nữ thần y.” Vờ như vô tình hỏi: “Hi Hi, hôm qua lúc chịu khổ có oán hận bà nội không? Có trách nương không đi giúp con không?”
Hạ Thụy Hi cảnh giác cảm thấy Hạ phu nhân hình như đang thăm dò nàng. Con mắt đỏ hồng, lắc đầu thấp giọng nói: “Con gái không trách nương, con sợ nương bệnh.” Nàng không nói đến Hạ lão phu nhân, ám chỉ Hạ lão phu nhân chỉ thương cháu trai, không thương cháu gái, vì tức giận con dâu mà để cháu gái đứng nửa ngày trong viện vào mùa đông giá rét, chẳng thèm quan tâm, thật sự là quá nhẫn tâm. Nàng do dự một chút, thêm một câu: “Bọn họ bắt nạt chúng ta. Con muốn đánh nha đầu đứng ngoài cửa, nhưng sợ làm tăng them phiền toái cho nương. Phụ thân không ở nhà, nương bệnh, đệ đệ còn nhỏ, con là lớn nhất, có cái gì, con đương nhiên nên gánh vác một chút…”
Hạ Thụy Hi không biết khi mình nói những lời này giống như bình thường Hạ lão gia thường hay nói với Hạ phu nhân. Hạ lão gia thường nhìn Hạ phu nhân nói: “Cha của ta chết sớm, nương thân thể không tốt, đại ca không để ý tới việc trong nhà, chỉ có một mình ta còn có chút năng lực, có cái gì, đương nhiên phải gánh vác một chút…”
Hạ phu nhân nhớ tới lời nói của Hạ lão gia, hoàn toàn đã quên cảm giác hoài nghi vừa rồi, chỉ cảm thấy Hạ Thụy Hi quả nhiên rất giống Hạ lão gia. In lặng trầm tư trong chốc lát, vỗ vỗ tay Hạ Thụy Hi: “Con có thể nghĩ được như vậy, tốt lắm. Con từ nhỏ chính là một đứa nhỏ hiếu thuận, cũng không uổng công cha mẹ yêu thương con. Con cũng đừng trách ba nội, bà trước đây cũng từng có một thời gian dài làm dâu, bà có khó xử riêng của bà. Tương lai con tới nhà chồng rồi sẽ biết.”
Đôi mắt Hạ Thụy Hi đỏ lên, nghẹn ngào: “Nương, con không muốn lập gia đình.”
Hạ phu nhân vội khuyên: “Không được khóc, không được khóc. Sắp sang năm mới rồi, tháng giêng kỵ đầu tháng chạp kỵ đuôi, bây giờ khóc, sang năm mới sẽ khóc cả năm. Đừng khóc con.” Thấy nàng nín rồi, oán trách nói: “Con gái lớn sao có thể không lập gia đình chứ?”
Hạ Thụy Hi thấp giọng nói: “Không ai để mắt tới con.” Nàng cố ý nhắc tới điều này, để cho Hạ phu nhân phải suy nghĩ, rốt cuộc chuyện với Âu gia tính toán như thế nào. Nàng vẫn lo lắng đề phòng chuyện này.
Hạ phu nhân bảo: “Nói bậy. Chờ thêm một năm nữa, ta và cha con đều tự có sắp xếp.”
Hạ Thụy Hi hỏi sắp xếp gì, Hạ phu nhân hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ có đuổi Hạ Thụy Hi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau sau khi Hạ lão gia về nhà, liền phải đi tìm Hạ đại bá đã rời nhà ba ngày ba đêm chưa về, tìm từ sáng tới tối mới thấy, cuối cùng cũng từ lầu xanh kéo được Hạ đại bá đang uống được say như chết về nhà. Việc đầu tiên sau khi Hạ đại bá tỉnh rượu chính là lôi Ngưu ma ma ra đánh một trận thừa sống thiếu chết, cho người ném vào cửa nhà mẹ của Vương thị, lại hung hăng mắng Vương thị, Hạ gia đại viện cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.
Đêm 30, tuyết bay lả tả, nghe bọn người hầu trong viện vừa đốt pháo, vừa hô to “Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa”, Hạ Thụy Hi mang theo vài phần phiền muộn, vài phần khoái hoạt, từ lúc xuyên qua đến nơi đây đã là đêm 30.
Sau khi tế tổ, người một nhà vô cùng vui vẻ ăn xong bữa cơm đoàn viên. Trưởng bối phân phát tiền lì xì cho tiểu bối, chủ tử phân phát tiền lì xì cho hạ nhân, không khí cả Hạ phủ đều vui mừng.
Hạ Thụy Hi nhớ tới Lương Nhi một mình ở ngoại viện dưỡng thương. Điều kiện ở ngoại viện không tốt bằng Tuyết Lê Tiểu Trúc, Lương Nhi lại bị phạt tống tới đó, chỉ sợ những người khác sẽ không đối xử tốt với nàng ta. Hạ Thụy Hi sợ nàng bị đói, lại sợ nàng cô đơn đau lòng. Cố ý dặn dò Thuần Nhi đi chiếu cố cho Lương Nhi, sai Thuần Nhi mang những món ăn ngon trên bàn đưa đi.
Sau đó Hạ Thụy Hi bị nha hoàn bà vú vây quanh, cùng trở về nghỉ tại Tuyết Lê Tiểu Trúc. Vào cửa liền thấy Thuần Nhi lông mi nhíu lại, nhìn chậu than vẻ mặt ưu thương. Thấy mọi người tiến vào, Thuần Nhi vội cười, đứng dậy gỡ áo choàng Hạ Thụy Hi xuống, đổi giày cho nàng.
Hạ Thụy Hi tưởng rằng Lương Nhi không ổn, vội hỏi: “Lương Nhi sao rồi?”
“Thưa tiểu thư, Lương Nhi bây giờ rất tốt. Nghỉ ngơi them nửa tháng là có thể trở về hầu hạ người.” Thuần Nhi nhìn mọi người chung quanh, muốn nói lại thôi.
Hạ Thụy Hi cũng không hỏi lại, đợi tất cả mọi người lui ra rồi, Thuần Nhi hầu hạ nàng nằm ngủ, nàng mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thuần Nhi khó xử nói: “Quá mấy ngày rồi nói sau.”
“Nói. Ta bảo ngươi nói ngươi phải nói.” Hạ Thụy Hi càng tin rằng chắc chắn Thuần Nhi có chuyện muốn dấu nàng.
Thuần Nhi cúi mặt nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đêm qua, Hồng Nhi không qua khỏi.”
Hạ Thụy Hi tuy rằng đã sớm liệu được kết cục của Hồng Nhi, nhưng chính tai nghe được tin tức này vẫn cảm thấy tim đập liên hồi và vô cùng sợ hãi.”Phu nhân và tam tiểu thư có biết không?”
“Phu nhân ban cho một quan tài. Tam tiểu thư chẳng nói gì cả, cũng, cũng không có liếc mắt nhìn qua lần nào.”
Hồng Nhi chết, đối với những người khác trong Hạ phủ, cùng lắm là cái chết của một nô tài ti tiện đã phạm sai lầm mà thôi. Hạ phu nhân ban cho quan tài, với những người khác xem ra đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng đối Hạ Thụy Hi mà nói, lại sâu sắc nhắc nhở nàng, đây là thời đại xem mạng người như rơm rác, nếu ngươi không thể dựa vào pháp chế xã hội để đảm bảo an toàn cho bản thân, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để đảm bảo an toàn cho chính mình. Nàng nhất định phải thật cẩn thận, cố hết sức nắm giữ quyền chủ động trong tay mình, chứ không đem vận mệnh của bản than mình giao cho người khác nắm giữ, mới có khả năng để tồn tại.
Thuần Nhi thấy Hạ Thụy Hi rất lâu không nói thêm gì, tưởng rằng nàng không vui. Dù sao chủ tử nào cũng không muốn ngày tết lại nghe được chuyện xui xẻo như thế, không khỏi lo lắng gọi một tiếng: “Tiểu thư?”
Hạ Thụy Hi thấy bộ dáng lo lắng của Thuần Nhi, biết nàng sợ cái gì, thấp giọng nói: “Thuần Nhi, về sau ngươi với Lương Nhi, nhất định phải cẩn thận một chút.” Tùy tay đưa bao lì xì choThuần Nhi: “Vất vả một năm, thưởng cho ngươi. Đêm nay không cần gác đêm, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thuần Nhi vui mừng quá đỗi, tay nắm bao lì xì, cúi đầu chào Hạ Thụy Hi, cười tủm tỉm đi ra. Hạ Thụy Hi thẫn thờ nhìn nóc màn, than thở tình người bạc như tờ giấy. Thuần Nhi và Hồng Nhi có mâu thuẫn, biết nàng ta chết, có cảm giác thương xót, nhưng chỉ khoảng nửa khắc sau thấy tiền thưởng cũng hoàn toàn quên đi đau khổ. Còn Hạ Thụy Bội kia, Hồng Nhi rốt cuộc cũng làm bạn với nàng ta nhiều năm, đnáh nhau với Lương Nhi cũng là xuất phát từ mưu kế do nàng ta bày đặt ra, có thể nói, Hồng Nhi chết gián tiếp ở trong tay nàng ta, khi còn sống nàng ta còn cầu xin với Hạ phu nhân, lúc chết rồi cũng chẳng quan tâm nữa.
Hạ Thụy Hi nghĩ lung tung, nếu một ngày kia, thân phận của nàng bị vạch trần, cũng bị chết, chỉ sợ không ai còn nhớ tới nàng, không ai sẽ vì nàng rơi một giọt lệ. Cản giác cô độc mãnh liệt như thủy triều không tiếng động vây quanh nàng, nàng đắp chăn, siết chặt bả vai mình, lặng lẽ để nước mắt rơi xuống: “Cha mẹ ơi, con muốn về nhà.”
/72
|