Hạ Thụy Hi thấy sắc mặt Hạ lão gia càng lúc càng khó coi, Hạ Thụy Bội cũng không thể khống chế nổi cảm xúc, mà cả tiểu nhị trong quán cũng ở bên ngoài thò đầu vào nhìn, liền nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Thụy Bội, kéo nàng tách ra khỏi Hạ lão gia, nghiêm khắc nói: “Bội Bội, đừng như vậy. Vẫn chưa tới lúc để khóc, hơn nữa khóc lóc như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, sẽ chỉ làm cho lòng phu thân càng phiền muộn hơn. Tất cả đợi phụ thân ăn sáng xong rồi nói sau.”
Hạ lão gia đặt đũa xuống “ba” một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài: “Hạ Kim, Hạ Ngọc vẫn chưa tới? Hừ? Hắn làm đại quản sự như thế này sao? Chủ tử đã đến, lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?” Ở kinh thành ông cũng có hiệu thuốc, có bất động sản, đương nhiên không thiếu nô bộc và người làm thuê. Hạ Ngọc chính là đại quản sự phụ trách công việc ở kinh thành, người này bình thường cực tài giỏi, cũng rất kính trọng ông, trước kia mỗi lần ông đến kinh thành, Hạ Ngọc đã sớm đợi trên đường, thế nhưng sao hôm nay tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?
Hạ Kim vội cười nịnh: “Lão gia, ngài quên rồi sao? Sáng sớm nay Hạ tổng quản đã đi đến, tin này là do hắn mang đến mà.” Lão gia vội quá, trí nhớ liền không tốt, tính tình càng không tốt hơn.
Hạ lão gia giật mình nhớ ra hình như có chuyện như vậy, miệng vẫn không chịu nhận: “Hắn tới rồi? Tại sao không đến gặp ta? Trong mắt hắn còn có chủ nhân là ta hay không?”
Hạ Kim cười bất đắc dĩ, thấp giọng khẽ nói: “Khởi bẩm lão gia, lúc Hạ tổng quan đến, ngài vẫn chưa rời giường. Hắn nói hôm nay muốn đưa mấy thứ dược liệu đến phủ quý nhân, chuyện rất quan trọng, hắn không yên tâm để người khác làm, nên tự mình đi hầu hạ rồi. Cho nên vừa đến đã vội trở về ngay, xin ngài thứ lỗi.”
Hạ lão gia nổi giận: “Nô tài chết bầm, sao lúc này ngươi mới nói cho ta biết?”
Hạ Kim vô cùng oan ức, giận cá chém thớt, đây nhất định là giận cá chém thớt. Lúc Hạ lão gia vừa rời giường hắn liền bẩm báo luôn. Có điều thân là trường tùy đắc lực bên cạnh Hạ lão gia, hắn nhanh chóng hiểu được lý do vì sao Hạ lão gia lại như vậy, không phải chủ tử đang khó chịu trong lòng sao? Vừa nhìn thấy lá thư này đã bắt đầu suy nghĩ hoảng hốt sâu xa, cho nên mới quên những chuyện khác, đây không phải lỗi của chủ nhân, đều là do lỗi của đệ tử Tuyên lão gia nói lời chẳng giữ lời. Cho nên Hạ Kim rất thoải mái đem chuyện này gánh lấy: “Đúng ạ, đều do nô tài không phải.”
Bàn tay to lớn của Hạ lão gia giơ lên lại hạ xuống, thở dài một hơi: “Là trí nhớ của lão gia không tốt, hiểu lầm ngươi, đến hỏi các tiểu thư có muốn ăn thêm gì không, nếu không liền chuẩn bị lên đường.”
Hạ Kim nghe xong những lời này của Hạ lão gia, trong lòng còn ngọt ngào hơn ăn mứt táo. Chủ nhân này của hắn quả thật không tệ, tuy rằng tính tình không quá tốt,nhưng cũng không bao giờ đổ oan cho hạ nhân, cho dù bị oan ức, cũng sẽ được bồi thường rất nhanh, hắn lập tức lên dây cót tinh thần, đi sắp xếp mọi chuyện.
Hạ lão gia nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Thụy Bội cũng Hạ Thụy Hi mặc dù bề ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế cũng có chút hoảng sợ thất vọng, không nén được thở dài, rốt cuộc ông đã làm sai chuyện gì? Lại nói, ông luôn lấy cứu người làm việc thiện, cũng chưa từng kiếm một đồng tiền nào trái lương tâm, vì sao ông trời lại trừng phạt ông như vậy? Ông bắt đầu oán hận tên đệ tử vô cùng gian xảo của Tuyên Đại cữu, cậy có chức có quyền, lúc trước đã bảo nhất định sẽ ổn thỏa, bây giờ sắp đến nơi mới thông bảo cho ông có thể có khả năng, đến nước này, ông phải đi đâu tìm người giúp?
Hạ Kim nhanh chóng chạy tới: “Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, yên ngựa cũng lắp vững, hành lý đều đã chất lên xe, có thể xuất phát chưa?”
“Đi thôi.”
“Lão gia, vừa rồi nô tài nhìn thấy Âu Tứ thiếu gia, hắn cũng hai vị công tử và mấy tên gia nô đang ngồi ăn điểm tâm ở trong tiệm cơm ngay phố bên kia, lão gia có muốn đi chào hỏi bọn họ hay không? Âu gia quan hệ rộng, có lẽ Âu Tứ thiếu gia có cách gì cũng không biết chừng.”
Hạ lão gia cười khổ lắc đầu: “Không cần. Người ta ngay cả Tuyên cữu gia cũng không nể mặt, tại sao lại nể mặt một tên trẻ tuổi như hắn? Nếu cha của hắn Âu Nhị lão gia đến có khi còn đỡ.” Thật ra, nếu đích thân Âu Nhị lão gia đến đây, ông cũng sẽ không đi cầu xin Âu gia.
Thứ nhất, chuyện hôn sự của Âu gia và nhà mình đã rất khó xử, nếu lại vì chuyện của Hạ Thụy Hi mà đi xin nhà họ giúp đỡ, rất không thích hợp; Thứ hai, ông nghe nói trong buổi thọ yến của Tuyên Đại cữu ngày ấy, Âu Tứ thiếu gia ngăn Hạ Thụy Hi lại nói vài lời, không thể không tức giận, hận không thể đánh cho tên tiểu tử cuồng vọng đó vài cái, hiện giờ làm sao lại chịu đi cầu xin Âu Tứ thiếu gia? Cùng lắm, ông đi lánh sang một con đường khác là được, ông không tin lại khéo gặp đến thế.
Trong lòng Hạ lão gia có tính toán, thất con gái thì giọng nói cũng có lực hơn: “Không cần đau khổ, phương pháp là ở người, phụ thân vẫn còn nhiều cách khác mà.”
Hình tượng Hạ lão gia ở trong lòng con gái từ trước đến nay đều rất uy nghi, nếu ông nói ông có cách khác nhất định sẽ có cách khác. Vì thế tỷ muội Hạ Thụy Hi cũng giữ vững tinh thần ngồi lên xe ngựa, xuất phát về phía kinh thành.
Trong tiệm cơm trên phố đối diện, một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc áo vải xanh đã bạc màu vỗ vỗ lên bả vai một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chỉ vào Hạ Thụy Hi đang đứng trước xe ngựa Hạ gia, nói giỡn: “A Khác, kia là Hạ Nhị tiểu thư suýt bị ngươi đánh chết, lại làm hại Tứ ca ngươi bị ăn roi quỳ ở từ đường? Ta coi bộ dáng yêu kiều, mảnh mai thế kia, làm sao ngươi có thể ra tay ác độc như vậy?”
Thiếu niên tên gọi A Khác kia nhìn qua hình dáng cũng khác so với những người xung quanh một chút, con mắt cũng hơi lộ ra màu lam bất thường, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Mộc Phỉ đại ca, không nên chỉ nhìn nàng ta yêu kiều, lòng của nàng ta còn độc hơn rắn rết, còn là một người đàn bà chanh chua.”
Mộc Phỉ nhịn cười, nghiêm trang nói: “À, trước kia ngươi đã quen biết nàng ta? Chịu thiệt thòi với nàng ta? Nhưng ta nghe nói, kho ngươi đánh nàng ta hôn mê, còn nói một câu, là gì ấy nhỉ, không phải nói đó là một nha đầu hoang dại sao? Tại sao lại yếu đuối như vậy? Đừng bảo lúc trước ngươi chưa từng gặp nàng, chỉ nghe người ta nói thôi nha?”
Âu Tứ thiếu gia “sặc…” phun ta một ngụm canh, chỉ vào A Khác cười: “Ta nghĩ tới câu nói ngốc nghếch đó của ngươi lại không nhịn được cười. Cũng muốn hỏi đệ sớm, chẳng lẽ vì nàng ta là nha đầu hoang dại, nên thân thể kim cương bất hoại, không sợ tảng đá của đệ?”
Mặt A Khác hơi hồng lên: “Không phải, lúc ấy không phải đệ sợ đến mức hồ đồ sao? Ta tưởng rằng nàng lỗ mãng đã quen, nghe thấy tiếng gió, tối thiếu cũng sẽ cúi thụp xuống, ta mới đánh nàng, ai ngờ nàng ta lại đứng im như vậy, rồi hôn mê luôn. Ta chỉ muốn hả giận, muốn nàng biết sự lợi hại của ta mà thôi, không phải thực sự muốn đánh chết nàng.”
Mộc Phỉ nói: “Có phải ngươi đã chịu thiệt gì ở nàng? Nói cho ta nghe một chút coi, xem nàng ra rốt cuộc độc ác thế nào?”
A Khác cúi đầu không nói lời nào, chỉ xoay xoay chiếc chén đang nắm trong tay.
Âu Tứ thiếu gia nói: “Huynh không biết chứ, có hôm hắn bị người nhà mắng, liền chạy ra ngoài đi lung tung. Thấy Hạ Nhị tiểu thư cưỡi một con ngựa Tây Vực đi qua, hắn liếc mắt nhìn thấy ngựa của người ta, liền tiến đến nói với người nhà người ta, muốn mượn ngựa nhà người ta cưỡi. Người ta không quen hắn, lại là nữ tử, đương nhiên không để ý tới hắn, hắn đi theo người ra những hai đoạn đường, đuổi cũng không đi, mắng cũng không đi, cuối cùng đương nhiên bị đánh. Nếu không phải ta gặp được, e rằng sớm đã bị người ta dùng roi đánh chết rồi, thế nên hắn mới ghi hận người ta.”
Mộc Phỉ cau mày nói: “Hai người đều quá đáng. Cô nương này cũng thật là, gặp phải vô lại đánh một trận là được, cần gì phải đánh chết?”
Âu Tứ thiếu gia gật đầu đồng ý: “Ta cũng biết nàng đó một chút. Cưỡi ngựa đi trên đường lớn, chưa nói đến tính tình không tốt, cũng hay dạy dỗ vô lại, có điều rất không biết nặng nhẹ, tâm tư quả thật cũng có chút độc ác.” Bất luận là ai, bị đánh cho mất mặt cũng là chuyện khó có thể chấp nhận.
Thấy hai người đều nói mình vô lại, A Khác bất mãn kêu lên: “Đệ không phải là vô lại.”
Mộc Phỉ cười nói: “Ngươi chạy khắp đường cái đuổi theo cô nương nhà người ta, không phải là vô lại thì là gì? Vừa vô lại lại còn tiểu nhân, nhân lúc người ta không chú ý đánh lén người ta, thật khiến cho người khác khinh bỉ. Nếu lúc ấy không phải Tứ ca ngươi đi tới đúng lúc, thay ngươi chịu tội, e rằng ngươi đã sớm bị Hạ lão gia cha nàng đánh cho thành đầu heo, còn có thể ngồi được ở đây?”
A Khác “Cách” một tiếng: “Chỉ là một lão béo đầu hoa râm thôi mà, cho dù là hắn, ta cũng không sợ hắn.”
Mộc Phỉ và Âu Tứ thiếu gia liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, rốt cuộc cũng chỉ là tên thiếu niên huyết khí bừng bừng thích nói cứng, hắn đã quên mất chính mình lúc trước sau khi thấy Hạ Thụy Hi hôn mê bất tỉnh, kéo tay Âu Tứ thiếu gia lệ chảy ròng ròng, không nói lên lời.
Âu Tứ thiếu gia làm bộ đang lau mồ hôi nghĩ lại mà sợ nói: “A Khác, đệ không biết đó thôi, vị Hạ thế thúc này ấy, ánh mắt như La sát, ta từng nhìn thấy ông ta đánh Đường Nhị, vừa mắng vừa đá, Đường Nhị bị ổng đánh chạy khắp đường, đến khi phải kêu lên Ông nội xin tha mạng, thế gia ở Tây Kinh, ta cũng chưa từng thấy ai dám mắng hắn như vậy, trong chớp mắt rất nghiêm trang.”
Đường Nhị là ác bá đệ nhất Tây Kinh, khả năng đùa giỡn bắt nạt người khác, giả ngây giả dại, không biết xấu hổ đều đứng hạng nhất, có nhiều con cháu thế gia từng chịu thiệt thòi vì hắn, lại chẳng làm gì được hắn. A Khác nghe một nhân vật như vậy bị Hạ lão gia đánh cho chạy khắp đường kêu cha gọi mẹ, không khỏi có chút kính sợ, lại có vẻ xấu hổ, đứng dậy: “Hèn chi con gái hắn như một mụ Dạ xoa, vừa độc vừa cay. Đệ không ăn nữa, đệ đi dạo một chút, các người mau ăn đi, ăn hết còn lên đường.” Hắn đắc ý lắc lắc thân thể cao lớn cường tráng: “Đêm nay chúng ta nhất định phải đến được Van Phật Tự a, đến lúc đó ta sẽ cả đêm không ngủ, ngồi ở trước cửa đại điện canh chừng, cửa vừa mở ta sẽ xông vào, ta không tin người khác có thể chen lên trên ta. Nén hương đầu tiên này, ta nhất định thắp được rồi!”
Đợi sau khi hắn đi rồi, Mộc Phỉ nói: “Thanh Cẩn, lần này tới kinh thành, đệ nên chú ý đến A Khác, đừng để hắn gây rắc rối. Nén hương đầu tiên này nếu có thể thắp được đương nhiên rất tốt, nhưng nếu gặp phải người không chịu thua hắn, chẳng lẽ lại đi đánh nhau với nhà người ta? Hơn nữa, vì sao đệ phải dẫn hắn đến nơi xa như vậy thắp hương? Không phải đệ cũng tin vào những chuyện này chứ?”
Âu Tứ thiếu gia nói: “Còn không phải bởi vì chuyện lần trước hay sao? Trải qua chuyện lần trước, hắn muốn đi Tây Vực, muốn trở nên nổi bật, muốn đi theo nguyện vọng được mạnh hơn của mình. Không biết hắn nghe ở đâu nói Phật tổ nơi này đặc biệt linh thiêng, nguyện vọng trong lòng có thể đạt được. Cho nên liền xin đệ dẫn hắn đi, những cái khác đệ không thể giúp hắn, chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.”
Mộc Phỉ nghiêm mặt nói: “Lần trước chuyện Hạ Nhị tiểu thư bị thương phần lớn lỗi là của A Khác, vì sao đệ còn muốn bao che dung túng cho hắn, nên để hắn coi đó như một bài học mới đúng, nếu không sau này còn gặp nhiều rắc rối. Đệ không thể bảo vệ hắn cả đời?”
Âu Tứ thiếu gia nói: “Đệ biết huynh nói rất có lý, nhưng đệ mặc kệ hắn ai sẽ quản hắn? Nếu ngày đó ta mặc kệ hắn, không đợi đến lúc Hạ thế thúc ra tay, ông nội của ta trước tiên sẽ bắt hắn đánh cho gần chết rồi đuổi ra ngoài, đây không phải chính là muốn bức chết hắn sao? Bản tính hắn không xấu, sở dĩ hắn kết thù với Hạ Nhị tiểu thư, nguyên nhân bên ngoài là hắn không tốt, nhìn trúng con ngựa Tây Vực kia, trên thực tế bởi vì ông nội của đệ đối cửa với hắn cực kì bất công, huynh có biết hắn đáng thương biết bao nhiêu không.”
Mộc Phỉ nhất thời im lặng. Là bằng hữu tốt nhất của Âu Thanh Cẩn, hắn cũng được A Khác tin tưởng và yêu quý, tất cả những ấm ức thiệt thòi bí mật mà cậu thiếu niên này giấu ở sâu trong nội tâm đều không hề giữ lại nói hết cho hắn.
A Khác từng nói cho hắn biết: “Sự tồn tại của ta là sỉ nhục và đau khổ lớn nhất của Âu gia. Ngoại trừ Tứ ca, bọn họ đều mong rằng ta chết sớm đi mới tốt, nếu ta chết rồi, bọn họ nhất định sẽ vỗ tay khen hay.”
Hạ lão gia đặt đũa xuống “ba” một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài: “Hạ Kim, Hạ Ngọc vẫn chưa tới? Hừ? Hắn làm đại quản sự như thế này sao? Chủ tử đã đến, lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?” Ở kinh thành ông cũng có hiệu thuốc, có bất động sản, đương nhiên không thiếu nô bộc và người làm thuê. Hạ Ngọc chính là đại quản sự phụ trách công việc ở kinh thành, người này bình thường cực tài giỏi, cũng rất kính trọng ông, trước kia mỗi lần ông đến kinh thành, Hạ Ngọc đã sớm đợi trên đường, thế nhưng sao hôm nay tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?
Hạ Kim vội cười nịnh: “Lão gia, ngài quên rồi sao? Sáng sớm nay Hạ tổng quản đã đi đến, tin này là do hắn mang đến mà.” Lão gia vội quá, trí nhớ liền không tốt, tính tình càng không tốt hơn.
Hạ lão gia giật mình nhớ ra hình như có chuyện như vậy, miệng vẫn không chịu nhận: “Hắn tới rồi? Tại sao không đến gặp ta? Trong mắt hắn còn có chủ nhân là ta hay không?”
Hạ Kim cười bất đắc dĩ, thấp giọng khẽ nói: “Khởi bẩm lão gia, lúc Hạ tổng quan đến, ngài vẫn chưa rời giường. Hắn nói hôm nay muốn đưa mấy thứ dược liệu đến phủ quý nhân, chuyện rất quan trọng, hắn không yên tâm để người khác làm, nên tự mình đi hầu hạ rồi. Cho nên vừa đến đã vội trở về ngay, xin ngài thứ lỗi.”
Hạ lão gia nổi giận: “Nô tài chết bầm, sao lúc này ngươi mới nói cho ta biết?”
Hạ Kim vô cùng oan ức, giận cá chém thớt, đây nhất định là giận cá chém thớt. Lúc Hạ lão gia vừa rời giường hắn liền bẩm báo luôn. Có điều thân là trường tùy đắc lực bên cạnh Hạ lão gia, hắn nhanh chóng hiểu được lý do vì sao Hạ lão gia lại như vậy, không phải chủ tử đang khó chịu trong lòng sao? Vừa nhìn thấy lá thư này đã bắt đầu suy nghĩ hoảng hốt sâu xa, cho nên mới quên những chuyện khác, đây không phải lỗi của chủ nhân, đều là do lỗi của đệ tử Tuyên lão gia nói lời chẳng giữ lời. Cho nên Hạ Kim rất thoải mái đem chuyện này gánh lấy: “Đúng ạ, đều do nô tài không phải.”
Bàn tay to lớn của Hạ lão gia giơ lên lại hạ xuống, thở dài một hơi: “Là trí nhớ của lão gia không tốt, hiểu lầm ngươi, đến hỏi các tiểu thư có muốn ăn thêm gì không, nếu không liền chuẩn bị lên đường.”
Hạ Kim nghe xong những lời này của Hạ lão gia, trong lòng còn ngọt ngào hơn ăn mứt táo. Chủ nhân này của hắn quả thật không tệ, tuy rằng tính tình không quá tốt,nhưng cũng không bao giờ đổ oan cho hạ nhân, cho dù bị oan ức, cũng sẽ được bồi thường rất nhanh, hắn lập tức lên dây cót tinh thần, đi sắp xếp mọi chuyện.
Hạ lão gia nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Thụy Bội cũng Hạ Thụy Hi mặc dù bề ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế cũng có chút hoảng sợ thất vọng, không nén được thở dài, rốt cuộc ông đã làm sai chuyện gì? Lại nói, ông luôn lấy cứu người làm việc thiện, cũng chưa từng kiếm một đồng tiền nào trái lương tâm, vì sao ông trời lại trừng phạt ông như vậy? Ông bắt đầu oán hận tên đệ tử vô cùng gian xảo của Tuyên Đại cữu, cậy có chức có quyền, lúc trước đã bảo nhất định sẽ ổn thỏa, bây giờ sắp đến nơi mới thông bảo cho ông có thể có khả năng, đến nước này, ông phải đi đâu tìm người giúp?
Hạ Kim nhanh chóng chạy tới: “Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, yên ngựa cũng lắp vững, hành lý đều đã chất lên xe, có thể xuất phát chưa?”
“Đi thôi.”
“Lão gia, vừa rồi nô tài nhìn thấy Âu Tứ thiếu gia, hắn cũng hai vị công tử và mấy tên gia nô đang ngồi ăn điểm tâm ở trong tiệm cơm ngay phố bên kia, lão gia có muốn đi chào hỏi bọn họ hay không? Âu gia quan hệ rộng, có lẽ Âu Tứ thiếu gia có cách gì cũng không biết chừng.”
Hạ lão gia cười khổ lắc đầu: “Không cần. Người ta ngay cả Tuyên cữu gia cũng không nể mặt, tại sao lại nể mặt một tên trẻ tuổi như hắn? Nếu cha của hắn Âu Nhị lão gia đến có khi còn đỡ.” Thật ra, nếu đích thân Âu Nhị lão gia đến đây, ông cũng sẽ không đi cầu xin Âu gia.
Thứ nhất, chuyện hôn sự của Âu gia và nhà mình đã rất khó xử, nếu lại vì chuyện của Hạ Thụy Hi mà đi xin nhà họ giúp đỡ, rất không thích hợp; Thứ hai, ông nghe nói trong buổi thọ yến của Tuyên Đại cữu ngày ấy, Âu Tứ thiếu gia ngăn Hạ Thụy Hi lại nói vài lời, không thể không tức giận, hận không thể đánh cho tên tiểu tử cuồng vọng đó vài cái, hiện giờ làm sao lại chịu đi cầu xin Âu Tứ thiếu gia? Cùng lắm, ông đi lánh sang một con đường khác là được, ông không tin lại khéo gặp đến thế.
Trong lòng Hạ lão gia có tính toán, thất con gái thì giọng nói cũng có lực hơn: “Không cần đau khổ, phương pháp là ở người, phụ thân vẫn còn nhiều cách khác mà.”
Hình tượng Hạ lão gia ở trong lòng con gái từ trước đến nay đều rất uy nghi, nếu ông nói ông có cách khác nhất định sẽ có cách khác. Vì thế tỷ muội Hạ Thụy Hi cũng giữ vững tinh thần ngồi lên xe ngựa, xuất phát về phía kinh thành.
Trong tiệm cơm trên phố đối diện, một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc áo vải xanh đã bạc màu vỗ vỗ lên bả vai một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chỉ vào Hạ Thụy Hi đang đứng trước xe ngựa Hạ gia, nói giỡn: “A Khác, kia là Hạ Nhị tiểu thư suýt bị ngươi đánh chết, lại làm hại Tứ ca ngươi bị ăn roi quỳ ở từ đường? Ta coi bộ dáng yêu kiều, mảnh mai thế kia, làm sao ngươi có thể ra tay ác độc như vậy?”
Thiếu niên tên gọi A Khác kia nhìn qua hình dáng cũng khác so với những người xung quanh một chút, con mắt cũng hơi lộ ra màu lam bất thường, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Mộc Phỉ đại ca, không nên chỉ nhìn nàng ta yêu kiều, lòng của nàng ta còn độc hơn rắn rết, còn là một người đàn bà chanh chua.”
Mộc Phỉ nhịn cười, nghiêm trang nói: “À, trước kia ngươi đã quen biết nàng ta? Chịu thiệt thòi với nàng ta? Nhưng ta nghe nói, kho ngươi đánh nàng ta hôn mê, còn nói một câu, là gì ấy nhỉ, không phải nói đó là một nha đầu hoang dại sao? Tại sao lại yếu đuối như vậy? Đừng bảo lúc trước ngươi chưa từng gặp nàng, chỉ nghe người ta nói thôi nha?”
Âu Tứ thiếu gia “sặc…” phun ta một ngụm canh, chỉ vào A Khác cười: “Ta nghĩ tới câu nói ngốc nghếch đó của ngươi lại không nhịn được cười. Cũng muốn hỏi đệ sớm, chẳng lẽ vì nàng ta là nha đầu hoang dại, nên thân thể kim cương bất hoại, không sợ tảng đá của đệ?”
Mặt A Khác hơi hồng lên: “Không phải, lúc ấy không phải đệ sợ đến mức hồ đồ sao? Ta tưởng rằng nàng lỗ mãng đã quen, nghe thấy tiếng gió, tối thiếu cũng sẽ cúi thụp xuống, ta mới đánh nàng, ai ngờ nàng ta lại đứng im như vậy, rồi hôn mê luôn. Ta chỉ muốn hả giận, muốn nàng biết sự lợi hại của ta mà thôi, không phải thực sự muốn đánh chết nàng.”
Mộc Phỉ nói: “Có phải ngươi đã chịu thiệt gì ở nàng? Nói cho ta nghe một chút coi, xem nàng ra rốt cuộc độc ác thế nào?”
A Khác cúi đầu không nói lời nào, chỉ xoay xoay chiếc chén đang nắm trong tay.
Âu Tứ thiếu gia nói: “Huynh không biết chứ, có hôm hắn bị người nhà mắng, liền chạy ra ngoài đi lung tung. Thấy Hạ Nhị tiểu thư cưỡi một con ngựa Tây Vực đi qua, hắn liếc mắt nhìn thấy ngựa của người ta, liền tiến đến nói với người nhà người ta, muốn mượn ngựa nhà người ta cưỡi. Người ta không quen hắn, lại là nữ tử, đương nhiên không để ý tới hắn, hắn đi theo người ra những hai đoạn đường, đuổi cũng không đi, mắng cũng không đi, cuối cùng đương nhiên bị đánh. Nếu không phải ta gặp được, e rằng sớm đã bị người ta dùng roi đánh chết rồi, thế nên hắn mới ghi hận người ta.”
Mộc Phỉ cau mày nói: “Hai người đều quá đáng. Cô nương này cũng thật là, gặp phải vô lại đánh một trận là được, cần gì phải đánh chết?”
Âu Tứ thiếu gia gật đầu đồng ý: “Ta cũng biết nàng đó một chút. Cưỡi ngựa đi trên đường lớn, chưa nói đến tính tình không tốt, cũng hay dạy dỗ vô lại, có điều rất không biết nặng nhẹ, tâm tư quả thật cũng có chút độc ác.” Bất luận là ai, bị đánh cho mất mặt cũng là chuyện khó có thể chấp nhận.
Thấy hai người đều nói mình vô lại, A Khác bất mãn kêu lên: “Đệ không phải là vô lại.”
Mộc Phỉ cười nói: “Ngươi chạy khắp đường cái đuổi theo cô nương nhà người ta, không phải là vô lại thì là gì? Vừa vô lại lại còn tiểu nhân, nhân lúc người ta không chú ý đánh lén người ta, thật khiến cho người khác khinh bỉ. Nếu lúc ấy không phải Tứ ca ngươi đi tới đúng lúc, thay ngươi chịu tội, e rằng ngươi đã sớm bị Hạ lão gia cha nàng đánh cho thành đầu heo, còn có thể ngồi được ở đây?”
A Khác “Cách” một tiếng: “Chỉ là một lão béo đầu hoa râm thôi mà, cho dù là hắn, ta cũng không sợ hắn.”
Mộc Phỉ và Âu Tứ thiếu gia liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, rốt cuộc cũng chỉ là tên thiếu niên huyết khí bừng bừng thích nói cứng, hắn đã quên mất chính mình lúc trước sau khi thấy Hạ Thụy Hi hôn mê bất tỉnh, kéo tay Âu Tứ thiếu gia lệ chảy ròng ròng, không nói lên lời.
Âu Tứ thiếu gia làm bộ đang lau mồ hôi nghĩ lại mà sợ nói: “A Khác, đệ không biết đó thôi, vị Hạ thế thúc này ấy, ánh mắt như La sát, ta từng nhìn thấy ông ta đánh Đường Nhị, vừa mắng vừa đá, Đường Nhị bị ổng đánh chạy khắp đường, đến khi phải kêu lên Ông nội xin tha mạng, thế gia ở Tây Kinh, ta cũng chưa từng thấy ai dám mắng hắn như vậy, trong chớp mắt rất nghiêm trang.”
Đường Nhị là ác bá đệ nhất Tây Kinh, khả năng đùa giỡn bắt nạt người khác, giả ngây giả dại, không biết xấu hổ đều đứng hạng nhất, có nhiều con cháu thế gia từng chịu thiệt thòi vì hắn, lại chẳng làm gì được hắn. A Khác nghe một nhân vật như vậy bị Hạ lão gia đánh cho chạy khắp đường kêu cha gọi mẹ, không khỏi có chút kính sợ, lại có vẻ xấu hổ, đứng dậy: “Hèn chi con gái hắn như một mụ Dạ xoa, vừa độc vừa cay. Đệ không ăn nữa, đệ đi dạo một chút, các người mau ăn đi, ăn hết còn lên đường.” Hắn đắc ý lắc lắc thân thể cao lớn cường tráng: “Đêm nay chúng ta nhất định phải đến được Van Phật Tự a, đến lúc đó ta sẽ cả đêm không ngủ, ngồi ở trước cửa đại điện canh chừng, cửa vừa mở ta sẽ xông vào, ta không tin người khác có thể chen lên trên ta. Nén hương đầu tiên này, ta nhất định thắp được rồi!”
Đợi sau khi hắn đi rồi, Mộc Phỉ nói: “Thanh Cẩn, lần này tới kinh thành, đệ nên chú ý đến A Khác, đừng để hắn gây rắc rối. Nén hương đầu tiên này nếu có thể thắp được đương nhiên rất tốt, nhưng nếu gặp phải người không chịu thua hắn, chẳng lẽ lại đi đánh nhau với nhà người ta? Hơn nữa, vì sao đệ phải dẫn hắn đến nơi xa như vậy thắp hương? Không phải đệ cũng tin vào những chuyện này chứ?”
Âu Tứ thiếu gia nói: “Còn không phải bởi vì chuyện lần trước hay sao? Trải qua chuyện lần trước, hắn muốn đi Tây Vực, muốn trở nên nổi bật, muốn đi theo nguyện vọng được mạnh hơn của mình. Không biết hắn nghe ở đâu nói Phật tổ nơi này đặc biệt linh thiêng, nguyện vọng trong lòng có thể đạt được. Cho nên liền xin đệ dẫn hắn đi, những cái khác đệ không thể giúp hắn, chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.”
Mộc Phỉ nghiêm mặt nói: “Lần trước chuyện Hạ Nhị tiểu thư bị thương phần lớn lỗi là của A Khác, vì sao đệ còn muốn bao che dung túng cho hắn, nên để hắn coi đó như một bài học mới đúng, nếu không sau này còn gặp nhiều rắc rối. Đệ không thể bảo vệ hắn cả đời?”
Âu Tứ thiếu gia nói: “Đệ biết huynh nói rất có lý, nhưng đệ mặc kệ hắn ai sẽ quản hắn? Nếu ngày đó ta mặc kệ hắn, không đợi đến lúc Hạ thế thúc ra tay, ông nội của ta trước tiên sẽ bắt hắn đánh cho gần chết rồi đuổi ra ngoài, đây không phải chính là muốn bức chết hắn sao? Bản tính hắn không xấu, sở dĩ hắn kết thù với Hạ Nhị tiểu thư, nguyên nhân bên ngoài là hắn không tốt, nhìn trúng con ngựa Tây Vực kia, trên thực tế bởi vì ông nội của đệ đối cửa với hắn cực kì bất công, huynh có biết hắn đáng thương biết bao nhiêu không.”
Mộc Phỉ nhất thời im lặng. Là bằng hữu tốt nhất của Âu Thanh Cẩn, hắn cũng được A Khác tin tưởng và yêu quý, tất cả những ấm ức thiệt thòi bí mật mà cậu thiếu niên này giấu ở sâu trong nội tâm đều không hề giữ lại nói hết cho hắn.
A Khác từng nói cho hắn biết: “Sự tồn tại của ta là sỉ nhục và đau khổ lớn nhất của Âu gia. Ngoại trừ Tứ ca, bọn họ đều mong rằng ta chết sớm đi mới tốt, nếu ta chết rồi, bọn họ nhất định sẽ vỗ tay khen hay.”
/72
|