Khi đó Hạ Thụy Hi vừa chuẩn bị xong, cô bốn đã dẫn theo một đám bà vú và tức phụ (gái đã có chồng) tay chân thô to từ Ngô gia đi tới. Cô bốn vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Hạ Thụy Hi, liền nhíu mày: “Cháu ăn mặc kiểu gì vậy? Định đi tham gia thi hội, hay là đi dự tiệc rượu?”
Hạ Thụy Hi cảm thấy quần áo trên người mình cũng không có cái gì không ổn, tương xứng với thân phận địa vị của mình, không quá mức lòe loẹt, cũng không khiến người khác coi thường.
Cô bốn nói: “Váy dài như vậy, còn đi hài đế mềm? Lại còn tô son trát phấn dày như thế, đeo nhiều trang sức vậy? Đi thay đổi lại toàn bộ đi.” Chỉ vào Uyển Nhi và Thuần Nhi nói: “Đi tìm cho tiểu thư các ngươi một bộ váy ngắn đơn giản, đổi sang một đôi hài đi đường đế cứng một chút. Tháo hết trang sức trên người nàng ra, chỉ để lại một cây trâm bạc búi tóc thôi, đem toàn bộ son phấn trên mặt rửa sạch sẽ. Động tác nhanh lên, thời gian đã muộn rồi.”
Từ xưa đến nay Hạ Thụy Hi tô son đánh phấn thưởng rất mỏng, thấy bộ dạng nói quá hất hàm khoa trương sai khiến người khác của cô bốn cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng không muốn để Hạ lão gia lo lắng, cũng không muốn để mọi người không thoải mái, cưới híp mắt nhẫn nhịn.
Quần áo Hạ Thụy Bội cũng rất bắt mắt, có chút không đồng tình nói: “Cô, cháu cũng phải thay đồ sao?”
Cô bốn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cháu muốn đổi thì đổi, không muốn đổi cũng không sao cả.”
Hạ Thụy Bội nhìn lên, thấy cô bốn ăn mặc hoa lệ như vậy, so với chính mình chỉ hơn chứ không kém, có thể thấy được đi lên núi lễ phật không cứ phải ăn mặc giản dị. Lại thấy Hạ Thụy Hi đã rửa sạch mặt, chỉ cài một cây trâm bạc, quần áo toàn thân trắng tinh sạch sẽ cực kì đơn giản đi ra, toàn bộ chẳng khác gì với một nha hoàn, liền hạ quyết tâm không thay đồ, sợ sẽ mất thể diện của mình.
Cô bốn lại bảo Hạ Thụy Hi xoay người một vòng cho bà xem, nói váy của nàng vẫn dài, phải may cao lên thêm một đoạn nữa, Hạ Thụy Hi cũng theo lời thực hiện. Chuẩn bị nửa ngày cô bốn mới hài lòng với cách ăn mặc của Hạ Thụy Hi, tuyên bố xuất phát, đoàn người chậm rãi hướng đến Vạn Phật Tự nổi danh ở ngoại thành kinh thành mà đi.
Ngựa vừa tới chân núi liền dừng lại. Hạ Thụy Hi im lặng ló đầu ra bên ngoài xem xét, chỉ thấy một ngọn núi xanh tươi. Trên núi có thể lờ mờ thấy từng đám mây hồng mây tía hòa cùng một mé đầu hồi nhà trắng như tuyết. Dưới chân núi không phải quá vắng vẻ, còn rất náo nhiệt, có cửa hàng khách sạn, có quán rượu, đều chuẩn bị cho khách hành hương. Có thể thấy được Vạn Phật Tự này hương khói cường thịnh.
Xe dừng lại, đã có người tiến đến lớn tiếng gọi to: “Gửi ngựa lại, cho thuê kiệu nhỏ đây, giá cả phải chăng, cam đoan thoải mái sạch sẽ vững vàng nhất.” Hóa ra sơn đạo gập ghềnh lại hẹp nên chỉ có thể để xe dưới chân núi, người nào đến đây cũng phải gửi xe ngựa, thay bằng một chiếc kiệu nhỏ đặc chế lên núi.
Lại có tiểu nhị khách điếm chạy lại vây quanh xe ngựa oang oang không ngừng: “Chư vị khách quan ở trọ không? Tin tức mới nhất, trong chùa nhiều ngày nay đã không tiếp khách, mấy ngày trước khách nhân ngụ ở tỏng chùa đều bị đuổi xuống chân núi, các vị khách quan trước tiên có thể ở lại tiểu điếm đến sáng sớm ngày mai đi lên núi a.”
Trong chùa không tiếp khách đó là không tiếp các khách khác, nhưng không có nghĩa là không tiếp khách nhà Hạ gia. Một quản gia nhà Hạ gia nói: “Cám ơn! Chúng ta không dùng.”
Tiểu nhị nói: “Tiểu nhân không lừa các người đâu. Nếu chư vị không tin có thể đi hỏi thăm, bây giờ các cửa tiệm đều đã đông khách, chỉ có tiểu điếm còn phòng. Nếu chậm thêm chút nữa, hối hận cũng không kịp nha.”
Quản gia nói: “Nếu chúng ta muốn ngủ sẽ về nhà ngủ, đi đi!”
“Có lòng tốt lại bị coi như kẻ lừa gạt, leo lên núi lại đi xuống, cũng đừng trách ta không nói cho các người biết.” Tiểu nhị thấp giọng than thở vài câu, nhăn mặt nhíu mày tránh đường.
Hạ Thụy Bội từ trong xe thấy tất cả những chuyện này, đắc ý nói: “Hừ, thấy ngu chưa, trong chùa đuổi người chính là vì muốn đón chúng ta, chúng ta lại phải đi ở trọ? Không biết phụ thân đã tìm ai, danh tiếng lớn như thế, uy phong quá lớn.”
Hạ Thụy Hi lại có chút chột dạ, chỉ sợ những người kia biết mình đặc biệt hơn, người gian lận là nàng, sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đem cà chua trứng thối đến ném nàng.
Một bà vú của Ngô gia đi đến thi lễ nói: “Nhị vị biểu tiểu thư, phu nhân nhà ta thỉnh nhị vị xuống xe, cần gởi xe ngựa lại ở đây.”
Đợi mọi người xuống xe, xe ngựa đã được người đi tới dẫn tài xế đánh xe ngựa vào chỗ khác, đồng thời đưa tới ba cỗ kiệu nhỏ, chiếc kiệu kia so với kiệu nhỏ bình thường còn chật hơn nhiều, chỉ thích hợp để đi trên đường núi chật hẹp này.
Hạ Thụy Hi nghĩ thầm mình nhất định cũng phải ngồi kiệu lên núi, nàng thấy đường núi gập ghềnh không khỏi có chút do dự, nàng vốn cũng hơi say kiệu, đường gập ghềnh như vậy, chẳng phải nàng sẽ càng say nặng hơn sao?
Sự thật chứng minh, nàng đã quá lo lắng, cô bốn chỉ thuê hai chiếc kiệu nhỏ, một cái để cho chính bà, một cái để cho Hạ Thụy Bội, không có của Hạ Thụy Hi. Cô bốn nói thẳng thế này: “Tuy rằng chúng ta tìm người có quan hệ, thủ đoạn chó chút mờ ám, nhưng trong lòng cháu nhất định phải thành kính, phải luôn chú tâm, nếu thấy mệt thì nghỉ một lát, uống chút nước, mặc kệ cháu đi tới khi nào, một khi đã đi, cũng nhất định phải tự mình đi lên.”
Hèn chi cô bốn bắt nàng phải ăn mặc như vậy, hóa ra muốn nàng thuận tiện hơn lúc leo núi. Hạ Thụy Bội vốn dĩ cũng muốn chứng tỏ bản thân mình thành kính, chính nàng nhìn lại đôi hài đế mềm tinh xảo xinh đẹp của mình, còn có váy dài bằng lụa thêu hoa, lại ngó ánh mặt trời trắng lòa chói chang, không kêu một tiếng chui vào kiệu. Nàng không tin, ngồi kiệu đi lên cầu một quẻ, có thể lập tức thay đổi vận mệnh.
Hạ Thụy Hi nhìn ánh mặt trời chói chang cùng đường núi gập ghềnh, không khỏi âm thần khẽ than một tiếng, Uyển Nhi thấy cơ hội tới, vội lấy từ trong bao quần áo ra một cây dù che trên đầu Hạ Thụy Hi, đã sớm hỏi thăm qua, muốn đi lên Vạn Phật Tự dâng hương nhất định phải đi bộ lên núi, chứng tỏ thành tâm, cho nên nàng đặc biệt chuẩn bị cây dù này, hi vọng có thể lấy được hảo cảm.
Hạ Thụy Hi còn chưa kịp cười, cô bốn đã bắt Uyển Nhi thu dù lại, nghiêm khắc nói: “Đường đều phải đi, lại sợ chút nắng cỏn con ấy? Nếu chị cháy nắng, nuôi vài ngày sẽ trắng ra, nếu có chút khổ thế đã không chịu được, không phải có lỗi với cha cháu vì cháu mà tốn nhiều tâm tư như vậy sao?”
Lời nói ra cứng rắn như vậy, Hạ Thụy Hi còn có thể nói thêm điều gì?
Hạ Thụy Bội sợ nàng bỏ cuộc giữa chừng, bỏ qua cơ hội thắp nén hương đầu tiên, đổi vận cả nhà là chuyện lớn, vội hỏi: “Nhị tỷ, tỷ cố gắng kiên nhẫn một chút đi? Nếu khi nào không đi tiếp được nữa thì nghỉ một lát, ta chờ tỷ.”
Hạ Thụy Hi lên tiếng, giữ vững tinh thần bước lên phía trước. Vì thế, kiệu của cô bốn cùng Hạ Thụy Hi đi đầu, Hạ Thụy Hi cùng mấy nha hoàn bà vú đi giữa, mấy gia đinh tráng kiện mạnh mẽ đi theo sau mang theo hòm xiểng lớn nhỏ áp trận, nhìn qua có chút thú vị buồn cười.
Thật ra Hạ Thụy Hi nghĩ rằng tuy đường đi hơi gập ghềnh, nhưng có thể hít thở một chút không khí mát mẻ, thưởng thức một chút cảnh xuân cùng cảnh đẹp “Thắng tư nhân gian hoa cỏ lụi, hoa đào trên núi mới khai hoa”, coi như một lần leo núi vận động hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Nhưng chỉ một lúc sau, cảnh xuân tươi đẹp cũng không ngăn được vẻ mệt mỏi của thân mình quen được nuông chiều và ánh sáng mặt trời bỏng rát trên đầu.
Cô bốn cùng Hạ Thụy Bội không dừng kiệu lại đợi Hạ Thụy Hi, đã sớm đi lên phía trước, khổ nhất chính là nhóm gia đinh đi theo chân Hạ Thụy Hi, rõ ràng có thể đi nhanh được, nhưng lại không thể đi nhanh, chỉ có thể đi theo vị tiểu thư yêu kiều này chậm chạp tiến lên, cảm giác không thua gì chịu cực hình.
Còn chưa được nửa đường, hai má Hạ Thụy Hi đã đỏ bừng bừng, mồ hôi ướt đẫm quần áo, tuy rằng bọn nha hoàn có mang theo bên mình trà lạnh, nhưng bởi ở đây không có chỗ đi vệ sinh nên cũng không dám uống quá nhiều nước, nhất thời vừa mệt vừa khát, càng đi càng chậm. từ đáy lòng Hạ Thụy Hi thèm được ngồi kiệu như cô bốn và Hạ Thụy Bội, bắt đầu nhìn ngó xung quanh xem có thể có chỗ nào nghỉ ngơi tạm không.
Khi mọi người đang cực kì mệt mỏi, cô bốn rốt cuộc cũng có lòng từ bi sai người đưa tin tới nói phía trước có một cái thảo đình, các nàng đang ở đó chờ Hạ Thụy Hi, tất cả mọi người có thể ở thảo đình đó nghỉ ngơi một lát. Uyển Nhi thở dốc một hơi: “Tiểu thư mệt rồi, nô tì đi nói với bà lớn để nghỉ thêm một lát nha?”
Hạ Thụy Hi lắc đầu, không thể trách cô bốn nhẫn tâm không chịu để cho mọi người nghỉ ngơi thêm một lát, chỉ vì đi đường mệt mỏi, không thể nghỉ nhiều, càng nghỉ càng mệt, càng mệt càng không muốn đi. Đạo lý này nàng vẫn biết.
Mông Hạ Thụy Hi vừa mới đụng được tới ghế đá trong thảo đình, không kịp thở liền kêu Thuần Nhi mau nhìn mặt giúp nàng xem, mồ hôi chảy qua chỗ nào mà đau đớn quá vậy. Thuần Nhi vừa lại gần đã kinh hô: “Ôi cha, cháy nắng đỏ quá đi.” Đưa tay vừa sờ, nóng bỏng nóng bỏng, e rằng đã bị say nắng. Cô bốn thản nhiên nói: “Không chịu được? Đợi lát nữa lên đỉnh núi, rửa sạch mặt, ta lấy thuốc mỡ cho cháu bôi vào sẽ hết đau.”
Hạ Thụy Hi sợ cô bốn nghĩ nàng yếu ớt, vội nói: “Chịu được, chịu được.” Lại không kìm lòng được khẽ xoa xoa chân, thân mình được nuông chiều quen rồi, rốt cuộc vẫn không chịu khổ giỏi được như kiếp trước a.
Cô bốn đứng dậy: “Chịu được liền lên đường thôi? Cháu đi quá châm, đi tới trễ sợ không tìm được đúng người nhờ việc.”
Hạ Thụy Hi cứng cỏi chịu đau đứng dậy. Lòng bàn chân vô cùng đau đớn, e rằng đã sưng lên, liền nói: “Cô, chân của cháu chỉ sợ đã sưng lên, để cháu xem chân thế nào, có được không?”
Rất có thể bởi nguyên nhân trên chùa không tiếp khách, ở sơn đọa rất thanh tĩnh, cơ bản không có người đi lại, cô bốn vốn định đồng ý, nhưng nhìn xung quanh, lại thấy cuối sơn đạo, từ hướng trên chùa có mấy nam tử trẻ tuổi đang đi tới, bộ dáng kia cũng đang hướng về phía thảo đình này nghỉ ngơi, liền đổi ý: “Nơi này bất tiện, để cho người khác thấy chân của cháu, còn ra thể thống gì? Kiên nhẫn một chút đi.”
Hạ Thụy Hi không để ý lắm, Hạ Thụy Bội đã nhìn rõ người đang tới là ai, muốn ngồi thêm một chút chào hỏi người ta, liền nói: “Cô, Nhị tỷ của cháu từ khi ra đời tới nay chưa từng đi đường xa như vậy, để nàng nghỉ thêm một lát đi.”
Cô bốn nhướn mày: “Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng đi đường xa như vậy? Hiện tại bảo nàng phải đi! Nàng đến đây làm gì? Tới hưởng phúc chắc?”
Hạ Thụy Bội vừa nghe, cơn tức xông lên đầu, hơn nữa bình thường nàng cũng không thích cô bốn, liền cãi lại: “Nhị tỷ ta mặc dù không phải đến hưởng phúc, nhưng ngài đối xử với tỷ ấy cũng quá mức hà khắc, để nàng nghỉ thêm một lát có sao đâu?”
Hạ Thụy Hi nghĩ Hạ Thụy Bội thật sự yêu thương nàng mới tranh cãi với cô bốn, vội kéo nàng lại, cười làm lành nói: “Cô, Bội Bội thương cháu thôi. Chúng ta đi thôi?” Lại thấp giọng nói: “Bội Bội, ta chịu được.”
Cô bốn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân cháu đem hai tỷ muội giao cho ta, liền không cho phép các cháu làm ẩu! Hi Hi, cháu không muốn đi cũng phải đi cho ta!” Lại chỉ vào Hạ Thụy Bội: “Còn cháu nữa, cháu thích đi hay không đều tùy vào cháu! Không muốn đi ta sẽ phải người lập tức đưa cháu xuống núi, dù sao cháu cũng chỉ đi du ngoạn, muốn đi phải nghe theo lời của ta.”
Hạ Thụy Hi thấy Hạ Thụy Bội không phục trợn to hai mắt, vội thấp giọng khuyên nhủ: “Ngày mai không phải muội muốn đi dâng hương xin quẻ sao? Đã lên đến lưng chừng núi này rồi, không nên bỏ dở nửa chừng.”
Hạ Thụy Bội trầm mặt cắn răng xoay người đi lên trên kiệu, lúc này mấy nam tử trẻ tuổi kia đã đến gần. Hạ Thụy Bội đổi thành khuôn mặt tươi cười, làm bộ ngạc nhiên nói: “Ôi, đây không phải là Âu Tứ ca hay sao? Âu tứ ca, tại sao các huynh lại tới nơi này?”
Hạ Thụy Hi nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy mấy nam tử đang đi thẳng tới, ba người đang cúi đầu nói chuyển với nhau ở giữa đám đó không phải có vị Âu Tứ thiếu gia chẳng coi ai ra gì kia hay sao? Những người khác bên cạnh hắn nàng không nhận ra, nhưng có một thiếu niên thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu đang dùng loại ánh mắt căm hận trừng mắt nhìn nàng? Người còn lại mặc quần áo bạc phếch cũng quá vô lễ, cười như không cười nhìn nàng, làm cho người khác cảm thấy thật sự không thoải mái.
Hạ Thụy Hi không khỏi khó chịu liếc mắt.
Âu Tứ thiếu gia đứng nguyên tại chỗ, thi lễ từ xa: “Chào nhị vị muội muội.”
Hạ Thụy Hi nhìn thấy Âu Tứ thiếu gia liền nhớ lại chính mình bị ghét bỏ thế nào, không khỏi nghiến răng nghĩ thầm không thèm chào lại, lại sợ người ta cười mình hẹp hòi, chận chạp nhún người, trốn sau lưng cô bốn không nói lời nào. Hạ Thụy Bội cũng trả lễ, cười hì hì nói: “Âu tứ ca, các người cũng đến thắp hương sao?”
Âu Tứ thiếu gia cõn chưa trả lời, mặt cô bốn đã đen như sắt, hung hăng trừng mắt lườm Hạ Thụy Bội một cái khiến Hạ Thụy Bội sợ tới mức rụt cổ lại, cúi đầu không dám lên tiếng. Cô bốn thấy nàng nghe lời, lúc này mới nghiêm trang nói: “Chính là tứ công tử của nhà Âu Nhị lão gia Âu Chi Quân ở Tây Kinh sao?” Sau khi xác nhận, nói thêm ba câu liền nhận hắn là thế chất. (Cháu trai)
Âu Tứ thiếu gia không biết cô bốn, có điều nhìn bộ dáng của bà tương tự vài phần với Hạ lão gia, liền đoán được đại khái bà là cô của hai tỷ muội Hạ Thụy Hi, hành lễ vấn an theo đúng lễ nghi chu đáo. Trong lúc thủ lễ khiêm tốn, ánh mắt chỉ nhìn về phía cô bốn chứ không hề hướng lên trên người hai cô thiếu nữ liếc mắt nửa phần, cô bốn thấy vậy âm thần gật đầu.
Uyển Nhi lặng lẽ kề tai Hạ Thụy Hi nói nhỏ: “Tiểu thư, thấy vị công tử đứng bên cạnh Âu Tứ thiếu gia kia không? Chính là vị công tử thân hình cao lớn, mặt mũi khác với người thường, mặc áo choàng đỏ thẫm kia kìa, hắn chính là người ném viên tuyết làm người bị thương đó.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe, cơn giận bốc ngùn ngụt lên trong lòng: “Xú tiểu tử kia đánh bà cô đây gần chết còn chưa tính sổ, bây giờ còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Thực là muốn chết.” Không khỏi cũng hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia.
Ánh mắt hai người hung ác chạm nhau, nghĩ chỉ muốn đem tiểu tử ghê tởm kia đánh cho thành đầu heo để báo thù; một người vừa bị trên chùa đuổi xuống, không thắp được nén hương đầu tiên, thù cũ chưa xong lại thêm thù mới, nhìn nữ nhân trước mặt thế nào cũng thấy thật đáng giận, hận không thể đi lên đánh nàng mười trận tám cái, giáo huấn nàng một chút mới hả giận. (Bố này đàn bà dữ =.=)
Âu Tứ thiếu gia ở bên này hàn huyên với cô bốn xong, hữu lễ cáo từ muốn đi. A Khác bị ánh mắt khiêu khích của Hạ Thụy Hi kích cho muốn nổi điên, sống chết không chịu đi, trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi chằm chằm: “Ta cũng dựa vào hai cái đùi đi tới đây, nàng ta dựa vào cái gì một mình đến chiếm cả chùa? Dựa vào cái gì có thể thắp nén hương đầu tiên? Có tiền giỏi lắm sao? Có tiền có thể mua được quyền quý muốn làm gì thì làm sao? Đợi ta xuống núi sẽ nói cho tất cả mọi người biết hòa thượng ở đó nhận tiền trái lương tâm, cửa Phật không thanh tịnh, tràn ngập hơi tiền!”
Mặt cô bốn nổi gân xanh, đang nhịn cơn tức lại, giả vờ coi như người trong nhà chẳng ai mua nổi tăng nhân trong chùa kia, cười lớn nhìn Âu Tứ thiếu gia nói: “Thế chất à, đây là chuyện gì vậy? Vị tiểu công tử này là ai?”
“Xin lỗi Ngô phu nhân, biểu đệ của ta vốn dĩ cũng muốn thắp nén hương đầu này, ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, mấu ngày trước đây đã đợi ở trong chùa. Ai ngờ sáng nay lại bị tăng nhân trong chùa đuổi đi, nói là trong chùa cần tiếp đãi khách quý, không tiếp khác nhân bình thường. Trong lòng hắn có chút buồn bực, trẻ người non dạ, cho nên nói năng lung tung, hiểu lầm phu nhân cùng nhị vị muội muội, xin các vị thứ lỗi.” Trong lòng Âu Tứ thiếu gia cũng không thoải mái, lời nói ea, nghe ẽo không có ý gì đặc biệt, từng câu cẩn thận nhất cũng khiến cho cả đám Hạ gia đều đỏ mặt không nói gì.
Âu Tứ thiếu gia thấp giọng trách A Khác, A Khác vất vả lắm mới nhịn được, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt xem thường khiêu khích của Hạ Thụy Hi, hình như đang nói: “Ngươi chẳng là cái thá gì cả, đồ hèn kém! Có gan thì ngươi tới đây.” Nhất thời không nhịn được giận dỗi đi lên trên núi: “Tối nay ta cứ không đi đấy, xem đám hòa thượng thối đó có dám làm gì ta không! Có tiền có quyền cậy mạnh hiếp yếu mà được sao?”
“A Khác, đệ quên lúc trước ta đã nói gì với đệ rồi sao?:” Âu Tứ thiếu gia giữ chặt A Khác, lại liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi thâm ý sâu xa, giống như cảnh cáo nàng không nên tiếp tục khiêu khích A Khác. Hạ Thụy Hi cũng không muốn ở phía sau gây chuyện, huống hồ chuyện thắp hương này cũng tự có chút đuối lý, cũng hơi mờ ám, liền cúi đầu.
Mắt thấy chuyện này tưởng đã xong xuôi, ao ngờ Hạ Thụy Bội không nhìn được, cũng không nghe thêm được nữa: “Đạo lý ở đời vốn là như thế, có bản lĩnh ngươi cũng làm vậy đi? Chính mình không có tiền chẳng có quyền, lại tới tìm mấy người đàn bà phụ nữ chúng ta gây sự, thật sự chưa từng thấy qua loại nam nhân nào như ngươi. Nếu ta là ngươi, xấu hổ mắc cỡ chết đi được mất.”
Những lời này của Hạ Thụy Bội có vẻ chọc đúng chỗ ngứa, A Khác hét lên một tiếng, nắm chặt nắm tay, hai mắt đổ ngầu nâng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Trong mắt kia hàn ý lấp lánh, khiến cho trong lòng Hạ Thụy Bội run sợ, lắp bắp nói: “Ngươi hung hăng cái gì? Ta nói sai rồi sao? Âu tứ ca, vị biểu đệ này của huynh chẳng nói lý lẽ, huynh cũng không quản sao?”
Thanh niên quần áo bạc phếch đứng bên cạnh Âu Tứ thiếu gia phá lên cười hướng về phía Hạ Thụy Bội chắp tay: “Vị tiểu thư này nói rất đúng, ngay cả Bồ tát, cũng phải ăn cơm, cần cung phụng khói hương, chỉ nhìn người có tiền hay không có tiền, tiểu thư là một người có tiền, đương nhiên có thể đi tới trước mặt bồ tát, như ta không có tiền không có thế lực, tốt nhất nên tìm nơi hẻo lánh tránh bị xấu hổ chết.”
Hạ Thụy Bội liếc mắt: “Ngươi là ai? Ta không nói chuyện với ngươi, ai bảo ngươi tiếp lời.”
Thanh niên kia cười quỷ dị: “Tiểu thư có tiền có thế đã hỏi, người nghèo không dám không đáp. Tại hạ là Mộc Phỉ, quá thật là một người nghèo đến mức thẹn chết đi được.”
“Âu tứ ca, vị bằng hữu kia của huynh rất vô lễ!” Hạ Thụy Bội dậm chân một cái, hận tên nam nhân cười quý quái ma lanh kia muốn chết. Hạ Thụy Hi nghe thấy hai chữ “Mộc Phỉ”, bất giác nhìn hắn vài lần, vị Mộc Phỉ này một thân áo nâu bạc phếch, dáng người trung bình, dung mạo cũng bình thường, nhìn qua bộ dạng uể oải, nhưng khí chất lại rất tốt, trong lúc đưa chân nhấc tay luôn giữ hương vị tiêu sái tự nhiên, thuộc loại nam nhi có khí chất điển hình. Đây chính là người đã thiết kế ra bàn nướng thịt hay sao? Hắn có thể là người cùng xuyên qua hay không? Hạ Thụy Hi nghĩ thầm: “Nếu có cơ hội thử hắn một chút là được.”
Mộc Phỉ thấy Hạ Thụy Hi nhìn hắn, bỡn cợt nháy nháy mắt vài cái với nàng, Hạ Thụy Hi đỏ mặt, vội liếc đảo tròng mắt, giả vờ không nhìn thấy.
Hạ Thụy Hi cảm thấy quần áo trên người mình cũng không có cái gì không ổn, tương xứng với thân phận địa vị của mình, không quá mức lòe loẹt, cũng không khiến người khác coi thường.
Cô bốn nói: “Váy dài như vậy, còn đi hài đế mềm? Lại còn tô son trát phấn dày như thế, đeo nhiều trang sức vậy? Đi thay đổi lại toàn bộ đi.” Chỉ vào Uyển Nhi và Thuần Nhi nói: “Đi tìm cho tiểu thư các ngươi một bộ váy ngắn đơn giản, đổi sang một đôi hài đi đường đế cứng một chút. Tháo hết trang sức trên người nàng ra, chỉ để lại một cây trâm bạc búi tóc thôi, đem toàn bộ son phấn trên mặt rửa sạch sẽ. Động tác nhanh lên, thời gian đã muộn rồi.”
Từ xưa đến nay Hạ Thụy Hi tô son đánh phấn thưởng rất mỏng, thấy bộ dạng nói quá hất hàm khoa trương sai khiến người khác của cô bốn cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng không muốn để Hạ lão gia lo lắng, cũng không muốn để mọi người không thoải mái, cưới híp mắt nhẫn nhịn.
Quần áo Hạ Thụy Bội cũng rất bắt mắt, có chút không đồng tình nói: “Cô, cháu cũng phải thay đồ sao?”
Cô bốn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cháu muốn đổi thì đổi, không muốn đổi cũng không sao cả.”
Hạ Thụy Bội nhìn lên, thấy cô bốn ăn mặc hoa lệ như vậy, so với chính mình chỉ hơn chứ không kém, có thể thấy được đi lên núi lễ phật không cứ phải ăn mặc giản dị. Lại thấy Hạ Thụy Hi đã rửa sạch mặt, chỉ cài một cây trâm bạc, quần áo toàn thân trắng tinh sạch sẽ cực kì đơn giản đi ra, toàn bộ chẳng khác gì với một nha hoàn, liền hạ quyết tâm không thay đồ, sợ sẽ mất thể diện của mình.
Cô bốn lại bảo Hạ Thụy Hi xoay người một vòng cho bà xem, nói váy của nàng vẫn dài, phải may cao lên thêm một đoạn nữa, Hạ Thụy Hi cũng theo lời thực hiện. Chuẩn bị nửa ngày cô bốn mới hài lòng với cách ăn mặc của Hạ Thụy Hi, tuyên bố xuất phát, đoàn người chậm rãi hướng đến Vạn Phật Tự nổi danh ở ngoại thành kinh thành mà đi.
Ngựa vừa tới chân núi liền dừng lại. Hạ Thụy Hi im lặng ló đầu ra bên ngoài xem xét, chỉ thấy một ngọn núi xanh tươi. Trên núi có thể lờ mờ thấy từng đám mây hồng mây tía hòa cùng một mé đầu hồi nhà trắng như tuyết. Dưới chân núi không phải quá vắng vẻ, còn rất náo nhiệt, có cửa hàng khách sạn, có quán rượu, đều chuẩn bị cho khách hành hương. Có thể thấy được Vạn Phật Tự này hương khói cường thịnh.
Xe dừng lại, đã có người tiến đến lớn tiếng gọi to: “Gửi ngựa lại, cho thuê kiệu nhỏ đây, giá cả phải chăng, cam đoan thoải mái sạch sẽ vững vàng nhất.” Hóa ra sơn đạo gập ghềnh lại hẹp nên chỉ có thể để xe dưới chân núi, người nào đến đây cũng phải gửi xe ngựa, thay bằng một chiếc kiệu nhỏ đặc chế lên núi.
Lại có tiểu nhị khách điếm chạy lại vây quanh xe ngựa oang oang không ngừng: “Chư vị khách quan ở trọ không? Tin tức mới nhất, trong chùa nhiều ngày nay đã không tiếp khách, mấy ngày trước khách nhân ngụ ở tỏng chùa đều bị đuổi xuống chân núi, các vị khách quan trước tiên có thể ở lại tiểu điếm đến sáng sớm ngày mai đi lên núi a.”
Trong chùa không tiếp khách đó là không tiếp các khách khác, nhưng không có nghĩa là không tiếp khách nhà Hạ gia. Một quản gia nhà Hạ gia nói: “Cám ơn! Chúng ta không dùng.”
Tiểu nhị nói: “Tiểu nhân không lừa các người đâu. Nếu chư vị không tin có thể đi hỏi thăm, bây giờ các cửa tiệm đều đã đông khách, chỉ có tiểu điếm còn phòng. Nếu chậm thêm chút nữa, hối hận cũng không kịp nha.”
Quản gia nói: “Nếu chúng ta muốn ngủ sẽ về nhà ngủ, đi đi!”
“Có lòng tốt lại bị coi như kẻ lừa gạt, leo lên núi lại đi xuống, cũng đừng trách ta không nói cho các người biết.” Tiểu nhị thấp giọng than thở vài câu, nhăn mặt nhíu mày tránh đường.
Hạ Thụy Bội từ trong xe thấy tất cả những chuyện này, đắc ý nói: “Hừ, thấy ngu chưa, trong chùa đuổi người chính là vì muốn đón chúng ta, chúng ta lại phải đi ở trọ? Không biết phụ thân đã tìm ai, danh tiếng lớn như thế, uy phong quá lớn.”
Hạ Thụy Hi lại có chút chột dạ, chỉ sợ những người kia biết mình đặc biệt hơn, người gian lận là nàng, sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đem cà chua trứng thối đến ném nàng.
Một bà vú của Ngô gia đi đến thi lễ nói: “Nhị vị biểu tiểu thư, phu nhân nhà ta thỉnh nhị vị xuống xe, cần gởi xe ngựa lại ở đây.”
Đợi mọi người xuống xe, xe ngựa đã được người đi tới dẫn tài xế đánh xe ngựa vào chỗ khác, đồng thời đưa tới ba cỗ kiệu nhỏ, chiếc kiệu kia so với kiệu nhỏ bình thường còn chật hơn nhiều, chỉ thích hợp để đi trên đường núi chật hẹp này.
Hạ Thụy Hi nghĩ thầm mình nhất định cũng phải ngồi kiệu lên núi, nàng thấy đường núi gập ghềnh không khỏi có chút do dự, nàng vốn cũng hơi say kiệu, đường gập ghềnh như vậy, chẳng phải nàng sẽ càng say nặng hơn sao?
Sự thật chứng minh, nàng đã quá lo lắng, cô bốn chỉ thuê hai chiếc kiệu nhỏ, một cái để cho chính bà, một cái để cho Hạ Thụy Bội, không có của Hạ Thụy Hi. Cô bốn nói thẳng thế này: “Tuy rằng chúng ta tìm người có quan hệ, thủ đoạn chó chút mờ ám, nhưng trong lòng cháu nhất định phải thành kính, phải luôn chú tâm, nếu thấy mệt thì nghỉ một lát, uống chút nước, mặc kệ cháu đi tới khi nào, một khi đã đi, cũng nhất định phải tự mình đi lên.”
Hèn chi cô bốn bắt nàng phải ăn mặc như vậy, hóa ra muốn nàng thuận tiện hơn lúc leo núi. Hạ Thụy Bội vốn dĩ cũng muốn chứng tỏ bản thân mình thành kính, chính nàng nhìn lại đôi hài đế mềm tinh xảo xinh đẹp của mình, còn có váy dài bằng lụa thêu hoa, lại ngó ánh mặt trời trắng lòa chói chang, không kêu một tiếng chui vào kiệu. Nàng không tin, ngồi kiệu đi lên cầu một quẻ, có thể lập tức thay đổi vận mệnh.
Hạ Thụy Hi nhìn ánh mặt trời chói chang cùng đường núi gập ghềnh, không khỏi âm thần khẽ than một tiếng, Uyển Nhi thấy cơ hội tới, vội lấy từ trong bao quần áo ra một cây dù che trên đầu Hạ Thụy Hi, đã sớm hỏi thăm qua, muốn đi lên Vạn Phật Tự dâng hương nhất định phải đi bộ lên núi, chứng tỏ thành tâm, cho nên nàng đặc biệt chuẩn bị cây dù này, hi vọng có thể lấy được hảo cảm.
Hạ Thụy Hi còn chưa kịp cười, cô bốn đã bắt Uyển Nhi thu dù lại, nghiêm khắc nói: “Đường đều phải đi, lại sợ chút nắng cỏn con ấy? Nếu chị cháy nắng, nuôi vài ngày sẽ trắng ra, nếu có chút khổ thế đã không chịu được, không phải có lỗi với cha cháu vì cháu mà tốn nhiều tâm tư như vậy sao?”
Lời nói ra cứng rắn như vậy, Hạ Thụy Hi còn có thể nói thêm điều gì?
Hạ Thụy Bội sợ nàng bỏ cuộc giữa chừng, bỏ qua cơ hội thắp nén hương đầu tiên, đổi vận cả nhà là chuyện lớn, vội hỏi: “Nhị tỷ, tỷ cố gắng kiên nhẫn một chút đi? Nếu khi nào không đi tiếp được nữa thì nghỉ một lát, ta chờ tỷ.”
Hạ Thụy Hi lên tiếng, giữ vững tinh thần bước lên phía trước. Vì thế, kiệu của cô bốn cùng Hạ Thụy Hi đi đầu, Hạ Thụy Hi cùng mấy nha hoàn bà vú đi giữa, mấy gia đinh tráng kiện mạnh mẽ đi theo sau mang theo hòm xiểng lớn nhỏ áp trận, nhìn qua có chút thú vị buồn cười.
Thật ra Hạ Thụy Hi nghĩ rằng tuy đường đi hơi gập ghềnh, nhưng có thể hít thở một chút không khí mát mẻ, thưởng thức một chút cảnh xuân cùng cảnh đẹp “Thắng tư nhân gian hoa cỏ lụi, hoa đào trên núi mới khai hoa”, coi như một lần leo núi vận động hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Nhưng chỉ một lúc sau, cảnh xuân tươi đẹp cũng không ngăn được vẻ mệt mỏi của thân mình quen được nuông chiều và ánh sáng mặt trời bỏng rát trên đầu.
Cô bốn cùng Hạ Thụy Bội không dừng kiệu lại đợi Hạ Thụy Hi, đã sớm đi lên phía trước, khổ nhất chính là nhóm gia đinh đi theo chân Hạ Thụy Hi, rõ ràng có thể đi nhanh được, nhưng lại không thể đi nhanh, chỉ có thể đi theo vị tiểu thư yêu kiều này chậm chạp tiến lên, cảm giác không thua gì chịu cực hình.
Còn chưa được nửa đường, hai má Hạ Thụy Hi đã đỏ bừng bừng, mồ hôi ướt đẫm quần áo, tuy rằng bọn nha hoàn có mang theo bên mình trà lạnh, nhưng bởi ở đây không có chỗ đi vệ sinh nên cũng không dám uống quá nhiều nước, nhất thời vừa mệt vừa khát, càng đi càng chậm. từ đáy lòng Hạ Thụy Hi thèm được ngồi kiệu như cô bốn và Hạ Thụy Bội, bắt đầu nhìn ngó xung quanh xem có thể có chỗ nào nghỉ ngơi tạm không.
Khi mọi người đang cực kì mệt mỏi, cô bốn rốt cuộc cũng có lòng từ bi sai người đưa tin tới nói phía trước có một cái thảo đình, các nàng đang ở đó chờ Hạ Thụy Hi, tất cả mọi người có thể ở thảo đình đó nghỉ ngơi một lát. Uyển Nhi thở dốc một hơi: “Tiểu thư mệt rồi, nô tì đi nói với bà lớn để nghỉ thêm một lát nha?”
Hạ Thụy Hi lắc đầu, không thể trách cô bốn nhẫn tâm không chịu để cho mọi người nghỉ ngơi thêm một lát, chỉ vì đi đường mệt mỏi, không thể nghỉ nhiều, càng nghỉ càng mệt, càng mệt càng không muốn đi. Đạo lý này nàng vẫn biết.
Mông Hạ Thụy Hi vừa mới đụng được tới ghế đá trong thảo đình, không kịp thở liền kêu Thuần Nhi mau nhìn mặt giúp nàng xem, mồ hôi chảy qua chỗ nào mà đau đớn quá vậy. Thuần Nhi vừa lại gần đã kinh hô: “Ôi cha, cháy nắng đỏ quá đi.” Đưa tay vừa sờ, nóng bỏng nóng bỏng, e rằng đã bị say nắng. Cô bốn thản nhiên nói: “Không chịu được? Đợi lát nữa lên đỉnh núi, rửa sạch mặt, ta lấy thuốc mỡ cho cháu bôi vào sẽ hết đau.”
Hạ Thụy Hi sợ cô bốn nghĩ nàng yếu ớt, vội nói: “Chịu được, chịu được.” Lại không kìm lòng được khẽ xoa xoa chân, thân mình được nuông chiều quen rồi, rốt cuộc vẫn không chịu khổ giỏi được như kiếp trước a.
Cô bốn đứng dậy: “Chịu được liền lên đường thôi? Cháu đi quá châm, đi tới trễ sợ không tìm được đúng người nhờ việc.”
Hạ Thụy Hi cứng cỏi chịu đau đứng dậy. Lòng bàn chân vô cùng đau đớn, e rằng đã sưng lên, liền nói: “Cô, chân của cháu chỉ sợ đã sưng lên, để cháu xem chân thế nào, có được không?”
Rất có thể bởi nguyên nhân trên chùa không tiếp khách, ở sơn đọa rất thanh tĩnh, cơ bản không có người đi lại, cô bốn vốn định đồng ý, nhưng nhìn xung quanh, lại thấy cuối sơn đạo, từ hướng trên chùa có mấy nam tử trẻ tuổi đang đi tới, bộ dáng kia cũng đang hướng về phía thảo đình này nghỉ ngơi, liền đổi ý: “Nơi này bất tiện, để cho người khác thấy chân của cháu, còn ra thể thống gì? Kiên nhẫn một chút đi.”
Hạ Thụy Hi không để ý lắm, Hạ Thụy Bội đã nhìn rõ người đang tới là ai, muốn ngồi thêm một chút chào hỏi người ta, liền nói: “Cô, Nhị tỷ của cháu từ khi ra đời tới nay chưa từng đi đường xa như vậy, để nàng nghỉ thêm một lát đi.”
Cô bốn nhướn mày: “Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng đi đường xa như vậy? Hiện tại bảo nàng phải đi! Nàng đến đây làm gì? Tới hưởng phúc chắc?”
Hạ Thụy Bội vừa nghe, cơn tức xông lên đầu, hơn nữa bình thường nàng cũng không thích cô bốn, liền cãi lại: “Nhị tỷ ta mặc dù không phải đến hưởng phúc, nhưng ngài đối xử với tỷ ấy cũng quá mức hà khắc, để nàng nghỉ thêm một lát có sao đâu?”
Hạ Thụy Hi nghĩ Hạ Thụy Bội thật sự yêu thương nàng mới tranh cãi với cô bốn, vội kéo nàng lại, cười làm lành nói: “Cô, Bội Bội thương cháu thôi. Chúng ta đi thôi?” Lại thấp giọng nói: “Bội Bội, ta chịu được.”
Cô bốn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân cháu đem hai tỷ muội giao cho ta, liền không cho phép các cháu làm ẩu! Hi Hi, cháu không muốn đi cũng phải đi cho ta!” Lại chỉ vào Hạ Thụy Bội: “Còn cháu nữa, cháu thích đi hay không đều tùy vào cháu! Không muốn đi ta sẽ phải người lập tức đưa cháu xuống núi, dù sao cháu cũng chỉ đi du ngoạn, muốn đi phải nghe theo lời của ta.”
Hạ Thụy Hi thấy Hạ Thụy Bội không phục trợn to hai mắt, vội thấp giọng khuyên nhủ: “Ngày mai không phải muội muốn đi dâng hương xin quẻ sao? Đã lên đến lưng chừng núi này rồi, không nên bỏ dở nửa chừng.”
Hạ Thụy Bội trầm mặt cắn răng xoay người đi lên trên kiệu, lúc này mấy nam tử trẻ tuổi kia đã đến gần. Hạ Thụy Bội đổi thành khuôn mặt tươi cười, làm bộ ngạc nhiên nói: “Ôi, đây không phải là Âu Tứ ca hay sao? Âu tứ ca, tại sao các huynh lại tới nơi này?”
Hạ Thụy Hi nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy mấy nam tử đang đi thẳng tới, ba người đang cúi đầu nói chuyển với nhau ở giữa đám đó không phải có vị Âu Tứ thiếu gia chẳng coi ai ra gì kia hay sao? Những người khác bên cạnh hắn nàng không nhận ra, nhưng có một thiếu niên thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu đang dùng loại ánh mắt căm hận trừng mắt nhìn nàng? Người còn lại mặc quần áo bạc phếch cũng quá vô lễ, cười như không cười nhìn nàng, làm cho người khác cảm thấy thật sự không thoải mái.
Hạ Thụy Hi không khỏi khó chịu liếc mắt.
Âu Tứ thiếu gia đứng nguyên tại chỗ, thi lễ từ xa: “Chào nhị vị muội muội.”
Hạ Thụy Hi nhìn thấy Âu Tứ thiếu gia liền nhớ lại chính mình bị ghét bỏ thế nào, không khỏi nghiến răng nghĩ thầm không thèm chào lại, lại sợ người ta cười mình hẹp hòi, chận chạp nhún người, trốn sau lưng cô bốn không nói lời nào. Hạ Thụy Bội cũng trả lễ, cười hì hì nói: “Âu tứ ca, các người cũng đến thắp hương sao?”
Âu Tứ thiếu gia cõn chưa trả lời, mặt cô bốn đã đen như sắt, hung hăng trừng mắt lườm Hạ Thụy Bội một cái khiến Hạ Thụy Bội sợ tới mức rụt cổ lại, cúi đầu không dám lên tiếng. Cô bốn thấy nàng nghe lời, lúc này mới nghiêm trang nói: “Chính là tứ công tử của nhà Âu Nhị lão gia Âu Chi Quân ở Tây Kinh sao?” Sau khi xác nhận, nói thêm ba câu liền nhận hắn là thế chất. (Cháu trai)
Âu Tứ thiếu gia không biết cô bốn, có điều nhìn bộ dáng của bà tương tự vài phần với Hạ lão gia, liền đoán được đại khái bà là cô của hai tỷ muội Hạ Thụy Hi, hành lễ vấn an theo đúng lễ nghi chu đáo. Trong lúc thủ lễ khiêm tốn, ánh mắt chỉ nhìn về phía cô bốn chứ không hề hướng lên trên người hai cô thiếu nữ liếc mắt nửa phần, cô bốn thấy vậy âm thần gật đầu.
Uyển Nhi lặng lẽ kề tai Hạ Thụy Hi nói nhỏ: “Tiểu thư, thấy vị công tử đứng bên cạnh Âu Tứ thiếu gia kia không? Chính là vị công tử thân hình cao lớn, mặt mũi khác với người thường, mặc áo choàng đỏ thẫm kia kìa, hắn chính là người ném viên tuyết làm người bị thương đó.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe, cơn giận bốc ngùn ngụt lên trong lòng: “Xú tiểu tử kia đánh bà cô đây gần chết còn chưa tính sổ, bây giờ còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Thực là muốn chết.” Không khỏi cũng hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia.
Ánh mắt hai người hung ác chạm nhau, nghĩ chỉ muốn đem tiểu tử ghê tởm kia đánh cho thành đầu heo để báo thù; một người vừa bị trên chùa đuổi xuống, không thắp được nén hương đầu tiên, thù cũ chưa xong lại thêm thù mới, nhìn nữ nhân trước mặt thế nào cũng thấy thật đáng giận, hận không thể đi lên đánh nàng mười trận tám cái, giáo huấn nàng một chút mới hả giận. (Bố này đàn bà dữ =.=)
Âu Tứ thiếu gia ở bên này hàn huyên với cô bốn xong, hữu lễ cáo từ muốn đi. A Khác bị ánh mắt khiêu khích của Hạ Thụy Hi kích cho muốn nổi điên, sống chết không chịu đi, trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi chằm chằm: “Ta cũng dựa vào hai cái đùi đi tới đây, nàng ta dựa vào cái gì một mình đến chiếm cả chùa? Dựa vào cái gì có thể thắp nén hương đầu tiên? Có tiền giỏi lắm sao? Có tiền có thể mua được quyền quý muốn làm gì thì làm sao? Đợi ta xuống núi sẽ nói cho tất cả mọi người biết hòa thượng ở đó nhận tiền trái lương tâm, cửa Phật không thanh tịnh, tràn ngập hơi tiền!”
Mặt cô bốn nổi gân xanh, đang nhịn cơn tức lại, giả vờ coi như người trong nhà chẳng ai mua nổi tăng nhân trong chùa kia, cười lớn nhìn Âu Tứ thiếu gia nói: “Thế chất à, đây là chuyện gì vậy? Vị tiểu công tử này là ai?”
“Xin lỗi Ngô phu nhân, biểu đệ của ta vốn dĩ cũng muốn thắp nén hương đầu này, ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, mấu ngày trước đây đã đợi ở trong chùa. Ai ngờ sáng nay lại bị tăng nhân trong chùa đuổi đi, nói là trong chùa cần tiếp đãi khách quý, không tiếp khác nhân bình thường. Trong lòng hắn có chút buồn bực, trẻ người non dạ, cho nên nói năng lung tung, hiểu lầm phu nhân cùng nhị vị muội muội, xin các vị thứ lỗi.” Trong lòng Âu Tứ thiếu gia cũng không thoải mái, lời nói ea, nghe ẽo không có ý gì đặc biệt, từng câu cẩn thận nhất cũng khiến cho cả đám Hạ gia đều đỏ mặt không nói gì.
Âu Tứ thiếu gia thấp giọng trách A Khác, A Khác vất vả lắm mới nhịn được, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt xem thường khiêu khích của Hạ Thụy Hi, hình như đang nói: “Ngươi chẳng là cái thá gì cả, đồ hèn kém! Có gan thì ngươi tới đây.” Nhất thời không nhịn được giận dỗi đi lên trên núi: “Tối nay ta cứ không đi đấy, xem đám hòa thượng thối đó có dám làm gì ta không! Có tiền có quyền cậy mạnh hiếp yếu mà được sao?”
“A Khác, đệ quên lúc trước ta đã nói gì với đệ rồi sao?:” Âu Tứ thiếu gia giữ chặt A Khác, lại liếc mắt nhìn Hạ Thụy Hi thâm ý sâu xa, giống như cảnh cáo nàng không nên tiếp tục khiêu khích A Khác. Hạ Thụy Hi cũng không muốn ở phía sau gây chuyện, huống hồ chuyện thắp hương này cũng tự có chút đuối lý, cũng hơi mờ ám, liền cúi đầu.
Mắt thấy chuyện này tưởng đã xong xuôi, ao ngờ Hạ Thụy Bội không nhìn được, cũng không nghe thêm được nữa: “Đạo lý ở đời vốn là như thế, có bản lĩnh ngươi cũng làm vậy đi? Chính mình không có tiền chẳng có quyền, lại tới tìm mấy người đàn bà phụ nữ chúng ta gây sự, thật sự chưa từng thấy qua loại nam nhân nào như ngươi. Nếu ta là ngươi, xấu hổ mắc cỡ chết đi được mất.”
Những lời này của Hạ Thụy Bội có vẻ chọc đúng chỗ ngứa, A Khác hét lên một tiếng, nắm chặt nắm tay, hai mắt đổ ngầu nâng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Trong mắt kia hàn ý lấp lánh, khiến cho trong lòng Hạ Thụy Bội run sợ, lắp bắp nói: “Ngươi hung hăng cái gì? Ta nói sai rồi sao? Âu tứ ca, vị biểu đệ này của huynh chẳng nói lý lẽ, huynh cũng không quản sao?”
Thanh niên quần áo bạc phếch đứng bên cạnh Âu Tứ thiếu gia phá lên cười hướng về phía Hạ Thụy Bội chắp tay: “Vị tiểu thư này nói rất đúng, ngay cả Bồ tát, cũng phải ăn cơm, cần cung phụng khói hương, chỉ nhìn người có tiền hay không có tiền, tiểu thư là một người có tiền, đương nhiên có thể đi tới trước mặt bồ tát, như ta không có tiền không có thế lực, tốt nhất nên tìm nơi hẻo lánh tránh bị xấu hổ chết.”
Hạ Thụy Bội liếc mắt: “Ngươi là ai? Ta không nói chuyện với ngươi, ai bảo ngươi tiếp lời.”
Thanh niên kia cười quỷ dị: “Tiểu thư có tiền có thế đã hỏi, người nghèo không dám không đáp. Tại hạ là Mộc Phỉ, quá thật là một người nghèo đến mức thẹn chết đi được.”
“Âu tứ ca, vị bằng hữu kia của huynh rất vô lễ!” Hạ Thụy Bội dậm chân một cái, hận tên nam nhân cười quý quái ma lanh kia muốn chết. Hạ Thụy Hi nghe thấy hai chữ “Mộc Phỉ”, bất giác nhìn hắn vài lần, vị Mộc Phỉ này một thân áo nâu bạc phếch, dáng người trung bình, dung mạo cũng bình thường, nhìn qua bộ dạng uể oải, nhưng khí chất lại rất tốt, trong lúc đưa chân nhấc tay luôn giữ hương vị tiêu sái tự nhiên, thuộc loại nam nhi có khí chất điển hình. Đây chính là người đã thiết kế ra bàn nướng thịt hay sao? Hắn có thể là người cùng xuyên qua hay không? Hạ Thụy Hi nghĩ thầm: “Nếu có cơ hội thử hắn một chút là được.”
Mộc Phỉ thấy Hạ Thụy Hi nhìn hắn, bỡn cợt nháy nháy mắt vài cái với nàng, Hạ Thụy Hi đỏ mặt, vội liếc đảo tròng mắt, giả vờ không nhìn thấy.
/72
|