Trong khí đám tùy tùng của Triệu Minh Thao đang kêu la huyên náo, Hạ Thụy Hi thử hướng về phía rừng cây bên đường chậm rãi thay đổi vị trí bước chân. Khi đi đến bên cạnh rừng cây, nàng hơi đắc ý, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, nàng đã đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của Triệu Minh Thao. Một đại hán như tòa tháp sắt mặt không đổi sắc dừng lại trước mặt của nàng: “Nhị tiểu thư, trong rừng núi nhiều dã thú, chủ nhân của chúng ta đã thông báo không được để ngài đi loạn.”
“Ta muốn đi vệ sinh.” Hạ Thụy Hi mặt không đỏ tim không nhảy.
“Không được.” So với nàng đại hán còn mặt dày hơn.
Hạ Thụy Hi tức giận dậm chân: “Ta chỉ đi vào trong đó ngồi nghỉ một chút cũng không được sao?”
Đại hán gật gật đầu, giống như môn thần im lặng trấn giữ ở bìa rừng.
Hạ Thụy Hi đi đến một gốc cây cách đó không xa ngồi xuống, nghiến răng oán hận trừng mắt nhìn đại hán, đại hán chẳng có cảm giác gì, quay lưng về phía núi rừng đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Minh Thao, khóe mắt liếc xéo nhất cử nhất động của Hạ Thụy Hi.
Dưới sự giám thị chặt chẽ như thế, dường như Hạ Thụy Hi không thể đi được, lúc này trong rừng vang lên một loạt tiếng kêu, tiếp đó khói đặc cuồn cuộn, hơn mười người che mặt quần áo quái dị, cao giọng hô, tay cầm đuốc, gậy gỗ, chuẩn bị vọt ra.
Hạ Thụy Hi kích động đứng dậy: “Là sơn tặc thật?” Náo loạn đi, náo loạn đi, càng náo loạn càng tốt.
Đại hán đã chạy tới đem Hạ Thụy Hi đặt trong phạm vi bảo hộ của hắn: “Nhị tiểu thư đừng đi lung tung, sợ rằng kẻ địch sẽ ngộ thương ngài!”
Hạ Thụy Hi nháy cẩng lên chỉ về phía Triệu Minh Thao – giờ phút này rõ ràng hắn đã rơi xuống hạ phong: “Ngươi còn không đi giúp công tử nhà ngươi? Ai nha, nguy hiểm quá, quả là sơn tặc lợi hại.”
Đại hán quay đầu lại, có người bịt mặt trong rừng nhanh chóng nhảy vọt ra, tay cầm một cây đại bổng từ phía sau ném ngã đại hán, không đợi người nọ đứng dậy, Hạ Thụy Hi đã nhân cơ hội nhanh như cắt trốn vào trong rừng.
Quả nhiên tiềm lực của con người khi trong lúc nguy hiểm có thể kích phát ra gấp mười gấp trăm lần, Hạ Thụy Hi nhanh chóng rời xa khỏi khu rừng nguy hiểm này, đem tất cả những ồn áo kia bỏ lại phía sau đầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng có cảm giác có người luôn im lặng đi sau lưng nàng, nàng không dám quay đầu lại, không phân biệt phương hướng, hoảng hốt chạy bừa, mặc kệ có đường hay không chỉ cần có thể lọt người qua là được, còn chỉ chọn những vùng núi đá san sát, chật hẹp chỉ có thể dành cho những người dáng người nhỏ gầy như nàng mới có thể lách qua. Chân đau, hài rơi cũng không quan tâm, chỉ cần nàng có thể chạy ra ngoài trời, mọi chuyện đều tốt.
“Từ từ thôi, đợi một chút. Ngươi đi lầm đường rồi! Đây là đường đi sang một ngọn núi khác!” Có tiếng đán ông ở sau lưng nàng liều mạng kêu lên, không cần quan tâm, hắn ta đang nói luyên thuyên gì vậy? Tiếp tục chạy. Tiếng nói càng lúc càng gần, Hạ Thụy Hi cũng càng lúc càng sợ hãi, chân đã mất cảm giác chỉ biết di động máy móc, hô hấp khô khốc đau đớn, thở không nổi, nàng vẫn không dám ngừng lại, nàng chưa từng có khát vọng mình được là người sắt vô địch, hoặc là siêu nhân đến vậy, có thể không sợ hãi, tinh lực dồi dào hoành hành trong núi rừng.
“Ngươi bị khùng hả! Hạ Thụy Hi! Ta nói với ngươi ngươi không nghe thấy hả?” Người nọ thở hồng hộc, lại vô cùng tức giận kêu lên: “Ta là Âu Thanh Cẩn.”
Một tiếng này so với mười tiếng kêu đứng lại của hắn còn có tác dụng hơn nhiều, nàng quay đầu lại, Âu Tứ thiếu gia đứng cách nàng không xa xanh mặt nhìn nàng, tóc không hề trơn bóng, mặt đầy mồ hôi, trên cổ còn quấn một chiếc khăn tay buồn cười – chính là cái đồ vừa rồi hắn dùng để che mặt.
Hạ Thụy Hi vừa nhìn thấy hắn, cả người đều mềm nhũn gục xuống, không quan tâm mặt đất có bẩn hay không, đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc từng ngụm, vẫn không quên bày ta nụ cười nịnh hót: “Ra là huynh, Âu Tứ ca.”
Hạ Thụy Hi tự động đem cách xưng hô “Âu Tứ thiếu gia” đổi thành “Âu Tứ ca”. Trong lòng rõ ràng không muốn nịnh hót nhưng mà, nàng có ngốc cũng hiểu được hắn đã cứu nàng, tại sao hắn lại đến cứu nàng? Nhưng lúc ở trong chùa, các nàng chỉ quen biết hắn, đương nhiên hắn là người có khả năng Hạ Thụy Bội sẽ tìm tới cầu cứu nhất. Hóa ra hắn chính là kẻ che mặt a? Ngẫm lại cũng phải, hắn có quen biết với Triệu Minh Thao, nhưng vẫn mạo hiểm đắc tội với Triệu Minh Thao tới đây cứu nàng, không thể không nói, Hạ Thụy Hi đặc biệt cảm động, cho nên nhìn hắn vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ ơn cứu mạng.”
Sắc mặt Âu Thanh Cẩn dễ nhìn hơn một chút, phất tay áo: “Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, ta đương nhiên không thể nhìn muội gặp nạn. Lúc trước ta không dám gọi muội, sợ người khác nghe thấy tiếng của chúng ta, nhưng mà sau đó thấy muội chẳng hiểu sao chỉ lo cúi đầu liều mạng chạy, ta kêu như thế nào muội cũng không ngừng lại? Giờ thì tốt rồi, đi lệnh khỏi đường chính một đoạn xa, nhưng chúng ta có thể quay về được.”
Hạ Thụy Hi ngại ngùng, cái này không thể trách nàng, nàng rất sợ, hơn nữa cũng không thân với hắn nên không thể vừa nghe tiếng liền nhận ra là ai, cho nên nàng không nhận ra tiếng nói của hắn cũng không khó hiểu.
Bộ dạng của Hạ Thụy Hi lúc này trông cực kì thảm hại, mồ hôi đầm đìa đầy mặt, da đỏ hồng lên, trang sức vàng bạc châu ngọc đeo trên đầu không biết đã chạy đi đâu, tóc rối tung lên như kẻ điên, trên quần áo toàn bùn đất và rách rưới vì bị bụi gai cào rách, một chân còn không thấy hài, lộ ra chiếc tất lầy lội. Bộ dạng nàng thảm hại, động tác càng khó xem, hai chân vươn dài ra dưới đất cũng không thu lại, còn cong cong thắt lưng, mồm thở hồng hộc như chó thở.
Âu Tứ thiếu gia nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nàng, khe khẽ nhíu mày, ở trong ấn tượng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào không để ý đến dáng vẻ như vậy. Những nữ nhân trước đây hắn quen, cho dù là bà vú sai vặt đẳng cấp thấp nhất, hay người đàn bà chanh chua trên phố, ở trước mặt đàn ông cũng chú ý hình tượng hơn Hạ Thụy Hi, càng không cần nói đến những danh môn khuê tú hắn quen biết. Đại khái thật sự rất khó xem, hắn quay mặt đi, chỉ chỉ mảnh rừng bên kia: “Bên kia địa hình bằng phẳng hơn một chút, cũng bí mật hơn, chúng ta đi qua bên đó nghỉ tạm.”
Hạ Thụy Hi không thấy bộ dạng mình thảm hại thế nào, nhưng nàng có thể nhìn ta người ta tuy rằng cứu nàng, nhưng không thích nàng, vẫn còn rất coi thường nàng. Làm người cần tự giác, không thể tiếp tục để cho người ta chán ghét, càng không thể để cho người ta thấy nàng phiền phức bò qua mặc kệ nàng, nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ Triệu Minh Thao có tìm đến hay không, nàng đều phải mặt dày mày dạn quần lấy trước mặt nam nhân này, đến khi nào hắn đuổi nàng về bên cạnh Hạ lão gia mới thôi, cho nên nàng rất tự giác đứng lên nghe lệnh.
Nàng thực bi thảm phát hiện ra vừa rồi chạy băng băng không cần mạng đã hút hết toàn bộ sức lực của nàng, không chỉ nói bước đi, ngay cả đứng lên nàng cũng không có sức, nàng có nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Âu Tứ Ca, có thể để ta nghỉ ở chỗ này một lát được không?”
Âu Tứ thiếu gia cau mày nhìn nàng: “Nơi này không thể ở lâu.”
“Ta thật sự không đi nổi nữa.”
Hạ Thụy Hi thấy Âu Tứ thiếu gia nghi hoặc nhìn nàng, dường như đang nói, mới vừa rồi còn chạy trốn nhanh hơn thỏ, gọi như thế nào cũng không nghe, tại sao lúc này lại không nhúc nhích được vậy?
Nàng lắp bắp giải thích: “À, giống như một con ngựa già, nếu hàng ngày huynh bắt nó hoạt động thì không sao, nhưng đổ nhiên huynh cho nó đi ngủ sau đó liền phát hiện ra nó không nhúc nhích được, huynh hiểu không? Vừa rồi ta đi liên tục không dừng, còn có thể đi thêm được một lát, hiện tại thì khó rồi, nó không nghe lệnh của ta.” Nàng xấu hổ chỉ chỉ chân mình. Mặc dù so sánh như vậy không thỏa đáng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không tìm ra hình tượng nào thích hợp hơn để ví dụ với tình hình này bây giờ.
“Một con ngựa già?” Âu Tứ thiếu gia mày nhíu chặt lại, đây là so sánh gì vậy? Nhưng xem như hắn cũng đã hiểu được ý nàng. Nói chính xác, nàng chỉ dựa vào ý chí mới kiên trì được đến bây giờ, hiện tại hơi sức đã hết rồi, nàng liền không nhúc nhích được. Hắn nhìn bốn phía, do dự một chút, bắt tay đưa đến trước mặt nàng.
“Ta muốn đi vệ sinh.” Hạ Thụy Hi mặt không đỏ tim không nhảy.
“Không được.” So với nàng đại hán còn mặt dày hơn.
Hạ Thụy Hi tức giận dậm chân: “Ta chỉ đi vào trong đó ngồi nghỉ một chút cũng không được sao?”
Đại hán gật gật đầu, giống như môn thần im lặng trấn giữ ở bìa rừng.
Hạ Thụy Hi đi đến một gốc cây cách đó không xa ngồi xuống, nghiến răng oán hận trừng mắt nhìn đại hán, đại hán chẳng có cảm giác gì, quay lưng về phía núi rừng đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Minh Thao, khóe mắt liếc xéo nhất cử nhất động của Hạ Thụy Hi.
Dưới sự giám thị chặt chẽ như thế, dường như Hạ Thụy Hi không thể đi được, lúc này trong rừng vang lên một loạt tiếng kêu, tiếp đó khói đặc cuồn cuộn, hơn mười người che mặt quần áo quái dị, cao giọng hô, tay cầm đuốc, gậy gỗ, chuẩn bị vọt ra.
Hạ Thụy Hi kích động đứng dậy: “Là sơn tặc thật?” Náo loạn đi, náo loạn đi, càng náo loạn càng tốt.
Đại hán đã chạy tới đem Hạ Thụy Hi đặt trong phạm vi bảo hộ của hắn: “Nhị tiểu thư đừng đi lung tung, sợ rằng kẻ địch sẽ ngộ thương ngài!”
Hạ Thụy Hi nháy cẩng lên chỉ về phía Triệu Minh Thao – giờ phút này rõ ràng hắn đã rơi xuống hạ phong: “Ngươi còn không đi giúp công tử nhà ngươi? Ai nha, nguy hiểm quá, quả là sơn tặc lợi hại.”
Đại hán quay đầu lại, có người bịt mặt trong rừng nhanh chóng nhảy vọt ra, tay cầm một cây đại bổng từ phía sau ném ngã đại hán, không đợi người nọ đứng dậy, Hạ Thụy Hi đã nhân cơ hội nhanh như cắt trốn vào trong rừng.
Quả nhiên tiềm lực của con người khi trong lúc nguy hiểm có thể kích phát ra gấp mười gấp trăm lần, Hạ Thụy Hi nhanh chóng rời xa khỏi khu rừng nguy hiểm này, đem tất cả những ồn áo kia bỏ lại phía sau đầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng có cảm giác có người luôn im lặng đi sau lưng nàng, nàng không dám quay đầu lại, không phân biệt phương hướng, hoảng hốt chạy bừa, mặc kệ có đường hay không chỉ cần có thể lọt người qua là được, còn chỉ chọn những vùng núi đá san sát, chật hẹp chỉ có thể dành cho những người dáng người nhỏ gầy như nàng mới có thể lách qua. Chân đau, hài rơi cũng không quan tâm, chỉ cần nàng có thể chạy ra ngoài trời, mọi chuyện đều tốt.
“Từ từ thôi, đợi một chút. Ngươi đi lầm đường rồi! Đây là đường đi sang một ngọn núi khác!” Có tiếng đán ông ở sau lưng nàng liều mạng kêu lên, không cần quan tâm, hắn ta đang nói luyên thuyên gì vậy? Tiếp tục chạy. Tiếng nói càng lúc càng gần, Hạ Thụy Hi cũng càng lúc càng sợ hãi, chân đã mất cảm giác chỉ biết di động máy móc, hô hấp khô khốc đau đớn, thở không nổi, nàng vẫn không dám ngừng lại, nàng chưa từng có khát vọng mình được là người sắt vô địch, hoặc là siêu nhân đến vậy, có thể không sợ hãi, tinh lực dồi dào hoành hành trong núi rừng.
“Ngươi bị khùng hả! Hạ Thụy Hi! Ta nói với ngươi ngươi không nghe thấy hả?” Người nọ thở hồng hộc, lại vô cùng tức giận kêu lên: “Ta là Âu Thanh Cẩn.”
Một tiếng này so với mười tiếng kêu đứng lại của hắn còn có tác dụng hơn nhiều, nàng quay đầu lại, Âu Tứ thiếu gia đứng cách nàng không xa xanh mặt nhìn nàng, tóc không hề trơn bóng, mặt đầy mồ hôi, trên cổ còn quấn một chiếc khăn tay buồn cười – chính là cái đồ vừa rồi hắn dùng để che mặt.
Hạ Thụy Hi vừa nhìn thấy hắn, cả người đều mềm nhũn gục xuống, không quan tâm mặt đất có bẩn hay không, đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc từng ngụm, vẫn không quên bày ta nụ cười nịnh hót: “Ra là huynh, Âu Tứ ca.”
Hạ Thụy Hi tự động đem cách xưng hô “Âu Tứ thiếu gia” đổi thành “Âu Tứ ca”. Trong lòng rõ ràng không muốn nịnh hót nhưng mà, nàng có ngốc cũng hiểu được hắn đã cứu nàng, tại sao hắn lại đến cứu nàng? Nhưng lúc ở trong chùa, các nàng chỉ quen biết hắn, đương nhiên hắn là người có khả năng Hạ Thụy Bội sẽ tìm tới cầu cứu nhất. Hóa ra hắn chính là kẻ che mặt a? Ngẫm lại cũng phải, hắn có quen biết với Triệu Minh Thao, nhưng vẫn mạo hiểm đắc tội với Triệu Minh Thao tới đây cứu nàng, không thể không nói, Hạ Thụy Hi đặc biệt cảm động, cho nên nhìn hắn vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ ơn cứu mạng.”
Sắc mặt Âu Thanh Cẩn dễ nhìn hơn một chút, phất tay áo: “Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, ta đương nhiên không thể nhìn muội gặp nạn. Lúc trước ta không dám gọi muội, sợ người khác nghe thấy tiếng của chúng ta, nhưng mà sau đó thấy muội chẳng hiểu sao chỉ lo cúi đầu liều mạng chạy, ta kêu như thế nào muội cũng không ngừng lại? Giờ thì tốt rồi, đi lệnh khỏi đường chính một đoạn xa, nhưng chúng ta có thể quay về được.”
Hạ Thụy Hi ngại ngùng, cái này không thể trách nàng, nàng rất sợ, hơn nữa cũng không thân với hắn nên không thể vừa nghe tiếng liền nhận ra là ai, cho nên nàng không nhận ra tiếng nói của hắn cũng không khó hiểu.
Bộ dạng của Hạ Thụy Hi lúc này trông cực kì thảm hại, mồ hôi đầm đìa đầy mặt, da đỏ hồng lên, trang sức vàng bạc châu ngọc đeo trên đầu không biết đã chạy đi đâu, tóc rối tung lên như kẻ điên, trên quần áo toàn bùn đất và rách rưới vì bị bụi gai cào rách, một chân còn không thấy hài, lộ ra chiếc tất lầy lội. Bộ dạng nàng thảm hại, động tác càng khó xem, hai chân vươn dài ra dưới đất cũng không thu lại, còn cong cong thắt lưng, mồm thở hồng hộc như chó thở.
Âu Tứ thiếu gia nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nàng, khe khẽ nhíu mày, ở trong ấn tượng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào không để ý đến dáng vẻ như vậy. Những nữ nhân trước đây hắn quen, cho dù là bà vú sai vặt đẳng cấp thấp nhất, hay người đàn bà chanh chua trên phố, ở trước mặt đàn ông cũng chú ý hình tượng hơn Hạ Thụy Hi, càng không cần nói đến những danh môn khuê tú hắn quen biết. Đại khái thật sự rất khó xem, hắn quay mặt đi, chỉ chỉ mảnh rừng bên kia: “Bên kia địa hình bằng phẳng hơn một chút, cũng bí mật hơn, chúng ta đi qua bên đó nghỉ tạm.”
Hạ Thụy Hi không thấy bộ dạng mình thảm hại thế nào, nhưng nàng có thể nhìn ta người ta tuy rằng cứu nàng, nhưng không thích nàng, vẫn còn rất coi thường nàng. Làm người cần tự giác, không thể tiếp tục để cho người ta chán ghét, càng không thể để cho người ta thấy nàng phiền phức bò qua mặc kệ nàng, nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ Triệu Minh Thao có tìm đến hay không, nàng đều phải mặt dày mày dạn quần lấy trước mặt nam nhân này, đến khi nào hắn đuổi nàng về bên cạnh Hạ lão gia mới thôi, cho nên nàng rất tự giác đứng lên nghe lệnh.
Nàng thực bi thảm phát hiện ra vừa rồi chạy băng băng không cần mạng đã hút hết toàn bộ sức lực của nàng, không chỉ nói bước đi, ngay cả đứng lên nàng cũng không có sức, nàng có nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Âu Tứ Ca, có thể để ta nghỉ ở chỗ này một lát được không?”
Âu Tứ thiếu gia cau mày nhìn nàng: “Nơi này không thể ở lâu.”
“Ta thật sự không đi nổi nữa.”
Hạ Thụy Hi thấy Âu Tứ thiếu gia nghi hoặc nhìn nàng, dường như đang nói, mới vừa rồi còn chạy trốn nhanh hơn thỏ, gọi như thế nào cũng không nghe, tại sao lúc này lại không nhúc nhích được vậy?
Nàng lắp bắp giải thích: “À, giống như một con ngựa già, nếu hàng ngày huynh bắt nó hoạt động thì không sao, nhưng đổ nhiên huynh cho nó đi ngủ sau đó liền phát hiện ra nó không nhúc nhích được, huynh hiểu không? Vừa rồi ta đi liên tục không dừng, còn có thể đi thêm được một lát, hiện tại thì khó rồi, nó không nghe lệnh của ta.” Nàng xấu hổ chỉ chỉ chân mình. Mặc dù so sánh như vậy không thỏa đáng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không tìm ra hình tượng nào thích hợp hơn để ví dụ với tình hình này bây giờ.
“Một con ngựa già?” Âu Tứ thiếu gia mày nhíu chặt lại, đây là so sánh gì vậy? Nhưng xem như hắn cũng đã hiểu được ý nàng. Nói chính xác, nàng chỉ dựa vào ý chí mới kiên trì được đến bây giờ, hiện tại hơi sức đã hết rồi, nàng liền không nhúc nhích được. Hắn nhìn bốn phía, do dự một chút, bắt tay đưa đến trước mặt nàng.
/72
|