Tới giờ ăn cơm trưa, có nửa canh giờ nghỉ ngơi. Hạ lão gia cùng Âu Nhị lão gia hăng hái bừng bừng đi qua một bên, không có quản lý hướng đi của bọn trẻ. Vì sự tồn tại lâu dài của hai gia tộc, cả hai bọn họ đều cần lực lượng của đối phương, bọn họ rất vừa ý với việc hôn nhân này, rất quý trọng cơ hội hợp tác lần này, cũng rất lo lắng về hai kẻ thù nhìn nhau không hòa hợp kia, sở dĩ bọn họ lựa cọn cách kết giao cùng trở về Tây Kinh, cũng muốn cho Hạ Thụy Hi và Âu Thanh Cẩn có thể có thêm chút thời gian ở chung, hòa hoãn hiểu rõ lẫn nhau hơn, không nên đem mọi chuyện trở thành tình trạng không thể cứu vãn.
Nhưng hai nhân vật chính rõ ràng không có tính tự giác, Âu Thanh Cẩn bưng một ly trà ngồi bên cửa sổ, không nói một lời. Hạ Thụy Hi thì đi cùng nha hoàn, đi lung tung hoạt động chân tay một chút, hai người căn bản không liếc mắt nhìn nhau lấy một cái. Mấy đóa hoa nhỏ tô vẽ kia, cùng lắm chỉ là một loạt nhạc đệm râu ria thôi. Người tặng hoa vô tâm, người nhận hoa cũng vô ý, chẳng qua chỉ phối hợp mà thôi.
A Khác bưng một cái ghê băng rúc vào trong góc, đưa mắt truy tìm bóng hình gầy yếu của Hạ Thụy Bội.
Có ngàn vạn lý do để chán ghét một người, nhưng động tâm với một người lại không cần lý do, chỉ cần một nụ cười, chỉ cần một câu nói, hoặc là bất chợt thấy thương cảm, tóm lại có thể làm cho tim bạn đập nhanh hơn, vậy là đủ.
Sáng tinh mơ ngày đó dâng hương ở Vạn Phật Tự, Hạ Thụy Bội đối chọi gay gắt cùng hắn, khiến cho hắn vô cùng tức giận, nhưng lúc nàng cười hì hì thò đầu đến trước mặt hắn muốn xem quẻ thẻ của hắn thì mùi hương thoang thoảng ngang ngược trên người nàng tràn ngập xoang mũi hắn, khiến cho hắn khó thở, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra mất bình tĩnh, rất tức giận, nhưng thực tế lần đầu tiên từ khi sinh ra trái tim đập không thể khống chế được. Không vì điều gì khác, chỉ là Hạ Thụy Bội là người con gái trẻ tuổi đầu tiên, có thể không quan tâm hắn từ đâu tới, không so đo thân phận của hắn, cùng hắn vui đùa tức giận mắng chửi.
Bắt đầu từ khi Hạ Thụy Bội đầu đầu mồ hôi, người đầy đất bụi, chật vật túm lấy chân hắn, cầu xin hắn đi cứu người, sự tự tôn và kiêu ngạo của đàn ông ở hắn bất chợt bành trướng từ trước đến nay chưa từng có. Sáng sớm hôm đó, sau khi Âu Thanh Cẩn và Mộc Phỉ rời đi, hắn phụ trách an toàn của Hạ Thụy Bội, Hạ Thụy Bội cực kì bối rối và sợ hãi đem hắn trở thành đối tượng có thể tâm sự, nàng dường như tức giận nói cho hắn biết, nàng không được cha mẹ coi trọng cùng tương lai xám xịt.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là tò mò, sau khi biết rằng Hạ Thụy Bội không may mắn, hắn lại càng lúc càng chú ý đến cô gái nhìn qua kiêu ngạo đối lập với hắn, nhưng trên thực tế rất ngây thơ này. Hắn là sự sỉ nhục của Âu gia, bọn họ đối đãi với hắn như vậy là chuyện đương nhiên, còn nàng rõ ràng không như vậy, vì sao cũng bất hạnh như thế?
Hắn cùng lắm cũng chỉ không gặp Hạ Thụy Bội một hai tháng mà thôi, chưa từng nghĩ, nàng đã gầy yếu nhợt nhạt đến mức này, vẻ mặt búng ra sữa hoàn toàn biến mất, thấp thoáng trở thành bóng dáng một mỹ nhân, ánh mắt của nàng âm lạnh, có lẽ những người khác nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái, hắn cũng hiểu được, người có đôi mắt như vậy, e rằng trong lòng còn lạnh hơn.
A Khác rất ghét Hạ Thụy Hi, điểm này hoàn toàn đáng tin, hiện giờ Hạ Thụy Hi sắp gả cho Âu Thanh Cẩn, lại thêm nguyên nhân Hạ Thụy Bội, hắn càng hận Hạ Thụy Hi. Loại nữ nhân như Hạ Thụy Hi làm sao có thể xứng đôi với Tứ ca của hắn? Rõ ràng Hạ Thụy Bội cứu tính mạng của Hạ Thụy Hi, chẳng những nàng ta không cảm kích, còn dường như né tránh cách xa Hạ Thụy Bội, càng chẳng hề đi an ủi Hạ Thụy Bội, có loại tỷ tỷ nào như vậy?
Còn cả cải ông Hạ lão gia mập mạp, lúc nào cũng cười híp mắt kia nữa, cũng rất đáng giận, hắn chưa từng thấy người cha nào bất công như thế, vì sao trơ mắt nhìn con hái của mình nhảy vào hố lửa, hắn lại thờ ơ như thế? Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm chuyện bi thảm Hạ Thụy Bội sẽ gặp phải sao? A Khác không thể hiểu nổi.
Buổi sáng hắn nhìn thấy Âu Thanh Cẩn hái mấy đóa hoa dại mang theo sương mai đưa vào trong xe cho Hạ Thụy Hi thì chẳng biết vì sao hắn cũng làm theo, thậm chí hái nhiều hơn. Ném vào trong xe Hạ Thụy Bội, hắn vui sướng nghe thấy cuối cùng nàng cũng ngừng khóc. Hắn biết tất cả những chuyện hắn làm đều không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn muốn làm.
Hắn cẩn thận che dấu cảm xúc của chính mình, lại không thể khống chế cảm giác muốn thấy Hạ Thụy Bội, hắn âu sầu nghĩ, chỉ cần nàng chịu liếc nhìn hắn một cái, là đủ rồi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, lúc không ai chú ý, Hạ Thụy Bội rốt cục cũng quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng, mang theo ý khiêu khích.
Hạ Thụy Bội lấy ra bó hoa dại đã héo rũ trong tay áo, quơ quơ về phía A Khác, khinh thường ném xuống đất, dùng chân giẫm lên, nghiền nát bét: “Ta không cần lòng thương hại của ngươi.” Nàng cao ngạo ngẩng đầu, lên xe ngựa không quay đầu lại.
Trong tâm A Khác đau đớn vô cùng, lại lập tức thoải mái, không ai có thể hiểu rõ tâm trạng và cảm xúc của Hạ Thụy Bội lúc này hơn hắn. Có lẽ hắn cho rằng, nói theo một cách nào đó, bọn họ là cùng một loại người, cùng bị coi thường, cùng không cam lòng, cùng có một thương lại ảm đạm không có tiền đồ, hơn nữa mọi người chung quanh dường như cũng coi đó là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên mới biết yêu ngày qua ngày chỉ biết chăm chú ngắm nhìn như thế.
Ngày thứ mười nghỉ đêm trong khách sạn nhỏ, A Khác ngồi ở trong sân, ngây ngốc nhìn trăng sao lấp lánh trên bầu trời, hồi tưởng đến từng động tác của Hạ Thụy Bội, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nha hoàn Hương Nhi của Hạ Thụy Bội đi qua, ném cho hắn một tờ giấy.
Trái tim A Khác nhảy vọt lên đến cổ họng, tay nhặt tờ giật run bắn lên, hắn không có lập tức mở giấy ra đọc, lại ngồi trong sân rất lâu, đến khi tờ giấy trong tay bị mồ hôi làm ướt. Ướt, hắn mới đứng dậy quay về phòng châm đèn đọc cho rõ.
Vào canh ba, A Khác lén đứng dậy, rón ra rón rén đứng dậy đem bã chè đổ vào then cửa, im lặng không một tiếng động mở cửa ra, thăm dò nhìn quanh, xác định bên ngoài không có người mới đóng cửa lại rời đi.
“Ta tới rồi”. A Khác miệng đắng lưỡi khô nhìn bóng hình gầy yếu cách đó không xa, trong lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, không biết nàng hẹn hắn ra đây làm gì?
Hạ Thụy Bội quay đầu lại, chiếc cằm nhọn cùng vẻ mặt bi thương nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của A Khác, ánh mắt của nàng quá đen, khiến cho hắn không thấy rõ tâm tình của nàng: “A Khác, có phải ngươi thương hại ta không? Thương hại ta không ai thương, thương hại ta lập tức sẽ phải làm quả phụ có phải không?”
“Không.” A Khác trả lời vô thức, lập tức lắc lắc đầu: “Không phải, ta chỉ không muốn ngươi đau khổ.”
“Ngươi là gì của ta? Ta đau khổ hay không liên quan gì tới ngươi? Cha ta nương ta cũng không quan tâm đến ta, ai cần ngươi lo cho ta?” Ánh mắt Hạ Thụy Bội lại giống như hai ngọn lửa đen, ngọn lửa tuyệt vọng và hi vọng cùng mâu thuẫn đan xen, càng cháy bừng lên.
A Khác chậm chạp không nói lên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không là gì của ngươi cả.”
Hạ Thụy Bội cười lạnh” “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Không phải ngươi bảo ta tới đây sao?” A Khác luống cuống gãi đầu.
“Ta bảo ngươi tới ngươi sẽ tới? Ngươi ngốc quá vậy? Vì sao ngươi phải nghe lời của ta?” Giọng nói của Hạ Thụy Bội mang theo một điệu khàn khàn mê người, khiến cho toàn thân A Khác đều run lên.
Hắn xúc động nói: “Đương nhiên, ngươi bảo ta tới, ta sẽ tới, cho dù bên ngoài dao găm biển lửa, ta cũng tới.”
“Vì sao ngươi phải nghe lời của ta?” Hạ Thụy Bội kiên trì muốn chứng minh phán đoán trong nội tâm của nàng.
A Khác suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Ta không biết. Ta nói rồi, ta chỉ muốn ngươi vui vẻ.”
Hạ Thụy Bội cúi thấp đầu, không nói gì rất lâu, cuối cùng dứt khoát kiên quyết túm tay áo của hắn: “Ngươi dẫn ta đi đi, A Khác?”
Nhưng hai nhân vật chính rõ ràng không có tính tự giác, Âu Thanh Cẩn bưng một ly trà ngồi bên cửa sổ, không nói một lời. Hạ Thụy Hi thì đi cùng nha hoàn, đi lung tung hoạt động chân tay một chút, hai người căn bản không liếc mắt nhìn nhau lấy một cái. Mấy đóa hoa nhỏ tô vẽ kia, cùng lắm chỉ là một loạt nhạc đệm râu ria thôi. Người tặng hoa vô tâm, người nhận hoa cũng vô ý, chẳng qua chỉ phối hợp mà thôi.
A Khác bưng một cái ghê băng rúc vào trong góc, đưa mắt truy tìm bóng hình gầy yếu của Hạ Thụy Bội.
Có ngàn vạn lý do để chán ghét một người, nhưng động tâm với một người lại không cần lý do, chỉ cần một nụ cười, chỉ cần một câu nói, hoặc là bất chợt thấy thương cảm, tóm lại có thể làm cho tim bạn đập nhanh hơn, vậy là đủ.
Sáng tinh mơ ngày đó dâng hương ở Vạn Phật Tự, Hạ Thụy Bội đối chọi gay gắt cùng hắn, khiến cho hắn vô cùng tức giận, nhưng lúc nàng cười hì hì thò đầu đến trước mặt hắn muốn xem quẻ thẻ của hắn thì mùi hương thoang thoảng ngang ngược trên người nàng tràn ngập xoang mũi hắn, khiến cho hắn khó thở, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra mất bình tĩnh, rất tức giận, nhưng thực tế lần đầu tiên từ khi sinh ra trái tim đập không thể khống chế được. Không vì điều gì khác, chỉ là Hạ Thụy Bội là người con gái trẻ tuổi đầu tiên, có thể không quan tâm hắn từ đâu tới, không so đo thân phận của hắn, cùng hắn vui đùa tức giận mắng chửi.
Bắt đầu từ khi Hạ Thụy Bội đầu đầu mồ hôi, người đầy đất bụi, chật vật túm lấy chân hắn, cầu xin hắn đi cứu người, sự tự tôn và kiêu ngạo của đàn ông ở hắn bất chợt bành trướng từ trước đến nay chưa từng có. Sáng sớm hôm đó, sau khi Âu Thanh Cẩn và Mộc Phỉ rời đi, hắn phụ trách an toàn của Hạ Thụy Bội, Hạ Thụy Bội cực kì bối rối và sợ hãi đem hắn trở thành đối tượng có thể tâm sự, nàng dường như tức giận nói cho hắn biết, nàng không được cha mẹ coi trọng cùng tương lai xám xịt.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là tò mò, sau khi biết rằng Hạ Thụy Bội không may mắn, hắn lại càng lúc càng chú ý đến cô gái nhìn qua kiêu ngạo đối lập với hắn, nhưng trên thực tế rất ngây thơ này. Hắn là sự sỉ nhục của Âu gia, bọn họ đối đãi với hắn như vậy là chuyện đương nhiên, còn nàng rõ ràng không như vậy, vì sao cũng bất hạnh như thế?
Hắn cùng lắm cũng chỉ không gặp Hạ Thụy Bội một hai tháng mà thôi, chưa từng nghĩ, nàng đã gầy yếu nhợt nhạt đến mức này, vẻ mặt búng ra sữa hoàn toàn biến mất, thấp thoáng trở thành bóng dáng một mỹ nhân, ánh mắt của nàng âm lạnh, có lẽ những người khác nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái, hắn cũng hiểu được, người có đôi mắt như vậy, e rằng trong lòng còn lạnh hơn.
A Khác rất ghét Hạ Thụy Hi, điểm này hoàn toàn đáng tin, hiện giờ Hạ Thụy Hi sắp gả cho Âu Thanh Cẩn, lại thêm nguyên nhân Hạ Thụy Bội, hắn càng hận Hạ Thụy Hi. Loại nữ nhân như Hạ Thụy Hi làm sao có thể xứng đôi với Tứ ca của hắn? Rõ ràng Hạ Thụy Bội cứu tính mạng của Hạ Thụy Hi, chẳng những nàng ta không cảm kích, còn dường như né tránh cách xa Hạ Thụy Bội, càng chẳng hề đi an ủi Hạ Thụy Bội, có loại tỷ tỷ nào như vậy?
Còn cả cải ông Hạ lão gia mập mạp, lúc nào cũng cười híp mắt kia nữa, cũng rất đáng giận, hắn chưa từng thấy người cha nào bất công như thế, vì sao trơ mắt nhìn con hái của mình nhảy vào hố lửa, hắn lại thờ ơ như thế? Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm chuyện bi thảm Hạ Thụy Bội sẽ gặp phải sao? A Khác không thể hiểu nổi.
Buổi sáng hắn nhìn thấy Âu Thanh Cẩn hái mấy đóa hoa dại mang theo sương mai đưa vào trong xe cho Hạ Thụy Hi thì chẳng biết vì sao hắn cũng làm theo, thậm chí hái nhiều hơn. Ném vào trong xe Hạ Thụy Bội, hắn vui sướng nghe thấy cuối cùng nàng cũng ngừng khóc. Hắn biết tất cả những chuyện hắn làm đều không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn muốn làm.
Hắn cẩn thận che dấu cảm xúc của chính mình, lại không thể khống chế cảm giác muốn thấy Hạ Thụy Bội, hắn âu sầu nghĩ, chỉ cần nàng chịu liếc nhìn hắn một cái, là đủ rồi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, lúc không ai chú ý, Hạ Thụy Bội rốt cục cũng quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng, mang theo ý khiêu khích.
Hạ Thụy Bội lấy ra bó hoa dại đã héo rũ trong tay áo, quơ quơ về phía A Khác, khinh thường ném xuống đất, dùng chân giẫm lên, nghiền nát bét: “Ta không cần lòng thương hại của ngươi.” Nàng cao ngạo ngẩng đầu, lên xe ngựa không quay đầu lại.
Trong tâm A Khác đau đớn vô cùng, lại lập tức thoải mái, không ai có thể hiểu rõ tâm trạng và cảm xúc của Hạ Thụy Bội lúc này hơn hắn. Có lẽ hắn cho rằng, nói theo một cách nào đó, bọn họ là cùng một loại người, cùng bị coi thường, cùng không cam lòng, cùng có một thương lại ảm đạm không có tiền đồ, hơn nữa mọi người chung quanh dường như cũng coi đó là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên mới biết yêu ngày qua ngày chỉ biết chăm chú ngắm nhìn như thế.
Ngày thứ mười nghỉ đêm trong khách sạn nhỏ, A Khác ngồi ở trong sân, ngây ngốc nhìn trăng sao lấp lánh trên bầu trời, hồi tưởng đến từng động tác của Hạ Thụy Bội, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nha hoàn Hương Nhi của Hạ Thụy Bội đi qua, ném cho hắn một tờ giấy.
Trái tim A Khác nhảy vọt lên đến cổ họng, tay nhặt tờ giật run bắn lên, hắn không có lập tức mở giấy ra đọc, lại ngồi trong sân rất lâu, đến khi tờ giấy trong tay bị mồ hôi làm ướt. Ướt, hắn mới đứng dậy quay về phòng châm đèn đọc cho rõ.
Vào canh ba, A Khác lén đứng dậy, rón ra rón rén đứng dậy đem bã chè đổ vào then cửa, im lặng không một tiếng động mở cửa ra, thăm dò nhìn quanh, xác định bên ngoài không có người mới đóng cửa lại rời đi.
“Ta tới rồi”. A Khác miệng đắng lưỡi khô nhìn bóng hình gầy yếu cách đó không xa, trong lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, không biết nàng hẹn hắn ra đây làm gì?
Hạ Thụy Bội quay đầu lại, chiếc cằm nhọn cùng vẻ mặt bi thương nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của A Khác, ánh mắt của nàng quá đen, khiến cho hắn không thấy rõ tâm tình của nàng: “A Khác, có phải ngươi thương hại ta không? Thương hại ta không ai thương, thương hại ta lập tức sẽ phải làm quả phụ có phải không?”
“Không.” A Khác trả lời vô thức, lập tức lắc lắc đầu: “Không phải, ta chỉ không muốn ngươi đau khổ.”
“Ngươi là gì của ta? Ta đau khổ hay không liên quan gì tới ngươi? Cha ta nương ta cũng không quan tâm đến ta, ai cần ngươi lo cho ta?” Ánh mắt Hạ Thụy Bội lại giống như hai ngọn lửa đen, ngọn lửa tuyệt vọng và hi vọng cùng mâu thuẫn đan xen, càng cháy bừng lên.
A Khác chậm chạp không nói lên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không là gì của ngươi cả.”
Hạ Thụy Bội cười lạnh” “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Không phải ngươi bảo ta tới đây sao?” A Khác luống cuống gãi đầu.
“Ta bảo ngươi tới ngươi sẽ tới? Ngươi ngốc quá vậy? Vì sao ngươi phải nghe lời của ta?” Giọng nói của Hạ Thụy Bội mang theo một điệu khàn khàn mê người, khiến cho toàn thân A Khác đều run lên.
Hắn xúc động nói: “Đương nhiên, ngươi bảo ta tới, ta sẽ tới, cho dù bên ngoài dao găm biển lửa, ta cũng tới.”
“Vì sao ngươi phải nghe lời của ta?” Hạ Thụy Bội kiên trì muốn chứng minh phán đoán trong nội tâm của nàng.
A Khác suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Ta không biết. Ta nói rồi, ta chỉ muốn ngươi vui vẻ.”
Hạ Thụy Bội cúi thấp đầu, không nói gì rất lâu, cuối cùng dứt khoát kiên quyết túm tay áo của hắn: “Ngươi dẫn ta đi đi, A Khác?”
/72
|