Hạ lão gia túm lấy cánh tay Hạ Thụy Bội, kéo nàng vào trong phòng. Tay ông giống như kìm sắt kẹp chặt lấy khiến Hạ Thụy Bội nước mắt lưng tròng, nhưng lại không dám lên tiếng.
Vào phòng, Hạ lão gia ném nàng xuống đất, thở hồng hộc, vẫn cố gắng thấp giọng nói: “Muốn ta lấy ra giúp ngươi, hay ngươi tự mình lấy ra?”
“Cái gì? Lấy cái gì ra?” Hạ Thụy Bội giả bộ không biết.
“Bốp!” Hạ lão gia tức giận giáng cho nàng một bạt tai. “Ta cho ngươi nhiều đồ trang sức để ngươi mang đi làm bại hoại thuần phong mỹ tục, bỏ trốn với kẻ khác? Thể diện của ta đều bị ngươi làm mất sạch! Ngươi không muốn chọc ta tức chết ngươi không cam tâm hả?”
Má trái Hạ Thụy Bội bỏng rát đau đớn, nàng quỳ trên mặt đất quật cường nói: “Cha đánh đi! Đánh chết con luôn đi! Con chết rồi sẽ sớm được siêu sinh!”
Hạ lão gia vỗ ngực thở dài một hơi, nhìn hai nha hoàn đứng bên cạnh run rẩy thấp giọng nói: “Các ngươi tìm thứ gì đó ở trong lòng nó đưa ra cho ta!” Ông rất muốn lớn tiếng quát mắng, nhưng lại sợ những người khác trong khách sạn nghe thấy, biết được việc xấu trong nhà.
Lan Nhi có chút sợ hãi tiến lên: “Tiểu thư, ngài…”
Hạ Thụy Bội quay mặt đi không nói lời nào. Hai nha hoàn luống cuống nhìn Hạ lão gia, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hạ lão gia trừng mắt lườm hai nha hoàn, dường như muốn đem hai người ăn tươi nuốt sống, Hương Nhi rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Lan Nhi, tiến lên phía trước nói: “Tiểu thư, nô tì đắc tội.: Nàng đè Hạ Thụy Bội ra, để Lan Nhi lục soát trong lòng Hạ Thụy Bội.
Hạ lão gia nhìn chiếc túi đựng trang sức vàng bạc kia, ngực đau nhói từng cơn, trước mắt biến thành màu đen, không nói nên lời. Những trang sức tinh xảo đẹp đẽ này giá trị xa xỉ, tỷ lệ, tạo hình, kéo léo, được khảm ngọc ngà không điểm nào chê vào đâu được, đều do ông và Hạ phu nhân dốc hết sức thu thập nguyên liệu khắp nơi mà tạo thành, làm như vậy muốn để cho con gái xinh đẹp hơn người, khiến cho con gái vui vẻ hạnh phúc, khi gả tới nhà chồng cũng có chút thể diện. Ông đâu có ngờ rằng, có một ngày Hạ Thụy Bội sẽ cầm những món trang sức này, không để ý đến thể diện và tồn vong của cả nhà muốn bỏ trốn?
Nghĩ đến chính mình vì cái nhà này nhiều lần trài qua gió sương, tốn hết tâm sức, một năm không mười thì cũng chín tháng không ở trong nhà, làm như vậy muốn để con gái có thêm của hồi môn, tương lai có thể sống cuộc sống hạnh phúc, ông cũng được an hưởng tuổi già. Ai ngờ lại nuôi ra được một đứa con gái ngang bướng, ích kỷ, không biết điều như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh, Hạ lão gia đau khổ vô cùng, quả thực muốn bật khóc thật lớn, nhưng rốt cuộc ông vẫn nhịn được: “Ngươi cũng biết bỏ trốn sẽ có kết cục gì? Ngươi và cả nhà chúng ta đều mất hết thanh danh, bị người đời phỉ nhổ, ngươi có biết hay không? Cho dù ngươi không thương chúng ta, ngươi cũng không thể hủy đi cả đời mình! Bỏ trốn rồi, cả đời ngươi đều sẽ bị người khác xem thường, bị người khác nhạo báng, tương lai con của ngươi cũng sẽ hận ngươi, ngươi có hiểu hay không?”
Hạ Thụy Bội khóc ròng nói: “Đương nhiên con biết! Cha tưởng rằng con muốn vậy sao? Nhưng đây đều là do cha bức ép con! Các người không để ý đến sống chết của ta, ta không thể tính toán cho bản thân mình một chút được sao?” Tuy rằng nàng khóc rất thương tâm, cũng liều mạng giảm thấp tiếng nói xuống, rốt cuộc nàng vẫn sợ những người khác biết nàng không tuân thủ nữ tắc.
Hạ lão gia vừa sợ vừa giận: “Tại sao chúng ta không để ý đến sống chết của ngươi?” Vì nàng, ông tốn không ít tâm tư, lúc quay về đau khổ biết bao, kết quả nàng lại nói ông mặc kệ sống chết của nàng.
Hạ Thụy Bội khóc không biết trời đất gì, giọng nói cũng không nên lời: “Rõ ràng đều do nàng ta gây họa, người xui xẻo lại luôn là con. Nàng ta là sao chổi, khiến cho cả nhà đều xui xẻo theo nàng, làm hại con không gả đi được, phải thủ tiết, các người chỉ muốn giúp nàng thắp nén hương đầu tiên, không ai quan tâm đến con. Chính nàng ta trêu hoa ghẹo nguyệt, lại làm con bị liên lụy bị giày vò, nhưng hiện giờ vận khí của nàng ta đã chuyển, gặp vận may, còn con thì sao? Con lại ngày đêm lo lắng hoảng hốt, phải thủ tiết! Các người có ai thật lòng quan tâm đến con? Thật lòng tính toán cho con chưa? Con không phải do các người sinh ra sao? Các người rất bất công, chỉ lo cho thanh danh và thể diện cùng cuộc sống dễ chịu của mấy người bọn họ, căn bản mặc kệ sống chết của con, còn muốn con nhẫn nhục chịu đựng? Các người nằm mơ đi!”
Hạ lão gia tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật, ngực dường như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên, chỉ vào Hạ Thụy Bội, không thở nổi, mắt đảo một vòng, tê liệt ngã vật xuống ghế.
Lan Nhi “A” một tiếng: “Tiểu thư, lão gia không xong rồi, ngài mau qua xem ông bị làm sao vậy?”
Hạ Thụy Bội thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của Hạ lão gia, cũng sợ choáng váng, sau khi hét lên một tiếng, ngẩn ra đứng tại chỗ không dám cử động.
Vẫn là Hương Nhi thông minh, bước một bước dài lao ra ngoài tìm Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi bỗng nghe thấy tiếng Hương Nhi kêu la, nói Hạ lão gia không ổn, bất chất tất cả, xỏ hài chỉ mặc quần áo trong, tóc tai bù xù liền xông ra ngoài. Thuần Nhi vội lấy áo choảng chạy đuổi theo.
Đợi khi Hạ Thụy Hi chạy tới, Hạ lão gia đã được Âu Thanh Cẩn nghe tiếng đi tới đặt nằm ngang ở trên giường, hắn đang giúp ông uống nửa chén nước ấm, hô hấp dần dần bình thường. Hạ Kim đứng bên lén lau nước mắt, nửa đêm Hạ lão gia tỉnh dậy, hắn có nghe thấy. Tuy rằng Hạ lão gia thương đám hạ nhân, không gọi hắn hầu hạ, nhưng cuối cùng hắn vẫn không yên lòng, cũng đứng lên đi theo. Lại vừa vặn thấy hết thảy mọi chuyện. Trông thấy chuyện riêng của nhà chủ nhân, hắn không dám lên tiếng, đến khi nghe thấy Lan Nhi kêu lên, hắn mới bất chấp tất cả chạy vọt vào.
Thuần Nhi cầm áo choảng đuổi theo, oán trách phủ thêm cho Hạ Thụy Hi, lúc này Hạ Thụy Hi mới phát hiện ra mình không mặc áo khoác, không khỏi đỏ mặt xấu hổ. Âu Thanh Cẩn dường như chẳng hề phát hiện ra, nhìn nàng gật đầu: “Đừng vội, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút là được. Ta đi về trước, có chuyện gì cho người đến kêu ta.”
Hạ Thụy Hi thành thật lên tiếng: “Được.” Ra hiệu cho Hạ Kim tiễn Âu Thanh Cẩn ra ngoài, nàng vội vàng qua xem Hạ lão gia: “Phụ thân, ngài làm sao vậy?”
Chỉ thấy sắc mặt Hạ lão gia trắng xanh, nhắm mắt không nói lời nào, Hạ Thụy Bội trốn ở góc phòng, đem một chiếc khăn tay trắng bịt miệng thấp giọng nghẹn ngào. Hương Nhi và Lan Nhi giống như hai con thỏ hoảng sợ, ánh mắt rối loạn, không biết làm sao.
Trong lòng Hạ Thụy Hi hiểu rõ, e rằng Hạ Thụy Bội lại làm chuyện gì khiến Hạ lão gia đau lòng, có lòng muốn hỏi, lại sợ Hạ lão gia nghe thêm lần nữa càng đua lòng hơn, liền đưa mắt ra hiệu cho Thuần Nhi.
Thuần Nhi dẫn hai nha hoàn ra gian bên ngoài ép hỏi nguyên nhân, Hạ Thụy Hi thì kéo tay Hạ lão gia thấp giọng nói: “Phụ thân, nếu tỏng lòng ngài không thoải nái, cứ nói cho con gái, không nên giấu tất cả ở trong lòng. Nếu uất ức thành bệnh, làm sao tốt được? Hiện giờ ở nhà chỉ có nương và đệ đệ, đệ đệ còn nhỏ như vậy, không biết gần đây bọn họ có khỏe không? Đệ đệ đọc sách tới đâu rồi? Còn nữa, tỷ tỷ sinh cho ngài một đứa cháu ngoại, không phải ngài muốn sớm trở về gặp cháu sao? Nếu như chúng con không nghe lời, khiến ngài tức giận, ngài cứ nói ra, chúng con sẽ cố gắng sửa chữa, phải không? Bội Bội?”
“Hả?” Lúc này Hạ Thụy Bội mới kịp phản ứng, đi đến trước giường Hạ lão gia quỳ xuống, nước mắt như mưa: “Phụ thân, đều do con gái bất hiếu, con gái không phải cố ý muốn làm ngài tức giận, ngài tha thứ cho con gái đi?”
Mí mắt Hạ lão gia giật giật, quay mặt đi, thấp giọng nói một câu: “Đi ra ngoài!” Thấy Hạ Thụy Bội không động đậy, đưa tay đẩy văng cái chén để ở đầu giường: “Cút ra ngay!”
Vào phòng, Hạ lão gia ném nàng xuống đất, thở hồng hộc, vẫn cố gắng thấp giọng nói: “Muốn ta lấy ra giúp ngươi, hay ngươi tự mình lấy ra?”
“Cái gì? Lấy cái gì ra?” Hạ Thụy Bội giả bộ không biết.
“Bốp!” Hạ lão gia tức giận giáng cho nàng một bạt tai. “Ta cho ngươi nhiều đồ trang sức để ngươi mang đi làm bại hoại thuần phong mỹ tục, bỏ trốn với kẻ khác? Thể diện của ta đều bị ngươi làm mất sạch! Ngươi không muốn chọc ta tức chết ngươi không cam tâm hả?”
Má trái Hạ Thụy Bội bỏng rát đau đớn, nàng quỳ trên mặt đất quật cường nói: “Cha đánh đi! Đánh chết con luôn đi! Con chết rồi sẽ sớm được siêu sinh!”
Hạ lão gia vỗ ngực thở dài một hơi, nhìn hai nha hoàn đứng bên cạnh run rẩy thấp giọng nói: “Các ngươi tìm thứ gì đó ở trong lòng nó đưa ra cho ta!” Ông rất muốn lớn tiếng quát mắng, nhưng lại sợ những người khác trong khách sạn nghe thấy, biết được việc xấu trong nhà.
Lan Nhi có chút sợ hãi tiến lên: “Tiểu thư, ngài…”
Hạ Thụy Bội quay mặt đi không nói lời nào. Hai nha hoàn luống cuống nhìn Hạ lão gia, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hạ lão gia trừng mắt lườm hai nha hoàn, dường như muốn đem hai người ăn tươi nuốt sống, Hương Nhi rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Lan Nhi, tiến lên phía trước nói: “Tiểu thư, nô tì đắc tội.: Nàng đè Hạ Thụy Bội ra, để Lan Nhi lục soát trong lòng Hạ Thụy Bội.
Hạ lão gia nhìn chiếc túi đựng trang sức vàng bạc kia, ngực đau nhói từng cơn, trước mắt biến thành màu đen, không nói nên lời. Những trang sức tinh xảo đẹp đẽ này giá trị xa xỉ, tỷ lệ, tạo hình, kéo léo, được khảm ngọc ngà không điểm nào chê vào đâu được, đều do ông và Hạ phu nhân dốc hết sức thu thập nguyên liệu khắp nơi mà tạo thành, làm như vậy muốn để cho con gái xinh đẹp hơn người, khiến cho con gái vui vẻ hạnh phúc, khi gả tới nhà chồng cũng có chút thể diện. Ông đâu có ngờ rằng, có một ngày Hạ Thụy Bội sẽ cầm những món trang sức này, không để ý đến thể diện và tồn vong của cả nhà muốn bỏ trốn?
Nghĩ đến chính mình vì cái nhà này nhiều lần trài qua gió sương, tốn hết tâm sức, một năm không mười thì cũng chín tháng không ở trong nhà, làm như vậy muốn để con gái có thêm của hồi môn, tương lai có thể sống cuộc sống hạnh phúc, ông cũng được an hưởng tuổi già. Ai ngờ lại nuôi ra được một đứa con gái ngang bướng, ích kỷ, không biết điều như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh, Hạ lão gia đau khổ vô cùng, quả thực muốn bật khóc thật lớn, nhưng rốt cuộc ông vẫn nhịn được: “Ngươi cũng biết bỏ trốn sẽ có kết cục gì? Ngươi và cả nhà chúng ta đều mất hết thanh danh, bị người đời phỉ nhổ, ngươi có biết hay không? Cho dù ngươi không thương chúng ta, ngươi cũng không thể hủy đi cả đời mình! Bỏ trốn rồi, cả đời ngươi đều sẽ bị người khác xem thường, bị người khác nhạo báng, tương lai con của ngươi cũng sẽ hận ngươi, ngươi có hiểu hay không?”
Hạ Thụy Bội khóc ròng nói: “Đương nhiên con biết! Cha tưởng rằng con muốn vậy sao? Nhưng đây đều là do cha bức ép con! Các người không để ý đến sống chết của ta, ta không thể tính toán cho bản thân mình một chút được sao?” Tuy rằng nàng khóc rất thương tâm, cũng liều mạng giảm thấp tiếng nói xuống, rốt cuộc nàng vẫn sợ những người khác biết nàng không tuân thủ nữ tắc.
Hạ lão gia vừa sợ vừa giận: “Tại sao chúng ta không để ý đến sống chết của ngươi?” Vì nàng, ông tốn không ít tâm tư, lúc quay về đau khổ biết bao, kết quả nàng lại nói ông mặc kệ sống chết của nàng.
Hạ Thụy Bội khóc không biết trời đất gì, giọng nói cũng không nên lời: “Rõ ràng đều do nàng ta gây họa, người xui xẻo lại luôn là con. Nàng ta là sao chổi, khiến cho cả nhà đều xui xẻo theo nàng, làm hại con không gả đi được, phải thủ tiết, các người chỉ muốn giúp nàng thắp nén hương đầu tiên, không ai quan tâm đến con. Chính nàng ta trêu hoa ghẹo nguyệt, lại làm con bị liên lụy bị giày vò, nhưng hiện giờ vận khí của nàng ta đã chuyển, gặp vận may, còn con thì sao? Con lại ngày đêm lo lắng hoảng hốt, phải thủ tiết! Các người có ai thật lòng quan tâm đến con? Thật lòng tính toán cho con chưa? Con không phải do các người sinh ra sao? Các người rất bất công, chỉ lo cho thanh danh và thể diện cùng cuộc sống dễ chịu của mấy người bọn họ, căn bản mặc kệ sống chết của con, còn muốn con nhẫn nhục chịu đựng? Các người nằm mơ đi!”
Hạ lão gia tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật, ngực dường như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên, chỉ vào Hạ Thụy Bội, không thở nổi, mắt đảo một vòng, tê liệt ngã vật xuống ghế.
Lan Nhi “A” một tiếng: “Tiểu thư, lão gia không xong rồi, ngài mau qua xem ông bị làm sao vậy?”
Hạ Thụy Bội thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của Hạ lão gia, cũng sợ choáng váng, sau khi hét lên một tiếng, ngẩn ra đứng tại chỗ không dám cử động.
Vẫn là Hương Nhi thông minh, bước một bước dài lao ra ngoài tìm Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi bỗng nghe thấy tiếng Hương Nhi kêu la, nói Hạ lão gia không ổn, bất chất tất cả, xỏ hài chỉ mặc quần áo trong, tóc tai bù xù liền xông ra ngoài. Thuần Nhi vội lấy áo choảng chạy đuổi theo.
Đợi khi Hạ Thụy Hi chạy tới, Hạ lão gia đã được Âu Thanh Cẩn nghe tiếng đi tới đặt nằm ngang ở trên giường, hắn đang giúp ông uống nửa chén nước ấm, hô hấp dần dần bình thường. Hạ Kim đứng bên lén lau nước mắt, nửa đêm Hạ lão gia tỉnh dậy, hắn có nghe thấy. Tuy rằng Hạ lão gia thương đám hạ nhân, không gọi hắn hầu hạ, nhưng cuối cùng hắn vẫn không yên lòng, cũng đứng lên đi theo. Lại vừa vặn thấy hết thảy mọi chuyện. Trông thấy chuyện riêng của nhà chủ nhân, hắn không dám lên tiếng, đến khi nghe thấy Lan Nhi kêu lên, hắn mới bất chấp tất cả chạy vọt vào.
Thuần Nhi cầm áo choảng đuổi theo, oán trách phủ thêm cho Hạ Thụy Hi, lúc này Hạ Thụy Hi mới phát hiện ra mình không mặc áo khoác, không khỏi đỏ mặt xấu hổ. Âu Thanh Cẩn dường như chẳng hề phát hiện ra, nhìn nàng gật đầu: “Đừng vội, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút là được. Ta đi về trước, có chuyện gì cho người đến kêu ta.”
Hạ Thụy Hi thành thật lên tiếng: “Được.” Ra hiệu cho Hạ Kim tiễn Âu Thanh Cẩn ra ngoài, nàng vội vàng qua xem Hạ lão gia: “Phụ thân, ngài làm sao vậy?”
Chỉ thấy sắc mặt Hạ lão gia trắng xanh, nhắm mắt không nói lời nào, Hạ Thụy Bội trốn ở góc phòng, đem một chiếc khăn tay trắng bịt miệng thấp giọng nghẹn ngào. Hương Nhi và Lan Nhi giống như hai con thỏ hoảng sợ, ánh mắt rối loạn, không biết làm sao.
Trong lòng Hạ Thụy Hi hiểu rõ, e rằng Hạ Thụy Bội lại làm chuyện gì khiến Hạ lão gia đau lòng, có lòng muốn hỏi, lại sợ Hạ lão gia nghe thêm lần nữa càng đua lòng hơn, liền đưa mắt ra hiệu cho Thuần Nhi.
Thuần Nhi dẫn hai nha hoàn ra gian bên ngoài ép hỏi nguyên nhân, Hạ Thụy Hi thì kéo tay Hạ lão gia thấp giọng nói: “Phụ thân, nếu tỏng lòng ngài không thoải nái, cứ nói cho con gái, không nên giấu tất cả ở trong lòng. Nếu uất ức thành bệnh, làm sao tốt được? Hiện giờ ở nhà chỉ có nương và đệ đệ, đệ đệ còn nhỏ như vậy, không biết gần đây bọn họ có khỏe không? Đệ đệ đọc sách tới đâu rồi? Còn nữa, tỷ tỷ sinh cho ngài một đứa cháu ngoại, không phải ngài muốn sớm trở về gặp cháu sao? Nếu như chúng con không nghe lời, khiến ngài tức giận, ngài cứ nói ra, chúng con sẽ cố gắng sửa chữa, phải không? Bội Bội?”
“Hả?” Lúc này Hạ Thụy Bội mới kịp phản ứng, đi đến trước giường Hạ lão gia quỳ xuống, nước mắt như mưa: “Phụ thân, đều do con gái bất hiếu, con gái không phải cố ý muốn làm ngài tức giận, ngài tha thứ cho con gái đi?”
Mí mắt Hạ lão gia giật giật, quay mặt đi, thấp giọng nói một câu: “Đi ra ngoài!” Thấy Hạ Thụy Bội không động đậy, đưa tay đẩy văng cái chén để ở đầu giường: “Cút ra ngay!”
/72
|