Bởi vì có Hà Phương Quốc ra mặt, sa thải Đinh Tiểu Nhiên không thành, nhưng dù vậy khi cô về lại phòng làm việc, tâm trạng vẫn rất sa sút không có tâm trí đâu mà làm việc, đột nhiên do dự cảm thấy mình ở đây là sai lầm, có nên rời đi không.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh, không khí xa lạ xen lẫn mùi tranh đấu cứ quấn lấy cô, trong khoảnh khắc này làm cô cảm thấy sợ.
Coi dù thật sự sợ hãi, cô nhất định phải ở lại chờ Dư Tử Cường trở về, ba mặt một lời nói rõ ràng ra sau đó mới quyết định có đi hay không?
Đột nhiên Hà Phương Quốc gõ cửa, tiếng gõ cửa này khiến Đinh Tiểu Nhiên giật mình bừng tỉnh, sau đó ông đi tới đặt một phần tài liệu lên bàn làm việc của cô, "Đây là dự án công ty đang chuẩn bị đầu tư, nhưng vẫn chưa chỉ định xuống, cháu xem qua coi có cần đưa ra thêm yêu cầu gì nữa không."
Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, cung kính hỏi: "Giám đốc Hà, cháu chỉ mới đến, không có biết gì nhiều, sao có thể đưa ra ý kiến hoặc đề nghị gì chứ?"
"Cháu còn chưa xem qua, làm sao biết mình không biết?"
"Cháu —— "
"Có rất nhiều việc, mình chưa làm qua, đừng nên dễ dàng nói mình không biết hoặc không làm được, lại càng không nên dễ dàng từ bỏ, kỳ tích thường thường giành cho những người kiên trì." Hà Phương Quốc bỏ lại một câu mơ hồ, không nói gì nữa liền đi.
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên ngốc lăng nhìn bóng lưng dần biến mất của ông, đối với lời ông nói có cái hiểu cái không.
Rất nhiều việc, còn chưa làm không nên dễ dàng nói mình không biết hoặc không làm được, lại càng không nên dễ dàng từ bỏ —— đây là ám chỉ cô sao?
Đinh Tiểu Nhiên ngẫm nghĩ lại những lời Hà Phương Quốc nói, từ từ hiểu ra, không nên suy nghĩ quá nhiều những chuyện chưa phát sinh, hơn nữa mình càng không nên lùi bước. Liền nghiêm túc cố gắng làm việc, vừa làm vừa chờ Dư Tử Cường trở lại.
Vào lúc này, Dư Tử Cường dùng tốc độ xe chạy nhanh nhất về công ty, vừa về tới công ty liền chạy như điên vào phòng làm việc.
Chung Mẫn Liên thì cứ chầm chậm bước xuống xe, dẫn theo Hà Tuyết Phi đi vào công ty tới chỗ một nhân viên, khẽ hỏi: "Đinh Tiểu Nhiên đi chưa?"
Nhân viên bất đắc dĩ đáp: "Vẫn chưa."
Đáp án này khiến Chung Mẫn Liên rất tức giận, đứng tại chỗ răng dạy người, "Tôi không phải đã ra lệnh rồi sao, hôm nay phải đuổi cô ta đi, tại sao bây giờ cô ta còn chưa đi?"
"Là Giám đốc Hà không cho cô ấy đi, tôi, tôi cũng hết cách rồi."
"Hà Phương Quốc, ông ta xen vào chuyện này làm gì?" .
Chung Mẫn Liên thật sự quá tức giận, vì vậy chạy đến phòng làm việc Hà Phương quốc, hỏi tội ông, "Hà Phương Quốc, tôi kính trọng ông là nhân viên kỳ cựu nơi này, chuyện gì cũng nhịn ông ba phần, nhưng không đại biểu ông có thể tùy tiện ngồi ở trên đầu tôi giương oai."
Hà Phương Quốc đang ở trong phòng giao phó công việc với thư ký, ai ngờ Chung Mẫn Liên đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy tới, vừa vào cửa liền giận dữ quát lớn hỏi, ông đành để thư ký ra ngoài trước, "Cô ra ngoài trước đi, dựa theo lời tôi nói mà làm."
"Dạ." Thư ký nhận lấy văn kiện, thức thời đi ra ngoài, còn thuận tay đóng lại cửa.
Lần thứ hai Hà Tuyết Phi gặp Hà Phương Quốc, còn căng thẳng hơn so với lần đầu gặp ông, chưa nói chuyện mà tay cô đã toát mồ hôi lạnh.
Chung Mẫn Liên chỉ lo hỏi Hà Phương Quốc không có nhìn thấy Hà Tuyết Phi đang căng thẳng, "Ông nói thẳng ra đi, tại sao chuyện gì cũng muốn chống đối lại tôi hết vậy, có phải ông vì Lâm Thư Nhu mà trả thù tôi không?"
Vừa nhắc đến Lâm Thư Nhu, sắc mặt Hà Phương Quốc liền căng, nghiêm túc nói: "Bởi vì đây là chuyện không đúng, liên quan đến công ty tôi phải xen vào. Bà đừng đổ hết mọi chuyện vào Thư Nhu, đây là chuyện liên quan công việc, bà phải biết dùng đầu óc của mình để suy ngẫm xem bà làm những chuyện như vậy rốt cuộc có đúng không?".
Chung Mẫn Liên vẫn hơi kiêng dè Hà Phương Quốc, cho dù tức giận vẫn phải nể ông ba phần, hơi bực bội hỏi lại: "Tôi chỉ muốn sa thải một nhân viên không quan trọng trong công ty, chẳng lẽ không được sao?"
"Xin hỏi bà có quyền gì sa thải nhân viên nơi này?"
"Tôi —— "
"Mặc dù bà là mẹ chủ tịch, nhưng bà không phải nhân viên nơi này, bà chẳng những không có quyền sa thải nhân viên, hơn nữa cũng không có quyền an bài sai bảo người tại đây, xin bà không nên lấy quyền lực của Tử Cường ở trong công ty ra giải quyết chuyện riêng của mình. Công ty làm việc đều dựa theo quy định và chế độ, nếu như cứ để mặc bà gây chuyện, vậy chẳng phải càng làm nơi này náo loạn hơn sao? Cả ngày bà cứ mang theo nhân viên công ty đi ra ngoài, còn đi khắp nơi trong công ty làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của những người khác, may mắn chưa gây ra chuyện gì lớn, nếu quả thật xảy ra chuyện trách nhiệm này người nào gánh đây, là Tử Cường sao?"
"Tôi chỉ làm có lần này mà thôi."
"Một lần như vậy đã đủ rồi, nếu bà thật sự suy nghĩ cho tiền đồ Tử Cường thì không nên cứ gây rối trong công ty, bà làm vậy chỉ càng ảnh hưởng sự nghiệp của cậu ta thôi, chẳng những không giúp được gì cho công việc cậu ấy. Bà còn biến công ty thành chiến trường để bà giải quyết chuyện riêng của mình, bà cứ luôn làm theo ý mình như vậy nữa, lỡ công ty bị bà làm hại mà sụp đổ, tổn thất này thuộc về ai hả?"
Lời Hà Phương Quốc nói không chỉ sắc bén, hơn nữa từng câu từng chữ đều có lý làm Chung Mẫn Liên không biết ứng đối thế nào, đành chỉ biết oán giận không vui nhìn chằm chằm ông.
Mặc dù bà rất muốn Tử Cường cưới Tuyết Phi, nhưng trong lòng bà Tử Cường vẫn giữ vị trí quan trọng nhất, nếu không phải vì nghĩ cho con trai, bà cũng sẽ không nhẫn nhịn để mặc Hà Phương Quốc giáo huấn mình nhiều thế!
Hà Tuyết Phi vẫn đứng bên cạnh nghe rất rõ những lời Hà Phương Quốc nói, lúc ở trong chùa vốn dĩ cô đã thấy chuyện của mình và Dư Tử Cường rất mỏng manh, hôm nay còn chứng kiến Chung Mẫn Liên bị Hà Phương Quốc nói đến á khẩu không trả lời được, hi vọng trong lòng cô lại càng mong manh hơn, đành ngoan ngoãn cúi đầu không dám nói một câu, yên lặng chịu đựng nổi thống khổ này.
"Bà hãy suy nghĩ thật kỹ đi." Hà Phương Quốc cảm thấy mình nói nhiêu đủ rồi không cần nói thêm nữa, nhưng ngừng một hồi lại không nhịn được nói sang chuyện tư một chút, "Muốn giúp đỡ sự nghiệp Tử Cường phát triển, không phải chỉ dựa vào bối cảnh gia thế, mà còn dựa vào sự hợp tác ăn ý trong công việc. Nếu không phải vì đã hứa với Thư Nhu chăm lo cho Tử Cường, tôi cũng không cần hao tổn tâm tư xía vào chuyện riêng của các người, càng sẽ không quan tâm Tử Cường có thể ngồi vững vị trí chủ tịch này hay không."
Lời này hiển nhiên nhắm vào Hà Tuyết Phi nói, cho dù ai cũng có thể nghe được.
"Tôi đâu có ý gì đâu, chẳng qua không muốn nó bị những đứa con gái có ý đồ khác lừa gạt mà thôi." Chung Mẫn Liên khẽ phản bác,
Chung Mẫn Liên bị Hà Phương Quốc lên lớp, mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng lại hơi bối rối, từ trước đến tới nay đều cho rằng Tử Cường ở cạnh Tuyết Phi là tốt nhất, nhưng bây giờ sự kiên trì của bà có chút dao động.
"Dì à, hiện giờ tất cả mọi người đều đã mệt chi bằng về nghỉ trước, chuyện còn lại cứ để ngày mai nói tiếp, tạm biệt." Hà Tuyết Phi không chịu đựng nổi sự căng thẳng như vậy, cô càng ngày càng sợ Hà Phương Quốc, đến mức muốn nhanh chóng chạy trốn để tìm một gốc không người ngồi khóc.
"Tuyết ——" Chung Mẫn Liên muốn gọi Hà Tuyết Phi lại, nhưng lời nói lại không bậc ra khỏi khóe miệng, chỉ đành trơ mắt nhìn cô chạy đi.
Tại sao bà không gọi lại được chứ?
Với chuyện Hà Tuyết Phi rời đi, Hà Phương Quốc cũng không có cảm giác gì nhiều, khôi phục bộ dáng trang nghiêm thường ngày, mặt vô biểu tình nói: "Bà chủ, bây giờ là giờ làm việc, xin đừng ảnh hưởng đến công việc của công ty, có được không?"
Chung Mẫn Liên hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại không muốn dễ dàng nhận thua, hơi khẩn cầu: "Giám đốc Hà, chẳng lẽ ông không thể giúp Tuyết Phi một chút nào sao, con bé là một cô gái tốt."
"Dựa trên công việc, chẳng những yêu cầu nhân viên có nhân phẩm tốt, còn cần xét đến năng lực làm việc, tạm thời tôi không thể vội vàng đưa ra kết luận về nhân phẩm một người, mà chỉ dựa vào năng lực làm việc, tôi đây dám chắc Đinh Tiểu Nhiên tuyệt đối giỏi hơn Hà Tuyết Phi. Theo quan sát của tôi, nhân phẩm Đinh Tiểu Nhiên cũng không thua chút nào đâu." Hà Phương Quốc vốn không muốn nói rõ quan hệ Đinh Tiểu Nhiên với Tạ Thiên Ngưng, nhưng cũng không cố ý lừa Chung Mẫn Liên ông muốn để mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
Vừa nói đến nhân phẩm, Chung Mẫn Liên không đồng ý với Hà Phương Quốc, khinh miệt nói: "Tôi thấy ông bị bề ngoài của cô ta lừa rồi, ông có biết cô ta thường hay đến nơi nào không?"
"Nơi nào?"
"Một người con gái thích đến hộp đêm, nhân phẩm tốt ở chỗ nào chứ?"
"Ý bà nói, người đốt đèn nhất định là người phóng hỏa sao?"
"Ông có biết không con nhỏ đó, con nhỏ đó ——" Thiếu chút nữa Chung Mẫn Liên đã muốn nói ra chuyện Đinh Tiểu Nhiên sống chung với Tử Cường, đột nhiên cảm thấy chuyện này không nên nói ra, vì vậy nuốt lại lời muốn nói.
Với lập trường bây giờ của Hà Phương Quốc, nếu ông biết Đinh Tiểu Nhiên phát sinh quan hệ với Tử Cường sợ rằng sẽ càng đứng về phía Đinh Tiểu Nhiên.
Vẫn không nên nói ra là hay nhất.
"Cô ta thế nào?"
"Không có gì, dù sao tôi vẫn không thích loại con gái không sạch sẽ đó."
"Bà chủ, thứ cho tôi nói lời khó nghe, bà chê con gái người ta không sạch sẽ, chẳng lẽ bà không sợ người ta chê con bà không sạch sẽ sao? Bà cũng đừng quên, con trai bảo bối của bà nổi danh là lãng tử tình trường đó."
"Được rồi được rồi, tôi nói không lại ông, tôi không nói nữa." Thật sự Chung Mẫn Liên lại cứng họng không trả lời được, lại không thể tức giận mắng chửi người, đành phải im miệng lại.
Hà Phương Quốc biết mình hôm nay phải nói thêm vài câu lý lẽ, chân thành nói, "Văn Hạ khi còn sống cũng từng nhắc với tôi chuyện của bà, ông ta biết mình có lỗi với bà, cho nên vẫn luôn đối xử khoan dung với hai mẹ con bà, mặc dù bà và Tử Cường thường xuyên đến gây sự Thư Nhu, nhưng ông ấy cũng chỉ im lặng giải quyết. Ngân hàng Thiên Tường có được như ngày hôm nay không phải dễ dàng mà có, tôi hi vọng bà không nên lấy chuyện công ra giải quyết việc riêng, để tránh ảnh hưởng đại cục."
"Văn Hạ, ông ấy thật sự nói thế sao?" Chung Mẫn Liên vừa nghe chuyện chồng mình, cơn giận lập tức biến mất, tâm trạng có hơi giao động.
"Thật sự ông ấy đã nói thế."
"Xem ra trong lòng ông ấy vẫn không phải hoàn toàn không có tôi."
"Vị trí thứ hai trong lòng của ông ấy là giành cho mẹ con bà, chỉ là vẫn có vài chuyện rất khó lưỡng toàn, bà cũng đừng trách ông ấy. Còn chuyện tình cảm của giới trẻ, thân làm trưởng bối nên ít nhúng tay vào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, đừng giống Phong Khải Trạch đối đầu một mất một còn với Phong Gia Vinh vậy."
"Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, ông làm việc đi, tôi không quấy rầy ông nữa." Nói nhiều thế, Chung Mẫn Liên vẫn cứ trì hoãn, không chịu tiếp nhận Đinh Tiểu Nhiên.
Muốn bà tiếp nhận đứa con gái hư hỏng đó làm dâu sao, không dễ vậy đâu.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh, không khí xa lạ xen lẫn mùi tranh đấu cứ quấn lấy cô, trong khoảnh khắc này làm cô cảm thấy sợ.
Coi dù thật sự sợ hãi, cô nhất định phải ở lại chờ Dư Tử Cường trở về, ba mặt một lời nói rõ ràng ra sau đó mới quyết định có đi hay không?
Đột nhiên Hà Phương Quốc gõ cửa, tiếng gõ cửa này khiến Đinh Tiểu Nhiên giật mình bừng tỉnh, sau đó ông đi tới đặt một phần tài liệu lên bàn làm việc của cô, "Đây là dự án công ty đang chuẩn bị đầu tư, nhưng vẫn chưa chỉ định xuống, cháu xem qua coi có cần đưa ra thêm yêu cầu gì nữa không."
Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, cung kính hỏi: "Giám đốc Hà, cháu chỉ mới đến, không có biết gì nhiều, sao có thể đưa ra ý kiến hoặc đề nghị gì chứ?"
"Cháu còn chưa xem qua, làm sao biết mình không biết?"
"Cháu —— "
"Có rất nhiều việc, mình chưa làm qua, đừng nên dễ dàng nói mình không biết hoặc không làm được, lại càng không nên dễ dàng từ bỏ, kỳ tích thường thường giành cho những người kiên trì." Hà Phương Quốc bỏ lại một câu mơ hồ, không nói gì nữa liền đi.
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên ngốc lăng nhìn bóng lưng dần biến mất của ông, đối với lời ông nói có cái hiểu cái không.
Rất nhiều việc, còn chưa làm không nên dễ dàng nói mình không biết hoặc không làm được, lại càng không nên dễ dàng từ bỏ —— đây là ám chỉ cô sao?
Đinh Tiểu Nhiên ngẫm nghĩ lại những lời Hà Phương Quốc nói, từ từ hiểu ra, không nên suy nghĩ quá nhiều những chuyện chưa phát sinh, hơn nữa mình càng không nên lùi bước. Liền nghiêm túc cố gắng làm việc, vừa làm vừa chờ Dư Tử Cường trở lại.
Vào lúc này, Dư Tử Cường dùng tốc độ xe chạy nhanh nhất về công ty, vừa về tới công ty liền chạy như điên vào phòng làm việc.
Chung Mẫn Liên thì cứ chầm chậm bước xuống xe, dẫn theo Hà Tuyết Phi đi vào công ty tới chỗ một nhân viên, khẽ hỏi: "Đinh Tiểu Nhiên đi chưa?"
Nhân viên bất đắc dĩ đáp: "Vẫn chưa."
Đáp án này khiến Chung Mẫn Liên rất tức giận, đứng tại chỗ răng dạy người, "Tôi không phải đã ra lệnh rồi sao, hôm nay phải đuổi cô ta đi, tại sao bây giờ cô ta còn chưa đi?"
"Là Giám đốc Hà không cho cô ấy đi, tôi, tôi cũng hết cách rồi."
"Hà Phương Quốc, ông ta xen vào chuyện này làm gì?" .
Chung Mẫn Liên thật sự quá tức giận, vì vậy chạy đến phòng làm việc Hà Phương quốc, hỏi tội ông, "Hà Phương Quốc, tôi kính trọng ông là nhân viên kỳ cựu nơi này, chuyện gì cũng nhịn ông ba phần, nhưng không đại biểu ông có thể tùy tiện ngồi ở trên đầu tôi giương oai."
Hà Phương Quốc đang ở trong phòng giao phó công việc với thư ký, ai ngờ Chung Mẫn Liên đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy tới, vừa vào cửa liền giận dữ quát lớn hỏi, ông đành để thư ký ra ngoài trước, "Cô ra ngoài trước đi, dựa theo lời tôi nói mà làm."
"Dạ." Thư ký nhận lấy văn kiện, thức thời đi ra ngoài, còn thuận tay đóng lại cửa.
Lần thứ hai Hà Tuyết Phi gặp Hà Phương Quốc, còn căng thẳng hơn so với lần đầu gặp ông, chưa nói chuyện mà tay cô đã toát mồ hôi lạnh.
Chung Mẫn Liên chỉ lo hỏi Hà Phương Quốc không có nhìn thấy Hà Tuyết Phi đang căng thẳng, "Ông nói thẳng ra đi, tại sao chuyện gì cũng muốn chống đối lại tôi hết vậy, có phải ông vì Lâm Thư Nhu mà trả thù tôi không?"
Vừa nhắc đến Lâm Thư Nhu, sắc mặt Hà Phương Quốc liền căng, nghiêm túc nói: "Bởi vì đây là chuyện không đúng, liên quan đến công ty tôi phải xen vào. Bà đừng đổ hết mọi chuyện vào Thư Nhu, đây là chuyện liên quan công việc, bà phải biết dùng đầu óc của mình để suy ngẫm xem bà làm những chuyện như vậy rốt cuộc có đúng không?".
Chung Mẫn Liên vẫn hơi kiêng dè Hà Phương Quốc, cho dù tức giận vẫn phải nể ông ba phần, hơi bực bội hỏi lại: "Tôi chỉ muốn sa thải một nhân viên không quan trọng trong công ty, chẳng lẽ không được sao?"
"Xin hỏi bà có quyền gì sa thải nhân viên nơi này?"
"Tôi —— "
"Mặc dù bà là mẹ chủ tịch, nhưng bà không phải nhân viên nơi này, bà chẳng những không có quyền sa thải nhân viên, hơn nữa cũng không có quyền an bài sai bảo người tại đây, xin bà không nên lấy quyền lực của Tử Cường ở trong công ty ra giải quyết chuyện riêng của mình. Công ty làm việc đều dựa theo quy định và chế độ, nếu như cứ để mặc bà gây chuyện, vậy chẳng phải càng làm nơi này náo loạn hơn sao? Cả ngày bà cứ mang theo nhân viên công ty đi ra ngoài, còn đi khắp nơi trong công ty làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của những người khác, may mắn chưa gây ra chuyện gì lớn, nếu quả thật xảy ra chuyện trách nhiệm này người nào gánh đây, là Tử Cường sao?"
"Tôi chỉ làm có lần này mà thôi."
"Một lần như vậy đã đủ rồi, nếu bà thật sự suy nghĩ cho tiền đồ Tử Cường thì không nên cứ gây rối trong công ty, bà làm vậy chỉ càng ảnh hưởng sự nghiệp của cậu ta thôi, chẳng những không giúp được gì cho công việc cậu ấy. Bà còn biến công ty thành chiến trường để bà giải quyết chuyện riêng của mình, bà cứ luôn làm theo ý mình như vậy nữa, lỡ công ty bị bà làm hại mà sụp đổ, tổn thất này thuộc về ai hả?"
Lời Hà Phương Quốc nói không chỉ sắc bén, hơn nữa từng câu từng chữ đều có lý làm Chung Mẫn Liên không biết ứng đối thế nào, đành chỉ biết oán giận không vui nhìn chằm chằm ông.
Mặc dù bà rất muốn Tử Cường cưới Tuyết Phi, nhưng trong lòng bà Tử Cường vẫn giữ vị trí quan trọng nhất, nếu không phải vì nghĩ cho con trai, bà cũng sẽ không nhẫn nhịn để mặc Hà Phương Quốc giáo huấn mình nhiều thế!
Hà Tuyết Phi vẫn đứng bên cạnh nghe rất rõ những lời Hà Phương Quốc nói, lúc ở trong chùa vốn dĩ cô đã thấy chuyện của mình và Dư Tử Cường rất mỏng manh, hôm nay còn chứng kiến Chung Mẫn Liên bị Hà Phương Quốc nói đến á khẩu không trả lời được, hi vọng trong lòng cô lại càng mong manh hơn, đành ngoan ngoãn cúi đầu không dám nói một câu, yên lặng chịu đựng nổi thống khổ này.
"Bà hãy suy nghĩ thật kỹ đi." Hà Phương Quốc cảm thấy mình nói nhiêu đủ rồi không cần nói thêm nữa, nhưng ngừng một hồi lại không nhịn được nói sang chuyện tư một chút, "Muốn giúp đỡ sự nghiệp Tử Cường phát triển, không phải chỉ dựa vào bối cảnh gia thế, mà còn dựa vào sự hợp tác ăn ý trong công việc. Nếu không phải vì đã hứa với Thư Nhu chăm lo cho Tử Cường, tôi cũng không cần hao tổn tâm tư xía vào chuyện riêng của các người, càng sẽ không quan tâm Tử Cường có thể ngồi vững vị trí chủ tịch này hay không."
Lời này hiển nhiên nhắm vào Hà Tuyết Phi nói, cho dù ai cũng có thể nghe được.
"Tôi đâu có ý gì đâu, chẳng qua không muốn nó bị những đứa con gái có ý đồ khác lừa gạt mà thôi." Chung Mẫn Liên khẽ phản bác,
Chung Mẫn Liên bị Hà Phương Quốc lên lớp, mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng lại hơi bối rối, từ trước đến tới nay đều cho rằng Tử Cường ở cạnh Tuyết Phi là tốt nhất, nhưng bây giờ sự kiên trì của bà có chút dao động.
"Dì à, hiện giờ tất cả mọi người đều đã mệt chi bằng về nghỉ trước, chuyện còn lại cứ để ngày mai nói tiếp, tạm biệt." Hà Tuyết Phi không chịu đựng nổi sự căng thẳng như vậy, cô càng ngày càng sợ Hà Phương Quốc, đến mức muốn nhanh chóng chạy trốn để tìm một gốc không người ngồi khóc.
"Tuyết ——" Chung Mẫn Liên muốn gọi Hà Tuyết Phi lại, nhưng lời nói lại không bậc ra khỏi khóe miệng, chỉ đành trơ mắt nhìn cô chạy đi.
Tại sao bà không gọi lại được chứ?
Với chuyện Hà Tuyết Phi rời đi, Hà Phương Quốc cũng không có cảm giác gì nhiều, khôi phục bộ dáng trang nghiêm thường ngày, mặt vô biểu tình nói: "Bà chủ, bây giờ là giờ làm việc, xin đừng ảnh hưởng đến công việc của công ty, có được không?"
Chung Mẫn Liên hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại không muốn dễ dàng nhận thua, hơi khẩn cầu: "Giám đốc Hà, chẳng lẽ ông không thể giúp Tuyết Phi một chút nào sao, con bé là một cô gái tốt."
"Dựa trên công việc, chẳng những yêu cầu nhân viên có nhân phẩm tốt, còn cần xét đến năng lực làm việc, tạm thời tôi không thể vội vàng đưa ra kết luận về nhân phẩm một người, mà chỉ dựa vào năng lực làm việc, tôi đây dám chắc Đinh Tiểu Nhiên tuyệt đối giỏi hơn Hà Tuyết Phi. Theo quan sát của tôi, nhân phẩm Đinh Tiểu Nhiên cũng không thua chút nào đâu." Hà Phương Quốc vốn không muốn nói rõ quan hệ Đinh Tiểu Nhiên với Tạ Thiên Ngưng, nhưng cũng không cố ý lừa Chung Mẫn Liên ông muốn để mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
Vừa nói đến nhân phẩm, Chung Mẫn Liên không đồng ý với Hà Phương Quốc, khinh miệt nói: "Tôi thấy ông bị bề ngoài của cô ta lừa rồi, ông có biết cô ta thường hay đến nơi nào không?"
"Nơi nào?"
"Một người con gái thích đến hộp đêm, nhân phẩm tốt ở chỗ nào chứ?"
"Ý bà nói, người đốt đèn nhất định là người phóng hỏa sao?"
"Ông có biết không con nhỏ đó, con nhỏ đó ——" Thiếu chút nữa Chung Mẫn Liên đã muốn nói ra chuyện Đinh Tiểu Nhiên sống chung với Tử Cường, đột nhiên cảm thấy chuyện này không nên nói ra, vì vậy nuốt lại lời muốn nói.
Với lập trường bây giờ của Hà Phương Quốc, nếu ông biết Đinh Tiểu Nhiên phát sinh quan hệ với Tử Cường sợ rằng sẽ càng đứng về phía Đinh Tiểu Nhiên.
Vẫn không nên nói ra là hay nhất.
"Cô ta thế nào?"
"Không có gì, dù sao tôi vẫn không thích loại con gái không sạch sẽ đó."
"Bà chủ, thứ cho tôi nói lời khó nghe, bà chê con gái người ta không sạch sẽ, chẳng lẽ bà không sợ người ta chê con bà không sạch sẽ sao? Bà cũng đừng quên, con trai bảo bối của bà nổi danh là lãng tử tình trường đó."
"Được rồi được rồi, tôi nói không lại ông, tôi không nói nữa." Thật sự Chung Mẫn Liên lại cứng họng không trả lời được, lại không thể tức giận mắng chửi người, đành phải im miệng lại.
Hà Phương Quốc biết mình hôm nay phải nói thêm vài câu lý lẽ, chân thành nói, "Văn Hạ khi còn sống cũng từng nhắc với tôi chuyện của bà, ông ta biết mình có lỗi với bà, cho nên vẫn luôn đối xử khoan dung với hai mẹ con bà, mặc dù bà và Tử Cường thường xuyên đến gây sự Thư Nhu, nhưng ông ấy cũng chỉ im lặng giải quyết. Ngân hàng Thiên Tường có được như ngày hôm nay không phải dễ dàng mà có, tôi hi vọng bà không nên lấy chuyện công ra giải quyết việc riêng, để tránh ảnh hưởng đại cục."
"Văn Hạ, ông ấy thật sự nói thế sao?" Chung Mẫn Liên vừa nghe chuyện chồng mình, cơn giận lập tức biến mất, tâm trạng có hơi giao động.
"Thật sự ông ấy đã nói thế."
"Xem ra trong lòng ông ấy vẫn không phải hoàn toàn không có tôi."
"Vị trí thứ hai trong lòng của ông ấy là giành cho mẹ con bà, chỉ là vẫn có vài chuyện rất khó lưỡng toàn, bà cũng đừng trách ông ấy. Còn chuyện tình cảm của giới trẻ, thân làm trưởng bối nên ít nhúng tay vào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, đừng giống Phong Khải Trạch đối đầu một mất một còn với Phong Gia Vinh vậy."
"Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, ông làm việc đi, tôi không quấy rầy ông nữa." Nói nhiều thế, Chung Mẫn Liên vẫn cứ trì hoãn, không chịu tiếp nhận Đinh Tiểu Nhiên.
Muốn bà tiếp nhận đứa con gái hư hỏng đó làm dâu sao, không dễ vậy đâu.
/87
|