Gái Già Xì Tin

Chương 46: Cô luôn cảm thấy, mình là người không có cơ duyên với tình yêu…

/60


Quân nhìn Dương, xoa đầu cô như thể cô mới là người kém nó vài tuổi “Đồ ngốc này, cứ hỏi những câu đã biết rõ câu trả lời thế để làm gì?”.

Mặc Dương đần ra ngốc nghếch, Quân kéo Dương đi vào quán Nem, vừa đi vừa xoa bụng “Đói muốn chết rồi đây”.

Khi ngồi trước đĩa nem vuông bốc khói, Dương vẫn đờ đẫn. Quân gắp miếng nem tướng vào bát cô, hất hàm.

“Ăn đi. Về mà còn lột da ông chú của đây chứ”.

Thấy Quân bắt đầu trở lại cái giọng bông lơn quen thuộc, lại cái kiểu “đây đây” rất khó chịu, Dương bất giác trừng mắt lên một cái.

“Đấy! Khí thế chiến đấu thế mới được”.

Quân cười khà khà.

***

Về nhà, Dương luẩn quẩn một mình hồi lâu. Gọi điện cho Định không được, Dương uất ức ném chiếc điện thoại lên giường. Cảm giác rối rắm và một nỗi thất vọng cứ lan đi như men rượu trong từng mạch máu. Nhìn mình trong gương, Dương chỉ thấy một cô nàng ngốc nghếch, đang cần phải trấn an khẩn cấp. Nhưng ai trấn an cho cô bây giờ. Không thể quấy rầy mấy cô bạn vàng trong thời giờ vàng ngọc dành cho các đức lang quân, Dương đành tự trấn an mình. Cô đi đun nước, pha một cốc trà gừng.

Vị trà ấm sực, khiến những đầu ngón tay của Dương bớt lạnh. Chợt nhớ về một ngày không xa lắm, có người đã lật đật chạy đi mua cho cô cốc trà gừng bỏng lưỡi. Người đã khiến cô khóc như mưa như một … con dở!!! Kí ức ngọt ngào, khiến bất giác Dương mỉm cười, lòng dần bình tâm lại.

Ừ, có sao đâu. Mọi chuyện chưa rõ ràng, ngồi phỏng đoán làm gì cơ chứ. Cô sẽ hỏi thẳng anh. Cô không tin rằng mình là người cái gì cũng có thể chịu đựng được trừ… sự thật :D

Kinh nghiệm của tất cả những… bộ phim truyền hình và những tiểu thuyết ngôn tình cô từng đọc đều cho thấy, vì những hiểu lầm ngớ ngẩn, vì những suy nghĩ logic một cách … xiên xẹo mà những đôi tình nhân tan nát. Cô, ít ra cũng không đến nỗi kém cỏi như con đà điểu, thấy vấn đề liền cắm đầu đi trốn chứ???

Ok, quyết định. Cô sẽ hỏi cho rõ ràng ngọn ngành. Định mà chối quanh chối co, cô sẽ vặt đầu anh ra mà chấm muối ^__^

Vừa uống trà gừng, Dương vừa dỗ mình kiên nhẫn đợi chờ tiếng xe FX trở về. Nhưng chờ mãi, chờ mãi. Đêm mỗi lúc một sâu. Trà gừng đã nguội ngắt cả rồi.

Chợt nhớ một câu cô thường hay đọc “Người đi, trà cũng lạnh”, Dương sợ hãi, vội lấy thêm một chút nước nóng. Cuối cùng, trà cũng hết. Dương đi đánh răng, nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, miệng đầy bọt trắng, tiếng thở dài buông ra ầm ĩ.

“Hóa ra, mày cũng chả bản lĩnh tẹo nào…”

Biết mình có lên giường rồi cũng lăn lộn khó ngủ, Dương lấy sách, ra salon, quyết tâm muốn đợi anh về. Nhưng rồi, đọc mãi. Sách in lậu khiến giấy mỏng manh, lật một cái đã bị rách toạc.

Lại nhớ, cô từng đọc một câu thế này “Vốn giấy mỏng, chẳng trách tình không sâu”.

Tình của Định với cô, có sâu không?

Dương buông sách, thở than một mình. Tiếng thở dài trong đêm, một mình cho một mình nghe, não nuột. Dương nhắm mắt, muốn an tĩnh một chút… Nhưng rồi, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Nửa đêm. Có tiếng lách cách mở cửa. Dương vẫn nửa tỉnh nửa mê, xoay người không muốn mở mắt. Có bước chân chậm chạp, rồi một vòng tay ôm lấy cô, dụi vào cô, rất lâu.

Bàn tay người đó, thật lạnh.

Một lúc, vòng tay ôm lấy cô đột nhiên ghì siết, khiến cô khó thở. Dương mở mắt, hơi đẩy Định ra để hít thở, nhưng anh vẫn không buông.

Liếc nhìn đồng hồ. Hai rưỡi đêm. Hơi thở Định phả vào má Dương, thoảng mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt. Dương định nói một lời trách cứ, nhưng tay Định luồn vào tóc cô, giọng thì thầm.

“Dương, anh mệt quá”.

Lòng Dương mềm nhũn. Không hiểu sao, Dương biết chắc rằng, Định không phải là người dễ dàng để lộ sự mệt mỏi cho bất kì ai. Sự tin tưởng ấy, đôi khi, ngọt ngào hơn hương vị của một câu tỏ tình.

Dương để Định ôm chặt lấy mình một lúc, rồi khẽ lay anh “Về nhà nghỉ anh. Nằm đây đau người lắm”.

Định im lặng một lúc, vẫn vùi mặt vào vai cô “Sang ngủ với anh”.

Dương đờ người, không biết đáp làm sao. Nghe giọng anh còn giống như đang … làm nũng!!!

Cô đột nhiên búng tai anh, khiến Định ngóc đầu dậy, nhìn cô.

“Anh say rồi à?”

Định cười mơ hồ “Ừ, hơi say”.

Rồi hôn cô thật lâu. Khi Dương nghĩ mình sắp ngất đến nơi, Định lảo đảo đứng lên “Thôi, anh về. Không phá em nữa”.

Định kéo Dương lại gần, nụ hôn thoáng nhẹ đặt lên trên trán Dương, giống hệt như nụ hôn trong cái đêm gắn liền họ với nhau ở thành phố biển ấy. Đến khi Định rời đi rồi, Dương mới mở mắt. Định đã ra đến cửa, Dương nhìn theo anh, cứ cảm giác tâm trạng Định có điều gì đó thật bất thường.

Sự bất thường ấy, có liên quan đến cô gái tên Đan không?

Dương tự tát vào má mình một cái khi thấy suy nghĩ của cô rốt cuộc cũng quay trở lại về người con gái có mớ tóc dài mềm mại ấy. Mái tóc ấy liệu rồi có trói chặt mất Định của cô không?

Bạn bè thường nói, Dương là một người lạc quan vô đối. Lúc nào cũng hi hi ha ha. Vừa buồn một tí đã tìm mọi cách để làm mình vui, vô cùng xì tin xì khói. Nhưng bản thân Dương biết, cô luôn tỏ ra lạc quan, bởi vì cô vốn là người rất bi quan.

Cô luôn cảm thấy, mình là người không có cơ duyên với tình yêu.

Với Định, cô từng mong là một ngoại lệ. Nhưng vẫn có điều gì đó trong cô, mách bảo với cô đừng nên quá vội mừng thầm.

***

Buổi sáng ánh nắng chiếu qua rèm cửa, rọi vào chậu cây xanh mà Dương vừa trồng. Nhưng chính xác thì ánh nắng không phải là thứ đánh thức cô dậy sau một đêm ngủ muộn. Mà là vì một ai đó đang nhất quyết … cù vào bàn chân cô. Dương rụt chân lại, nhưng bàn tay kia vẫn cương quyết không tha.

Hừ, không tha thì cô… đạp cho một phát. Nhưng chưa kịp đạp, mới co chân một cái thì đã bị cái bàn tay vuốt ve nhẹ nhẹ lên mất cá khiến cô rùng ết cả mình.

“Yên cho em ngủ”

Định bật cười dịu dàng “Dậy đi, đồ sâu ngủ này. Đi, anh mua xôi xéo với đậu nành cho em rồi”

Dương bật dậy, thấy đúng là túi xôi lá sen, và túi đậu nành treo tòn ten trên móc, cười sung sướng. Hàng xôi đầu ngõ nhà cô rất ngon, muốn ăn phải dậy sớm, còn đã ngủ nướng thì quên khẩn trương. Thế mà Định mua cho cô rồi. Cô quay sang hôn chụt anh một cái rồi chạy tọt vào nhà tắm.

Định sờ má, nơi Dương vừa hôn. Anh bất giác mỉm cười, một lúc sau nghe Dương đánh răng xoèn xoẹt mới bảo“Lần sau chưa đánh răng chưa cho hôn”.

Dương tí sặc kem đánh răng ^…^

Cả hai ngồi ăn sáng ở ban công. Dương pha một ly cà cà phê thật đậm cho Định, còn một mình uống sữa đậu nành. Đang chu mỏ hút sữa, Dương sực nhớ ra.

“Hôm nay anh không vội đi làm à?”

“Ừ. Anh nghỉ”

Dương tròn mắt nhìn, từ trước giờ thấy anh lúc nào cũng chạy như con thoi, đùng phát bảo nghỉ. Định cười dịu dàng.

“Em cũng xin anh Tân nghỉ một buổi nhé. Đi với anh”.

“Đi đâu ạ”

Nụ cười của Định chợt mơ hồ “Ừ, gặp một số người em ạ!”


/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status