Cô vùng ra một lát, anh lại lập tức buông tay. Cô quay người nhìn anh: “Tôi cần tiền gấp, chắc anh cũng biết.”
Anh cười một lát, cũng đi ra. “Lần đầu tiên cô đến New York phải không, tôi đưa cô đi thăm quan, tôi chắc sẽ là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn, tôi học ở đây 4 năm.”
Cô đành đồng ý, theo anh đi ra ngoài. Anh không đem theo thư ký và lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi du lịch. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bình thường anh đều rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến thánh một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Nhưng lại khiến anh nhìn thấy, hỏi: “Cô cười cái gì?”
Cô giật bắn mình, chần chừ một lát mới nói: “Tôi đang nghĩ dáng vẻ trong phòng làm việc của anh, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không.”
Anh cười một lát: “Gần như vậy, dù gì các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng của ai có thể tốt hơn chứ? Mệt đến gần chết còn phải giả vờ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi.”
Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”
Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”
Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò trước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ không bằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”
Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!
Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”
Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”
Anh cười một lát, cũng đi ra. “Lần đầu tiên cô đến New York phải không, tôi đưa cô đi thăm quan, tôi chắc sẽ là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn, tôi học ở đây 4 năm.”
Cô đành đồng ý, theo anh đi ra ngoài. Anh không đem theo thư ký và lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi du lịch. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bình thường anh đều rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến thánh một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Nhưng lại khiến anh nhìn thấy, hỏi: “Cô cười cái gì?”
Cô giật bắn mình, chần chừ một lát mới nói: “Tôi đang nghĩ dáng vẻ trong phòng làm việc của anh, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không.”
Anh cười một lát: “Gần như vậy, dù gì các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng của ai có thể tốt hơn chứ? Mệt đến gần chết còn phải giả vờ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi.”
Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”
Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”
Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò trước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ không bằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”
Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!
Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”
Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”
/61
|