Phạm Thiên đi dạo một vòng thì thấy được rất nhiều võ kỹ được bày ở đây chủ yếu là Hoàng Cấp hạ phẩm và trung phẩm võ kỹ mà không có thượng phẩm.
Có lẽ phải lên đến tầng 2 thì mới có thể tìm được Hoàng Cấp thượng phẩm võ kỹ.
Lần này đến lựa chọn võ kỹ thì Phạm Thiên cũng đã suy nghĩ khá kỹ bản thân mình muốn chọn loại võ kỹ nào.
Tại cấp bậc hiện tại thì lựa chọn võ kỹ tấn công thì tốt hơn là chọn võ kỹ thân pháp và đương nhiên là nếu chọn 1 môn võ kỹ dùng binh khí thì sẽ có lợi hơn nhiều so với việc chọn học quyền cước.
Có điều hiện tại Phạm Thiên nghèo rớt dái thì lấy tiền đâu ra mà mua binh phí.
Vào ngày thứ 2 khi tới Phạm gia đã có hạ nhân đem tiền trợ cấp hàng tháng tới cho Phạm Thiên. Mỗi tháng hắn sẽ nhận được 200 kim tệ để tiêu xài, với người bình thường thì số tiền này có vẻ như là một số tiền lớn nhưng để mua vũ khí thì còn xa mới đủ.
Một cây kiếm rẻ nhất cũng phải có giá 1000 kim tệ Phạm Thiên muốn mua thì phải không ăn không tiêu gì trong vòng nửa năm mới đủ.
Thời gian nửa năm thì cứt trâu cũng đã hóa bùn rồi, khi đó Phạm Thiên có lẽ đã đột phá tới Võ Sư vậy mà mới đủ tiền mua 1 thanh kiếm kém chất lượng sao?
Nhưng cũng may là hắn có hỏi qua hạ nhân thì biết được có một loại binh khí có giá rất rẻ chỉ cần 100 kim tệ là mua được rồi.
Phạm Thiên tính toán xong xuôi thì cầm trên tay 1 quyển trục võ kỹ Hoàng Cấp trung phẩm và tiến ra ngoài.
- Cuồng Phong Côn Pháp quyển thượng, Hoàng Cấp trung phẩm, ba ngày sau phải đem tới trả - gióng nói lúc đầu lại vang lên bên tai Phạm Thiên.
Phạm Thiên rời khỏi Tàng Kinh Các thì chỉ còn lại tiểu Trì đang gãi đầu gãi tai không biết lựa chọn võ kỹ nào ở bên trong. Thanh Nhã đã chọn xong võ kỹ và rời đi từ nãy rồi.
Phạm Thiên cất quyển trục võ kỹ vào hành trang rồi đi về phía tây mà không quay về nhà. Hắn không vội đi về luyện võ kỹ bởi vì cho dù muốn luyện thì ít nhất cũng phải có binh khí mới luyện được chứ.
Phía tây nội viện là nơi ở của thập nhất trưởng lão và cũng là nơi chế tạo binh khí cho Phạm gia.
Phạm Thiên tiến vào Binh Khí Phường thì liền thấy được một vẻ náo nhiệt hoàn toàn khác xa với sự tĩnh lặng ở Tàng Kinh Các.
Không chỉ có một đám người đang gõ sắt keng keng ở phía sau mà bên ngoài cửa Binh Khí Phường cũng có rất nhiều người đang thử binh khí tạo nên một không khí ồn ào.
Phạm Thiên đi tới đây thì cũng không tạo nên ảnh hưởng gì mà chỉ bắt đầu quan sát những binh khí được đặt trên giá.
Sau tìm kiếm mãi mà không thấy thứ mình muốn Phạm Thiên liền quay qua hỏi một thanh niên đang cởi trần tay cầm búa đi ngang qua.
- Vị biểu ca này, cho ta hỏi một chút được không?
- Có chuyện gì thế? - người thanh niên này tỏ ra khá gấp gáp.
- Ngươi có biết những cây thiết côn để ở đâu không vậy?
Nghe Phạm Thiên hỏi thì người thanh niên liền chỉ tay về phía 1 giá vũ khí trống không mà nói:
- Vị biểu đệ này ngươi tới muộn rồi, mấy hôm nay có rất nhiều người tới tìm mua thiết côn nên hôm qua đã bán hết rồi. Tuần sau ngươi hãy quay lại có lẽ sẽ có thiết côn đấy.
Người thanh niên này nói xong thì liền bỏ đi.
Mấy ngày nay có một lượng lớn đệ tử từ bên ngoài tới Phạm gia và đa phần những người này đều không dư dả gì nên đều có suy nghĩ lựa chọn thiết côn làm vũ khí như Phạm Thiên.
Vì thế nên thiết côn trong Binh Khí Phường đều đã bán hết sạch rồi.
Phạm Thiên tỏ ra thất vọng và định quay trở về nhưng khi đi ra tới cửa thì bỗng nhiên có người vỗ vai của hắn.
Phạm Thiên quay lại thì liền thấy được 1 thiếu nữ hết sức xinh đẹp sở hữu làn da rám nắng ngũ quan tinh xảo đang mỉm cười nhìn hắn.
- Vị biểu đệ này, ngươi đang tìm mua binh khí có phải không?
Thiếu nữ này cười híp mắt giống như bắt được 1 con mồi béo bở vậy.
Phạm Thiên quay qua nhìn vị thiếu nữ còn thấp hơn mình nguyên 1 cái đầu này thì liền nghi hoặc.
- Ngươi đang tìm mua binh khí phải không? Ta ở đây có một cây binh khí rất phù hợp với ngươi nè - vị thiếu nữ này đưa ra 1 cây binh khí dài được bọc trong vải trắng trông giống như là trường thương vậy.
Nhưng khi còn đang “chào hàng” thì thân thể vị thiếu nữ này bỗng nhiên cứng lại khi nghe thấy tiếng quát từ bên trong vọng ra.
- Linh Nhi, ngươi lại mang thứ binh khí chưa hoàn chỉnh đó đi lừa gạt người hả!
Một lão giả ở trần để lộ ra cơ thể không giống một lão già của mình tiến ra từ bên trong Binh Khí Phường. Phạm Thiên ngay lập tức nhận ra lão già này, đó chính là thập nhất trưởng lão cũng là Hoàng Giai cao cấp Luyện Khí Sư duy nhất của Phạm gia.
- Sư phụ… - Phạm Linh Nhi như 1 đứa trẻ mắc lỗi bị cha mẹ mình bắt quả tang tại trận vậy - binh khí của người ta đâu có đến nỗi nào đâu…
- Ngươi còn nói nữa? Lần trước ngươi rèn ra cây đại đao mềm oặt khiến cho người ta vung thử 1 cái liền bị thương, giờ thì lại chế ra 1 cây thương nhưng ngọn thương lại gãy lìa ra mà lại kêu là không phải phế phẩm sao?
Lúc này tấm vải trắng trên tay Linh Nhi liền rủ xuống để lộ ra 1 cây thương không có ngọn thương.
- ------☆☆☆☆-------
Có lẽ phải lên đến tầng 2 thì mới có thể tìm được Hoàng Cấp thượng phẩm võ kỹ.
Lần này đến lựa chọn võ kỹ thì Phạm Thiên cũng đã suy nghĩ khá kỹ bản thân mình muốn chọn loại võ kỹ nào.
Tại cấp bậc hiện tại thì lựa chọn võ kỹ tấn công thì tốt hơn là chọn võ kỹ thân pháp và đương nhiên là nếu chọn 1 môn võ kỹ dùng binh khí thì sẽ có lợi hơn nhiều so với việc chọn học quyền cước.
Có điều hiện tại Phạm Thiên nghèo rớt dái thì lấy tiền đâu ra mà mua binh phí.
Vào ngày thứ 2 khi tới Phạm gia đã có hạ nhân đem tiền trợ cấp hàng tháng tới cho Phạm Thiên. Mỗi tháng hắn sẽ nhận được 200 kim tệ để tiêu xài, với người bình thường thì số tiền này có vẻ như là một số tiền lớn nhưng để mua vũ khí thì còn xa mới đủ.
Một cây kiếm rẻ nhất cũng phải có giá 1000 kim tệ Phạm Thiên muốn mua thì phải không ăn không tiêu gì trong vòng nửa năm mới đủ.
Thời gian nửa năm thì cứt trâu cũng đã hóa bùn rồi, khi đó Phạm Thiên có lẽ đã đột phá tới Võ Sư vậy mà mới đủ tiền mua 1 thanh kiếm kém chất lượng sao?
Nhưng cũng may là hắn có hỏi qua hạ nhân thì biết được có một loại binh khí có giá rất rẻ chỉ cần 100 kim tệ là mua được rồi.
Phạm Thiên tính toán xong xuôi thì cầm trên tay 1 quyển trục võ kỹ Hoàng Cấp trung phẩm và tiến ra ngoài.
- Cuồng Phong Côn Pháp quyển thượng, Hoàng Cấp trung phẩm, ba ngày sau phải đem tới trả - gióng nói lúc đầu lại vang lên bên tai Phạm Thiên.
Phạm Thiên rời khỏi Tàng Kinh Các thì chỉ còn lại tiểu Trì đang gãi đầu gãi tai không biết lựa chọn võ kỹ nào ở bên trong. Thanh Nhã đã chọn xong võ kỹ và rời đi từ nãy rồi.
Phạm Thiên cất quyển trục võ kỹ vào hành trang rồi đi về phía tây mà không quay về nhà. Hắn không vội đi về luyện võ kỹ bởi vì cho dù muốn luyện thì ít nhất cũng phải có binh khí mới luyện được chứ.
Phía tây nội viện là nơi ở của thập nhất trưởng lão và cũng là nơi chế tạo binh khí cho Phạm gia.
Phạm Thiên tiến vào Binh Khí Phường thì liền thấy được một vẻ náo nhiệt hoàn toàn khác xa với sự tĩnh lặng ở Tàng Kinh Các.
Không chỉ có một đám người đang gõ sắt keng keng ở phía sau mà bên ngoài cửa Binh Khí Phường cũng có rất nhiều người đang thử binh khí tạo nên một không khí ồn ào.
Phạm Thiên đi tới đây thì cũng không tạo nên ảnh hưởng gì mà chỉ bắt đầu quan sát những binh khí được đặt trên giá.
Sau tìm kiếm mãi mà không thấy thứ mình muốn Phạm Thiên liền quay qua hỏi một thanh niên đang cởi trần tay cầm búa đi ngang qua.
- Vị biểu ca này, cho ta hỏi một chút được không?
- Có chuyện gì thế? - người thanh niên này tỏ ra khá gấp gáp.
- Ngươi có biết những cây thiết côn để ở đâu không vậy?
Nghe Phạm Thiên hỏi thì người thanh niên liền chỉ tay về phía 1 giá vũ khí trống không mà nói:
- Vị biểu đệ này ngươi tới muộn rồi, mấy hôm nay có rất nhiều người tới tìm mua thiết côn nên hôm qua đã bán hết rồi. Tuần sau ngươi hãy quay lại có lẽ sẽ có thiết côn đấy.
Người thanh niên này nói xong thì liền bỏ đi.
Mấy ngày nay có một lượng lớn đệ tử từ bên ngoài tới Phạm gia và đa phần những người này đều không dư dả gì nên đều có suy nghĩ lựa chọn thiết côn làm vũ khí như Phạm Thiên.
Vì thế nên thiết côn trong Binh Khí Phường đều đã bán hết sạch rồi.
Phạm Thiên tỏ ra thất vọng và định quay trở về nhưng khi đi ra tới cửa thì bỗng nhiên có người vỗ vai của hắn.
Phạm Thiên quay lại thì liền thấy được 1 thiếu nữ hết sức xinh đẹp sở hữu làn da rám nắng ngũ quan tinh xảo đang mỉm cười nhìn hắn.
- Vị biểu đệ này, ngươi đang tìm mua binh khí có phải không?
Thiếu nữ này cười híp mắt giống như bắt được 1 con mồi béo bở vậy.
Phạm Thiên quay qua nhìn vị thiếu nữ còn thấp hơn mình nguyên 1 cái đầu này thì liền nghi hoặc.
- Ngươi đang tìm mua binh khí phải không? Ta ở đây có một cây binh khí rất phù hợp với ngươi nè - vị thiếu nữ này đưa ra 1 cây binh khí dài được bọc trong vải trắng trông giống như là trường thương vậy.
Nhưng khi còn đang “chào hàng” thì thân thể vị thiếu nữ này bỗng nhiên cứng lại khi nghe thấy tiếng quát từ bên trong vọng ra.
- Linh Nhi, ngươi lại mang thứ binh khí chưa hoàn chỉnh đó đi lừa gạt người hả!
Một lão giả ở trần để lộ ra cơ thể không giống một lão già của mình tiến ra từ bên trong Binh Khí Phường. Phạm Thiên ngay lập tức nhận ra lão già này, đó chính là thập nhất trưởng lão cũng là Hoàng Giai cao cấp Luyện Khí Sư duy nhất của Phạm gia.
- Sư phụ… - Phạm Linh Nhi như 1 đứa trẻ mắc lỗi bị cha mẹ mình bắt quả tang tại trận vậy - binh khí của người ta đâu có đến nỗi nào đâu…
- Ngươi còn nói nữa? Lần trước ngươi rèn ra cây đại đao mềm oặt khiến cho người ta vung thử 1 cái liền bị thương, giờ thì lại chế ra 1 cây thương nhưng ngọn thương lại gãy lìa ra mà lại kêu là không phải phế phẩm sao?
Lúc này tấm vải trắng trên tay Linh Nhi liền rủ xuống để lộ ra 1 cây thương không có ngọn thương.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|