Đi vào tiểu trấn Phạm Thiên liền quay qua nói:
- Các ngươi hãy rời đi trước đi, ta vào trong trấn có chút việc.
Hưng Quân vội nói:
- Chúng ta được phái đi theo là để bảo vệ công tử nên…
Phạm Thiên liền ngắt lời hắn:
- Được rồi, ta không yếu đuối đến mức cần người theo sau cả ngày để bảo vệ đâu. Mau đi đi, đừng làm phiền ta.
Hưng Quân không thể kháng lệnh nên đành phải mang theo người rút lui.
Phạm Thiên đi một đoạn thì cảm nhận được có người đang đi theo phía sau mình thì mũi chân hơi đạp một cái và thân hình của hắn lập tức biến mất.
!!!
Hưng Quân cùng một tên bang chúng khác của Hắc Phong Bang bỗng chui ra từ mặt đất như biết độn thổ.
- Công tử đâu mất rồi!?
Hưng Quân lo lắng nhìn quanh rồi nói:
- Hắn chắc hẳn là đã phát hiện ra chúng ta đi theo phía sau nên mới cắt đuôi. Được rồi, mau rút lui thôi! Khinh công của công tử thậm chí chúng ta còn không theo kịp thì không cần thiết phải lo lắng.
Nói xong cả hai liền lặng lẽ biến mất vào trong bóng tối.
Phạm Thiên tiến vào trong thị trấn thì lúc này trời cũng đã dần tối, mặc dù bên ngoài đường vẫn rất đông người nhưng thời đại này chỉ dùng đèn lồng để chiếu sáng thì muốn tìm người cũng khó.
Phạm Thiên đang đi đường thì bỗng nhiên một thân ảnh thướt tha bỗng nhiên va vào hắn.
- Hả?
Phạm Thiên nhìn thoáng quá người này thì thấy nàng mặc dù trông hết sức yểu điệu nhưng hơi thở rất tốt, bên hông lại giắt một sợi nhuyễn tiên giống như thắt lưng thì chắc chắn là biết võ công.
Phù Dung
Đẳng cấp: 28
Phù Dung… sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?
Nếu Phạm Thiên có ấn tượng với cái tên này thì hẳn nữ nhân tên Phù Dung này phải có vai trò quan trọng gì đó hoặc xuất hiện qua không ít lần trong cốt truyện.
Trong lúc Phạm Thiên cố gắng nhớ xem cái tên Phù Dung này xuất hiện lúc này thì nữ nhân này cũng đã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Công tử không sao chứ, ta thật là vô ý khi đụng vào ngươi.
Phạm Thiên nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm mang theo phần sắc sảo của nữ nhân này thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
Phù Dung?
Đây không phải là con gái của Đoàn Ngâu Hiến, cung chủ Bắc Hải Băng Cung sao?
Không ngờ người đầu tiên mà Phạm Thiên gặp được không phải Đàm Hoa Liên mà lại là nàng.
Nhưng theo Phạm Thiên còn nhớ thì Phù Dung hẳn là rất ghét Hàn Bảo Quân mới đúng chứ nhỉ, tại sao nàng lại có thái độ kỳ quái như vậy.
- Công tử không nói gì là giận rồi hay sao? Vậy thì hãy để ta đền bù cho ngươi nhé.
Phù Dung nói xong thì toàn thân như một con thủy xà quấn chặt lấy Phạm Thiên khuôn mặt thì trở nên đỏ ửng cùng lúc đó hơi thở cũng dồn dập hơn.
Phạm Thiên nhìn thấy phản ứng của nàng thì liền âm thầm vỗ trán một cái.
- Sao mình có thể quên được điều này nhỉ?
Phù Dung có một đặc điểm hết sức nổi bật đó là rất mê trai!
Khi đó nàng chỉ gặp mặt Đàm Hoa Liên mặc nam trang một lần thì đã lập tức đem lòng yêu thương và bám riết mãi không rời.
Vẻ ngoài của Phạm Thiên là do hắn tự tay chỉnh sửa mà ra nên có thể nói là ngọc thụ lâm phong so với Đàm Hoa Liên mặc nam trang thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Phù Dung sao có thể cưỡng lại được vẻ ngoài anh tuấn của Phạm Thiên mà phải chủ động chạy tới dùng cách này để làm quen.
Phạm Thiên nhìn Phù Dung một bộ dáng vẻ tao lãng mặc quân hái thì trong lòng cũng ẩn ẩn dục động mà đưa tay nắm lấy bờ eo như thủy xà của nàng.
- Vậy nàng định sẽ đền bù cho ta như thế nào đây.
Phù Dung nhìn vẻ mặt sắc mị mị của Phạm Thiên thì khẽ liếm đôi môi mê người của mình.
……
Sáng sớm, Phạm Thiên nhìn thấy Phù Dung như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng mình thì liền nhớ tới cảnh tượng điên cuồng đêm hôm trước.
Phạm Thiên khẽ nhìn vết hoa mai đỏ rực ở trên giường nếu không phải tự mình kiểm chứng Phù Dung thất thân cho mình thì hắn khó lòng tưởng tượng ra được người đêm hôm qua hận không thể đem toàn bộ cơ thể của mình dung nhập vào người Phạm Thiên là nàng.
- Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là trời sinh dâm phụ đó sao…
Phạm Thiên không những không ghét mà ngược lại còn cảm thấy hết sức thỏa mãn. Có thể chiếm được một vưu vật như vậy làm của riêng thì quả thực rất có cảm giác thành tựu.
- Có điều mang theo Phù Dung đi gặp Đàm Hoa Liên thì có vẻ không tiện lắm.
Trên tay Phạm Thiên liền xuất hiện một tấm Tỏa Linh Lệnh sau đó nó lập tức biến mất.
“Tỏa Linh thành công”
Phạm Thiên đưa tay ra chạm vào eo của Phù Dung và sử dụng hồn khí vẽ lên một trận pháp nhỏ lên đó. Sau đó trận pháp này hóa thành một đóa phù dung nhỏ màu hồng bám vào eo của nàng.
Phạm Thiên nhìn thấy trận pháp ngụy trang thành hình xăm như một đóa hoa phù dung trên làn da như bạch ngọc của mỹ nhân thì khiến nàng càng có thêm sức dụ hoặc.
Phạm Thiên thầm nén ham muốn trong lòng và đứng dậy mặc quần áo vào rồi sau đó rời khỏi khách điếm. Trận pháp mà hắn bày ra trên người Phù Dung chính là trận pháp truy tung, có điều nó cao cấp hơn nhiều so với loại trận pháp mà hắn sử dụng để truy tìm A Chu và A Bích.
Loại trận pháp này chỉ có tứ giai Trận Pháp Sư mới có thể thi triển được và không cần đến vật tiếp dẫn mà có thể trực tiếp dùng lên cơ thể người.
Phạm Thiên bước ra khỏi khách điếm đi dạo quanh thị trấn thì bỗng nhiên dừng bước trước một khách điếm nhỏ.
Lúc này mới sáng sớm khách điếm trông rất vắng vẻ cũng không có gì lạ thường nhưng cái mũi của Phạm Thiên lại nhảy lên một chút:
- Có mùi máu…
Phạm Thiên liền đưa tay ra và bắt đầu bắt một vài ấn quyết sau đó một vòng trận pháp mang theo chữ Huyết xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Phạm Thiên thầm nhắm mắt cảm nhận một chút rồi đi về hướng đông.
Trên đường đi Phạm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng chữ Huyết trong tay mình đang nóng dần lên. Cuối cùng hắn tới trước một hang động nhỏ nằm khuất phía sau một phiến đá thì liền tiến vào trong thì ngửi thấy mùi máu tươi.
Phạm Thiên nhìn về phía người đang nằm thở thoi thóp trong bóng tối kia thì liền đi tới quan sát.
Đàm Hoa Liên
Đẳng cấp: 35
Tìm thấy rồi!
Phạm Thiên đưa tay cởi bỏ y phục của Đàm Hoa Liên và để lộ ra một lớp băng vải được cuốn quanh ngực của nàng đã có một vài miếng bị rách và trên đó có vết thương rất sâu.
- Vết thương cũng không nguy hiểm lắm, có điều nội khí tán loạn hẳn là bị cao thủ đánh trọng thương.
Phạm Thiên trầm ngâm một lát sau đó lấy ra một tấm Tỏa Linh Lệnh.
“Tỏa Linh thất bại”
“Tỏa Linh thất bại”
…
Thử liên tiếp 10 lần mà vẫn thất bại thì Phạm Thiên liền từ bỏ ý định nhân lúc Đàm Hoa Liên hôn mê để tiến hành tỏa linh.
Đàm Hoa Liên thân là nữ nhi trong tay lại mang kỳ bảo Ma Linh Kiếm thì chắc chắn lòng cảnh giác rất mạnh, cho dù đang hôn mê nhưng cũng không dễ gì phá tan được phòng tuyến tâm lý của nàng.
- Hừm...
Phạm Thiên đưa tay lên và ngón tay của hắn bắt đầu phát ra kim quang nhàn nhạt rồi điểm liên tiếp vào các huyệt đạo trên ngực Đàm Hoa Liên.
- Bộp! Bộp!
Nhất Dương Chỉ là môn võ công dùng để trị liệu nội thương rất tốt, Phạm Thiên dùng Nhất Dương Chỉ khí giúp Đàm Hoa Liên điều hòa nội tức sau đó lấy ra hai viên Sinh Huyết Đan và một viên bóp nát thoa lên vết thương ở ngực một viên nhét vào miệng của Đàm Hoa Liên.
Sinh Huyết Đan vào miệng liền hóa thành dược thủy nên hơi thở của Đàm Hoa Liên đã bắt đầu trở nên ổn định hơn rất nhiều. Phạm Thiên lấy ra một tấm da thú dày trải lên mặt đất sau đó từ từ ôm nàng đặt lên trên tấm da thú để cách ly mặt đất lạnh lẽo.
Phạm Thiên tháo Hỏa Long Đao ra đặt lên vách đá sau đó tựa lưng ngồi gần đó chờ Đàm Hoa Liên tỉnh lại.
……
- Ơ...
Phạm Thiên đang đả tọa tu luyện nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt ra nhìn Đàm Hoa Liên. Hắn thở ra một ngụm trọc khí sau đó tiến hành thu liễm nội kình khiến bản thân trở về như một người bình thường.
- Tỉnh rồi sao? Có muốn ăn chút cháo không?
Đàm Hoa Liên đang mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai thì giật mình bật dậy.
- A!!
Vết thương của Đàm Hoa Liên còn chưa lành hẳn mà nàng lại cử động mạnh như vậy nên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.
- Vết thương của ngươi chưa hồi phục hẳn đâu ta đã bôi thuốc cho ngươi rồi nhưng chắc phải chờ tới mai mới có thể hoạt động bình thường được.
Đàm Hoa Liên lúc này mới nhìn về phía Phạm Thiên thấy hắn không phải những người hôm qua vây công mình thì mới bình tĩnh trở lại. Nhưng sau đó nàng lại nhớ tới lời Phạm Thiên thì cúi xuống nhìn vào lớp băng vải mới được băng bó quanh ngực mình thì liền đỏ mặt thẹn thùng.
- Cảm… cảm ơn công tử đã trị thương giúp ta…
Đàm Hoa Liên vốn là một thiếu nữ hiền lành, đối diện với ân nhân của mình thì nàng không thể nào bộc lộ thái độ đanh đá giống như với Hàn Bảo Quân được.
- ------☆☆☆☆-------
- Các ngươi hãy rời đi trước đi, ta vào trong trấn có chút việc.
Hưng Quân vội nói:
- Chúng ta được phái đi theo là để bảo vệ công tử nên…
Phạm Thiên liền ngắt lời hắn:
- Được rồi, ta không yếu đuối đến mức cần người theo sau cả ngày để bảo vệ đâu. Mau đi đi, đừng làm phiền ta.
Hưng Quân không thể kháng lệnh nên đành phải mang theo người rút lui.
Phạm Thiên đi một đoạn thì cảm nhận được có người đang đi theo phía sau mình thì mũi chân hơi đạp một cái và thân hình của hắn lập tức biến mất.
!!!
Hưng Quân cùng một tên bang chúng khác của Hắc Phong Bang bỗng chui ra từ mặt đất như biết độn thổ.
- Công tử đâu mất rồi!?
Hưng Quân lo lắng nhìn quanh rồi nói:
- Hắn chắc hẳn là đã phát hiện ra chúng ta đi theo phía sau nên mới cắt đuôi. Được rồi, mau rút lui thôi! Khinh công của công tử thậm chí chúng ta còn không theo kịp thì không cần thiết phải lo lắng.
Nói xong cả hai liền lặng lẽ biến mất vào trong bóng tối.
Phạm Thiên tiến vào trong thị trấn thì lúc này trời cũng đã dần tối, mặc dù bên ngoài đường vẫn rất đông người nhưng thời đại này chỉ dùng đèn lồng để chiếu sáng thì muốn tìm người cũng khó.
Phạm Thiên đang đi đường thì bỗng nhiên một thân ảnh thướt tha bỗng nhiên va vào hắn.
- Hả?
Phạm Thiên nhìn thoáng quá người này thì thấy nàng mặc dù trông hết sức yểu điệu nhưng hơi thở rất tốt, bên hông lại giắt một sợi nhuyễn tiên giống như thắt lưng thì chắc chắn là biết võ công.
Phù Dung
Đẳng cấp: 28
Phù Dung… sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?
Nếu Phạm Thiên có ấn tượng với cái tên này thì hẳn nữ nhân tên Phù Dung này phải có vai trò quan trọng gì đó hoặc xuất hiện qua không ít lần trong cốt truyện.
Trong lúc Phạm Thiên cố gắng nhớ xem cái tên Phù Dung này xuất hiện lúc này thì nữ nhân này cũng đã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Công tử không sao chứ, ta thật là vô ý khi đụng vào ngươi.
Phạm Thiên nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm mang theo phần sắc sảo của nữ nhân này thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
Phù Dung?
Đây không phải là con gái của Đoàn Ngâu Hiến, cung chủ Bắc Hải Băng Cung sao?
Không ngờ người đầu tiên mà Phạm Thiên gặp được không phải Đàm Hoa Liên mà lại là nàng.
Nhưng theo Phạm Thiên còn nhớ thì Phù Dung hẳn là rất ghét Hàn Bảo Quân mới đúng chứ nhỉ, tại sao nàng lại có thái độ kỳ quái như vậy.
- Công tử không nói gì là giận rồi hay sao? Vậy thì hãy để ta đền bù cho ngươi nhé.
Phù Dung nói xong thì toàn thân như một con thủy xà quấn chặt lấy Phạm Thiên khuôn mặt thì trở nên đỏ ửng cùng lúc đó hơi thở cũng dồn dập hơn.
Phạm Thiên nhìn thấy phản ứng của nàng thì liền âm thầm vỗ trán một cái.
- Sao mình có thể quên được điều này nhỉ?
Phù Dung có một đặc điểm hết sức nổi bật đó là rất mê trai!
Khi đó nàng chỉ gặp mặt Đàm Hoa Liên mặc nam trang một lần thì đã lập tức đem lòng yêu thương và bám riết mãi không rời.
Vẻ ngoài của Phạm Thiên là do hắn tự tay chỉnh sửa mà ra nên có thể nói là ngọc thụ lâm phong so với Đàm Hoa Liên mặc nam trang thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Phù Dung sao có thể cưỡng lại được vẻ ngoài anh tuấn của Phạm Thiên mà phải chủ động chạy tới dùng cách này để làm quen.
Phạm Thiên nhìn Phù Dung một bộ dáng vẻ tao lãng mặc quân hái thì trong lòng cũng ẩn ẩn dục động mà đưa tay nắm lấy bờ eo như thủy xà của nàng.
- Vậy nàng định sẽ đền bù cho ta như thế nào đây.
Phù Dung nhìn vẻ mặt sắc mị mị của Phạm Thiên thì khẽ liếm đôi môi mê người của mình.
……
Sáng sớm, Phạm Thiên nhìn thấy Phù Dung như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng mình thì liền nhớ tới cảnh tượng điên cuồng đêm hôm trước.
Phạm Thiên khẽ nhìn vết hoa mai đỏ rực ở trên giường nếu không phải tự mình kiểm chứng Phù Dung thất thân cho mình thì hắn khó lòng tưởng tượng ra được người đêm hôm qua hận không thể đem toàn bộ cơ thể của mình dung nhập vào người Phạm Thiên là nàng.
- Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là trời sinh dâm phụ đó sao…
Phạm Thiên không những không ghét mà ngược lại còn cảm thấy hết sức thỏa mãn. Có thể chiếm được một vưu vật như vậy làm của riêng thì quả thực rất có cảm giác thành tựu.
- Có điều mang theo Phù Dung đi gặp Đàm Hoa Liên thì có vẻ không tiện lắm.
Trên tay Phạm Thiên liền xuất hiện một tấm Tỏa Linh Lệnh sau đó nó lập tức biến mất.
“Tỏa Linh thành công”
Phạm Thiên đưa tay ra chạm vào eo của Phù Dung và sử dụng hồn khí vẽ lên một trận pháp nhỏ lên đó. Sau đó trận pháp này hóa thành một đóa phù dung nhỏ màu hồng bám vào eo của nàng.
Phạm Thiên nhìn thấy trận pháp ngụy trang thành hình xăm như một đóa hoa phù dung trên làn da như bạch ngọc của mỹ nhân thì khiến nàng càng có thêm sức dụ hoặc.
Phạm Thiên thầm nén ham muốn trong lòng và đứng dậy mặc quần áo vào rồi sau đó rời khỏi khách điếm. Trận pháp mà hắn bày ra trên người Phù Dung chính là trận pháp truy tung, có điều nó cao cấp hơn nhiều so với loại trận pháp mà hắn sử dụng để truy tìm A Chu và A Bích.
Loại trận pháp này chỉ có tứ giai Trận Pháp Sư mới có thể thi triển được và không cần đến vật tiếp dẫn mà có thể trực tiếp dùng lên cơ thể người.
Phạm Thiên bước ra khỏi khách điếm đi dạo quanh thị trấn thì bỗng nhiên dừng bước trước một khách điếm nhỏ.
Lúc này mới sáng sớm khách điếm trông rất vắng vẻ cũng không có gì lạ thường nhưng cái mũi của Phạm Thiên lại nhảy lên một chút:
- Có mùi máu…
Phạm Thiên liền đưa tay ra và bắt đầu bắt một vài ấn quyết sau đó một vòng trận pháp mang theo chữ Huyết xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Phạm Thiên thầm nhắm mắt cảm nhận một chút rồi đi về hướng đông.
Trên đường đi Phạm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng chữ Huyết trong tay mình đang nóng dần lên. Cuối cùng hắn tới trước một hang động nhỏ nằm khuất phía sau một phiến đá thì liền tiến vào trong thì ngửi thấy mùi máu tươi.
Phạm Thiên nhìn về phía người đang nằm thở thoi thóp trong bóng tối kia thì liền đi tới quan sát.
Đàm Hoa Liên
Đẳng cấp: 35
Tìm thấy rồi!
Phạm Thiên đưa tay cởi bỏ y phục của Đàm Hoa Liên và để lộ ra một lớp băng vải được cuốn quanh ngực của nàng đã có một vài miếng bị rách và trên đó có vết thương rất sâu.
- Vết thương cũng không nguy hiểm lắm, có điều nội khí tán loạn hẳn là bị cao thủ đánh trọng thương.
Phạm Thiên trầm ngâm một lát sau đó lấy ra một tấm Tỏa Linh Lệnh.
“Tỏa Linh thất bại”
“Tỏa Linh thất bại”
…
Thử liên tiếp 10 lần mà vẫn thất bại thì Phạm Thiên liền từ bỏ ý định nhân lúc Đàm Hoa Liên hôn mê để tiến hành tỏa linh.
Đàm Hoa Liên thân là nữ nhi trong tay lại mang kỳ bảo Ma Linh Kiếm thì chắc chắn lòng cảnh giác rất mạnh, cho dù đang hôn mê nhưng cũng không dễ gì phá tan được phòng tuyến tâm lý của nàng.
- Hừm...
Phạm Thiên đưa tay lên và ngón tay của hắn bắt đầu phát ra kim quang nhàn nhạt rồi điểm liên tiếp vào các huyệt đạo trên ngực Đàm Hoa Liên.
- Bộp! Bộp!
Nhất Dương Chỉ là môn võ công dùng để trị liệu nội thương rất tốt, Phạm Thiên dùng Nhất Dương Chỉ khí giúp Đàm Hoa Liên điều hòa nội tức sau đó lấy ra hai viên Sinh Huyết Đan và một viên bóp nát thoa lên vết thương ở ngực một viên nhét vào miệng của Đàm Hoa Liên.
Sinh Huyết Đan vào miệng liền hóa thành dược thủy nên hơi thở của Đàm Hoa Liên đã bắt đầu trở nên ổn định hơn rất nhiều. Phạm Thiên lấy ra một tấm da thú dày trải lên mặt đất sau đó từ từ ôm nàng đặt lên trên tấm da thú để cách ly mặt đất lạnh lẽo.
Phạm Thiên tháo Hỏa Long Đao ra đặt lên vách đá sau đó tựa lưng ngồi gần đó chờ Đàm Hoa Liên tỉnh lại.
……
- Ơ...
Phạm Thiên đang đả tọa tu luyện nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt ra nhìn Đàm Hoa Liên. Hắn thở ra một ngụm trọc khí sau đó tiến hành thu liễm nội kình khiến bản thân trở về như một người bình thường.
- Tỉnh rồi sao? Có muốn ăn chút cháo không?
Đàm Hoa Liên đang mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai thì giật mình bật dậy.
- A!!
Vết thương của Đàm Hoa Liên còn chưa lành hẳn mà nàng lại cử động mạnh như vậy nên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.
- Vết thương của ngươi chưa hồi phục hẳn đâu ta đã bôi thuốc cho ngươi rồi nhưng chắc phải chờ tới mai mới có thể hoạt động bình thường được.
Đàm Hoa Liên lúc này mới nhìn về phía Phạm Thiên thấy hắn không phải những người hôm qua vây công mình thì mới bình tĩnh trở lại. Nhưng sau đó nàng lại nhớ tới lời Phạm Thiên thì cúi xuống nhìn vào lớp băng vải mới được băng bó quanh ngực mình thì liền đỏ mặt thẹn thùng.
- Cảm… cảm ơn công tử đã trị thương giúp ta…
Đàm Hoa Liên vốn là một thiếu nữ hiền lành, đối diện với ân nhân của mình thì nàng không thể nào bộc lộ thái độ đanh đá giống như với Hàn Bảo Quân được.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|