- Quả nhiên ở đây ai cũng đeo kiếm nhỉ.
Phạm Thiên quan sát tiểu trấn trước mắt và nói.
Thực chất nơi này có rất nhiều binh khí phường và không chỉ bán kiếm nhưng người đi lại ở đây hầu hết đều mang kiếm.
Lý do đơn giản là vì đi qua tiểu trấn này là sẽ tới chân núi Trường Bạch và khi tiến vào mọi loại binh khí nào khác ngoài kiếm đều sẽ bị tịch thu và tạm giữ cho tới khi ngươi rời đi.
Nơi này được gọi là thánh địa của kiếm cũng không phải là để gọi chơi, những người tới đây đều là vì mộ danh mà muốn tới học kiếm.
Mà nếu đã tới để học kiếm thì đương nhiên là sẽ không cần tới loại binh khí nào khác ngoại trừ kiếm rồi.
Hoa Liên cùng Y Hoa đều dùng kiếm còn Phạm Thiên và Tú Lệ thì sử dụng tay không cũng được nên hai người cũng không cần phải đi mua kiếm ở trong tiểu trấn này làm gì. Dù sao bọn họ tới đây cũng không phải để học kiếm.
Hơn nữa nếu nói tới kiếm thì Phạm Thiên có thể tự mình luyện chế và còn tốt gấp vạn lần kiếm ở đây.
Rời khỏi tiểu trấn thì bọn họ liền đi tới một tiểu đạo nhỏ, Y Hoa thấy vậy liền hỏi:
- Hoa Liên, nếu muốn tới Trường Bạch Sơn tại sao chúng ta không đi về hướng bắc như vậy không phải nhanh hơn sao?
Đàm Hoa Liên liền đáp:
- Tại vì ở Trường Bạch Sơn có rất nhiều người nhận ra ta nên để tránh phiền phức chúng ta nên tránh khỏi đường lớn mà đi tiểu đạo thì hơn.
Kiếm Hoàng mặc dù không thành lập thế lực nhưng dưới trướng lại có rất nhiều kẻ nguyện trung thành đi theo hắn. Đàm Hoa Liên thân là cháu gái Kiếm Hoàng thì đương nhiên sẽ có rất nhiều người nhận ra.
Do biết Phạm Thiên không muốn lãng phí thời gian nên nàng mới lựa chọn kéo cả đám đi theo tiểu đạo để lên núi.
Phạm Thiên hiểu được thì khẽ gật đầu, mấy ngày trước hắn đã nhận được truyền tin của hai tỷ muội Si Liên và Si Huy về tin tức của Thần Địa.
Liêu Sơn Phủ mặc dù không phải thế lực lớn nhưng khả năng điều tra cũng thuộc hàng nhất lưu, chỉ mất vài tháng mà đã điều tra ra được manh mối về Thần Địa.
Hôm đó khi Phạm Thiên nhận được thông tin từ Liêu Sơn Phủ thì cực kỳ kinh ngạc.
Si Liên đã cho người điều tra ra được trong võ lâm có không ít môn phái có liên hệ với Thần Địa hay đúng hơn là bị Thần Địa mua chuộc nhưng lại không có nhiều kẻ có liên hệ trực tiếp mà chỉ thông qua một đám người trung gian.
Sau nhiều tháng điều tra rốt cuộc Si Liên cũng thu được một tin tức cực kỳ giá trị về một thế lực có mối liện hệ cực kỳ gần với Thần Địa.
Đó là một thế lực được gọi là Liêu Thường Phiêu Cục (còn gọi là tiêu cục) thuộc chính phái.
Phiêu cục này từng nhiều lần nhận hộ tống hàng hóa bao gồm rất nhiều nhu yếu phẩm cho một thế lực thần bí nằm ở phía đông.
Phạm Thiên khi đọc tới đây thì trong lòng đã rất ngạc nhiên nhưng đoạn sau thì còn khiến hắn kinh ngạc hơn nhiều.
Thần Địa rất có thể nằm gần Đông Lĩnh!
Quả thực một thế lực lớn như Thần Địa không thể nào ở tại trung nguyên được. Một thế lực lớn gần Đông Linh vừa nghe đã thấy vô cùng khả nghi.
Đông Lĩnh cùng với Tây Mạc, Nam Lâm và Bắc Hải là bốn thế lực lớn nhất ngoài võ lâm. Đông Linh không thể nào lại chấp nhận để một thế lực lớn nào tồn tại quanh mình được. Trừ khi thế lực đó vô cùng thần bí khiến bọn họ không nắm được vị trí cụ thể.
Hơn nữa thường thì những thế lực lớn này phải thống nhất nằm trên con đường xông xáo của nhân vật chính. Phạm Thiên không hề biết tới nội dung cốt truyện kể từ sau khi Hàn Bảo Quân đặt chân tới Yến Châu trở đi nhưng hắn biết mục tiêu của nhân vật chính là Trường Bạch Sơn cũng nằm ở phía đông.
Đông Lĩnh cũng nằm ở phía đông nhất trí với lộ trình của Hàn Bảo Quân nên Thần Địa đến hơn 90% chính là nằm ở Đông Lĩnh.
Hiện giờ ở chỗ của Phạm Thiên có tổng cộng 4 trong số Bát Đại Kỳ Bảo trong đó có Quỷ Diện Giáp cùng Ma Linh Kiếm chưa được thu phục nhưng nếu đã nằm trong tay hắn thì đương nhiên là sẽ không thể thoát được rồi.
Ngoài ra có Hàn Ngọc Thần Trượng ở Đông Lĩnh và Huyền Vũ Phá Thiên Cung chưa rõ tung tích thì còn lại hai kỳ bảo khả năng cao là sẽ xuất hiện ở Thần Địa.
Dù sao những thứ này là bảo vật của Thần Địa thì sao có thể không có một hai món được cất giữ ở đó cơ chứ.
Phạm Thiên muốn gia tăng cước bộ để nhanh chóng vượt qua Trường Bạch Sơn tìm tới đầu mối duy nhất hiện giờ là Liêu Thường Phiêu Cục.
Đi dọc theo tiểu đạo bọn họ đã tới được một ngôi làng nhỏ nằm dưới một sơn cốc.
Đàm Hoa Liên chỉ xuống dưới nói:
- Bên dưới kia là một trong những ngôi làng do những người đi theo gia gia, có 11 ngôi làng như vậy ở đây. Chúng ta cần phải đi qua nơi này để lên núi.
Cả đám cùng nhau đi về phía ngôi làng nhỏ thì khi vừa tiến vào Phạm Thiên đã nhận ra một vài điều kỳ lạ.
- Hừm… thú vị thật!
Phạm Thiên phát hiện ra nơi này mặc dù có rất nhiều kẻ cầm kiếm đi dạo xung quanh nhưng hầu hết những người này đều có võ công rất tầm thường. Ngược lại những người dân sinh sống ở đây dù không mang binh khí nhưng ai ai cũng là cao thủ, ít nhất cũng mạnh hơn mấy tên cầm kiếm kia gấp mấy lần.
- Hắc! Chẳng lẽ một đám cao thủ lại rảnh rỗi kéo tới đây ẩn cư sao?
Nghe Phạm Thiên nói thế Đàm Hoa Liên liền đáp:
- Trước đây gia gia từng là môn chủ của Huyền Vũ Môn, môn phái mạnh nhất chính phái, sau đó gia gia đã cho giải tán môn phái nhưng những cao thủ của phái vẫn theo chân hắn tới đây ẩn cư.
Phạm Thiên gật đầu, hiển nhiên uy vọng của Kiếm Hoàng phải vô cùng cao mới có thể khiến một đám cao thủ chịu đi theo mà sống như nông dân bình thường như vậy.
- Những người tới đây học kiếm đều được những người dân làng ở đây dạy ở Luận Kiếm Đường…
Đàm Hoa Liên bắt đầu giải thích cho hắn về Trường Bạch Sơn. Phạm Thiên cảm thấy cái Luận Kiếm Đường của Trường Bạch Sơn vô cùng giống với chế độ học viện, bất cứ ai cũng có thể tới học kiếm. Mức độ ràng buộc không cao nhưng lại rất dễ nâng cao uy vọng cho Trường Bạch Sơn và cùng lúc thu được lượng lớn học phí nuôi dưỡng dân làng.
Bọn họ không nán lại trong ngôi làng quá lâu mà nhanh chân tiến lên núi. Đàm Hoa Liên nói nơi này có một người cai quản mọi việc tên là n tổng sư n Tích Ngưu. Người này nếu nhìn thấy nàng đi cùng với Phạm Thiên thể nào cũng sẽ truy hỏi nên để tránh phiền phức thì cứ đi thẳng lên núi thì hơn.
Đàm Hoa Liên dẫn Phạm Thiên, Tú Lệ và Y Hoa lên trên núi thì liền đi ngang qua một trạm gác. Người canh gác ở đây vừa nhìn thấy Hoa Liên thì đã lập tức hô lên:
- Đàm tiểu thư!? Tiểu thư đã về rồi sao?
Đàm Hoa Liên cười đáp:
- Các huynh đệ cực khổ rồi…
Trong khi Đàm Hoa Liên cùng người của Trường Bạch Sơn chào hỏi thì Phạm Thiên lại chú ý tới một người kỳ lạ đang quỳ ở ngay trước trạm gác.
Người này là một nữ nhân thoạt nhìn thân hình rất tốt nên hẳn phải là một mỹ nhân nhưng tiếc là khuôn mặt lại bị che mất một nửa.
Nhưng nữ nhân này đặc biệt ở chỗ khuôn mặt của nàng không phải bị che đi mũi miệng mà lại đeo một tấm da bịt mắt che khuất đôi mắt cùng nửa trên khuôn mặt.
Mai Du Tần
Đẳng cấp: 47
Còn trẻ như vậy mà đã là một cao thủ, cho dù là Đàm Hoa Liên nếu không phục dụng Trường Bạch Nhân Sâm cũng khó mà đạt tới cảnh giới ngang ngửa với nữ nhân tên Mai Du Tần này được.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đủ gây nên hứng thú cho Phạm Thiên, thứ mà hắn chú ý tới chính là cây trường cung chạm khắc tinh xảo được đặt bên cạnh nàng kìa.
Huyền Vũ Phá Thiên Cung - Địa Cấp thượng phẩm ***
Ngoại công + 2095
Nội công + 1960
Bạo kích + 2250
Là Huyền Vũ Phá Thiên Cung!!!
Đồng tử của Phạm Thiên có chút co rút lại. Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn giày sắt không gặp được, nào ngờ đạt được chẳng phí công).
Khi đi ngang qua lãnh địa chính phái hắn đã không ngừng nghe ngóng tin tức của Huyền Vũ Phá Thiên Cung mà không thể tìm được manh mối gì. Không ngờ vừa đặt chân lên Trường Bạch Sơn này đã gặp được nó rồi.
Phạm Thiên vốn định tạm thời bỏ qua việc tìm kiếm Huyền Vũ Phá Thiên Cung chờ sau khi quay trở về từ Thần Địa rồi tính không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Nếu như đã gặp thì Phạm Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Vừa nhìn thấy đối phương là nữ nhân mà lại có khả năng cao là đại mỹ nhân thì Phạm Thiên liền loại bỏ phương án dùng sức cướp đoạt. Mai Du Tần đẳng cấp không quá cao nên hắn lúc nào cũng có thể ra tay đoạt lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung nên liền coi đó là phương án dự phòng và trong lòng bắt đầu suy nghĩ cách vẹn toàn hơn.
- ------☆☆☆☆-------
Phạm Thiên quan sát tiểu trấn trước mắt và nói.
Thực chất nơi này có rất nhiều binh khí phường và không chỉ bán kiếm nhưng người đi lại ở đây hầu hết đều mang kiếm.
Lý do đơn giản là vì đi qua tiểu trấn này là sẽ tới chân núi Trường Bạch và khi tiến vào mọi loại binh khí nào khác ngoài kiếm đều sẽ bị tịch thu và tạm giữ cho tới khi ngươi rời đi.
Nơi này được gọi là thánh địa của kiếm cũng không phải là để gọi chơi, những người tới đây đều là vì mộ danh mà muốn tới học kiếm.
Mà nếu đã tới để học kiếm thì đương nhiên là sẽ không cần tới loại binh khí nào khác ngoại trừ kiếm rồi.
Hoa Liên cùng Y Hoa đều dùng kiếm còn Phạm Thiên và Tú Lệ thì sử dụng tay không cũng được nên hai người cũng không cần phải đi mua kiếm ở trong tiểu trấn này làm gì. Dù sao bọn họ tới đây cũng không phải để học kiếm.
Hơn nữa nếu nói tới kiếm thì Phạm Thiên có thể tự mình luyện chế và còn tốt gấp vạn lần kiếm ở đây.
Rời khỏi tiểu trấn thì bọn họ liền đi tới một tiểu đạo nhỏ, Y Hoa thấy vậy liền hỏi:
- Hoa Liên, nếu muốn tới Trường Bạch Sơn tại sao chúng ta không đi về hướng bắc như vậy không phải nhanh hơn sao?
Đàm Hoa Liên liền đáp:
- Tại vì ở Trường Bạch Sơn có rất nhiều người nhận ra ta nên để tránh phiền phức chúng ta nên tránh khỏi đường lớn mà đi tiểu đạo thì hơn.
Kiếm Hoàng mặc dù không thành lập thế lực nhưng dưới trướng lại có rất nhiều kẻ nguyện trung thành đi theo hắn. Đàm Hoa Liên thân là cháu gái Kiếm Hoàng thì đương nhiên sẽ có rất nhiều người nhận ra.
Do biết Phạm Thiên không muốn lãng phí thời gian nên nàng mới lựa chọn kéo cả đám đi theo tiểu đạo để lên núi.
Phạm Thiên hiểu được thì khẽ gật đầu, mấy ngày trước hắn đã nhận được truyền tin của hai tỷ muội Si Liên và Si Huy về tin tức của Thần Địa.
Liêu Sơn Phủ mặc dù không phải thế lực lớn nhưng khả năng điều tra cũng thuộc hàng nhất lưu, chỉ mất vài tháng mà đã điều tra ra được manh mối về Thần Địa.
Hôm đó khi Phạm Thiên nhận được thông tin từ Liêu Sơn Phủ thì cực kỳ kinh ngạc.
Si Liên đã cho người điều tra ra được trong võ lâm có không ít môn phái có liên hệ với Thần Địa hay đúng hơn là bị Thần Địa mua chuộc nhưng lại không có nhiều kẻ có liên hệ trực tiếp mà chỉ thông qua một đám người trung gian.
Sau nhiều tháng điều tra rốt cuộc Si Liên cũng thu được một tin tức cực kỳ giá trị về một thế lực có mối liện hệ cực kỳ gần với Thần Địa.
Đó là một thế lực được gọi là Liêu Thường Phiêu Cục (còn gọi là tiêu cục) thuộc chính phái.
Phiêu cục này từng nhiều lần nhận hộ tống hàng hóa bao gồm rất nhiều nhu yếu phẩm cho một thế lực thần bí nằm ở phía đông.
Phạm Thiên khi đọc tới đây thì trong lòng đã rất ngạc nhiên nhưng đoạn sau thì còn khiến hắn kinh ngạc hơn nhiều.
Thần Địa rất có thể nằm gần Đông Lĩnh!
Quả thực một thế lực lớn như Thần Địa không thể nào ở tại trung nguyên được. Một thế lực lớn gần Đông Linh vừa nghe đã thấy vô cùng khả nghi.
Đông Lĩnh cùng với Tây Mạc, Nam Lâm và Bắc Hải là bốn thế lực lớn nhất ngoài võ lâm. Đông Linh không thể nào lại chấp nhận để một thế lực lớn nào tồn tại quanh mình được. Trừ khi thế lực đó vô cùng thần bí khiến bọn họ không nắm được vị trí cụ thể.
Hơn nữa thường thì những thế lực lớn này phải thống nhất nằm trên con đường xông xáo của nhân vật chính. Phạm Thiên không hề biết tới nội dung cốt truyện kể từ sau khi Hàn Bảo Quân đặt chân tới Yến Châu trở đi nhưng hắn biết mục tiêu của nhân vật chính là Trường Bạch Sơn cũng nằm ở phía đông.
Đông Lĩnh cũng nằm ở phía đông nhất trí với lộ trình của Hàn Bảo Quân nên Thần Địa đến hơn 90% chính là nằm ở Đông Lĩnh.
Hiện giờ ở chỗ của Phạm Thiên có tổng cộng 4 trong số Bát Đại Kỳ Bảo trong đó có Quỷ Diện Giáp cùng Ma Linh Kiếm chưa được thu phục nhưng nếu đã nằm trong tay hắn thì đương nhiên là sẽ không thể thoát được rồi.
Ngoài ra có Hàn Ngọc Thần Trượng ở Đông Lĩnh và Huyền Vũ Phá Thiên Cung chưa rõ tung tích thì còn lại hai kỳ bảo khả năng cao là sẽ xuất hiện ở Thần Địa.
Dù sao những thứ này là bảo vật của Thần Địa thì sao có thể không có một hai món được cất giữ ở đó cơ chứ.
Phạm Thiên muốn gia tăng cước bộ để nhanh chóng vượt qua Trường Bạch Sơn tìm tới đầu mối duy nhất hiện giờ là Liêu Thường Phiêu Cục.
Đi dọc theo tiểu đạo bọn họ đã tới được một ngôi làng nhỏ nằm dưới một sơn cốc.
Đàm Hoa Liên chỉ xuống dưới nói:
- Bên dưới kia là một trong những ngôi làng do những người đi theo gia gia, có 11 ngôi làng như vậy ở đây. Chúng ta cần phải đi qua nơi này để lên núi.
Cả đám cùng nhau đi về phía ngôi làng nhỏ thì khi vừa tiến vào Phạm Thiên đã nhận ra một vài điều kỳ lạ.
- Hừm… thú vị thật!
Phạm Thiên phát hiện ra nơi này mặc dù có rất nhiều kẻ cầm kiếm đi dạo xung quanh nhưng hầu hết những người này đều có võ công rất tầm thường. Ngược lại những người dân sinh sống ở đây dù không mang binh khí nhưng ai ai cũng là cao thủ, ít nhất cũng mạnh hơn mấy tên cầm kiếm kia gấp mấy lần.
- Hắc! Chẳng lẽ một đám cao thủ lại rảnh rỗi kéo tới đây ẩn cư sao?
Nghe Phạm Thiên nói thế Đàm Hoa Liên liền đáp:
- Trước đây gia gia từng là môn chủ của Huyền Vũ Môn, môn phái mạnh nhất chính phái, sau đó gia gia đã cho giải tán môn phái nhưng những cao thủ của phái vẫn theo chân hắn tới đây ẩn cư.
Phạm Thiên gật đầu, hiển nhiên uy vọng của Kiếm Hoàng phải vô cùng cao mới có thể khiến một đám cao thủ chịu đi theo mà sống như nông dân bình thường như vậy.
- Những người tới đây học kiếm đều được những người dân làng ở đây dạy ở Luận Kiếm Đường…
Đàm Hoa Liên bắt đầu giải thích cho hắn về Trường Bạch Sơn. Phạm Thiên cảm thấy cái Luận Kiếm Đường của Trường Bạch Sơn vô cùng giống với chế độ học viện, bất cứ ai cũng có thể tới học kiếm. Mức độ ràng buộc không cao nhưng lại rất dễ nâng cao uy vọng cho Trường Bạch Sơn và cùng lúc thu được lượng lớn học phí nuôi dưỡng dân làng.
Bọn họ không nán lại trong ngôi làng quá lâu mà nhanh chân tiến lên núi. Đàm Hoa Liên nói nơi này có một người cai quản mọi việc tên là n tổng sư n Tích Ngưu. Người này nếu nhìn thấy nàng đi cùng với Phạm Thiên thể nào cũng sẽ truy hỏi nên để tránh phiền phức thì cứ đi thẳng lên núi thì hơn.
Đàm Hoa Liên dẫn Phạm Thiên, Tú Lệ và Y Hoa lên trên núi thì liền đi ngang qua một trạm gác. Người canh gác ở đây vừa nhìn thấy Hoa Liên thì đã lập tức hô lên:
- Đàm tiểu thư!? Tiểu thư đã về rồi sao?
Đàm Hoa Liên cười đáp:
- Các huynh đệ cực khổ rồi…
Trong khi Đàm Hoa Liên cùng người của Trường Bạch Sơn chào hỏi thì Phạm Thiên lại chú ý tới một người kỳ lạ đang quỳ ở ngay trước trạm gác.
Người này là một nữ nhân thoạt nhìn thân hình rất tốt nên hẳn phải là một mỹ nhân nhưng tiếc là khuôn mặt lại bị che mất một nửa.
Nhưng nữ nhân này đặc biệt ở chỗ khuôn mặt của nàng không phải bị che đi mũi miệng mà lại đeo một tấm da bịt mắt che khuất đôi mắt cùng nửa trên khuôn mặt.
Mai Du Tần
Đẳng cấp: 47
Còn trẻ như vậy mà đã là một cao thủ, cho dù là Đàm Hoa Liên nếu không phục dụng Trường Bạch Nhân Sâm cũng khó mà đạt tới cảnh giới ngang ngửa với nữ nhân tên Mai Du Tần này được.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đủ gây nên hứng thú cho Phạm Thiên, thứ mà hắn chú ý tới chính là cây trường cung chạm khắc tinh xảo được đặt bên cạnh nàng kìa.
Huyền Vũ Phá Thiên Cung - Địa Cấp thượng phẩm ***
Ngoại công + 2095
Nội công + 1960
Bạo kích + 2250
Là Huyền Vũ Phá Thiên Cung!!!
Đồng tử của Phạm Thiên có chút co rút lại. Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn giày sắt không gặp được, nào ngờ đạt được chẳng phí công).
Khi đi ngang qua lãnh địa chính phái hắn đã không ngừng nghe ngóng tin tức của Huyền Vũ Phá Thiên Cung mà không thể tìm được manh mối gì. Không ngờ vừa đặt chân lên Trường Bạch Sơn này đã gặp được nó rồi.
Phạm Thiên vốn định tạm thời bỏ qua việc tìm kiếm Huyền Vũ Phá Thiên Cung chờ sau khi quay trở về từ Thần Địa rồi tính không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Nếu như đã gặp thì Phạm Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Vừa nhìn thấy đối phương là nữ nhân mà lại có khả năng cao là đại mỹ nhân thì Phạm Thiên liền loại bỏ phương án dùng sức cướp đoạt. Mai Du Tần đẳng cấp không quá cao nên hắn lúc nào cũng có thể ra tay đoạt lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung nên liền coi đó là phương án dự phòng và trong lòng bắt đầu suy nghĩ cách vẹn toàn hơn.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|