Phạm Thiên lạnh lùng nhìn Tống Nam cùng Hồ Hi Văn, vẻ hi hi ha ha trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất không còn chút gì khiến cho Hồ Hi Văn có chút chột dạ.
Nhưng còn Tống Nam thì vẫn không hề dao động, trông hắn vô cùng tự tin không cho rằng Phạm Thiên có thể phá được bộ ngũ giai trận pháp này.
Phạm Thiên bình thản nói:
- Nếu như Hồ tiểu thư đã xác nhận ngươi có thể tự phá giải được đạo đề do ngươi đưa ra thì ta cũng không có lý do gì phải nghi ngờ hết.
Tống Nam lúc này mới cười lạnh muốn nhìn xem Phạm Thiên sẽ dùng cách gì để thoát khỏi tình huống này.
Một bộ trận pháp này quả thực là Tống Nam đã từng giải qua nên mới tự tin như vậy, cho dù Phạm Thiên chủ động nhận thua để yêu cầu hắn phải tiến hành chứng minh thì cũng không làm khó được hắn. Nếu không nắm chắc Tống Nam tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy đá nện chân mình như vậy.
Nhưng Phạm Thiên lại hành động khác với Tống Nam suy nghĩ, hắn đem hồn khí truyền vào thì lập tức huyết dịch yêu thú trên tấm da liền phát sáng sau đó một tay hắn khẽ nâng thì một bộ trận pháp giống y hệt liền được tách ra khỏi tấm da yêu thú.
Một màn này khiến cho đám người vây xem trầm trồ kinh ngạc. Tống Nam sắc mặt hơi đổi nhưng sau đó thì lại cười gằn:
- Cố làm ra vẻ… để xem ngươi làm cách nào để phá được bộ trận pháp này.
Tống Nam sở hữu một bí mật mà không thể nói cho ai biết đó là bên trong cơ thể hắn tồn tại một tòa hắc sắc bảo tháp vô cùng thần bí. Lâu nay hắn luôn cho rằng tòa bảo tháp này chắc chắn cất giấu bí mật và năng lực gì đó đặc biệt.
Nhiều năm qua Tống Nam vẫn luôn cố gắng sử dụng nội kình để kích thích tòa bảo tháp đó và cuối cùng cố gắng của Tống Nam đã không lãng phí, hắn đã khai mở được tầng đầu tiên của tòa bảo tháp này.
Tác dụng duy nhất mà tòa bảo tháp thể hiện ra chính là nó có khả năng chiếu ra một loại bạch sắc quang mang kỳ quái. Trong một lần thử nghiệm Tống Nam phát hiện loại bạch sắc quang mang này có thể giúp hắn phá giải được cao cấp trận pháp. Cũng nhờ đó mà Tống Nam đã phá được đạo đề do Hứa Bình công bố ở đại sảnh Trận Pháp Sư công hội từ đó quen biết với Hồ Hi Văn.
Thông qua Hồ Hi Văn Tống Nam biết được đạo đệ này là một đạo trận pháp chi văn đã làm khó sư phụ nàng bấy lâu nay không ngờ lại bị hắn phá giải.
Nàng đã đem chuyện này giấu đi dự định mời Tống Nam tới tham gia giao lưu hội rồi mới công bố ra để nhằm tạo thế cho Tống Nam.
Hồ Hi Văn làm những chuyện này cũng là vì nhìn ra tiềm lực của Tống Nam. Không chỉ có trận pháp chi đạo mà khả năng lôi kéo làm quen của Hứa Bình nàng cũng học được rất triệt để.
Qua ngày hôm nay tạo thế Tống Nam chắc chắn sẽ lập tức sẽ nổi danh và đạt được vô số chỗ tốt, qua đó nước lên thuyền lên nàng có thể kết thiện duyên được với một vị thiếu niên thiên tài.
Hồ Hi Văn lựa chọn đem Phạm Thiên ra làm vật hy sinh cho Tống Nam là bởi vì nàng đã hiểu lầm rằng Phạm Thiên chỉ là một kẻ dựa hơi sư phụ mình mà không có chân tài thực học.
Thay vì chọn một kẻ như vậy nàng chọn một tên thiếu niên có khả năng phá giải nan đề mà ngay cả sư phụ nàng cũng không thể làm được.
Phải nói là Hồ Hi Văn vô cùng quyết đoán và khả năng thành công cũng là vô cùng cao. Nếu thất bại thì hậu quả sẽ do một mình Tống Nam gánh lấy còn thành công thì nàng sẽ đạt được vô số lợi ích, cho dù Phạm Thiên ghi thù cũng sẽ chỉ tới tìm Tống Nam gây phiền phức mà không phải nàng. Như vậy nhìn thế nào thì nàng cũng không lỗ.
Có điều sai lầm của Hồ Hi Văn đó là không hiểu rõ về Phạm Thiên và đã quá coi thường hắn rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ lợi dụng mình.
Phạm Thiên nhàn nhạt đem ngũ giai trận pháp tái lập lại xong thì hai tay liền hóa thành từng đạo tàn ảnh, từng đạo ấn quyết được hắn đánh vào trong trận pháp.
Chỉ sau năm phút Phạm Thiên bỗng quát:
- Phá!!
Chỉ thấy ngũ giai trận pháp do Tống Nam vẽ ra ngay lập tức sụp đổ không còn chút vết tích nào. Những người khác mặc dù nhìn hoàn toàn không hiểu gì nhưng cũng nhận ra Phạm Thiên đã thực sự phá được trận pháp này chứ không phải là giở trò gì cả.
- Phá… phá rồi!
Từng người một giống như không thể tin vào mắt mình mà bắt đầu quay sang vả vào mặt tên đồng bạn bên cạnh xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
- Chát!
- Mẹ nó, ngươi làm gì thế!?
- Ngươi thấy đau, vậy là không phải mơ rồi…
- Muốn thử xem mình mơ hay không sao ngươi không tự tát mình đi!!
- Ngươi nghĩ ta là đồ ngu hay sao mà lại tự đi đánh mình? Với lại vừa rồi tát ngươi một chưởng ta cũng đau rát hết cả tay nên cũng không cần thử nữa.
Hai tên này thiếu chút nữa thì đã lao vào đánh nhau nếu không phải như chuyện giữa tràng còn chưa chấm dứt.
Tống Nam hai mắt mở lớn giống như không thể tin nổi:
- Ngươi… sao ngươi có thể làm được!?
Phạm Thiên lạnh nhạt đáp:
- Không nên hỏi vì sao bởi vì loại câu hỏi ngu ngốc này khiến ngươi hoàn toàn mất đi khí độ của nhân vật chính rồi.
Hồ Hi Văn lúc này không còn dám tin vào mắt mình nữa. Không chỉ có Tống Nam mà ngay cả Phạm Thiên cũng có thể phá giải ngũ giai trận pháp? Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc trước nàng ngẫu nhiên nhìn thấy Tống Nam nhìn chằm chằm vào đạo đề này cả tiếng mới có thể giải được còn Phạm Thiên chỉ mất có chưa tới năm phút.
- Bốp bốp!
Vào thời điểm căng thẳng này bỗng một tiếng vỗ tay vô cùng chói tai vang lên khiến mọi người chú ý tới mà nhìn về phương xa thì liền thấy một bóng người mập mạp đang từ từ đi tới.
Hứa Bình chậm rãi đi tới trên miệng còn không ngừng khen ngợi:
- Phạm đại sư quả là tài cao bắc đẩu khiến cho Hứa mỗ bái phục.
Phạm Thiên biết Hứa Bình đây là đang giúp mình tạo thế. Trên thực tế đạo đề này đã làm khó Hứa Bình bao năm nay thì cho dù tạo nghệ trận đạo của hắn ngang với Trận Hoàng thì cũng khó mà chỉ nhìn thoáng qua đã giải được.
Phạm Thiên làm được là vì hắn đã từng thấy qua đạo đề này và chính Hứa Bình là người đã cho hắn xem.
Lúc đó Phạm Thiên cũng phải mất tới hai khắc mới có thể phá giải được nan đề này vì độ khó của nó tuyệt đối thuộc về loại đỉnh cấp trong ngũ giai trận pháp.
Đương nhiên Hứa Bình sẽ không đem chuyện này nói ra, so với một tên tiểu tử "tiềm lực vô cùng" tam giai Trận Pháp Sư thì người thiếu niên trước mắt hắn mới chính là hàng thật giá thật ngũ giai Trận Vương.
Bất kể thân phận hay thực lực Tống Nam xách dép cũng theo không kịp Phạm Thiên nên Hứa Bình thừa hiểu phải làm thế nào.
- Hứa đại sư quá khen rồi…
Hứa Bình cười khiến cho khuôn mặt tròn tròn của mình càng phình ra nói:
- Phạm đại sư chắc đã chán chơi đùa với đám tiểu oa nhi này rồi, mau tới đây ta sẽ giới thiệu ngươi với mấy vị lão bằng hữu của ta.
Hứa Bình từ lâu đã tới rồi nhưng lựa chọn lúc này mới ra là để hạ thấp xung đột tránh làm hỏng giao lưu hội.
Phạm Thiên cảm thấy tên Hứa bàn tử này quả thực rất có năng lực làm việc, nếu có thể thu làm thuộc hạ thì rất tốt.
So với tên Tống Nam cao ngạo không biết cách cúi đầu thì Phạm Thiên càng coi trọng cách làm người của Hứa Bình. Có hắn trong tay thậm chí Phạm Thiên có thể dễ dàng tiếp tục mở rộng thế lực tại Hoàng Tinh Thành này.
Nghĩ tới đây Phạm Thiên liền nghĩ ra một cách vừa khiến Hứa Bình can tâm tình nguyện đi theo mình và đồng thời cũng có thể dạy cho tên Tống Nam ngạo mạn này thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Phạm Thiên liền nói:
- Hứa đại sư chớ vội, thân là trưởng bối chúng ta cũng nên ra tay chỉ điểm cho đám hậu bối một chút chứ. Vừa vặn tới lượt ta ra đề thì để ta thử một chút tài năng của tên tiểu tử này…
Phạm Thiên đổi giọng gọi Tống Nam là tiểu tử cùng đem bản thân đặt vào bối phận ngang hàng với Hứa Bình thì khiến cho người khác vô cùng bất bình. Nhưng Hứa đại sư người ta không những không nói gì còn thầm vuốt râu khẽ gật đầu thì đám tiểu bối xung quanh rất thức thời liền ngậm miệng cúi đầu.
Bọn họ thông qua những lời vừa rồi đã nghe ra được thân phận của Phạm Thiên tuyệt đối là không tầm thường, thậm chí Hứa Bình còn phải khách khí vô cùng.
Phạm Thiên bước tới gần Tống Nam và nói:
- Bây giờ trận pháp của ngươi đã bị phá nên tới lượt ta ra đề.
Nói xong Phạm Thiên không để ý tới Tống Nam mà bắt đầu vận khí, toàn thân khí tức nhất tinh Võ Vương không chút che giấu mà bộc lộ ra ngoài khiến cho Tống Nam đứng gần nhất cảm thấy như có cương phong quất vào mặt vô cùng đau rát.
Ngay sau đó Phạm Thiên bắt đầu đối hư không vẽ trận.
- ------☆☆☆☆-------
Nhưng còn Tống Nam thì vẫn không hề dao động, trông hắn vô cùng tự tin không cho rằng Phạm Thiên có thể phá được bộ ngũ giai trận pháp này.
Phạm Thiên bình thản nói:
- Nếu như Hồ tiểu thư đã xác nhận ngươi có thể tự phá giải được đạo đề do ngươi đưa ra thì ta cũng không có lý do gì phải nghi ngờ hết.
Tống Nam lúc này mới cười lạnh muốn nhìn xem Phạm Thiên sẽ dùng cách gì để thoát khỏi tình huống này.
Một bộ trận pháp này quả thực là Tống Nam đã từng giải qua nên mới tự tin như vậy, cho dù Phạm Thiên chủ động nhận thua để yêu cầu hắn phải tiến hành chứng minh thì cũng không làm khó được hắn. Nếu không nắm chắc Tống Nam tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy đá nện chân mình như vậy.
Nhưng Phạm Thiên lại hành động khác với Tống Nam suy nghĩ, hắn đem hồn khí truyền vào thì lập tức huyết dịch yêu thú trên tấm da liền phát sáng sau đó một tay hắn khẽ nâng thì một bộ trận pháp giống y hệt liền được tách ra khỏi tấm da yêu thú.
Một màn này khiến cho đám người vây xem trầm trồ kinh ngạc. Tống Nam sắc mặt hơi đổi nhưng sau đó thì lại cười gằn:
- Cố làm ra vẻ… để xem ngươi làm cách nào để phá được bộ trận pháp này.
Tống Nam sở hữu một bí mật mà không thể nói cho ai biết đó là bên trong cơ thể hắn tồn tại một tòa hắc sắc bảo tháp vô cùng thần bí. Lâu nay hắn luôn cho rằng tòa bảo tháp này chắc chắn cất giấu bí mật và năng lực gì đó đặc biệt.
Nhiều năm qua Tống Nam vẫn luôn cố gắng sử dụng nội kình để kích thích tòa bảo tháp đó và cuối cùng cố gắng của Tống Nam đã không lãng phí, hắn đã khai mở được tầng đầu tiên của tòa bảo tháp này.
Tác dụng duy nhất mà tòa bảo tháp thể hiện ra chính là nó có khả năng chiếu ra một loại bạch sắc quang mang kỳ quái. Trong một lần thử nghiệm Tống Nam phát hiện loại bạch sắc quang mang này có thể giúp hắn phá giải được cao cấp trận pháp. Cũng nhờ đó mà Tống Nam đã phá được đạo đề do Hứa Bình công bố ở đại sảnh Trận Pháp Sư công hội từ đó quen biết với Hồ Hi Văn.
Thông qua Hồ Hi Văn Tống Nam biết được đạo đệ này là một đạo trận pháp chi văn đã làm khó sư phụ nàng bấy lâu nay không ngờ lại bị hắn phá giải.
Nàng đã đem chuyện này giấu đi dự định mời Tống Nam tới tham gia giao lưu hội rồi mới công bố ra để nhằm tạo thế cho Tống Nam.
Hồ Hi Văn làm những chuyện này cũng là vì nhìn ra tiềm lực của Tống Nam. Không chỉ có trận pháp chi đạo mà khả năng lôi kéo làm quen của Hứa Bình nàng cũng học được rất triệt để.
Qua ngày hôm nay tạo thế Tống Nam chắc chắn sẽ lập tức sẽ nổi danh và đạt được vô số chỗ tốt, qua đó nước lên thuyền lên nàng có thể kết thiện duyên được với một vị thiếu niên thiên tài.
Hồ Hi Văn lựa chọn đem Phạm Thiên ra làm vật hy sinh cho Tống Nam là bởi vì nàng đã hiểu lầm rằng Phạm Thiên chỉ là một kẻ dựa hơi sư phụ mình mà không có chân tài thực học.
Thay vì chọn một kẻ như vậy nàng chọn một tên thiếu niên có khả năng phá giải nan đề mà ngay cả sư phụ nàng cũng không thể làm được.
Phải nói là Hồ Hi Văn vô cùng quyết đoán và khả năng thành công cũng là vô cùng cao. Nếu thất bại thì hậu quả sẽ do một mình Tống Nam gánh lấy còn thành công thì nàng sẽ đạt được vô số lợi ích, cho dù Phạm Thiên ghi thù cũng sẽ chỉ tới tìm Tống Nam gây phiền phức mà không phải nàng. Như vậy nhìn thế nào thì nàng cũng không lỗ.
Có điều sai lầm của Hồ Hi Văn đó là không hiểu rõ về Phạm Thiên và đã quá coi thường hắn rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ lợi dụng mình.
Phạm Thiên nhàn nhạt đem ngũ giai trận pháp tái lập lại xong thì hai tay liền hóa thành từng đạo tàn ảnh, từng đạo ấn quyết được hắn đánh vào trong trận pháp.
Chỉ sau năm phút Phạm Thiên bỗng quát:
- Phá!!
Chỉ thấy ngũ giai trận pháp do Tống Nam vẽ ra ngay lập tức sụp đổ không còn chút vết tích nào. Những người khác mặc dù nhìn hoàn toàn không hiểu gì nhưng cũng nhận ra Phạm Thiên đã thực sự phá được trận pháp này chứ không phải là giở trò gì cả.
- Phá… phá rồi!
Từng người một giống như không thể tin vào mắt mình mà bắt đầu quay sang vả vào mặt tên đồng bạn bên cạnh xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
- Chát!
- Mẹ nó, ngươi làm gì thế!?
- Ngươi thấy đau, vậy là không phải mơ rồi…
- Muốn thử xem mình mơ hay không sao ngươi không tự tát mình đi!!
- Ngươi nghĩ ta là đồ ngu hay sao mà lại tự đi đánh mình? Với lại vừa rồi tát ngươi một chưởng ta cũng đau rát hết cả tay nên cũng không cần thử nữa.
Hai tên này thiếu chút nữa thì đã lao vào đánh nhau nếu không phải như chuyện giữa tràng còn chưa chấm dứt.
Tống Nam hai mắt mở lớn giống như không thể tin nổi:
- Ngươi… sao ngươi có thể làm được!?
Phạm Thiên lạnh nhạt đáp:
- Không nên hỏi vì sao bởi vì loại câu hỏi ngu ngốc này khiến ngươi hoàn toàn mất đi khí độ của nhân vật chính rồi.
Hồ Hi Văn lúc này không còn dám tin vào mắt mình nữa. Không chỉ có Tống Nam mà ngay cả Phạm Thiên cũng có thể phá giải ngũ giai trận pháp? Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc trước nàng ngẫu nhiên nhìn thấy Tống Nam nhìn chằm chằm vào đạo đề này cả tiếng mới có thể giải được còn Phạm Thiên chỉ mất có chưa tới năm phút.
- Bốp bốp!
Vào thời điểm căng thẳng này bỗng một tiếng vỗ tay vô cùng chói tai vang lên khiến mọi người chú ý tới mà nhìn về phương xa thì liền thấy một bóng người mập mạp đang từ từ đi tới.
Hứa Bình chậm rãi đi tới trên miệng còn không ngừng khen ngợi:
- Phạm đại sư quả là tài cao bắc đẩu khiến cho Hứa mỗ bái phục.
Phạm Thiên biết Hứa Bình đây là đang giúp mình tạo thế. Trên thực tế đạo đề này đã làm khó Hứa Bình bao năm nay thì cho dù tạo nghệ trận đạo của hắn ngang với Trận Hoàng thì cũng khó mà chỉ nhìn thoáng qua đã giải được.
Phạm Thiên làm được là vì hắn đã từng thấy qua đạo đề này và chính Hứa Bình là người đã cho hắn xem.
Lúc đó Phạm Thiên cũng phải mất tới hai khắc mới có thể phá giải được nan đề này vì độ khó của nó tuyệt đối thuộc về loại đỉnh cấp trong ngũ giai trận pháp.
Đương nhiên Hứa Bình sẽ không đem chuyện này nói ra, so với một tên tiểu tử "tiềm lực vô cùng" tam giai Trận Pháp Sư thì người thiếu niên trước mắt hắn mới chính là hàng thật giá thật ngũ giai Trận Vương.
Bất kể thân phận hay thực lực Tống Nam xách dép cũng theo không kịp Phạm Thiên nên Hứa Bình thừa hiểu phải làm thế nào.
- Hứa đại sư quá khen rồi…
Hứa Bình cười khiến cho khuôn mặt tròn tròn của mình càng phình ra nói:
- Phạm đại sư chắc đã chán chơi đùa với đám tiểu oa nhi này rồi, mau tới đây ta sẽ giới thiệu ngươi với mấy vị lão bằng hữu của ta.
Hứa Bình từ lâu đã tới rồi nhưng lựa chọn lúc này mới ra là để hạ thấp xung đột tránh làm hỏng giao lưu hội.
Phạm Thiên cảm thấy tên Hứa bàn tử này quả thực rất có năng lực làm việc, nếu có thể thu làm thuộc hạ thì rất tốt.
So với tên Tống Nam cao ngạo không biết cách cúi đầu thì Phạm Thiên càng coi trọng cách làm người của Hứa Bình. Có hắn trong tay thậm chí Phạm Thiên có thể dễ dàng tiếp tục mở rộng thế lực tại Hoàng Tinh Thành này.
Nghĩ tới đây Phạm Thiên liền nghĩ ra một cách vừa khiến Hứa Bình can tâm tình nguyện đi theo mình và đồng thời cũng có thể dạy cho tên Tống Nam ngạo mạn này thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Phạm Thiên liền nói:
- Hứa đại sư chớ vội, thân là trưởng bối chúng ta cũng nên ra tay chỉ điểm cho đám hậu bối một chút chứ. Vừa vặn tới lượt ta ra đề thì để ta thử một chút tài năng của tên tiểu tử này…
Phạm Thiên đổi giọng gọi Tống Nam là tiểu tử cùng đem bản thân đặt vào bối phận ngang hàng với Hứa Bình thì khiến cho người khác vô cùng bất bình. Nhưng Hứa đại sư người ta không những không nói gì còn thầm vuốt râu khẽ gật đầu thì đám tiểu bối xung quanh rất thức thời liền ngậm miệng cúi đầu.
Bọn họ thông qua những lời vừa rồi đã nghe ra được thân phận của Phạm Thiên tuyệt đối là không tầm thường, thậm chí Hứa Bình còn phải khách khí vô cùng.
Phạm Thiên bước tới gần Tống Nam và nói:
- Bây giờ trận pháp của ngươi đã bị phá nên tới lượt ta ra đề.
Nói xong Phạm Thiên không để ý tới Tống Nam mà bắt đầu vận khí, toàn thân khí tức nhất tinh Võ Vương không chút che giấu mà bộc lộ ra ngoài khiến cho Tống Nam đứng gần nhất cảm thấy như có cương phong quất vào mặt vô cùng đau rát.
Ngay sau đó Phạm Thiên bắt đầu đối hư không vẽ trận.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|