Huân Nhi biết Linh Tuyền tự tin chống lại Phạm Thiên dù biết hắn là Đấu Tông bởi vì công pháp đấu kỹ của Cổ Tộc mạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài. Bằng vào sự chênh lệch này quả thật thân là Đấu Hoàng cao giai Linh Tuyền có thể không khó khăn đánh bại được Đấu Tông cường giả bình thường.
Nhưng tiếc rằng điều này lại không đúng khi áp dụng lên Phạm Thiên, lúc trước hắn tu vi còn chưa tới Đấu Hoàng đã có thể đấu ngang với cửu tinh Đấu Hoàng Lăng Ảnh. Thậm chí Sinh Tử Ấn của Phạm Thiên bây giờ nàng còn chưa tìm được cách phá giải thì Linh Tuyền muốn dùng lợi thế công pháp đấu kỹ chèn ép Phạm Thiên quả thực là nằm mơ.
Phạm Thiên hài hước nhìn tên Linh Tuyền này và đáp:
- Cổ tộc? Là cái tiểu gia tộc nào? Chưa từng nghe qua!
Linh Tuyền nghe được Phạm Thiên nói thế không những không tức giận mà còn khinh miệt cười:
- Cô văn quả lậu, quả nhiên tại nơi này chỉ toàn một đám sơn thôn dã nhân không biết gì về thế giới bên ngoài. Nói cho ngươi biết, Cổ tộc chúng ta là một trong bát đại tộc đứng đầu Trung Châu, có thể nói Cổ tộc là gia tộc mạnh nhất Trung Châu cũng không ngoa!
Phạm Thiên nhàn nhạt cười nói:
- Như ngươi đã nói thì Cổ tộc của ngươi là lớn nhất ở Trung châu, tiếc rằng nơi này không phải là Trung Châu. Chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không dạy ngươi rằng cường long bất áp địa đầu xà sao? Hơn nữa ngươi cũng chỉ là một con giun, đâu phải rồng phượng gì mà dám lớn lối…
Thấy Phạm Thiên một bộ không chịu ăn thiệt thòi thì Linh Tuyền liền hừ lạnh một cái:
- Vậy thì để ta dạy cho ngươi biết kẻ nào mới là giun dế!!
Linh Tuyền vận khởi đấu khí lao tới muốn tấn công Phạm Thiên.
Tu luyện Cổ tộc công pháp nên Linh Tuyền quả thực mạnh hơn Đấu Hoàng cùng giai không ít. Thậm chí Đấu Hoàng đỉnh phong Lăng Ảnh cũng có chút không bằng Linh Tuyền bởi vì thân nô bộc hắn không thể học được công pháp tốt như Linh Tuyền.
Nhưng nếu nói về công pháp thì công pháp của Linh Tuyền thậm chí là toàn bộ Cổ tộc cũng không có lấy một cái có thể so sánh được với Tiêu Dao Ngự Thiên Công của hắn. Linh Tuyền khí thế dù mạnh nhưng vẫn không khiến Phạm Thiên động dụng.
Cho dù hắn không dùng tới võ hồn cũng thừa sức bóp chết tên Linh Tuyền này.
- Hừ! Vô tri tiểu nhi, để ta dạy cho ngươi biết thiên hạ này rộng lớn như thế nào!
Phạm Thiên quát lên một tiếng thì Thanh Liên Địa Tâm Hỏa liền dũng mãnh mà ra, hỏa thế bao phủ lấy Linh Tuyền khiến cho hắn kinh hãi vô cùng. Sau khi dung hợp cùng với Địa Ngục Hỏa và Cốt Linh Lãnh Hỏa thì cho dù là vận dụng riêng lẻ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vẫn có uy lực vượt xa lúc trước.
Thông thường dị hỏa dù cấp bậc thấp đã có thể dễ dàng thiêu chết Đấu Hoàng cường giả chứ đừng nói tới dị hỏa đã được thăng cấp.
Linh Tuyền bị Phạm Thiên dùng dị hỏa không ngừng thiêu đốt thì ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Bốn tên Hắc Yên Quân thấy phó thống lĩnh của mình bị đánh bại dễ dàng như vậy thì giật mình muốn lao lên cứu viện nhưng liền bị Huân Nhi ngăn lại.
- Phạm Thiên đại sư cần gì phải chấp nhặt với một đám tiểu bối như vậy.
Phạm Thiên thấy Huân Nhi ra mặt thì khóe miệng khẽ cong lên rồi thu lại dị hỏa để lộ ra Linh Tuyền đã bị đốt thảm hại vô cùng ngay cả đấu khí dực cũng khó mà duy trì. Một tên Hắc Yên Quân thấy vậy vội vàng cưỡi phi hành ma thú bay tới đỡ lấy hắn.
Huân Nhi nhàn nhạt liếc qua nhìn Linh Tuyền bị thiêu cháy đen khiến vẻ ngoài soái khí của hắn không còn lại chút nào.
Phạm Thiên nhìn Huân Nhi nói:
- Ta còn cho rằng kẻ nào lại dám lớn lối quát tháo đối với ta, không ngờ lại là mấy con chó của Huân Nhi tiểu thư.
Huân Nhi nói:
- Phạm Thiên đại sư là bậc tiền bối thành danh sao lại cứ mãi gây khó dễ cho đám hậu bối chúng ta như vậy? Ta bây giờ có việc gấp cần quay trở về gia tộc, mong Phạm Thiên đại sư có thể tránh đường.
Phạm Thiên nói:
- Tại tây bắc châu này còn chưa có kẻ nào dám bất kính đối với ta như vậy… muốn ta bỏ qua chuyện này cũng không phải không được, chỉ là phải xem thành ý của Huân Nhi tiểu thư ra sao.
Huân Nhi trong mắt khẽ hiện một tia kim sắc hỏa diễm nhưng nhanh chóng thu lại và nhìn Phạm Thiên hỏi:
- Không biết Phạm Thiên đại sư muốn gì?
Phạm Thiên liền đáp:
- Chỉ là một chút chuyện nho nhỏ, Huân Nhi tiểu thư khẳng định là có thể làm được. Chỉ có điều ta không muốn kẻ thứ ba biết đến chuyện này…
Huân Nhi lập tức quay qua nhìn mấy tên Hắc Yên Quân nói:
- Các ngươi đi trước đi, ta sẽ tới gặp các ngươi ở Lam Sơn Thành!
- Tiểu thư, không thể được… người này rất nguy hiểm!
- Các ngươi định kháng lệnh của bản tiêu thư sao?
Mấy tên Hắc Yên Quân không còn cách nào khác đành phải cười khổ rời đi trước để lại Phạm Thiên và Huân Nhi hai người ở lại.
Phạm Thiên ra hiệu một cái và bay về phía một khu rừng rậm, Huân Nhi liền cắn chặt răng mà đi theo.
Hạ xuống bên cạnh một con suối nhỏ Phạm Thiên nhìn Huân Nhi đuổi theo tới thì cười cười.
- Không biết Phạm Thiên đại sư muốn gì ở ta!
Phạm Thiên thấy Huân Nhi một vẻ lạnh nhạt thì cười không nói mà đi tới đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên mà nói:
- Ta muốn gì cũng được sao?
Huân Nhi lạnh lùng đáp:
- Chỉ cần ngươi dám muốn thì ta sẽ cho ngươi!
Phạm Thiên đáp:
- Ta còn không muốn bị Cổ tộc tộc trưởng truy sát đâu, quả thực là ta còn không dám, ít nhất hiện giờ là thế.
Huân Nhi mặt ngoài vẫn lạnh lùng nhưng bên trong giống như trút được gánh nặng vậy.
- Nếu ngươi đã không dám vậy thì cáo từ!
Phạm Thiên bất ngờ đưa tay kéo Huân Nhi vào lòng và nhìn vẻ mặt có chút kinh hãi rồi lại trở về lạnh nhạt của Huân Nhi mà nói:
- Một bước cuối cùng thì ta không dám nhưng ít ra cũng phải thu chút chỗ tốt chứ.
Phạm Thiên không để ý Huân Nhi phản ứng thế nào mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng sau đó tách ra hàm răng ngọc mà đùa bỡn chiếc lưỡi đinh hương của Huân Nhi.
Huân Nhi trong đầu trống rỗng không muốn nghĩ tới điều gì đó nhưng nó vẫn hiện lên trong đầu nàng.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước khi tới tìm Tiêu Viêm để trao cho hắn Địa giai cao cấp đấu kỹ Đế Ấn Quyết thì Tiêu Viêm đã muốn hôn nàng làm Huân nhi mừng rỡ vô cùng.
Huân Nhi chỉ ỡm ờ để Tiêu Viêm ôm lấy nhưng khi hắn chuẩn bị hôn xuống thì nàng bỗng nhiên lại nhớ tới việc nụ hôn đầu của mình trước đó đã bị Phạm Thiên cướp mất thì trong lòng liền hiện lên một cảm giác tội lỗi mà đẩy Tiêu Viêm ra.
Huân Nhi cảm thấy bản thân mình đã không còn sạch sẽ nên có chút không dám tiếp nhận tình cảm của Tiêu Viêm. Mà Tiêu Viêm lại không hề hay biết chuyện này, hắn chỉ cho rằng Đấu Khí đại lục là thời cổ đại khác với thời hiện đại của hắn tại tiền kiếp nên còn cho rằng mình đã quá vội vàng khiến Huân Nhi cảm thấy đột ngột mới đẩy hắn ra.
Thế nên Tiêu Viêm liền không tiếp tục muốn tiến tới nữa nên đành để Huân Nhi rời đi trong sự tiếc nuối của cả hai.
Bây giờ Huân Nhi bị một nam nhân mà mình cừu hận hôn mà không phải Tiêu Viêm ca ca của nàng khiến cho nàng vô cùng đau khổ. Huân Nhi thầm trách mình tại sao lại đẩy Tiêu Viêm ra, nếu nàng không làm thế thì ít ra trước khi trở về Cổ tộc nàng sẽ có được một ký ức đẹp đẽ chứ không phải chỉ có thể nhớ đến việc mình bị Phạm Thiên cường hôn tới hai lần.
Huân Nhi hai mắt nhắm chặt lại thì có hai hàng thanh lệ chảy dài trên má, không biết đã qua bao lâu thì Huân Nhi liền cảm thấy vật trơn trượt của Phạm Thiên đã rời khỏi miệng mình thì mới mở mắt ra thì thấy hắn không cười mà chỉ bình thản nhìn mình.
Phạm Thiên nói:
- Quả nhiên ta không quen với việc ép buộc này, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ khiến Huân Nhi tiểu thư chủ động hôn ta.
Huân Nhi hít một hơi rồi đáp:
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, cho dù chết ngươi cũng không chiếm được tâm của ta đâu!
Phạm Thiên cười nhạt, ai nói gì tới chuyện hắn muốn chiếm lấy tâm của Huân Nhi nào? Tâm của nàng đã sớm thuộc về Tiêu Viêm mà nàng không phải là loại người sẽ thay lòng đổi dạ dễ dàng.
Hắn chỉ đơn giản là muốn để Huân Nhi chủ động hầu hạ mình, còn nàng có nguyện ý hay không thì điều đó không quan trọng.
Nhìn Phạm Thiên rời đi thì Huân Nhi trong mắt không che giấu chút nào mà bắn ra sát ý nồng nặc. Nếu không phải lý trí nói cho nàng biết mình tạm thời chưa thể chơi cứng rắn với Phạm Thiên thì nàng đã sớm triệu tập cường giả Cổ Tộc để đi giết hắn rồi.
Trước đây nàng vẫn yên tâm muốn tìm phương pháp phá giải Sinh Tử Ấn trước rồi mới xử lý Phạm Nhiên nhưng bây giờ tốc độ phát triển của Phạm Thiên thật sự là quá kinh khủng. Trong vòng chưa đầy bốn năm hắn đã từ Đấu Vương thăng cấp lên tới Đấu Tông cường giả, nếu như tiếp tục để Phạm Thiên phát triển thì có lẽ Cổ tộc của nàng cũng khó mà áp chế được hắn nữa.
Có lẽ lần này trở về trong tộc nếu qua một thời gian mà vẫn thúc thủ vô sách đối với cái Sinh Tử Ấn này thì Huân Nhi sẽ phải lựa chọn cách là dùng thế lực của Cổ Tộc để áp chế Phạm Thiên.
- ------☆☆☆☆-------
Nhưng tiếc rằng điều này lại không đúng khi áp dụng lên Phạm Thiên, lúc trước hắn tu vi còn chưa tới Đấu Hoàng đã có thể đấu ngang với cửu tinh Đấu Hoàng Lăng Ảnh. Thậm chí Sinh Tử Ấn của Phạm Thiên bây giờ nàng còn chưa tìm được cách phá giải thì Linh Tuyền muốn dùng lợi thế công pháp đấu kỹ chèn ép Phạm Thiên quả thực là nằm mơ.
Phạm Thiên hài hước nhìn tên Linh Tuyền này và đáp:
- Cổ tộc? Là cái tiểu gia tộc nào? Chưa từng nghe qua!
Linh Tuyền nghe được Phạm Thiên nói thế không những không tức giận mà còn khinh miệt cười:
- Cô văn quả lậu, quả nhiên tại nơi này chỉ toàn một đám sơn thôn dã nhân không biết gì về thế giới bên ngoài. Nói cho ngươi biết, Cổ tộc chúng ta là một trong bát đại tộc đứng đầu Trung Châu, có thể nói Cổ tộc là gia tộc mạnh nhất Trung Châu cũng không ngoa!
Phạm Thiên nhàn nhạt cười nói:
- Như ngươi đã nói thì Cổ tộc của ngươi là lớn nhất ở Trung châu, tiếc rằng nơi này không phải là Trung Châu. Chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không dạy ngươi rằng cường long bất áp địa đầu xà sao? Hơn nữa ngươi cũng chỉ là một con giun, đâu phải rồng phượng gì mà dám lớn lối…
Thấy Phạm Thiên một bộ không chịu ăn thiệt thòi thì Linh Tuyền liền hừ lạnh một cái:
- Vậy thì để ta dạy cho ngươi biết kẻ nào mới là giun dế!!
Linh Tuyền vận khởi đấu khí lao tới muốn tấn công Phạm Thiên.
Tu luyện Cổ tộc công pháp nên Linh Tuyền quả thực mạnh hơn Đấu Hoàng cùng giai không ít. Thậm chí Đấu Hoàng đỉnh phong Lăng Ảnh cũng có chút không bằng Linh Tuyền bởi vì thân nô bộc hắn không thể học được công pháp tốt như Linh Tuyền.
Nhưng nếu nói về công pháp thì công pháp của Linh Tuyền thậm chí là toàn bộ Cổ tộc cũng không có lấy một cái có thể so sánh được với Tiêu Dao Ngự Thiên Công của hắn. Linh Tuyền khí thế dù mạnh nhưng vẫn không khiến Phạm Thiên động dụng.
Cho dù hắn không dùng tới võ hồn cũng thừa sức bóp chết tên Linh Tuyền này.
- Hừ! Vô tri tiểu nhi, để ta dạy cho ngươi biết thiên hạ này rộng lớn như thế nào!
Phạm Thiên quát lên một tiếng thì Thanh Liên Địa Tâm Hỏa liền dũng mãnh mà ra, hỏa thế bao phủ lấy Linh Tuyền khiến cho hắn kinh hãi vô cùng. Sau khi dung hợp cùng với Địa Ngục Hỏa và Cốt Linh Lãnh Hỏa thì cho dù là vận dụng riêng lẻ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vẫn có uy lực vượt xa lúc trước.
Thông thường dị hỏa dù cấp bậc thấp đã có thể dễ dàng thiêu chết Đấu Hoàng cường giả chứ đừng nói tới dị hỏa đã được thăng cấp.
Linh Tuyền bị Phạm Thiên dùng dị hỏa không ngừng thiêu đốt thì ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Bốn tên Hắc Yên Quân thấy phó thống lĩnh của mình bị đánh bại dễ dàng như vậy thì giật mình muốn lao lên cứu viện nhưng liền bị Huân Nhi ngăn lại.
- Phạm Thiên đại sư cần gì phải chấp nhặt với một đám tiểu bối như vậy.
Phạm Thiên thấy Huân Nhi ra mặt thì khóe miệng khẽ cong lên rồi thu lại dị hỏa để lộ ra Linh Tuyền đã bị đốt thảm hại vô cùng ngay cả đấu khí dực cũng khó mà duy trì. Một tên Hắc Yên Quân thấy vậy vội vàng cưỡi phi hành ma thú bay tới đỡ lấy hắn.
Huân Nhi nhàn nhạt liếc qua nhìn Linh Tuyền bị thiêu cháy đen khiến vẻ ngoài soái khí của hắn không còn lại chút nào.
Phạm Thiên nhìn Huân Nhi nói:
- Ta còn cho rằng kẻ nào lại dám lớn lối quát tháo đối với ta, không ngờ lại là mấy con chó của Huân Nhi tiểu thư.
Huân Nhi nói:
- Phạm Thiên đại sư là bậc tiền bối thành danh sao lại cứ mãi gây khó dễ cho đám hậu bối chúng ta như vậy? Ta bây giờ có việc gấp cần quay trở về gia tộc, mong Phạm Thiên đại sư có thể tránh đường.
Phạm Thiên nói:
- Tại tây bắc châu này còn chưa có kẻ nào dám bất kính đối với ta như vậy… muốn ta bỏ qua chuyện này cũng không phải không được, chỉ là phải xem thành ý của Huân Nhi tiểu thư ra sao.
Huân Nhi trong mắt khẽ hiện một tia kim sắc hỏa diễm nhưng nhanh chóng thu lại và nhìn Phạm Thiên hỏi:
- Không biết Phạm Thiên đại sư muốn gì?
Phạm Thiên liền đáp:
- Chỉ là một chút chuyện nho nhỏ, Huân Nhi tiểu thư khẳng định là có thể làm được. Chỉ có điều ta không muốn kẻ thứ ba biết đến chuyện này…
Huân Nhi lập tức quay qua nhìn mấy tên Hắc Yên Quân nói:
- Các ngươi đi trước đi, ta sẽ tới gặp các ngươi ở Lam Sơn Thành!
- Tiểu thư, không thể được… người này rất nguy hiểm!
- Các ngươi định kháng lệnh của bản tiêu thư sao?
Mấy tên Hắc Yên Quân không còn cách nào khác đành phải cười khổ rời đi trước để lại Phạm Thiên và Huân Nhi hai người ở lại.
Phạm Thiên ra hiệu một cái và bay về phía một khu rừng rậm, Huân Nhi liền cắn chặt răng mà đi theo.
Hạ xuống bên cạnh một con suối nhỏ Phạm Thiên nhìn Huân Nhi đuổi theo tới thì cười cười.
- Không biết Phạm Thiên đại sư muốn gì ở ta!
Phạm Thiên thấy Huân Nhi một vẻ lạnh nhạt thì cười không nói mà đi tới đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên mà nói:
- Ta muốn gì cũng được sao?
Huân Nhi lạnh lùng đáp:
- Chỉ cần ngươi dám muốn thì ta sẽ cho ngươi!
Phạm Thiên đáp:
- Ta còn không muốn bị Cổ tộc tộc trưởng truy sát đâu, quả thực là ta còn không dám, ít nhất hiện giờ là thế.
Huân Nhi mặt ngoài vẫn lạnh lùng nhưng bên trong giống như trút được gánh nặng vậy.
- Nếu ngươi đã không dám vậy thì cáo từ!
Phạm Thiên bất ngờ đưa tay kéo Huân Nhi vào lòng và nhìn vẻ mặt có chút kinh hãi rồi lại trở về lạnh nhạt của Huân Nhi mà nói:
- Một bước cuối cùng thì ta không dám nhưng ít ra cũng phải thu chút chỗ tốt chứ.
Phạm Thiên không để ý Huân Nhi phản ứng thế nào mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng sau đó tách ra hàm răng ngọc mà đùa bỡn chiếc lưỡi đinh hương của Huân Nhi.
Huân Nhi trong đầu trống rỗng không muốn nghĩ tới điều gì đó nhưng nó vẫn hiện lên trong đầu nàng.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước khi tới tìm Tiêu Viêm để trao cho hắn Địa giai cao cấp đấu kỹ Đế Ấn Quyết thì Tiêu Viêm đã muốn hôn nàng làm Huân nhi mừng rỡ vô cùng.
Huân Nhi chỉ ỡm ờ để Tiêu Viêm ôm lấy nhưng khi hắn chuẩn bị hôn xuống thì nàng bỗng nhiên lại nhớ tới việc nụ hôn đầu của mình trước đó đã bị Phạm Thiên cướp mất thì trong lòng liền hiện lên một cảm giác tội lỗi mà đẩy Tiêu Viêm ra.
Huân Nhi cảm thấy bản thân mình đã không còn sạch sẽ nên có chút không dám tiếp nhận tình cảm của Tiêu Viêm. Mà Tiêu Viêm lại không hề hay biết chuyện này, hắn chỉ cho rằng Đấu Khí đại lục là thời cổ đại khác với thời hiện đại của hắn tại tiền kiếp nên còn cho rằng mình đã quá vội vàng khiến Huân Nhi cảm thấy đột ngột mới đẩy hắn ra.
Thế nên Tiêu Viêm liền không tiếp tục muốn tiến tới nữa nên đành để Huân Nhi rời đi trong sự tiếc nuối của cả hai.
Bây giờ Huân Nhi bị một nam nhân mà mình cừu hận hôn mà không phải Tiêu Viêm ca ca của nàng khiến cho nàng vô cùng đau khổ. Huân Nhi thầm trách mình tại sao lại đẩy Tiêu Viêm ra, nếu nàng không làm thế thì ít ra trước khi trở về Cổ tộc nàng sẽ có được một ký ức đẹp đẽ chứ không phải chỉ có thể nhớ đến việc mình bị Phạm Thiên cường hôn tới hai lần.
Huân Nhi hai mắt nhắm chặt lại thì có hai hàng thanh lệ chảy dài trên má, không biết đã qua bao lâu thì Huân Nhi liền cảm thấy vật trơn trượt của Phạm Thiên đã rời khỏi miệng mình thì mới mở mắt ra thì thấy hắn không cười mà chỉ bình thản nhìn mình.
Phạm Thiên nói:
- Quả nhiên ta không quen với việc ép buộc này, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ khiến Huân Nhi tiểu thư chủ động hôn ta.
Huân Nhi hít một hơi rồi đáp:
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, cho dù chết ngươi cũng không chiếm được tâm của ta đâu!
Phạm Thiên cười nhạt, ai nói gì tới chuyện hắn muốn chiếm lấy tâm của Huân Nhi nào? Tâm của nàng đã sớm thuộc về Tiêu Viêm mà nàng không phải là loại người sẽ thay lòng đổi dạ dễ dàng.
Hắn chỉ đơn giản là muốn để Huân Nhi chủ động hầu hạ mình, còn nàng có nguyện ý hay không thì điều đó không quan trọng.
Nhìn Phạm Thiên rời đi thì Huân Nhi trong mắt không che giấu chút nào mà bắn ra sát ý nồng nặc. Nếu không phải lý trí nói cho nàng biết mình tạm thời chưa thể chơi cứng rắn với Phạm Thiên thì nàng đã sớm triệu tập cường giả Cổ Tộc để đi giết hắn rồi.
Trước đây nàng vẫn yên tâm muốn tìm phương pháp phá giải Sinh Tử Ấn trước rồi mới xử lý Phạm Nhiên nhưng bây giờ tốc độ phát triển của Phạm Thiên thật sự là quá kinh khủng. Trong vòng chưa đầy bốn năm hắn đã từ Đấu Vương thăng cấp lên tới Đấu Tông cường giả, nếu như tiếp tục để Phạm Thiên phát triển thì có lẽ Cổ tộc của nàng cũng khó mà áp chế được hắn nữa.
Có lẽ lần này trở về trong tộc nếu qua một thời gian mà vẫn thúc thủ vô sách đối với cái Sinh Tử Ấn này thì Huân Nhi sẽ phải lựa chọn cách là dùng thế lực của Cổ Tộc để áp chế Phạm Thiên.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|