- Ta đang tìm một mật đạo bí mật ở gần đây, ngươi có biết nó ở đâu không?
Tiểu Chiêu ngớ người trước câu hỏi của Phạm Thiên nàng không biết nên phải nói gì nữa. Bình thường kể cả là ngươi có ý định đột nhập vào để tìm kiếm mật đạo đi chăng nữa thì cũng không nên nói oang oang ra như vậy chứ.
Hơn nữa tại sao kẻ trước mặt nàng lại đi hỏi một đứa nha hoàn chuyện đó?
- Ta đang định lấy trộm một môn thần công ở trong mật đạo đó, nếu ngươi có thể dẫn đường thì ta sẽ biết ơn lắm đấy.
Tiểu Chiêu tiếp tục bị những lời của Phạm Thiên khiến cho nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
- Không biết sao? Vậy để ta tự mình đi tìm vậy…
Phạm Thiên nói xong thì liền định bỏ đi nhưng ngay lúc này Tiểu Chiêu lại vội vàng cản lại.
- Xin công tử khoan đã, tiểu tỳ có thể dẫn công tử tới đó.
Tiểu Chiêu do vội vàng lên tiếng nên ngay cả giọng nói khàn khàn do cô làm giả cũng không kịp sử dụng mà thay vào đó là một giọng nói mềm mại và thánh thót.
Tiểu Chiêu không biết phải làm sao trong tình huống này nữa, nàng vốn không có ý định để lộ ra việc mình biết mật đạo bí mật của Quang Minh Đỉnh nhưng nếu như để Phạm Thiên tìm ra và lấy được Càn Khôn Đại Na Di thì nguy to.
Tiểu Chiêu cần phải lấy được Càn Khôn Đại Na Di mang về cho mẹ nàng để chuộc tội với Minh Giáo Ba Tư. Nếu như để Phạm Thiên lấy mất môn thần công này thì Đại Khỉ Ti sẽ mãi mãi bị Minh Giáo Ba Tư truy sát bởi vì tội thất trinh.
- Ngươi biết vị trí mật đạo sao? Vậy mau dẫn ta đi, nếu ngươi không nói dối ta sẽ trả ơn cho ngươi.
Tiểu Chiêu không tỏ vẻ gì mà bắt đầu dẫn đường nhưng ở phía sau Thù Nhi lại nhìn Phạm Thiên sau đó nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Chiêu. Lần trước báo ơn Phạm Thiên đã khôi phục dung mạo cho nàng nhưng đó là do dung mạo của nàng vốn không phải như vậy mà do luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ.
Bây giờ khuôn mặt của tiểu nha hoàn này có vẻ như là bẩm sinh như vậy không biết hắn sẽ làm thế nào?
Tiểu Chiêu dẫn Phạm Thiên đi tới một gian phòng ở, bởi vì Bất Hối hiện đang ở cùng với hắn nên nguyên bản nơi đây vốn sẽ trở thành khuê phòng của nàng nhưng bây giờ lại là một gian phòng của nam nhân.
Phạm Thiên dám chắc rằng căn phòng này là nơi ở của Dương Tiêu. Không có Bất Hối thì hắn ta chắc hẳn sẽ khó lòng mà yên tâm để cho kẻ khác ở trong gian phòng chứa mật đạo này nên phải tự mình trấn thủ.
Tiểu Chiêu dẫn Phạm Thiên và Thù Nhi nằm lên trên chiếc giường lớn sau đó khởi động cơ quan ở góc giường. Chiếc giường liền nghiêng qua một bên khiến cho bọn họ trượt xuống một mật đạo bí mật ở dưới.
Bên dưới là một đám cỏ rất dày nên dù rơi từ trên cao mấy mét xuống cả 3 người cũng không hề hấn gì.
Tiểu Chiêu đứng dậy và tiếp tục dẫn đường cho Phạm Thiên và Thù Nhi đi tới trước. Đi qua một thông đạo ngoằn ngoèo thì bọn họ liền đi vài một cái ngõ cụt bị một cái cửa đá chặn lại.
- Tiểu tỳ cũng chỉ biết đường tới nơi này thôi, mặc dù đã tìm khắp mọi nơi nhưng tiểu tỳ không tìm thấy cơ quan nào cả.
Phạm Thiên biết nơi này hoàn toàn không có cơ quan gì mà chỉ đơn giản là một chiếc cửa đá rất nặng mà thôi.
Để đẩy được chiếc cửa đá này không chỉ cần nội công thậm hậu mà còn phải có sức lực hơn người nữa. Tiểu Chiêu dù nội công không kém nhưng vẫn không đủ sức đẩy ra cánh cửa đá này.
Phạm Thiên tu luyện Vô Tự Thiên Thư bao gồm Chiến Linh Quyết và Cửu Dương Chân Kinh thì không chỉ nội kình hùng hậu mà lực đạo cũng rất kinh người. Hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể đẩy được chiếc cửa đá này ra.
- Rầm rầm!!!
Tiểu Chiêu thấy tấm cửa đá mình mãi không mở nổi được đẩy ra thì trong lòng mừng rỡ.
Phạm Thiên tiếp tục tiến tới trước thì liền thấy được hai ngã rẽ thì hắn bắt đầu nhíu mày. Tiểu Chiêu chưa từng vượt qua được tấm cửa đá kia bao giờ nên đường đi lối lại ở bên trong này cũng gần như là mù tịt.
Bản thân Phạm Thiên cũng không nhớ rõ Trương Vô Kỵ tìm được căn phòng luyện công của Dương Đỉnh Thiên ở đâu chỉ nhớ là sau khi bị Thành Côn dùng đá bịt mất lối đi thì Trương Vô Kỵ tìm được một gian thạch thất chứa binh khí sau đó thì phát hiện ra một căn phòng bí mật được che lấp bởi đá hoa cương.
Không còn cách nào khác Phạm Thiên chỉ có thể đi tìm từng ngõ ngách bên trong mật đạo này mà thôi. Cũng may là mật đạo này cũng không quá lòng vòng, hắn thử đi vào từng ngã rẽ và sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn tìm kiếm thì cuối cùng cũng tìm được gian phòng luyện công bí mật của Dương Đỉnh Thiên.
Đẩy ra những tảng đá hoa cương thì Phạm Thiên liền tiến vào một gian thạch thất khá rộng với hai bộ xương khô ở bên trong. Trong đó một bộ xương đang ngồi khoanh chân xếp bằng trên bồ đoàn chắc hẳn là Dương Đỉnh Thiên còn bộ xương nằm bên cạnh hai ở xương sườn còn kẹt một con dao nhỏ thì chính là Dương phu nhân rồi.
Tiểu Chiêu nhìn thấy một tấm da dê cũ nát trên tay bộ xương của Dương Đỉnh Thiên thì liền mừng rỡ chạy tới.
Phạm Thiên không vội giành lấy tấm da dê mà chờ xem phản ứng của Tiểu Chiêu như thế nào. Tiểu Chiêu nhìn tấm da dê trong tay một chút sau đó thì liền hạ quyết tâm và quay lại nhìn hắn.
- Chúc mừng công tử, thần công mà ngài muốn tìm đã ở ngay đây rồi.
Tiểu Chiêu nói xong thì dùng con dao trong lồng ngực của Dương phu nhân cứa nhẹ ngón tay và dùng máu bôi lên tấm da dê.
Ngay lập tức một dòng chữ hiện lên nơi được bôi máu.
Minh Giáo Thánh Hỏa Tâm Pháp: Càn Khôn Đại Na Di.
Tiểu Chiêu mặc dù cần mang về tấm da dê này thì Đại Khỉ Ti mới có thể lấy công chuộc tội trở về Minh Giáo Ba Tư nhưng nàng biết Phạm Thiên cũng đang nhắm tới môn thần công này nên mới đành phải giao ra.
Đừng nói tới việc chân tay Tiểu Chiêu đang bị xích lại, cho dù là thân thể tự do thì nàng cũng không cho rằng mình có thể là đối thủ của một người có thể ung dung đột nhập vào Quang Minh Đỉnh trong thời điểm giới nghiêm như hiện nay.
- Ở đây có phong thư.
Thù Nhi lấy được di thư của Dương Đỉnh Thiên gửi cho thê tử của mình thì không hề ngần ngại mở ra đọc. Đọc xong thì không chỉ Thù Nhi mà Tiểu Chiêu cũng thở dài.
- Dương giáo chủ vốn định nhốt Thành Côn cùng chết trong này nhưng không ngờ rằng giáo chủ phu nhân lại tự vẫn trước rồi.
Trong khi hai tiểu cô nương còn đang cảm khái mối tình khúc mắc của ba người Dương Đỉnh Thiên thì Phạm Thiên lại cầm lấy tấm da dê ghi lại Càn Khôn Đại Na Di.
- “Hệ thống, dung hợp Càn Khôn Đại Na Di”
Phạm Thiên rất thuần thục ra lệnh cho hệ thống nhưng kết quả nhận lại thì khác xa với những gì hắn nghĩ.
“Dung hợp thất bại”
Phạm Thiên nhíu mày hỏi:
- “Hệ thống, dung hợp thất bại là sao?”
Hệ thống đáp:
“Vô Tự Thiên Thư chỉ có thể dung hợp tâm pháp nội công, công pháp võ học, tu tiên pháp quyết, luyện thể pháp môn… Càn Khôn Đại Na Di không nằm trong số này”
Phạm Thiên bắt đầu suy nghĩ và cảm thấy quả thật Càn Khôn Đại Na Di không phải là tâm pháp nội công, nó là một loại phương pháp vận kình sử lực ảo diệu, căn bản đạo lý là làm thế nào phát huy tối đa cái tiềm lực trong cơ thể của mỗi người, sau đó mới lôi kéo (na di) kình lực của đối phương, đạt đến chỗ tối thượng của phép "tứ lượng bạt thiên cân". Thường được sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của các chiêu thức do kẻ địch gây ra hoặc ném trả chiêu thức lại cho kẻ thù hoặc qua kẻ khác, gây sơ hở cho đối phương hoặc di chuyển lực đạo.
Nếu xem xét một cách khắt khe thì Càn Khôn Đại Na Di giống với võ kỹ hơn là công pháp. Cũng giống như Đẩu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung gia vậy.
Phạm Thiên có phần hơi thất vọng một chút, nếu Càn Khôn Đại Na Di có thể dung hợp vào Vô Tự Thiên Thư thì sức mạnh của nó cũng sẽ được gia tăng rất nhiều.
Nhưng không vì vậy mà Phạm Thiên coi thường môn thần công này, nếu như xét theo phương diện võ kỹ thì môn thần công này mạnh hơn hẳn Nhất Dương Chỉ hay những võ kỹ Hoàng Cấp thông thường. Đặc biệt là khả năng khai phát tiềm lực và gia tăng khả năng chiến đấu cũng rất hữu dụng.
Từ trước tới nay phương thức chiến đấu của Phạm Thiên có phần thô bạo và cuồng dã, cộng thêm việc trong cơ thể dựng dục ra 365 khiếu huyệt khiến cho nội kình của hắn cực kỳ hung bạo.
Bây giờ có Càn Khôn Đại Na Di Phạm Thiên sẽ có thể khống chế nội kình dễ dàng hơn từ đó giảm thiểu sơ hở trong chiến đấu.
Phạm Thiên bắt đầu kiếm một nơi bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện Càn Khôn Đại Na Di.
- ------☆☆☆☆-------
Tiểu Chiêu ngớ người trước câu hỏi của Phạm Thiên nàng không biết nên phải nói gì nữa. Bình thường kể cả là ngươi có ý định đột nhập vào để tìm kiếm mật đạo đi chăng nữa thì cũng không nên nói oang oang ra như vậy chứ.
Hơn nữa tại sao kẻ trước mặt nàng lại đi hỏi một đứa nha hoàn chuyện đó?
- Ta đang định lấy trộm một môn thần công ở trong mật đạo đó, nếu ngươi có thể dẫn đường thì ta sẽ biết ơn lắm đấy.
Tiểu Chiêu tiếp tục bị những lời của Phạm Thiên khiến cho nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
- Không biết sao? Vậy để ta tự mình đi tìm vậy…
Phạm Thiên nói xong thì liền định bỏ đi nhưng ngay lúc này Tiểu Chiêu lại vội vàng cản lại.
- Xin công tử khoan đã, tiểu tỳ có thể dẫn công tử tới đó.
Tiểu Chiêu do vội vàng lên tiếng nên ngay cả giọng nói khàn khàn do cô làm giả cũng không kịp sử dụng mà thay vào đó là một giọng nói mềm mại và thánh thót.
Tiểu Chiêu không biết phải làm sao trong tình huống này nữa, nàng vốn không có ý định để lộ ra việc mình biết mật đạo bí mật của Quang Minh Đỉnh nhưng nếu như để Phạm Thiên tìm ra và lấy được Càn Khôn Đại Na Di thì nguy to.
Tiểu Chiêu cần phải lấy được Càn Khôn Đại Na Di mang về cho mẹ nàng để chuộc tội với Minh Giáo Ba Tư. Nếu như để Phạm Thiên lấy mất môn thần công này thì Đại Khỉ Ti sẽ mãi mãi bị Minh Giáo Ba Tư truy sát bởi vì tội thất trinh.
- Ngươi biết vị trí mật đạo sao? Vậy mau dẫn ta đi, nếu ngươi không nói dối ta sẽ trả ơn cho ngươi.
Tiểu Chiêu không tỏ vẻ gì mà bắt đầu dẫn đường nhưng ở phía sau Thù Nhi lại nhìn Phạm Thiên sau đó nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Chiêu. Lần trước báo ơn Phạm Thiên đã khôi phục dung mạo cho nàng nhưng đó là do dung mạo của nàng vốn không phải như vậy mà do luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ.
Bây giờ khuôn mặt của tiểu nha hoàn này có vẻ như là bẩm sinh như vậy không biết hắn sẽ làm thế nào?
Tiểu Chiêu dẫn Phạm Thiên đi tới một gian phòng ở, bởi vì Bất Hối hiện đang ở cùng với hắn nên nguyên bản nơi đây vốn sẽ trở thành khuê phòng của nàng nhưng bây giờ lại là một gian phòng của nam nhân.
Phạm Thiên dám chắc rằng căn phòng này là nơi ở của Dương Tiêu. Không có Bất Hối thì hắn ta chắc hẳn sẽ khó lòng mà yên tâm để cho kẻ khác ở trong gian phòng chứa mật đạo này nên phải tự mình trấn thủ.
Tiểu Chiêu dẫn Phạm Thiên và Thù Nhi nằm lên trên chiếc giường lớn sau đó khởi động cơ quan ở góc giường. Chiếc giường liền nghiêng qua một bên khiến cho bọn họ trượt xuống một mật đạo bí mật ở dưới.
Bên dưới là một đám cỏ rất dày nên dù rơi từ trên cao mấy mét xuống cả 3 người cũng không hề hấn gì.
Tiểu Chiêu đứng dậy và tiếp tục dẫn đường cho Phạm Thiên và Thù Nhi đi tới trước. Đi qua một thông đạo ngoằn ngoèo thì bọn họ liền đi vài một cái ngõ cụt bị một cái cửa đá chặn lại.
- Tiểu tỳ cũng chỉ biết đường tới nơi này thôi, mặc dù đã tìm khắp mọi nơi nhưng tiểu tỳ không tìm thấy cơ quan nào cả.
Phạm Thiên biết nơi này hoàn toàn không có cơ quan gì mà chỉ đơn giản là một chiếc cửa đá rất nặng mà thôi.
Để đẩy được chiếc cửa đá này không chỉ cần nội công thậm hậu mà còn phải có sức lực hơn người nữa. Tiểu Chiêu dù nội công không kém nhưng vẫn không đủ sức đẩy ra cánh cửa đá này.
Phạm Thiên tu luyện Vô Tự Thiên Thư bao gồm Chiến Linh Quyết và Cửu Dương Chân Kinh thì không chỉ nội kình hùng hậu mà lực đạo cũng rất kinh người. Hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể đẩy được chiếc cửa đá này ra.
- Rầm rầm!!!
Tiểu Chiêu thấy tấm cửa đá mình mãi không mở nổi được đẩy ra thì trong lòng mừng rỡ.
Phạm Thiên tiếp tục tiến tới trước thì liền thấy được hai ngã rẽ thì hắn bắt đầu nhíu mày. Tiểu Chiêu chưa từng vượt qua được tấm cửa đá kia bao giờ nên đường đi lối lại ở bên trong này cũng gần như là mù tịt.
Bản thân Phạm Thiên cũng không nhớ rõ Trương Vô Kỵ tìm được căn phòng luyện công của Dương Đỉnh Thiên ở đâu chỉ nhớ là sau khi bị Thành Côn dùng đá bịt mất lối đi thì Trương Vô Kỵ tìm được một gian thạch thất chứa binh khí sau đó thì phát hiện ra một căn phòng bí mật được che lấp bởi đá hoa cương.
Không còn cách nào khác Phạm Thiên chỉ có thể đi tìm từng ngõ ngách bên trong mật đạo này mà thôi. Cũng may là mật đạo này cũng không quá lòng vòng, hắn thử đi vào từng ngã rẽ và sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn tìm kiếm thì cuối cùng cũng tìm được gian phòng luyện công bí mật của Dương Đỉnh Thiên.
Đẩy ra những tảng đá hoa cương thì Phạm Thiên liền tiến vào một gian thạch thất khá rộng với hai bộ xương khô ở bên trong. Trong đó một bộ xương đang ngồi khoanh chân xếp bằng trên bồ đoàn chắc hẳn là Dương Đỉnh Thiên còn bộ xương nằm bên cạnh hai ở xương sườn còn kẹt một con dao nhỏ thì chính là Dương phu nhân rồi.
Tiểu Chiêu nhìn thấy một tấm da dê cũ nát trên tay bộ xương của Dương Đỉnh Thiên thì liền mừng rỡ chạy tới.
Phạm Thiên không vội giành lấy tấm da dê mà chờ xem phản ứng của Tiểu Chiêu như thế nào. Tiểu Chiêu nhìn tấm da dê trong tay một chút sau đó thì liền hạ quyết tâm và quay lại nhìn hắn.
- Chúc mừng công tử, thần công mà ngài muốn tìm đã ở ngay đây rồi.
Tiểu Chiêu nói xong thì dùng con dao trong lồng ngực của Dương phu nhân cứa nhẹ ngón tay và dùng máu bôi lên tấm da dê.
Ngay lập tức một dòng chữ hiện lên nơi được bôi máu.
Minh Giáo Thánh Hỏa Tâm Pháp: Càn Khôn Đại Na Di.
Tiểu Chiêu mặc dù cần mang về tấm da dê này thì Đại Khỉ Ti mới có thể lấy công chuộc tội trở về Minh Giáo Ba Tư nhưng nàng biết Phạm Thiên cũng đang nhắm tới môn thần công này nên mới đành phải giao ra.
Đừng nói tới việc chân tay Tiểu Chiêu đang bị xích lại, cho dù là thân thể tự do thì nàng cũng không cho rằng mình có thể là đối thủ của một người có thể ung dung đột nhập vào Quang Minh Đỉnh trong thời điểm giới nghiêm như hiện nay.
- Ở đây có phong thư.
Thù Nhi lấy được di thư của Dương Đỉnh Thiên gửi cho thê tử của mình thì không hề ngần ngại mở ra đọc. Đọc xong thì không chỉ Thù Nhi mà Tiểu Chiêu cũng thở dài.
- Dương giáo chủ vốn định nhốt Thành Côn cùng chết trong này nhưng không ngờ rằng giáo chủ phu nhân lại tự vẫn trước rồi.
Trong khi hai tiểu cô nương còn đang cảm khái mối tình khúc mắc của ba người Dương Đỉnh Thiên thì Phạm Thiên lại cầm lấy tấm da dê ghi lại Càn Khôn Đại Na Di.
- “Hệ thống, dung hợp Càn Khôn Đại Na Di”
Phạm Thiên rất thuần thục ra lệnh cho hệ thống nhưng kết quả nhận lại thì khác xa với những gì hắn nghĩ.
“Dung hợp thất bại”
Phạm Thiên nhíu mày hỏi:
- “Hệ thống, dung hợp thất bại là sao?”
Hệ thống đáp:
“Vô Tự Thiên Thư chỉ có thể dung hợp tâm pháp nội công, công pháp võ học, tu tiên pháp quyết, luyện thể pháp môn… Càn Khôn Đại Na Di không nằm trong số này”
Phạm Thiên bắt đầu suy nghĩ và cảm thấy quả thật Càn Khôn Đại Na Di không phải là tâm pháp nội công, nó là một loại phương pháp vận kình sử lực ảo diệu, căn bản đạo lý là làm thế nào phát huy tối đa cái tiềm lực trong cơ thể của mỗi người, sau đó mới lôi kéo (na di) kình lực của đối phương, đạt đến chỗ tối thượng của phép "tứ lượng bạt thiên cân". Thường được sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của các chiêu thức do kẻ địch gây ra hoặc ném trả chiêu thức lại cho kẻ thù hoặc qua kẻ khác, gây sơ hở cho đối phương hoặc di chuyển lực đạo.
Nếu xem xét một cách khắt khe thì Càn Khôn Đại Na Di giống với võ kỹ hơn là công pháp. Cũng giống như Đẩu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung gia vậy.
Phạm Thiên có phần hơi thất vọng một chút, nếu Càn Khôn Đại Na Di có thể dung hợp vào Vô Tự Thiên Thư thì sức mạnh của nó cũng sẽ được gia tăng rất nhiều.
Nhưng không vì vậy mà Phạm Thiên coi thường môn thần công này, nếu như xét theo phương diện võ kỹ thì môn thần công này mạnh hơn hẳn Nhất Dương Chỉ hay những võ kỹ Hoàng Cấp thông thường. Đặc biệt là khả năng khai phát tiềm lực và gia tăng khả năng chiến đấu cũng rất hữu dụng.
Từ trước tới nay phương thức chiến đấu của Phạm Thiên có phần thô bạo và cuồng dã, cộng thêm việc trong cơ thể dựng dục ra 365 khiếu huyệt khiến cho nội kình của hắn cực kỳ hung bạo.
Bây giờ có Càn Khôn Đại Na Di Phạm Thiên sẽ có thể khống chế nội kình dễ dàng hơn từ đó giảm thiểu sơ hở trong chiến đấu.
Phạm Thiên bắt đầu kiếm một nơi bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện Càn Khôn Đại Na Di.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|