Dịch: Sahara
Sau khi nói chuyện với Lương Băng, Ngũ Trác Hiên lại bị đám phóng viên vây lấy. Nguyên một buổi chiều phải tươi cười để chụp ảnh, miệng đã mỏi nhừ. Ngôi sao cũng có nỗi khổ của ngôi sao, nhiều lúc khát khao một cuộc sống bình thường, không muốn cứ ra khỏi cửa lại phải đeo kính râm để đề phòng bị chụp lén. Vật lộn trong giới giải trí bao năm nay, anh thật sự đã mệt rồi.
Chuyển nơi làm việc là một bước ngoặt trong cuộc đời của Ngũ Trác Hiên, anh muốn thử một chút cảm giác thay đổi sau đó sẽ từ từ rút lui hoàn toàn ra khỏi giới giải trí, sống một cuộc sống bình thường. Ngũ Trác Hiên bưng tách cà phê đi tới gần phòng hội nghị tầng một, mọi người đều đang bận rộn trên tầng hai nên dưới này tương đối an tĩnh. Thế nhưng đến gần Ngũ Trác Hiên mới phát hiện ở đây không phải là không có người, trên bàn hội nghị có người đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ cái gì đấy. Nghe thấy tiếng bước chân, Doãn Tiểu Mạt liền ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt giao nhau, cô lập tức cụp mi.
“A, đang vẽ gì thế?”
Doãn Tiểu Mạt cuống quýt gấp quyển vở vào, cô không chắc lắm Ngũ Trác Hiên có thể nhận ra cô là Trà Chanh Bạc Hà thông qua những bức ảnh này, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Cô quanh co: “Không có gì hết”.
Ngũ Trác Hiên thản nhiên cười.
Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên nhớ ra buổi họp báo hôm nay có hơn mười đoàn phóng viên tới tham dự, ngộ nhỡ họ bắt gặp cô và Ngũ Trác Hiên ở đây với nhau thì thật khủng khiếp. Doãn Tiểu Mạt cuống cuồng lùi lại một bước: “Em… còn bận việc, em đi trước đây”. Nói xong, cô chạy trối chết, còn thầm cầu xin ông trời phù hộ để không bị phóng viên bắt gặp ngoài cửa.
Ông trời nghe được lời thỉnh cầu của cô, giúp cô rút lui thuận lợi. Nhưng sắc mặt Ngũ Trác Hiên lại không tốt chút nào, Doãn Tiểu Mạt rõ ràng đang cố tình né tránh, anh đương nhiên nhìn ra được. Chẳng mất công nghĩ anh cũng biết nguyên nhân là gì, Doãn Tiểu Mạt là fan thì sao chứ, cô chắc chắn không không muốn cuộc sống yên bình của mình bị quấy nhiễu, còn anh là thần tượng thì sao chứ, hóa ra cũng có lúc không thể nắm được mọi việc trong tay.
“Haizzz, anh ở đây à, tôi tìm anh nãy giờ.” Lương Băng đưa cho Ngũ Trác Hiên một bản hợp đồng, “Cái này cần anh ký”.
Chữ viết của anh rất đẹp, chữ ký như rồng bay phượng múa, đầy khí thế.
“Lát nữa ký cho tôi thêm vài tấm ảnh nữa, đám bạn tốt của tôi đều muốn có chữ ký của anh.”
Ngũ Trác Hiên cười: “Đừng đùa!”.
Lương Băng nghiêm nghị nói: “Tôi giống đang nói đùa lắm sao?”.
“Giống!”
Lương Băng không nhịn được bật cười.
Ngũ Trác Hiên cũng cười theo.
Lương Băng tranh thủ đi vào việc chính: “Đầu tiên phải xin lỗi anh, việc tuyển trợ lý không thành”.
Ngũ Trác Hiên đánh ánh mắt dò hỏi.
“Cô gái ấy từ chối!” Lương Băng khoan thai nói.
Ngũ Trác Hiên đơn giản hỏi: “Lý do?”.
“Cô ấy vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, ngày nào cũng phải lên lớp, không thể tập trung làm việc.”
Lý do này rất hợp lý! Ngũ Trác Hiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Còn người nào thích hợp nữa không? Nếu không thì thôi, để tôi tìm giúp anh.” Lương Băng thử thăm dò.
Ngũ Trác Hiên không do dự nói: “Không cần đâu, đợi cô ấy. Nửa năm nữa cô gọi điện hỏi ý cô ấy xem sao”.
Lương Băng tròn mắt, suýt nữa vỗ tay tán dương.
Ngũ Trác Hiên bình thản cười: “Thông báo mọi người bảy giờ họp”.
Lương Băng nhún vai, tự dưng chuyển tới một vị đối tác cuồng công việc hơn cả cô, không biết là phúc hay họa nữa.
Doãn Tiểu Mạt về nhà, kinh ngạc thấy đèn trong nhà sáng choang, mãi tới khi Nghê Thiến đi từ bếp ra, cô mới thở phào: “Sao chị lại tới đây?”.
“Không hoan nghênh sao?” Nghê Thiến phụng phịu nói.
“Chị biết rõ em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy hai vai Nghê Thiến, “Chẳng phải mai chị mới ra viện ư?”.
“Chị nhớ cô mà!” Nghê Thiến cáu kỉnh nói.
Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô: “Thật không?”.
“Đáng ghét!” Nghê Thiến gạt tay cô ra, “Mũi chị sắp thành mũi tẹt rồi đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt cười hì, ôm lấy Nghê Thiến.
Nghê Thiến vòng tay ôm lại, có chút xúc động muốn khóc.
Doãn Tiểu Mạt dụi mắt: “Muốn ăn gì, em làm cho”.
Nghê Thiến nuốt nước bọt: “Tạm thời vẫn không được ăn thịt, ăn cá. Cho em nợ lần này đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt: “…”.
Hai người hiểu ý nhau mà không nhắc tới Hứa Chi Nhiên, Doãn Tiểu Mạt cũng biết Hứa Chi Nhiên đồng ý để Nghê Thiến về nhà mình đã là một sự nhượng bộ lớn.
Doãn Tiểu Mạt đăng nhập Weibo, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.
Tin thứ nhất: “Có thể cho tôi số điện thoại được không, có việc cần tìm cô”.
Tin thứ hai là một số điện thoại: “Có thời gian thì gọi cho tôi”.
Hai tin cách nhau chừng mười phút, đều đến từ một người: La Thu Thu.
La Thu Thu là người đại diện của Ngũ Trác Hiên, thông minh, giỏi giang, biết cách đối nhân xử thế, là cánh tay đắc lực của Ngũ Trác Hiên. Sau khi Ngũ Trác Hiên quan tâm Weibo Doãn Tiểu Mạt không lâu, La Thu Thu cũng quan tâm, chỉ có điều hai người chưa bao giờ nói chuyện.
Doãn Tiểu Mạt không biết La Thu Thu tìm mình có chuyện gì, nhưng vì phép lịch sự vẫn phải gọi điện lại cho cô ấy.
“A lô, ai vậy?”
“Chào chị, tôi là Trà Chanh Bạc Hà.” Doãn Tiểu Mạt sợ sệt nói.
“À, cuối cùng cũng liên lạc được với cô.” La Thu Thu có vẻ rất phấn khích.
Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì thế ạ?”.
“Là thế này”, La Thu Thu dường như đang lật giấy tờ gì đó, âm thanh xột xoạt liên tục vang lên, “Chúng tôi muốn mua tranh của cô để tuyên truyền”.
Doãn Tiểu Mạt sảng khoái đáp: “Được ạ, cần bức nào các chị cứ lấy đi ạ”.
“Về phần tiền công…”
“Miễn phí!”
La Thu Thu kinh ngạc hít một hơi: “Cô đợi chút”.
Doãn Tiểu Mạt nghịch tóc mái theo thói quen.
Một lúc sau La Thu Thu mới mở miệng: “Trà Chanh Bạc Hà, cô còn đấy không?”.
“Còn.”
“Chúng tôi cần với số lượng lớn, sau này tất cả những tranh vẽ Ngũ Trác Hiên của cô chúng tôi đều mua.”
“Không thành vấn đề.”
“Đều không phải miễn phí hết chứ?”
Doãn Tiểu Mạt cười: “Đương nhiên”. Xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ bán thần tượng của mình lấy tiền.
La Thu Thu gần như bị sặc, thì thầm nói: “Cô gái này bị ngốc!”.
“Hả?” Doãn Tiểu Mạt nghe rõ mồn một nhưng vẫn không dám tin.
“Xin lỗi, không phải tôi nói cô.” La Thu Thu ho nhẹ, “Chúng tôi muốn mua bản quyền các bức vẽ của cô, sau đó cô sẽ không thể tự ý dùng được nữa”.
Vậy thì sao? Những bức tranh đó cô vốn dĩ vẽ tặng Ngũ Trác Hiên, cô giữ cũng chẳng để làm gì. Doãn Tiểu Mạt cười ha ha nói: “Ừm, được ạ”.
La Thu Thu nghẹn ứ: “Cô gái, nghe tôi nói này, chúng tôi không thể lấy không của cô được. Cô ra giá đi”.
Doãn Tiểu Mạt choáng váng, làm gì có cái lý bắt cô phải nhận tiền, lúng túng: “Thật sự không cần mà”.
La Thu Thu hết cách, đành phải ra đòn cuối: “Nếu cô khăng khăng không lấy tiền thì chúng tôi đành phải hủy bỏ hợp đồng này vậy. Chúng tôi lo ngại sau này xảy ra vấn đề về bản quyền”.
“Sao có thể? Em có thể viết đơn ủy quyền, hoặc là ký giấy đảm bảo cho chị, tuyệt đối không xảy ra chuyện tranh chấp bản quyền.” Doãn Tiểu Mạt hy vọng tác phẩm của mình có thể giúp được Ngũ Trác Hiên, ước nguyện của cô ngay từ lúc bắt đầu vẽ tranh hoạt họa chính là như vậy, trước giờ chưa từng thay đổi.
La Thu Thu day trán, cô gái này đúng là đã hỏng não rồi. Cô uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mất công cũng phải được hưởng lợi. Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tôi dựa vào chất lượng và số lượng tranh, cuối tháng sẽ gửi tiền trả cô. Cô thấy thế nào?”.
Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ hỏi: “Không lấy không được sao?”.
“Không được.” La Thu Thu nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy em có một yêu cầu.”
“Cô nói đi.” Cô gái này rốt cuộc cũng bình thường rồi, La Thu Thu nghĩ.
“Vậy sau này em gửi tranh qua e-mail cho chị, không cần gặp mặt được không?”
La Thu Thu ngừng lại một lúc: “Được”. Còn thầm oán, vẫn không được bình thường cho lắm.
“Ừm! Vậy cảm ơn chị.”
Cuộc điện thoại kỳ quái kết thúc.
La Thu Thu cúp máy, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình: “Hai người thật sự khiến người khác hết chỗ nói! Người kia không lấy tiền thì người này kiên quyết không lấy tranh. Rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì thế”.
Ngũ Trác Hiên mặt mày rạng rỡ: “Làm tốt lắm”. Nếu không phải La Thu Thu cương quyết đến cùng thì Doãn Tiểu Mạt đâu có chịu nhận chứ.
La Thu Thu hồ nghi: “Chẳng mấy khi thấy anh để tâm tới một người như thế, anh đừng nói với em vụ xì-căng-đan lần trước là thật đấy nhé”.
Ngũ Trác Hiên cười: “Giả mà thật, thật mà giả”.
La Thu Thu: “…”.
Ngũ Trác Hiên hí hửng vừa huýt sáo vừa lái xe.
Còn lại La Thu Thu một mình lầm bầm: “Xem ra mùa xuân của ông chủ sắp tới rồi”.
[preview]
“Lạc Lạc bé bỏng, có muốn cô giáo Doãn làm thím hai không?”.
…
“Em đang tìm tôi đấy à?”.
…
“Anh không phải giữ dáng à?”.
Sau khi nói chuyện với Lương Băng, Ngũ Trác Hiên lại bị đám phóng viên vây lấy. Nguyên một buổi chiều phải tươi cười để chụp ảnh, miệng đã mỏi nhừ. Ngôi sao cũng có nỗi khổ của ngôi sao, nhiều lúc khát khao một cuộc sống bình thường, không muốn cứ ra khỏi cửa lại phải đeo kính râm để đề phòng bị chụp lén. Vật lộn trong giới giải trí bao năm nay, anh thật sự đã mệt rồi.
Chuyển nơi làm việc là một bước ngoặt trong cuộc đời của Ngũ Trác Hiên, anh muốn thử một chút cảm giác thay đổi sau đó sẽ từ từ rút lui hoàn toàn ra khỏi giới giải trí, sống một cuộc sống bình thường. Ngũ Trác Hiên bưng tách cà phê đi tới gần phòng hội nghị tầng một, mọi người đều đang bận rộn trên tầng hai nên dưới này tương đối an tĩnh. Thế nhưng đến gần Ngũ Trác Hiên mới phát hiện ở đây không phải là không có người, trên bàn hội nghị có người đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ cái gì đấy. Nghe thấy tiếng bước chân, Doãn Tiểu Mạt liền ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt giao nhau, cô lập tức cụp mi.
“A, đang vẽ gì thế?”
Doãn Tiểu Mạt cuống quýt gấp quyển vở vào, cô không chắc lắm Ngũ Trác Hiên có thể nhận ra cô là Trà Chanh Bạc Hà thông qua những bức ảnh này, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Cô quanh co: “Không có gì hết”.
Ngũ Trác Hiên thản nhiên cười.
Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên nhớ ra buổi họp báo hôm nay có hơn mười đoàn phóng viên tới tham dự, ngộ nhỡ họ bắt gặp cô và Ngũ Trác Hiên ở đây với nhau thì thật khủng khiếp. Doãn Tiểu Mạt cuống cuồng lùi lại một bước: “Em… còn bận việc, em đi trước đây”. Nói xong, cô chạy trối chết, còn thầm cầu xin ông trời phù hộ để không bị phóng viên bắt gặp ngoài cửa.
Ông trời nghe được lời thỉnh cầu của cô, giúp cô rút lui thuận lợi. Nhưng sắc mặt Ngũ Trác Hiên lại không tốt chút nào, Doãn Tiểu Mạt rõ ràng đang cố tình né tránh, anh đương nhiên nhìn ra được. Chẳng mất công nghĩ anh cũng biết nguyên nhân là gì, Doãn Tiểu Mạt là fan thì sao chứ, cô chắc chắn không không muốn cuộc sống yên bình của mình bị quấy nhiễu, còn anh là thần tượng thì sao chứ, hóa ra cũng có lúc không thể nắm được mọi việc trong tay.
“Haizzz, anh ở đây à, tôi tìm anh nãy giờ.” Lương Băng đưa cho Ngũ Trác Hiên một bản hợp đồng, “Cái này cần anh ký”.
Chữ viết của anh rất đẹp, chữ ký như rồng bay phượng múa, đầy khí thế.
“Lát nữa ký cho tôi thêm vài tấm ảnh nữa, đám bạn tốt của tôi đều muốn có chữ ký của anh.”
Ngũ Trác Hiên cười: “Đừng đùa!”.
Lương Băng nghiêm nghị nói: “Tôi giống đang nói đùa lắm sao?”.
“Giống!”
Lương Băng không nhịn được bật cười.
Ngũ Trác Hiên cũng cười theo.
Lương Băng tranh thủ đi vào việc chính: “Đầu tiên phải xin lỗi anh, việc tuyển trợ lý không thành”.
Ngũ Trác Hiên đánh ánh mắt dò hỏi.
“Cô gái ấy từ chối!” Lương Băng khoan thai nói.
Ngũ Trác Hiên đơn giản hỏi: “Lý do?”.
“Cô ấy vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, ngày nào cũng phải lên lớp, không thể tập trung làm việc.”
Lý do này rất hợp lý! Ngũ Trác Hiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Còn người nào thích hợp nữa không? Nếu không thì thôi, để tôi tìm giúp anh.” Lương Băng thử thăm dò.
Ngũ Trác Hiên không do dự nói: “Không cần đâu, đợi cô ấy. Nửa năm nữa cô gọi điện hỏi ý cô ấy xem sao”.
Lương Băng tròn mắt, suýt nữa vỗ tay tán dương.
Ngũ Trác Hiên bình thản cười: “Thông báo mọi người bảy giờ họp”.
Lương Băng nhún vai, tự dưng chuyển tới một vị đối tác cuồng công việc hơn cả cô, không biết là phúc hay họa nữa.
Doãn Tiểu Mạt về nhà, kinh ngạc thấy đèn trong nhà sáng choang, mãi tới khi Nghê Thiến đi từ bếp ra, cô mới thở phào: “Sao chị lại tới đây?”.
“Không hoan nghênh sao?” Nghê Thiến phụng phịu nói.
“Chị biết rõ em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy hai vai Nghê Thiến, “Chẳng phải mai chị mới ra viện ư?”.
“Chị nhớ cô mà!” Nghê Thiến cáu kỉnh nói.
Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô: “Thật không?”.
“Đáng ghét!” Nghê Thiến gạt tay cô ra, “Mũi chị sắp thành mũi tẹt rồi đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt cười hì, ôm lấy Nghê Thiến.
Nghê Thiến vòng tay ôm lại, có chút xúc động muốn khóc.
Doãn Tiểu Mạt dụi mắt: “Muốn ăn gì, em làm cho”.
Nghê Thiến nuốt nước bọt: “Tạm thời vẫn không được ăn thịt, ăn cá. Cho em nợ lần này đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt: “…”.
Hai người hiểu ý nhau mà không nhắc tới Hứa Chi Nhiên, Doãn Tiểu Mạt cũng biết Hứa Chi Nhiên đồng ý để Nghê Thiến về nhà mình đã là một sự nhượng bộ lớn.
Doãn Tiểu Mạt đăng nhập Weibo, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.
Tin thứ nhất: “Có thể cho tôi số điện thoại được không, có việc cần tìm cô”.
Tin thứ hai là một số điện thoại: “Có thời gian thì gọi cho tôi”.
Hai tin cách nhau chừng mười phút, đều đến từ một người: La Thu Thu.
La Thu Thu là người đại diện của Ngũ Trác Hiên, thông minh, giỏi giang, biết cách đối nhân xử thế, là cánh tay đắc lực của Ngũ Trác Hiên. Sau khi Ngũ Trác Hiên quan tâm Weibo Doãn Tiểu Mạt không lâu, La Thu Thu cũng quan tâm, chỉ có điều hai người chưa bao giờ nói chuyện.
Doãn Tiểu Mạt không biết La Thu Thu tìm mình có chuyện gì, nhưng vì phép lịch sự vẫn phải gọi điện lại cho cô ấy.
“A lô, ai vậy?”
“Chào chị, tôi là Trà Chanh Bạc Hà.” Doãn Tiểu Mạt sợ sệt nói.
“À, cuối cùng cũng liên lạc được với cô.” La Thu Thu có vẻ rất phấn khích.
Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì thế ạ?”.
“Là thế này”, La Thu Thu dường như đang lật giấy tờ gì đó, âm thanh xột xoạt liên tục vang lên, “Chúng tôi muốn mua tranh của cô để tuyên truyền”.
Doãn Tiểu Mạt sảng khoái đáp: “Được ạ, cần bức nào các chị cứ lấy đi ạ”.
“Về phần tiền công…”
“Miễn phí!”
La Thu Thu kinh ngạc hít một hơi: “Cô đợi chút”.
Doãn Tiểu Mạt nghịch tóc mái theo thói quen.
Một lúc sau La Thu Thu mới mở miệng: “Trà Chanh Bạc Hà, cô còn đấy không?”.
“Còn.”
“Chúng tôi cần với số lượng lớn, sau này tất cả những tranh vẽ Ngũ Trác Hiên của cô chúng tôi đều mua.”
“Không thành vấn đề.”
“Đều không phải miễn phí hết chứ?”
Doãn Tiểu Mạt cười: “Đương nhiên”. Xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ bán thần tượng của mình lấy tiền.
La Thu Thu gần như bị sặc, thì thầm nói: “Cô gái này bị ngốc!”.
“Hả?” Doãn Tiểu Mạt nghe rõ mồn một nhưng vẫn không dám tin.
“Xin lỗi, không phải tôi nói cô.” La Thu Thu ho nhẹ, “Chúng tôi muốn mua bản quyền các bức vẽ của cô, sau đó cô sẽ không thể tự ý dùng được nữa”.
Vậy thì sao? Những bức tranh đó cô vốn dĩ vẽ tặng Ngũ Trác Hiên, cô giữ cũng chẳng để làm gì. Doãn Tiểu Mạt cười ha ha nói: “Ừm, được ạ”.
La Thu Thu nghẹn ứ: “Cô gái, nghe tôi nói này, chúng tôi không thể lấy không của cô được. Cô ra giá đi”.
Doãn Tiểu Mạt choáng váng, làm gì có cái lý bắt cô phải nhận tiền, lúng túng: “Thật sự không cần mà”.
La Thu Thu hết cách, đành phải ra đòn cuối: “Nếu cô khăng khăng không lấy tiền thì chúng tôi đành phải hủy bỏ hợp đồng này vậy. Chúng tôi lo ngại sau này xảy ra vấn đề về bản quyền”.
“Sao có thể? Em có thể viết đơn ủy quyền, hoặc là ký giấy đảm bảo cho chị, tuyệt đối không xảy ra chuyện tranh chấp bản quyền.” Doãn Tiểu Mạt hy vọng tác phẩm của mình có thể giúp được Ngũ Trác Hiên, ước nguyện của cô ngay từ lúc bắt đầu vẽ tranh hoạt họa chính là như vậy, trước giờ chưa từng thay đổi.
La Thu Thu day trán, cô gái này đúng là đã hỏng não rồi. Cô uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mất công cũng phải được hưởng lợi. Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tôi dựa vào chất lượng và số lượng tranh, cuối tháng sẽ gửi tiền trả cô. Cô thấy thế nào?”.
Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ hỏi: “Không lấy không được sao?”.
“Không được.” La Thu Thu nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy em có một yêu cầu.”
“Cô nói đi.” Cô gái này rốt cuộc cũng bình thường rồi, La Thu Thu nghĩ.
“Vậy sau này em gửi tranh qua e-mail cho chị, không cần gặp mặt được không?”
La Thu Thu ngừng lại một lúc: “Được”. Còn thầm oán, vẫn không được bình thường cho lắm.
“Ừm! Vậy cảm ơn chị.”
Cuộc điện thoại kỳ quái kết thúc.
La Thu Thu cúp máy, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình: “Hai người thật sự khiến người khác hết chỗ nói! Người kia không lấy tiền thì người này kiên quyết không lấy tranh. Rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì thế”.
Ngũ Trác Hiên mặt mày rạng rỡ: “Làm tốt lắm”. Nếu không phải La Thu Thu cương quyết đến cùng thì Doãn Tiểu Mạt đâu có chịu nhận chứ.
La Thu Thu hồ nghi: “Chẳng mấy khi thấy anh để tâm tới một người như thế, anh đừng nói với em vụ xì-căng-đan lần trước là thật đấy nhé”.
Ngũ Trác Hiên cười: “Giả mà thật, thật mà giả”.
La Thu Thu: “…”.
Ngũ Trác Hiên hí hửng vừa huýt sáo vừa lái xe.
Còn lại La Thu Thu một mình lầm bầm: “Xem ra mùa xuân của ông chủ sắp tới rồi”.
[preview]
“Lạc Lạc bé bỏng, có muốn cô giáo Doãn làm thím hai không?”.
…
“Em đang tìm tôi đấy à?”.
…
“Anh không phải giữ dáng à?”.
/56
|