Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 27

/56


Dịch: Sahara

“Vậy mời nhà thiết kế đưa người đi!”

“Chủ nhiệm Cận, hiệu suất làm việc của thầy thật cao.”

Hai người tâng bốc nhau một hồi, Doãn Tiểu Mạt đứng bên cạnh như người thừa.

Nhân lúc Thẩm Phi Hồng đi vào phòng vệ sinh, chủ nhiệm Cận nói với cô: “Tiểu Mạt, thầy giúp em hỏi rồi, mỗi lần đi thử trang phục mới được trả hai trăm tệ, em chăm chỉ làm nhé”. Nói xong, chủ nhiệm Cận còn nháy mắt mấy cái, ba gọng tóc sau ót bay phất phơ trong gió, đáng yêu cực điểm.

Doãn Tiểu Mạt bấy giờ mới hiểu được tấm lòng của chủ nhiệm Cận, cô tận đáy lòng vô cùng cảm kích: “Em cảm ơn thầy!”.

Chủ nhiệm Cận mỉm cười.

Thẩm Phi Hồng lái xe đưa Doãn Tiểu Mạt tới cửa hàng lần trước, cười nói: “Nhân tiện em có thể mang bộ quần áo lần trước để quên ở đây về”.

Nếu không phải Thẩm Phi Hồng nhắc tới thì Doãn Tiểu Mạt cũng quên mất tiêu. Cô gật đầu, cắn môi dưới: “Chị Thẩm, có chuyện này em muốn hỏi chị, được không?”.

“Hỏi đi!” Thẩm Phi Hồng thờ ơ nói, “Nhưng mà em đáp ứng chị một chuyện đã, đừng có gọi “chị Thẩm” xa lạ như thế nữa!”.

Doãn Tiểu Mạt nghĩ mãi không biết nên xưng hô thế nào, hai người còn chưa thân thiết đến mức gọi tên nhau.

“Gọi là chị Phi Hồng đi!”

Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa dám nhận lời.

“Có gì cần hỏi thì em hỏi đi, kể cả chuyện của Ngũ Trác Hiên, chị đảm bảo đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói sạch sành sanh.” Biểu tình của Thẩm Phi Hồng vô cùng sinh động, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài kiêu sa của mình.

Doãn Tiểu Mạt đột nhiên không biết làm sao mở miệng.

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Vừa nãy em định hỏi gì?” Thẩm Phi Hồng phì cười.

“Nếu đơn giản là chuyện thử trang phục, chị có thể tìm người mẫu, bọn họ dáng người rất chuẩn, nếu như cần kiếm được linh cảm thì tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp là phù hợp nhất, vì sao chị lại tìm một sinh viên trường mỹ thuật?” Doãn Tiểu Mạt chỉ đơn giản cảm thấy tò mò, từ lúc lên xe tới giờ cô vẫn xoắn xuýt câu hỏi này.

Thẩm Phi Hồng nghiêm túc đáp: “Sinh viên mỹ thuật khá mẫn cảm với màu sắc, về mặt thiết kế chị rất tự tin, chủ yếu là cách phối màu, chị muốn nghe được những ý kiến tốt nhất”.

“Thì ra là thế!” Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng xem như hiểu ra.

“Đáp án như thế hài lòng không?” Thẩm Phi Hồng tủm tỉm cười.

Doãn Tiểu Mạt chỉ sợ chủ nhiệm Cận vì muốn giúp đỡ cô mà hết lòng tiến cử, nếu vậy thì cô sẽ rất áy náy, hiện giờ xem ra thật sự có thể giúp được việc, đương nhiên không gì có thể tốt hơn được.

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé!” Thẩm Phi Hồng lấy một bộ từ trên giá treo xuống, “Thử bộ này trước đã để chị xem hiệu quả thế nào”.

Doãn Tiểu Mạt đứng trước gương kéo cổ áo mãi mới dám đi ra. Trang phục do Thẩm Phi Hồng thiết kế, đến quá nửa là cổ rộng, Doãn Tiểu Mạt thật sự cảm thấy không quen.

“Trời ơi! Em vừa làm hỏng sáng tạo của chị, bộ này phải mặc thế này mới đẹp.” Thẩm Phi Hồng không để Doãn Tiểu Mạt kịp lên tiếng, kéo cổ áo rộng ra, sau đó hài lòng nói: “Xem xem, hiệu quả hoàn toàn khác!”.

Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn hết cách.

“Em phải tin vào ánh mắt của chị.” Thẩm Phi Hồng híp mắt cười đắc ý.

“Ánh mắt bà tốt ở đâu?” Một giọng nói trong trẻo cất lên xen vào cuộc đối thoại của hai người.

Thẩm Phi Hồng không buồn ngẩng đầu: “Từ Đào, bà phải hù tôi sợ chết khiếp mới cam lòng hả?”

Từ Đào không để ý tới Thẩm Phi Hồng, mà quay về nói với Doãn Tiểu Mạt: “Ngại quá, ý tôi không phải là ánh mắt chọn người mẫu của Thẩm Phi Hồng không tốt, ý tôi là mắt nhìn đàn ông của cô ấy không tốt”.

Doãn Tiểu Mạt cười, cô nào có nghĩ tới chuyện này.

“Từ Đào, im miệng.” Thẩm Phi Hồng chống nạnh, “Cửa hàng này cũng có phần của bà đấy nhớ, cả ngày chẳng tới giúp gì được thì thôi chỉ biết làm loạn”.

Từ Đào phớt lờ: “Hễ nói tới chuyện này là bà lập tức đánh trống lảng!”.

“Tiểu Mạt, người này đầu óc không bình thường, đừng nên qua lại làm gì.” Thẩm Phi Hồng vỗ vai Doãn Tiểu Mạt.

“Này này, Thẩm Phi Hồng, có ai giới thiệu người khác như bà không hả?” Từ Đào bất mãn.

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy cách đối đãi của hai người này với nhau có phần giống cô và Nghê Thiến, lấy việc đấu võ mồm làm thú vui.

Từ Đào huých mông chen lên trước Thẩm Phi Hồng, vô tư chìa tay ra: “Xin chào, tôi là bạn xấu của Thẩm Phi Hồng”.

Doãn Tiểu Mạt bắt tay cô ta, giới thiệu tên mình.

“Doãn…” Từ Đào đăm chiêu vân vê cằm, “Hóa ra em chính là…”

Câu nói của Từ Đào bị Thẩm Phi Hồng cắt ngang: “Từ Đào, nếu nhàn rỗi thì bà giúp tôi dỡ mấy gói hàng vừa chuyển tới này giúp tôi đi!”.

“À à tí nữa thì quên, tôi tới để lấy đồ gửi mà!” Từ Đào lẩm bẩm một mình, “Mỹ phẩm tôi mua ở đâu rồi?”.

Thẩm Phi Hồng thở ra một hơi: “Tiểu Mạt, em thấy bộ này kiểu dáng thế nào?”.

Doãn Tiểu Mạt không rành lắm về thời trang, hơn nữa tư tưởng của cô khá bảo thủ, luôn bài xích những chiếc áo trễ cổ. Có điều Thẩm Phi Hồng là nhà thiết kế nổi tiếng, có thể đạt được thành công chắc hẳn phải có nét đặc sắc riêng. Doãn Tiểu Mạt nói: “Đẹp ạ”.

“Vậy còn màu sắc?” Thẩm Phi Hồng truy hỏi.

Vấn đề này là điểm mạnh của Doãn Tiểu Mạt, cô trầm tư một lúc: “Rất hợp với thời tiết mùa này”.

Thẩm Phi Hồng với trên giá treo một chiếc khăn choàng cùng tông màu: “Khoác cái này xem, có phải xuân thu đều mặc được không?”.

Doãn Tiểu Mạt khen: “Rất đẹp”.

“Đừng có vội khen, em thấy thiết kế cái khóa kéo này thế nào?”.

Trên phần eo có một chiếc khóa kéo được may ẩn vào trong, Doãn Tiểu Mạt cảm thấy hơi dư thừa, nhưng lại nghĩ Thẩm Phi Hồng là nhà thiết kế nên không dám tự ý bình luận: “Em nghĩ chắc là có công dụng nào khác phải không?”.

“Đoán trúng phóc!” Thẩm Phi Hồng đắc ý nói, “Kéo cái khóa này thì chiếc váy sẽ trở thành áo”. Cô ấy lại làm ảo thuật lôi ở đâu ra một chiếc quần dài cùng chất, “Kéo lên nữa thì sẽ thành bộ áo quần liền thân thế này”.

Doãn Tiểu Mạt tròn mắt ngạc nhiên: “Đây rõ ràng là một bộ trang phục đa năng!”.

“Thế nên dù quần áo chị thiết kế rất đắt nhưng rất đáng giá, phải không?”

Doãn Tiểu Mạt ca tụng: “Ý tưởng thật tuyệt vời!”.

Từ Đào đứng một góc lầm bầm: “Chỉ có em mới là tri âm của bà ấy, chị thấy, có ai ăn no dửng mỡ mới mặc một bộ quần áo lật đi lật lại như thế. Thà rằng mua nhiều bộ để thay đổi còn hơn, như thế mới tạo cảm giác mới mẻ, làm tăng tỷ lệ đàn ông quay đầu lại nhìn”.

“Đi đi, đi đi!” Thẩm Phi Hồng đuổi Từ Đào, “Đi tìm mỹ phẩm của bà đi!”.

Doãn Tiểu Mạt gượng gạo sờ mũi, hai người này chẳng thèm giữ thể diện cho nhau gì hết.

Thẩm Phi Hồng lại bảo Doãn Tiểu Mạt thay vài bộ quần áo khác, bộ nào cũng rất độc đáo, Doãn Tiểu Mạt thật sự khâm phục sức sáng tạo của cô ấy, đúng là nhiều người bẩm sinh đã thích hợp với nghề này. Duy nhất một bộ màu xanh lá cây, Doãn Tiểu Mạt đề nghị đổi sang màu nhạt hơn, Thẩm Phi Hồng ngẫm nghĩ một lúc rồi mở máy tính so sánh, sau đó vui vẻ tiếp thu ý kiến của cô.

“Ê, Phi Hồng, sao bà mua lắm tạp chí về Ngũ Trác Hiên thế?” Thanh âm của Từ Đào lại truyền tới từ góc tường.

Thẩm Phi Hồng vội chạy đến: “Này, ai cho bà mở gói đồ của tôi”.

“Ế, chẳng phải chính bà bảo tôi mở hết ra ư?” Từ Đào bĩu môi nói.

Thẩm Phi Hồng nhét hết số tạp chí vào hộp giấy, nói: “Hộp nào không ghi tên bà thì bà đừng có mở”.

“Tuân lệnh Thẩm tiểu thư!” Từ Đào làm mặt quỷ.

Thẩm Phi Hồng liếc Doãn Tiểu Mạt, thấy cô đang ngồi nhìn máy tính, không quay sang bên này, liền thở phào một hơi.

Thực ra Doãn Tiểu Mạt đã trông thấy hết, toàn bộ đều là tạp chí có hình Ngũ Trác Hiên, cho dù chỉ là ngoài trang bìa, cô ấy cũng đều mua về cất giữ cẩn thận. Trên website bán hàng của Thẩm Phi Hồng đều có mấy thứ này, nhưng mà Doãn Tiểu Mạt có phần không rõ, rõ ràng Thẩm Phi Hồng và Ngũ Trác Hiên là bạn, vì sao cô ấy phải vụng trộm thu thập tạp chí có hình của anh? Đây không phải là chuyện các fan hay làm ư?

Thẩm Phi Hồng ngây người nhìn hộp giấy, Từ Đào lắc đầu thở dài.

“Chị Phi Hồng, còn phải thử bộ nào nữa không?” Doãn Tiểu Mạt hỏi, không thấy Thẩm Phi Hồng đáp, cô hỏi lại lần nữa.

“À, hết rồi, em thay quần áo rồi về được rồi.” Thẩm Phi Hồng lơ đãng nói.

Doãn Tiểu Mạt không với tới chiếc khóa kéo sau lưng, vừa nãy Thẩm Phi Hồng kéo giúp cô, giờ đành phải nhờ cô ấy nữa vậy.

“Chị Phi Hồng, kéo xuống giúp em với!”

Thẩm Phi Hồng như người mất hồn, Từ Đào lại thở dài: “Để chị!”.

“Chị Phi Hồng sao vậy ạ?” Doãn Tiểu Mạt hỏi, dù hai người mới gặp nhau hai lần nhưng nói chuyện khá ăn ý, cô cảm thấy vẫn nên quan tâm Thẩm Phi Hồng một chút.

“À không sao đâu.” Từ Đào thản nhiên nói rồi liếc Doãn Tiểu Mạt một cái, “Tiểu Mạt, Phi Hồng đối tốt với em không?”.

“Rất tốt.” Doãn Tiểu Mạt cảm thấy câu hỏi này thật kỳ quái nhưng vẫn trả lời.

“Vậy liệu em có tranh với Phi Hồng không?”

“Tranh? Tranh cái gì?” Doãn Tiểu Mạt càng khó hiểu.

Từ Đào lắc đầu: “Không có gì”.

Thế là thế nào? Nói không đầu không cuối vậy là ý gì? Doãn Tiểu Mạt dùng ánh mắt dò xét nhưng Từ Đào không nói gì thêm.

Mặc quần áo của mình xong, Doãn Tiểu Mạt xách túi chuẩn bị ra về thì cửa chợt bị người ta mở ra. Ngũ Trác Hiên đột ngột xuất hiện, vừa đi vừa hỏi: “Phi Hồng, anh đến lấy đồ, không cần để ý tới anh, anh lấy xong rồi đi ngay”. Vừa ngẩng đầu lên bắt gặp Doãn Tiểu Mạt, anh lập tức tươi cười: “A! Trùng hợp quá!”.

“Ồ!” Vẻ mặt Doãn Tiểu Mạt cứng ngắc, anh ấy luôn xuất quỷ nhập thần như thế sao?

“Lâu không gặp!”

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt cười ngây ngốc.

Một cuộc đối thoại kỳ lạ, Từ Đào chau mày.

[PREVIEW]

“Em nhìn tôi như thế, tôi không chuyên tâm lái xe được.”



“Xin lỗi, trước giờ em chưa từng nhìn thấy nhiều người đẹp trai như thế cùng lúc.”

“… em có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả?”


/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status