Lương Băng không hề gọi điện hỏi Doãn Tiểu Mạt, mà đợi hai ngày sau tìm gặp Ngũ Trác Hiên.
“Cô gái ấy từ chối rồi.” Lương Băng đi thẳng vào vấn đề.
Lòng Ngũ Trác Hiên chợt chùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Ồ, vậy thì thôi”.
“Thật sự thôi?” Lương Băng cười gian xảo.
“Không thôi thì còn làm gì được nửa? Cô có cách khác à?” Trong khi Lương Băng thử thăm dò Ngũ Trác Hiên thì Ngũ Trác Hiên cũng thăm dò ngược lại cô.
“Tôi làm sao mà có cách được chứ!” Lương Băng thành thật nói, Doãn Tiểu Mạt dù vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm rất kiên quyết.
Ngũ Trác Hiên và Lương Băng nhìn nhau.
Lương Băng nhún vai, biểu hiện sự bất lực.
Ngũ Trác Hiên đăm chiêu, anh còn một đòn cuối cũng chưa ra tay, nhưng chưa đến lúc thích hợp anh sẽ không dùng tới.
Doãn Tiểu Mạt chỉ mất một buổi tối đã viết xong bài, bước tiếp theo là phải liên lạc với La Thu Thu. Cô ngồi trong nhà chần chừ rất lâu mới quyết định gọi điện thoại.
“Xin chào, tôi là La Thu Thu.”
“Chào chị, em ở tạp chí Duyệt Quân, em muốn hẹn trước với anh Ngũ, xem khi nào anh ấy có thời gian tới xem bản thảo.” Doãn Tiểu Mạt căng thẳng, nói lắp bắp ngắt quãng mấy lần.
“Bây giờ anh ấy đang rảnh, chị có thể qua luôn không?”
Bây giờ? Chín giờ tối? Doãn Tiểu Mạt do dự.
“Mai anh ấy phải rời khỏi thành phố S, nửa tháng sau mới quay lại.” La Thu Thu tốt bụng giải thích.
Doãn Tiểu Mạt cuống cuồng: “Vậy chị nói địa chỉ đi, em tới ngay đây!”.
Nửa tháng, đùa kiểu gì vậy trời? May mà tối nay cô gọi điện thoại, nếu không thì mai sẽ bị sa thải khỏi tạp chí mất.
La Thu Thu nói địa chỉ, đây chính là câu lạc bộ tư nhân mà trước kia Ngũ Trác Hiên từng đưa cô tới ăn cơm một lần, cô còn nhớ ông chủ tên là Phạm Phiên.
“Lúc nào tới, chị gọi điện cho tôi để tôi ra đón!”
“Vâng”
Doãn Tiểu Mạt in bản thảo ra, bắt taxi đi thẳng tới địa điểm hẹn.
Trên đường có vài đoạn tắc đường, lòng cô nóng như lửa đốt, sợ Ngũ Trác Hiên đợi lâu quá lại bỏ đi, cô không thể giao bản thảo cho Tào Tử Di.
Cuối cùng vẫn kịp đến nơi trong vòng nửa tiếng, Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi, đang định gọi điện cho La Thu Thu thì một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đi đến, lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô là cô Doãn phải không?”.
“Phải”
“Mời cô đi theo tôi.”
Anh ta đi đằng trước dẫn đường, đưa Doãn Tiểu Mạt lên phòng VIP trên tầng hai.
La Thu Thu lúc ấy vẫn còn lo Doãn Tiểu Mạt bị chặn ngoài cửa, hoàn toàn không biết Ngũ Trác Hiên đã sắp xếp người đón trước. Anh đứng bên cửa sổ, khi nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt xuống taxi, anh lập tức gọi người ra đón cô. La Thu Thu rất tò mò về Doãn Tiểu Mạt, không biết đó là cô gái như thế nào mà lại có ma lực lớn đến vậy, thu hút được toàn bộ sự chú ý của Ngũ Trác Hiên.
Nhân viên phục vụ gõ cửa: “Anh Ngũ, cô Doãn tới rồi!”.
“Vào đi!”
Nghe thấy giọng nói ấm áp thân thuộc ấy, trái tim Doãn Tiểu Mạt lại đập rộn ràng.
Vừa trông thấy Doãn Tiểu Mạt, La Thu Thu liền có cảm giác rất quen: “A! Bạn này chẳng phải là cô gái may mắn được giải nhất hôm nọ ư?”. Buổi công chiếu đó vì có việc bận nên La Thu Thu không thể tới tham dự, sau đó cô có xem lại qua video, nên rất có ấn tượng với Doãn Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Ngũ Trác Hiên đảo mắt qua La Thu Thu, cô lập tức hiểu ý nói: “Sếp, nhà em có việc, em về trước nhé!”
“Được”
La Thu Thu trước khi đi còn ném lại một cái nhìn đầy mờ ám rồi mới xách túi thong thả rời khỏi phòng.
Cô ấy vừa đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí chợt rơi vào bế tắc, có phần tẻ nhạt.
Doãn Tiểu Mạt nghĩ, nếu mình còn không mở miệng thì e rằng anh ấy cũng dự định tiếp tục trầm mặc thế này. Cuối cùng cô đành nói: “Anh Ngũ, mời anh xem qua bản thảo!”, rồi cô đưa bằng hai tay ra.
Ngũ Trác Hiên nhận lấy. “Em gọi anh là gì?”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Anh Ngũ…” Có chỗ nào sai sao? Doãn Tiểu Mạt không nghĩ vậy.
Ngũ Trác Hiên vứt tập tài liệu lên bàn.
Doãn Tiểu Mạt lần đầu tiên thấy anh nổi giận, thật sự hoảng sợ.
Ngũ Trác Hiên không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, trước giờ anh vẫn luôn tiết chế được bản thân, chưa bao giờ có biểu hiện luống cuống, nhưng Doãn Tiểu Mạt lại có thể dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
“Ngồi đi.” Vẻ mặt anh vẫn rất khó coi.
Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm ngồi xuống ghế.
Ngũ Trác Hiên bỗng thấy không nỡ nhìn cô như vậy, anh dịu giọng nói: “Uống gì?”.
“Em không khát.”
Ánh mắt Ngũ Trác Hiên dán trên người cô, Doãn Tiểu Mạt vội nói: “Tùy ý”
“Đấy là đồ uống độc quyền của Phạm Phiên, cậu ta không có ở đây, sợ là không đáp ứng được yêu cầu của em.”
Doãn Tiểu Mạt cười, đáy mắt long lanh như nắng xuân.
Ngũ Trác Hiên gọi cho cô một ly nước cam tươi: “Uống tạm vậy nhé!”.
“Cảm ơn”
Cô ấy sao lại khách khí đến vậy? Tâm tình mới tốt lên được một chút của Ngũ Trác Hiên lại vì thế mà rớt xuống đáy cốc.
Bầu không khí lại lâm vào trạng thái gượng gạo.
Doãn Tiểu Mạt nhớ rõ mục đích hôm nay mình tới đây, hơn nữa còn quán triệt từ đầu tới cuối, cô nhỏ giọng nói: “Phiền anh xem bản thảo xem có vấn đề gì không?”.
Doãn Tiểu Mạt, giữa anh và em ngoài công việc ra thì không có chuyện gì khác để nói à?” Ngũ Trác Hiên nhíu mày, cố gắng kiềm chế cơn giận, trong ngực từng trận sóng cuộn trào.
Doãn Tiểu Mạt ngây người, cô còn có thể hi vọng giữa hai người nói chuyện gì ngoài công việc nữa đây? Nửa năm trước, tình cảm của bọn họ đã giống như ngôi sao non chưa kịp nổi lên đã tắt ngấm.
“Không cần xem, em về đi.” Ngũ Trác Hiên bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Đang đuổi mình đi sao? Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không chịu nghe, cô mím môi: “Anh đừng làm khó em, nếu không có cái gật đầu của anh, em không thể giao bản thảo cho chủ biên”.
“Ý của anh là anh tin em, cứ đăng bài này đi.”
“Á…” Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không ngờ lại được thông qua dễ dàng như vậy.
“Còn không đi sao? Không sợ anh đổi ý à?” Ngũ Trác Hiên nhướn mày.
Doãn Tiểu Mạt vội vội vàng vàng bỏ lại câu “cảm ơn” rồi ra về.
Ngũ Trác Hiên châm một điếu thuốc, làn khói trắng vấn vít tan biến, chỉ còn lại gương mặt cô đơn của anh.
Doãn Tiểu Mạt vừa xuống tầng dưới thì bắt gặp Phạm Phiên.
“Doãn Tiểu Mạt!” Anh ta gọi cả họ lẫn tên cô, đủ thấy ấn tượng lần trước khắc sâu thế nào.
“Hi!”
Phạm Phiên quan sát cô từ đầu đến chân: “Sao không ngồi chơi lâu một chút?”.
Doãn Tiểu Mạt im lặng, không biết nên trả lời thế nào.
May mà Phạm Phiên không làm khó cô, anh ta cười: “Có dịp thì tới chơi nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt lại không biết nói gì cho phải.
Một cô gái ngay cả những lời nói xã giao bình thường cũng không biết, sao có thể âm mưu được chuyện gì cơ chứ, Phạm Phiên tuyệt đối không tin. Anh cũng đã nói với Ngũ Trác Hiên điều này, anh tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, Doãn Tiểu Mạt nhất định là một người trong ngoài như một.
Phạm Phiên vào phòng VIP, rút điếu thuốc trong tay Ngũ Trác Hiên ra: “Hút ít thôi”.
Bóng hình Doãn Tiểu Mạt chìm trong đêm đen, Ngũ Trác Hiên mất hứng ngồi xuống.
Phạm Phiên vỗ vai anh: “Tớ vừa thấy Doãn Tiểu Mạt”.
“Vậy à?” Ngũ Trác Hiên thờ ơ.
“Vẫn một câu như cũ: Cô gái ấy xứng đáng để cậu đối đãi thật lòng!”
Ngũ Trác Hiên cười khổ, Doãn Tiểu Mạt hiện giờ chỉ muốn trốn tránh anh, anh còn có thể làm gì?
Phạm Phiên nói bằng ngữ điệu của người từng trải: “Đừng để bản thân phải hối hận”.
Ngũ Trác Hiên biết chuyện Phạm Phiên từng có một cô bạn gái thân thiết, về sau vì một vài nguyên nhân mà hai người không thể đến được với nhau. Phạm Phiên rất hối hận năm xưa đã không kiên trì, nhưng hiện tại anh ta lại không đủ dũng khí để đi tìm người ấy. Ngũ Trác Hiên gật đầu với Phạm Phiên, anh nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Ba ngày sau khi trở lại thành phố S, Ngũ Trác Hiên muốn kiếm cơ gặp Doãn Tiểu Mạt, La Thu Thu gọi điện tới tạp chí Duyệt Quân, nhưng bất ngờ nhận được tin Doãn Tiểu Mạt bị sa thải, lý do là tự ý nghỉ làm.
Ngũ Trác Hiên cau mày, đối với một người luôn đặt công việc lên vị trí hàng đầu, làm việc luôn cẩn trọng tỉ mỉ như Doãn Tiểu Mạt, đây rõ ràng là một cú đả kích lớn.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sáng nay.”
Ngũ Trác Hiên rất sợ Doãn Tiểu Mạt không chịu nổi cú sốc này, muốn đi tìm gặp cô, nhưng lại không biết cô ở đâu. Huống hồ, nếu anh xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm này, chỉ sợ Doãn Tiểu Mạt lại càng cảm thấy khó xử. Ngẫm nghĩ một hồi, Ngũ Trác Hiên nói: “Em nói với bên tạp chí, cô ấy không tự ý nghỉ việc, cô ấy tới chỗ anh viết bản thảo, do anh yêu cầu cô ấy tới”.
“Ừm, thời gian có thể trùng khớp.” La Thu Thu tính toán một chút,trước sau chênh lệch ba ngày, nếu nhất định phải làm như vậy cũng không phải là không thể.
Ngũ Trác Hiên trầm mặc: “Em đi lo liệu đi”.
Lúc bị sa thải, Doãn Tiểu Mạt không hề rơi một giọt nước mắt, cũng không giải thích, hôm ấy đúng là cô đã bỏ về sớm. Có trách thì chỉ có thể trách cô xui xẻo, người của bộ phận nhân sự tới kiểm tra đột xuất, cô lại không có lịch ra ngoài phỏng vấn, dù Tào Tử Di và Lưu Tinh đã làm mọi cách che giấu giúp cô nhưng không thể khiến vị thanh tra nhân sự thiết diện vô tư kia động lòng.
Lưu Tinh khóc thút thít nói: “Xin lỗi Tiểu Mạt, đều tại chị, không biết lại xảy ra chuyện này”.
Doãn Tiểu Mạt an ủi cô: “Không thể trách chị được, chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà”.
Lưu Tinh có ý tốt, hơn nữa bình thường cô ấy cũng hay trốn việc, chơi bời nhố nhăng, chẳng cps ai tới kiểm tra, ai ngờ lần này lòng tốt lại khiến sự việc biến thành tồi tệ, hối hận thì đã muộn. Lưu Tinh kéo tay áo Doãn Tiểu Mạt: “Chị mời em ăn cơm nhé, coi như chị chuộc tội”.
“Đừng ngốc thế, chị còn nhiều việc phải làm, về sau em cũng không thể giúp đỡ chị được, chị mau về làm việc tiếp đi!” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy Lưu Tinh.
Tào Tử Di cũng tỏ ra tiếc nuối, Doãn Tiểu Mạt thật sự là nhân tài, không ngờ lại vì một chuyện vặt vãnh này mà bị sa thải, nhưng cô cũng không quá đau buồn, cô tin tưởng đã là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng.
“Tiểu Mạt, chút khó khăn cỏn con này không thấm vào đâu hết, chị quen rất nhiều chủ biên tạp chí, đợi chị sắp xếp phỏng vấn giúp em.”
“Cảm ơn chị Tử Di.” Doãn Tiểu Mạt ôm hộp các tông buồn bã rời khỏi văn phòng.
Bề ngoài cô tỏ ra thản nhiên, an ủi Lưu Tinh, nhưng trong lòng cô rất khó chịu. Cô đã làm việc ở tạp chí này tám tháng, quan hệ với đồng nghiệp rất thân thiết, đã nảy sinh cảm tình, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ rời khỏi đây bằng cách này. Nửa năm trước thôi việc gia sư, cô hoàn toàn sống dựa vào việc vẽ tranh minh họa ở tòa soạn mà sinh sống, thật không dễ dàng gì mới tốt nghiệp được, vậy mà mới làm chính thức được hai tháng đã phải buồn bã ra đi. Cô không cam lòng, nhưng không cam lòng cũng vô dụng. May mà bây giờ không phải lo học phí nữa, tiền tiết kiệm còn một ít, có điều, khoản nợ vay Hứa Chi Nhiên có lẽ phải kéo dài thêm chút thời gian.
Tạm thời Doãn Tiểu Mạt không muốn về nhà, cô ngồi ở quán Starbucks dưới tầng trệt. Nam nữ quần áo chỉnh tề đi qua đi lại, thoạt nhìn ai nấy đều bận rộn. Một người đàn ông đi qua cô, nói giọng Quảng Đông lưu loát, vừa mở miệng liền bàn chuyện làm ăn mấy chục triệu tệ, còn cô thì vẫn đang phiền muộn vì kế sinh nhai.
“Tiểu Mạt?” Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Chị Phi Hồng…” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.
Thẩm Phi Hồng tươi cười nói: “Chị có thể ngồi cùng không?”.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
“Em…” Thẩm Phi Hồng chú ý tới hộp các tông bên cạnh cô.
Doãn Tiểu Mạt gượng gạo nói với Thẩm Phi Hồng chuyện mình vừa bị đuổi việc.
Thẩm Phi Hồng là người từng trải, dù Doãn Tiểu Mạt không nói cô cũng nhìn ra được. Trước đây, Doãn Tiểu Mạt viện cớ bận chuyện bài vở, không tới làm người mẫu thử trang phục nữa, cô cũng không miễn cưỡng, sau đấy Ngũ Trác Hiên lại rất ít khi nhắc tới Doãn Tiểu Mạt, cô đã có dự cảm không tốt, mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan tới mình. Trước khi chưa rõ nguyên nhân, cô không tiện đi tìm Doãn Tiểu Mạt giải thích, thế nên cứ chần chừ suốt nửa năm qua. Thẩm Phi Hồng mỉm cười: “Gần đây em thế nào?”.
“Vẫn tốt ạ.” Doãn Tiểu Mạt vô thức vuốt ve cốc cà phê, ở trước mặt một người nổi bật như Thẩm Phi Hồng, Doãn Tiểu Mạt luôn cảm thấy mặc cảm tự ti.
Thẩm Phi Hồng lục trong điện thoại một hồi, tươi cười giơ đến trước mặt Doãn Tiểu Mạt: “Đẹp trai không?”.
Trong ảnh là một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi, đôi mát xanh ngọc bích, nhìn qua có vẻ ít hơn Thẩm Phi Hồng một, hai tuổi. Doãn Tiểu Mạt tò mò hoit: “Anh ấy là…?”.
Thẩm Phi Hồng vô tư nói: “Chồng sắp cưới của chị”.
Doãn Tiểu Mạt ngây người.
“Bọn chị không xứng đôi à?”
“Rất xứng…nhưng mà…” Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra, chẳng phải Thẩm Phi Hồng và Ngũ Trác Hiên mới là một đôi ư?
Khóe miệng Thẩm Phi Hồng cong lên: “Nhưng cái gì?”.
Doãn Tiểu Mạt nhìn thấy nụ cười lấp lánh trong khóe mắt Thẩm Phi Hồng, cô mím môi, cụp hàng mi xuống.
“Em muốn hỏi về Ngũ Trác Hiên à?”
Doãn Tiểu Mạt vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thẩm Phi Hồng vỗ mu bàn tay cô: “Người anh ấy thích là em”. Là một người thông minh, Thẩm Phi Hồng từ lâu đã nhìn ra tình cảm của Ngũ Trác Hiên đối với Doãn Tiểu Mạt, thế nên cô mới lựa chọn buông tay, bằng không, với tính cách của cô, nhất định sẽ chủ động giành lấy.
Sự kinh ngạc hiện lên ttrong mắt Doãn Tiểu Mạt, đáy lòng cô cũng đột ngột dậy sóng.
“Nếu có hiểu lầm thì mau chóng giải quyết đi.” Thẩm Phi Hồng để lại một câu rồi thong thả rời đi.
“Cô gái ấy từ chối rồi.” Lương Băng đi thẳng vào vấn đề.
Lòng Ngũ Trác Hiên chợt chùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Ồ, vậy thì thôi”.
“Thật sự thôi?” Lương Băng cười gian xảo.
“Không thôi thì còn làm gì được nửa? Cô có cách khác à?” Trong khi Lương Băng thử thăm dò Ngũ Trác Hiên thì Ngũ Trác Hiên cũng thăm dò ngược lại cô.
“Tôi làm sao mà có cách được chứ!” Lương Băng thành thật nói, Doãn Tiểu Mạt dù vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm rất kiên quyết.
Ngũ Trác Hiên và Lương Băng nhìn nhau.
Lương Băng nhún vai, biểu hiện sự bất lực.
Ngũ Trác Hiên đăm chiêu, anh còn một đòn cuối cũng chưa ra tay, nhưng chưa đến lúc thích hợp anh sẽ không dùng tới.
Doãn Tiểu Mạt chỉ mất một buổi tối đã viết xong bài, bước tiếp theo là phải liên lạc với La Thu Thu. Cô ngồi trong nhà chần chừ rất lâu mới quyết định gọi điện thoại.
“Xin chào, tôi là La Thu Thu.”
“Chào chị, em ở tạp chí Duyệt Quân, em muốn hẹn trước với anh Ngũ, xem khi nào anh ấy có thời gian tới xem bản thảo.” Doãn Tiểu Mạt căng thẳng, nói lắp bắp ngắt quãng mấy lần.
“Bây giờ anh ấy đang rảnh, chị có thể qua luôn không?”
Bây giờ? Chín giờ tối? Doãn Tiểu Mạt do dự.
“Mai anh ấy phải rời khỏi thành phố S, nửa tháng sau mới quay lại.” La Thu Thu tốt bụng giải thích.
Doãn Tiểu Mạt cuống cuồng: “Vậy chị nói địa chỉ đi, em tới ngay đây!”.
Nửa tháng, đùa kiểu gì vậy trời? May mà tối nay cô gọi điện thoại, nếu không thì mai sẽ bị sa thải khỏi tạp chí mất.
La Thu Thu nói địa chỉ, đây chính là câu lạc bộ tư nhân mà trước kia Ngũ Trác Hiên từng đưa cô tới ăn cơm một lần, cô còn nhớ ông chủ tên là Phạm Phiên.
“Lúc nào tới, chị gọi điện cho tôi để tôi ra đón!”
“Vâng”
Doãn Tiểu Mạt in bản thảo ra, bắt taxi đi thẳng tới địa điểm hẹn.
Trên đường có vài đoạn tắc đường, lòng cô nóng như lửa đốt, sợ Ngũ Trác Hiên đợi lâu quá lại bỏ đi, cô không thể giao bản thảo cho Tào Tử Di.
Cuối cùng vẫn kịp đến nơi trong vòng nửa tiếng, Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi, đang định gọi điện cho La Thu Thu thì một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đi đến, lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô là cô Doãn phải không?”.
“Phải”
“Mời cô đi theo tôi.”
Anh ta đi đằng trước dẫn đường, đưa Doãn Tiểu Mạt lên phòng VIP trên tầng hai.
La Thu Thu lúc ấy vẫn còn lo Doãn Tiểu Mạt bị chặn ngoài cửa, hoàn toàn không biết Ngũ Trác Hiên đã sắp xếp người đón trước. Anh đứng bên cửa sổ, khi nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt xuống taxi, anh lập tức gọi người ra đón cô. La Thu Thu rất tò mò về Doãn Tiểu Mạt, không biết đó là cô gái như thế nào mà lại có ma lực lớn đến vậy, thu hút được toàn bộ sự chú ý của Ngũ Trác Hiên.
Nhân viên phục vụ gõ cửa: “Anh Ngũ, cô Doãn tới rồi!”.
“Vào đi!”
Nghe thấy giọng nói ấm áp thân thuộc ấy, trái tim Doãn Tiểu Mạt lại đập rộn ràng.
Vừa trông thấy Doãn Tiểu Mạt, La Thu Thu liền có cảm giác rất quen: “A! Bạn này chẳng phải là cô gái may mắn được giải nhất hôm nọ ư?”. Buổi công chiếu đó vì có việc bận nên La Thu Thu không thể tới tham dự, sau đó cô có xem lại qua video, nên rất có ấn tượng với Doãn Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Ngũ Trác Hiên đảo mắt qua La Thu Thu, cô lập tức hiểu ý nói: “Sếp, nhà em có việc, em về trước nhé!”
“Được”
La Thu Thu trước khi đi còn ném lại một cái nhìn đầy mờ ám rồi mới xách túi thong thả rời khỏi phòng.
Cô ấy vừa đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí chợt rơi vào bế tắc, có phần tẻ nhạt.
Doãn Tiểu Mạt nghĩ, nếu mình còn không mở miệng thì e rằng anh ấy cũng dự định tiếp tục trầm mặc thế này. Cuối cùng cô đành nói: “Anh Ngũ, mời anh xem qua bản thảo!”, rồi cô đưa bằng hai tay ra.
Ngũ Trác Hiên nhận lấy. “Em gọi anh là gì?”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Anh Ngũ…” Có chỗ nào sai sao? Doãn Tiểu Mạt không nghĩ vậy.
Ngũ Trác Hiên vứt tập tài liệu lên bàn.
Doãn Tiểu Mạt lần đầu tiên thấy anh nổi giận, thật sự hoảng sợ.
Ngũ Trác Hiên không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, trước giờ anh vẫn luôn tiết chế được bản thân, chưa bao giờ có biểu hiện luống cuống, nhưng Doãn Tiểu Mạt lại có thể dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
“Ngồi đi.” Vẻ mặt anh vẫn rất khó coi.
Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm ngồi xuống ghế.
Ngũ Trác Hiên bỗng thấy không nỡ nhìn cô như vậy, anh dịu giọng nói: “Uống gì?”.
“Em không khát.”
Ánh mắt Ngũ Trác Hiên dán trên người cô, Doãn Tiểu Mạt vội nói: “Tùy ý”
“Đấy là đồ uống độc quyền của Phạm Phiên, cậu ta không có ở đây, sợ là không đáp ứng được yêu cầu của em.”
Doãn Tiểu Mạt cười, đáy mắt long lanh như nắng xuân.
Ngũ Trác Hiên gọi cho cô một ly nước cam tươi: “Uống tạm vậy nhé!”.
“Cảm ơn”
Cô ấy sao lại khách khí đến vậy? Tâm tình mới tốt lên được một chút của Ngũ Trác Hiên lại vì thế mà rớt xuống đáy cốc.
Bầu không khí lại lâm vào trạng thái gượng gạo.
Doãn Tiểu Mạt nhớ rõ mục đích hôm nay mình tới đây, hơn nữa còn quán triệt từ đầu tới cuối, cô nhỏ giọng nói: “Phiền anh xem bản thảo xem có vấn đề gì không?”.
Doãn Tiểu Mạt, giữa anh và em ngoài công việc ra thì không có chuyện gì khác để nói à?” Ngũ Trác Hiên nhíu mày, cố gắng kiềm chế cơn giận, trong ngực từng trận sóng cuộn trào.
Doãn Tiểu Mạt ngây người, cô còn có thể hi vọng giữa hai người nói chuyện gì ngoài công việc nữa đây? Nửa năm trước, tình cảm của bọn họ đã giống như ngôi sao non chưa kịp nổi lên đã tắt ngấm.
“Không cần xem, em về đi.” Ngũ Trác Hiên bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Đang đuổi mình đi sao? Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không chịu nghe, cô mím môi: “Anh đừng làm khó em, nếu không có cái gật đầu của anh, em không thể giao bản thảo cho chủ biên”.
“Ý của anh là anh tin em, cứ đăng bài này đi.”
“Á…” Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không ngờ lại được thông qua dễ dàng như vậy.
“Còn không đi sao? Không sợ anh đổi ý à?” Ngũ Trác Hiên nhướn mày.
Doãn Tiểu Mạt vội vội vàng vàng bỏ lại câu “cảm ơn” rồi ra về.
Ngũ Trác Hiên châm một điếu thuốc, làn khói trắng vấn vít tan biến, chỉ còn lại gương mặt cô đơn của anh.
Doãn Tiểu Mạt vừa xuống tầng dưới thì bắt gặp Phạm Phiên.
“Doãn Tiểu Mạt!” Anh ta gọi cả họ lẫn tên cô, đủ thấy ấn tượng lần trước khắc sâu thế nào.
“Hi!”
Phạm Phiên quan sát cô từ đầu đến chân: “Sao không ngồi chơi lâu một chút?”.
Doãn Tiểu Mạt im lặng, không biết nên trả lời thế nào.
May mà Phạm Phiên không làm khó cô, anh ta cười: “Có dịp thì tới chơi nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt lại không biết nói gì cho phải.
Một cô gái ngay cả những lời nói xã giao bình thường cũng không biết, sao có thể âm mưu được chuyện gì cơ chứ, Phạm Phiên tuyệt đối không tin. Anh cũng đã nói với Ngũ Trác Hiên điều này, anh tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, Doãn Tiểu Mạt nhất định là một người trong ngoài như một.
Phạm Phiên vào phòng VIP, rút điếu thuốc trong tay Ngũ Trác Hiên ra: “Hút ít thôi”.
Bóng hình Doãn Tiểu Mạt chìm trong đêm đen, Ngũ Trác Hiên mất hứng ngồi xuống.
Phạm Phiên vỗ vai anh: “Tớ vừa thấy Doãn Tiểu Mạt”.
“Vậy à?” Ngũ Trác Hiên thờ ơ.
“Vẫn một câu như cũ: Cô gái ấy xứng đáng để cậu đối đãi thật lòng!”
Ngũ Trác Hiên cười khổ, Doãn Tiểu Mạt hiện giờ chỉ muốn trốn tránh anh, anh còn có thể làm gì?
Phạm Phiên nói bằng ngữ điệu của người từng trải: “Đừng để bản thân phải hối hận”.
Ngũ Trác Hiên biết chuyện Phạm Phiên từng có một cô bạn gái thân thiết, về sau vì một vài nguyên nhân mà hai người không thể đến được với nhau. Phạm Phiên rất hối hận năm xưa đã không kiên trì, nhưng hiện tại anh ta lại không đủ dũng khí để đi tìm người ấy. Ngũ Trác Hiên gật đầu với Phạm Phiên, anh nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Ba ngày sau khi trở lại thành phố S, Ngũ Trác Hiên muốn kiếm cơ gặp Doãn Tiểu Mạt, La Thu Thu gọi điện tới tạp chí Duyệt Quân, nhưng bất ngờ nhận được tin Doãn Tiểu Mạt bị sa thải, lý do là tự ý nghỉ làm.
Ngũ Trác Hiên cau mày, đối với một người luôn đặt công việc lên vị trí hàng đầu, làm việc luôn cẩn trọng tỉ mỉ như Doãn Tiểu Mạt, đây rõ ràng là một cú đả kích lớn.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sáng nay.”
Ngũ Trác Hiên rất sợ Doãn Tiểu Mạt không chịu nổi cú sốc này, muốn đi tìm gặp cô, nhưng lại không biết cô ở đâu. Huống hồ, nếu anh xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm này, chỉ sợ Doãn Tiểu Mạt lại càng cảm thấy khó xử. Ngẫm nghĩ một hồi, Ngũ Trác Hiên nói: “Em nói với bên tạp chí, cô ấy không tự ý nghỉ việc, cô ấy tới chỗ anh viết bản thảo, do anh yêu cầu cô ấy tới”.
“Ừm, thời gian có thể trùng khớp.” La Thu Thu tính toán một chút,trước sau chênh lệch ba ngày, nếu nhất định phải làm như vậy cũng không phải là không thể.
Ngũ Trác Hiên trầm mặc: “Em đi lo liệu đi”.
Lúc bị sa thải, Doãn Tiểu Mạt không hề rơi một giọt nước mắt, cũng không giải thích, hôm ấy đúng là cô đã bỏ về sớm. Có trách thì chỉ có thể trách cô xui xẻo, người của bộ phận nhân sự tới kiểm tra đột xuất, cô lại không có lịch ra ngoài phỏng vấn, dù Tào Tử Di và Lưu Tinh đã làm mọi cách che giấu giúp cô nhưng không thể khiến vị thanh tra nhân sự thiết diện vô tư kia động lòng.
Lưu Tinh khóc thút thít nói: “Xin lỗi Tiểu Mạt, đều tại chị, không biết lại xảy ra chuyện này”.
Doãn Tiểu Mạt an ủi cô: “Không thể trách chị được, chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà”.
Lưu Tinh có ý tốt, hơn nữa bình thường cô ấy cũng hay trốn việc, chơi bời nhố nhăng, chẳng cps ai tới kiểm tra, ai ngờ lần này lòng tốt lại khiến sự việc biến thành tồi tệ, hối hận thì đã muộn. Lưu Tinh kéo tay áo Doãn Tiểu Mạt: “Chị mời em ăn cơm nhé, coi như chị chuộc tội”.
“Đừng ngốc thế, chị còn nhiều việc phải làm, về sau em cũng không thể giúp đỡ chị được, chị mau về làm việc tiếp đi!” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy Lưu Tinh.
Tào Tử Di cũng tỏ ra tiếc nuối, Doãn Tiểu Mạt thật sự là nhân tài, không ngờ lại vì một chuyện vặt vãnh này mà bị sa thải, nhưng cô cũng không quá đau buồn, cô tin tưởng đã là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng.
“Tiểu Mạt, chút khó khăn cỏn con này không thấm vào đâu hết, chị quen rất nhiều chủ biên tạp chí, đợi chị sắp xếp phỏng vấn giúp em.”
“Cảm ơn chị Tử Di.” Doãn Tiểu Mạt ôm hộp các tông buồn bã rời khỏi văn phòng.
Bề ngoài cô tỏ ra thản nhiên, an ủi Lưu Tinh, nhưng trong lòng cô rất khó chịu. Cô đã làm việc ở tạp chí này tám tháng, quan hệ với đồng nghiệp rất thân thiết, đã nảy sinh cảm tình, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ rời khỏi đây bằng cách này. Nửa năm trước thôi việc gia sư, cô hoàn toàn sống dựa vào việc vẽ tranh minh họa ở tòa soạn mà sinh sống, thật không dễ dàng gì mới tốt nghiệp được, vậy mà mới làm chính thức được hai tháng đã phải buồn bã ra đi. Cô không cam lòng, nhưng không cam lòng cũng vô dụng. May mà bây giờ không phải lo học phí nữa, tiền tiết kiệm còn một ít, có điều, khoản nợ vay Hứa Chi Nhiên có lẽ phải kéo dài thêm chút thời gian.
Tạm thời Doãn Tiểu Mạt không muốn về nhà, cô ngồi ở quán Starbucks dưới tầng trệt. Nam nữ quần áo chỉnh tề đi qua đi lại, thoạt nhìn ai nấy đều bận rộn. Một người đàn ông đi qua cô, nói giọng Quảng Đông lưu loát, vừa mở miệng liền bàn chuyện làm ăn mấy chục triệu tệ, còn cô thì vẫn đang phiền muộn vì kế sinh nhai.
“Tiểu Mạt?” Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Chị Phi Hồng…” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.
Thẩm Phi Hồng tươi cười nói: “Chị có thể ngồi cùng không?”.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
“Em…” Thẩm Phi Hồng chú ý tới hộp các tông bên cạnh cô.
Doãn Tiểu Mạt gượng gạo nói với Thẩm Phi Hồng chuyện mình vừa bị đuổi việc.
Thẩm Phi Hồng là người từng trải, dù Doãn Tiểu Mạt không nói cô cũng nhìn ra được. Trước đây, Doãn Tiểu Mạt viện cớ bận chuyện bài vở, không tới làm người mẫu thử trang phục nữa, cô cũng không miễn cưỡng, sau đấy Ngũ Trác Hiên lại rất ít khi nhắc tới Doãn Tiểu Mạt, cô đã có dự cảm không tốt, mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan tới mình. Trước khi chưa rõ nguyên nhân, cô không tiện đi tìm Doãn Tiểu Mạt giải thích, thế nên cứ chần chừ suốt nửa năm qua. Thẩm Phi Hồng mỉm cười: “Gần đây em thế nào?”.
“Vẫn tốt ạ.” Doãn Tiểu Mạt vô thức vuốt ve cốc cà phê, ở trước mặt một người nổi bật như Thẩm Phi Hồng, Doãn Tiểu Mạt luôn cảm thấy mặc cảm tự ti.
Thẩm Phi Hồng lục trong điện thoại một hồi, tươi cười giơ đến trước mặt Doãn Tiểu Mạt: “Đẹp trai không?”.
Trong ảnh là một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi, đôi mát xanh ngọc bích, nhìn qua có vẻ ít hơn Thẩm Phi Hồng một, hai tuổi. Doãn Tiểu Mạt tò mò hoit: “Anh ấy là…?”.
Thẩm Phi Hồng vô tư nói: “Chồng sắp cưới của chị”.
Doãn Tiểu Mạt ngây người.
“Bọn chị không xứng đôi à?”
“Rất xứng…nhưng mà…” Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra, chẳng phải Thẩm Phi Hồng và Ngũ Trác Hiên mới là một đôi ư?
Khóe miệng Thẩm Phi Hồng cong lên: “Nhưng cái gì?”.
Doãn Tiểu Mạt nhìn thấy nụ cười lấp lánh trong khóe mắt Thẩm Phi Hồng, cô mím môi, cụp hàng mi xuống.
“Em muốn hỏi về Ngũ Trác Hiên à?”
Doãn Tiểu Mạt vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thẩm Phi Hồng vỗ mu bàn tay cô: “Người anh ấy thích là em”. Là một người thông minh, Thẩm Phi Hồng từ lâu đã nhìn ra tình cảm của Ngũ Trác Hiên đối với Doãn Tiểu Mạt, thế nên cô mới lựa chọn buông tay, bằng không, với tính cách của cô, nhất định sẽ chủ động giành lấy.
Sự kinh ngạc hiện lên ttrong mắt Doãn Tiểu Mạt, đáy lòng cô cũng đột ngột dậy sóng.
“Nếu có hiểu lầm thì mau chóng giải quyết đi.” Thẩm Phi Hồng để lại một câu rồi thong thả rời đi.
/56
|