Dịch: Sahara
Đến buổi gia sư tuần tiếp theo, Doãn Tiểu Mạt vẫn còn chút thấp thỏm khi tới nhà Lạc Lạc. Ở trước mặt cô bé bảy tuổi này, cô chẳng có chút khả năng vượt trội nào đáng nói, bởi thế, cô phải chuẩn bị tinh thần trước mọi tình huống có thể xảy ra.
Lạc Lạc quả nhiên bắt đầu chơi khó Doãn Tiểu Mạt: “Cô giáo Doãn, nhìn cô gầy như thế này chắc môn thể dục hằng năm đều trượt đúng không?”.
Một câu nói hết sức ngây thơ đã đâm một nhát vào nỗi đau thầm kín của Doãn Tiểu Mạt. Vận động hoàn toàn là thế yếu của cô, đặc biệt là cuộc thi chạy tám trăm mét, lịch sử đau xót đến nỗi đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết. Nhưng làm sao cô có thể thừa nhận việc này trước mặt Lạc Lạc được chứ.
“Sao có chuyện đó! Chị là học sinh đứng đầu môn thể dục ở trường đấy, chẳng có đại hội thể dục thể thao nào thiếu được chị đâu.”
Lạc Lạc nâng cằm, con ngươi đen to tròn xoe: “Xem ra dây thần kinh vận động của chị rất phát triển! Lát nữa đi chơi bô-linh với em nhé!”.
Trước đây đã có lần Doãn Tiểu Mạt đi chơi trò này với Lương Khai Khai và Tưởng Văn, cứ phải gọi là vô cùng thê thảm! Dù thế nào cũng không thể đồng ý với Lạc Lạc được! Cô nhíu mày, chợt nảy ra sáng kiến: “Bô-linh chẳng có gì thú vị cả, chúng ta chơi trò cân não xem ai phản ứng nhanh hơn đi!”.
“Ấu trĩ!” Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt bực mình nói: “Chị không tin em có thể trả lời được hết!”.
Lạc Lạc vặn mình một cái: “Không tin chị có thể thử xem”.
Doãn Tiểu Mạt xột xoạt mở sách, tìm lấy một câu mà mình cho rằng khá khó: “Vì sao cò trắng lúc ngủ lại co một chân lên?”.
“Vì co hai chân nó sẽ bị ngã!” Lạc Lạc bóp mũi khinh bỉ.
“Á…” Doãn Tiểu Mạt nhìn đáp án thấy đúng là như vậy, vẫn không phục: “Lại lần nữa”.
“Hỏi!”
Doãn Tiểu Mạt lại hùng hổ tìm, cuối cùng cũng thấy một câu có vẻ cổ quái, rất có sức cân não: “Bố của anh họ của em trai họ của em gái của bố em và chị dâu của con trai của chú em có quan hệ gì?”, cô còn đắc ý nói: “Cho em ba giây!”.
Lạc Lạc chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Thân thích!”.
Doãn Tiểu Mạt choáng váng, đáp án quả nhiên viết như vậy.
“Không vui!” Lạc Lạc xua tay, vênh mặt tự đắc nói: “Không chơi nữa”.
Doãn Tiểu Mạt trán đã đầy mồ hôi, trẻ con bây giờ phản ứng thật là nhanh nhạy, mình cũng không phải đối thủ của chúng nó nữa rồi.
Lạc Lạc vỗ vai cô: “Hay là để em đố chị mấy câu nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt kiên trì đến cùng: “Được!”.
Lạc Lạc nhếch miệng: “Chị nói xem “tật đố” và “đố kỵ”[1] có gì khác nhau?”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, ấp úng cả ngày không nói ra được đáp án.
Lạc Lạc lườm cô: “Sinh viên đại học cơ đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, hối hận vì ngày xưa không chịu học Ngữ văn cho tốt.
“Trông bộ dạng bị làm khó của chị kìa! Thôi để em đổi câu khác cho chị vậy!”
Doãn Tiểu Mạt thở phào.
Lạc Lạc cười xấu xa: “Thế chị nói xem “dạ tiêu” và “tiêu dạ”[2] khác nhau ở đâu?”.
Doãn Tiểu Mạt sa sầm mặt, sao nền nhà ở đây lại cứng thế? Một khe hở cũng không có?!
Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Doãn Tiểu Mạt cười chữa ngượng.
Bỗng nhiên dạ dày Lạc Lạc réo ầm ĩ, tạo cơ hội cho Doãn Tiểu Mạt được giải vây, cô hỏi: “Tiếng gì đấy?”.
“Đói bụng rồi!” Lạc Lạc bình chân như vại nói.
Doãn Tiểu Mạt xem đồng hồ trên tay, hô lên: “Em chưa ăn cơm trưa đúng không? Giờ đã là ba giờ chiều rồi”.
“Không có gì ăn.”
Doãn Tiểu Mạt khó hiểu, chẳng phải trong nhà có người giúp việc chuyên chăm sóc cô bé sao?
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Doãn Tiểu Mạt, Lạc Lạc chu môi: “Dì ấy làm đồ ăn không ngon!”.
“Mẹ em đâu?”
Lạc Lạc trừng mắt: “Đấy không phải mẹ em!”. Một lúc sau cô bé nói thêm: “Đi shopping rồi”.
Doãn Tiểu Mạt nóng bừng đầu, “Đi!”, cô kéo tay Lạc Lạc.
“Đi đâu?”
“Đi xuống bếp!”
Lạc Lạc sáng rực hai mắt: “Cô giáo Doãn, cô biết nấu cơm hả?”.
“Biết sơ sơ.” Doãn Tiểu Mạt khiêm tốn đáp.
Bước chân Lạc Lạc cực nhanh, gần như bám vào cô mà đi, xem ra đã đói lắm rồi.
Doãn Tiểu Mạt dù mất ba mẹ từ lâu nhưng ít ra vẫn là hòn ngọc được nâng niu trên tay suốt mười tám năm, đâu như Lạc Lạc bữa đói bữa no. Cô nghĩ tới ba mẹ đã sang thế giới bên kia của mình, lại nghĩ tới hoàn cảnh của Lạc Lạc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tìm trong bếp một hồi cũng chỉ thấy có mấy quả trứng gà và một ít cơm thừa, tủ lạnh dù đầy thức ăn nhưng toàn bộ đều là đồ đông lạnh và nước uống có ga.
“Bình thường em đều ăn mấy thứ này sao?”
Lạc Lạc gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt bất bình, đúng là coi trời bằng vung! Đứa trẻ này đã không được bố yêu mẹ chiều rồi mà ngay đến cả người giúp việc cũng bắt nạt con bé.
Cô rất muốn nấu cơm cho Lạc Lạc nhưng không bột sao gột nên hồ? Cô cũng bất lực. Nghĩ một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: “Hay là làm cơm rang trứng ăn chống đói trước đã nhé, sau đó chị em mình ra ngoài mua thức ăn. Tối chị làm cho em”.
Lạc Lạc vỗ tay hoan hô: “Vâng vâng!”.
Dù thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ con, nghe nói tới đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ. Doãn Tiểu Mạt rang một đĩa cơm to, rắc thêm một ít hành băm, màu vàng óng của trứng gà hòa lẫn với màu trắng của cơm, lại thêm chút xanh xanh của hành lá, nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Lạc Lạc còn chưa ăn mà nước miếng đã chảy ròng ròng, một thìa vừa đưa vào miệng còn chưa nuốt xuống đã xúc thêm một thìa nữa. Cô bé vừa nhai vừa nói không rõ câu: “Ngon quá, ngon quá!”.
“Đó là vì em đói quá thôi.” Doãn Tiểu Mạt vẫn rất khiêm tốn.
“Em dù có đói meo cũng không nuốt nổi đồ ăn dì Lưu làm.” Lạc Lạc khinh bỉ nói, không quên bỏ một thìa nữa vào miệng.
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé, thấy cô bé ăn ngon miệng như vậy cô cũng rất vui.
“Mùi gì thơm thế?” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, một bà cụ tóc bạc như cước đi vào.
“Cụ ơi, cụ lại đây ăn cơm với cháu!” Lạc Lạc nhanh nhảu, một hạt cơm trong miệng bắn ra ngoài.
Bà lão hít mũi: “Thơm quá!”, rồi cầm lấy một cái đĩa nhỏ, “Cụ ăn không hết được chỗ này, nhiều quá!”. Nói là nói vậy nhưng động tác của bà lão rất nhanh, xúc một muôi cơm đầy bỏ vào đĩa của mình, trong đĩa lớn chỉ còn lại có mấy miếng.
Lạc Lạc tiếc muốn khóc, buồn bực mà không dám nói gì, chỉ giật giật vạt áo của Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn tò te ra một lúc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cụ bà liếc mắt qua cô: “Tối nấu cơm nhớ làm cho cả tôi nữa nhá”.
Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp: “Vâng!”.
“Cuối cùng cũng tìm được một người biết nấu cơm tới!”
Ơ! Hóa ra là mình bị hiểu lầm là người giúp việc mới tới sao? Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười.
Lạc Lạc dẩu môi: “Lần nào cũng thế!”.
“Sao cơ?”
“Cụ của em và em đều rất kén ăn, không nuốt nổi thức ăn dì Lưu làm. Chú hai em rất lâu mới về nhà được một lần, đều đích thân xuống bếp nấu cơm, lần nào cụ cũng tranh với em.” Lạc Lạc ấm ức “kể tội” cụ.
Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng trách người ta nói, người tuổi càng già thì tính tình càng giống trẻ con.
“Cô giáo Doãn, em vẫn đói!” Lạc Lạc ôm chân cô làm nũng.
Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô bé: “Bây giờ chị em mình đi mua thức ăn về đã!”.
Lạc Lạc cười híp cả mắt: “Chị đợi em chút, em đi thay quần áo”.
Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tóc, đúng là người giàu có khác! Ngay cả trẻ con ra khỏi nhà cũng phải chú ý bề ngoài như vậy.
[1] Cả hai từ đều có nghĩa là “ghen tỵ”.
[2] Cả hai từ đều có nghĩa là “bữa ăn khuya”.
Đến buổi gia sư tuần tiếp theo, Doãn Tiểu Mạt vẫn còn chút thấp thỏm khi tới nhà Lạc Lạc. Ở trước mặt cô bé bảy tuổi này, cô chẳng có chút khả năng vượt trội nào đáng nói, bởi thế, cô phải chuẩn bị tinh thần trước mọi tình huống có thể xảy ra.
Lạc Lạc quả nhiên bắt đầu chơi khó Doãn Tiểu Mạt: “Cô giáo Doãn, nhìn cô gầy như thế này chắc môn thể dục hằng năm đều trượt đúng không?”.
Một câu nói hết sức ngây thơ đã đâm một nhát vào nỗi đau thầm kín của Doãn Tiểu Mạt. Vận động hoàn toàn là thế yếu của cô, đặc biệt là cuộc thi chạy tám trăm mét, lịch sử đau xót đến nỗi đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết. Nhưng làm sao cô có thể thừa nhận việc này trước mặt Lạc Lạc được chứ.
“Sao có chuyện đó! Chị là học sinh đứng đầu môn thể dục ở trường đấy, chẳng có đại hội thể dục thể thao nào thiếu được chị đâu.”
Lạc Lạc nâng cằm, con ngươi đen to tròn xoe: “Xem ra dây thần kinh vận động của chị rất phát triển! Lát nữa đi chơi bô-linh với em nhé!”.
Trước đây đã có lần Doãn Tiểu Mạt đi chơi trò này với Lương Khai Khai và Tưởng Văn, cứ phải gọi là vô cùng thê thảm! Dù thế nào cũng không thể đồng ý với Lạc Lạc được! Cô nhíu mày, chợt nảy ra sáng kiến: “Bô-linh chẳng có gì thú vị cả, chúng ta chơi trò cân não xem ai phản ứng nhanh hơn đi!”.
“Ấu trĩ!” Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt bực mình nói: “Chị không tin em có thể trả lời được hết!”.
Lạc Lạc vặn mình một cái: “Không tin chị có thể thử xem”.
Doãn Tiểu Mạt xột xoạt mở sách, tìm lấy một câu mà mình cho rằng khá khó: “Vì sao cò trắng lúc ngủ lại co một chân lên?”.
“Vì co hai chân nó sẽ bị ngã!” Lạc Lạc bóp mũi khinh bỉ.
“Á…” Doãn Tiểu Mạt nhìn đáp án thấy đúng là như vậy, vẫn không phục: “Lại lần nữa”.
“Hỏi!”
Doãn Tiểu Mạt lại hùng hổ tìm, cuối cùng cũng thấy một câu có vẻ cổ quái, rất có sức cân não: “Bố của anh họ của em trai họ của em gái của bố em và chị dâu của con trai của chú em có quan hệ gì?”, cô còn đắc ý nói: “Cho em ba giây!”.
Lạc Lạc chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Thân thích!”.
Doãn Tiểu Mạt choáng váng, đáp án quả nhiên viết như vậy.
“Không vui!” Lạc Lạc xua tay, vênh mặt tự đắc nói: “Không chơi nữa”.
Doãn Tiểu Mạt trán đã đầy mồ hôi, trẻ con bây giờ phản ứng thật là nhanh nhạy, mình cũng không phải đối thủ của chúng nó nữa rồi.
Lạc Lạc vỗ vai cô: “Hay là để em đố chị mấy câu nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt kiên trì đến cùng: “Được!”.
Lạc Lạc nhếch miệng: “Chị nói xem “tật đố” và “đố kỵ”[1] có gì khác nhau?”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, ấp úng cả ngày không nói ra được đáp án.
Lạc Lạc lườm cô: “Sinh viên đại học cơ đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, hối hận vì ngày xưa không chịu học Ngữ văn cho tốt.
“Trông bộ dạng bị làm khó của chị kìa! Thôi để em đổi câu khác cho chị vậy!”
Doãn Tiểu Mạt thở phào.
Lạc Lạc cười xấu xa: “Thế chị nói xem “dạ tiêu” và “tiêu dạ”[2] khác nhau ở đâu?”.
Doãn Tiểu Mạt sa sầm mặt, sao nền nhà ở đây lại cứng thế? Một khe hở cũng không có?!
Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Doãn Tiểu Mạt cười chữa ngượng.
Bỗng nhiên dạ dày Lạc Lạc réo ầm ĩ, tạo cơ hội cho Doãn Tiểu Mạt được giải vây, cô hỏi: “Tiếng gì đấy?”.
“Đói bụng rồi!” Lạc Lạc bình chân như vại nói.
Doãn Tiểu Mạt xem đồng hồ trên tay, hô lên: “Em chưa ăn cơm trưa đúng không? Giờ đã là ba giờ chiều rồi”.
“Không có gì ăn.”
Doãn Tiểu Mạt khó hiểu, chẳng phải trong nhà có người giúp việc chuyên chăm sóc cô bé sao?
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Doãn Tiểu Mạt, Lạc Lạc chu môi: “Dì ấy làm đồ ăn không ngon!”.
“Mẹ em đâu?”
Lạc Lạc trừng mắt: “Đấy không phải mẹ em!”. Một lúc sau cô bé nói thêm: “Đi shopping rồi”.
Doãn Tiểu Mạt nóng bừng đầu, “Đi!”, cô kéo tay Lạc Lạc.
“Đi đâu?”
“Đi xuống bếp!”
Lạc Lạc sáng rực hai mắt: “Cô giáo Doãn, cô biết nấu cơm hả?”.
“Biết sơ sơ.” Doãn Tiểu Mạt khiêm tốn đáp.
Bước chân Lạc Lạc cực nhanh, gần như bám vào cô mà đi, xem ra đã đói lắm rồi.
Doãn Tiểu Mạt dù mất ba mẹ từ lâu nhưng ít ra vẫn là hòn ngọc được nâng niu trên tay suốt mười tám năm, đâu như Lạc Lạc bữa đói bữa no. Cô nghĩ tới ba mẹ đã sang thế giới bên kia của mình, lại nghĩ tới hoàn cảnh của Lạc Lạc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tìm trong bếp một hồi cũng chỉ thấy có mấy quả trứng gà và một ít cơm thừa, tủ lạnh dù đầy thức ăn nhưng toàn bộ đều là đồ đông lạnh và nước uống có ga.
“Bình thường em đều ăn mấy thứ này sao?”
Lạc Lạc gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt bất bình, đúng là coi trời bằng vung! Đứa trẻ này đã không được bố yêu mẹ chiều rồi mà ngay đến cả người giúp việc cũng bắt nạt con bé.
Cô rất muốn nấu cơm cho Lạc Lạc nhưng không bột sao gột nên hồ? Cô cũng bất lực. Nghĩ một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: “Hay là làm cơm rang trứng ăn chống đói trước đã nhé, sau đó chị em mình ra ngoài mua thức ăn. Tối chị làm cho em”.
Lạc Lạc vỗ tay hoan hô: “Vâng vâng!”.
Dù thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ con, nghe nói tới đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ. Doãn Tiểu Mạt rang một đĩa cơm to, rắc thêm một ít hành băm, màu vàng óng của trứng gà hòa lẫn với màu trắng của cơm, lại thêm chút xanh xanh của hành lá, nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Lạc Lạc còn chưa ăn mà nước miếng đã chảy ròng ròng, một thìa vừa đưa vào miệng còn chưa nuốt xuống đã xúc thêm một thìa nữa. Cô bé vừa nhai vừa nói không rõ câu: “Ngon quá, ngon quá!”.
“Đó là vì em đói quá thôi.” Doãn Tiểu Mạt vẫn rất khiêm tốn.
“Em dù có đói meo cũng không nuốt nổi đồ ăn dì Lưu làm.” Lạc Lạc khinh bỉ nói, không quên bỏ một thìa nữa vào miệng.
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé, thấy cô bé ăn ngon miệng như vậy cô cũng rất vui.
“Mùi gì thơm thế?” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, một bà cụ tóc bạc như cước đi vào.
“Cụ ơi, cụ lại đây ăn cơm với cháu!” Lạc Lạc nhanh nhảu, một hạt cơm trong miệng bắn ra ngoài.
Bà lão hít mũi: “Thơm quá!”, rồi cầm lấy một cái đĩa nhỏ, “Cụ ăn không hết được chỗ này, nhiều quá!”. Nói là nói vậy nhưng động tác của bà lão rất nhanh, xúc một muôi cơm đầy bỏ vào đĩa của mình, trong đĩa lớn chỉ còn lại có mấy miếng.
Lạc Lạc tiếc muốn khóc, buồn bực mà không dám nói gì, chỉ giật giật vạt áo của Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn tò te ra một lúc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cụ bà liếc mắt qua cô: “Tối nấu cơm nhớ làm cho cả tôi nữa nhá”.
Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp: “Vâng!”.
“Cuối cùng cũng tìm được một người biết nấu cơm tới!”
Ơ! Hóa ra là mình bị hiểu lầm là người giúp việc mới tới sao? Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười.
Lạc Lạc dẩu môi: “Lần nào cũng thế!”.
“Sao cơ?”
“Cụ của em và em đều rất kén ăn, không nuốt nổi thức ăn dì Lưu làm. Chú hai em rất lâu mới về nhà được một lần, đều đích thân xuống bếp nấu cơm, lần nào cụ cũng tranh với em.” Lạc Lạc ấm ức “kể tội” cụ.
Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng trách người ta nói, người tuổi càng già thì tính tình càng giống trẻ con.
“Cô giáo Doãn, em vẫn đói!” Lạc Lạc ôm chân cô làm nũng.
Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô bé: “Bây giờ chị em mình đi mua thức ăn về đã!”.
Lạc Lạc cười híp cả mắt: “Chị đợi em chút, em đi thay quần áo”.
Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tóc, đúng là người giàu có khác! Ngay cả trẻ con ra khỏi nhà cũng phải chú ý bề ngoài như vậy.
[1] Cả hai từ đều có nghĩa là “ghen tỵ”.
[2] Cả hai từ đều có nghĩa là “bữa ăn khuya”.
/56
|